“Ngươi đã kết hôn?” Thi Ánh Điệp đè nén sự kinh ngạc trong lòng, lấy ngữ khí bình thản cười nói. Mặt khác, hai người còn lại tuy mặt tỏ ra bình
tĩnh mỉm cười nhưng trong lòng cũng thực chấn động, lắng tai chờ nghe
câu trả lời.
Kết hôn? Như thế nào mà cô ta đã kết hôn rồi,
chính mình vẫn còn độc thân, cái quá khứ oanh liệt như vậy, thực đúng là lừa gạt người!
“Các ngươi không biết là tuổi 26,27 là độ tuổi
đẹp nhất của người con gái sao? Đẹp nhất không kết hôn, chẳng lẽ chờ tới lúc răng móm mém, tóc bạc trắng mới vội vàng lấy chồng đấy chứ?” Hà Xảo Tình nói.
“không nghĩ tới ngươi lại xem thường bản thân như
thế, ta có thể khẳng định dù 40 tuổi ta vẫn sẽ đẹp như bây giờ.” Thi Ánh Điệp không cam lòng yếu thế mỉm cười phản kích.
“Cho nên ngươi định 40 tuổi mới lấy chồng sao?”
“Như thế nào có thể! Ngươi cũng đã kết hôn thì ta còn đợi đến bao giờ
mới kết hôn đây? Đừng quên trước nay ta vẫn là được hâm mộ nhất!” Thi
Ánh Điệp mỉm cười khiêu khích, đây gọi là có chết cũng không thể chịu
thua, dù có nói dối cũng phải bảo toàn được danh dự.
“Sau bao nhiêu năm mà da mặt ngươi vẫn dày như vậy nhỉ?!” Hà Xảo Tình cười trào phúng.
“Vâng da mặt ta dày, ta liền đây khoe luôn lão công của ta thực sự rất nhiều tiền, mong ngươi cũng đừng quá hâm mộ!” Thi Ánh Điệp cười nhẹ khẽ nâng tách cà phê lên, tao nhã nhấp một ngụm.
“Người kết hôn
với ngươi có khi là một lão già nhiều tiền không thì cũng là một kẻ vô
dụng chăng? Lão công của ta thực tài giỏi, cho dù không xuất thân từ gia đình giàu có, không có khối tài sản đồ sộ hậu thuẫn, nhưng chỉ cần động não một chút là có thể kiếm được mấy vạn nhân dân tệ trong chốc lát.
Chẳng qua, hắn thông minh nhất là cưới ta làm vợ a.” Hà Xảo Tình đắc ý
nhướng mày lên cảnh giác.
“Có tiền hay tài giỏi đối với ta vốn
là thiết yếu nhất định đã có, nhưng xin lỗi, bộ dạng xấu xí thì không
thể chấp nhận được. Lão công của ta rất anh tuấn, con của chúng ta sau
này nhất định là mỹ nam mỹ nữ hết.” Ngôn Hải Lam bưng tách cà phê lên,
nhìn nước trong cốc hơi gợn nhẹ, cũng làu bàu, quyết không cam chịu yếu
thế hơn.
“Có tiền, tài giỏi, anh tuấn dĩ nhiên là quan trọng,
nhưng hạnh phúc thực sự không phải dùng những thứ đó để mua được hay đổi được. Lão công của ta có tuổi trẻ, thể lực sung mãn, hại ta ngủ mỗi
ngày đều không đủ giấc.”Quan Yên Chi nhẹ giọng trách mắng, vẻ mặt lộ ra
sự hạnh phúc mỉm cười.
Chết tiệt, không phải là ba người bọn họ đều đã kết hôn rồi chứ? Thi Ánh Điệp nghiến răng nghiến lợi âm thầm tự
hỏi. Nàng phi thường phi thường không thích, chẳng lẽ nàng lại xui xẻo
đến thế ư, trở thành người duy nhất trong bốn người không gả được ra bên ngoài sao?
Trương Thắng Đình đáng chết! nếu không phải hắn dây dưa làm lãng phí nửa năm của nàng nói không chừng giờ này nàng cũng đã
gả ra ngoài rồi.
Hỗn đản! Nàng có chết cũng không thể hé ra cho ba người kia biết chỉ còn mình nàng chưa kết hôn, lại còn bị tên bạn
trai khốn khiếp không có tiền “xử đẹp”, chỉ vừa mới chia tay mà thôi.
Nàng chết cũng không để cho bọn họ phát giác ra!
Lời nói trên
chẳng qua là vì muốn giữ thể diện và tranh thắng bại mà nói dối thôi, ba người kia sẽ không biết chứ? Nói không chừng ba người kia cũng giống
mình thôi, đều là phô trương thanh thế giả, lời nói thật thật giả giả
không biết đâu mà lần.
Thi Ánh Điệp nhanh chóng hiện lên một tia hoài nghi, biểu hiện hoàn toàn bất động nhẹ nhàng mỉm cười.
“Một khi mà lão công mọi người đều xuất sắc như vậy, chi bằng giới
thiệu cho mọi người thưởng thức một chút, nếu không thực lãng phí nha.
Vậy hay là mời bọn họ tới đây, chúng ta cùng làm quen.” Nàng chậm rãi mở miệng.
“Thực ngại quá, lão công ta vừa vặn mới đi công tác.” Hà Xảo Tình nói.
“Lão công ta cũng vậy.” Quan Yên Chi nói.
“Lão công ta tuy không đi công tác nhưng hiện đang phải tiếp đãi một
vị khách trọng yếu của công ty đến từ Mỹ, cho nên cũng không thể đi
được.” Ngôn Hải Lam kết thúc.
“Thật đáng tiếc! tất cả mọi người đều không đi được à?” Thi Ánh Điệp bất chấp tỏ ra tao nhã mỉm cười,
trong lòng lại nghĩ: Khẳng định có vấn đề!
“Vậy lão công của
ngươi thì sao? Ngươi là người đề nghị khẳng định lão công của ngươi có
thời gian rảnh để tới đây chứ hả?” Hà Xảo Tình mỉm cười nháy mắt nhìn
nàng.
Thi Ánh Điệp đột nhiên hóa đá.
“Lão công ta tuy
là có chút rảnh, nhưng kêu một nam nhân như hắn tới chỗ chị em phụ nữ
như vầy mà đàm đạo, hắn thật không tự nhiên, cho nên đợi nhóm lão công
các ngươi cùng tới có lẽ hợp lý hơn.” Nàng quẫn chí nói bừa một câu giải nguy, sau bổ sung them một câu: “Không biết lão công các ngươi khi nào
thì rảnh nha?”
“Cái này… ta phải về hỏi lại đã.”
“Theo ta được biết, lão công ta làm việc đã lên lịch dài tới tận năm sau.”
“Ta cũng giống thế, cần về hỏi lại đã.”
“Nói thật, nhìn biểu hiện lúc này của các ngươi, người khác cũng không thể tin được là các ngươi đã kết hôn, lão công lại vĩ đại như thế huống chi là ta.” Thi Ánh Điệp mỉm cười tung một câu hiểm ác móc máy T^T
“Bệnh đa nghi của ngươi hình như nặng quá rồi đó? Lừa ngươi thì bọn ta được cái gì lợi lộc?”
“Ngươi nghi ngờ người khác sẽ không lại chính mình gạt chúng ta chứ?”
Nàng trong lòng chấn động mạnh, nhưng một chút cũng không chịu nhận thua.
“Được rồi, một khi đã như vậy, chúng ta liền quyết định một ngày xác định nào đó, mang theo lão công đến cùng nhau làm quen.”
Nàng dứt khoát nói: “nửa năm nữa đi, ta nghĩ lão công các ngươi bận
bịu quanh năm rồi sẽ không từ chối ái thê bỏ ra hai, ba giờ đi gặp mặt
chứ?” Mà nàng trong nửa năm này tuyệt đối sẽ tìm cho mình một đại soái
ca thực nhiều tiền.
“Không thành vấn đề.” Hà Xảo Tình, Quan Yên Chi và Ngôn Hải Lam đồng thanh cất tiếng.
“Tốt lắm, vậy một lời đã định.”
“Không gặp không tha.”