Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 95:




Hoắc Hi chưa tháo trang sức, nhưng trang phục đã đổi, hiện giờ chỉ mặc một chiếc áo thun đen, đầu đội mũ, khi không mở miệng nói chuyện, cả người tỏa ra khí tức “người lạ chớ gần”. Thịnh Kiều đợi anh bước vào phòng mới đóng cửa lại, quay đầu giải thích với cái người đang run rẩy đến lợi hại là Lương Tiểu Đường.
“Một hồi chị và anh ấy phải về đoàn phim.”
Quay lại giới thiệu với Hoắc Hi.
“Đây là Tiểu Đường. Cũng là fan của anh.”
Hoắc Hi tháo mũ xuống, vẻ mặt ôn hòa.
“Xin chào.”
Lương Tiểu Đường: “…”
Tui tồn tại thật ư?
Đọc truyện tại đây.
Anh ấy tồn tại thật ư?
Mọi chuyện đều là thật sao?
Quá kích thích rồiiiiiiiii.
Nửa ngày sau, Lương Tiểu Đường mới ô a lên một tiếng.
“Kiều Kiều, đỡ em với.”
Thịnh Kiều đưa tay đỡ, rất đồng cảm mà an ủi.
“Không sao đâu, chị cũng từng như vậy. Gặp vài lần sẽ thành thói quen thôi.”
Còn có thể gặp thêm vài lần nữa hả???
Huhuhuhuhu tui đã tạo ra một cp kinh thiên tuyệt thế gì thế này!!!
Khóe mắt Hoắc Hi ánh lên ý cười, bỏ xuống vẻ lạnh lùng trên sân khấu, ngoài đời rất bình dị gần gũi. Từ trước tới nay, Hoắc Hi đối với fan luôn rất ôn hòa. Mặc dù không giống các nghệ sĩ khác đem từ “sủng” đặt ở đầu môi, anh rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt nhưng trong ánh mắt đạm bạc kia đều có thể thấy được sự ôn nhu và giáo dưỡng.
Lương Tiểu Đường run rẩy nửa ngày, rốt cuộc bình tâm, đè nén nổi vui mừng như điên cùng sự kích động điên cuồng, trong lòng mặc niệm cả trăm lần “không được làm mất mặt Thịnh Kiều”, lắp bắp chào hỏi idol.
“Con… à không, Hoắc Hi! Gặp được anh thật là cao hứng. Sân khấu đêm nay quá bùng nổ.”
Lương Tiểu Đường lấy một tấm hình trong balo, e dè đưa tới.
“Có thể cho em xin chữ ký không ạ?”
Hoắc Hi gật đầu cười.
“Có thể.” – lại hỏi – “Có bút không?”
Lương Tiểu Đường khóc ròng.
“Không mang theo.”
Thịnh Kiều lấy một cây bút bi bình thường vẫn mang trong túi ra.
“Dùng đỡ cái này vậy.”
Hoắc Hi nhận lấy bút, còn đặc biệt viết thêm “To: Lương Tiểu Đường” làm cô bé cao hứng muốn khóc luôn, ôm tấm hình vào lòng giống như bảo vật… hic… idol sủng fan lại ôn nhu nữa… huhu…
Thịnh Kiều đi đun nước sôi, rót một chén nước ấm đưa cho Hoắc Hi.
Lương Tiểu Đường nhìn động tác đưa ly nhận ly quá ư quen thuộc của hai người, trong lòng bùng nổ muốn yy thật mạnh.
Thịnh Kiều hỏi Hoắc Hi.
“Anh có đói bụng không?”
Hoắc Hi lắc đầu, đưa mắt nhìn thùng rác trống trơn ở trong phòng.
“Hôm nay em có ăn cơm trưa đúng giờ không đó?”
Cô ăn cơm không theo quy luật gì cả, cứ thấy đói bụng mới ăn, đến giờ cơm mà không đói sẽ không ăn. Hoắc Hi luôn cố gắng sửa đổi thói quen này của cô. Hiện giờ bị anh hỏi tới, cô đảo mắt một chút, nhỏ giọng nói.
“Có ăn.”
“Ăn gì? Rác đâu?”
“…”
Thịnh Kiều tìm cách đánh trống lảng, nhìn sang Lương Tiểu Đường.
“Em muốn chụp ảnh với Hoắc Hi không?”
Nội tâm Lương Tiểu Đường >> Huhu… chị đừng quấy rầy em ăn đường tại hiện trường chứ. Huhu… cp em ship thành thật rồi kìaaaaaaaa!!!
Nhanh! Mình phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này! Nhường chỗ cho con trai sản xuất đường! Miếng đường hôm nay đã đủ cho quãng đời còn lại của mình chìm trong sự ngọt ngào rồi! Bên ngoài cửa phòng này, mình có thể nghĩ ra cả trăm fanfic bổ não đó! (fanfic = tiểu thuyết tự tưởng tượng của fan, nhân vật chính của fanfic có thể là người thật hoặc là nhân vật của một bộ truyện/bộ phim nào đó)
Lương Tiểu Đường ôm chặt balo, nói nhanh.
“Có tỷ muội đang đợi, em đi trước đây. Tạm biệt Kiều Kiều. Tạm biệt Hoắc Hi.”
Mở cửa, không chút do dự, chạy mất.
Thịnh Kiều cười gượng nhìn Hoắc Hi.
“Có phải fan của anh rất dễ thương không?”
Hoắc Hi đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhoẻn miệng cười.
“Ừ.” – đặt ly nước lên bàn – “Nếu cô ấy biết nghe lời ăn cơm đúng giờ nữa thì sẽ càng đáng yêu hơn.”
Thịnh Kiều nhăn nhó, nhỏ giọng biện minh.
“Trên đường ăn rất nhiều đồ vặt nên không đói bụng.” – lại nhanh chóng lảng sang chuyện khác, đem tấm bảng đèn ra – “Anh ở trên sân khấu có phải nhìn thấy em không?”
[Hoắc Hi cục cưng cưng] 5 chữ vừa lóe vừa chói, cô lại ngồi ngay dãy trước mặt, muốn không thấy cũng khó.
Cô ôm bảng đèn, ngoan ngoãn ngồi giữa đám đông, đội mũ còn đeo khẩu trang, bao bọc kín mít, trong tay cầm máy ảnh. Ánh kim quang của bảng đèn chiếu ngược lên người cô, cô hẳn không biết lúc ấy cô có bao nhiêu lóa mắt.
Trải nghiệm đó quả thật rất thần kỳ, lần đầu tiên anh đứng trên sân khấu tương tác trực tiếp với cô. Cô phát hiện ra ánh mắt của anh đang nhìn mình liền lắc lắc bảng đèn, tấm bảng rất lớn mà hai tay cô thì bé xí nên cô có chút lúng túng hoảng loạn, anh nhìn thấy liền nhịn không được mà cười lên.
Hoắc Hi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên họ tiếp xúc trực diện, cô đã nghiêm túc nói rằng.
“Mỗi một sân khấu biểu diễn của anh, em đều muốn xem tận mắt.”
Mà hiện giờ, mỗi một sân khấu của anh, anh đều muốn nhảy cho cô xem.
Hoắc Hi cầm đèn bài, cuộn lại bỏ vào balo cho cô.
“Ừ, có thấy, rất sáng.”
Cô lập tức cao hứng nhảy tưng tưng.
“Vậy về sau nó sẽ là tiêu chí của em, bảng đèn này ở đâu, em chính là đang ở đó!”
Đang nói chuyện, Đinh Giản gọi tới, nói họ đã xem phim xong rồi, hỏi biểu diễn kết thúc chưa, có muốn về Hàng Châu không. Nhận được câu khẳng định của cô, Đinh Giản và Phương Bạch quay về khách sạn, lên lầu tìm Thịnh Kiều, nhìn thấy Hoắc Hi ở trong phòng, hai người một chút cũng không kinh ngạc. Đinh Giản cùng Thịnh Kiều đi xuống trước. Hơn 10 phút sau Phương Bạch mới theo Hoắc Hi đi xuống.
Ở trong thang máy, chỉ có hai người, Phương Bạch len lén liếc trộm Hoắc Hi, một bộ ngập ngừng muốn hỏi lại thôi.
Hoắc Hi cười nhẹ.
“Muốn nói cái gì?”
Phương Bạch nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được, phải hỏi thành tiếng.
“Hi ca, anh có phải… có ý với Kiều Kiều không?”
Chuyện này cậu muốn hỏi từ sớm rồi.
Cậu vừa tốt nghiệp liền làm trợ lý cho Thịnh Kiều, theo Thịnh Kiều từ lúc còn ở Tinh Diệu, một đường đi tới hiện tại. Thịnh Kiều đối với cậu thật sự rất chân thành. Hồi đầu cậu còn một câu “Kiều tỷ” hai câu “Kiều tỷ”, nhưng hiện tại mở miệng liền gọi “Kiều Kiều”, là bởi vì cậu thật sự xem Thịnh Kiều giống như em gái trong nhà, quan tâm thật lòng, hoàn toàn quên mất chuyện cậu còn nhỏ hơn cô vài tuổi.
Những hành động mập mờ của Hoắc Hi, cậu đều nhìn thấy. Là nam nhân với nhau, kỳ thật chuyện này rất dễ đoán ra.
Hoắc Hi dùng một câu “sủng fan” tới giải thích với mọi người, căn bản không qua nổi mắt nhìn của cậu.
Chỉ có thể phỏng đoán, Hoắc Hi thực sự có cảm tình với Kiều Kiều nhưng chậm chạp không thổ lộ. Thịnh Kiều là loại người chỉ cần Hoắc Hi gật đầu sẽ phấn đấu quên mình chạy nhanh về phía anh. Vậy vì sao không chịu thổ lộ? Chẳng lẽ là tra nam? (tra nam = đàn ông cặn bã)
Một lúc sau mới nghe Hoắc Hi cười lên.
“Cậu đều nhìn ra. Cậu nói xem vì sao cô ấy lại nhìn không ra vậy?”
“???”
Hoắc Hi lắc đầu thở dài.
“Bởi vì cô ấy không dám thừa nhận, cự tuyệt tiếp thu chuyện này. Tôi đuổi một bước, cô ấy liền lùi 10 bước, càng đuổi càng xa.”
“Em… hình như hơi hiểu ý anh rồi.”
Hoắc Hi cúi đầu cười.
“Cho nên ấy… phải thay đổi chiến lược. Thay đổi một cách vô tri vô giác, chờ cô ấy tạo thành thói quen rồi thì chuyện này không do cô ấy làm chủ nữa.”
“…”
Trời má, nhìn không ra anh là một con sói đuôi to luôn đó?!?
Thang máy dừng ở gara, cửa mở, Hoắc Hi vỗ vai Phương Bạch.
“Gần đây đang bận rộn đóng phim, không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến trạng thái của cô ấy, cho nên cậu tốt nhất đừng nói gì cả.”
“Không, em sẽ không nói. Đóng phim mới quan trọng.”
Trên phim trường, Kiều Kiều đối mặt với idol nhập vai thôi đã không dễ dàng rồi, nếu biết idol đang tính toán phá hủy căn cốt fangirl thì sẽ còn tan rã đến cỡ nào nữa? Không nói, kiên quyết không nói!
Lên xe, Hoắc Hi gọi điện cho Tiểu Đản, bảo cậu ta cùng với nhà tạo hình trực tiếp quay về đoàn phim, bởi vì anh đã ngồi xe Thịnh Kiều rồi.
Tiểu Đản u oán nói.
“Ông chủ, em cảm thấy một trợ lý như em thật không còn giá trị tồn tại nữa.”
Xe xuất phát.
Hoắc Hi sợ Thịnh Kiều trên đường sẽ đói bụng nên lúc chạy ngang qua phố ẩm thực, anh nói Phương Bạch đi mua một ít món ăn vặt trở về. Thịnh Kiều ngồi ở băng ghế sau, ôm di động lướt web. Thời gian không còn sớm, cô đầu tiên vào tài khoản của Hậu Viện Hội phát bài chúc fan Kiều ngủ ngon, sau đó đăng nhập tài khoản Phúc Sở Ý chạy vào siêu thoại Hoắc Hi để làm công tác hằng ngày là đánh bảng và phản hắc.
Hoắc Hi ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn. Lần đầu tiên trông thấy mấy hạng mục này, cảm giác thật mới lạ. Thì ra đây là nhiệm vụ hằng ngày của fan.
Bên đoàn đội có một tài khoản chuyên môn tổng kết số phiếu đánh bảng mỗi ngày của fandom, sau đó đưa ra yêu cầu cho ngày mai, bấm vào đường dẫn, một cái lại một cái đầu phiếu. Còn có tài khoản chuyên môn thống kê số liệu hắc trong ngày, một loạt bài báo cáo, mỗi bài viết không giống nhau, có bài chửi doanh tiêu hào rác rưởi, có bài phân tích tin tức có hại, cư nhiên còn có thông tin sắc tình nữa. Sau đó là bài treo các tài khoản anti, tài khoản lừa đảo, tài khoản giả mạo fan, tài khoản kéo anti, thông báo để thành viên gỡ những tài khoản này, không để cho chúng xuất hiện trên trang đầu của mình. Sau đó là bảng thế lực của minh tinh, bảng nhân khí của minh tinh, bảng phong vân của minh tinh, bảng hotsearch của nghệ sĩ, và một đống bảng đơn bảng kép cần fan chuyển phát cùng bình luận. Những việc này tiêu tốn kha khá thời gian.
Thịnh Kiều bấm không ngừng tay, quen cửa quen nẻo nên cứ từng việc mà làm, thoáng cái đã mất hơn nửa tiếng.
Hoắc Hi: “…”
Ồ, làm fan cũng vất vả quá.
Vì để người mình yêu có một bảng số liệu đẹp đẽ ngăn nắp, fan trả giá không biết bao nhiêu thời gian cùng công sức.
Thịnh Kiều bấm vào bảng đơn cao nhất, kiêu ngạo vui vẻ đưa cho Hoắc Hi xem.
“Hoắc Hi~ anh nhìn nè, anh đang đứng nhất đó nha~”
Đây là các cô ngày đêm chiến đấu để mang về vinh quang cho anh.
Hoắc Hi cười cười, duỗi tay sờ đầu cô.
“Cảm ơn các em đã vất vả.”
Cô híp mắt cười một cách thỏa mãn.
Thấy Phúc Sở Ý lên weibo đánh bảng, Lương Tiểu Đường liền biết cô đang rảnh rỗi, lập tức nhắn tin qua wechat.
LTD >> Hai người khi nào mới kết hôn?
LTD >> Em đi tiền mừng 999!
LTD >> Có cần em dọn Cục dân chính tới trước mặt luôn hôn?
LTD >> Quá ngọt ngào… thật sự quá ngọt ngào… tận mắt thấy đường… em không thiết sống nữa rồi!
Thịnh Kiều đỡ trán.
TK >> Em bình tĩnh lại chút đi.
LTD >> Không! Em không bình tĩnh được. Cp em ship thành sự thật, em dựa vào cái gì mà bình tĩnh chứ?
TK >> Không phải, chỉ là ảo giác, là giả đó.
LTD >> Chị không cần phủ nhận. Chị không thể hủy cp này của em nữa rồi. Ánh mắt và giọng điệu của con trai em đã thuyết minh hết thảy!!!
TK >>???
LTD >> Huhu… quá sủng nịch. Quả nhiên, tiên tử phải sánh đôi cùng tiên tử. Đúng là tuyệt phối! Quá xứng đôi! Em ra lệnh cho chị, lập tức kết hôn, lập tức thông cáo.
TK >> … tin em cái quỷ á. Cpf đúng là bổ não ghê gớm, chỉ dựa vào một ánh mắt liền có thể viết thành tiểu thuyết dài 10 vạn chữ, đừng tưởng chị không biết nhá.
LTD >> Không, chị không biết. Lái lụa không thể ngăn trở em đâu. Em ngay cả tên con của hai người đều đã nghĩ xong rồi.
TK >>???
LTD >> Gọi là Hoắc Ái Kiều (Hoắc yêu Kiều)! Thế nào?
TK >> Mình hủy kết bạn đi!
LTD >> Haiz…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.