Lâu Lan Giai Nhân

Chương 50:




Lâu lan giai nhân_C7.3(H)
“Bây giờ thì cởi đai lưng.”Hắn tựa vào bên tai của nàng, thân hình cao lớn chẳng khác gì là đặt ở trên người nàng, cảm thụ được thân thể nàng ôn nhu ấm áp. Nàng cử động – mỗi động tác, một lần nữa ôn nhu chạm tới than thể của hắn, bộ dáng chuyên chú mà khiếp đảm ngoài ý đã muốn lấy lòng hắn.
Nàng nhắm mắt lại, ngưng tụ dũng khí, một hồi lâu sau mới mở mắt ra. Đai lưng lách tách một tiếng bị cởi xuống, áo màu đen bằng da kia bị cởi ra, hắn thân thể khoẻ mạnh ngăm đen tránh thoát trói buộc, tràn đầy tính chất uy hiếp loã lồ ở trước mặt nàng.
Băng Nhi tầm mắt không dám nhìn đi xuống, sau khi mở áo hắn, hai tay vội vàng thối lui, rồi lại không biết nên để ở nơi đâu. Dục vọng của hắn nóng rực mà khổng lồ, ở nơi đó xuẩn xuẩn dục động, nàng không thể tin được thân thể xinh xắn của mình từng dung nạp được vật đó của hắn.
Lần đó hoan ái, lòng nàng có không chuyên tâm, ôm trong ngực âm mưu ám sát hắn, căn bản không có cẩn thận quan sát khác biệt giữa hai người, mà hôm nay ở chỗ này thấy hết thảy, làm cho nàng hô hấp cứng lại.
“Ở chỗ này hầu hạ chủ nhân, có thể như vậy không chú tâm sao?”Hàn Chấn Dạ thanh âm trầm thấp, vẻ mặt bởi vì quá độ kích tình lộ ra vẻ có chút cứng ngắc, chẳng qua là vững vàng nhìn thẳngánh mắt của nàng, tròng mắt đen bên trong có lên hỏa diễm.
Hai tay của hắn trơn trượt đạt vào vùng eo mãnh khảnh, dễ dàng kéo đi chiếc quần lót nhỏ bé, trong nháy mắt làm cho nàng hoàn toàn trần truồng.
Gió thổi lồng lộng,vó ngựa ở trên sa mạc bôn ba. Bốn phía hoang vu như là ở trong mộng, không khí như Ma huyễn nhiễm làm cho người ta như đánh mất đi lý trí.
Ngón tay hắn thô ráp không chút do dự lựa chọn mục tiêu của mình, xoa nắn cánh hoa non mịn của nàng, đang nhắm cánh hoa mà tiến vào, thấm ra mật hoa trơn bóng.
“Ách…”Nàng phát ra tiếng than nhẹ run rẩy, trợn to hai tròng mắt nhìn hắn. ở ngay chỗ kín của nàng trong khi tuấn mã vẫn đang tung vó, hắn lại cử động thăm dò vào trong hoa kính, nơi ấm áp mà bền chặt. Tiếng kêu yêu kiều bị nàng ngậm chặt ở trong miệng, chính là cố gắng không chịu hô lên.
“Trong miệng ngươi mặc dù kháng cự, nhưng thân thể cũng là thành thực phản ứng ta.”Hắn thấp giọng hỏi đến, ở trên người nàng nghe thấy được mùi thơm nhàn nhạt. Khi hắn bị thương nặng trong vòng mấy tháng kia, thần hồn của hắn ở thời khắc sinh tử vẫn có thểngửi thấy loại mùi thơm này.”Ngươi cũng muốn cái này, đúng không?”
Mỗi một câu nói đang nói đồng thời, Hàn Chấn Dạ thủy chung nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, ánh mắt trong suốt vẫn thuần khiết như cũ, giống như muốn nói chính mình vô tội.
Chết tiệt! Hắn tại sao có thể lại bị cặp mắt kia lừa gạt? Trên người rõ ràng vết thương cũ còn chưa đủ nhắc nhở mình, nàng chính là ngụy trang lường gạt hắn sao?
Nhớ tới nàng từng không chút lưu tình đâm mình bị thương, tức giận ở trong lòng bộc phát, bên trong tròng mắt đen của hắn bắn ra nhiều tia nhìn nguy hiểm, chợt hai tay dùng lực đem nàng đến gần hơn, phần đã nóng hổi kiên quyết của hắn để ở cửa vào hoa kính.
Băng Nhi run rẩy, không ngừng lắc đầu, nỗ lực suy nghĩ làm sao ngăn lại sự kích thích khác thường đang lan tràn ở trong long này.
“Không, ta không nhớ rõ! Ta toàn bộ cũng không nhớ rõ!”Nàng la lên, dùng hết khí lực kháng cự hắn, hai tay bao trùm ở trên ngực của hắn. Quá nhiều giác quan kích thích đưa tới, nàng khẩu thị tâm phi nói dối, chỉ muốn muốn chạy trốn.
Hàn Chấn Dạ khóe miệng dương lên một cái, hiện lên nụ cười tàn nhẫn. Câu trả lời của nàng càng thêm chọc giận hắn, hai tay từ hoãn dùng sức, đem nàng đặt ở chỗ ngồi thích hợp nhất, bất kể vẻ mặt bởi vì sợ hãi mà tái nhợt đi.
“Này không khó giải quyết, ta lập tức là có thể làm cho ngươi nhớ tới cái tư vị này.”Hắn lộ ra một loại cười lạnh như sói, vững vàng cầm vùng eo mãnh khảnh của nàng,phần nóng rực mà khổng lồ kiên quyết trong nháy mắt không chút lưu tình in dấu vào trong hoa kính chặt khít nàng, đảo mắt chiếm lĩnh chỗ non mềm nhất của nàng –
Cử chỉ cố ý thô bạo của hắn, mang đến xé rách dường như đau đớn, Băng Nhi phát ra một tiếng gào thét, toàn thân không ngừng mà run rẩy.Nơi bị hắn xâm phạm xé rách từ một chỗ kia đau đớn truyền đến, nước mắt tràn vào trong đôi mắt rớt xuống, thần sắc của nàng thống khổ. Bởi vì vật khổng lồ kia gây đau đớn quá lơn trước mắt đen kịt khó nhịn nàng đang muốn lui lại nhưng hắn tàn nhẫn không chịu buông tay, hoa kính mềm mại khó khăn thích ứng đột nhiên xâm lấn, càng thêm chặt chẽ.
Cặp mắt đen cực nóng kia nhìn nét mặt của nàng, xuyên thấu vào trong cơ thể nàng vì dục vọng mà chấn động.vì đang ngồi trên lưng ngựa mỗi nhịp ngựa tung vó phần cúng rắn của hắn hoặc sâu hoặc cạn mà đâm vào. Nàng đau quá, bất kỳ động tác rất nhỏ đều giống như muốn xé rách nàng.
“Không nên, buông… Buông… Ta… Đau quá… Không nên…”Băng Nhi khó khăn thở hào hển, đau đớn cuốn lấy thần trí nàng, nàng mềm yếu nằm ở trên thân hình cao lớn của hắn mà run rẩy, hé mở môi đỏ mọng phun ra tiếng thở dốc cùng cầu khẩn, nước mắt thấm ướt bờ vai của hắn.
Đây là hành hạ đáng sợ nhất, cũng là thương tổn hoàn toàn nhất, lòng của nàng bị hắn tàn khốc xé nát, thân thể cùng trên linh hồn đau đớn, làm cho nàng căn bản không cách nào hô hấp.
Thì ra là, hắn là hận nàng như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.