Lão Bà Nữ Cường Của Tổng Tài

Chương 3: Biến cố (1)




Một đêm dài, nhưng Trình Nhất Nam cũng không nghỉ ngơi được bảo nhiêu, có lẽ là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Tuy nói, ở nước Mỹ xa xôi này không nằm trong địa bàn của anh, nhưng những kẻ dám ra tay, ngồi lên đầu thiên tuế như anh không nhiều. Mà nếu có kẻ nào dám suy nghĩ và làm điều điên rồ ấy, chắc chắn đối phương đã chuẩn bị cho một ván cược lớn.
Trình Nhất Nam khẽ day mi tâm mệt mỏi, ấn nút điều khiển bên canh. Tấm rèm cửa tối màu từ từ di chuyển, nhường chỗ cho ánh nắng sớm tràn vào khắp căn phòng tráng lệ. Chuyến công tác này thật sự làm anh đau đầu.
Anh đi về phía tủ rượu, trên đó trưng bày đầy những chai rượu quý, mỗi chai đều có giá trị trên trời. Rót cho mình một ly, anh mang theo cả ly rượu đứng trầm tĩnh bên cửa sổ.
Từ trên độ cao này mà nhìn xuống, toàn bộ khung cảnh của thành phố Cambridge đều thu trọn vào tầm mắt anh.1
Trời đã cuối thu, sáng sớm sương mù còn vương lại nhiều trong không khí, khiến cho khung cảnh cũng trở nên mờ ảo hơn nhiều.
Tâm trạng nặng nề, anh đưa ly rượu lên hớp một ngụm, để mặc cho vị nóng của cồn thiêu đốt cổ họng, và đặc biệt là chiếc dạ dày trống rỗng của anh.
Có một điều kỳ lạ không ai lý giải nổi đó là, con người dù bận rộn tới đâu. Chẳng kể ngoại hình, tính cách, thân thế, đều sẽ có những lúc thật vô định.
Có những lúc chính bản thân cũng chẳng thể biết ra cần gì, muốn gì và đang thiếu thứ gì.
Chỉ biết đó là một cảm giác luôn mấp mé bên khung cửa tâm trạng. Chỉ cần một chút rảnh rỗi, một giây nghĩ vu vơ, cũng đủ khiến nó xâm chiếm toàn bộ đầu óc của ta.
Một lát sau, Trình Nhất Nam đặt lại ly rượu lên bàn, bước vào nhà tắm. Hơi nước nóng bốc lên, nước rào rào chảy từ trên đỉnh đầu xuống, như muốn xua tan mọi mệt mỏi của anh.
Tại căn hộ của Đoạn Thanh Vy.
Cô vươn vai thoải mái sau một giấc ngủ ngon. Cũng may hôm nay là cuối tuần cô không có lịch học mới có thể ngủ nướng. Cảm giác thoải mái này thật sự khiến người ta dễ chịu mà.
Với tay lấy chiếc điện thoại ngay tủ đầu giường, bây giờ cô mới nhận ra nó đã hết pin tự lúc nào. Cắm vào đây sạc, cô mới bắt đầu vệ sinh cá nhân cho mình.
Thật ra cô đã lên kế hoạch sẵn hết cho ngày cuối tuần của mình rồi. Ngủ nướng thêm một chút, ăn một bữa sáng thật ngon, rồi lại đến thư viện tự học thôi. Đúng là cuộc sống của một hũ nữ chính hiệu.
Bữa sáng với bánh mì nướng và trứng ốp la kèm thịt nguội và xúc xích được cô bày ra. Đảm bảo đơn giản nhưng vẫn giàu năng lượng và ngon miệng. Cô còn chưa kịp thưởng thức thì tiếng chuông điện thoại của cô đã vang lên. Rất không tình nguyện, nhưng cô vẫn đứng lên nghe máy.
Nhìn vào số máy nhấp nháy trên màn hình, cô không khỏi ngạc nhiên. Là số của cô bạn thân trong nước. Nhưng vì sao cô nàng lại gọi vào giờ này? Nước S và thành phố Cambridge lệch nhau hẳn 7 múi giờ. Bây giờ mới là 9 giờ sáng, vậy hiển nhiên trong nước mới là 2 giờ đêm.
Một dự cảm chẳng lành dần xâm chiếm đầu óc cô. Cô bắt máy.
- Nhi Nhi, sao lại gọi cho mình giờ này?
Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói gấp gáp của cô bạn thân.
( Tiểu Vy, máy cậu bị sao vậy? Mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc mà không được?)
- Máy mình bị hết pin mà mình không biết.
( Cậu nhanh về đi, ba mẹ cậu sảy ra chuyện rồi.)
Đoạn Thanh Vy cảm thấy lỗ tai mình như lùng bùng hết cả lên sau nghi nghe bạn mình nói. Bàn tay cầm điện thoại run run xiết chặt. Như vừa nghe một chuyện đùa, cô hỏi lại.
- Cậu vừa nói gì cơ?
( Mình nói cậu về nhanh đi, ba mẹ cậu xảy ra chúng rồi. Báo chí trong nước đang đưa tin loạn cả lên rồi)
- Chắc cậu nhầm lẫn gì rồi. Không thể đâu. Nếu hai người họ có chuyện thì người nhà mình phải gọi cho mình chứ?
( Mình cũng không biết vì sao họ không gọi cho cậu, nhưng mình không nói dối cậu đâu. Mang chuyện này ra đùa không buồn cười chút nào cả.)
- Mình biết rồi, cảm ơn cậu. Mình sẽ mua máy bay sớm nhất để về.
Đoạn Thanh Vy bây giờ chẳng suy nghĩ được việc gì khác ngoài chuyện nhanh chóng thu xếp hành lý trở về. Bữa sáng ngon lành nào đó dường như cũng bị cô lãng quên rồi.
Cô không mang theo quá nhiều đồ, chỉ cần những thứ cần thiết. Nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến sân bay. Cô phải trở về sớm nhất bằng mọi giá.
Chỉ chưa đầy ba mươi phút từ lúc mua vé, cho đến làm thủ tục check in, chiếc máy bay đã cất cánh hoà vào mây xanh, mang theo cả Đoạn Thanh Vy với nhiều nỗi ngổn ngang trong lòng.
Bên này, tại khách sạn.
Khoảng mười giờ sáng, trợ lý riêng của Trình Nhất Nam mới đến phòng tìm anh. Vừa thấy bóng trợ lý Giang đi vào, anh đã lên tiếng nói trước.
- Tìm ra rồi?
Một câu ngắn gọn, nhưng bao hàm tất cả những nội dung cần truyền tải. Giang Hải Thiên, trợ lý của anh cũng cần biết mình phải trả lời gì.
- Vâng, Trình tổng.
Ngắn gọn cũng không kém, nhưng nội dung muốn truyền tải nằm ở tập tài liệu mà Giang Hải Thiên đặt lên bàn, đẩy về phía anh.
Cầm trên tay tập hồ sơ, Trình Nhất Nam xem xét một cách nghiêm túc. Mắt phượng khẽ híp lại, nhưng lai, chẳng bộc lộ bất cứ cảm xúc gì, làm cho người đối diện không thể đoán được ý tứ và suy nghĩ của anh.
Sau một hồi xem xét, anh gấp lại tập tài liệu đặt xuống bàn,. rồi thong thả đứng lên đi về phía cửa sổ. Từ trên cao này nhìn xuống, anh có cảm giác mình chẳng khác gì một chú chim ưng với sải cánh rộng, đang tự do chao liệng giữa trời xanh.
Trợ lý Giang cũng rất biết ý mà đi đằng sau anh, nhưng không hề lên tiếng. Chỉ đến khi anh cất giọng hỏi.
- Hải Thiên, cậu nghĩ sao về chuyện này?
Trợ lý Giang theo Trình Nhất Nam từ những ngày anh mới bắt đầu khởi nghiệp đến nay. Từ một công ty điện tử nhỏ, cho đến lúc từng bước mở rộng kinh doanh thị trường, rồi đến bây giờ là cả một tập đoàn đứng đầu cả nước. Thì đương nhiên, sự tin tưởng và tình cảm giữa anh và trợ lý của mình, từ lâu đã vượt qua tình cảm chủ tớ. Mà phải nói đã đến độ như bằng hữu, như thân tín và như anh em rồi.
Trợ lý Giang cũng điềm nhiên đáp lại câu hỏi của anh.
- Tôi nghĩ cũng không có gì quá nghiêm trọng. Chẳng qua chó cùng dứt dậu. Muốn liều mình mong đổi đời một phen thôi.
- Nhưng tôi lại thấy lao, già họ Vu đó chẳng thức thời chút nào. Chỉ là chút vốn cỏn con mà hành động thật khinh xuất. Lão không nghĩ đến việc không giết được tôi, thì cái Vu thị của lão sẽ thế nào sao?
- Không phải chút vốn nhỏ đâu Trình tổng. Sau khi anh rút vốn, những công ty đang hợp tác với Vu thị cũng đồng loạt hủy hợp đồng. Vu thị đang trên đà phá sản rồi.
- Ồ, thì ra là vậy.
Thái độ của anh thờ ơ đến nỗi như đang nghe được chuyện phiếm về một ai đó. Trong khi bản thân anh lại là nhân vật chính. Anh bồi thêm một câu.
- Nếu đã vậy tạo thêm ít sóng gió nữa, giúp họ chìm nhanh một chút đỡ phải ngoi ngóp.
- Vâng, tôi đã hiểu.
Anh xoay người, với lấy chiếc áo vest đang vắt ngang thành sofa khoác lên người, ra hiệu cho Giang Hải Thiên.
- Chuẩn bị xe, chúng ta đi.
Là một trợ lý, không những phải có năng lực làm việc, mà cái quan trọng nhất phải biết suy đoán thái độ của cấp trên mà làm việc.
Giang Hải Thiên là người thông minh, với một người khó tính và lạnh lùng như Trình Nhất Nam, hắn không bao giờ nói những lời thừa thãi trước mặt anh. Chỉ tập trung làm tốt công việc của mình. Không tò mò, không thóc mách chuyện của sếp. Có lẽ vì vậy mà hắn mới có thể ở bên cạnh anh lâu đến vậy.
Hắn cũng chẳng cần hỏi anh đi đâu, cứ chuẩn bị xe và ngồi vào ghế lái là được. Còn việc muốn đi đâu, ắt hẳn Trình Nhất Nam sẽ cho hắn biết. Chính vì thế hắn cũng chẳng cần nóng vội.
Sau khi chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh, Trình Nhất Nam mới để lại cho Giang Hải Thiên một câu.
- Lái xe đến căn hộ mà cậu đã đón tôi tối qua.
" Vâng"
Chỉ một tiếng không thừa thãi. Đúng là hiệu xuất làm việc nên cao hơn lời nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.