Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 97: Tuyển tú




Chuyện tang ma của phế hậu được tổ chức rất long trọng, người nhà bị hạch tội trước đây được khôi phục tước vị trước kia, triều đình trả lại phủ đệ, ban vàng bạc cho bọn họ.
Về chuyện xử trí Tôn Quý phi thế nào, Hoàng thượng và Nội Các đại thần nhanh chóng tìm được giải pháp chung, Đại Hoàng tử được sắc phong là Thái tử, đồng thời triều đình ban bố sắc lệnh tuyển tú.
Bắc Trực Lệ, Nam Trực Lệ tuyển mãi thành quen thì chẳng có vấn đề gì, người Hồ Quảng lại sợ hãi kinh hồn.
Từ con gái nhà bình dân có thể nhảy một bước lên thành hậu phi của bậc đế vương, từ nay bay lên đầu cành thành phượng hoàng, vinh hoa phú quý trở thành chuyện dễ như trở bàn tay, được người hâm mô. Nhưng trong lòng dân chúng cũng tự có cân nhắc của bản thân, những người có thể trở nên nổi bật giữa mấy ngàn tú nữ, đếm đi đếm lại cùng lắm cũng chỉ được bảy tám người, đại đa số tú nữ làm gì có cái phúc ấy. So với việc phải xa cha mẹ, bước lên con đường tuyển tú chẳng biết sẽ đi đến đâu thì chẳng thà tìm cho cho con gái nhà mình một mối tốt, như thế có thể ở gần gia đình, tiện bề chăm sóc lẫn nhau.
Có những người thương con, không muốn đưa con gái vào cung để bị khinh thường, thà để con gái gả thấp một chút chứ không mong con mình bị thái giám tuyển hôn chọn trúng.
Bởi vậy, khi ý chỉ tuyển tú vẫn chưa được đưa tới Hồ Quảng, một làn sóng kết hôn đã dâng lên ở phủ Võ Xương.
Nhà ai đã đính hôn thì lập tức thổi kèn đánh trống làm lễ cưới, dán chữ hỉ, dập dầu bái đường, đưa vào động phòng, kết thúc buổi lễ.
Nhà nào chưa đính hôn thì vội vàng tới những nhà môn đăng hộ đối thăm dò con rể, chỉ cần tuổi phù hợp, nhân cách đoan chính, hai nhà lập tức trao đổi thiếp canh, tam môi lục sính [1], tất cả được hoàn thành chỉ trong có mấy ngày.
[1] Nguyên văn là "tam thư lục lễ". Tam thư là Sính thư, Lễ thư, Nghênh thân thư. Sính thư là do nhà trai trao cho nhà gái, ngỏ ý muốn đính hôn. Lễ thư là do nhà gái sẽ liệt kê chủng loại cùng số lượng lễ vật cưới hỏi khi cả hai bên gia đình chấp thuận cuộc hôn nhân. Nghênh thân thư là thư ghi rõ ngày giờ rước dâu, sử dụng vào lễ Thân nghênh. Lục lễ bao gồm: Nạp thái, Vấn danh, Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kì, Thân nghênh. Nạp thái là gia đình nhà trai nhờ người mai mối tới dạm gỏi nhà gái. Vấn danh là nhà trai nhờ người mai mối tới hỏi tên tuổi, ngày sinh của cô gái để bói toán xem việc hôn nhân này là "cát" hay "hung". Nạp cát là sau khi bói toán, có điềm lành sẽ tạo hôn ước. Nạp chinh là nhà trai phái người đưa sính lễ tới nhà gái. Thỉnh kỳ là chọn ngày kết hôn. Thân nghênh là hôn lễ.
Còn có những người táo bạo hơn, phân công người hầu kẻ hạ nhà mình đứng trên đường cái cản người, thấy người trẻ tuổi tuấn tú liền bước tới dò hỏi đối phương đã cưới vợ hay chưa, nếu như chưa thì không nói không rằng, bắt luôn về phủ, ấn cổ ép người ta bái đường thành thân với tiểu thư nhà mình.
Bà mối ở phủ Võ Xương bận phát điên tới nơi.
Triệu sư gia nhắc nhở Phó Vân anh hai tiểu nương tử Phó gia tốt nhất là nên nhanh chóng tìm người kết hôn, các lão phu nhân Triệu thị đã đích thân viết thư cho người thân ở quê nhà, ám chỉ với bọn họ phải nhanh chóng đưa con gái trong nhà xuất giá. Lần này Thẩm Giới Khê nhất định sẽ chọn mấy tú nữ từ Hồ Quảng, trong đó đương nhiên sẽ có một người là con gái Thẩm thị nhưng để che mắt thiên hạ, sẽ có thêm mấy tú nữ nữa là người Hồ Quảng, hơn nữa thân phận sẽ thấp hơn người con gái Thẩm thị kia một chút.
Phó Vân anh nói với Phó tứ lão gia như thế, Phó tứ lão gia sốt ruột, trước kia ở huyện Hoàng Châu vốn đã tìm được mối tốt xong xuôi cả nhưng do biến cố xảy ra mà hỏng bét, giờ cả nhà ở phủ Võ Xương, lạ nước lạ cái, làm sao có thể trong mấy ngày ngắn ngủn mà đã tìm được người hợp ý bây giờ?
Lư thị hoảng hốt vội vàng, nghĩ chi bằng làm như mấy nhà khác trong vùng, cứ tìm một mối tạm được làm lễ cưới trước đã, chờ qua đợt tuyển tú rồi có gì tính sau.
Phó tứ lão gia kiên quyết không chịu, con gái nhỡ đâu gặp phải người không tốt thì hỏng cả đời, chuyện tìm thông gia sao có thể qua loa thế được?
Mấy nhà quen biết cũng biết Phó gia có ba tiểu nương tử, trong đó "anh tỷ nhi" đã bị sốt đến ngớ ngẩn cả người, nhất định sẽ không bị chọn, việc cấp bách hiện giờ là xử lý việc hôn nhân cho Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi. Mấy nhà có con cháu ở độ tuổi tương đương với Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi lại chưa đính hôn viết thư cho Phó tứ lão gia đề cử thân thích nhà mình, Phó tứ lão gia vẫn nhất định không chịu làm qua loa cho xong chuyện, phái người hầu kẻ hạ trong nhà đi hỏi thăm nhân phẩm của từng người trong số họ.
Người có tướng mạo đẹp đẽ thì lại lăng nhăng, sức khỏe không tốt, nhà có quá nhiều người phức tạp, cha mẹ chồng quá nghiêm khắc...
Hỏi thăm một lượt, Phó tứ lão gia chẳng vừa lòng đám nào. Mãi mới có một người khá một chút, vừa định nhờ người tới nhà bàn chuyện kết hôn thì người nọ đã bị người khác giành mất rồi.
Do có chuyện tuyển tú, nhà nào cũng vội vàng gả con gái, nhà trai không lo không tìm được con dâu, bởi thế có những kẻ không ra gì tỏ ra vênh váo, tới gặp Phó tứ lão gia nói thẳng nhà mình đồng ý cưới Phó Nguyệt hoặc Phó Quế, điều kiện là đồ cưới của Phó gia phải hơn năm ngàn lượng, hơn nữa sau khi gả sang đó thì cửa hàng, điền trang đều phải giao cho cha mẹ chồng giúp đỡ xử lý.
Cái loại muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này không chỉ có một hai nhà, có tận bốn năm nhà tới thăm dò Phó tứ lão gia, tỏ ý chỉ cần đồ cưới của Phó gia đạt đủ yêu cầu, thiếu gia nhà bọn họ lập tức tới nhà cầu hôn.
Phó tứ lão gia giận tím mặt, "Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi dẫu không lấy được chồng thì cũng không thể gả vào mấy nhà như thế được! Giậu đổ bìm leo, đúng là loại chẳng ra gì!"
Những bạn học Phó Vân anh quen biết trong thư viện đa phần có xuất thân phú quý, nhân phẩm khá ổn, nàng cũng chọn được mấy người nhưng còn chưa kịp hỏi bọn họ xem đã đính hôn hay chưa tìm người đã bị giật mất rồi. Cả Hồ Quảng đều đang làm lễ cưới, bọn họ đã bị người nhà gọi về cưới vợ.
Cũng có người tới nhà hỏi thăm Phó Vân Khải và Phó Vân Thái đã cưới vợ hay chưa, Phó tứ lão gia bận rộn với việc của Phó Nguyệt và Phó Quế, Đại Ngô thị và Lư thị lo tiếp đón những họ hàng tới hỏi thăm làm mối cho hai anh em.
Sau mấy ngày, việc hôn nhân của Phó Vân Thái đã được quyết định, nhà kia vội vã chọn chồng cho con gái, không để ý lễ cưới qua loa, chỉ cần Phó gia đồng ý đợi hai năm mới viên phòng là được.
Phố Cống Viện ngày nào cũng có tiếng pháo nổ, chiêng trống rền vang, mỗi ngày có ít nhất hai nhà làm lễ cưới cùng một lúc.
cô dâu mới của Phó gia là tiểu thư Lý gia tên Lý Tố, năm nay mới mười hai tuổi, tính vẫn còn trẻ con. anh trai nàng cõng nàng qua cửa chính của Phó gia, khóc lóc một hồi, nàng lại cười hì hì, nhìn Phó Vân Thái mặc đồ tân lang, thoải mái phóng khoáng kéo tay hắn, Phó Vân Thái xấu hổ tới mức đỏ bừng cả mặt, thân thích tới dự lễ cười ồ lên.
Tố tỷ nhi sẽ ở với Đại Ngô thị, Phó gia đã đồng ý với Lý gia, đợi nàng qua mười bốn tuổi mới để nàng ở chung với Phó Vân Thái.
Đại Ngô thị cũng chọn cho Phó Vân Khải một tiểu nương tử nhưng hắn không chịu làm đám cưới: "Nhỡ đâu cưới về rồi con lại không thích thì chẳng phải làm lỡ dở người ta hay sao?"
Phó tứ lão gia thấy hắn thực sự phản đổi cũng giúp hắn từ chối việc hôn nhân, "Khải ca nhi giờ là người có công danh rồi, việc hôn nhân chẳng thể qua loa như thế được, về sau có khi nó còn có thể đỗ cử nhân như nhị ca nó, đến lúc đó làm mai cho nó vẫn chưa muộn."
Giai đoạn này Phó Vân Chương hoàn toàn không ra ngoài, cả ngày ru rú trong phủ đọc sách viết văn.
Nhà người khác tất bật gả con gái, y không có con gái để gả nhưng còn tất bật hơn cả những người đang chạy khắp nơi tìm con rể như lửa đốt ngay mông kia.
Ngày nào cũng có người tới trước cửa nhà y than thở khóc lóc cầu xin y cưới con gái, chị em nhà mình, nếu không được làm vợ cả thì làm thiếp cho y cũng được, nếu không được nữa thì làm nha hoàn pha trà rót nữa cũng được luôn, chỉ cần y nhận người là được rồi.
Liên tục có người tới nhà làm mối, y không chịu nổi người khác làm phiền, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách.
Kết quả là những người đó lại tìm cách khác, ngày ngày đứng trước cửa Phó gia dõi mắt trông mong, thấy y ra ngoài liền bước tới khóc lóc kể lể nỗi khó xử của nhà mình, nước mắt lưng tròng, cầu xin y cưới vợ nạp thiếp. nói hết lời, họ khóc ròng quỳ rạp xuống trước mặt y.
Loại này thì đánh không được, mắng cũng không xong.
Phó Vân Chương không biết phải làm sao, đành tìm một cái cớ, nói y sẽ ra ngoài du lịch, từ đó ở lại trong nội viện, không ra ngoài lần nào nữa.
Thực ra y cũng không phải hoàn toàn rảnh rỗi, để giúp Phó Vân anh tìm chàng rể cho Phó Nguyệt và Phó Quế, y ngồi viết thư cho bạn cùng trường, hết người này tới người khác, hỏi bọn họ đã kết hôn hay chưa.
Các bạn cùng trường của y vừa tức vừa buồn cười, con cái bọn họ đã chạy đầy đất rồi mà y mới nhớ tới chuyện làm mối cho bọn họ là sao?
Phó Vân Chương đã hơn hai mươi tuổi, từ nhỏ y đã thông minh, lúc nhập học vốn dĩ đã nhỏ tuổi hơn bạn cùng trường, sau nhiều năm, bạn cùng trường với y đã kết hôn sinh con cả.
Đến cả Khổng tú tài cũng tìm được nàng dâu rồi, tháng trước còn viết thư cho y báo tin vui. Phó Vân anh ngồi chọn quà tặng với y.
Nhận được thư hồi âm của bạn cùng trường, biết họ đều đã làm cha, Phó Vân Chương kinh ngạc hồi lâu, cũng hiếm khi y kinh ngạc như thế.
Phó Vân anh khi ấy đang đứng bên cạnh kéo tay áo, dọn dẹp lại thư phòng cho y. Nàng không khỏi lắc đầu bật cười, y làm cái gì cũng giỏi, suy nghĩ cái gì cũng chu đáo nhưng những việc nhỏ trong cuộc sống thì dường như lúc nào cũng chậm hơn người ta một nhịp.
rõ ràng mấy hôm trước, lúc ăn cơm, y còn dặn dò Liên Xác đừng quên tặng cho bạn cùng trường của y một ít nhu yếu phẩm, nhưng lại không nhớ được chuyện người bạn cùng trường này có hai đứa con một trai một gái.
Đại khái là bởi y chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này nên phản ứng cũng chậm chạp.
Trần lão thái thái luôn sát sao dạy bảo, yêu cầu y phải tập trung vào việc học hành, không được phân tâm suy nghĩ những chuyện khác.
Y thực sự chỉ tập trung học hành, dù y có thích hay không.
không biết thất tình lục dục, cũng không biết yên hỏa nhân gian [2].
[2] Thất tình lục dục là những cảm xúc, ham muốn cơ bản của con người. Yên hỏa chỉ khói bếp. nói đến bếp, ta có thể liên tưởng tới nhu cầu tối thiểu của con người (ăn uống). Lưu Vũ Tích viết "Vân gian yên hỏa thị nhân gia", có nghĩa là nơi nào có khói đốt lẫn vào trong mây thì nơi đó có nhà dân. "Yên hỏa nhân gian" chỉ những thứ "phàm tục" nhưng lại thiết yếu với cuộc sống của con người.
Giống như Thôi Nam Hiên, trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng không biết giao tiếp với hàng xóm láng giềng, không biết làm cách này để nấu được bát cơm nóng hổi từ hạt gạo trắng tinh, có vài lần hắn xuống bếp, nếu như không phải nấu được một nồi cơm trên sống dưới khê thì cũng là một nồi cháo loãng.
...
Trong những bạn bè trong thư viện của Phó Vân anh, cuối cùng cũng chỉ còn Viên Tam và Chung Thiên Lộc chưa đính hôn.
Viên Tam trở về phủ Trường Sa, Viên huyện lệnh có mấy cô con gái đang độ xuân thì, phù hợp với tiêu chuẩn tuyển tú, hắn muốn về đó xem thế nào, nếu Viên huyện lệnh không chê hắn thì hắn nguyện ý trở thành con rể Viên gia, như thế cũng có thể coi như hắn đã báo đáp được ân tình năm đó của Viên huyện lệnh.
Phó Vân anh tiễn hắn ra tận bến tàu, rồi chuẩn bị dẫn Chung Thiên Lộc về nhà cho Phó Nguyệt và Phó Quế gặp mặt.
Trước đó không lâu mọi người mới biết Chung Thiên Lộc không phải là thứ tử của Chung gia như bọn họ vẫn suy đoán mà là đích tử của một chi xa của Chung gia, có điều là nhà hắn nghèo, người hầu kẻ hạ đã đua nhau trốn đi mất dạng, giờ chỉ còn hắn và cha mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Cha hắn đi khuân vác ở bến tàu cho người ta kiếm được ít tiền mới có thể chu cấp cho hắn học hành.
Sau khi quen biết với Phó Vân anh, hắn giúp nàng sửa chữa bản thảo, mỗi tháng có thể kiếm được ba lượng bạc, cộng thêm với tiền hoa hồng, tiền đèn sách của thư viện, cha hắn mới không cần phải ra bến tàu làm phu khuân vác cho người ta nữa.
hắn vô cùng cảm kích Phó Vân anh nên rất mong muốn được kết thân với Phó gia.
Chung Thiên Lộc có tướng mạo thanh tú, còn là tú tài, hơn nữa tính tình cũng thành thật, không đi chốn phong nguyệt, người lớn hai nhà chắc chắn sẽ không có gì phản đối, chỉ xem Phó Nguyệt và Phó Quế có thích hắn không mà thôi. Tuy rằng nhà hắn chỉ có bốn bức tường, hơi nghèo nhưng Phó gia giàu có, không tính toán những chuyện như thế.
Theo kế hoạch, Phó Vân Khải sẽ dẫn người về.
Phó Vân anh ở nhà đợi tin, đợi mãi đợi mãi mà vẫn không thấy Phó Vân Khải quay về.
Lúc đang buồn bực sốt ruột, Vương Đại Lang đã chạy một mạch xông vào chính đường, cởi mũ, nôn nóng nói: "Thiếu gia, không hay rồi, thiếu gia Chung gia bị nhà người khác cướp đi rồi!"
Phó Vân anh: "..."
Phó Vân Khải vừa dẫn Chung Thiên Lộc vào ngõ, hai người đang đi về phía Phó gia. đi được nửa đường, Chung Thiên Lộc thấy ven đường có một tiểu nương tử bước lên bậc thang, túi tiền bên eo rơi xuống, hắn là người thật thà nên chẳng nghĩ nhiều, bước tới nhặt túi tiền lên, chuẩn bị trả cho tiểu nương tử kia thì phanh một tiếng, cánh cửa vốn đóng chặt của một tòa nhà lớn ven đường bỗng bật ra, hai ba mươi người cả nam lẫn nữ mặc quần áo màu sắc tươi sáng lập tức lao ra ngoài, chạy xuống bậc thang, nhấc bổng Chung Thiên Lộc bê vào trong nhà.
Tới lúc Phó Vân Khải nhận ra điều gì đang xảy ra, Chung Thiên Lộc đã bị những kẻ kích động kia lột quần áo, khoác lên người hắn một bộ hỉ phục màu xanh lục rồi kéo thẳng vào chính đường. Bên trong đã giăng đèn kết hoa, thắp một đôi nến hỉ to bằng bắp tay, một đôi vợ chồng ăn mặc tươm tất đang ngồi trước chính đường, mỉm cười nhìn Chung Thiên Lộc. Chung Thiên Lộc vẫn chưa hiểu mô tê gì đã bị người ta nhét cho một tú cầu đỏ thắm vào tay, ấn đầu hắn xuống, ép hắn bái đường thành thân với tiểu nương tử vừa làm rơi túi tiền kia rồi!
Phó Vân Khải dẫn tôi tớ đánh tới tận cửa nhà họ, chửi mắng rung trời, định cướp Chung Thiên Lộc về, nhưng người nhà bên kia canh giữ trước cửa chính, liều chết không chịu mở cửa.
Tới lúc tôi tớ Phó gia phá được cửa nhà bọn họ, xông vào chính đường thì tất cả đã thành sự đã rồi.
Nghe Vương Đại Lang kể xong chuyện vừa xảy ra, Phó Vân anh dở khóc dở cười.
Trước đây nàng đã từng nghe kể chuyện cướp tân lang, không ngờ tới hôm nay người nàng chọn làm hôn phu cho chị mình lại bị người ta cướt mất thật!
Nhà bên kia họ Phạm, Phạm lão gia là người khôn ngoan, sau khi cướp được người đã lập tức chuẩn bị lễ vật tới gặp cha của Chung Thiên Lộc nói rõ ngọn nguồn.
Cha của Chung Thiên Lộc cũng thật thà, thấy người bên nhà họ Phạm đáng thương, thanh danh nhà bên đó cũng tốt, hơn nữa còn không chê nhà mình nghèo khổ, cũng coi như là nhà thông gia không tệ bèn nói: "Nếu đã bái đường thành thân thì đương nhiên là phải nhận đứa con dâu này rồi."
Sau khi Phó tứ lão gia biết tin, tức giận đến phồng râu trợn mắt nhưng Chung gia bên kia đã nói thế thì còn làm thế nào được nữa?
Chung Thiên Lộc cưới con gái Phạm gia một cách mơ màng như thế, khóc lóc tìm Phó Vân anh xin giúp đỡ.
"Lão đại, ta thực sự muốn cưới cô nương Phó gia nhà các ngươi mà..."
Dù sao cũng do mình lôi hắn tới phố Cống Viện, không thể mặc kệ hắn như thế được, Phó Vân anh đích nhân tới Phạm gia, đối chất với Phạm lão gia.
Vừa mới bước chân qua ngạch cửa Phạm gia, cả một nhà già trẻ lớn bé Phạm gia đã kéo nhau tới trước cửa dập đầu trước mặt Phó Vân anh.
Nàng nhướn mày, thảo nào Phó Vân Chương bị ép tới độ chỉ có thể trốn trong nhà không dám ló mặt ra ngoài. Già trẻ lớn bé quỳ gối trước mặt khóc lóc thảm thiết thế này, căn bản chẳng có cách nào phân bua với họ, bọn họ có thể dùng nước mắt dìm cho người ta chết đuối.
Những người không liên quan thì chẳng quan tâm tới chuyện ai có lý, họ chỉ tới xem cho vui, Phạm gia là nhà gái, trong mắt bọn họ, những chuyện như thế này vốn là Chung Thiên Lộc được lợi, hơn nữa đã bái đường rồi, hắn không nhận cũng phải nhận.
Cùng lắm thì cưới thêm một người nữa là được chứ gì!
Phó Vân anh nâng tay lên.
Vương Đại Lang, Vương thúc và những tôi tớ Phó gia khác xông vào Phạm gia như ong vỡ tổ, bắt chước quỳ rạp xuống trước mặt người Phạm gia, cao giọng khóc lóc nỉ non.
Người Phạm gia khóc, bọn họ cũng khóc, hơn nữa còn khóc thảm thương hơn. Có mấy người phụ nữ vừa khóc vừa lăn lộn trên mặt đấy, kêu gào thảm thiết.
"Giữa ban ngày ban mặt mà đi cướp người!"
Người Phạm gia nhìn nhau.
Phạm lão gia lau khô nước mắt, phân bua, "Phó tướng công, chuyện hôn nhân này là ván đã đóng thuyền rồi, Chung tướng công đã uống rượu hợp cẩn với con gái nhà chúng ta rồi, nếu như hắn không thừa nhận, sau này con gái nhà chúng ta biết sống thế nào đây?"
Ông ta vừa dứt lời, nước mắt Phạm tiểu thư đã rơi lã chã.
Phó Vân anh không hề dao động, nói: "Người là do người nhà ông ép buộc mới cướp về được, chuyện hôn nhân này không thể cứ thế là xong, nhà các người cho rằng cường đoạt dân nữ mới có thể báo quan, cường đoạt dân nam thì không báo được hay sao?"
Dù sao cũng không phải do Chung Thiên Lộc ép buộc Phạm tiểu thư bái đường với hắn, thanh danh của Phạm tiểu thư có làm sao cũng là do Phạm gia tự tạo nghiệt, liên quan gì tới Chung Thiên Lộc chứ?
Phạm lão gia mặt mày biến sắc, đi tới trước mặt Phó Vân anh, khẽ khàng: "Chuyện này thực sự là lỗi của nhà chúng ta, nhưng mà thực sự là chúng ta chẳng có cách nào khác mà... Xin Phó tướng công khoan dung độ lượng cho, nhà chúng ta được con rể tốt, Chung tướng công tìm được nhà vợ giàu có, vẹn cả đôi đường. Về chuyện hôn nhân của Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi nhà cậu, Phạm gia chúng ta có thể giúp đỡ, đảm bảo có thể giúp đại quan thân tìm được hai người con rể tuấn tú thật thà, về sau hai nhà chúng ta làm thân thích với nhau!"
Phó Vân anh nhìn Phạm lão gia, không muốn nhiều lời với ông ta, nói thẳng: "Càng làm to chuyện thì càng bất lợi cho mấy vị tiểu thư trong phủ nhà ông thôi, ta muốn đưa Chung Thiên Lộc về."
Lúc này Phạm phu nhân vốn đang khóc lóc ỉ ôi bên cạnh bỗng ngẩng đầu, nói một câu: "hắn không thừa nhận, ta sẽ báo lên quan phủ rằng hắn bội tình bạc nghĩa! Để quan phủ đoạt công danh của hắn đi!"
Phó Vân anh cười, "Thẩm thẩm cứ đi nha môn kiện đi, Phó Vân ta sẽ theo tới cùng."
Phạm lão gia tức giận tím cả mặt, quay sang đẩy Phạm phu nhân sang một bên, xin lỗi Phó Vân anh rối rít: "Đàn bà nói linh tinh ấy mà, Phó tướng công ngàn vạn lần đừng để bụng. Bà ấy chỉ thương con gái thôi..."
Vừa nói dứt lời lại khóc ầm lên, một phần là muốn khiến Phó Vân anh mềm lòng, một phần do thực sự lo lắng chuyện hôn nhân của con gái, nước mắt nước mũi ròng ròng, ôm con gái khóc nấc lên.
Lúc này Chung Thiên Lộc không đành lòng, giật giật ống tay áo Phó Vân anh, "Lão đại..."
Phó Vân anh quay sang nhìn hắn, "Ngươi mềm lòng rồi hả?"
Chung Thiên Lộc cúi đầu không nói lời nào.
Nàng hỏi hắn, "Ngươi thực sự muốn cưới Phạm gia tiểu thư sao?"
Chung Thiên Lộc suy nghĩ một lúc, len lén nhìn về phía Phạm tiểu thư đang ngã vào lòng Phạm lão gia khóc lóc, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Phó Vân anh nhìn thấy sự do dự này của hắn, thở dài.
Chung Thiên Lộc cái gì cũng tốt, chỉ có điều thường do dự, không quyết đoán, hôm nay hắn do dự bởi Phạm tiểu thư, như thế thì dù cuối cùng hắn có cưới con gái Phạm gia hay không thì hắn cũng không thể là chồng của Phó Nguyệt hay Phó Quế.
Tiểu thư Phạm gia đã khiến hắn cảm động rồi.
"Nếu ngươi thực sự muốn cưới tiểu thư Phạm gia thì cũng phải hoàn thành tam môi lục sính, không thể chẳng biết gì rồi để bị người ta ép buộc bái đường như thế được, cưới vợ là việc cả đời, không thể qua loa như vậy."
Phó Vân anh chậm rãi nói.
Chung Thiên Lộc vội vàng lắc đầu, "Lão đại, chúng ta đã hẹn..."
không đợi hắn nói xong, Phó Vân anh đã ngắt lời, "Chỉ là gặp mặt mà thôi, chưa có gì chắc chắn cả, tất cả phải xem ngươi nghĩ thế nào."
Chung Thiên Lộc khẽ mím môi, ngại ngùng một lúc lâu, định bước đi rồi lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía Phạm tiểu thư.
Phạm tiểu thư cũng ngẩng đầu nhìn lại hắn, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ.
Phó Vân anh mỉm cười, trong lòng gợn lên đủ loại cảm xúc, duyên phận thực sự chẳng thể nào nói rõ cho nổi.
Nàng dẫn tôi tớ Phó gia ra khỏi Phạm gia.
Phạm lão gia và Phạm phu nhân chắp tay thi lễ với nàng, tiễn nàng ra cửa, luôn miệng nhận lỗi với nàng.
Chung Thiên Lộc vội vàng đuổi theo Phó Vân anh, mắt rơm rớm chực khóc.
"không sao, cô nương Phó gia chúng ta không phải không gả cho ngươi thì không được, họ chưa chắc đã thích ngươi." Phó Vân anh thấy hắn đáng thương bèn nói, "Ngươi quay về chuẩn bị hoàn tất chuyện hôn nhân đi."
Phạm lão gia không phải người xấu, ông ta sắp đặt hạ sách này cũng chỉ bắt nguồn từ việc yêu thương con gái nên lo lắng mà thôi, khi nãy ông ta đẩy Phạm phu nhân ra cũng không dùng sức, nhìn thì có vẻ như đang giận dữ nhưng thực ra là sợ bà ấy đắc tội với nàng, nên mới lao ra trước, bảo vệ cho vợ mình ở phía sau. Tuy việc này kể ra thật buồn cười nhưng đối với Chung Thiên Lộc mà nói, Phạm gia tính ra cũng là một lựa chọn không tồi.
Mắt Chung Thiên Lộc đỏ hoe, há miệng định nói mà không nói nên lời, chỉ có thể thở hắt ra, nhìn sang Phó Vân Khải bên cạnh xin giúp đỡ.
Phó Vân Khải hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, "Ngươi đúng là không biết cố gắng mà! Vân ca nhi đáng ra không nên tới tận đây cứu ngươi!"
Mắt Chung Thiên Lộc càng đỏ hơn.
...
Cách ngày thái giám tuyển hôn xuống phía nam càng gần, trong thành Võ Xương, những nhà không có suy nghĩ muốn leo lên cành cao càng nhanh chóng đưa con gái xuất giá.
Phó tứ lão gia không chọn được người vừa ý, cũng không muốn con gái mình phải chịu thiệt thòi nên quyết định đưa Phó Nguyệt và Phó Quế về quê để tránh né kì tuyển tú này.
Ngũ tỷ nhi thực ra không cần phải đi đâu cả, quan phủ tới kiểm tra, thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác đã loại tên nàng ra khỏi danh sách tuyển tú rồi.
Bởi tự dưng có chuyện tuyển tú, người từ trước đến nay vẫn an nhàn tự tại, chẳng quan tâm việc gì như Triệu sư gia cũng không thể không quay về phủ Giang Lăng để bàn bạc với người trong tộc để lên kế hoạch đối phó.
"Trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy rồi sẽ tràn. Hoàng Thượng đã bắt đầu kiêng dè Thẩm thủ phụ, người Thẩm gia còn không biết thân biết phận thì sớm muộn cũng gặp phải họa lớn. Giờ con gái Thẩm gia vào cung cũng chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì. Triệu gia chúng ta và Thẩm gia có quan hệ thông gia, cùng vinh cùng nhục, sau này nếu Thẩm thủ phụ có mệnh hệ gì, Triệu gia không biết có thể thoát được hay không... Chuyện tuyển tú lần này, chắc chắn Triệu gia không thể để bị liên lụy được."
Trước khi đi, ông ta nói với Phó Vân anh như vậy, "Đưa con gái Thẩm gia vào cung mới là mục đích thực sự của lần tuyển tú này, những người khác chỉ là để làm nền mà thôi."
Đại thần trong triều chẳng có ai là không biết điều này.
Người được chọn để làm hoàng hậu lần này chính là con gái Thẩm gia.
Tới giữa tháng, thái giám tuyển hôn đi thuyền tới phủ Võ Xương.
Trong thành giờ lại dậy lên một đợi sóng mới, có những người thật thà không nuôi hy vọng xa vời để trở thành hoàng thân quốc thích thì ắt cũng có những người chỉ chăm chăm muốn dùng con gái nhà mình làm công cụ để đổi lấy vinh hoa phú quý, hơn nữa loại người thứ hai này còn nhiều hơn loại người thứ nhất.
Thái giám tuyển hôn còn chưa xuống thuyền, những người xếp hàng chờ tặng quà cho ông ta đã kéo thành một hàng dài từ bến tàu tới những con phố phồn hoa nhất trong thành. Chỉ riêng những quan lại phụ trách việc đón tiếp thái giám tuyển hôn, trong vòng nửa tháng đã thu được hai vạn lượng vào túi.
Hôm nay Phó Vân anh ngồi nhà đối thơ với Phó Vân Chương.
Nàng đã bái kiến tri phủ và học chính mới. Quả nhiên đúng như lời của Phó Vân Chương, tri phủ mới tầm thường, không quan tâm tới việc học hành ở phủ Võ Xương, chỉ chăm chăm chờ lên chức. Học chính mới chỉ thích ra vẻ phong nhã, suốt ngày nói chuyện đàn từ. Tới khi nàng nói tác giả của đàn từ đa phần là phụ nữ trong khuê phòng, học chính mới nhíu mày, đổi đề tài khác, dường như không muốn nói tiếp về chuyện này nữa.
Làm thơ là điểm yếu của nàng, học chính mới ra khán phong đề lại có mấy đề liên quan tới thơ, nàng chỉ có thể làm tới mức tạm chấp nhận được mà thôi.
Phó Vân Chương biết nàng không giỏi mặt này nhưng những thứ này không có cách nào có thể học được trong ngày một ngày hai nên quyết định tự ra đề cho nàng làm, bảo nàng ngày nào cũng phải học thuộc lòng, tới mùa thu đi thi có khi lại có tác dụng.
Học thuộc lòng là thế mạnh của nàng, mỗi ngày nàng học thuộc ba mươi bài, đến tối Phó Vân Chương kiểm tra lại những bài nàng đã học hôm trước, không nhớ nổi lại học lại đến nhớ thì thôi.
Tấm bình phong phía nam thư phòng đã bị gỡ cả xuống, Phó Vân Chương ngồi trước bàn sách, một tay chống cằm, một tay cầm một cuốn thơ chép tay, dáng ngồi thoải mái. Nàng đứng đối diện y, quay lưng về phía đình viện, khe khẽ ngâm nga những câu thơ mới học thuộc ngày hôm qua. Y đọc một câu bất kỳ, nàng cần phải lập tức đọc được câu tiếp theo, nếu đọc không được, y sẽ đánh một dấu bên cạnh câu thơ này.
Những lúc như thế này, y thường rất nghiêm khắc, tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra ôn hòa tới mức gần như hiền từ.
Vừa đúng lúc Phó Vân anh không đáp được câu tiếp theo, ngoài hành lang có tiếng lộp cộp vang lên, Chu Hòa Sưởng bỗng nhiên chạy vào, vừa vào phòng, hắn đã ôm bả vai Phó Vân anh, thì thầm với nàng, "không thể nào ngờ được, lần này không chỉ có thái giám tuyển hôn tới, đến cả Thôi đại nhân cũng tới! Ông già bảo với ta, ta sắp phải cưới vợ rồi!"
Phó Vân Chương khẽ cau này, đặt sách trong tay xuống, "Thế tử, Vân ca nhi đang học bài."
Phó Vân anh không giấu y, y biết thân phận của Chu Hòa Sưởng.
Phó Vân Chương có thể kết bạn với những người có thân phận thấp nhất, cũng có thể qua lại với những người có quyền có thế, không những vậy còn có thể đối đáp tự nhiên. Tuy Chu Hòa Sưởng có thân phận cao quý nhưng đứng trước mặt y vẫn vô thức cứng người. Nghe y nói Phó Vân anh đang học bài, hắn ngượng ngùng, lùi về phía sau hai nước, "Thế lát nữa ta vào sau vậy được không?"
"không cần." Phó Vân Chương lấy một chiếc kẹp sách bằng đồng kẹp vào trong cuốn sách, đứng dậy, "Hôm nay học tới đây thôi."
Y bảo Liên Xác đi pha trà.
Chu Hòa Xưởng tự nhiên như ở nhà, nằm khểnh xuống sập, kể chuyện với Phó Vân anh: "Vân ca nhi, lần này tuyển tú không chỉ để chọn Hoàng hậu cho Hoàng thượng mà còn chọn cả chính phi cho tôn thất như chúng ta nữa, không biết chính phi họ chọn cho ta là người ở đâu, có xinh đẹp hay không nữa."
Phó Vân anh rửa tay sạch, bưng trà Liên Xác vừa đưa vào lên, lấy một ly cho Phó Vân Chương rồi lại đưa cho Chu Hòa Xưởng một ly, "Nếu được chọn từ tuyển tú, một người được chọn ra từ cả ngàn người thì nhất định sẽ là một cô gái con nhà đàng hoàng, dịu nàng, ngoan ngoãn lại còn xinh đẹp rồi."
Chu Hòa Sưởng nhấp một ngụm trà, "Thôi kệ đi! Dù sao ông già cũng bảo nếu không thích thì vẫn có thể nạp trắc phi, ta nói đệ nghe, nếu như nói tới chuyện con gái ở đâu xinh đẹp động lòng người nhất, thì chắc chắn phải là ở Giang Nam, eo như dương liễu..."
hắn vừa nói được nửa câu thì bang một tiếng, Phó Vân Chương không cẩn thận đập vào bàn sách, mấy cuốn sách trên đó rơi ào ào xuống cạnh ghế.
Phó Vân anh đi qua đó, khom lưng nhặt sách trên mặt đất lên, đặt lại lên bàn.
Bị gián đoạn, Chu Hòa Sưởng quên luôn chuyện mỹ nhân Giang Nam, lại kể chuyện thái giám tuyển hôn, "Cái vị Thôi đại nhân kia gần đây mới thăng chức, vừa hay hắn cũng là người Hồ Quảng, Hoàng thượng phái hắn tới giám sát việc tuyển tú. Ông già chuẩn bị mua chuộc hắn đấy, để hắn chọn cho ta một chính phi ngoan hiền dịu dàng một tý."
Thôi Nam Hiên nào có dễ bị mua chuộc tới vậy.
Lúc hắn vừa mới ra làm quan, có người ở quê chủ động dâng tài sản, ruộng đất nhà mình lên cho hắn, nguyện làm người dưới cho hắn sai bảo, chỉ mong được hắn che chở. Mấy rương bạc được khiêng tới Thôi gia, đến chớp mắt hắn cũng chẳng thèm chớp đã từ chối ngay tại chỗ, cuối cùng mang tiếng là tính tình quái dị, chẳng giống ai.
Ngụy Tuyển Liêm thực ra lại đánh giá cao điểm này ở hắn.
Ánh mặt trời chiếu qua rèm trúc, hắt vào trong thư phòng, Phó Vân anh ngồi dựa lưng vào ghế bành cạnh cửa sổ, thất thần một lúc.
Bỗng cảm giác được hình như có người đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp phải ánh mắt của Phó Vân Chương.
Y nhìn nàng như đang suy nghĩ điều gì.
Editor: Chung Thiên Lộc rất hợp với tiêu chuẩn của Phó tứ lão gia nhưng mà cuối cùng lại do dự quá nên mất cơ hội làm anh rể lão đại. Nhưng mà thực ra cũng tốt, tính cách này không hợp với cả Phó Nguyệt lẫn Phó Quế, tính cách của con người chỉ bộc lộ trong những hoàn cảnh nhất định, nếu không bị cướp thì làm sao biết được không hợp.
Chuyện tuyển tú chương này rất hài nhưng không hiểu sao đọc thấy buồn buồn. Đám bạn bè sắp lấy vợ cả rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.