Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 89:




Ngày hôm sau, Kiều Vũ gọi điện cho Thịnh Kiều, nói buổi chiều sẽ về Bắc Kinh, lần này có duyên gặp nhau nên muốn mời cô ăn một bữa cơm. Thịnh Kiều đồng ý ngay tắp lự.
Giữa trưa, Kiều Vũ lái chiếc Audi màu đen tới phim trường, bước xuống, một thân tây trang phẳng phiu, đứng dựa cửa xe, vẫy tay với Thịnh Kiều.
Toàn bộ nhân viên công tác lập tức quay đầu nhìn xem với ánh mắt hóng hớt. Thịnh Kiều vội giải thích.
“Đó là luật sư của tôi. Mọi người mau thu hồi vẻ mặt bà tám đi.”
Thư ký trường quay: “Ai chà chà… là luật sư thật nha.”
Nói xong còn đưa mắt liếc Hoắc Hi một cái.
Thịnh Kiều cười hắc hắc hai tiếng, dặn dò Đinh Giản mấy câu, đội mũ lên đầu, lăn xăn chạy đi. Kiều Vũ mở cửa xe, đợi cô lên xong mới đi vòng qua bên kia để về chỗ ngồi điều khiển.
Hoắc Hi bưng hộp cơm, cầm đôi đũa chọc chọc, không ăn nổi.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Tiểu Đản trêu.
“Hoắc tổng, fan bạn gái chạy trốn cùng người khác rồi kìa.”
“Còn muốn làm hay không?”
“…”
Kiều Vũ đặt bàn ở một nhà hàng địa phương. Lầu các nằm giữa mặt hồ, có dương liễu lả lướt phất phơ, rất có ý thơ. Suy xét đến thân phận hiện giờ của Thịnh Kiều, anh chọn một vị trí khuất tầm nhìn, ẩn nấp rất tốt, sẽ không bị ai quấy rầy.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới. Kiều Vũ nghĩ thầm Thịnh Kiều sẽ khách khí không dám gọi món, hay là bản thân anh tự gọi đi. Ai ngờ, Thịnh Kiều vừa cầm thực đơn là không biết chữ “khách khí” viết như thế nào luôn.
“Món này, món này, món này, còn món này, đều lấy. Còn có món này, món mày, cả món này nữa, đều gọi một phần.”
“Gọi nhiều như vậy, ăn hết không đó?”
“Ăn không hết thì đóng gói mang về. Em nói anh nghe, cơm hộp ở đoàn phim thật sự khó nuốt lắm. Mỗi ngày chỉ có mấy món đổi qua đổi lại. Bây giờ chỉ cần ngửi mùi thôi là em đã muốn phun ra rồi.”
Kiều Vũ bị vẻ mặt ghét bỏ của cô chọc cho cười phá lên.
“Nữ chính cũng phải ăn cơm hộp à?”
Thịnh Kiều thở ra.
“Anh không biết đâu, nếu tự mình gọi cơm ở ngoài, thế nào cũng bị người ta truyền ra, lại thêm mắm thêm muối, chẳng biết đến cuối cùng truyền thành cái dạng gì. Không nên trêu vào đâu.”
“Vậy ăn nhiều một chút, hôm nay tranh thủ ăn bù một lần.”
Nói xong lại kêu phục vụ, gọi thêm mấy món nữa.
Thịnh Kiều được chiều chuộng, vui vẻ đến không thèm giấu diếm, mà mỗi lần lòng cô vui vẻ thì sẽ không nhịn được mà lúc lắc hai chân, giống như một cô bé con, cười cong cong khóe mắt, vô ưu vô lo.
Kiều Vũ thấy vẻ mặt cao hứng của cô, trong lòng không hiểu sao cũng vui lây.
Sau khi ký hợp đồng với Trung Hạ, hành trình nối tiếp hành trình, cô bận bịu đến không thấy mặt mũi nên đã lâu không gặp ông bà Kiều, chỉ là thỉnh thoảng cô vẫn nhớ mua quà gửi tặng cho họ.
Kiều Vũ rót ly trà, cười nói.
“Lần trước, cô mua máy mát xa bàn tay cho mẹ tôi, dùng rất tốt, giờ đi đâu bà cũng mang theo. Hôm trước đi tụ hội với bạn bè, người ta ai cũng lấy bút màu ra khoe, bà thì đem cái máy mát xa ra khoe.”
“Dì vẽ tranh mỗi ngày, cái máy kia có thể giúp cho huyệt trên bàn tay được thả lỏng.”
“Hai hôm trước bà còn nhắc cô mãi.” – chợt nghĩ tới cái gì, nói nhanh – “Nếu không bây giờ tôi gọi video cho ba mẹ nhé?”
Thịnh Kiều gật đầu liên tục.
“Được được.”
Cô nhảy phóc lên, chạy qua bên phía Kiều Vũ, núp sau lưng anh. Video chuyển tiếp, trong điện thoại truyền ra tiếng nói của bà Kiều.
“Tiểu Vũ à, có chuyện gì vậy?”
Kiều Vũ ra vẻ thần bí.
“Mẹ~ mẹ đoán xem con đi công tác ở Hàng Châu thì gặp được ai?”
“Ai vậy? Hàng Châu sao? Để mẹ nghĩ xem… hình như nhà Đinh bá bá của con ở bên đó.”
Thịnh Kiều núp ở sau lưng, bụm miệng cười một tiếng, sau đó vươn một tay lên, vẫy vẫy. Bà Kiều nhìn thấy.
“Ai da… ai núp sau lưng con đấy? Còn vẫy tay.”
Thịnh Kiều lúc này mới nhô lên, cằm gác lên đầu vai của Kiều Vũ, nhìn vào màn ảnh, cười thật tươi.
“Dì ơi, là con.”
“Ai cha… là Kiều Kiều.” – Bà Kiều đang vẽ tranh trong phòng, lập tức ném bút vẽ qua một bên, cầm lấy di động đang treo trên giá vẽ, trong mắt không dấu được ý cười ôn nhu – “Kiều Kiều, sao con cũng ở Hàng Châu?”
“Dạ, con đang đóng phim. Dì ơi, gần đây dì có khỏe không?”
“Dì khỏe. Chú cũng khỏe. Chú cứ nhắc con mãi thôi. Dì bảo con đang bận đóng phim nè. Mà chương trình kia của con, chú với dì rất thích xem a~ Kiều Kiều thực thông minh.”
Thịnh Kiều ngượng ngùng.
“Chú dì đừng xem… ngốc lắm.”
Bà Kiều liền cười lên.
“Đâu có ngốc. Chương trình thú vị lắm. Dì với chú đều bị con chọc cho cười. Kiều Kiều chính là một hạt dẻ cười nè.”
Ba người cách di động nói chuyện phiếm, một chút lạ lẫm đều không có. Cho đến lúc phục vụ mang thức ăn lên. Kiều Vũ mới nói.
“Mẹ, bọn con phải ăn cơm rồi.”
Bà Kiều gật đầu.
“Ừ… mau ăn cơm. Kiều Kiều, khi nào về Bắc Kinh, có thời gian rãnh thì ghé chơi với dì nha.”
“Dạ vâng. Con chào dì. Dì nhớ giữ gìn sức khỏe!”
Cúp máy, Thịnh Kiều quay lại chỗ ngồi, cố gắng đem cảm giác khổ sở vì mong nhớ cha mẹ ép xuống, chuyển lực chú ý sang các món ngon trên bàn.
Thức ăn bầy đầy bàn, toàn là món ăn khoái khẩu của Hàng Châu. Cô bắt đầu mỗi món gắp một miếng, vừa ăn vừa gật.
“Vị giác bị cơm hộp giết chết rốt cuộc đã sống lại rồiiiiiiiii”
Kiều Vũ cười cười, gắp đồ ăn cho cô.
“Vậy ăn nhiều một chút.”
Buổi chiều còn phải đóng phim. Hai người không câu kéo, trực tiếp vùi đầu ăn. Thịnh Kiều no nê rồi, Kiều Vũ gọi phục vụ tới tính tiền, Thịnh Kiều muốn đem đồ ăn thừa về nhưng Kiều Vũ không cho.
“Đường đường là nữ minh tinh, ôm một đống đồ ăn như thế còn ra thể thống gì.”
Nghĩ lại, khách sạn không có phòng bếp để hâm nóng thức ăn, thế là Thịnh Kiều đành từ bỏ.
Kiều Vũ lái xe đưa Thịnh Kiều về tận phim trường. Nửa đường còn dừng lại mua cho cô một cây kem. Thịnh Kiều bước xuống xe, vừa liếm kem vừa vẫy tay.
“Ca, em đi nhé. Anh lái xe chậm chút.”
Kiều Vũ khẽ nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi.
“Cô vừa gọi tôi là gì vậy?”
Thịnh Kiều lúc này mới phản ứng lại, ý thức thả lỏng quá mức rồi, cô mím môi, cười lên.
“Kêu đại ca nha. Đại ca, xin nhận một lạy của tiểu đệ.”
Cô cầm cây kem, làm một thủ thế chấp tay bái. Kiều Vũ lắc đầu cười trừ.
“Được rồi. Tôi đi đây.”
Xe từ từ chạy đi, cho đến lúc biến mất khỏi tầm mắt, cô mới cúi đầu thở ra một hơi, cắn cây kem, buồn bã đi về phim trường.
Cảnh buổi chiều đã được dựng xong. Thịnh Kiều đang ăn kem. Đinh Giản chạy tới, đưa cho cô một cục kẹo cao su mùi bạc hà. Cô lười nhác nói.
“Không muốn ăn.”
“Một lát có cảnh hôn. Chị thật không muốn ăn?”
“???”
Đờ mờ…
Cô cầm kịch bản, lật lật, lịch trình hôm nay. Đúng thật. Có! Cảnh! Hôn!
Gặp được Kiều Vũ, cô vui quá nên quăng hết mấy chuyên khác qua sau đầu luôn!!!
Thịnh Kiều run rẩy nhận lấy cục kẹo cao su, run rẩy bỏ vào miệng, run rẩy nhai nhai, run rẩy vụn trộm nhìn Hoắc Hi. Không ngờ ngay cả một ánh mắt anh cũng không thèm cho cô. Từ sau khi cô ăn cơm trở về, Hoắc Hi không nói với cô dù chỉ một lời.
Thịnh Kiều kéo tay Đinh Giản.
“Em nói xem, khả năng xin mượn góc quay có cao không?”
“Dựa theo tính cách của Vương đạo, khả năng không cao. Haiz… vì sao chị muốn mượn góc quay? Chị thân là fan bạn gái, một lát liền có thể hôn idol, chẳng lẽ chị không vui?”
Thịnh Kiều nói qua khẽ răng.
“Khinh nhờn tiên tử sẽ bị sét đánh.”
“Không sao. Có thể khinh nhờn tiên tử, bị đánh bay một phách cũng là đáng giá. Cố lên.”
“…” . KHÔNG Q𝖴ẢNG CÁO, đọc tr𝙪yệ𝗇 tại || TR𝙪MTR𝖴𝘠E N.VN ||
Đạo diễn gọi hai diễn viên chính vào vị trí.
Thịnh Kiều lén lút phun kẹo cao su ra, nhích nhích đi qua. Hoắc Hi đang cúi đầu cài cúc áo.
Hôm nay là cảnh Hứa Lục Sinh say rượu cưỡng hôn Nhiếp Khuynh. Trước khi lên sân khấu, Hoắc Hi còn uống nửa ly rượu trắng, tóc bị xới cho lung tung cẩu thả, cổ áo với cổ tay áo đều kéo lệch, rất có dáng dấp của một người uống rượu phát cuồng…
Trước khi khởi động, Thịnh Kiều nhỏ giọng nói.
“Hoắc Hi… một lát anh dẫn em… chúng ta tranh thủ… quay một lần liền qua nha.”
Hoắc Hi nghiêng đầu, liếc một cái, lạnh lùng cười, không nói chuyện.
“…”
Huhu… không phải còn chưa quay hình à, sao idol đã tiến vào trạng thái rồi?
Đạo diễn chỉ đạo.
“Tới, chuẩn bị.”
Cảnh tượng là hai người đụng mặt ở hành lang trước cửa toilet của quán cơm.
Bảng phân cảnh chập cái cạch~
Thịnh Kiều từ toilet đi ra, hành lang phía đối diện xuất hiện bóng dáng Hoắc Hi đang lảo đảo bước tới, ngẩng đầu nhìn thấy đối phương, cả hai đều sửng sốt.
Một lúc sau, Hoắc Hi cong môi cười lên.
“Thật trùng hợp a~ Nhiếp đội.”
Hoắc Hi từng bước đi tới, từng bước ép sát. Thịnh Kiều xoay người muốn chạy. Hoắc Hi nhanh tay hơn, từ phía sau vươn tới túm lấy tay cô, đem cô đẩy lên tường. Thịnh Kiều giơ tay muốn phản kháng, Hoắc Hi bắt lấy, đem cả hai tay cô ấn chặt lên tường, phả mùi rượu bên tai cô.
“Lại muốn đánh tôi sao? Nhiếp Khuynh.”
Bàn tay cô run run. Thật ra cô chỉ cần trở tay liền có thể chế trụ anh. Cô đã từng đối phó với nhiều tên tội phạm, làm sao có thể bị anh vây khốn dễ dàng như vậy.
Nhưng cô không làm, chỉ nhẹ giọng nói.
“Anh say rồi.”
“Đúng, tôi say.” – Hoắc Hi đem toàn bộ cơ thể ép tới, hô hấp trầm trầm – “Vì sao muốn trốn tôi?”
“Hứa Lục Sinh, chờ anh tỉnh rượu, chúng ta lại nói chuyện.”
“Tỉnh rượu rồi, tôi còn có thể nhìn thấy cô sao? Cô trốn tôi, trốn đến mức không dám về nhà. Đồng nghiệp nói cô đi phá án nhưng tôi tìm thế nào cũng tìm không thấy cô.”
Hoắc Hi hơi ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt cô, tiếng nói vừa áp lực vừa bức bách.
“Có biết tôi đã tìm cô bao lâu rồi không? Vì sao muốn trốn tôi?”
Cô khẽ hạ mắt, nhàn nhạt nói.
“Bởi vì không muốn gặp anh.”
“Không muốn gặp tôi?”
Giống như nghe được một chuyện thật nực cười, Hoắc Hi trầm thấp cười lên, sau đó, nảy sinh ý nghĩ ác độc, lập tức cưỡng hôn.
Là nụ hôn lần thứ hai.
Đôi môi anh rõ ràng rất mềm rất ấm, nhưng lại mang theo lực đạo ác độc áp bức, giống như mưa rền gió dữ, một tấc đoạt lấy, mút vào, cắn đến cô phát đau.
Cô ngửi được hương vị của anh, có mùi rượu, giống như thuốc mê, từng chút cắn nuốt ý thức của cô, ngay khi cô muốn đưa tay đầu hàng, trên môi chợt buông lỏng.
Thịnh Kiều bị hôn đến mơ mơ màng màng, nghe loáng thoáng Hoắc Hi nói với đạo diễn.
“Thật ngại quá, tìm không được trạng thái.”
Đạo diễn nói.
“Không sao, quay lại một lần, không gấp!”
Thịnh Kiều: “…”
Cánh tay lại bị ấn lên tường, Hoắc Hi cúi đầu nhìn người con gái trong ngực, nhìn đôi môi bị anh cắn đến hồng nhuận, nhìn ánh mắt mờ mịt mông lung. Thịnh Kiều nhỏ giọng gọi.
“Hoắc Hi…”
“Action!”
Hoắc Hi lập tức hôn xuống, ngăn chặn lời thỉnh cầu còn chưa kịp nói của cô.
Lần này còn ác liệt hơn, giống như muốn đem cô nuốt vào bụng, gặm cắn từng chút một. Môi anh gắn chặt lên môi cô, mà cô thì không thể làm gì khác. Không thể phản kháng, không thể đáp lại, ngay cả hô hấp cũng quên mất, thiếu oxy đến mức đầu óc bắt đầu mơ màng.
Sau đó, môi dưới bị anh hung hăng cắn một phát.
Thịnh Kiều đau đến giật mình, đầu óc nhanh chóng thanh tỉnh. Hoắc Hi rốt cuộc buông cô ra, cúi người nói vào tai cô, tiếng nói vừa thấp vừa trầm.
“Trừng phạt.”
Trừng phạt cái gì?
Kịch bản không có câu này a?!?
Đạo diễn ở bên cạnh kêu lớn.
“Cắt. Cảnh này qua.”
Hoắc Hi đứng thẳng lên, nhìn nhân viên bốn phía, mĩm cười thật nhẹ.
“Mọi người vất vả rồi.”
Thịnh Kiều: “???”
Cô là ai? Cô ở đâu? Cô đang làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.