Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 58:




Buổi sáng mùa đông thường đến muộn, nhiệt độ ban đêm lại cực kỳ thấp, Ros cởi áo đơn ngoài ra cho Thánh tử mặc chống lạnh, nhưng không hiệu quả lắm, Giang Vô Ngôn chưa ngủ bao lâu đã bị cơn lạnh đánh thức.
Ngựa đã chạy ra rất xa nơi xảy ra tranh chấp, Giang Vô Ngôn rụt cổ một cái, dụi dụi lên người Ros.
“Đừng lộn xộn.” Vai và ngực đều ngứa, Ros trái với lương tâm nhắc nhờ anh, “Còn cử động nữa là tôi sẽ đá cậu xuống đấy.”
Thánh tử không hề để ý đến lời uy hiếp không hề đáng sợ này, nhàn nhã ngáp một cái, hỏi hắn, “Đến đâu rồi?”
“Biên giới Vương Đô, qua một đoạn nữa sẽ ra khỏi thành.” Ros trả lời thành thật, đáp xong sau lại cảm giác mình không cốt khí gì cả, buồn bực trong lòng.
Giang Vô Ngôn ừ một tiếng, lại hỏi hắn, “Trời đã sáng chưa?”
“Chưa.” Ros nói, “Sắp sáng rồi, cậu còn có thể ngủ tiếp một lúc nữa.”
Giang Vô Ngôn gật đầu, nhưng vừa nãy đã ngủ nên bây giờ rất tỉnh táo,  bèn bắt đầu tìm đề tài tán gẫu, hỏi Ros, “Tại sao lại giúp tôi?”
Ros thành khẩn trả lời anh, “Muốn giúp thì giúp thôi.”
Giang Vô Ngôn, “Anh cũng có thể không giúp, với thân phận của anh, không cần thiết phải dây vào phiền toái lớn như tôi.”
“Giúp cũng đã giúp rồi, bây giờ có nói gì nữa cũng vô dụng.” Ác đồ lặng lẽ lấy cằm chống lên bả vai của Thánh tử, chỉ đặt hờ lên, không dám dùng sức quá mạnh. Lại thấy lời của mình có vẻ gây lúng túng, hắn lại bổ sung, “Tôi cảm giác mình từng gặp cậu ở đâu đó, có lẽ là đời trước nợ cậu chăng.”
Giang Vô Ngôn cười, “Thật là trùng hợp, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Ros không rõ vì sao, “Cảm thấy cái gì? Đời trước tôi thiếu nợ cậu?”
Giang Vô Ngôn nói, “Tôi cảm thấy đời trước chúng ta có quan hệ rất tốt, nếu không thì anh đã không vì tôi mà vứt bỏ cả tín ngưỡng.”
“Tôi... Cũng không có.” Đối phương nói quá to tát khiến Ros hơi ngượng ngùng, hắn giải thích, “Tôi cũng không tính là người của Hắc Trùng, chỉ vì tôi không có nơi để đi nên mới bị Hắc Trùng thu dưỡng, nhiều năm đã trôi qua... tôi đã làm đủ nhiều, không tính là nợ bọn họ.”
Giang Vô Ngôn gật đầu, “Anh là người không có tín ngưỡng.”
Ros không chắc lắm, “Có ý gì?”
Giang Vô Ngôn, “Ý tlà anh rất tự do, hành vi và tư tưởng đều không bị trói buộc.”
“Ừm.” Tự do là một từ vô cùng tươi đẹp, Ros vui vẻ tiếp nhận. Hắn nhìn Thánh tử ngồi đằng trước, đột nhiên muốn hỏi một câu, “Tín ngưỡng của cậu là gì?” Sau đó ngẫm lại thấy vấn đề này khá vô nghĩa, Thánh tử của Thánh Giáo Đình từ nhỏ đã tin tưởng Chủ thần, đây là không thể nghi ngờ.
Anh yêu quý Chủ thần, cũng là con cưng của Chủ thần, thần ban tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho anh, mặc dù anh không nhìn thấy.
So sánh với hắn, Ros ở Hắc Trùng chẳng qua là người bình thường, còn không có nhà để về, không có nơi để đến.
Hai con người hoàn toàn trái ngược cùng ngồi trên một lưng ngựa, dựa theo những gì Ros nghĩ, có lẽ sau hừng đông, Thánh tử sẽ muốn rời khỏi.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao Ros lại có cảm giác hoảng hốt, hắn bỗng dưng không muốn người này rời khỏi mình.
Giang Vô Ngôn không biết suy nghĩ của hắn, lại hỏi một lần, “Trời đã sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Ros nhìn ráng hồng đang dần dần dâng lên từ đường chân trời, “Đường hơi khác, muốn ra khỏi thành còn cần thêm thời gian.”
“Tốt nhất nhanh một chút.” Giang Vô Ngôn giục hắn.
“Ừ.” Ros nhẹ giọng đồng ý, rồi rất uất ức hỏi anh, “Sau khi ra khỏi thành, cậu định làm gì? Lúc nào sẽ quay lại giáo đình?”
Giang Vô Ngôn không hiểu, “Có ý gì?”
Ros nói, “Tôi không ý gì khác, chỉ lắm miệng muốn hỏi một câu thôi, cậu sốt ruột ra khỏi thành như thế là nhất định có chuyện cần làm, tôi không muốn đi theo làm phiền cậu, nhưng một mình cậu không nhìn thấy, bên cạnh nhất định phải có người giúp.”
Giang Vô Ngôn, “...”
Lại xuất hiện nữa rồi, kẻ hèn này dù có học bao nhiêu bí tịch, não có hoạt động hết công suất, không hiểu sao vẫn khiến người này trực khóc đến nơi.
Giang Vô Ngôn vừa định giải thích, đột nhiên nhận ra có động tĩnh lạ. Anh nghiêng tai lắng nghe, là tiếng bước chân rất chỉnh tề, có vẻ như quy mô còn khá lớn.
“Có người.” Anh nhắc nhở Ros.
Thật ra anh cũng không cần anh nhắc, đội nhân mã hùng vĩ đáng xếp hàng ngang theo đường chân trời, bao vây tường thành, người dẫn đầu đến gần bọn họ.
Ros không thể lui lại, đành phải đón đầu.
Đại giáo chủ Chris đàng hoàng ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ thổi bay mái tóc màu vàng óng của cậu ta, ngũ quan đoan chính tuấn mỹ không hề có biểu cảm nào, kể cả khi  nhìn thấy người muốn tìm cũng vẫn như vậy, thậm chí còn nhếch miệng.
“Chủ thần che chở.” Tiến lại gần hơn một chút, cậu ta khoanh hai tay tạo thành hình chữ thập trước ngực, “Chúng ta đã chờ Thánh tử ở chỗ này rất lâu rồi, cuối cùng ngài cũng trở về.”
Giang Vô Ngôn không nhìn thấy người này, chỉ có thể dựa vào chút trí nhớ mà nguyên thân lưu lại, nói, “Chủ thần che chở, Chris, cậu không cần phải chờ tôi.”
Chris không hiểu, “Vậy làm sao được, ngài là Thánh tử Giáo Đình, nên trở lại Giáo Đình mới đúng.”
Giang Vô Ngôn nói cho cậu ta, “Dù tôi có trở lại thì cũng có tác dụng gì? Chẳng qua chỉ là một người mù.”
Anh nói xong câu đó, ánh mắt Chris trở nên sắc như dao, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi nhiều, nhưng các bắp thịt trên gương mặt đã trở nên mất tự nhiên, cậu ta nổi giận hỏi Thánh tử, “Ngài định đi đâu?”
Giang Vô Ngôn không quan trọng, “Nơi nào cũng tốt, rời khỏi Giáo Đình là được.”
Hô hấp của Đại giáo chủ trở nên nặng nề, “Ngài muốn rời đi?” Ánh mắt của cậu ta đảo qua Ros đang cưỡi cùng một con ngựa với Thánh tử, tức giận đến bật cười, “Rời đi với ai? Với tên phản đồ đằng sau lưng người?”
Giang Vô Ngôn thản nhiên nắm tay Ros, cười nhẹ nói, “Có gì không thể đây?”
Ai biết nụ cười của anh đúng là cọng cỏ cuối cùng áp đảo Chris, khiến đại giáo chủ vượt qua giới hạn bình tĩnh. Cậu ta phất tay với quân bình bên cạnh, phẫn nộ quát, “Bắt bọn họ lại!”
Các binh sĩ nghe lời rút kiếm bao vây bọn họ lại.
Ros bị ép xuống ngựa, hắn ôm cả Thánh tử xuống, dìu anh đứng bên cạnh.
Giáo chủ Chris giục ngựa đi đến trước mặt bọn họ, quân đội chủ động nhường ra một con đường, cậu ta ở trên cao nhìn xuống, nói với Thánh tử, “Trở về đi.”
Giang Vô Ngôn còn muốn giãy dụa một lần, “Không trở về thì thế nào?”
“Tôi sẽ khó mà nói.” Đại giáo chủ tái xanh mặt mày, “Có lẽ sẽ bắt cả hai người về chuộc tội với thần.”
Sắc mặt của Giang Vô Ngôn cũng khó nhìn, anh lên tiếng bảo vệ Ros, “Về với các người cũng được, nhưng không cần phải mang anh ấy đi cùng.”
Về tình với về lý, Chris không thể buông tha hắn, trên miệng tự nhiên bịa ra một lý do, “Hắn phản bội tổ chức của bản thân, khiến Chủ thần tức giận, thậm chí bắt cóc Thánh tử, lẽ ra nên ngàn đao bầm thây.”
Thánh tử không định nói nhảm thêm với cậu ta, rất bình tĩnh rút con dao trên người Ros ra, kề vào cổ mình, “Một câu thôi, cậu có thả hay là không.”
Ros giật mình muốn giật lại, bị Giang Vô Ngôn quát dừng. Chris gần như nghiến răng nghiến lợi, “Vì một dị giáo đồ, còn là người phản bội, cậu cứ thế mà dễ dàng hiến ra tính mạng của bản thân?”
Đôi mắt của Giang Vô Ngôn mông lung hướng về phía giọng nói phát ra, không chút do dự nói, “Đúng thế.”
“Nguyện Chủ thần sẽ không trách tội cậu.” Chris cười lạnh, sau đó gian nan giơ ngón tay lên, ra lệnh, “Nghe theo lời Thánh tử, đuổi dị giáo đồ ra khỏi thành.”
Giang Vô Ngôn ngăn lại những cánh tay thô bạo kia, kéo tay Ros, “Để tôi.”
Anh hộ tống Ros ra khỏi cửa thành, trước khi chia tay còn kéo tay của đối phương, không muốn buông ra.
“Sau khi tôi trở lại giáo đình, tất cả sẽ kết thúc.” Giang Vô Ngôn nói, “Không có sao, đừng sợ.”
Ros cảm thấy buồn cười, “Ai sợ chứ.”
Hắn không yên lòng xác nhận lại, “Cậu ở giáo đình, có người bắt nạt cậu không?”
“Không có đâu.” Giang Vô Ngôn vỗ vỗ tay của hắn, “Tất cả sẽ tốt lên thôi, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Ai –” Ros còn muốn nói thêm gì đó, Giang Vô Ngôn đã đi theo thân bình quay lại.
Thời khắc cổng thành đóng lại, Ros đứng ở ngoài cổng nhìn Thánh tử quay đầu lại, hình như còn muốn nhìn hắn một lần, đáng tiếc không nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.