Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 82:




Trong fandom, loại tiếp ứng như thế này thường sẽ kêu gọi mọi người cùng góp vốn. Các trạm tử bình thường có kinh doanh kiếm tiền, đến ngày sinh nhật idol thì dùng lợi nhuận của cả năm để làm tuyên truyền hoành tráng một lần luôn.
Tiếp ứng lớn hơn không phải không có, nhưng đại đa số là do tập thể góp vốn, kiểu tiếp ứng cá nhân như Phúc Sở Ý thật sự hiếm thấy. Mà Phúc Sở Ý không chỉ bao thầu phần bảng hiệu quảng cáo trên tàu điện ngầm mà là bao trọn bảng đèn quảng cáo từ cửa ga đến thang cuốn, từ lối đi bộ đến cổng chờ, tính sơ sơ cũng phải hơn một triệu tệ.
Huhu… muốn kết bạn với Phúc Sở Ý quá ~
Nhóm chat Tổ tiếp ứng >> chúng mình không chỉ ôm đùi đại thần chỉnh ảnh mà còn là đại gia lắm tiền nữa, quá hạnh phúc!!!!
Lương Tiểu Đường >> biết cô ấy là ai, mấy người sẽ khóc cho coi.
Phòng làm việc của Hoắc Hi có tổ chức một bữa tiệc nhỏ để mừng sinh nhật cho anh. Bọn họ biết anh không thích náo nhiệt, chỉ mua một cái bánh kem rồi mỗi người chuẩn bị một ít lễ vật. Hoắc Hi thì đặt một bàn ăn ở nhà hàng. Tuy nói đây là tiệc sinh nhật của anh, nhưng nhìn làm sao cũng giống như anh đang mời mọi người ăn cơm để cảm ơn sự giúp đỡ của họ trong một năm qua vậy.
Sau khi kính rượu một vòng thì cắt bánh kem, lúc này trợ lý cầm điện thoại tới khoe một đoạn video.
Đọc FULL bộ truyện.
“Ông chủ, năm nay fan lại cho anh mặt mũi nè.”
Video clip là đoạn cắt các loại tiếp ứng cho sinh nhật Hoắc Hi ở trong lẫn ngoài nước. Hoắc Hi tùy ý liếc một cái, bị phong cách chỉnh ảnh ở tàu điện ngầm gây chú ý.
Trợ lý thấy anh chăm chú nhìn phần ấy, còn chuyên chú giải thích.
“Nghe nói đây là tiếp ứng cá nhân đó.”
Hoắc Hi gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Vẫn như trước kia, không cổ vũ không phản đối. Tài khoản chính thức đừng tỏ thái độ gì.”
Trợ lý gật đầu hiểu rõ.
Ở lại thêm một lát, Hoắc Hi nâng chén nói.
“Tôi phải đi rồi. Mọi người tiếp tục chơi vui vẻ.”
Mỗi năm đều như vậy, nhân viên cũng đã quen, chỉ xem đây là một cuộc tụ tập bạn bè mà thôi. Hoắc Hi đi rồi, bọn họ còn chơi hăng hơn.
Hoắc Hi lên xe, mở di động, trong phần tin nhắn có tin của Thịnh Kiều gửi qua lúc 12g sáng để chúc mừng sinh nhật.
Tài xế ngồi phía trước quay đầu hỏi.
“Ông chủ, về nhà sao?”
Hoắc Hi báo địa chỉ nhà Thịnh Kiều.
Lái nửa đường, Hoắc Hi mới gọi điện cho cô, không ngờ không có ai bắt máy. Mãi cho đến lúc xe chạy vào bãi đậu xe, cô cũng chưa gọi lại. Có lẽ cô đang bận công tác.
Phòng làm việc đảm bảo sẽ còn rủ nhau đi hát karaoke. Hoắc Hi không muốn tài xế phải ngồi ở đây chờ cùng mình, cho nên xuống xe, cười nói.
“Anh trở về chơi cùng mọi người đi.”
Tài xế vui mừng lái xe đi.
Hoắc Hi đội nón đeo khẩu trang, vào thang máy lên tới tầng 5, gõ cửa, đúng là không có ai ở nhà. Hoắc Hi xoay người đi vào lối cầu thang thoát hiểm mà đứng, đèn sáng lên rồi lại tắt, bốn phía tối đen, anh dựa lưng vào vách tường, đứng một lát liền đợi hơn một giờ.
Bên trong hành lang vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, anh nghe được giọng của Thịnh Kiều.
“Trở về đi, cẩn thận một chút.”
“Đã biết. Haiz… di động và đồ sạc của chị nè, hình như hết pin rồi.”
Tiếng chìa khóa mở cửa. Tiếng thang máy chạy.
Hoắc Hi sợ dọa đến cô, cho nên đợi cô vào nhà xong, vài phút sau mới đi gõ cửa.
Cô còn tưởng trợ lý quay lại, mở cửa rất nhanh, vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài, hai mắt tỏa sáng.
“Hoắc Hi? Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Hi bước tới, đặt tay lên cửa.
Mùi rượu tràn ngập trong không khí.
Thịnh Kiều ngơ ngác hỏi.
“Anh uống rượu à?”
Giọng anh có điểm khàn khàn, nghe đặc biệt trầm thấp.
“Phòng làm việc tổ chức tiệc sinh nhật, có uống vài chén.”
“Anh say à? Có khó chịu không?”
Chỉ có vài ly, không đến mức sẽ say.
Nhưng Hoắc Hi gật đầu, thân người còn phối hợp hơi lung lay một chút.
Thịnh Kiều đưa tay đỡ lấy anh, đem tay anh đặt lên vai, vòng tay qua ôm eo anh, gắt gao nắm chặt áo khoác, lòng đau như cắt.
“Anh vào nhà nghỉ ngơi một lát, em đi mua thuốc giải rượu cho anh.”
Cô đỡ anh nằm xuống sô pha, xoay người muốn đi, Hoắc Hi túm lấy tay cô.
Cô ngồi xổm xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, ghé sát đầu, thì thầm.
“Em đi mua thuốc thôi, rất nhanh sẽ về.”
“Không cần uống thuốc. Uống nước là được rồi.”
Cô đưa tay sờ lên trán anh, nhiệt độ bình thường, hình như so với lần say rượu trước đúng là tốt hơn, nhẹ nhõm một chút, nhỏ giọng nói.
“Em đi nấu nước và làm một ít canh giải rượu cho anh nhé?”
Hoắc Hi nhìn biểu tình vừa nghiêm túc vừa cẩn trọng của cô, sau một lúc, buông tay cô ra.
Phòng bếp rất nhanh liền lu bù lên.
Trong lúc chờ canh giải rượu trên bếp chín, cô bưng một ly nước ấm ra phòng khách, đưa tay vòng qua cổ rồi dùng sức đỡ anh ngồi dậy.
Cô đưa ly nước cho anh, quỳ nửa chân lên sô pha, dùng tay đỡ sau lưng, giống như sợ anh ngồi không vững sẽ lung lay ngã uống.
Bên lỗ tai đều là tiếng thở của cô.
Hoắc Hi nắm chặt ly nước trong tay, thấp giọng hỏi.
“Tàu điện ngầm… là em làm sao?”
Cô thoáng sửng sốt, sau đó khẽ ừ một tiếng. Anh nhỏ giọng trách cứ.
“Phí tiền.”
Nhưng trong giọng nói lại không có ý trách cứ.
Cô lí nhí nói.
“Tiêu tiền cho anh làm sao lại phí chứ.”
Nói xong lại cầm ly nước anh vừa uống xong, đặt lên bàn, muốn đỡ anh nằm xuống.
Bởi vì cúi người quá sát, lúc xoay người, lỗ tai lướt qua miệng anh, cô sững người một khắc, lúc đỡ anh nằm xuống, cả vành tai đều đỏ ửng lên.
Ánh mắt Hoắc Hi sâu thẳm, ngay sau đó, cánh tay vòng qua hông, dùng sức xoay một cái, đem cô đè ngược lên sô pha. Cô trừng mắt, bởi vì chưa tẩy trang, lông mi từng sợi rõ ràng, trong mắt hiện lên chút hoảng loạn.
Hoắc Hi chống tay ở hai bên, không thực sự nằm đè xuống, nhưng bàn tay áp sát da thịt bên hông có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, ánh mắt anh càng lúc càng thâm.
Thịnh Kiều khẩn trương đến mức hàm răng đều run lập cập.
“Hoắc… Hoắc Hi… anh say rồi.”
Khẽ khụy tay, chậm rãi xuống gần, Hoắc Hi có thể cảm nhận được thân người cô khẽ co rụt lại. Anh chôn đầu bên tai cô, thở ra toàn là mùi rượu, phà hơi lên cần cổ cô, tiếng nói mang theo áp lực âm trầm.
“Uhm… anh say rồi.”
Cô lắp bắp.
“Hoắc… Hoắc Hi… không thể say rượu… say rượu làm loạn… loạn…”
Cô lắp bắp nửa ngày vẫn không nói hết câu.
Hoắc Hi thấp giọng cười một tiếng.
Không thể để cô ấy có ấn tượng mình say rượu sẽ loạn tình còn loạn tính được.
Hoắc Hi nhấc người, rút bàn tay đặt bên hông cô ra, đứng lên khỏi ghế sô pha. Khuôn mặt cô đỏ bừng, ngực phập phồng thở dốc, ngay cả tóc cũng hơi lộn xộn, thật sự là…
Anh đi nhanh vào nhà vệ sinh, vặn nước, vốc thẳng nước lạnh vào mặt.
Lúc anh đi trở ra, cô đã trốn vào bếp.
Nhiệt độ trong bếp đang cao, nhiệt độ cơ thể cô cũng cao, trái tim cô đập bùm~ bùm~ giống như muốn nhảy ra ngoài.
Huhu… idol nửa tỉnh nửa say quá mê người… mùi rượu xen lẫn mùi hương nam giới khiến cô mê đắm sắp điên rồi. Nhưng cô là một fangirl chân chính. Làm sao có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, còn là hôi của idol nhà mình nữa chứ?
Cũng may ý chí cô kiên định, cắn răng nhẫn nhịn!!!
Huhu… thật là muốn chếtttttttttt
Đêm nay xảy ra chuyện gì? Diễn cảnh trên sô pha sao? Haiz…
Đợi một lát, cô bưng canh giải rượu ra, Hoắc Hi đang ngồi chơi di động. Người vừa rồi còn thần trí say khướt hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh là sao?
Hoắc Hi uống canh giải rượu. Thịnh Kiều ngồi chồm hổm, gác lên tay vịn của ghế sô pha, nhìn điện thoại nói.
“Hoắc Hi, sinh nhật năm nay giống như chiếu lệ vậy đó. Chỉ viết vài câu, ngay cả ảnh chụp mới cũng không có.”
“Gần đây chỉ chụp có tấm hình kia thôi.”
“Ảnh selfie cũng được nha!”
“Không có.”
Cô ngẩng đầu, híp mắt cười.
“Vậy bây giờ chụp thì sao? Phúc lợi cho fans!”
Hoắc Hi cười.
“Sinh nhật của anh. Anh chưa đòi quà. Em còn dám ra yêu cầu cho anh hử?”
“Sao lại là yêu cầu của em? Đây là em đại diện toàn thể Hi Quang, chuyển đạt tiếng lòng của fan tới chính chủ nha.”
Cô mở siêu thoại, chỉ vào các bài đăng mới nhất.
“Anh xem anh xem mọi người nói gì nè… ảnh chụp của ca ca ngay cả mặt cũng không thấy rõ, sau khi phóng lớn thì ngũ quan đều mờ ảo, ông xã vì sao không đăng ảnh selfie!” – cô thở dài – “Là tiếng con dân ai oán nha.”
Hoắc Hi muốn cười mà phải nín cười, cứ nhìn cô chằm chằm. Cô bị nhìn liền thoáng hoảng hốt, trong đầu nhớ tới một màn ban nãy, mặt đỏ lên, cúi đầu nói nhanh.
“Được rồi được rồi… không chụp thì không chụp.”
Ngay lúc đó, cô nghe hai tiếng tách~ tách~ ngẩng đầu thì thấy Hoắc Hi vừa cầm di động tự chụp selfie.
Cô vui vẻ, giống như con chó nhỏ, lăn xăn vươn người tới.
“Đưa em, đưa em… em giúp anh chỉnh ảnh.”
Hoắc Hi đưa điện thoại cho cô.
Kỳ thật cũng không cần chỉnh sửa gì. Người đẹp, tùy tiện chụp kiểu nào cũng đẹp. Cô đơn giản chỉnh sáng một chút, chỉnh màu một chút, lại cẩn thận làm mờ cảnh vật, sau đó tự hào nhìn tác phẩm nói.
“Anh là hội viên VIP, có thể biên tập weibo để thay đổi ảnh chụp trên siêu thoại.”
Hoắc Hi lười làm, trực tiếp đăng một bài lên weibo.
—— tiếp ứng cho các bạn tấm ảnh selfie!
Hi Quang: “ AAAAAAAAAAAAA”
Thịnh Kiều: “Huhu… idol của cô siêu sủng fan!”
Hoắc Hi đọc lời nhắn của fan gửi lại một lát, sau đó đăng xuất, nhẹ giọng hỏi cô.
“2 ngày sau sẽ tiến tổ, em chuẩn bị thế nào rồi?”
Thịnh Kiều giãy giụa thoát khỏi trạng thái hoa si, bất an nói.
“Cũng hơi ổn… rồi?”
“Vương đạo diễn là người có tính cách trầm lặng và kín tiếng, nhưng ở phim trường sẽ rất nghiêm khắc. Trong mắt ông ấy không có nghệ sĩ hay minh tinh, chỉ có diễn viên. Thời điểm mới khai máy, có lẽ sẽ bị ông ấy mắng một chút, em đừng để bụng, nhé?”
“Dạ vâng.”
“Địa điểm quay chụp là Hàng Châu. Tuy thời tiết đã ấm trở lại nhưng nhiệt độ ngày và đêm cách biệt rất lớn, nếu có mưa thì sẽ giống như rét tháng ba, cho nên em nhớ mang theo áo quần thích hợp một chút.”
“Dạ vâng!”
“Các diễn viên khác em có quen biết không?”
“Hả?” – cô mờ mịt – “Em bận quá, quên xem rồi. Còn có ai vậy?”
“Nam thứ chính là Phó Tử Thanh. Hình như quan hệ giữa em với cậu ta không tồi?”
“!!!”
Quá ổn luôn!!!
Có thầy giáo diễn xuất Phó Phó ở đó, cô còn sợ cái quái gì?!?
“Nam phụ là người ở phòng làm việc của anh, gọi là Trương Văn Quân, một cậu bé rất hoạt bát và phóng khoáng.”
Hoắc Hi lại chịu nâng đỡ người mới, nhất định đều giống anh, là người tốt! Thịnh Kiều cao hứng gật đầu liên tục.
“Nữ phụ là Lâm Doãn Đồng.”
Thịnh Kiều sửng sốt một chút, cảm thấy hình như tên này nghe quen quen.
Đệch~ không phải là tiền bối thích bức cô ăn cà tím à?
Hoắc Hi thấy sắc mặt cô thoáng thay đổi, nhỏ giọng hỏi.
“Làm sao vậy? Không hợp với cô ta sao?”
Cô vội lắc đầu, nhoẻn miệng cười.
“Ban đầu không nhớ ra đó là ai, hiện tại nhớ rồi. Còn ai nữa ạ?”
“Còn tiền bối Triệu Tử Phong, lão sư Dung Ngọc, lão sư Kiến Cương và một ít diễn viên gạo cội khác. Theo chân bọn họ đối diễn, em sẽ học hỏi được rất nhiều.”
Cô cẩn thận nhớ hết tên những người đó. Trước khi tiến tổ, cô nhất định phải tìm hiểu qua diễn xuất của từng người một lần. Nói nửa ngày, càng nói càng thấy lòng bất an, nhỏ giọng hỏi.
“Hoắc Hi, nếu em diễn không tốt thì làm sao bây giờ?”
Hoắc Hi đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
“Không phải còn có anh à?”
Chính vì có mặt anh nên mới lo lắng em diễn không được đó~
Huhu…
Ngày hôm sau, album mới của Hoắc Hi lên sàn. Thịnh Kiều tranh thủ đặt mua 100 cuốn. Bởi vì ngày mai cô phải bay tới Hàng Châu tiến tổ đóng phim, cho nên cô đề địa chỉ là nhà Bối Minh Phàm, nhờ anh ta nhận hàng giùm.
Buổi trưa cô ghé viện điều dưỡng để thăm bà Thịnh. Chạng vạng, về nhà, Đinh Giản đang ở trong nhà giúp cô thu dọn hành lý. Trang phục mùa hè phải mang, áo khoác mùa đông cũng phải mang, đồ dùng sinh hoạt phải mang, mỹ phẩm trang điểm cũng phải mang.
Quay phim hơn 3 tháng, thời gian không ngắn. Ngày hôm sau, hai người đóng cửa, khóa kỹ, sau đó lên xe đi tới sân bay.
Lần này Chu Khản không đi cùng, đoàn phim có chuyên viên trang điểm riêng, Thịnh Kiều chỉ mang theo Đinh Giản và Phương Bạch. Hành trình tiến tổ có công bố trước, cho nên vừa tới sân bay liền thấy một nhón fan Kiều đang tụ tập.
Đèn màu bạc vây quanh cô một đường từ cửa cho tới cổng bảo an. Mọi người mồm năm miệng mười dặn dò đủ thứ, phải chú ý cái này, phải chú ý cái kia, dù sao chuyện thăm ban không phải dễ dàng gì. (thăm ban = tới thăm phim trường trong lúc phim đang quay, người thân của diễn viên có thể thăm ban, fanclub đôi khi cũng được phép tổ chức đoàn thể tới thăm ban)
Tới cổng bảo an, cô phất tay cúi chào mọi người. Fan Kiều lưu luyến không rời, có người đứng phía trước, nhìn cô giống như mẹ già nhìn con gái sắp đi xa, giọng nói ân cần quan tâm.
“Con gái à, ở đoàn phim nhớ chuyên chú đóng phim, ngàn vạn lần nhớ giữ khoảng cách với Hoắc Hi nhé.”
“Kiều cục cưng, chúng ta chỉ đủ sức đánh nhau với một nhà đỉnh lưu thôi, hai nhà đỉnh lưu thì chịu không nổi đâu a~”
Thịnh Kiều: “…”
Các bạn cực khổ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.