Cố Trì Khê nhận món quà.
Trước kia Khâu Diệc Thế đã đưa cho cô những thứ tương tự, cô tịch thu, nhưng hôm nay tâm tình cô hiếm có vui vẻ, cô suy nghĩ một lát, vẫn là nhận lấy, coi như một cách ăn mừng cùng chúc phúc khác.
Mừng cho mối đe dọa của “quả bom hẹn giờ” đang yếu đi, chúc phúc tương lai món quà này sẽ được dùng cho người yêu.
Lấy về chưa chắc cho mình dùng.
"Cảm ơn."
Cố Trì Khê cười nhạt, đem cái hộp nhỏ bỏ vào trong túi.
Khâu Diệc Thế kinh ngạc nhìn cô, nói: "Em còn tưởng chị sẽ không muốn, còn nghĩ cách thuyết phục chị nhận lấy. Quả nhiên là... sức mạnh của tình yêu chậc chậc..."
"Với những lời tốt đẹp của em, hy vọng sớm ngày cho em ấy dùng tới." Cố Trì Khê bình tĩnh nói, nói lời này mặt không đỏ tim không đập.
Khâu Diệc Thế cười to, “Khê tỷ, chị thay đổi rồi, chị không còn là lão cán bộ như trước kia nữa.” Sau đó nàng gật đầu, “Nếu chị cảm thấy lực bất tòng tâm, cần sự giúp đỡ của em, vậy cứ việc tìm em lấy kinh nghiệm."
Nàng kết giao với người có hai tình huống, một là chỉ đơn thuần là nhìn mặt, đặt ở bên người cảnh đẹp ý vui, hai là giao tiếp sâu, dựa trên điều kiện toàn diện mà quyết định có lên giường hay không, nàng tự nhận là khá có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
"Em đã từng nghiêm túc yêu đương chưa?"
"……Chưa."
"Cho nên em không có kinh nghiệm, tôi tìm em cũng vô dụng."
Khâu Diệc Thế cắn môi dưới, không phục nói: "Chị đây là đang khinh thường người."
"Hửm?"
“Chỉ cần cho em ba tháng, em bảo đảm sẽ nắm Hà Du trong tay, là loại nghiêm túc,” Nàng búng tay một cái, bộ dáng thề son sắt đẩy gọng kính lên.
Ba tháng...
Đôi mắt của Cố Trì Khê hơi híp lại.
Cô không dám chắc trong vòng ba tháng sẽ tra ra mọi chuyện, càng không có tự tin dùng ba tháng để xóa bỏ khoảng cách bảy năm, hơn nữa công việc bận rộn, cô luôn đề phòng mọi chuyện công khai lại giấu diếm, thiếu phương pháp.
“Thời gian có ngắn quá không?” Cố Trì Khê thử kích động nàng.
Khâu Diệc Thế khẽ hừ một tiếng: "Chị không tin em."
"Tin." . Tru𝒚ện chính ở == T r ù m T r u 𝒚 ệ n.𝖵N ==
"Vậy cứ đợi đi."
Gió biển mằn mặn thổi qua, hôn nhẹ lên tóc cô. Mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, nhìn từ xa như bị biển cả bao la nuốt chửng, ánh chiều tà mờ ảo.
Các món ăn lần lượt được bưng lên.
"Diệc Thế..."
"Hả."
"Tôi muốn cảm ơn em." Cố Trì Khê cười nhìn nàng.
Khâu Diệc Thế: "?"
"Ăn đi."
Trong quá trình điều tra vụ án, Cố Trì Khê đã đích thân đến nhà chứa kiểm tra.
Công việc của bộ phận bảo trì chủ yếu được chia thành hai phần: Bảo trì dây chuyền và kiểm tra thường xuyên. Bảo trì dây chuyền chịu trách nhiệm kiểm tra trước chuyến bay, điểm dừng và sau chuyến bay, kiểm tra thường xuyên chịu trách nhiệm bảo dưỡng quy mô lớn hoặc thay thế các bộ phận máy bay, được chia thành A- kiểm tra và C - kiểm tra.
Việc kiểm tra được thực hiện trên sân đỗ, thường là vào ca tối, kiểm tra C được thực hiện trong nhà chứa máy bay, về cơ bản là vào ca ngày.
Lần này tai nạn xảy ra trong nhà chứa máy bay kiểm tra C.
Tháng 9, nắng vẫn gay gắt, giống như thiêu đốt, nhiệt độ đường nhựa cao hơn so với nội thành.
Chiếc xe đặc chủng màu đen dừng trước cửa nhà chứa máy bay, Cố Trì Khê và thư ký được một nhóm người vây quanh, cùng nhau đi về phía trước. Trên toàn bộ dây chuyền bảo dưỡng có ba chiếc máy bay đang đậu, gồm hai chiếc A320 thân hẹp và một chiếc A330 thân rộng, đội ngũ bảo dưỡng xung quanh đang bận rộn.
Chiếc máy bay không thể ghép phụ tùng là chiếc A320, số đăng ký B-1517, nằm lặng lẽ trong góc nhà chứa máy bay, động cơ số 2 đã bị tháo dỡ, chậm tiến độ do thiếu phụ tùng.
Như một chú hề không tay.
Cố Trì Khê đi vòng quanh, nhìn đội trưởng của đội bảo trì, "Trước kia có từng xảy ra tình huống tương tự không?"
“Không có.” Đội trưởng là một nam nhân cao gầy khoảng ba mươi tuổi, kiên quyết lắc đầu, “Tôi vào công ty gần mười năm, chưa từng gặp qua chuyện như vậy.”
Tất cả các vật liệu hàng không dùng trong gia đình đều là hàng tự sản xuất. Rất ít phụ kiện cốt lõi và các bộ phận có độ chính xác cao phải nhập khẩu. Dự trữ vật liệu hàng không trong nhà chứa máy bay là đủ, sẽ không dùng hết.
Theo thời gian, những người kiểm soát quy trình chậm trễ, việc kiểm tra ra vào kho giống như vật trang trí, không ai cố ý kiểm tra danh sách, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, mọi người mới trở tay không kịp.
Cố Trì Khê cau mày nhìn chiếc máy bay.
Đoàn người lại đến kho vật tư hàng không.
Cửa ra vào nhà kho có một văn phòng nhỏ, cửa khép hờ, điều hòa nhàn nhạt thổi, thủ kho nằm ở trên bàn ngủ ngon lành.
Sắc mặt Cố Trì Khê tối sầm, phó tổng bên cạnh lập tức đi tới gõ bàn, thủ kho đang ngủ say giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên liền phát hiện lãnh đạo lớn nhỏ đều đang nhìn mình.
Hắn đưa tay lên lau nước dãi ở bên môi, vội vàng tắt giao diện trò chơi bài trên máy tính.
Căn phòng yên tĩnh.
Mọi người đều không dám thở ra.
Cố Trì Khê lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói một lời tiếp tục đi vào trong.
Vụ trộm vật tư hàng không đã vạch trần sơ hở trong quản lý, sau khi trở về công ty, Cố Trì Khê lập tức tổ chức cuộc họp, yêu cầu bộ phận bảo trì và bộ phận mua chấn chỉnh hệ thống, kiểm tra đội ngũ, bổ sung 400 bộ phụ kiện vật tư hàng không.
...
Trong vòng chưa đầy hai ngày, kết quả điều tra của cảnh sát đã được đưa ra.
Không ai nghĩ tớ tất cả các bằng chứng đều chỉ ra Khang Mỗ - giám đốc tài chính, hắn chỉ có một chút liên quan đến vấn đề này.
Hồ sơ xuất nhập cảnh và số liệu giám sát đều đối mặt với Khang Mỗ, hơn nữa trước kia hắn đã tốn rất nhiều tiền vào chứng khoán, kinh tế eo hẹp, từ góc độ động cơ phạm tội, hắn cũng vô cùng khả nghi.
Vào ngày vụ án được giải quyết, Khang Mỗ đã bị bắt.
Lúc đó Cố Trì Khê đang ở trong văn phòng thảo luận về căn cứ Giang Thành với La Khiêm, Đàm Giai gõ cửa đi vào. Nhìn thấy La Khiêm, cô gật đầu với hắn, đi đến chỗ Cố Trì Khê thấp giọng nói: "Cố tổng, Khang tổng giám đốc đã bị cảnh sát bắt đi rồi".
Sau khi nói xong, cô lo lắng nhìn Cố Trì Khê, nhưng không nói nữa.
La Khiêm ngồi đối diện với cô, những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt đảo qua hai người.
Sắc mặt Cố Trì Khê bình tĩnh, không hề nhíu mày, phảng phất đây là chuyện không quan trọng, chỉ nhàn nhạt nói: "Hiểu rồi, làm việc đi."
"..."
Đàm Giai nhất thời nghẹn lời, lo lắng bên cạnh có người thứ ba khó nói, nên xoay người rời đi.
Cố Trì Khê nhìn La Khiêm, nói, "Tiếp tục."
La Khiêm liếc nhìn cửa văn phòng từ khóe mắt, sau khi nghe lời đó, hắn tỉnh táo lại, điều chỉnh tư thế ngồi theo thói quen, "Sẽ có phê duyệt sớm thôi, chậm nhất là tháng 2 năm sau. Ngoài chúng ta, còn có các hãng hàng không khác đăng ký, nhưng hiện tại thực lực toàn diện của chúng ta mạnh nhất, ngài đừng quá kiêng kị.”
Năm ngoái bị phát triển chiến lược quốc gia ảnh hưởng, Giang Thành là trung tâm kinh tế của miền Hoa Đông, đã trở thành một điểm đến thực sự được yêu thích trong ngành hàng không. Ai cũng muốn có được một phần của nó, cạnh tranh rất khốc liệt.
Trước kia, công ty chỉ có bộ phận kinh doanh ở thị trường Giang Thành, họ không được tự do làm việc gì, thỉnh thoảng bị các hãng hàng không quốc doanh bao vây, chèn ép.
Mà có một cơ sở có nghĩa là có thể thành lập một đội địa phương của Giang Thành, chiếm lĩnh thị trường lớn hơn. Các nhóm từ bán hàng, vận hành bay và bảo trì sẽ trở nên hoàn chỉnh, có thể mở thêm các tuyến xuất phát từ Giang Thành, các tuyến đường cũng có những lợi thế nhất định.
Chỉ cần có thể đạt được chỗ đứng vững chắc ở Hoa Đông, sau này tiến lên phía bắc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Ừm."
Cố Trì Khê cầm bút, gõ gõ bàn, "Đừng coi thường kẻ thù, năm nay chúng ta đã rớt khỏi hạng nhất, đó là một lời cảnh báo."
La Khiêm gật đầu đồng ý.
Đầu bút gõ xuống bàn phát ra âm thanh cộc cộc, cô rũ mắt xuống, có chút thất thần, La Khiêm quan sát sắc mặt cô, không biết nên đi hay ở lại, trầm ngâm nói: “Chuyện của Khang giám đốc... thật là làm người không thể tưởng tượng được."
Cố Trì Khê dừng một chút, nhướng mắt: "Thế nào?"
"Ông ta đã vào công ty được sáu năm, có thể coi là lão nhân, không nghĩ tới lại không có lòng trung thành." La Khiêm thở dài, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ hối hận.
"Bất quá, hiện tại phát hiện cũng không muộn, kịp thời ngăn chặn tổn thất. Ứng cử viên giám đốc mới được chọn, ngài có ý tưởng gì không?"
Cố Trì Khê yên lặng nhìn hắn, một lúc sau mới trả lời: "Không có."
Nam nhân nhướng mày.
Đầu bút lại gõ một lần, giống như nhịp đập của trái tim, khiến người ta không khỏi hồi hộp.
“Làm việc đi.” Cố Trì Khê thản nhiên nói.
"..."
Biểu tình của La Khiêm cứng lại, gật đầu, đứng dậy rời đi.
Sau khi rời đi ước chừng năm sáu phút, Đàm Giai gõ cửa đi vào, "Cố tổng..."
“Cô cũng nghĩ như tôi sao?” Cố Trì Khê nhướng mi.
"Vâng."
Đàm Giai sửng sốt, gật đầu liên tục rồi ngồi xuống ghế mà La Khiêm vừa ngồi, "Tôi nghĩ Khang giám đốc đã bị người nào đó hãm hại, nếu ông ta thực sự muốn phạm tội, ít nhất sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng như vậy, này không phải rất mâu thuẫn sao? Hơn nữa chứng cứ làm tôi cảm thấy rất cố tình..."
"Cô cho rằng là loại khả năng nào?" Cố Trì Khê nhẹ giọng ngắt lời.
Đàm Giai nghĩ nghĩ, nói: "Hoặc là hướng tới ông ta, hoặc là hướng tới ngài."
Quản lý tài chính là huyết mạch của công ty, trái ngược với những gì La Khiêm nói, Khang giám đốc là một người tuyệt đối trung thành, thậm chí đôi khi trông ông có vẻ cổ hủ dễ làm mất lòng mọi người vì quá nhấn mạnh vào "nguyên tắc".
Xung quanh đều nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn.
Mất đi Khang Giám đốc là một mất mát lớn đối với Cố Trì Khê.
"Lô vật liệu hàng không đó trị giá trăm vạn, chỉ riêng số tiền liên quan đã đủ để đáp ứng tiêu chuẩn của án hình sự. Cho dù công ty không truy cứu cũng không thể nộp đơn bãi bỏ vụ án..." Cố Trì Khê thở dài, bỏ bút vào ngăn đựng bút, hơi ngả người ra sau.
Trừ khi Khanv Giám đốc có thể đưa ra bằng chứng mạnh hơn.
Cô biết có lẽ không thể lấy ra, nếu không thì sự việc sẽ được điều tra lại. Mà nếu mặc kệ, Khang Giám đốc chỉ có thể ngồi tù.
Buộc người bảo lãnh cũng được, nhưng cần vận dụng quan hệ một chút – là người mà cô không muốn dính líu nhất.
Những cơn mưa đầu thu tới, tiết trời se se lạnh hơn.
Bầu trời u ám, chiếc A320 mang logo Hoàn Á đang từ từ hạ cánh, bánh xe ma sát với đường băng tạo ra một làn khói trắng rồi vững vàng hạ cánh.
Trong buồng lái, Ôn Ninh nhìn chằm chằm đường băng ngoài cửa sổ, tay phải đặt lên cần ga tự động, mở chế độ đẩy lùi, dần dần giảm tốc độ.
Vị trí không tải ga, rời khỏi đường băng đến vị trí đỗ dưới hướng dẫn của kiểm soát mặt đất.
Dừng lại hoàn toàn, thông báo cho mặt đất, nhân viên bảo trì sẽ đến mang các cục chặn bánh xe đến, cất chúng đi.
"Có thể về nhà ngủ rồi~"
"Oh yeah-"
Cơ phó 1 và cơ phó 2 vui vẻ reo hò.
Như hai người ngốc.
Ôn Ninh cố nén cười, nói trưởng thừa vụ có thể thu xếp hành khách xuống máy bay, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Ngày nào cũng lặp đi lặp lại quy trình như vậy, nàng đã bay năm năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy chán, nàng thích, bởi vì không có quá nhiều lục đục, nàng chỉ cần tập trung vào cải tiến kỹ thuật, đơn giản mà thuần túy.
Sau khi tất cả hành khách rời đi, Ôn Ninh mở cửa buồng lái, nàng nói chuyện quên cả thời gian, tiếp viên hàng không liền giục nàng ra ngoài.
"Được rồi, đi thôi."
“Cảm ơn cơ trưởng.” Một tiểu ca hài lòng thu hồi sổ.
Xe của đoàn dừng lại bên đường, cả đoàn sốt ruột chờ đợi nên đi xuống trước, ba người Ôn Ninh từ buồng lái đi ra, vừa bước vào đường dẫn đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên dưới.
"Hỗ trợ dọn một chút thì có làm sao, anh có phải là nam nhân không?"
"Thật là tính toán chi li."
Năm người trong đoàn không có lên xe, tất cả đều đứng ở cửa, số 2, số 3 xoay quanh số 5 nói chuyện, giọng sắc nhọn như đang tranh cãi.
Số 5 là một nam nhân, dáng người cao gầy, sắc mặt không tốt, "Chính mình không thể xách được cũng đừng để nhiều đồ như vậy, làm phiền người khác còn đúng tình hợp lý, ai cho tôi mặt mũi? Tôi là nam nhân tôi xứng đáng sao? Trên máy bay tôi đã giúp hành khách xách hành lý, xuống máy bay còn phải giúp các cô, thắt lưng đều sắp thoát vị đĩa đệm rồi!"
“Anh—” Số 2 chỉ vào hắn, tức giận không nói nên lời.
Số 3 bĩu môi: "Khó trách không có đối tượng, một chút cũng không phong thái quân tử."
"Ồn ào cái gì?"
Ôn Ninh đi xuống cầu thang, cau mày nhìn bọn họ.
Mọi người quay đầu lại nhìn sang, số 5 lập tức chỉ vào đồng đội 1 và 2 nói: "Aiz, bọn họ cũng là nam nhân sao không kêu bọn họ xách? Không dám đúng không, còn theo khi dễ tôi."
Số 1 và số 2 nhìn nhau, không lên tiếng.
Hai cô gái cũng không nói.
Lâu nay có một xu hướng xấu là khi đi máy bay, hoặc là tiếp tiên nam phải giúp tiếp viên nữ xách vali, hoặc là người mới thấp nhất sẽ xách.
Trong ngành hàng không dân dụng luận tư bài bối, đôi khi được chia thành cấp bậc, các vị trí khác nhau coi thường lẫn nhau.
Số 5 nói không sai, họ không dám để phi công xách vali.
Nhưng không phải ai cũng như vậy.
Một ít phân chuột, làm hỏng một nồi cháo.
Trên trời có mưa phùn, dày đặc mưa phùn rơi xuống mặt có chút mát lạnh.
Ôn Ninh liếc nhìn số 5, lại nhìn số 2 và số 3, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Giúp người khác là vì nghĩa, giúp không phải là bổn phận. Chúng ta đều là đồng nghiệp, không cần phải vứt đi đạo đức, thông cảm cho nhau."
Số 2 và số 3 cúi đầu, mặt tái xanh vì xấu hổ.
Số 5 kinh ngạc nhìn Ôn Ninh.
Trước kia, hắn thường giúp cả nhóm khuân vác thùng hàng, nhưng vì ân tình, hắn không thể từ chối, trong lòng vô cùng oán hận. Hắn còn nghĩ rằng Ôn Ninh sẽ nói thay cho các tiếp viên nữ.
Ôn Ninh xách vali lên xe.
Mọi người không nói gì nữa, thành thật dọn vali của mình, bên trong xe yên lặng như tờ.
Xe chậm rãi lái ra khỏi sân bay, Ôn Ninh nhắm mắt lại một hồi liền quên mất, lấy điện thoại tra chuyến bay ngày mai.
Bất tri bất giác đã gần đến Tết Trung thu.
Là thứ Sáu tới.
Vốn tưởng rằng là ngày hội đoàn viên, Ôn Ninh có chút nghĩ muốn về quê, nhưng từ thứ Năm đến Chủ nhật tuần sau đều có nhiệm vụ bay, lịch trình dày đặc khiến nàng không có rảnh rỗi.
Nàng mở lịch trình chuyến bay, nhìn vào kế hoạch chuyến bay cho tuần tới, thở dài.
Tết trung thu……
Ngày 20 tháng 9.
Ánh mắt Ôn Ninh rơi vào dãy số, trong lòng lặp đi lặp lại mấy lần, nàng luôn cảm thấy ngày tháng này rất quen thuộc, giống như là một ngày quan trọng, nhất thời không nhớ ra...
Trở lại khách sạn, trời vẫn còn tối.
Ôn Ninh kiểm tra WeChat mới vào thang máy, nhưng không nghe thấy gì từ Cố Trì Khê, đoán rằng cô sẽ lại về muộn. Nàng lên lầu, đẩy cánh cửa kéo ra, một bóng người từ phía sau lọt vào tầm mắt.
Cố Trì Khê đứng trước cửa sổ sát đất.
Giống như đêm đó.
Khoanh tay, lưng mảnh khảnh, bên ngoài trời đang mưa, cửa sổ hé mở, ánh sáng mờ ảo bao trùm cả người cô.
Cô nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Em về rồi."
"……Ừm."
Ôn Ninh mím môi, thân thể cứng đờ.
Nàng đứng ở cửa, một tay cầm vali, vai thẳng tắp, sơ mi cà vạt tỉ mỉ, quần ống đứng màu đen tôn lên đôi chân thon thả của nàng.
Có lẽ là ảo giác, gần đây Cố Trì Khê trở nên lãnh đạm, hiển nhiên trong lòng có tâm sự, cũng trở thành người xa lạ, huống chi bảy năm trước, quen thuộc nửa tháng trước đều không có.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Ôn Ninh đem vali đặt ở bên tường, chậm rãi đi tới: "Tôi còn tưởng chị lại về muộn."
“Nhớ tôi sao?” Cố Trì Khê giơ tay vén tóc lòa xòa bên tai nàng.
"..."
Tìm lại được cảm giác quen thuộc.
Ôn Ninh quay mặt đi, thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng tự mình đa tình."
Ánh sáng trong mắt Cố Trì Khê mờ đi, cô im lặng một lúc, đầu ngón tay trượt ra sau tai, nhẹ nhàng nắm tay nàng, nói: "Thứ sáu tuần sau là Trung thu..."
"Tôi biết."
Bàn tay cô cứng đờ, như ẩn nhẫn cái gì.
Cô lại bất giác hoàn hồn.
"EM muốn trở về thăm người nhà sao?" Cố Trì Khê nhẹ giọng hỏi.
Ôn Ninh quay mặt lại, đột nhiên nhìn vào ánh mắt ôn nhu của cô, trong lòng run lên, thấp giọng nói: "Tôi muốn..." Nói xong mới ý phản ứng lại, "Nhưng lại có nhiệm vụ."
"Tôi chuyển lịch cho em."
"Đừng--"
Cố Trì Khê giơ ngón tay lên, "Hửm" một tiếng.
Ôn Ninh ngậm miệng lại.
Ngoài cửa sổ mưa phùn như sương mù, gió thổi vào mang theo lành lạnh, hai người nhìn nhau chăm chú, trầm mặc hồi lâu, trong đôi mắt sâu thẳm kia mơ hồ có một tia mong đợi.
“Chị thì sao?” Ôn Ninh không tự nhiên nhìn đi chỗ khác, “Về nhà không?”
"Không về."
"Sao vậy?"
Ôn Ninh hậu tri hậu giác nghĩ đến người mẹ kia.
Cố Trì Khê trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ôm lấy eo nàng, "Nơi có em ở mới có thể xem là nhà."