Lay Động Tiếng Lòng

Chương 31:




Ánh mắt Kha Nhược Sơ mê ly.
Tay phải Thịnh Như Ỷ vẫn còn ôm lấy mặt Kha Nhược Sơ, cô rũ mắt nhìn, rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cái xoa xoa gương mặt trắng nõn của đối phương. Chỉ là một động tác trong lúc vô thức, nhưng mà lại có rất nhiều hàm ý.
"Chị...." Đôi môi Kha Nhược Sơ mấp máy.
Tầm mắt Thịnh Như Ỷ dời khỏi đôi môi mềm mại của đối phương, chuyển sang nhìn đôi mắt mơ hồ kia, tâm xao xuyến khi nghe thấy giọng mềm mại ấy, hơi thở cô bất ổn, nói thật nhẹ nhàng, "Em còn chưa chịu dậy sao?"
"A?" Một câu còn chưa chịu dậy đã thành công làm Kha Nhược Sơ thức tỉnh, vẻ mặt uể oai, từ nửa tỉnh nửa mê dần dần trở về thực tại.
Còn có thể ngửi được mùi nước hoa của Thịnh Như Ỷ.
Mùi nước hoa?
Đột nhiên, Kha Nhược Sơ ý thức được bản thân không phải đang nằm mơ, cô lập tức đứng dậy, tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Nếu vừa rồi mà hôn, vậy càng xấu hổ hơn....
Kha Nhược Sơ không dám nhìn thẳng Thịnh Như Ỷ, cũng may nhân viên dọn dẹp đã đến, hối thúc các cô mau rời đi.
Đi ra khỏi rạp.
Kha Nhược Sơ vẫn còn thất thần.
"Ở trong rạp ồn ào thế mà em vẫn ngủ được à?" Đây là lần đầu tiên Thịnh Như Ỷ thấy có người ở trong rạp chiếu phim mà ngủ ngon như vậy.
"Tối hôm qua, em trực ca cả đêm, không ngủ được." Kha Nhược Sơ nghiêng đầu, mặt thì hơi ngẩng lên. Cô thấp hơn Thịnh Như Ỷ 10 cm, đã vậy Thịnh Như Ỷ còn mang giày cao gót, cho nên mỗi lần nói chuyện với Thịnh Như Ỷ, cô đều phải ngẩng đầu.
Hơn 1 ngày rồi chưa ngủ, khó trách vừa lúc nãy ngủ sâu như vậy. Thịnh Như Ỷ nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, nguyên nhân cũng không phải là do khóc, nhịn không được mà quan tâm, "Vậy còn không chịu về sớm đi ngủ, còn đi xem phim nữa."
Kha Nhược Sơ nghĩ thầm, cũng chỉ vì... muốn ở bên cạnh chị nhiều hơn một chút, nhưng mà cô cũng chỉ có thể nói, "Em với đồng nghiệp đã đổi ca, ngày mai có thể nghỉ ngơi."
Thịnh Như Ỷ đi chậm lại, nhìn chằm chằm vào Kha Nhược Sơ, một lát sau mới cong môi nói, "Ừ, tư thế ngủ rất đáng yêu."
Một câu nói đáng yêu bất thình lình này, làm Kha Nhược Sơ không biết nói cái gì thêm, cô cười ngây ngô, nhìn thấy thang máy mở cửa ra, vội vàng chạy đến nhấn nút mở cửa.
Vẫn còn kịp.
Thang máy cũng không có ai.
"Không còn sớm nữa, em về ngủ đi." Thịnh Như Ỷ nói, duỗi tay nhấn tầng một.
Thang máy từ từ đi xuống.
Kha Nhược Sơ định cầm điện thoại xem giờ, đèn thang máy bỗng chớp chớp, theo bản năng cô dựa gần Thịnh Như Ỷ, trong lòng có cảm giác bất an.
Lúc xuống đến tầng năm.
Đột nhiên đèn trong thang máy vụt tắt, sau đó là tiếng ma sát chói tai.
Không trọng lực, giống như muốn rơi.
Kha Nhược Sơ theo bản năng mà hô thành tiếng, cô sợ hãi, nhào vào người Thịnh Như Ỷ.
Cơ thể run lên.
Thịnh Như Ỷ vốn dĩ đang bình tĩnh, cũng bị hành động của Kha Nhược Sơ làm cho hoảng, chờ phản ứng lại, eo đã bị người nay ôm chặt.
Thang máy đã dừng lại, không có rơi tự do nữa.
Trong thang máy, tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, có đôi khi trực giác chuẩn đến mức đáng sợ, Kha Nhược Sơ ôm chặt lấy Thịnh Như Ỷ không chịu buông tay.
"Không sao đâu, em đừng sợ." Thịnh Như Ỷ ôm lấy lưng Kha Nhược Sơ, vỗ về trấn an, đoán chỉ tạm thời bị cắt điện.
Trong không lâu, đèn khẩn cấp đã sáng lên.
Kha Nhược Sơ ôm lấy Thịnh Như Ỷ, tim còn đập thình thịch, đèn sáng lên cô mới bớt sợ, nhưng mà vẫn chưa hồi thần được.
Mới vừa rồi, thật sự sợ muốn chết.
Cô chỉ nhìn thấy cảnh này ở trong phim, cũng chưa từng gặp phải, cũng may có Thịnh Như Ỷ ở bên cạnh cô, chứ nếu mà đi một mình thì bị doạ muốn mất nửa cái mạng.
Thịnh Như Ỷ nhấn nhấn mấy nút thang máy, cũng không có phản ứng gì, trong thang máy có để lại số điện thoại khẩn cấp, nhưng mà điện thoại lại không có tín hiệu.
Nhấn nút chuông khẩn cấp cũng không có ai đáp lại. Vào những lúc thế này, chả hiểu sao luôn như vậy.
Kha Nhược Sơ nhớ tới đoạn phim cô đã từng xem qua, cô lo lắng mà hỏi Thịnh Như Ỷ, "Có khi nào rơi xuống không chị?"
"Ngốc chưa kìa, thang máy bị ngắt điện thì đã phanh lại rồi, làm sao mà rơi xuống được?" Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ còn căng thẳng, xoa xoa đầu cô, "Không sao đâu, sắp có người đến rồi."
"Vâng." Kha Nhược Sơ ngước mắt nhìn Thịnh Như Ỷ, vẫn ôm chặt lấy cô ấy, trong lòng còn tính toán, nếu cô ấy không đẩy cô ra, thì cô cứ mặt dày ôm thôi.
Thịnh Như Ỷ cũng không định buông Kha Nhược Sơ ra, một phần là thấy Kha Nhược Sơ còn sợ hãi, một phần cảm thấy ôm rất thoải mái, cũng không nhịn được mà muốn ôm vậy thôi.
Một cơ hội thật tốt.
Vài phút sau, mới có phản hồi từ chuông báo khẩn cấp, thông báo xảy ra sự cố bất ngờ, nhân viên kỹ thuật đang sửa chữa, cũng sắp xếp nhân viên khác đến giải cứu, bảo các cô chờ một chút.
Vẫn còn bị nhốt trong thang máy.
"Còn sợ không?"
"Không sợ."
Thịnh Như Ỷ thấy cô lại mạnh miệng, rũ mắt cười, "Không sợ mà ôm chặt vậy sao?"
"Em...." Kha Nhược Sơ nghẹn lời, nghĩ thầm biết vậy nói sợ.
Nhưng mà vào lúc không cam tâm tình nguyện buông tay, cô nghe Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng nói, "Sợ thì ôm chị đi."
Thịnh Như Ỷ vừa nói vậy, Kha Nhược Sơ lẽ nào còn buông ra, không sợ cũng giả vờ là sợ.
"Nghĩ lại thì ngày mai nên ăn gì nhỉ?" Thịnh Như Ỷ cố ý hỏi, muốn Kha Nhược Sơ dời lực chú ý.
"Chúng ta cùng đi ăn sao ạ?"
"Em không muốn đi ăn với chị sao?"
"Không có, em muốn chứ." Trước kia, cuối tuần Kha Nhược Sơ phải vè nhà, nhưng mà hôm nay đôi co với mẹ với vậy, cũng không có tâm trạng mà về.
Hai người như vậy mà gần nhau, mặt đối mặt, dịu dàng mà nói với nhau, dần dần cái ôm này cũng biến chất, Kha Nhược Sơ không còn xuất phát từ sợ, mà Thịnh Như Ỷ cũng không phải bởi vì muốn trấn an.
Cho nên, cả hai cứ vậy mà ôm nhau. Chỉ là cả hai đều không biết, thật ra là trong lòng mỗi người đều muốn ôm như thế.
"Em muốn ăn lẩu." Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ, rồi nhìn Thịnh Như Ỷ nói.
"Được, ngày mai chị dẫn em đi ăn."
"Vâng!"
Kha Nhược Sơ vừa vui vẻ vừa cảm động, nghĩ thầm chỉ cần Thịnh Như Ỷ vẫn luôn ở cạnh cô như thế này là đủ rồi. Nhưng nghĩ lại, cô không phải là bạn gái của người ta, làm sao mà người ta có thể ân cần săn sóc cô như thế chứ.
Nghĩ tiếp, suy nghĩ của Kha Nhược Sơ lại thay đổi, nếu Thịnh Như Ỷ là bạn gái của cô thì tốt biết mấy....
Muốn Thịnh Như Ỷ làm bạn gái của cô, nhưng mà Kha Nhược Sơ lại nhát gan, nghĩ đến chuyện này thật viễn vong.
Không bao lâu, nghe tiếng bước chân.
"Bên trong có người không?"
"Có người."
Là nhân viên đã đến, một giọng nói vang lên, "Xin chào, chúng tôi thật xin lỗi vì đã làm cô đã hoảng sợ, chúng tôi vẫn đang sửa chữa, bây giờ cô đã an toàn, xin cô kiên nhẫn chờ trong chốc lát, không cần hoảng sợ."
"Cảm ơn chị." Kha Nhược Sơ rất đúng lúc buông Thịnh Như Ỷ ra, cảm thấy không nên ôm nữa, ôm nữa thì chiếm tiện nghi người ta nhiều quá.
Tối nay, Kha Nhược Sơ vừa mệt mỏi vừa hoảng sợ, cô cũng đã sớm không còn sức nữa, đường về ký túc xá không xa, Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ như vậy, cũng đưa cô về.
Trên đường đi, lá khô rơi đầy trên mặt đất, trải dài một đoạn mấy chục mét, Thịnh Như Ỷ nhìn một bên mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô gái, vẫn mở miệng hỏi, "Tháng sau, em cùng Lâm Nghiên đi biển chơi à?"
"Vâng." Kha Nhược Sơ gật đầu, lại cảm thấy có chỗ không đúng, đâu phải chỉ có cô và Lâm Nghiên chứ, "Chị, chị cũng đi đúng không?"
Thịnh Như Ỷ không trả lời mà hỏi lại, "Tại sao em lại đồng ý cùng cô ấy đi biển chơi?"
Không phải là muốn đi cùng chị ấy, mà bởi vì có chị nên em mới đi. Kha Nhược Sơ muốn nói như vậy đó, nhưng mà lại ngượng ngùng, "Lâu rồi em không có đi biển chơi, chị Nghiên nói chị và Mông Mông cũng đi, cho nên em mới đồng ý."
Thịnh Như Ỷ suy nghĩ, về Bạch Mông cô không rõ cho lắm, nhưng mà cô định không đi.
Lại đi vài bước, Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ cười ngây ngô, suy nghĩ hồi lại, lại gọi Kha Nhược Sơ, "Này ngốc."
Kha Nhược Sơ, "Sao ạ?"
"Em có biết Lâm Nghiên muốn theo đuổi em không?"
Kha Nhược Sơ mở to mắt, trên mặt viết ba chữ em không biết.
Hiển nhiên là chẳng biết cái gì cả, phản ứng chậm chạp, Thịnh Như Ỷ cười khẽ, lại gọi Kha Nhược Sơ, "Này ngốc."
Điều Kha Nhược Sơ nghe thấy trong cái gọi này, thứ nhất là biệt danh, thứ hai chính là nói cô ngốc.
"Em thích Lâm Nghiên à?"
Lần này, Kha Nhược Sơ phản ứng rất nhanh, cũng nghe hiểu được cái từ thích trong lời của Thịnh Như Ỷ không chỉ là thích đơn thuần, "Không thích. Em chỉ xem chị ấy là chị gái."
Lại là chị gái, Thịnh Như Ỷ khẽ liếc nhìn cô, cô nhóc này sao lại thích nhận người khác là chị vậy? Có phải đối với cô cũng là loại "Chị gái" ân cần săn sóc em gái không?
Nhất thời, Thịnh Như Ỷ không biết làm sao lại hỏi Kha Nhược Sơ một câu, "Em đối với mấy chị gái sẽ như vậy à? Sẽ cùng các cô ấy giải sầu, cùng đi ăn sao?"
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ thẳng tắp, mặc dù là Thịnh Như Ỷ cười hỏi, nhưng mà Kha Nhược Sơ cảm nhận có chỗ không đúng, "Không phải ạ...."
Đối mặt với Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ chỉ có thể mím môi, không biết nên nói như thế nào cho đúng.
Thịnh Như Ỷ dường như cảm nhận được trong ánh mắt của Kha Nhược Sơ có sự khó xử.
Hai người trầm mặc không nói chuyện.
"Vậy em thích kiểu người thế nào?" Thịnh Như Ỷ thay đổi đề tài, nửa nói giỡn nửa nói thật, nói rất nhẹ nhàng, "Có muốn chị đây giới thiệu cho em không?"
Lại là vấn đề này, Bạch Mông cũng đã từng hỏi qua.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ một lát, hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn những chiếc lá rơi trên mặt đất, trong lòng cô đã có đáp án, không hề mang theo chút suy nghĩ phức tạp nào.
Lúc Thịnh Như Ỷ hỏi cô vấn đề này, cho dù cô không ngẩng đầu lên, nhưng ở trong đầu hay trước mắt cũng chỉ có con người này,
Cô thích Thịnh Như Ỷ ôm lấy cô, an ủi mỗi khi cô cảm thấy áp lực, thích cùng nhau đi ăn, thậm chị mỗi dáng vẻ khi hút thuốc hay uống rượu, đều thích....
Bắt đầu từ đêm nay, Kha Nhược Sơ biết rõ, bản thân đã thích Thịnh Như Ỷ rồi, thích không phải vì Thịnh Như Ỷ làm những chuyện khiến cho cô cảm động, mà thích chỉ đơn giản là thích vậy thôi, thích được ở cạnh Thịnh Như Ỷ.
Xong rồi.
Cô lại bắt đầu yêu thầm.
Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ cúi đầu, cũng không trả lời, lại bắt đầu bỡn cợt, "Sao lại thẹn thùng rồi? Lần trước, không phải chị nói với em rồi sao, phải mặt dày mới theo đuổi được bạn gái."
Kha Nhược Sơ ngẩng đầu, cố gắng lấy hết dũng khí, bỏ qua sự xấu hổ mà nói, "Em thích người như chị." Nhưng mà khi cô nhìn vào gương mặt của Thịnh Như Ỷ, không hiểu tại sao lại không thể mở miệng, "Em...."
Cứng đờ.
Vì sao Thịnh Như Ỷ lại có thể nhẹ nhàng nói những lời lay động lòng người mà cô lại không thể có được 1% cái nhẹ nhàng kia.
Đến cửa ký túc xá.
Thịnh Như Ỷ nhìn quầng thâm dưới mắt của Kha Nhược Sơ, trông xơ xác vô cùng, "Không trêu em nữa, em mau về ngủ đi."
"Vâng." Kha Nhược Sơ vẫn nhát gan, cô cảm thấy Thịnh Như Ỷ nói đúng, loại người da mặt mỏng như cô, miệng cũng không biết nói lời xao xuyến thì làm sao mà theo đuổi được bạn gái.
Thịnh Như Ỷ yên lặng nhìn bóng dáng Kha Nhược Sơ, lời nói vừa rồi, cô thừa nhận... bản thân hơi sốt ruột, Lâm Nghiên nói không sai, cô đang sốt ruột.
Trên đường đi vào ký túc xá, Kha Nhược Sơ vẫn còn cuộc đối thoại với Thịnh Như Ỷ.
"Tại sao em lại đồng ý cùng cô ấy đi biển chơi?"
"Em thích Lâm Nghiên à?"
"Em đối với mấy chị gái sẽ đều như vậy à?"
Càng nghĩ Kha Nhược Sơ càng cảm thấy, hình như Thịnh Như Ỷ rất để bụng....
Kha Nhược Sơ âm thầm quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện Thịnh Như Ỷ vẫn còn đứng ở chỗ đó, cũng nhìn cô.
Khoảng cách không gần không xa.
Không hẹn mà đối diện nhau.
Dừng một chút, đột nhiên Kha Nhược Sơ lấy hết can đảm, xoay người bước chân nhanh trở lại chỗ Thịnh Như Ỷ.
Đến gần.
Thịnh Như Ỷ đang định châm điếu thuốc, thấy Kha Nhược Sơ đi lại, cô dừng động tác, hạ tay xuống, "Làm sao vậy?"
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, "Mới vừa rồi, em quên nói...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.