Lâu Lan Giai Nhân

Chương 4:




Lâu lan giai nhân_
“Ta… Ta…”Nàng lui về phía sau vài bước, thân thể mãnh khảnh liền run rẩy không biết làm sao mà nhìn hắn. Màu da trắng nõn,khuôn mặt hết sức mỹ lệ còn có bộ dáng nhu nhược xinh đẹp thanh tú động lòng người. Cặp mắt trong suốt kia đang nhìn hắn,chỗ sâu trong đáy mắt có nỗi bất an.
“Không nên để cho ta hỏi một lần nữa.”Hắn nhìn nàng tròng mắt đen nheo lại, có chút hoài nghi nhìn nàng,hay chẳng qua là do hắn bị trọng thương mà sinh ra ảo giác.
Nàng thật mỹ lệ, một bộ váy áo mộc mạc, quần áo toàn thân chỉ một màu trắng.Góc ống tay áo có thêm một đường thêu hoa đẹp mắt, trang phục tầm thường của nha hoàn để dễ dàng làm việc cùng đi lại. Kia da thịt non mềm cùng làn môi đỏ mọng, quả thực giống như muốn cho nam nhân xâm phạm.
“Ta là nha hoàn của Thiết gia… Ta…”Nàng cắn môi, không biết phải nói cái gì cũng không dám nhìn hắn. Nhìn thấy trên môi hắn máu từ vết thương tràn ra, nàng mở trừng hai mắt lấy dũng khí lấy ra khăn tay tiến lên nhẹ lau vết máu trên vết thương.
Hàn Chấn Dạ nheo mắt lại,thấy cử chỉ nàngcó ôn nhu lại có sự khiếp đảm. Đôi tay mềm mại dùng khăn lụa lau đi vết máu, sau đó nhẹ nhàng đè lại để cho máu tươi không chảy ra nữa.
“Ngươi đến nơi đây làm cái gì?”Hắn hỏi,giọng nói nghiêm khắc.
Cừu kha nghĩ hành hạ hắn, sớm đã hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào vào địa lao mà Thiết thành, thành chủ trước mắt cũng chưa trở về thành. Bên trong thành người hầu đều tuân thủ cái mệnh lệnh này. Nhưng nha hoàn mỹ lệ này sau Cừu kha khi rời đi lại dám đi vào.
Nha hoàn của Thiết thành? Chẳng lẽ Thiết Ưng rốt cục lại có lương tâm đưa đến một vị mỹ nhân như vậy tớichiếu cố mình?
“Ta nghe nói bọn họ đem ngươi trói ở chỗ này, không cho người đưa thức ăn. Nhưng là, ta không cách nào trơ mắt nhìn có người chết đói, chết khát.”Nàng nhỏ giọng nói, phát hiện khăn tay ở dưới vết thương không chảy máu nữa. Nàng cầm lấy cái chén đem nước sạch mang đến bên môi của hắn. Trên người hắn có nhiều vết thương như vậy máu cũng ngưng trông thật hết sức đáng sợ.
Dòng nước sạch được dưa vào trong miệng, cổ họng khô ráo sắp bị đốt cháy thật dễ chịu, giống như là trời hạn hắn gặp được cơn mưa. Hắn tham lam mà uống bởi vì hai tay vẫn bị khóa sắt trói chặc, chỉ có thể để cho nàng giúp đỡ.
“Uống chậm, ngươi đừng vội, nơi này còn có rất nhiều nước.”Nàng xoay người từ trong bình nước bằng đồ sứ rót ra một chén nước nữa lần nữa giúp hắn uống nước.Nhìn hắn cúi đầu mãnh liệt uống nước, mặc dù một thân bị tổn thương nhưng là thân thể cao lớn ngăm đen vẫn làm cho nàng cảm giác bị áp bức khó tả. Giống như là không thể kiềm chế mà nhích lại gần hắn, hô hấp của nàng cũng trở nên không yên.
Đứng cách mãnh thú một khoảng cách nhưng cuối cùng bình thường cũng không khắc chế bởi vì sợ hãi mà sinh ra run rẩy. Cho dù hắn thật sự là mãnh thú, hôm nay cũng bị khóa sắt cột vào trên tường còn có nguy hiểm gì nữa chứ?
Biết nàng không có ác ý thái độ của hắn từ cẩn thận chuyển đến vội vàng.”Thức ăn đâu? Mau đem tới!”Hắn hỏi nghe thấy được mùi thơm của thức ăn, mới phát hiện mình đã sớm đói bụng mà kêu vang.
Thức ăn cùng uống nước bên trong cũng sẽ không có vấn đề, Trầm Khoan nếu muốn dùng loại phương pháp này giết hắn, ngay từ lúc Xuân Thủy lâu đã hạ độc. Nha hoàn này nếu là người trong phủ Thiết Ưng đại khái là người thiện lương, nhìn không được có người sống phải chết đói, mới có thể mạo hiểm mang theo thức ăn đến địa lao.
Nàng từ trong rổ lấy ra chén cháo đậu, múc một muỗng đưa đến bên môi của hắn.
“Ngươi lấy cái gì cho ta vậy?”Hắn nhìn chằm chằm một thìa cháo đầy tràn mùi thơm nhưng lại dính giống như hồ dán. Cháo? Nha hoàn này thế nhưng để cho hắn húp cháo? Đây không phải là oa nhi mới ăn đồ này sao?
“Ngươi trọng thương còn chưa có khỏi hẳn, cộng thêm vừa đói bụng mấy ngày không có ăn uống gì, cháo nóng đối vớingươi trước mắt là thức ăn tốt nhất.”Nàng rất kiên trì, chính là muốn hắn uống vào. Cặp mắt trong suốt kia nhìn thẳng hắn, không có bị vẻ mặt cau mày của hắn hù dọa.
Hàn Chấn Dạ nhìn nàng một hồi lâu, vẻ mặt có một chút vị hờn dỗi từ từ mà mềm hoá, tròng mắt đen bên trong hiện lên chút hứng thú. Hắn mở to miệng, quyết định nhượng bộ trước, không muốn chọc giận cái tiểu nha hoàn có chút cố chấp này.”Ngươi tên là gì?”Hắn một bên uống cháo nóng hổi vừa hỏi. Không biết là tiểu nha hoàn này tài nấu nướng hơn người hay là hắn đã đói bụng quá lâu, cháo nóng đơn giản nuốt vào trong miệng nhưng lại còn hơn khi hắn ăn bất kỳ trân phẩm cũng mỹ vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.