Phó Vân anh được đưa lên tầng gác mái nhìn ra Trường Giang, phía ngoài lan can chính là núi cao xanh thẳm trùng điệp, cách một sơn cốc là dòng sông mênh mông, nước chảy ào ạt chảy từ tây sang đông, mở ra trước mắt một khung cảnh hoành tráng. Trời nắng ráo, thuyền trên sông đi lại tấp nập.
Mái lầu cong như thể cánh hạc chấp chới muốn bay lên, trên cột gác sơn son đề nhiều câu đối, nàng bỗng nhiên nhớ tới Phó Vân Chương vẫn thường tới Hoàng Hạc Lâu, không biết y có bị bạn cùng học rủ rê viết thơ lên đó hay không.
Cẩm Y Vệ đã đi ra ngoài, để cửa mở nhưng mãi chẳng có ai tới, cũng chẳng ai nói với nàng nàng sẽ phải đợi bao lâu.
Nàng đợi một lúc, lơ đãng lướt qua những hàng chữ trên tường, cuối cùng tìm thấy tên Phó Vân Chương thật.
Lần đó, trong hội thi thơ ở Hoàng Hạc Lâu, y được hạng nhất, đương nhiên sẽ phải đề thơ lại đây. Tuy trên tường chi chít chữ nhưng nàng chỉ cần liếc qua đã nhận ra được chữ viết của y trên đó.
Nàng đi tới gần bức tường, đọc những câu thơ trên đó thật cẩn thận.
trên núi gió to khiến tấm rèm lụa mỏng trước lan can bay phấp phới.
Bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên, "Thích bài thơ này sao?"
Tiếng nói ở rất gần, người đã tới sau lưng.
Phó Vân anh hoảng hốt, quay người lại, một chiếc bóng cao lớn phủ xuống đầu nàng, khiến nàng bị kẹp giữa bức tường và dáng hình người kia, nàng phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt người đó.
Cứng cỏi anh tuấn, bên má có một vệt râu nhàn nhạt, giữa đôi mày mang vẻ mệt mỏi, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn không rõ cảm xúc.
Là Hoắc Minh Cẩm.
không hổ là người học võ, đi lại nhẹ nhàng không một tiếng động, tới cả người cảnh giác như nàng cũng chẳng có cảm giác gì.
"Hoắc đại nhân."
Nàng lui ra phía sau một bước, chắp tay nói.
Hoắc Minh Cẩm không nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên tường, "Phó Vân Chương... Cũng họ Phó... hắn là gì của ngươi?"
Phó Vân anh giật mình, đáp: "Huynh ấy là anh họ của vãn bối."
Hoắc Minh Cẩm à một tiếng, "Khương sơn trưởng nói ngươi viết văn rất khá, là do hắn dạy?"
Khương Bá Xuân từng nói chuyện về mình với người này ư?
Phó Vân anh nhìn xuống: "Vâng."
Hoắc Minh Cẩm không hỏi tiếp, đưa tay ra, "Ngọc bội đâu?"
Phó Vân anh hơi ngẩn người, nếu Hoắc Minh Cẩm đã biết mục đích tới đây của nàng, vừa gặp nàng đã trực tiếp đòi ngọc bội vậy thì vì sao lúc trước thử nhiều lần như thế ngọc bội vẫn không được chuyển tới tay người này? Chẳng lẽ là do thuộc hạ ở giữa gây trở ngại?
Nàng cố nén nghi hoặc, lấy ngọc bội ra, trịnh trọng hành lễ rồi đưa lên, "Biết được Hoắc đại nhân đã cứu giúp xá muội, gia mẫu và vãn bối vô cùng cảm kích."
Hoắc Minh Cảm cúi nhìn, cầm lấy ngọc bội, ngón tay lướt qua lòng bàn tay nàng, ngón tay thô ráp, lạnh lẽo.
"đã là ân cứu mạng, ngươi định trả thế nào?"
Phó Vân anh thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh Cẩm, phát hiện người này mặt không đổi sắc, không có vẻ gì là đang nói đùa.
Nàng nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Mong đại nhân chỉ rõ."
Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nhìn nàng, nàng cao hơn bạn đồng lứa, từ cử chỉ đến phong thái đều giống như một thanh niên cẩn trọng, nếu chẳng phải đã hỏi thăm từ trước, có thể chẳng ai tin được tuổi thật của nàng.
Nhưng mà dù là trưởng thành sớm thế nào đi chăng nữa, trước mặt chàng, nàng nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, khuôn mặt non nớt, ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện với chàng.
nhỏ thế này, chàng chỉ cần dùng một tay là có thể giữ được nàng.
"Rượu hoa quế của Hồ Quảng rất ngon." Chàng trầm mặc hồi lâu, khẽ nói.
Phó Vân anh ngẩn người nhưng rồi cũng hiểu ra, vội đáp: "Nhà vãn bối có lò nấu rượu, rượu hoa quế này được ủ từ hoa của cây hoa quế trăm năm dưới quê, mỗi năm nở hoa một lần, hương thơm ngào ngạt, cũng khá ngon, thường được chuyển lên phía bắc bán, nếu đại nhân không chê thì xin vui lòng nhận cho."
Rồi nàng lại nhớ ra Hoắc Minh Cẩm sắp rời phủ Võ Xương, chần chừ một chút, "Chỉ là không biết làm cách nào để đưa tới phủ của đại nhân..."
Đến một miếng ngọc bội nho nhỏ cũng không gửi được, huống chi một vò rượu.
Hoắc Minh Cẩm dường như nhìn ra sự khó xử của nàng, nói: "Ta sắp đi phủ Khai Phong, đưa tới chùa Thiên Thanh ở phủ Khai Phong đi, ta sẽ dừng chân ở đó."
Nàng thưa vâng, trong lòng cảm thấy có chút kì quái.
Thái độ của Hoắc Minh Cẩm quá ôn hòa, thậm chí có thể nói là hiền lành, thân thiện, không hề giống với vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ tàn nhẫn cố chấp, giết người không chớp mắt như miêu tả của mấy người Phó tứ lão gia hỏi thăm lần trước.
Chẳng lẽ là bởi lần trước cho người này mượn một bộ đồ che mưa trên núi, người ta cảm kích nàng nên mới thế này?
Nhưng nghĩ kĩ lại, Hoắc Minh Cẩm trong ấn tượng của nàng luôn là như vậy, không nói nhiều nhưng rất đáng tin cậy, có khi còn hơn các anh của nàng nhiều. Nàng từng nghe nói rất nhiều chuyện đáng sợ rằng trên chiến trường người này giết người như ma thế nào, nhưng tới khi gặp được người thật mới biết thực ra Hoắc Minh Cẩm không hề lạnh lùng thô bạo như người ta nói, rõ ràng là một thiếu niên khiêm tốn, cử chỉ lễ phép, hoàn toàn không có thái độ kiêu căng nóng nảy như bao nhiêu con cháu nhà công hầu khác.
Chỉ là quá trầm mặc ít lời mà thôi, nữ quyến nói chuyện vui đùa với nhau, trêu ghẹo Hoắc Minh Cẩm, Hoắc Minh Cẩm mặt không đổi sắc, khiến cho đám nữ quyến đều ngượng ngùng, không biết phải nói tiếp thế nào.
Người này muốn báo thù, muốn đối phó với Thẩm đảng, muốn làm Cẩm Y Vệ phải kính sợ, đương nhiên phải thể hiện sự uy nghiêm, dữ dằn của bản thân nhưng bản chất vẫn giống như trong dĩ vãng.
Nếu không Nguyễn Quân Trạch làm sao có thể được bảo vệ tốt như thế.
Rèm lụa mỏng vốn được buộc lại bỗng gió núi thổi tung ra, bay phần phật trong gió, gió lặng, tấm lụa rơi xuống che đi ánh sáng bên ngoài, trong phòng tự nhiên tối sầm xuống, chỉ còn bóng sáng màu đỏ lung linh.
Hai người đứng trong góc, không khí như ngưng lại, một người suy nghĩ tới xuất thần, một người cúi đầu không nói, khuôn mặt nửa sáng nửa tối.
Bỗng gió từ cửa sổ hình mẫu đơn lại ùa vào, khiến Phó Vân anh lạnh run người, nàng bừng tỉnh.
Hoắc Minh Cẩm đang nhìn nàng bỗng đột nhiên xoay người vội vàng đi ra, "Nơi này ngươi không nên ở lâu, về sớm đi."
Cẩm Y Vệ đưa Phó Vân anh xuống dưới, tiễn nàng tới tận chân núi, nhìn theo nàng tới tận khi nàng và Vương Đại Lang rẽ vào con đường đi tới thư viện mới trở về báo cáo.
Phó Vân anh hoài nghi Hoắc Minh Cẩm có phải đã nhìn ra gì rồi hay không.
Nhưng Hoắc Minh Cẩm chẳng hỏi gì cả, lập tức bảo nàng về, không hề có vẻ đã phát hiện ra chút nào. Dù sao cũng là người quen cũ, nếu nghi ngờ, hẳn là phải giữ nàng lại tra cho rõ mới đúng.
Hoắc Minh Cẩm cũng không tin quỷ thần, người Hoắc gia ra ngoài đánh giặc, lão phu nhân cầu thần bái phật khắp nơi, còn chi một số tiền lớn từ tiền riêng của mình để trọng tố kim thân, thắp đèn trường minh [1]. Hoắc Minh Cẩm phản đối, do vậy còn tranh cãi với lão phu nhân, lão phu nhân tức giận mắng cháu trai là đồ nghiệp chướng.
[1] Trọng tố kim thân là một khái niệm về sự tái sinh của Đức Phật mà mình không hiểu rõ lắm, nhưng ở đây thì có thể hiểu là đúc một tượng Phật vàng, cung vào chùa để cầu cho người nhà bình an. Đèn trường minh là đèn không bao giờ tắt, đại loại là cung tiền để có người giữ cho đèn không tắt, cầu bình an cho người khác, mỗi người là một ngọn đèn.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ cũng chẳng có gì kì quái, có lẽ Hoắc Minh Cẩm đối xử với những người khác cũng như vậy, nàng ẩn giấu bí mật trong lòng nên mới chột dạ mà thôi.
Thực ra nếu Hoắc Minh Cẩm không nhìn ra được gì bất thường cũng là bình thường, làm gì có ai nghĩ tới chuyện người chết rồi mà còn sống lại đâu. Trước mặt Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương, nàng chưa từng che giấu bản thân, hai người họ đều nghĩ là nàng từ nhỏ đã mất cha nên trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, không nghĩ gì sâu sa hơn.
Hàn Lâm Viện có người tên là Uông Mân, là thần đồng có tiếng ở Nam Trực Lệ, năm sáu tuổi đã xuất khẩu thành thơ, chín tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi đỗ cử nhân, mười bảy tuổi nhậm chức Thị độc Học sĩ, nàng còn kém xa lắm.
...
Trong phòng bao trang hoàng tráng lệ, bữa tiệc kết thúc.
Phạm Duy Bình dẫn các thuộc hạ cung kính tiễn Hoắc Minh Cẩm xuống núi.
Tiếng vó ngựa như sấm rèn, từ trên núi xuống thẳng chân núi.
Nhìn thấy Cẩm Y Vệ theo người đàn ông trầm mặc ít lời kia đi xa dần, Phạm Duy Bình thở dài một hơi, lau mồ hôi.
...
Vừa rồi tuy cũng không được tính là khách và chủ cùng vui nhưng Hoắc đại nhân dường như cũng không có gì khó chịu, hơn nữa làm xong việc, quay lại còn nói vài câu chuyện phiếm với người dự tiệc, có thể thấy việc kia đã hoàn thành tốt, Hoắc đại nhân quay lại kinh thành chắc hẳn sẽ không buộc tội ông ta.
Mười mấy Cẩm Y Vệ mỗi người một ngựa ra khỏi thành, khí thế ngất trời.
Người làm ăn đang xếp hàng ở cửa thành nghe thấy tiếng ngựa hí từ xa vọng lại, cuống cuồng tránh đường nhưng vẫn bị bụi đất bay lên ám đầy mặt.
Sông lớn chảy về đông, hai bên bờ sông núi non trùng điệp, cây cối xanh rì, phía nam khí hậu ẩm ướt, dù là mùa đông nhưng trên núi vẫn xanh tốt um tùm.
đi được nửa đường, Hoắc Minh Cẩm bỗng siết chặt dây cương, tuấn mã bị đau, hí lên một tiếng, móng trước giơ cao.
Bên cạnh đường núi là vực sâu thăm thẳm, phía dưới là dòng sông chảy siết, mọi người sợ chàng ngã từ trên lưng ngựa xuống, không kìm nổi thét lên.
Hoắc Minh Cẩm mặt không đổi sắc, vỗ về cổ ngựa, con ngựa đen liền bình tĩnh lại.
"Nguyễn Quân Trạch đâu?" Chàng nói.
Phan Viễn Hưng giật mình, vội quay đầu lại tìm, lát sau đã hớt hơ hớt hải chạy về: "Nhị gia, không thấy thiếu gia đâu cả!"
Hoắc Minh Cẩm ngẩng đầu xem sắc trời, bên kia bờ sông, dù là mùa đông, thành Võ Xương vẫn đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, núi non trập trùng bao quanh, yên tĩnh mà tươi đẹp.
Là một vùng đất lành.
"Về tìm, nó đi bến tàu."
Phan Viễn Hưng ôm quyền thưa vâng, nhảy lên lưng ngựa, xoay người ra hiệu, trong đội ngũ có mười mấy người tách ra, phi ngựa đi theo hắn.
Nửa canh giờ sau, tiếng vó ngựa rầm rập từ xa truyền tới, Phan Viễn Hưng dẫn thuộc hạ trở về, phía sau dẫn thêm người.
Nguyễn Quân Trạch bị người khác trói gô lại, ném lên lưng ngựa, quát tháo suốt dọc đường. Phan Viên Hưng khiêng hắn xuống ngựa, đẩy hắn tới trước mặt Hoắc Minh Cẩm. Vừa hay mặt cắm xuống đất, ăn nguyên một miếng toàn bùn, hắn phun nước bùn phì phì, tiếp tục chửi rủa.
Hoắc Minh Cẩm tay nắm dây cương, nhìn xuống hắn.
Phan Viễn Hưng đưa mắt ra hiệu cho mọi người. Cẩm Y Vệ đồng loạt xuống ngựa, dẫn ngựa lun về phía sau trăm bước.
Tới khi xung quanh chỉ còn tiếng sóng vỗ vào vách đá, Hoắc Minh Cẩm mới từ từ lên tiếng: "Định đi phủ Giang Lăng sao?"
Nguyễn Quân Trạch quỳ rạp trên mặt đất, nghển cao cổ, nói: "Đệ chỉ muốn thắp hương cho người Ngụy gia mà thôi... Hoắc đại ca, người Ngụy gia có ân với đệ..."
"Ta biết." Hoắc Minh Cẩm nhìn xuống, "Người Ngụy gia có ân với ngươi... Cho nên ngươi muốn lấy họ làm cái cớ để lừa gạt ta đúng không?"
Nguyễn Quân Trạch hoảng hốt, mắt hơi nhíu lại.
"Ngươi muốn tới Thẩm gia." Chàng nhìn Nguyễn Quân Trạch, mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì, "Giả vờ tỏ vẻ mình là công tử tùy hứng kiêu căng để lừa ta, sau đó đi tìm người Thẩm gia báo thù, đúng không?"
Nguyễn Quân Trạch lẩn tránh ánh mắt chàng, không trả lời.
"anh tỷ nhi cứu ngươi... Ngươi báo đáp nàng như vậy đúng không? Lấy nàng ra làm lá chắn đúng không?"
Chiếc roi trong tay Hoắc Minh Cẩm quét qua mặt Nguyễn Quân Trạch như tát một cái tát vào mặt hắn.
Vành mắt hắn đỏ hoe, gào lên: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Đệ tự làm tự chịu, trước khi chết còn giết thêm được mấy người Thẩm gia, đệ không thiệt! Trốn chui trốn lủi nhiều năm như thế, để bảo vệ được đệ, bao nhiêu người chết... Đệ chịu đựng đủ rồi..."
Hoắc Minh Cẩm nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng.
"Người trong gia tộc Thẩm thị thì có thù gì với ngươi? Ngươi giết con trai con gái Thẩm Giới Khê để lại quê nhà, thì có thể báo thù cho người nhà ngươi à?" Chàng bình tĩnh tới mức gần như lạnh lùng, "Lạm sát người vô tội, ngươi có khác gì Thẩm Giới Khê và cái kẻ hạ lệnh truy sát ngươi đâu?"
Nguyễn Quân Trạch không nói nên lời, trầm mặc hồi lâu, khóe miệng nhếch lên, "Vậy còn huynh thì sao? Hoắc đại ca?”
Hoắc Minh Cẩm thu roi lại, rút bội kiếm bên hông ra, cắt đứt dây trói trên người Nguyễn Quân Trạch, "Ta là ta, ngươi là ngươi."
Chàng đã rơi vào vực sâu thù hận, không leo lên nổi nữa, không thể để lại có thêm một người nhảy xuống.
Hoắc Minh Cẩm quay đầu lại nhìn về phía thành Võ Xương, khẽ nói, "Ngươi chỉ mới là một đứa bé."
Nguyễn Quân Trạch vùng vẫy tung dây thừng ra, lồm cồm bò dậy, nắn bóp cánh tay, "Đệ không còn bé nữa. Trải qua nhiều chuyện như thế... Hoắc đại ca, đệ không thể đứng ngoài cuộc được."
Hoắc Minh Cẩm quay đầu ngựa, "Thế thì ngoan ngoãn nghe lời, ta cần sự giúp đỡ, chứ không phải liên lụy."
Nguyễn Quân Trạch khẽ cắn môi, xoay người nhảy lên ngựa, đi theo chàng.
Từ xa, Phan Viễn Hưng thấy hai người họ có vẻ như đã giải hòa, vội dẫn những người khác từ trong rừng ra, cả đoàn người tiếp tục cất vó trên con đường núi chật hẹp, tiếng vó ngựa dần xa.
...
Phó Vân anh trở lại thư viện, giờ học buổi sáng vừa kết thúc, đám học sinh vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà ăn.
Nàng chưa từng bỏ học, hôm nay lần đầu xin nghỉ, muốn học bù, về ký túc xá ăn vội chút điểm tâm rồi quay lại khu phía đông học bài.
Đọc sách được một lúc, bên cạnh có tiếng động nhỏ, một cuốn sổ được đưa tới trước mặt nàng, "Hôm nay Lương tiên sinh giảng mấy đề bài, là đề gốc của kì thi hội."
Nàng ngẩng đầu, Tô Đồng gõ ngón tay trên cuốn sổ, "Đây là ghi chép của ta."
Phó Vân anh không đáp.
Tô Đồng mặt không đổi sắc, nhìn nàng, dùng giọng nói gần như thì thầm, nói: "anh tỷ nhi, ta chưa từng đắc tội với muội, cũng không làm khó gì muội... Ta không biết..."
hắn không biết nguồn gốc sự đề phòng của Phó Vân anh, nàng chưa bao giờ nói lời nào không hay với hắn, không thể hiện thái độ căm ghét hay khinh thường, nhưng nàng lúc nào cũng là người đề phòng hắn nhất. hắn không dám nhận mình hào hoa phong nhã, có thể khiến con gái mê mẩn, nhưng hắn biết trong các tiểu nương tử Phó gia thì có một nửa thầm mến hắn, một nửa kia cũng có ấn tượng tốt về hắn, dù sao bọn họ cũng không ra ngoài nên chưa gặp được bao nhiêu nam giới.
Chỉ có Phó Vân anh là ngoại lệ.
Tô Đồng nói năng rất ôn hòa nhưng những lời này từ miệng hắn nói ra lại khiến người ta có cảm giác bị lên án.
Phó Vân anh vẫn trầm mặc không nói.
Nàng cho rằng chuyện này Tô Đồng cũng tự hiểu được, hắn có địch ý với Phó gia, có lẽ hắn sẽ không làm việc gì đi ngược đạo đức nhưng nàng có thể khẳng định được một điều, dù sau này hắn có thể công thành danh toại nay không, hắn cũng sẽ không báo đáp công dưỡng dục của Phó gia. Tô Đồng có tâm cơ, cũng chẳng sao hết, mọi người ai chẳng có tính toán riêng cho bản thân, nàng chưa bao giờ cảm thấy cứ có tâm cơ thì ắt là kẻ xấu xa độc ác. Nguyên nhân khiến nàng luôn cảnh giác chính là: Tô Đồng rất giống Thôi Nam Hiên. Nhất định không thể coi họ là bạn bè, người như vậy chỉ thích hợp để trở thành đồng minh khi có cùng lợi ích, không nên nói chuyện tình cảm.
Phó Viện là một nhân chứng sống, nàng ta và Tô Đồng từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nếu không phải do Tô Đồng không từ chối cũng không nhận lời, lúc nào cũng như gần như xa, thái độ mập mờ thì Phó Viện làm sao có thể nhiều lần cãi lời cha mẹ vì hắn như thế?
Tuy nhiên nếu đối địch với người như thế thì thực ra lại chẳng có vấn đề gì bởi họ tuyệt tình một cách thẳng thắn, không hề che giấu.
Biết Tô Đồng không có ác ý nhưng Phó Vân anh vẫn có cảm giác hắn định lợi dụng nàng.
Vậy nên, cách tốt nhất là giữ khoảng cách với Tô Đồng, không ai nợ ai, nước sông không phạm nước giết.
Ý tứ cự tuyệt của nàng rất rõ ràng.
Tô Đồng bỗng bật cười, ngồi xuống cạnh nàng, ngón tay khẽ vuốt ve cuốn sổ, "Mẹ ta mới về huyện Hoàng Châu một chuyến... anh tỷ nhi, có phải vì chuyện Viện tỷ nhi nên muội sợ ta không? Thực sự không cần phải như thế. Ta từng thề với nhị ca, sẽ không làm bất cứ điều gì hại đến muội. Ta biết muội đã nhìn ra được... Cũng không sao cả, ta là người ân oán phân minh, chuyện đó không liên quan đến nhị ca, cũng không liên quan đến muội..."
trên mặt hắn vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại không có chút ý cười nào, ánh mắt sâu hun hút.
Tô Đồng lúc này mới là Tô Đồng thực sự.
Phó Vân anh nhìn hắn, thiếu niên này đã bộc lộ toàn bộ sự sắc bén của bản thân, trong mắt vừa kích động vừa lạnh lẽo.
Thực ra bọn họ hòa nhau, hắn biết nàng là con gái, nàng có nhược điểm của hắn trong tay. không ai có thể vượt quá giới hạn.
Bởi vậy, Tô Đồng mới có thể bóc trần lớp vỏ ngụy trang của bản thân, không lo lắng gì, thể hiện bản chất trước mặt nàng, không còn là Tô Đồng điềm tĩnh văn nhã trong suy nghĩ của mọi người nữa.
Phó Vân anh không biết phải làm sao, lúc này, nàng bỗng cảm thấy thà Tô Đồng cứ giả dối như trước còn hơn.
Ít ra khi ấy hắn rất có chừng mực.
Tô Đồng để cuốn sổ lại, đứng dậy bước đi, "Dù muội có tin hay không, ta rất khâm phục muội, chúng ta có thể trở thành bạn bè."
Đúng thế, họ có thể làm bạn... rồi tương lai sẽ có ngày đâm sau lưng đối phương.
Phó Vân anh lắc đầu.
Nàng có quá nhiều chuyện phải làm, không muốn lãng phí thời gian quý giá của mình để tranh cãi với Tô Đồng.
Tùy cơ ứng biến, nàng không sợ.
...
Hôm nay, Phó Vân anh đang ngồi trước cửa sổ đọc sách thì Triệu sư gia lại tới tìm nàng, bảo với nàng rằng Thôi Nam Hiên sẽ không tới thư viện dạy học nữa, ông ta không tìm được cơ hội trả lại cuốn sách kia.
"Nghe nói có chiếu chỉ tới từ kinh sư, điều Thôi đại nhân tới Nam Trực Lệ. Chuyện này quá bất ngờ, ta nghe sơn trưởng bảo Thôi đại nhân đến hành lý còn chưa kịp chuẩn bị đã phải lên thuyền rồi."
Nghe cứ như thể Thôi Nam Hiên bị người ta ép buộc, đẩy ra khỏi Hồ Quảng vậy.
Phó Vân anh không quá để tâm, tốt nhất là Thôi Nam Hiên không ở phủ Võ Xương. Cuốn sách kia có thể đưa cho quản gia của Thôi phủ là được rồi, Thôi gia chắc cũng không đến nỗi nghiêm ngặt như Cẩm Y Vệ đúng không?
Nàng bảo chưởng quầy ở cửa hàng nhắn với Phó tứ lão gia, nàng cần mười vò rượu hoa quế.
Cuối cùng chưởng quầy đưa hẳn một thuyền rượu về phủ Võ Xương, "Đại quan nhân nói mười vò thì ít quá, bảo ta đưa toàn bộ rượu còn lại ở lò nấu rượu tới cả đây. Biếu thì phải biếu thế mới hoành tráng chứ!"
Phó Vân anh đơ ra trong chốc lát rồi nói: "không cần nhiều đến thế, chỉ cần rượu hoa quế mới ủ năm nay, loại rượu dùng hoa của cây hoa quế trăm năm kia ấy. Mười vò là đủ rồi."
Dù sao cũng chẳng phải chỉ đem biếu một lần, sau này năm nào cũng biếu, đủ để Hoắc Minh Cẩm uống nửa đời người.
Chưởng quầy ngạc nhiên hỏi: "Rượu mới ủ thường là để nhà mình uống, rượu ngọt, không đậm mùi rượu, đem biếu thế sợ không hay lắm thì phải?"
"Cứ chọn loại này đi, ta tự có tính toán."
Hoắc Minh Cẩm uống không tốt.
Có một lần trong lúc chuếnh choáng say, mấy thiếu gia Ngụy gia ép Hoắc Minh Cẩm uống mấy chén rượu, mặt Hoắc Minh Cẩm lập tức đỏ bừng, mọi người chưa thấy Hoắc Minh Cẩm đỏ mặt bao giờ, thấy thú vị nên lại ép uống mấy chén nữa.
Lúc sau Phó Vân anh đi ngang qua sân, thấy Hoắc Minh Cẩm đang ngồi một mình đờ đẫn trước thác nước bên núi giả, trông đến là đáng thương, nàng sợ Hoắc Minh Cẩm cảm lạnh nên đi tới định đẩy mấy cái, gọi huynh ấy dậy.
Uỳnh một tiếng, Hoắc Minh Cẩm ngã thẳng xuống bục đá.
Nàng hoảng sợ, vội vàng gọi người hầu kẻ hạ tới đỡ Hoắc Minh Cẩm tới sương phòng cho tỉnh rượu.
Sau đó, Nguyễn thị răn dạy mấy đứa con trai một hồi, lúc này mọi người mới biết nhị thiếu gia phủ Quốc Công Hoắc Minh Cẩm hóa ra chẳng phải người ham rượu. Phải nói, mấy thế hệ Quốc Công gia đều là những "bình rượu" nổi tiếng gần xa, tự xưng là ngàn ly không say, uống rượu không đỏ mặt.
Sau này, mỗi lần Hoắc Minh Cẩm tới chơi, Nguyễn thị không cho quản sự dâng rượu trắng lên nữa.
Chuẩn bị xong rượu hoa quế, chưởng quầy hỏi Phó Vân anh có muốn biếu thêm vài thứ đặc sản hay không, chỉ có mấy vò rượu thì ít quá.
Nàng trả lời: "không cần gì khác đâu, mang tới bên kia chắc gì đã nhận. Chuẩn bị thêm chút bạc dự phòng là được."
Diêm Vương hảo kiến, tiểu quỷ nan đương (Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ mới khó lường), Hoắc Minh Cẩm chỉ thích rượu, nàng không cần phải bày vẽ thêm, khó nhất chính là đám thuộc hạ kia có trả rượu về hay không.
Rượu được đưa tới phủ Khai Phong, mười ngày sau, tiểu nhị trở lại phủ Võ Xương, tới gặp Phó Vân anh trả lời, "Mấy vị quan lão gia đó quả là dễ tính, lịch sự nhận rượu, chẳng đòi thêm cái gì, tiểu nhân đưa bạc mấy lần, bọn họ trả lại hết."
Phó Vân anh bảo Vương Đại Lang lấy bánh trái cho tiểu nhị ăn, cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện.
Tiểu nhị ra về, nàng mở một trang giấy vẽ ra, thấy mấy cành tịch mai ngoài cửa sổ đã khai hoa màu vàng nhạt, chấm một ít nùng mặc, vẽ trên giấy mấy nét làm thân cây.
đang định vẽ thêm cành nhỏ, ngoài cửa sổ bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Chung Thiên Lộc chạy tới phòng phía nam, "Vân ca nhi, Viên Tam với Khải ca nhi đánh nhau rồi!"
Phó Vân anh nhíu mày, đặt bút xuống, lấy chặn giấy dặn lên bức tranh mới vẽ được một nửa, đứng dậy bước ra cửa, "Tại sao lại đánh nhau?"
Chung Thiên Lộc thở hổn hển một lúc mới nói nên lời: "Nghe bảo là vì một bộ quần áo."
Viên Tam chả có đồ đạc gì, chỉ có một bộ trường bào là làm bằng vải tốt, hắn mặc từ mùa hạ tới mùa đông, yêu quý vô cùng. Hôm qua hắn dùng nước vo gạo giặt trường bào thật sạch sẽ, định nhân dịp trời đẹp phơi dưới mái hiên cho khô. Khi nãy Phó Vân Khải mang bánh bao thịt dê sang cho hắn, thấy trường bào treo ở đó liền đi tới sờ, Viên Tam thò đầu ra quát cho mấy câu. Viên Tam càng không cho hắn sờ, hắn càng muốn sờ, cuối cùng lại gây chuyện. Trong lò ủ bánh bao thịt dê có đốt than, hắn không cẩn thận chạm phả thanh chắn, than hồng văng ra khắp nơi, làm cháy mười mấy lỗ trên trường bào, Viên Tam tức đỏ cả mắt.
Nghe Chung Thiên Lộc kể đầu đuôi câu chuyện xong, Phó Vân anh hơi chậm lại bước chân.
Xem ra là Phó Vân Khải gieo gió gặt bão, cho hắn một phen nhớ đời cũng tốt. Viên Tam nhìn thì thô kệch nhưng thực ra lại cẩn thận, cơ bản là chỉ muốn dọa Phó Vân Khải thôi chứ sẽ không đánh hắn thật.
Nàng đi tới hành lang trước đường Giáp lại bị người khác cản lại, mấy học sinh nhìn nàng, khó xử nói: "Vân ca nhi, không phải chúng ta không muốn để ngươi vào, đường trưởng vừa dặn..."
Lại là Đỗ Gia Trinh?
Phó Vân anh không muốn phân bua với học sinh làm nhiệm vụ canh gác. Thấy bên trong có mấy học sinh thuộc đội ngũ lãnh đạo của đường Giáp đang ngó sang bên này, nàng bèn nói với họ: "Các ngươi làm ơn gọi Viên Tam và Phó Vân Khải ra đây giúp."
Mấy học sinh kia đang lo không biết nên giải thích với "y" thế nào, nghe vậy gật đầu lia lại: "Ngươi chờ chút! Ta đi luôn đây!"
Mấy học sinh canh gác nhìn nhau, ngại ngùng.
Phó Vân anh chỉ cần chờ một chốc đã thấy Viên Tam và Phó Vân Khải đi ra, một người vênh mặt hừ lạnh, một người rụt cổ kêu đau, hai người đi cách nhau mấy trượng, không thèm nhìn mặt nhau.
"Lão đại, ngươi bảo ta dừng tay thì ta dừng tay. Nhưng hắn phải xin lỗi ta!" Viên Tam ra khỏi đường Giáp, nhấn mạnh từng chữ.
Phó Vân anh ừm một tiếng, nhìn về phía Phó Vân Khải, mặt hắn đỏ bừng, quần áo lộn xộn, tóc tai tung tóe, nhưng cũng chỉ có thế, trên người không hề có dấu vết của việc bị đánh, đi đứng cũng thẳng thớm đường hoàng, vừa thấy đã biết không bị thương, "Cửu ca, huynh đã xin lỗi Viên Tam chưa?"
Phó Vân Khải vừa xấu hổ vừa tủi thân, "Chỉ một bộ quần áo thôi mà, huynh đền cho cho hắn năm bộ cũng được, sao phải tức giận thế chứ..."
hắn còn chưa dứt lời, Viên Tam nghe thấy vậy đã lại cáu tiết, nắm tay siết chặt, hai hàm răng nghiến vào nhau lách cách, nếu chẳng phải có Phó Vân anh ở đây, có khi hắn đã đè Phó Vân Khải xuống đất đánh thêm một trận.
"Là huynh có lỗi trước." Phó Vân anh nhíu mày nói, "Xin lỗi đi."
Phó Vân Khải nhìn Phó Vân anh, mắt ầng ậng nước.
Phó Vân anh không dao động.
Phó Vân Khải mếu máo, suýt nữa khóc thành tiếng, đành phải xin lỗi Viên Tam.
Viên Tam mặt mày thả lỏng, xua tay nói: "Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, vừa nãy ta mới đánh nhẹ có mấy cái ngươi đã khóc rồi thế này, ta làm sao giải thích được với mọi người?"
Phó Vân Khải gạt tay lên mắt, lườm hắn, "Ngươi khóc thì có!"
nói xong, hắn xoay người chạy mất.
Trong gió truyền lại tiếng nức nở oán giận đầy bất mãn của hắn.
Phó Vân anh lắc đầu bảo Vương Đại Lang mang bộ quần áo kia của Viên Tam tới cho nàng xem.
Vạt áo bào quả nhiên đã bị đốt thủng lỗ chỗ, cái lỗ lớn nhất to bằng nắm tay.
"Liệu có thể sửa lại như trước không?" Viên Tam hỏi.
Phó Vân anh nói: "Sửa thì sửa được nhưng sửa xong chắc chắn sẽ rất xấu."
"không sao, mặc được là được." Viên Tam gãi đầu nói.
"Được, tú nương nhà ta kỹ thuật tốt, bộ này cứ đưa ta, ta bảo tú nương thử sửa lại xem sao."
Chuyện này chỉ có thể nhờ tú nương giúp đỡ, Hàn thị không làm được những việc tinh tế đến thế. Phó Vân anh đưa bộ trường bào cho Vương Đại Lang rồi lại quay sang Viên Tam, "Vóc người ngươi cũng tầm tầm cửu ca, ta bảo thư đồng của hắn lấy vài bộ áo mới đưa cho ngươi."
Lần này Viên Tam không từ chối, "Tốt quá! Lấy mấy bộ vào, đồ hắn mặc rồi cũng được, ta không chê đâu!"
Phó Vân anh nghĩ ngợi rồi hỏi: "Cửu ca cũng không cố ý, khi nãy hắn nói muốn đền quần áo cho ngươi, sao ngươi lại bảo không thèm?"
không chỉ nói không thèm, còn xông vào đánh.
"hắn là hắn, ngươi là ngươi."
Viên Tam nói xong, cúi xuống vỗ cánh tay mình mấy cái, tuy hắn không cường tráng nhưng có sức.
Phó Vân anh không hỏi tiếp nữa.
Giờ học buổi chiều, Phó Vân Khải bình thường vẫn lẽo đẽo theo nàng nay tự dưng lại ngồi cách nàng rất xa.
Nàng khi ấy không nói gì, đợi tới khi tan học mới ngoắc tay, gọi Phó Vân Khải, "Cửu ca, lại đây."
Phó Vân Khải không thèm để ý tới nàng, dọn dẹp sách vở giấy bút xong cất bước định đi.
Vừa đi được hai bước, học sinh đường Đinh đã phóng ào lên bao vây Phó Vân Khải, nhấc hắn tới trước mặt Phó Vân anh, vỗ đầu hắn, "Ai nha, hai anh em mà giận dỗi cái gì không biết!"
Phó Vân anh gật đầu với các học sinh xung quanh, đám học sinh ngây ngô cười hề hề, bá vai bá cổ đi mất.
Lớp học giờ chỉ còn lại Phó Vân anh và Phó Vân Khải và người luôn chờ bên nhà ăn vãn người mới đi ăn tối là Tô Đồng.
Phó Vân anh liếc nhìn Tô Đồng một cái rồi nhẹ nhàng hỏi Phó Vân Khải: "Giận à?"
Phó Vân Khải hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn nàng.
Nàng nhíu mày nói: "Hồi Viên Tam đi thi nhập học cũng mặc chiếc trường bào đó, đồ dùng của hắn cái thiếu cái hỏng, giữa mùa đông còn đi đôi giày rơm rách nát, nếu đem bộ quần áo kia đi cầm, có lẽ có thể có thêm chút tiền, nhưng mà hắn không nỡ, có thể thấy bộ quần áo này quan trọng thế nào, có thể là tự tay mẹ hắn làm cho hắn... Huynh đốt quần áo hắn như thế, Viên Tam làm sao không tức giận cho được?"
Phó Vân Khải vẫn im thin thít.
"Muội nghe Chung Thiên Lộc nói ban đầu Viên Tam cũng không động chân động tay, là do huynh đổ thêm dầu vào lửa, trách Viên Tam chuyện bé xé ra to, còn bảo bộ quần áo kia không đáng tiền, có cho huynh huynh cũng không cần... Nếu có người nói đồ mẹ huynh làm cho huynh như thế, huynh sẽ làm gì?"
Phó Vân Khải luôn mang theo bên người một cái túi tiền Tiểu Ngô thị thêu cho hắn, túi tiền không còn mới nữa nhưng hắn vẫn không nỡ thay.
hắn cúi đầu, khàn khàn nói: "Huynh không giận cái này..."
Phó Vân anh gật đầu, "nói như thế, huynh buồn là vì muội không thiên vị cho huynh sao?"
Phó Vân Khải xoay người lại, u oán nhìn nàng rồi lại cúi đầu xuống.
Bộ mặt tủi thân này của hắn làm nàng bực quá bật cười, "Muội thiên vị huynh trước mặt Viên Tam, huynh sẽ vui à?"
Thế mà Phó Vân Khải còn gật đầu, không ngượng ngùng chút nào.
Phó Vân anh cảm thấy không thể hiểu nổi, cầm một quyển sách gõ lên đầu hắn, "Nếu có lần sau, muội cũng chẳng thiên vị huynh đâu."
Phó Vân Khải cần phải học cách tự xử lý những tranh cãi như thế này chứ không phải dựa vào sự giúp đỡ của nàng.
Nghe nàng nói xong, Phó Vân Khải tỏ ra vô cùng thất vọng.
Nhưng rồi chỉ một lát sau, hắn cũng tự hiểu ra, chạy lại chỗ Phó Vân anh: "không được, muội không thiên vị ta, nhưng cũng không được thiên vị người khác."
Bên cạnh tự nhiên có tiếng cười truyền đến, Tô Đồng chống cằm, nhìn hai anh em Phó Vân Khải và Phó Vân anh, đáy mắt có chút cười cợt.
Phó Vân anh nói nhỏ: "Huynh thấy chưa, đến Tô Đồng cũng cười huynh..."
Dứt lời, không đợi Phó Vân Khải trả lời, nàng phất tay áo bỏ đi, cực kỳ lạnh lùng.
Phó Vân Khải giờ lại cuống quýt, vội vàng chạy đuổi theo lấy lòng.
Khi nãy còn không thèm nói chuyện với mình, giờ lại ngoan rồi.
Phó Vân anh lắc đầu, cảm thấy đáng ra nàng không nên ngăn cản Viên Tam đánh Phó Vân Khải mới phải.
...
Lần thi thứ hai cuối cùng cũng tới.
Kết quả được công bố, Phó Vân anh vẫn đứng hạng nhất, Tô Đồng hạng nhì, Trần Quỳ hạng ba.
Lần này, Viên Tam và Chung Thiên Lộc đã lọt vào ba mươi người đứng đầu, Phó Vân Khải chật vật nhưng cũng đứng cuối trong danh sách năm mươi người đầu tiên.
Những học sinh đường Đinh bình thường hay qua lại với Phó Vân anh phát hiện ra thứ tự của bọn họ đã tăng mấy chục bậc, ai cũng vui như Tết, đường trưởng lần đầu tiên nhận được hoa hồng cho học sinh có tiến bộ, quyết định không giữ lại văn tiền nào, bảo thư đồng đi mua mấy vò rượu rồi lén mang vào ký túc xá cho đám học sinh trong đường uống thả cửa.
Ngô phó giảng tới tìm Phó Vân anh, thấy một đống học sinh đang say khướt, tức giận tới mức mặt mày xanh mét.
Đường trưởng vui quá hóa buồn, bị phạt một tháng tiền đèn sách.
Đám học sinh thương cảm cho hắn, gom góp chút tiền mời lại hắn, lén mang mấy bầu rượu Tuyên Châu vào, lại uống say bí tỉ.
Lần này đen đủi hơn, bị chính sơn trưởng Khương Bá Xuân bắt được, học sinh cả đường liền gặp họa, bị phạt quét dọn toàn bộ kí túc xá, bao gồm cả ba đường Giáp, Ất, Bính.
Chỉ có Phó Vân anh và Dương Bình Trung là được nghỉ. Học sinh đường Đinh nào nỡ để Phó Vân anh quét dọn cho học sinh ba đường kia, nhất quyết không để nàng chạm vào cán chổi, ép nàng ngồi ở bậc thang, bảo nàng chỉ đạo.
Về phần Dương Bình Trung, căn bản không ai dám phạt hắn. Tuy vậy hắn cực kỳ tình nguyện đồng cam cộng khổ với học sinh đường Đinh, thay hẳn một bộ áo vải, cầm một cái chổi to hào hứng đi theo mọi người, quét chỗ này một chút, quét chỗ kia một chút. Những học sinh khác oán thán kêu trời, chỉ mình hắn vẫn say sưa quét tước, vô cùng thích thú.
Tới khi quét tới đường Giáp, học sinh đường Đinh xoa tay hầm hè, nhìn nhau cười.
Trước kia, vì có lệnh cấm của Đỗ Gia Trinh, học sinh đường Đinh muốn đi vào đường Giáp thôi cũng khó. Giờ họ vâng lệnh sơn trưởng, tới đường Giáp quét dọn, xem ai dám cản họ!
Học sinh đường Đinh như một đàn ong vỡ tổ ùa vào đường Giáp, tay cầm chổi, xẻng, giẻ lau, thùng gỗ múa may liên hồi.
Học sinh đường Giáp không kịp tránh, va vào đám học sinh đường Đinh cố ý làm bậy kia.
Trong chốc lát, tất cả rối tinh rối mù.
Mọi người sợ Phó Vân anh bị va trúng, bảo nàng đi cuối cùng.
Khi nàng bước vào đường Giáp, trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn, đã có bốn năm người không nói chuyện bằng mồm miệng, chuyển sang nói chuyện bằng nắm đấm.
"Đường trưởng đâu?" Nàng hỏi người bên cạnh.
Loạn cả lên như thế, cần có người ra mặt ổn định trật tự.
Người bên cạnh chỉ về phía đám người, "Đằng kia!"
Phó Vân anh nhìn theo hướng hắn chỉ, hay quá, người đang đấm đá mạnh mẽ nhất chính là đường trưởng đường Đinh, hắn đang đè lên người Đỗ Gia Trinh cười hề hề.
Nàng thở dài, nhìn mọi người một lượt, "Đừng ầm ĩ nữa, khu phía bắc gần đường Giáp nhất đấy."
Nếu để sơn trưởng biết được, hình phạt sẽ không phải chỉ đơn giản là quét dọn ký túc xá như vậy nữa đâu.
Mọi người cười ha ha đồng ý, thả mấy học sinh đường Giáp ra, ai lại vào việc nấy.
Mấy học sinh bê một chiếc ghế bành tới, bảo Phó Vân anh ngồi trên đài ngắm trăng trước hành lang phơi nắng, "Đừng để bị mệt, mấy việc này chúng ta làm tẹo là xong ngay ấy mà!"
Phó Vân anh đương nhiên sẽ không thực sự ngồi xem những khác chịu phạt, tới tìm Phó Vân Khải lấy chổi, đứng dưới gốc cây quét lá rụng.
Bỗng một đôi giày xuất hiện trên lớp lá rụng khô vàng, đi tới trước mặt nàng, "Vân ca nhi."
Nàng ngẩng đầu, "Học trưởng."
Trần Quỳ mỉm cười, đỡ lấy chối trong tay nàng, "Ta sắp không phải học trưởng nữa rồi... Ta quyết định về quê phụng dưỡng cha ta."
Phó Vân anh hơi sửng sốt, "Bệnh của lệnh tôn thế nào rồi?"
Trần Quỳ cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, ta còn chưa cảm ơn đệ, nếu không phải đệ có quan hệ tốt với Trương đạo trưởng, nhà chúng ta làm sao mời nổi đạo trưởng do Thánh thượng thân phong... Trương đạo trưởng y thuật cao minh, cha ta đã có thể xuống giường đi lại được rồi."
hắn vô cùng cảm kích.
Trần Quỳ ngập ngừng, mặt đỏ bừng.
Phó Vân anh hiểu ra, mỉm cười nói: "Chúc mừng học trưởng, tới lúc lấy vợ rồi."
Trần Quỳ là người lớn nhưng cũng ngượng ngùng trong chốc lát, sau đó đổi đề tài, hỏi nàng: "Đệ biết ai là người được chọn để tiếp nhận chức vụ học trưởng không?"
Phó Vân anh nhìn quanh, mỉm cười, "Học trưởng tới hỏi đệ như thế này, chẳng lẽ người được chọn là đệ sao?"
Ý định cạnh tranh chức đường trưởng đường Giáo đã bị Dương Bình Trung phá hỏng, nàng không hề nhụt chí, vẫn tiếp tục mua chuộc lòng người theo kế hoạch, đường trưởng đường Đinh từ lâu đã tình nguyện nhường lại vị trí đường trưởng cho nàng, nàng không nhận, nếu không làm được đường trưởng thì nỗ lực để nhảy lên hẳn vị trí học trưởng thôi.
Nhưng quả thực nàng chưa từng nghĩ tới mình có cơ hội thay thế Trần Quỳ, mục tiêu của nàng là về sau, dù sao nàng còn nhỏ tuổi, nhập học chưa lâu, chưa đủ thuyết phục.
"Đúng là đệ thật."
Trần Quỳ rất thích sự thẳng thắn của Phó Vân, nói chuyện với "y" không cần vòng vèo, tránh cái này tránh cái kia.
Phó Vân anh nhướn mày, "Ai để cử thế, không phải là thầy đệ đấy chứ?"
Chỉ có mình Triệu sư gia không sợ người khác nói ra nói vào nên mới đề cử nàng.
Trần Quỳ cười ha hả, vỗ vai Phó Vân anh, "nói thật, ta cũng có thể đề cử một người, ta đề cử Lý Thuận."
hắn nhìn Phó Vân, thấy "y" vẫn cười nói như bình thường, thở phào, nói tiếp, "Lý Thuận nhập học cùng năm với ta, hắn là người tử tế."
Ban đầu hắn định đề cử Đỗ Gia Trinh nhưng ở phương diện học hành, Đỗ Gia Trinh đã bị Phó Vân vượt mặt, đối nhân xử thế lại càng không ổn, hắn liền thay đổi, bầu cho Lý Thuận.
Phó Vân anh cười nói: "Ta từng tiếp xúc với Lý Thuận, huynh ấy thực sự giống như học trưởng miêu tả, là người chính trực, có tố chất làm học trưởng."
Trần Quỳ được khen đỏ cả mặt, bật cười, nói: "Có mấy người đề cử đệ, Triệu chủ giảng thực ra không tham dự vào chuyện này, Ngô phó giảng, Lương chủ giảng, còn cả quản cán đều chọn đệ tiếp nhận chức vụ học trưởng. Nếu sơn trưởng đồng ý thì mọi chuyện sẽ được quyết định. Đệ chuẩn bị tâm lý đi, mấy ngày này đừng xích mích với người khác."
Phó Vân anh cảm ơn hắn, hai người nói tiếp mấy lời về chuyện về quê của Trần Quỳ rồi mới thôi.
...
Hôm sau, Trần Quỳ tuyên bố trước mặt mọi người chuyện hắn sắp về quê.
Mọi người tiếc nuối, góp tiền mở tiệc tiễn hắn, địa điểm vẫn ở Hoàng Hạc Lâu cách thư viện không xa.
Buổi tiệc chia tay hôm đó, Trần Quỳ cũng mời cả các vị giáo thụ nhưng các vị giáo thụ biết ý, không đi cùng, chỉ dặn hắn mấy câu rồi cho mọi người nghỉ một buổi chiều. Vốn biết bọn họ nhất định sẽ uống rượu, lên lớp giảng bài cho một đám học sinh say khướt vội vàng về thư viện thì thà cứ để bọn họ uống cho thoải mái còn hơn.
Đám học sinh đều vui mừng, dắt một con lừa tới, bắt Trần Quỳ ngồi lên, những người khác đi bộ, giống như đi đón dâu, cứ như thế đưa Trần Quỳ lên tận đỉnh núi.
Đông người quá sẽ không thoải mái.
Do vậy, mọi người đều không đưa thư đồng theo. Vậy mà Dương Bình lại có bốn người hầu lẽo đẽo đi đằng sau, bản thân hắn cũng thấy lạc lõng.
Dương Bình Trung đuổi đám tôi tớ về, đuổi mấy lần liền, đám tôi tớ không dám đi theo nhưng cũng không dám đi xa, đành phải đi cách bọn họ một đoạn.
Mấy học sinh cười nhạo Dương Bình Trung, nói hắn cao to cường tráng mà lại giống một đứa trẻ con chờ được cho bú sữa.
Dương Bình Trung tuy ngây thơ nhưng hoàn toàn không phải người dễ bắt nạt, lập tức mỉa mai lại.
Cãi tới cãi lui, không hiểu sao tự nhiên còn kéo Phó Vân anh vào cuộc, nàng rõ ràng vẫn đang đi đằng trước nói chuyện với Trần Quỳ, chẳng liên quan gì tới chuyện này, nhưng Dương Bình Trung một câu Vân ca nhi, hai câu Vân ca nhi, thế là nàng khi không lại bị kéo vào cùng phe với Dương Bình Trung.
một đám học sinh tuổi trẻ hào sảng uống rượu, chẳng cần ca múa trợ hứng gì cũng tưng bừng, thi thoảng lại vỡ òa trong tiếng cười.
Bên cạnh người sắp phải về quê là Trần Quỳ, Phó Vân anh phải tiếp nhiều người nhất, đám học sinh cảm kích nàng thường xuyên giúp đỡ, hết người này đến người nọ tới kính rượu nàng.
Nàng từ chối không được, chẳng mấy chốc đã uống hơn nửa bầu rượu, thấy vẫn còn nhiều người đang đi về phía mình, màng tìm cớ ra khỏi phòng, đi ra ngoài hành lang cho tỉnh rượu.
Gió lạnh táp vào mặt khiến nàng tỉnh táo một chút nhưng đầu càng lúc càng đau.
Giơ tay lên ấn thái dương thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ xa lại, định xoay người thì trước mắt đã tối sầm.
Editor: Kết thúc series về chuyến bay qua lần này của anh Hoắc, yên tâm là nửa sau anh mới xuất hiện nhiều (đuổi không đi) và giờ chưa được 1/3. Mình đi làm rồi, chỗ làm như cái nhà ma vì phải thay phiên đi làm và hạn chế giờ mở cửa các kiểu nhưng bận hơn nhiều. Hẹn cuối tuần gặp lại các bạn