Lay Động Tiếng Lòng

Chương 33:




Trong phút chốc, Kha Nhược Sơ lúng túng.
Nhưng mà không ngờ Bạch Mông lại kích động....
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, không thể nào có chuyện đó." Bạch Mông rung đùi đắc ý, nhấn mạnh ba lần, không chờ Kha Nhược Sơ nói gì, cô đã tự phủ nhận lời nói trước đó của bản thân.
Kha Nhược Sơ mở to mắt, hoàn toàn không ngờ được Bạch Mông sẽ phản ứng thế này, giống như Thịnh Như Ỷ mà thích cô thì cây vạn tuế cũng ra hoa.
Cô không nhịn được mà nghĩ, có phải cô đã thích một người không nên thích không?
Không trách Bạch Mông lại có thái độ này, cô vừa nói ra người kia có phải chị cô  không thì trong đầu cô lại suy nghĩ đến lời Kha Nhược Sơ nói, người kia rất dịu dàng, còn biết dỗ dành người khác, đặc biệt là còn nấu ăn. Cho nên phản ứng lại của Bạch Mông chính là: Sao có thể là chị cô ấy được?
Tuyệt đối không có khả năng này! Chị cô vốn có tiếng là người không dễ chọc, hơn nữa sẽ không vào nhà bếp.
Đột nhiên, cái đề tài này không thể nói thêm được nữa.
"Mình đi rửa mặt." Kha Nhược Sơ chán nản xuống giường, đi vào trong nhà vệ sinh.
Trước khi ngủ, Bạch Mông vẫn không tha còn quấn lấy Kha Nhược Sơ mà nhiều chuyện, "Cậu kể cho mình nghe thêm chuyện của cậu và chị ấy đi, hai người quen biết nhau như thế nào?"
"Mình mệt rồi, đi ngủ đây." Kha Nhược Sơ nằm nghiêng trên giường, mặc dù không buồn ngủ nhưng vẫn nói vậy.
Cô không có tâm trạng mà cùng Bạch Mông nói về chuyện này nữa, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến câu nói không thể nào của Bạch Mông. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thật đúng là tự mình đa tình.
Tắt đèn, Kha Nhược Sơ vẫn còn mở mắt.
Cô cho rằng sau khi tâm sự với Bạch Mông sẽ bớt bối rối, nào ngờ nói xong càng bối rối hơn.
...
Cuối tháng mười, trời mưa tầm tả kéo dài hơn cả tuần, mãi cho đến đầu tháng 11, bầu trời mới trong xanh trở lại.
Thời tiết này rất thích hợp để đi chơi.
Đúng hẹn cùng đi biển.
Khi Kha Nhược Sơ ở cấp cứu, toàn bộ ngày phép của cô vẫn chưa dùng, cho nên xin nghỉ hai ngày cũng không gặp vấn đề trở ngại. Bạch Mông cũng muốn đi nhưng không xin nghỉ được, cho nên không thể đi.
9 giờ sáng, ở sân bay.
Lúc Lâm Nghiên nhìn thấy Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ cùng nhau đến sân bay, xuất hiện ở trước mặt cô, trong lòng tự dưng có cảm giác "bất an".
Cái này dựa vào trực giác của phụ nữ.
"Cậu bận rộn như vậy, lúc trước nói không muốn đi mà. Sao đột nhiên lại thay đổi ý định vậy?" Lúc Lâm Nghiên hỏi Thịnh Như Ỷ, cũng lơ đãng đánh giá Kha Nhược Sơ đang đứng kế bên, Thịnh tổng đối với người gọi là em gái này, đúng là tốt hết chỗ nói.
Hoá ra Thịnh Như Ỷ không định đi sao? Kha Nhược Sơ nghe Lâm Nghiên nói xong mới biết được.
"Tháng này có nhiều dự án lớn, mình muốn đi nghỉ xả hơi hai ngày, không được à?"
Lâm Nghiên: "Đương nhiên là được, mình đã rủ cậu đi từ sớm rồi mà."
Sau khi làm thủ tục xong.
Lâm Nghiên và Thịnh Như Ỷ ngồi cùng nhau, Kha Nhược Sơ ngồi ở dãy ghế phía trước các cô, gần cửa sổ.
"Đừng nói với mình, cậu cố ý đi cùng cô nhóc đó nhé?" Lâm Nghiên quay sang nhìn Thịnh Như Ỷ, nhẹ giọng hỏi. Mặc dù hỏi thế, nhưng mà giác quan thứ sáu mách với cô rằng tám phần là vậy.
Thịnh Như Ỷ thản nhiên liếc nhìn, không trả lời.
"Sao nào, có phải sợ mình ăn mất em gái của cậu a?" Lâm Nghiên tiếp tục hỏi, mắt không chớp mà quan sát biểu cảm của Thịnh Như Ỷ, giống như đang cực lực tìm ra chút manh mối gì đó.
"Tối hôm qua, mình ngủ không ngon, nghỉ ngơi chút đây." Trên mặt Thịnh Như Ỷ không có bất kỳ biểu cảm nào, muốn bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu.
Lâm Nghiên thật đúng là không đoán ra được tâm tư của Thịnh Như Ỷ. Với phong cách của Thịnh Như Ỷ, nếu coi trọng người nào đó, đã sớm ra tay rồi, đâu thể nào giấu giấu diếm diếm, làm kiểu yêu thầm người ta.
Cái này không giống với phong cách Thịnh Như Ỷ.
Nhưng mà Lâm Nghiên không tìm được lý do khác, vì sao mà Thịnh Như Ỷ lại để bụng với cô gái nhỏ này như vậy?
Lúc đến Tân Thành đã 11 giờ hơn.
Bên khách sạn đã sắp xếp xe chuyên dùng đến đón các cô, sau khi về đến khách sạn, vừa vặn đúng giờ ăn trưa. Cũng không đi bao xa, chỗ ăn ở ngay tầng 1 của khách sạn.
Mặc dù là kỳ nghỉ của công ty, nhưng có không ít nhân viên mang theo bạn bè hoặc người thân đi cùng, rất đông vui.
Nếu không phải Thịnh Như Ỷ cũng đến đây, dưới bầu không khí náo nhiệt vậy, Kha Nhược Sơ cũng không biết nên theo ai.
Ăn trưa không được bao lâu, Thịnh Như Ỷ đứng dậy, "Mọi người tiếp tục ăn đi, tôi đi nghe điện thoại."
Cô đột nhiên giao lại công việc cho cấp dưới làm, có một số việc cấp dưới không dám quyết định, cho nên không tránh khỏi việc gọi cho cô để xin ý kiến chỉ thị.
Chị ấy lần này giành thời gian đến đây sao? Trước khi ăn cơm, Kha Nhược Sơ có chú ý đến điện thoại của Thịnh Như Ỷ, hình như có không ít cuộc gọi bàn về công việc.
Kha Nhược Sơ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Thịnh Như Ỷ đứng ở ngoài nhà hàng nghe điện thoại. Khoảng cách không xa, có thể thấy rõ mặt Thịnh Như Ỷ, hôm nay cô mặc áy dài, mà cảnh ở phía sau lại là trời xanh biển xanh, gió biển cùng với ánh mặt trời dịu mát.
Kha Nhược Sơ thích nhìn Thịnh Như Ỷ vén tóc, lộ ra một bên sườn mặt đẹp, lúc cười lên lại quyến rũ, giống như có chút ý đồ xấu trong đó nhưng lại lay động lòng người.
"Sao không ăn vậy em? Ăn nhiều một chút đi." Lâm Nghiên ngồi một bên nhắc nhở Kha Nhược Sơ.
"Vâng." Lúc này Kha Nhược Sơ mới hoàn hồn.
Có thể là thông qua Thịnh Như Ỷ biết được Lâm Nghiên theo đuổi cô, cho nên bây giờ Kha Nhược Sơ ở trước Lâm Nghiên có chút e dè.
"Thử cái này đi, cái này khá đặc sắc."
Một ly đồ uống lạnh đưa đến trước mặt Kha Nhược Sơ, hình như là một loại cocktail, thấy vậy cô lập tức nói với Lâm Nghiên, "Em không cần ạ, em không uống rượu được."
Lâm Nghiên thấy cô từ chối, nói thẳng không uống được, ngược lại càng có hứng thú, "Uống một ly thôi, nếm thử mùi vị."
"Chị Nghiên, em thật sự không uống được rượu."
Lâm Nghiên vẫn không buông tha cho Kha Nhược Sơ, "Lần trước, chị uống giúp em nhiều ly như vậy, lần này em uống một ly không được sao? Bên trong không có rượu gì, không có say đâu."
Những lời này đúng là chọc đúng nhược điểm của Kha Nhược Sơ, cô sợ nhất là thiếu người ta cái gì đó. Lâm Nghiên đã nói như vậy, cô đành căng da đầu mà uống, Lâm Nghiên nói ly này không có rượu, chắc là không sao đâu.
"Rõ ràng là có thể uống được rượu mà nói không uống được." Lâm Nghiên cầm thêm một ly đưa tới, "Nào, uống cùng chị một ly nữa, chị sẽ tha cho em."
"Chỉ là đồ uống thôi mà, không sao đâu."
Dưới sự xúi giục của Lâm Nghiên và những người khác, Kha Nhược Sơ miễn cưỡng uống thêm một ly.
Đến ly thứ ba, Kha Nhược Sơ nói không uống nữa, nếu uống nữa chắc chắn sẽ có ly thứ tư, "Em không uống được nữa, uống nữa sẽ say."
Uống nữa sẽ say? Trong đầu Lâm Nghiên suy nghĩ, nếu như chuốc say cô gái này, để cô nhìn xem khi say cô gái này sẽ như thế nào.
Sau khi Thịnh Như Ỷ kết thúc cuộc gọi, trở lại bàn ăn, thấy Lâm Nghiên đang ép Kha Nhược Sơ uống rượu, cô không thèm nói cái gì, trực tiếp đưa tay ra vòng qua người Kha Nhược Sơ cầm ly rượu từ tay Lâm Nghiên, một hơi uống cạn.
Kha Nhược Sơ quay đầu nhìn, thấy Thịnh Như Ỷ hơi ngửa đầu một chút, thoáng một cái đã uống sạch rượu trong ly, chỉ còn lại mấy viên đá trong đó.
Đây là có ý gì chứ? Lâm Nghiên nhìn Thịnh Như Ỷ chằm chằm, "Mình có mời cậu uống đâu?"
Thịnh Như Ỷ thả ly rượu xuống bàn, vứt ra một câu, "Mình giúp em ấy uống, cậu đừng có mà làm khó dễ em ấy, ăn cơm đi."
Kha Nhược Sơ đã hiểu tại sao mỗi lần ngồi bên cạnh Thịnh Như Ỷ, cô luôn có cảm giác an toàn, vì con người này sẽ luôn che chở cho cô mọi lúc.
Vài phút sau, Kha Nhược Sơ ý thức được, Lâm Nghiên lừa cô, nồng độ của ly rượu này rất cao, tác dụng của rượu lại chậm, bây giờ đầu cô mới bắt đầu choáng váng.
Kha Nhược Sơ dùng tay xoa xoa đầu, cảm giác được mặt thật nóng, không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
"Em uống rượu à?" Thịnh Như Ỷ nhìn dáng vẻ của Kha Nhược Sơ cảm giác không đúng.
"Vâng, uống hai ly ạ...."
"Thật là uống một ly sẽ say sao, mình có tưởng đâu em ấy nói giỡn chứ." Lâm Nghiên nhìn thấy Kha Nhược Sơ có vẻ say rồi, hoá ra không có gạt người.
Thịnh Như Ỷ liếc Lâm Nghiên một cái, ánh mắt không mấy dịu dàng.
"Em muốn... về phòng trước." Kha Nhược Sơ lảo đảo đứng dậy, cảm giác bản thân không thể ở bên ngoài được nữa.
"Mọi người tiếp tục ăn đi, tôi đưa em ấy về phòng." Lâm Nghiên cũng vội vàng đứng lên, đỡ lấy Kha Nhược Sơ, "Chị đỡ em, em đi chậm một chút."
"Không sao ạ, em có thể tự đi được...."
"Chân còn không đứng nổi nữa rồi, em còn nói có thể tự đi sao, đừng có cậy mạnh." Lâm Nghiên nhìn gương mặt đỏ bừng của Kha Nhược Sơ, càng cảm thấy rất đáng yêu, "Chị đưa em về phòng, ngoan."
Lâm Nghiên vừa định ôm eo Kha Nhược Sơ đỡ cô đi.
"Để mình đưa em ấy về phòng là được." Thịnh Như Ỷ đi lên trước, đã ôm lấy bả vai Kha Nhược Sơ, để cho Kha Nhược Sơ dựa vào người cô.
Mặc dù ý thức của Kha Nhược Sơ giờ đây đã mơ hồ, nhưng mà vẫn dựa vào người Thịnh Như Ỷ, đi theo cô, thật sự rất ngoan ngoãn.
Lâm Nghiên bị vứt qua một bên, cô yên lặng nhìn một lát, không nhịn được mà chửi thầm, quý cô kiêu ngạo kia rốt cuộc muốn làm gì? Đến nước này rồi mà còn ngáng chân cô nữa.
Trong thang máy, Thịnh Như Ỷ đỡ Kha Nhược Sơ, ấn tầng 13, lúc này Lâm Nghiên cũng đi vào, "Cậu nha, làm chị cũng thật tận chức tận trách."
Biểu cảm Thịnh Như Ỷ có chút lạnh lùng, không thèm để ý đến Lâm Nghiên.
Chờ đến tầng 13, quét thẻ mở cửa.
"Cậu xuống ăn trưa đi, mình ở lại chăm sóc em ấy là được." Lâm Nghiên muốn đoạt lấy Kha Nhược Sơ từ tay Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ, "Cậu đừng có động vào em ấy."
Lâm Nghiên cười xấu hổ, cô rất ít khi nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng như thế của Thịnh Như Ỷ, "Thịnh tổng, cậu đây là cố ý sao?"
"Cậu biết rõ em ấy không thể uống rượu, còn mời em ấy uống, vậy phải xem cậu có phải cố ý hay không mới đúng?!" Thịnh Như Ỷ cười lạnh, giọng nói ngày càng nặng nề mà đối chất Lâm Nghiên, "Lâm Nghiên cuối cùng cậu muốn làm gì, muốn làm cách như thế đối xử với một cô gái sao?"
Giọng nói của Thịnh Như Ỷ rất lớn, nói đúng hơn là bây giờ cô đang nổi cáu, chuyện Kha Nhược Sơ không thể uống rượu, rõ ràng Lâm Nghiên đã biết, hôm nay còn cố ý mời là sao.
Kha Nhược Sơ mơ hồ nhìn Thịnh Như Ỷ, lần đầu tiên cô thấy Thịnh Như Ỷ nổi cáu như vậy, đã không còn cái dáng vẻ ưu nhã thản nhiên của ngày thường.
Thịnh Như Ỷ giống như vì cô mà sốt ruột.... Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ không chớp mắt.
Lâm Nghiên có muốn đè nén cảm xúc cũng không đè nén được, ý cười trên mặt cô tan ra, "Mình cũng có biết em ấy kém như vậy đâu, chẳng qua uống hai ly thôi mà, say thì ngủ một giấc là được, cậu có cần nổi cáu với mình không?"
Hai người đều thuộc loại không dễ chọc.
Không khí căng thẳng, cuộc đối thoại phút chốc như nước trên bếp lửa.
"Mình nghiêm túc nói cho cậu biết, về sau đừng có động vào em ấy." Thịnh Như Ỷ chậm rãi nói, nói một câu cảnh cáo như vậy rồi đỡ Kha Nhược Sơ đi vào phòng, bực bội mà đóng cửa mạnh.
Lâm Nghiên đứng ở ngoài cửa, trong lòng chửi thầm, chị chị em em cái mẹ gì, là tình nhân bé bỏng thì đúng hơn?
"Em nhìn chị làm gì?" Thịnh Như Ỷ cúi đầu, thoáng nhìn thấy Kha Nhược Sơ đang nhìn cô.
Kha Nhược Sơ không nói lời nào, vẫn nhìn cô như thế.
"Em nhìn cái gì mà nhìn hả? Không thể uống rượu còn dám uống, đây đâu phải là lần đầu tiên, sao trí nhớ ngắn quá vậy? Sao dễ bị người ta dụ dỗ quá vậy hả? Say như thế này, lỡ bị người ta bắt nạt cũng không biết...." Giọng nói Thịnh Như Ỷ càng ngày càng nặng, cô không dám nghĩ, nếu như hôm nay cô không đi chung với bọn họ, đứa ngốc này không biết đã bị người ta bắt nạt đến mức nào.
Chị ấy thật hung dữ a....
Kha Nhược Sơ cau mày mếu máo, bị Thịnh Như Ỷ mắng một hơi như vậy, cũng không biết nên nói gì.
Nhưng mà nhìn thấy Thịnh Như Ỷ sốt ruột như vậy, quan tâm cô như vậy, cô thực sự cảm động, Kha Nhược Sơ mượn rượu mà cả gan ôm chặt lấy người trước mặt, mang theo chút ấm ức, làm nũng, "Em biết sai rồi, chị đừng nóng giận...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.