"Nhớ."
Trong công ty có hàng trăm cơ trưởng và hàng nghìn tiếp viên, cơ hội được phân công ngẫu nhiên trên cùng một chuyến bay là rất nhỏ, mỗi người không có khả năng quen biết nhau. Nhưng Ôn Ninh rất ấn tượng với Vạn Tư Kỳ, một là cô ấy quá xinh đẹp, hai là cô ấy trộm vật tư.
“Tôi còn tưởng ngài đã quên, cách mấy ngày đã không còn nhớ tôi.” Khóe môi Vạn Tư Kỳ nhếch lên, cười đến sáng lạn.
Âm dương quái khí.
Thần sắc Ôn Ninh ngưng trọng, hơi híp mắt, nghiêm túc nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Trong lòng nàng đã đoán được bảy tám phần, linh cảm chẳng lành kia giống như chuông báo động ở trong đầu nàng.
“Ăn trước đã,” Vạn Tư Kỳ lắc đầu, “Ăn xong chúng ta lại nói, không lại ảnh hưởng đến khẩu vị.”
"..."
Nói xong, Vạn Tư Kỳ cúi đầu ăn, khóe miệng nhếch lên nhưng sắc mặt khó coi, tựa như tay cầm đũa quá mạnh, đồ ăn lập tức bị chọc nát.
Ôn Ninh đã hết muốn ăn.
Lầu hai là khu vực ăn uống của phi hành đoàn, có rất nhiều người ra vào, họ đều mặc quần áo bình thường, nổi bật giữa những đồng nghiệp mặc đồng phục xung quanh, nếu bị nhận ra sẽ rất xấu hổ.
Nàng dừng đũa, uống mấy ngụm canh, lấy điện thoại ra lướt Weibo một hồi.
Hai mươi phút sau, Vạn Tư Kỳ lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy.
"Đi thôi."
Ôn Ninh đi theo.
Trời đã tối, bên ngoài cũng tối đen, hai người dọc theo vành đai xanh của đài phun nước, xuyên qua tòa nhà chính, đến đình nhỏ ở quảng trường phía trước, Vạn Tư Kỳ dừng lại, xoay người.
“Hiện tại có thể nói chuyện chưa?” Ôn Ninh thấp giọng hỏi.
Vạn Tư Kỳ nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Chuyện tôi bị tố cáo, hẳn là chị cũng biết đi?"
"Biết."
"Cho nên chị còn giả vờ với tôi thấy vui lắm sao?"
Ôn Ninh nhướng mày, "Tôi giả vờ cái gì?"
"Tôi thừa nhận trộm vật tư là lỗi của tôi, nhưng việc nào ra việc đó, tố cáo cũng không phải thứ gì tốt! Trước kia nhiều lần như vậy đều không sao, như thế nào bị chị nhìn thấy xong liền bị tố cáo?" Vạn Tư Kỳ hùng hổ dọa người nói.
Cô ta nhớ rất rõ chuyến bay có số hiệu là DC5042, hôm đó Ôn Ninh nói xong liền thu dọn đồ đạc lại, thành thật viết xuống danh sách kiểm tra, cô ta không lấy bất cứ thứ gì nữa.
Ôn Ninh cười lạnh: "Cô cho rằng là tôi tố cáo cô?"
"Không ai khác ngoài chị cả."
"Chứng cứ đâu?"
Vạn Tư Kỳ giống như đã đoán trước được câu hỏi này của nàng, càng thêm chắc chắn, hung hăng nói: “Tôi lấy đồ rất cẩn thận, phải chờ cho đến khi không có người mới lấy, chỉ có chuyến 5042 vô tình bị chị thấy được. Hơn nữa, quản lý tìm tôi nói chuyện, đã cho tôi xem camera hành lang phía trước của chuyến bay tôi bay trong vòng hai tháng, tôi thấy vị trí chị đứng ngày hôm đó không nằm trong phạm vi camera, cho nên chị có thể tố cáo, sau đó toàn thân mà lui.”
"..."
Ôn Ninh không quá hiểu logic của Vạn Tư Kỳ.
Chỉ vì camera không ghi được nàng, mà nàng lại vừa vặn nhìn thấy, liền kết luận nàng là người tố cáo sao? Cái gọi là toàn thân mà lui có nghĩa là sau khi tố cáo Vạn Tư Kỳ liền có thể đảm bảo mình sẽ không bị liên lụy sao?
Đúng là đạo lý buồn cười.
Ôn Ninh nghiêm túc nhìn Vạn Tư Kỳ, gằn từng chữ: "Tôi không có tố cáo cô."
Vạn Tư Kỳ cười lạnh, giống như không tin.
"Nếu không phải chị đứng ở vị trí không thể bị camera ghi lại, tôi thực sự sẽ không nghĩ đến chị. Đủ chính nghĩa, đủ trách nhiệm, đủ vĩ đại." Cô ta vỗ tay nói.
Đèn đường thủy tinh lộ ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, phản chiếu vẻ chán ghét trên mặt cô ta.
Ôn Ninh vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại buồn cười, nhất thời không biết giải thích thế nào, nàng biết nữ hài là bởi vì bị trừng phạt mà tức giận, luôn muốn tìm người trút giận, giải thích cũng vô dụng, cho nên nàng chỉ đơn giản là mặc kệ cô ta.
Hai người trước đó không quen biết, cũng chỉ có một lần hợp tác, lần sau cùng nhau bay cũng không biết là khi nào, cho nên cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng.
“Nghĩ thế nào thì tùy cô.” Ôn Ninh lắc đầu, xoay người rời đi.
Hai ngày sau, Ôn Ninh bị lãnh đạo gọi tới nói chuyện.
Lúc đầu, lãnh đạo cho rằng đây là chuyện của bộ phận cabin, nhưng không hề nghĩ nó có liên quan đến những người trong bộ phận bay, không ngờ Vạn Tư Kỳ lại đến "khai báo", cố ý vô tình kéo Ôn Ninh xuống nước, cuối cùng mới tra ra bộ phận chuyến bay.
Hệ thống camera hành lang phía trước của chuyến bay DC5042 đã không ghi được Ôn Ninh, nhưng hệ thống giám sát cửa buồng lái thì có, liên kết của các đoạn video là bằng chứng.
"Lúc ấy cô đang nghĩ cái gì vậy?" Quản lý hỏi nàng.
Sắc mặt Ôn Ninh không có gợn sóng, thản nhiên nói: "Cô ấy nói sẽ không lấy nữa, tôi liền quên đi, không cần phải tố cáo đồng nghiệp."
Quản lý không nói nữa, vỗ vỗ vai nàng, trong mắt lộ ra một tia đồng tình.
Người dưới không biết tình, nhưng quản lý thì biết, lòng người khó dò, Ôn Ninh có tố cáo hay không cũng có nguy cơ đắc tội người khác, rất khó làm.
Dù thế nào đi chăng nữa, bao che là thật, khó qua bên ngoài.
Ôn Ninh bị đình chỉ bay nửa tháng.
Độ phổ biến của chủ đề trên diễn đàn vốn đã giảm xuống, nhưng sau một đêm lại tăng vọt, có tên Ôn Ninh trên đó, thậm chí còn hot hơn trước. Không nhiều người trong công ty biết Vạn Tư Kỳ, nhưng mọi người đều biết Ôn Ninh.
Cuộc thảo luận dần biến thành bát quái.
Thứ bảy tuần này, Ôn Ninh vốn có nhiệm vụ bay, nhưng bởi vì sự cố này, bị đình chỉ bay, tạm thời có đồng nghiệp khác thay thế, hai tuần tiếp theo toàn bộ nhiệm vụ đều bị thay thế. Nàng đang có tâm tình không tốt, không muốn làm việc bán thời gian, cho nên chỉ đơn giản là đến chỗ Hà Du.
Hà Du sống ở khu đô thị mới, bất động sản xung quanh đã được xây dựng mới trong những năm gần đây, môi trường tốt hơn nhiều so với khu đô thị cũ, cô sống một mình trong ba phòng ngủ và hai phòng khách, cũng rất cô đơn.
"Đây, tiểu bảo bối, sinh tố dưa hấu nè."
Một chiếc ly lớn được đặt trên bàn trà, bên trong tràn đầy sinh tố màu hồng trong suốt như pha lê, thành ly bốc khói nghi ngút.
Ôn Ninh thả người trên sô pha, đầu tóc rối bù, đôi chân dài giơ cao, lười biếng liếc mắt một cái: "Tớ không có khẩu vị."
Thời tiết nóng nực, nàng mặc một chiếc áo trễ vai bó sát, vai và cổ trắng nõn sạch sẽ, vạt áo vì động tác ngửa ra sau mà hơi nhấc lên, lộ ra nửa vòng eo yêu kiều, phía dưới là quần denim, miệng rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh quan bên trong.
Hà Du cứ như vậy nhìn nàng, vươn tay kéo nàng lên, "Đừng nghĩ nữa, không cần vì tiểu nhân mà tức giận, lại đây tớ ôm một cái."
Cánh tay thon dài dán vào eo, da thịt ấm nóng.
“Tớ không có tức giận.” Ôn Ninh co rúm lại một chút, sau đó nhẹ nhàng tránh ra, cầm ly sinh tố uống một ngụm.
Nàng là cong, có chút nhạy cảm với tiếp xúc thân thể giữa những người cùng giới, nhưng Hà Du thì thẳng, cô thường nói "cậu có tớ cũng có", thường xoa đầu nàng, còn cố ý khoa trương đùa giỡn nàng.
Nếu hai người không quen biết nhau bảy năm, không biết rõ về nhau, nàng sẽ không để người này làm bậy.
Hà Du bất động thanh sắc buông tay ra, trong mắt thoáng qua chút thất vọng, giả bộ bất mãn nói: "Còn nói không có tức giận, đều không cho tỷ tỷ ôm, đồ kiêu ngạo."
“Được được được, ôm một cái.” Ôn Ninh bất đắc dĩ nói, giơ tay ôm vai cô, coi như là ôm một cái.
Cực kỳ có lệ.
Hà Du hiểu liền nhận lấy, cũng không quấy rầy nàng nữa, cô đi phòng bếp bưng một cái bánh kem hương anh đào tự mình nướng tới, "Không phải chỉ là đình chỉ bay thôi sao? Vừa vặn một mình tớ nhàm chán muốn chết, cậu tới ở cùng tớ đi, tỷ tỷ đây bao dưỡng cậu, ăn sung mặc sướng ha ha ha."
"Hà Tiểu Du, cậu làm sao vậy, lớn hơn một tháng tuổi liền tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, cậu có bản lĩnh sao."
“Nếu không để tớ cho cậu thấy bản lĩnh của tớ thế nào ha?” Hà Du nhướng mày, hà hơi vào tay, như muốn cù lét nàng.
Ôn Ninh vội vàng lắc đầu, yếu ớt xin tha: "Em sai rồi, tỷ tỷ."
"Hahaha--"
Hai người nháo một hồi, Ôn Ninh mới cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn một chút, uống sinh tố ăn bánh ngọt xong, nàng bình tĩnh lại suy nghĩ về chuyện này.
Đình chỉ bay không được coi là hình phạt nghiêm khắc, có thể thấy quản lý thiên vị nàng, dù sao nàng không phạm sai lầm lớn, tính chất cũng không ác liệt. Nàng có thể coi này giống như là một kỳ nghỉ cho mình, chỉ tiếc là nếu nàng bỏ lỡ chuyến bay nửa tháng, nàng sẽ kiếm được một nửa tiền phí một giờ, gần 2 vạn tệ.
May mà nàng vẫn còn tiền tiết kiệm, cho nên tiền nợ tháng này không gặp vấn đề gì.
Nghĩ nghĩ, liền cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tiểu Ninh, này—” không biết từ lúc nào Hà Du đã lấy một tấm thẻ nhét vào tay nàng.
Ôn Ninh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, cười nói: “Không cần, tớ còn chưa tới mức đó.” Nói xong, nàng muốn đẩy ra.
“Đừng khách khí với tớ.” Hà Du nắm tay nàng, “Chúng ta đi cùng nhau nhiều năm như vậy.”
Khi đó, Hà Du đã trượt kỳ thi cấp giấy phép và mất cơ hội bay lên trời xanh, sau thất bại đó cô hoàn toàn chán nản không thể vực dậy. Trong thời gian đó, Ôn Ninh mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, chiếu cố cô rất tốt, soi sáng cho cô, sợ cô suy nghĩ lung tung mà làm chuyện dại dột.
Sau đó, khi cô bắt đầu kinh doanh dịch vụ ăn uống, Ôn Ninh đã cho cô vay vốn khởi nghiệp. Khi đó, gia đình Ôn Ninh không có gặp chuyện, lại còn là bạch phú mỹ.
Lại sau đó...
"Tiểu Du, tớ không có khách khí với cậu."
Ôn Ninh khẽ thở dài, một tay bao lấy tay hai người, chân thành nói: "Tớ chỉ là cho rằng chính mình có thể giải quyết vấn đề thì chính mình liền giải quyết, đến khi thật sự không còn biện pháp nào khác, tớ nhất định sẽ tìm cậu."
Nói xong, nàng đặt tấm thẻ lên bàn trà.
Hà Du nhìn chằm chằm nàng thật lâu, trong mắt có chút thăm dò cùng nghi hoặc, tựa hồ chưa từng quen biết người này, sau một lúc lâu, bất đắc dĩ cười nói: "Quật cường còn nhiều lý do như vậy."
“Tớ giúp cậu đi tháo bộ lọc điều hòa.” Ôn Ninh thè lưỡi, đứng dậy chạy lon ton vào phòng ngủ chính.
Vừa vào phòng không bao lâu, điện thoại trên bàn của nàng vang lên, Hà Du nhìn nhìn, là dãy số lạ, gọi vào trong: "Ninh nhóc con, có điện thoại."
"Nghe giúp tớ đi..." Ôn Ninh ở bên trong nói.
Hà Du tiếp điện thoại: "A lô?"
Trong ống nghe im lặng vài giây, một giọng nữ trong trẻo trầm ổn truyền đến: "Cô là ai?"
"Còn cô là ai?" Hà Du tức giận nói, nghe thấy thanh âm này liền cảm thấy có chút đề phòng.
Người bình thường chẳng phải nên trực tiếp hỏi Ôn Ninh có ở đó không hay sao?
"Tôi là..." Bên kia dừng một chút, "Bằng hữu của Ôn Ninh."
"Tôi cũng vậy, cô là bằng hữu gì? Tên?"
“Phiền toái để Ôn Ninh nghe điện thoại.” Ngữ khí của nữ nhân kia bình thản, cũng không muốn vòng vo.
Hà Du vuốt tóc, bắt chéo chân, cười lạnh nói: "Ngay cả ghi chú tên cũng không có, vậy là bằng hữu sao? Loại lừa đảo cấp thấp này, ai tin thì là kẻ ngốc."
Nói xong liền cúp máy, cầm điện thoại vào phòng.
Ôn Ninh đã tháo bộ lọc, bước lên ghế, hai tay che điều hòa, quay đầu lại hỏi: "Ai vậy?"
"Lừa đảo, cô ta nói là bằng hữu của cậu, nhưng lại không ghi chú tên, cười chết tớ."
Toàn thân Ôn Ninh cứng đờ, “Để tớ xem.”
Nàng cầm điện thoại, bấm vào lịch sử cuộc gọi, nhìn quả nhiên là số của Cố Trì Khê. "Đây... đúng là bằng hữu của tớ, tớ chưa kịp ghi chú."
Ngay sau đó một tin nhắn văn bản đến.
[Tôi đang ở trước cửa nhà em]
Trong lòng Ôn Ninh bỗng nhiên nhảy dựng, mím chặt môi, tựa hồ cảm giác được cái gì, thần kinh căng thẳng.
“Bằng hữu mới sao?” Thấy sắc mặt kỳ quái của nàng, Hà Du đột nhiên cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, có chút bất an.
“Ừm……”
Nàng mơ hồ đáp một tiếng rồi nhảy khỏi ghế, "Tớ có chút việc phải về, cậu rửa sạch bộ lọc rồi cất đi, mai tớ lắp." Nói xong, nàng bước nhanh ra ngoài.
"Này, tớ đưa —"
Hà Du chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng khách đã bị đóng sầm lại, người đã rời đi.
Bốn năm giờ trời còn rất sáng, hoàng hôn kéo dài bóng mây, xen kẽ từng lớp màu, giống như một bức tranh sơn dầu.
Taxi dừng trước cổng Vịnh Thiên, Ôn Ninh trả tiền, nghĩ người kia vẫn đang chờ liền bất giác tăng tốc. Khác với mấy lần trước, lần này lòng nàng rất bình yên.
Khi đến gần hơn, nàng nhìn thấy chiếc xe màu bạc quen thuộc, còn có một người đứng dưới gốc cây.
Mái tóc đen ngang vai mượt mà, áo sơ mi xanh chấm bi đen, chân váy trắng trơn, giày gót nhọn tông trầm thanh lịch, chiếc đồng hồ cổ điển trên cổ tay.
Lúc đó, khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất xa, nhưng Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy rất gần.
Nàng lại tăng tốc, không một lời mà bước đến chỗ cô.
"Tôi biết mọi chuyện rồi."
Cố Trì Khê lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm, ngữ khí vẫn ôn nhu như thường, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Như dự đoán.
Ôn Ninh không biết nên nói cái gì, rũ mắt xuống, hiện tại nàng không có sức lực, cũng không có tâm tình châm chọc cô.
"Ninh Ninh..."
"?"
Cố Trì Khê nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không để em phải chịu ủy khuất như vậy nữa."