Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi

Chương 31: Blog - Ảnh nóng




Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm.
Giữa trưa, ta đang lên mạng, Giang Ly đột nhiên nói: “Quan Tiểu Yến, vào blog của ngươi nhìn xem.”
Vì vậy ta bị thúc giục lại phải dùng thân phận của khách mà đi xem blog của mình TT__TT, để coi xem Giang Ly lại làm ra cái trò quỷ gì.
Giang Ly quả nhiên không khiến ta thất vọng, vừa nhìn thấy tiêu đề của bài viết mới nhất trong ngày, ta có một loại cảm giác muốn đập đầu để biểu lộ sự xúc động của mình.
Cái tiêu đề bài viết rực rỡ kia tung bay trên đầu trang blog: Đêm khuya chụp lén ảnh nóng lão công mê người của ta !
Trong nháy mắt ta rùng mình một cái, được rồi, mặc dù ta cũng phải thừa nhận, mấy tấm ảnh kia của ngươi quả thật rất XX cũng cực kỳ XX, nhưng mà ngươi lại đem mấy thứ này dùng mấy lời buồn nôn như vậy nói ra hết lại còn lấy danh nghĩa của ta, ta thật sự có chút không thể tiếp thu…Càng huống chi chính ngươi tự đánh giá mình như vậy, da mặt ngươi không phải dày bình thường đâu a….
Ta lại nhìn qua trang nhật ký của hắn, rất ngắn gọn, đại khái nói một chút rằng chủ blog này yêu lão công của nàng bao nhiêu, lão công nàng mê người cỡ nào…Trừ bỏ khiến cho dạ dày ta có chút nhộn nhạo ra thì những chỗ khác coi như bình thường.
Sau đó chính là ảnh chụp, Giang Ly coi như vẫn còn lý trí, chỉ chọn mấy tấm không rõ mặt đăng lên, cấp độ cũng không đến mức quá cao, nhưng mà nhìn qua thì đúng là “ảnh nóng” cực kỳ “mê người”.
Mấy tấm ảnh kia ta cũng đã xem hết rồi, những tấm nặng hơn ta còn xem rồi nữa là, cho nên ta lướt qua vài lần, liền bỏ qua, xem bình luận phía dưới.
Lượt view của blog ta vốn chẳng có gì đặc biệt, chứ đừng nói đến bình luận. Kết quả hôm nay vừa tung ra ảnh chụp của Giang Ly, phía dưới giống như bùng nổ rồi, bỗng chốc có bao nhiêu là bình luận. Trong đó đại đa số là đối với mấy tấm “ảnh nóng” của Giang Ly “chảy nước miếng”. Đối mặt với mấy sắc nữ như vậy ta không còn gì để nói, nếu như mấy nàng biết Giang Ly là gay, không biết có còn phản ứng mãnh liệt được như vậy hay không ?
Đương nhiên, so với bình luận của mấy cô nàng sắc nữ, phản hồi của Giang Ly càng làm cho ta không còn gì để nói. Tỷ như:
Bạn A: lão công ngươi không mặc đồ nhà !
Chủ blog trả lời: đúng vậy, ta cũng không có mặc.
(ngươi quả thật không có mặc, nhưng mà bây giờ ngươi đang thay mặt cho ta !)
Bạn B : hai người tối qua làm cái gì vậy?
Chủ blog trả lời: ta nói cái gì cũng không làm, ngươi tin sao?”
(ngươi nha , say thành như vậy, nói ngươi làm được cái gì, ta cũng không tin!)
Bạn C : lão công ngươi thật là đẹp trai nha! Ngươi chắc cũng là đại mỹ nữ đi?
Chủ blog trả lời: ta không phải đại mỹ nữ, ta mặt mũi không đẹp, không ngực không dáng người, lại còn rất ngốc.
( lật bàn! lão tử có mặt mũi có thân hình có được hay không !Không phải chỉ là ngực hơi nhỏ một chút thôi hay sao…nhưng vẫn tính là có! )

Ta càng xem càng bi thương, quyết định nhanh chóng mà để lại cho bài viết này một câu: Nam nhân này vừa nhìn đã biết là gay, có cái gì tốt mà khoe khoang!
Ta lại lên mạng một lát, sau lại nhớ đến blog của mình, muốn coi một chút xem mọi người phản ứng với chuyện Giang Ly là gay như thế nào. Song, khi ta nhấn vào trang nhật ký kia, lại chứng kiến một tràng mắng chửi oanh liệt ở phía dưới. trừ bỏ mấy người hay gây rối ủng hộ ra, phần lớn mọi người đều nói ta ghen ghét, âm hiểm, không có ý tốt…So với những phản hồi của quần cúng không biết rõ chân tướng thì Giang Ly trả lời vẫn còn nhã nhặn hơn nhiều lắm, nhưng mà lại khiến ta càng thêm phẫn nộ >___ ___
Vương Khải tựa hồ như đoán được suy nghĩ trong lòng ta, hắn đỡ lấy vai ta, nói: “Hai ta nếu hôn môi, chưa biết ai chiếm tiện nghi của ai đâu.”
Ta: “…”
Ta sớm đã biết, thằng nhãi Vương Khải này cùng với Giang Ly chính là cùng một loại mặt hàng, đều mẹ nó thiếu ăn đòn, thiếu người chỉnh, thiếu dạy bảo….
Ngay lúc ta đang thất thần do phẫn nộ, Vương Khải nhanh chóng nắm được thời cơ chiến lược, cúi đầu xuống. Hắn dán trên môi ta, nhẹ nhàng cắn một chút, sau đó đầu lưỡi khẽ lướt qua cánh môi ta liếm một cái…
Chờ ta có thể phản ứng lại, hắn đã buông ta ra.
Xung quanh truyền đến một tràng ồn ào, mà ta ngay lúc đó, trong một tràng tiếng ồn, mặt đỏ gay.
Ta chẳng dễ chịu gì, nhưng mà ta cũng không có lý do gì để tức giận, dù sao mọi người cũng đều đang chơi đùa trò chơi, mà ta cũng đã qua cái tuổi ngây thơ kia rồi, bị người ta đùa một chút, nếu như làm ầm ĩ lên, trái lại sẽ thành quái đản. Vì vậy ta chỉ giống như gặp phải vận xui, tùy ý theo Vương Khải rời đi khỏi đám người náo nhiệt.
Vương Khải nắm lấy tay ta, đột nhiên nói: “Vị mỹ nữ này, lúc ta hôn ngươi, ngươi có cảm giác….toàn thân bị điện giật hay không ?”
Ta gạt tay hắn ra, cả giận nói: “Lão tử không có bị sét đánh, làm sao mà lại có điện?”
Vương Khải lại cười ha hả mà nói: “Nhưng mà ta có a, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu.”
Cái loại đùa giỡn công khai này, ta đã không thèm sợ làm gì: ” Vì tiên sinh này, có bệnh phải đi bệnh viện nhanh một chút, không thể kéo dài.”
Vương Khải không sao cả mà cười cười, ta tưởng rằng hắn sẽ quên đi, không ngờ rằng hắn lại đột nhiên nắm lấy bả vai của ta. Ta dùng sức giãy dụa, hắn cũng không buông ra.
Vì vậy, ta phát hỏa: “Vương Khải, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Vương Khải cúi đầu nhìn vào mắt ta, ánh mắt kia làm cho ta giật cả mình…Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy Vương Khải nghiêm túc như thế bao giờ, ngay cả khi hắn họp, cũng chưa từng chăm chú đến như vậy.
Vương Khải nhìn chằm chằm ta, từ tốn mà mạnh mẽ nói: “Quan Tiểu Yến, làm công chúa của ta, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.