Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 66: Giết gà




Sau giờ đọc đồng thanh buổi sáng, học trưởng Trần Quỳ tới tìm Phó Vân anh, nói với nàng quản cán có việc tìm nàng, bảo nàng tới Tàng Kinh Các một chuyến.
"Phó Vân, quản cán chờ đệ ở Tàng Kinh Các."
Phó Vân anh nhớ tới lá thứ kia, đưa túi đựng sách của mình cho Phó Vân Khải đằng sau, "Cửu ca, huynh đi nhà ăn ăn sáng trước đi, lát đệ tới sau."
"Đệ đi một mình á?"
Phó Vân Khải vẫn nhớ chuyện tối qua, nhìn trái nhìn phải, thì thầm, "Huynh đi cùng muội vẫn hơn."
anh tỷ nhi còn nhỏ như thế, hắn không yên tâm. Nhỡ đâu Đỗ Gia Trinh nhân lúc nàng đi một mình bắt nạt nàng thì phải làm sao? Tuy hắn nhát gan nhưng nhiều người ít ra cũng có khí thế hơn một tý, còn có thể đỡ đòn thay anh tỷ nhi.
"Ban ngày ban mặt, ai làm gì được muội."
Phó Vân anh không tiếp tục nói nhảm với hắn, xoay người đi luôn.
Phó Vân Khải chạy theo mấy bước, nhưng cuối cùng cũng phải để nàng đi một mình. trên tay cầm một đống sách, mỏi nhừ, hắn đành nghe lời nàng, đi nhà ăn trước.
Trước khu phía đông, mấy học sinh cao lớn thấy Phó Vân anh tách khỏi Phó Vân Khải, đi một mình về hướng Tàng Kinh Các, nhìn nhau cười, cất bước theo sau.
...
Học sinh đều đã tới nhà ăn, hành lang dẫn tới Tàng Kinh Các vắng ngắt, rừng trúc ở sâu trong đình viện loáng thoáng truyền ra tiếng chổi quét sàn sạt.
Phó Vân anh đang đi về phía trước, bất ngờ dừng lại, vuốt phẳng nếp nhăn trên tay áo.
Qua khóe mắt, nàng nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc không kịp tránh nên va vào nhau, khóe miệng nàng hơi cong lên, mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía trước.
Vòng qua đình hóng gió, tới gần cửa tròn, hai bên đường đi trồng những cây quýt thấp tè, trong tán lá xanh bóng chi chít quả đỏ rực trông những chiếc đèn lồng nho nhỏ.
Xuyên qua rừng quýt, trước mắt mở ra một khoảng trống rộng rãi, một dòng suối nhỏ trong vắt uốn lượn chảy ra, một tòa gác bốn tầng thấp thoáng sau bóng cây dần hiện ra trước mắt nàng.
một thanh niên mặc áo bào đang đứng trước bậc thang, chỉ đạo chính biện, phó biện và người làm công của Tàng Kinh Các bê những chiếc bàn vuông thấp rất lớn kê trên sân rộng phía trước.
đang lúc tất bật, mấy tấm bình phong trong Tàng Kinh Các đều được thu lại, bốn phía mở cửa, mấy người làm công ra ra vào vào, sân rộng nhanh chóng được phủ kín bởi những chiếc bàn vuông, khoảng đất còn lại cũng được rải thảm, ở giữa chỉ có khe hở hẹp đủ một người nghiêng người đi qua.
Phó Vân anh bước lên bậc thang, chắp tay chào hỏi quản cán.
Quản cán đang nói chuyện với chính biện, nhìn thấy nàng, quan sát một hồi rồi mỉm cười nói: "Ngươi chính là Phó Vân à?"
Giờ đọc đồng thanh buổi sáng vừa rồi đã nhìn thấy nàng, giờ lại tới hỏi nàng. Phó Vân anh liếc nhìn chính biện. Người này cung kính đứng trước mặt quản cán, nhưng ánh mắt lại trốn tránh, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nàng trả lời: "Đúng là vãn bối. không biết quản cán gọi vãn bối tới có chuyện gì?"
"Ta đã đọc nội quy ngươi viết gửi sơn trưởng, rất tốt." Quản cán nói, "Tuy nhiên bảo toàn bộ học sinh tới phơi sách, nói thì dễ nhưng làm thì khó, nếu như tất cả đám nhãi ranh kia tới đây cả, ai quản lý nổi chúng nó? Phơi sách không chỉ có việc lấy sách, mở sách ra rồi phơi, việc phơi cần có nhiều lưu ý, việc cất sách lại cũng phải lưu ý nhiều, nếu như không làm đúng, một ngày phơi cũng chẳng được mấy cuốn."
Sách trong Tàng Kinh Các khác với kho sách tư nhân của thế gia, thiên về thu gom và sử dụng, không chú trọng chuyện sưu tầm các phiên bản, chỉ cần thư viện dùng được là được, nên không nhiều sách quý hiếm như kho sách tư nhân. Dù vậy cũng không có nghĩa là sách của thư viện không đáng giá. Đám học sinh tay chân vụng về, chưa từng bảo quản sách bao giờ, quản cán sợ lôi một đám thiếu kinh nghiệm tới phơi sách, khiến nơi này đã rối loạn lại càng rối loạn hơn.
hiện giờ sách ở Tàng Kinh Các ít ra còn được phân loại sơ sơ, tới lúc đám học sinh ùa vào như ong vỡ tổ, lấy ra lấy vào, chỉ sợ đến cái phân loại sơ sơ kia bị cũng bới lên, lộn tùng phèo.
Phó Vân anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Chuyện phơi sách, vãn bối có một đề nghị, để học trưởng và bốn đường trưởng chỉ huy. Việc phân loại dựa theo bốn loại sách, mỗi đường chịu trách nhiệm một loại, học sinh đường Giáp chịu trách nhiệm về Kinh bộ, học sinh đường Ất chịu trách nhiệm về Sử bộ, học sinh đường Bính chịu trách nhiệm về Tử bộ, học sinh đường Đinh chịu trách nhiệm về Tập bộ. Bốn loại sách này còn được chia nhỏ hơn, Kinh bộ có Dịch, Thư, Thi, Lễ, Xuân Thu, Hiếu Kinh, Ngũ kinh tổng nghĩa, Tứ thư, Nhạc, Tiểu Học, tổng cộng mười loại; Sử bộ có chính sử, cổ sử, tạp sử, bá sử, sinh hoạt chú, chuyện kể, quan chức, nghi chú, hình pháp, tạp truyền, địa lý, hệ thống gia phả, danh mục, tổng cộng mười ba loại; Tử bộ có Nho gia, Đạo gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia, Tiểu Thuyết gia, Binh gia, thiên văn, liệt kê, ngũ hành, y phương, tổng cộng mười bốn loại; Tập bộ có Sở Từ, biệt tập, tổng tập, thi văn bình, từ khúc, tổng cộng năm loại. Học sinh mỗi đường căn cứ vào các viện, chia thành các tổ nhỏ, mỗi tổ mười người, phụ trách một loại nhỏ. Quản lý như vậy sẽ rõ ràng, tổ nào có việc của tổ đó, cũng có người phụ trách riêng biệt, trình tự rõ ràng, không dẫn đến hỗn loạn, mất mát sách vở. Trong số sách giữ trong thư viện, nhiều nhất là kinh bộ và sử bộ, sách thuộc tử bộ, tập bộ ít hơn, sợ rằng học sinh Giáp đường, Ất đường làm không xuể. Vậy thì nên phân người làm công của thư viện tới các tổ học sinh của hai đường này, họ không biết chữ nên chỉ cần giúp học sinh khuân vác sách là được. Như vậy đã tương đối đủ người làm rồi." [1]
[1] Kho tàng cổ thư của Trung Quốc cơ bản chia thành bốn loại: kinh, sử, tử, tập, gọi là tứ bộ. Kinh bộ gồm những sách kinh điển của Nho gia. Sử bộ gồm những tác phẩm về lịch sử, gồm cả chính sử và dã sử, địa lý... Tử bộ gồm những tác phẩm của bách gia chư tử trước thời Tần, các học phái như Nho, Đạo, Pháp, Mặc, Binh, Nông, Y, âm Dương... bao quát các vấn đề triết học, thiên văn, thuật số, nghệ thuật... Tập bộ gồm những tác phẩm thơ văn.
Nàng nói xong một hơi, mỉm cười, nhìn thấy quản cán và chính biện đứng bên cạnh đang kinh ngạc, trố mắt nhìn mình ngẩn người, nàng khẽ cúi đầu, nhìn nền gạch xanh hoa sen dưới dân, tựa như đang ngượng ngùng, "Quản cán và chính biện, phó biện đã nhiều năm quản lý Tàng Kinh Các, mới là người trong nghề thực sự, vãn bối chỉ là người ngoài nghề nhìn vào, hiểu biết nông cạn, ý tưởng thô sơ, khiến quản cán chê cười rồi. Nếu cách làm của vãn bối có chút khả thi thì coi như cố gắng hết sức để giúp đỡ Tàng Kinh Các, nếu thật sự không dùng được thì mong quản cán mỉm cười cho qua."
Những điều nàng nói không phức tạp, những học sinh có chút kiến thức đều biết. Đây không phải nàng muốn khoe khoang mà nàng đã nhìn ra được quản cán cố ý hỏi nàng chuyện này là có ý định kiểm tra nàng, vậy nên nàng biết sao nói vậy.
Quản cán cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn nàng thật lâu, gật đầu rồi bật cười trêu chọc, "Nhà ngươi có ai từng làm quản cán rồi phải không?"
Phó gia không có ai từng làm quản cán, nhưng Ngụy Tuyển Liêm và mấy vị thiếu gia Ngụy gia đều có một thời gian ngắn ngủi nhậm chức ở Quán Các. Quán Các là nơi cất giữ sách của triều đình, nhìn thì tưởng như chỉ là cái kho đựng sách thôi, nhưng thực ra là nơi dự trữ quan viên cao cấp, những quan viên có thể vào Quán Các làm việc đều là những người đang đi trên con đường dẫn tới những chức vụ quan trọng. Kho sách của Ngụy gia được sắp xếp theo các quy tắc nghiêm ngặt của Quán Các.
Tuy vậy, nói một cách nghiêm túc, kinh nghiệm sắp xếp sách vở thực sự của Phó Vân anh cũng không nhiều, kiếp trước chỉ giúp các anh trai và Thôi Nam Hiên sắp xếp sách, kiếp này cũng chỉ giúp Phó Vân Chương dọn dẹp gian thư phòng cực kỳ không giống với vẻ bề ngoài của bản thân y.
Ít kinh nghiệm cũng không quan trọng, dù sao sách trong thư viện cũng không cần nàng đích thân sắp xếp lại. Nàng chỉ cần nói ra cách làm, các bước thực hiện cụ thể dần dần sẽ được hoàn thiện sau, Tàng Kinh Các lớn như thế, sách mới chồng chất trong kho nhiều như vậy, giờ việc đầu tiên cần làm là đăng ký, phân loại, sắp xếp sách mới, nhiều người cùng làm, ít ra cũng hơn chỉ có quản cán, chính biện, phó biện chỉ huy một đám nhân công không biết chữ loay hoay chẳng biết đến khi nào.
...
Bàn bạc xong về quy trình sắp xếp lại sách, quản cán sang khu nhà phía bắc tìm sơn trưởng Khương Bá Xuân trình bày tình hình, cuối cùng đề nghị, "Sơn trưởng, vãn bối muốn mượn sơn trưởng mấy thứ."
Khương Bá Xuân hỏi: "Mượn gì cơ?"
"Mượn học sinh trong thư viện! Để bọn họ xắn tay áo, giúp quản cán này làm thợ dọn sách mấy ngày."
Khương Bá Xuân hiểu ý, nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, vuốt râu cười, "Được."
Trời xanh mây mỏng thế này, các học sinh cùng nhau sắp xếp lại sách vở trong Tàng Kinh Các, nói nói cười cười, luôn chân luôn tay, vừa làm cho bọn họ hiểu được sự phức tạp của việc bảo quản sách, học được cách quý trọng sách, lại còn có thể nhờ vào lao động tập thể mà bồi dưỡng tình cảm bạn bè.
"Còn nữa, Tàng Kinh Các cần một học sinh giúp chính biện, phó biện đăng ký và phân loại các thư mục sách, vãn bối thấy Phó Vân có hiểu biết sâu sắc về quản lý kho sách, vậy chọn hắn được không?"
Thấy Khương Bá Xuân do dự, quản cán vội vàng bổ sung một câu, "sẽ không làm lỡ việc học của hắn."
Phó Vân là học sinh được các giáo thụ ưa thích nhất trong lần nhập học mới này, hắn nào dám nhốt người ta trong Tàng Kinh Các lo việc cả ngày, nhưng cũng không tìm thấy ai phù hợp hơn "y".
"Như thế vậy, nếu Phó Vân đồng ý, chuyện này cậu tự sắp xếp đi."
...
đi từ Tàng Kinh Các ra, Phó Vân anh nhanh chóng đi xuyên qua rừng quýt, bước về hướng nhà ăn.
Tới gần cửa tròn, nàng dường như nhận ra có gì không ổn, chần chừ một chút, ngẩng đầu, bước chậm lại.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, bảy tám học sinh xông từ trong rừng quýt ra, trong tay cầm bao bố, định chụp xuống đầu nàng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt.
Bảy tám người, mười mấy cánh tay từ các hướng khác nhau giữ lấy tay nàng, ấn bả vai nàng xuống, bịt miệng nàng lại.
Hai đánh một không chột cũng què, huống chi nàng lại một mình đối mặt với một đám học sinh cao lớn có chuẩn bị từ trước đột nhiên xông ra, lại còn hơn nàng mấy tuổi.
Chiếc bao đã sắp chụp lên đầu nàng.
Nàng không hề tỏ ra hoảng loạn, tay phải túm lấy học sinh gần mình nhất, tay trái đâm thẳng tới cặp mắt đang tràn ngập đắc ý của hắn.
Chiêu này trước kia Hàn thị từng dạy nàng, khi đánh nhau mà gặp phải người khỏe hơn mình, nhất định chỉ tập trung đánh vào nhược điểm của họ, không được mềm lòng, ai nhanh người đó thắng.
Chồng mất, Hàn thị không có ai bảo vệ nhưng vẫn dám cầm cuốc xẻng đánh nhau với lũ đàn ông trong Vệ Sở chính là dựa vào tâm lý táo bạo, không sợ chết này.
Phó Vân anh không giống Phó lão đại cũng không giống Hàn thị, Hàn thị từng mỉm cười nói, cả người nàng cũng chỉ có cái thể lực mạnh mẽ này là giống Phó lão đại mà thôi.
Nàng sáng nào cũng kiên trì luyện quyền, không dám nói bản thân mình thân thủ nhanh nhẹn, nhưng ít ra đối phó với phường giá áo túi cơm miệng hùm gan sứa thì vẫn thừa sức. Ngày đó ở bến tàu bị kẻ gian khống chế, nàng thừa dịp kẻ đó không đề phòng bất ngờ tránh thoát, kẻ kia cho rằng nàng chỉ là một bé gái yếu ớt nên không đề phòng nàng, khiến nàng tìm được đường sống.
So sánh với với cái kẻ hung hãn kia, đám thư sinh này chẳng là cái gì.
"A!" không ngờ nàng bị khống chế tay chân mà còn có thể phản kháng, trong lúc không đề phòng, học sinh nọ bị nàng chọc vào mắt.
một tiếng kêu thảm thiết khiến người khác phải rùng mình vang lên, học sinh bị nàng chọc trúng mắt vội vàng buông ống tay áo nàng ra, đưa tay che mắt, lảo đảo lùi ra sau, gót chân đập vào bậc thang, ngã ngửa ra đằng sau, đau điếng, gào lên thê lương, "Ta mù rồi! Ta không thấy gì hết! Ta mù rồi!"
Mấy người khác cứng đờ cả người.
Bọn chúng mới là mấy thằng choai choai, tuy thường xuyên tập hợp bắt nạt các học sinh khác nhưng nhiều lắm cũng chỉ trùm bao kéo người nọ ra một góc rồi đánh cho một trận, trấn lột tiền đèn sách của người khác, sỉ nhục người khác cho vui vậy thôi chứ thực ra cũng chưa làm việc gì tàn nhẫn tới mất tính người.
Học sinh bị chọc vào mắt còn đang lăn lộn trên mặt đất, nho khăn trên đầu không biết đã vướng vào đâu không thấy, quần áo bẩn thỉu luộm thuộm, tóc tai rối bời, khóc lóc, nước mắt trào ra dính vào vết thương đau rát nên càng khóc thất thanh.
"Dụ Như!"
hắn kêu khóc bi thảm như vậy, nhất định không phải giả vờ, không ngờ Phó Vân xuống tay độc ác đến thế, chọc mù mắt hắn thật rồi!
Đám học sinh toát mồ hôi lạnh, vừa sợ lại vừa giận, kinh hãi tới độ nói không nên lời, còn hơi sức đâu mà nghĩ tới Phó Vân anh nữa, ném chiếc bao xuống đất, cúi rạp xuống bên cạnh học sinh đang kêu la thảm thiết, "Dụ Như, cố gắng chịu đựng, chúng ta đi mời thầy thuốc!"
Chu Dự Nhu lấy tay bịt chặt hai mắt gào khóc, căn bảo không nghe thấy người khác an ủi khuyên giải, giữa những ngón tay ròng ròng máu đỏ.
Chất lỏng dính dính chảy ra mặt, ra người hắn như rắn độc trườn trên da hắn, nhìn rất đáng sợ, đám học sinh hoảng sợ, đẩy Chu Dụ Như ra, bò ra bằng tứ chi ra khỏi đó.
Phó Vân anh đứng trước bậc thang, nghe Chu Đại Lang khóc lóc càng lúc càng tuyệt vọng, mày hơn nhướn lên, liếc nhìn những học sinh đang kinh hoàng, toàn thân lạnh lẽo tới mức run rẩy cả người kia, nhếch miệng cười.
Đám học sinh đang kinh hoàng vội vàng né tránh ánh mắt của nàng, không ai dám nhìn thẳng nàng.
“Y” là điên rồi! Bọn chúng chỉ muốn giáo huấn "y" một lần, y lại chọc mù mắt Chu Đại Lang, “y” không sợ bị bắt nhốt vào đại lao sao! Chuyện bung bét thế này, về sau bọn chúng làm sao tham gia khoa cử được nữa?
Cả đám sợ hãi run lên bần bật, vô cùng hối hận đã dây vào một sát thần không sợ chết như thế, thấy "y" nhỏ tuổi, còn tưởng “y” dễ bắt nạt, ai ngờ đến nông nỗi này.
Phó Vân anh nhìn xung quanh một lượt, khẽ mở miệng, "Các vị học huynh, chơi vui không?"
không có ai đáp lại, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Chu Dụ Như quanh quẩn khắp rừng quýt.
Đám người kia siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên, khớp hàm cắn chặt kêu lách cách: Chẳng có gì vui cả!
"Thế mà ngươi còn cười được à?"
Trong đám học sinh, một người mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe thét lên, "Uổng cho ngươi một kẻ đứng đầu kì thi nhập học! Tâm tư lại ác độc đến thế! Ngươi, ngươi chờ đền mạng cho Chu Đại Lang đi!"
sự bức bối trong lòng hắn lấn át cả nỗi sợ hãi, sải bước xông về phía Phó Vân anh, bàn tay lớn giơ ra, như móng vuốt chim ưng đôt nhiên chụp về phía nàng.
"Ha ha!"
"Vui, vui, ta cảm thấy vui đấy chứ!"
"Ta cũng thấy vui!"
Mấy tiếng cười trộm phá tan sự yên lặng, từ sâu trong rừng quýt và từ phía sau cửa tròn, mấy bóng người chạy ra, bảy tám người chui ra từ chỗ trốn, chống nạnh đứng quanh Phó Vân anh, bảo vệ chặt chẽ cho nàng, hất cằm, cười to nói: "Chúng ta cười đấy, ngươi làm gì được chúng ta?"
Học sinh nọ còn chưa tới gần được Phó Vân anh đã bị Viên Tam nhảy bổ ra nắm chặt lấy cổ tay, tiếng khớp xương vang lên lách cách, một cảm giác đau đớn xông tới, ngũ quan trên mặt hắn nhăn nhúm, rên lên, ngã xuống đất.
"Có bản lĩnh thì một chọi một xem nào, toàn làm cái chuyện đánh hội đồng này, còn có mặt mũi chỉ trích người khác cơ đấy? Hành vi của bọn tiểu nhân, học cùng trường với các ngươi ta cũng xấu hổ chết đi được!" Viên Tam đá một cước vào người học sinh đang rên rỉ trên mặt đất, nắm tay siết chặt kêu lách cách, "Lên đi chứ, ai không phục thì đánh với ta một trận xem nào!"
Phó Vân Khải và mấy học sinh khác cười ha hả.
Bỗng nhiên lại bị một đám người không liên quan chửi mắng, đám học sinh kia sửng sốt, ngay lập tức liền hiểu ra: Tất cả chỉ là một cái bẫy mà Phó Vân bày ra. Từ đầu "y" đã đã biết bọn chúng theo đuôi "y"! Tách Phó Vân Khải ra chỉ là diễn kịch lừa bọn chúng mắc mưu mà thôi!
"Phó Vân, mắt Chu Đại Lang mù rồi, ngươi định bồi thường hắn thế nào đây?" một học sinh run rẩy nói, "Đúng, chúng ta có lỗi trước, nhưng ngươi vừa ra tay đã làm hỏng mắt Chu Đại Lang, ngươi quá độc ác, thật sự không phải là người!"
Phó Vân anh dường như không nghe thấy, giơ tay lên, chỉ về hướng Chu Đại Lang, "Đỡ hắn tới sân lớn ở khu phía đông."
Sân lớn ở khu phía đông chính là nơi nàng vừa hướng dẫn học sinh đọc đồng thanh quy định của thư viện ban sáng.
Viên Tam và Phó Vân Khải lập tức đồng ý, nhấc Chu Đại Lang dậy.
"Các ngươi định làm gì?!" Đám học sinh sợ hãi, "Buông hắn ra!"
Viên Tam nhìn họ khinh thường, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nhấc Chu Đại Lang cao lớn lên, quăng lên vai mình, khiêng như khiêng một tảng thịt lợn, "đi thôi!"
Phó Vân anh bị tập kích mà không mất tới một cọng tóc, dẫn theo một đám người nghênh ngang đi ra sân.
...
"Tiên sinh! Tiên sinh! Phó Vân chọc mù mắt Chu Đại Lang rồi!"
Đám học sinh chạy tới khu phía đông, thất thểu chạy vào phòng họp, quỳ rạp xuống chân phó giảng Ngô Đồng Hạc đang đứng lẩm nhẩm điều gì, khóc lóc, "Phó Vân tâm tư âm hiểm ngoan độc, chỉ vì vài lời cãi và mà tự nhiên làm hỏng mắt Chu Đại Lang rồi! Khổ thân Chu Đại Lang cần cù học tập nhiều năm, rốt cuộc mới được vào thư viện đọc sách, nay lại gặp thủ đoạn độc ác như thế, sau này phải làm sao..."
Suốt dọc đường đi, đám học sinh khóc lóc cầu cứu, học sinh trên đường không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên cũng đi theo bọn họ, lúc này rốt cuộc mới nghe rõ bọn họ đang kêu khóc cái gì, quay qua nhìn nhau.
Tất cả ồ lên.
Ngô Đồng Hạc kinh hãi, "Cái gì? Chu Đại Lang đâu rồi? Mời thầy thuốc chưa? Phó Vân đâu?"
Đám học sinh còn chưa kịp trả lời, một học sinh khác đã chạy vào phòng học, mất đà, đâm sầm vào bàn ghế, mãi mới giữ được thăng bằng, thở hổn hển nói: "Tiên sinh, thầy mau ra ngoài xem đi!"
...
Trong sân, trước đài cao, Viên Tam đẩy Chu Đại Lang xuống mặt đất đánh bịch một tiếng.
Chu Đại Lang lăn lóc nằm thành một đống, rõ ràng là đang đau đớn.
Học sinh vừa trở lại khu phía đông sau giờ ăn sáng nhanh chóng tụ tập xung quanh, trước đài cao người chen kín mít.
Giữa tiếng ồn ào, đám học sinh khi nãy đẩy những học sinh đang đứng xung quanh ra, kéo tay Ngô Đồng Hạc đi vào trong, khóc lóc: "Tiên sinh, thầy xem bọn họ đã làm gì Chu Đại Lang đi!"
Nhìn thấy vết máu trên má Chu Đại Lang, Ngô Đồng Hạc sửng sốt, thầm nghĩ phen này không hay rồi, vội vàng tới bên Chu Đại Lang, ngồi xổm xuống, đau lòng nói: "Phó Vân, thật sự là trò xuống tay sao? Bạn cùng trường với nhau, dĩ hòa vi quý, sao trò lại làm bạn học bị thương thế này?"
Học sinh xung quanh ban đầu lặng ngắt như tờ, sau đó sôi lên sùng sục, tựa như sắp phun trào.
Học sinh trợn mắt há mồm, không thể tin những gì vừa nghe được, mắt hướng về phía Phó Vân anh đang đứng cạnh Chu Đại Lang.
Đủ loại ánh mắt, khinh thường có, miệt thị có, kinh ngạc có, sợ hãi có, hận thù có, thậm chí sung sướng khi người gặp họa cũng có...
"Báo quan đi! Nhất định phải báo quan!"
"Bắt hắn đền mạng cho Chu Đại Lang!"
"Quá độc ác..."
...
Tiếng mắng chửi vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Phó Vân anh không nói gì, ngẩng cao đầu, đưa mắt nhìn từng người một.
Ánh mắt trong veo không chút sợ hãi.
Dưới ánh mắt thản nhiên của nàng, đám học sinh vừa hô hào đòi đi găp quan phủ tự nhiên cảm thấy chột dạ.
Tiếng la hét lắng dần.
Trong đám người, một học sinh từng tìm Phó Vân anh hỏi bài thì thầm, "Phó Vân làm sao mà lại làm chuyện như thế được? Nhất định là do mấy người Chu Đại Lang hãm hại..."
Thanh âm run run nhưng cũng đủ để người khác nghe thấy lời hắn nói.
"Đúng thế, Phó Vân sẽ không hại người!"
Người tán đồng càng lúc càng nhiều, nhanh chóng át đi những tiếng mắng chửi ban nãy.
Đám học sinh bịa chuyện kia biết lần này chuyện ắt không thành, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cảm thấy có rất nhiều con mắt đang nhìn mình, nhiều người áy náy, nhiều người hoài nghi, nhiều người thương cảm, đương nhiên cũng có những người bàng quan.
Tình hình như vậy thực sự đã tốt hơn tưởng tượng nhiều rồi, chưa cần nàng lên tiếng giải thích đã có người nói đỡ cho nàng, vậy có nghĩa là lòng tốt của nàng không uổng phí.
Phó Vân anh không nhìn bọn họ nữa, cúi xuống nhìn Chu Đại Lang đang lê lết dưới chân, nhấn mạnh từ chữ: "Tu dưỡng bản thân chính là lời nói phải trung thực, hành vi phải kính cẩn, kiềm chế tức giận, át chế dục vọng, theo điều thiện, sửa điều lỗi. Đối xử với người khác thì phải giữ tình bạn trong sáng, không được mưu lợi, làm sáng tỏ đạo lý, không được tính toán công lao. Đây là quy định của Giang Thành thư viện, cũng là quy định của tất cả thư viện trong thiên hạ, Chu Dụ Như, ngươi là học sinh thư viện nhưng có ghi nhớ quy định trong lòng hay không? Khi đọc đồng thanh sáng sớm, ngươi đứng trước bia đá khắc quy định đọc to mấy câu đó, trong lòng ngươi nghĩ cái gì?"
Nàng cất giọng, không ai dám lên tiếng.
Mọi người như nín thở, khắp sân lặng ngắt như tờ, tới tiếng hít thở cũng gần như biến mất.
"Lấy ra đây."
Phó Vân anh đột nhiên nói.
"Có đây."
Phó Vân Khải trả lời oang oang, lấy một bình nước ấm nhỏ trong tay áo ra.
Phó Vân anh nhận bình nước, mở nắp ra, đổ một ít lên mặt Chu Đại Lang.
Nước chảy xuống, Chu Đại Lang kêu lên ầm ĩ.
Ngô Đồng Hạc dù sao cũng là người làm thầy, nhanh chóng hiểu ra, không còn sợ hãi, lắc đầu bật cười, kéo tay Chu Đại Lang ra.
Nước trong bình chảy xuống mặt Chu Đại Lang, những vệt máu rợn người đó dần nhạt đi, thứ chất lỏng dính dính đó cũng bong ra từng mảng, lộ ra một đôi mắt đang trợn trừng trừng, đỏ ké.
"Ta, ta không mù?" Chu Đại Lang ngây người, giơ tay sờ mắt mình, cứ thế mừng phát điên, "Ta không mù!"
Đám học sinh không ngờ câu chuyện lại xoay sang hướng này, há hốc miệng, mãi không đóng lại được.
Phó Vân anh cúi xuống nhìn hắn, nói: "Chỉ là một viên thuốc che mắt mà thôi, cũng chẳng có hại gì cho ngươi. Ta tuổi còn nhỏ, tám người các ngươi đồng loạt xông lên, ta đánh không lại các ngươi, sợ hãi, chỉ có thể dùng cách này để kéo dài thời gian, đợi người khác tới cứu."
Chu Đại Lang là người nhỏ nhen, mới nhập học không lâu mà danh tiếng thích dùng nắm tay nói chuyện của hắn đã lan ra khắp thư viện. hắn lớn tuổi hơn Phó Vân anh. Hơn nữa, Phó Vân anh tuấn tú vô song, khí độ xuất chúng, vẫn thường giúp đỡ bạn cùng trường một cách vô tư, nhân phẩm cao thượng, hiếu học. Thấy nàng nói như thế, mọi người đều vô thức tin tưởng, không đến lượt Chu Đại Lang mở miệng giải thích, mọi người đều cơ bản đoán được tám chín phần mười câu chuyện.
Viên Tam đã nôn nóng từ nãy. Lúc đám học sinh kia xúi giục học sinh khác kêu gào đòi bắt Phó Vân đi gặp quan phủ, hắn tức giận tới mức suýt nữa bùng nổ, lúc này mới bật cười thành tiếng: "Ha ha, các ngươi đúng là gieo gió gặt bão! Muốn bắt nạt lão đại nhà chúng ta, đi về học thêm chút nữa đã! Nguyên cái đầu toàn hồ nhão!"
Phó Vân Khải hơi nhíu mày, cái cách gọi "lão đại" này là sao? hắn cũng không nghĩ nhiều, cũng cười lạnh tiếp lời Viên Tam, "Vân ca nhi là học sinh mới nhỏ nhất trong lần nhập học này của thư viện, các ngươi bao nhiêu người bắt nạt một mình em trai ta, không biết xấu hổ!"
"Đúng thế, không biết xấu hổ!"
...
Tiếng chửi mắng hòa vào nhau, như một dòng nước cuồn cuộn tràn ra khắp mặt sân.
Chu Đại Lang bị mọi người chửi vào mặt nhưng cũng nào còn tâm trí đâu mà đáp lại, hắn nghĩ lại vẫn còn sợ, tay vuốt ve đôi mắt vẫn như bình thường của mình, lẩm bẩm: "Ta không mù, không mù..."
Mấy học sinh khi nãy giúp hắn, giờ lại bị bạn cùng trường mắng chửi đến đỏ mặt, đang định nhân lúc người khác không để ý mà trốn đi nhưng lại bị người bên cạnh túm lại.
"Ơ kìa đi đâu thế, vừa rồi không phải nói muốn báo quan sao?"
Bọn chúng vừa xấu hổ vừa tức giận, cứng họng không nói nên lời.
"Hôm nay ta có chuẩn bị nên các ngươi không làm gì được ta."
Phó Vân anh ngẩng cao đầu, chỉ ra từng người trong đám người cùng hội với bọn Chu Đại Lang: "Các ngươi ỷ vào việc bản thân mình lớn hơn người khác vài tuổi, chèn ép người nhỏ yếu, làm xằng làm bậy, vậy mà không biết thẹn hay sao? Các người có nghĩ tới hay chăng, nếu có ngày nào đó các ngươi lỡ tay, có thể thật sự làm hỏng mắt một bạn cùng trường nào đó, khiến người đó cả đời này chỉ có thể sống trong bóng tối? Răng còn có lúc cắn phải lưỡi, huống chi là bạn cùng trường? Thi thoảng có tranh cãi cũng là chuyện thường, có thể hòa giải, mọi người cười chút rồi cho qua. không thể hòa giải cũng sẽ có cách khác giải quyết. Sao phải đến độ hành hung bạn cùng trường?"
Mấy người bọn chúng né tránh ánh mắt của nàng, chỉ mong rụt đầu vào trong cổ quách cho xong.
Phó Vân anh nói tiếp: "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, trước khi đọc sách, cần phải học làm người trước. Các ngươi ngay cả tu thân cũng không làm được, sau này làm sao tề gia trị quốc, làm sao làm quan, làm sao phò tá quân vương thống trị một phương cho được?"
một người trong số chúng khẽ cắn môi, phản bác: "Ngươi lấy cái tư cách gì để nói chúng ta như thế? Chẳng lẽ ngươi thì biết tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ hay sao?"
Ai dám tự nhận mình là quân tử? một khi đã nói vậy, về sau nhất định sẽ bị bạn cùng trường nhạo báng bởi vì chỉ cần có một chút tì vết sẽ bị người khác lấy đây làm cớ để công kích.
Phó Vân anh liếc nhìn người vừa phản bác, cười khẽ, "Ta tuy chẳng phải là quân tử nhưng dám nhận mình chưa từng có lòng muốn hại người, làm người chính trực, có thể thẳng lưng làm người. Ta có thể trở thành quân tử hay không, không ai biết nhưng ta và những người ở đây..." Nàng nhìn xung quanh, nói, "Chúng ta đều tin rằng, quân tử chắc chắn không phải người giống như các ngươi."
Người xung quanh im lặng hồi lâu.
Rồi đồng loạt vang lên tiếng đồng tình, "Đúng!"
Editor: Tên chương là “giết gà” trong “giết gà dọa khỉ”, ý là lập uy.
Cuối cùng cũng liên quan đến “lão đại” trong tên truyện rồi nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.