Lay Động Tiếng Lòng

Chương 42:




Khởi động xe, Thịnh Như Ỷ quay đầu xe, đi về hướng trường học.
Kha Nhược Sơ vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa cô và Thịnh Như Ỷ, khi mọi thứ xảy ra đều xuất phát từ thích thì cảm giác khác hơn ngày xưa rất nhiều.
"Nếu mỗi ngày chị đều muốn em ở bên cạnh chị thì sao?"
Bây giờ, khi Kha Nhược Sơ nhớ đến những lời nói đó, trong lòng cô chỉ có ngọt ngào. Hoá ra không phải đùa giỡn nhau, Thịnh Như Ỷ cũng giống như cô vậy, thật sự nghiêm túc.
Giống như là mơ vậy, Kha Nhược Sơ thật sự không dám tin, sẽ có một ngày mối quan hệ của cô và Thịnh Như Ỷ lại phát triển đến mức này, cô lén ngắm nhìn người đang lái xe, vẫn là góc mặt quen thuộc, vẫn xinh đẹp vẫn mê người như ngày nào. Rất chân thật.
Người mà cô thương nhớ vừa hay cũng thích cô, lần đầu tiên trong đời, Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân thật may mắn.
Nghĩ như vậy, Kha Nhược Sơ nhịn không được mà cười ngây ngô.
Thịnh Như Ỷ đang lái xe nhìn thấy Kha Nhược Sơ cười ngây ngô, bất giác cô cũng mỉm cười theo, đứa ngốc cái biệt danh này gọi không sai.
Đi đến cửa Bắc đại học Y, Thịnh Như Ỷ đưa Kha Nhược Sơ đến khu giảng dạy. Thời gian vừa vặn đúng 7 giờ 59 phút.
"Em vào đi."
Lúc này, nhìn Thịnh Như Ỷ đứng ở đây, Kha Nhược Sơ không can tâm đi vào trong lớp học, nhưng mà tiếng chuông bắt đầu khoá học cũng đã vang lên.
Mới vừa quay đầu lại thì Kha Nhược Sơ đã xoay người lại gọi, "Chị...."
Còn gọi cô là chị nữa sao, có kỳ quái lắm không? Nhưng mà gọi mãi cũng thành thói quen rồi, mặc dù ở ngoài miệng Kha Nhược Sơ gọi Thịnh Như Ỷ một tiếng chị, nhưng mà ở trong thâm tâm cô, từ chị này đã biến chất.
Thịnh Như Ỷ đứng yên một chỗ nhìn Kha Nhược Sơ, "Hửm?"
"Chị về nhà sớm nghỉ ngơi đi nha, hôm nay chị vừa mới xuất viện, trong khoảng thời gian này nếu không có việc gì thì cũng đừng có thức đêm, đừng để bản thân mệt mỏi quá." Kha Nhược Sơ dặn dò một đống, biết Thịnh Như Ỷ là người cuồng công việc, cũng không biết quý trọng bản thân.
Cho nên cô nghiêm túc mà quan tâm, giống như cán bộ già hay thích lải nhải, nhưng mà Thịnh Như Ỷ lại thích nghe như thế, "Được rồi, chị sẽ nghe lời bác sĩ Kha."
Kha Nhược Sơ hài lòng, cười cười.
Thịnh Như Ỷ thấy cái vẻ mặt ngây ngô của Kha Nhược Sơ, nhịn không được lại véo nhẹ lên má, "Đi học đi."
Mỗi lần, Kha Nhược Sơ bị Thịnh Như Ỷ véo mặt, cô cảm giác như được cuốn vào vòng xoáy hạnh phúc, như con nai chạy loạn, không thể nào bình tĩnh xuống được. Thật sự lúc này cô không muốn đi học, chỉ muốn ngây ngốc ở bên cạnh Thịnh Như Ỷ.
Nếu cô quá dính người, liệu Thịnh Như Ỷ có chê cô ngây thơ quá không? Nếu đã xác định ở bên nhau với Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân cô cần phải trưởng thành hơn nữa.
Nhớ lại những lời Bạch Mông nói trước kia, Thịnh Như Ỷ để bụng chuyện cô còn nhỏ tuổi, chắc trong lòng vẫn còn điều bâng khuâng.
Trong phòng học, hầu hết mọi chỗ đều có người ngồi.
Kha Nhược Sơ đi vào lớp học từ cửa sau, cô tìm một chỗ trống ở gần hàng phía sau cùng mà ngồi xuống.
Những lớp học lý thuyết thật nhàm chán.
Đêm nay, đã xảy ra một số chuyện, làm sao mà Kha Nhược Sơ có tâm trí để nghe bài giảng, trong đầu cô bây giờ, đều là hình bóng của Thịnh Như Ỷ, thực sự nhớ đến vậy sao, rõ ràng mới tách ra được vài phút thôi.
Sau khi đưa Kha Nhược Sơ đến phòng học, một mình Thịnh Như Ỷ lang thang ở trong trường học, sau đó ngồi ở trên băng ghế ở khu giảng dạy.
Châm một điếu thuốc.
Chỉ là châm lửa lên nhưng lại không hút.
Những người đến rồi đi hầu hết là các sinh viên trẻ, ngẫu nhiên còn có vài cặp tình nhân đi ngang qua, tình yêu vườn trường luôn trong sáng và tốt đẹp.
Thịnh Như Ỷ vẫn luôn tiếc nuối, tiếc nuối bản thân chưa từng được trải qua quảng thời gian đẹp như vậy. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ vì cô đơn, mà đối với cô chuyện tình cảm cũng trở nên hờ hửng, sống buông thả, tóm lại là một cuộc sống hỗn độn.
Sau đó, cứ như là ý trời, để cho cô gặp được Kha Nhược Sơ. Một cô gái giống như một tờ giấy trắng, ngây thơ, đáng yêu, dịu dàng lại hiền lành.
Đây là một cô gái đơn giản còn hơn chữ đơn giản, thế mà không ngờ bản thân cô lại rơi vào cảm giác tâm động xao xuyến.
Đã hơn ba mươi mấy tuổi đầu, Thịnh Như Ỷ cũng coi như là một người cởi mở, cô không ngờ bản thân sẽ gặp được một người như vậy, thật khó mà tin được. Gặp nhau thật sự không dễ dàng, cho nên phải biết quý trọng, đúng không nhỉ?
Đặc biệt là một cô gái ngây thơ trong sáng như Kha Nhược Sơ, càng đáng được trân trọng hơn.
Thịnh Như Ỷ nhấp một hơi thuốc, rồi cười cười, lại nhớ đến cái dáng vẻ của Kha Nhược Sơ khi nắm tay cô, sao mà cô nhóc này lại có thể ngọt ngào như thế chứ.... Đêm nay, Thịnh Như Ỷ không biết đã suy nghĩ bao nhiêu lần về nó nữa.
Hút thuốc xong.
Thịnh Như Ỷ nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng là tiết đầu tiên của khoá học hết giờ, cô lái xe đi vòng vòng ở gần trường học, cuối cùng dừng lại ở một tiệm bán bánh mì.
Mua một cái bánh mì chà bông kèm một ly trà sữa.
Trước kia, đi ngang qua chỗ này, cô nhớ rõ Kha Nhược Sơ từng nhắc một lần, nói bán mì chà bông ở chỗ này ngon hơn mấy chỗ khác nhiều.
Chuông tan học vang lên.
Đã hết một tiết học, Kha Nhược Sơ một chữ cũng không nghe lọt tai, đêm nay có một việc cô hối hận nhất là không cùng Bạch Mông trốn học.
Trong phòng học là tiếng cười nói ríu rít, mọi người đang tán gẫu với nhau, có người thì chợt mắt.
Không biết Thịnh Như Ỷ đang làm gì?
Kha Nhược Sơ chán nản tựa vào bàn học, tiếp tục thất thần, lúc này có một bóng người dừng trước mặt, tiếp đến là một ly trà sữa được đưa tới.
"Cho cậu."
Kha Nhược Sơ ngồi dậy, ngẩn người, cô nhìn người kia xấu hổ, "Cảm ơn, mình không uống."
Thanh niên kia vẫn duy trì cầm ly trà sữa trên tay.
Cậu ta xấu hổ, lấy tay sờ sờ đầu, "Cậu cầm đi. Mình cố ý mua cho cậu."
Kha Nhược Sơ sợ nhất là rơi vào tình huống như vậy, cô cầm ly trà sữa, rơi vào thế khó xử, thật xấu hổ, "Cái này... mình thật sự không cần, cậu cầm lấy đi."
Đang vào lúc không biết phải làm thế nào, thì ly trà sữa trong tay đã bị người khác cướp đi, Kha Nhược Sơ ngước mắt lên nhìn.
Còn cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Là Thịnh Như Ỷ.
"Em ấy không cần." Thịnh Như Ỷ làm mặt lạnh, còn đem trà sữa trả lại, từ từ mà nói với thanh niên kia, "Sau này, đừng có quấy rầy em ấy nữa, hiểu rồi chứ?"
Kha Nhược Sơ ngây người.
Rõ ràng là chỉ nói hai câu đơn giản thôi, nhưng mà không biết tại sao, lời nói ra trong miệng Thịnh Như Ỷ lại hoàn toàn khác, thật sự có khí chất cua nữ vương.
Gương mặt xinh đẹp, đẹp đến mức làm cho người có cảm giác xa cách, cho nên lúc Thịnh Như Ỷ làm mặt lạnh, thì cái dáng vẻ đó thực sự không dám chọc. Nếu không vì thế thì Kha Nhược Sơ làm gì có ấn tượng ban đầu với Thịnh Như Ỷ là gái hư chứ.
Cho nên, nhìn người đừng có nhìn vẻ mặt ngoài của người ta, phải quen biết tìm hiểu nhau, Kha Nhược Sơ mới biết được Kha Nhược Sơ có bao nhiêu ôn nhu.
Thanh niên kia nhìn cũng ngây người.
Cậu ta lần đâu tiên theo đuổi bạn gái, nào ngờ lại đụng một tình huống thế này, giáp mặt được hai giấy, cậu ta lẳng lặng cầm ly trà sữa, mặt xám xịt đi mất.
Mấy người đi rồi, Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ, "Không phải chị đã dạy em, lúc từ chối người khác phải làm mặt lạnh thờ ơ sao, sao lại quên rồi hả?"
Thôi bỏ đi, cô nhóc này mà làm mặt lạnh như kiểu kia thì khiến người ta lại thích không bỏ được.
"Có nhiều người theo đuổi em lắm à?" Thịnh Như Ỷ lại hỏi.
"Không có ạ!" Kha Nhược Sơ nhanh chóng phủ định, lại nhìn Thịnh Như Ỷ rồi cười, sao cô cứ cảm thấy Thịnh Như Ỷ còn ghen hơn cả cô nữa, "Sao chị còn chưa đi về nhà?"
Thịnh Như Ỷ ngồi xuống bên cạnh Kha Nhược Sơ, "Ăn cái này đi."
Kha Nhược Sơ: "Chúng ta mới ăn tối mà."
"Buổi tối, em ăn ít như gì." Thịnh Như Ỷ đã lấy cái bánh mì ra đưa cho Kha Nhược Sơ, "Ăn thêm đi."
Đúng là đêm nay Kha Nhược Sơ không có ăn gì nhiều, chỉ có ngây ngốc ăn chút đồ ăn, trong bụng lúc này cũng trống rỗng.
Bánh mì mua ở tiệm bánh mà cô hay mua ăn, vị bánh mì và trà sữa đều là hương vị mà cô thích, mắt Kha Nhược Sơ nhìn vào nhãn hiệu trà sữa, đã rõ được năm phần rồi nhưng vẫn hỏi.
"Chị mua cho em sao?"
Thịnh Như Ỷ lấy uống hút cắm vào ly trà sữa còn đang nóng, "Không ăn lát nữa sẽ đói."
Được người mình thích quan tâm chăm sóc, nhớ rõ món ăn bản thân thích, hoá ra là thế này. Kha Nhược Sơ cầm lấy bánh mì Thịnh Như Ỷ đưa cho cô, cúi đầu cắn một cái, cái miệng nhỏ phồng lên, lại nhìn nhìn Thịnh Như Ỷ cười, ăn thật sự rất ngon.
Sau khi ăn một miếng, Kha Nhược Sơ mới nhớ bản thân chỉ lo ăn, nói với Thịnh Như Ỷ, "Chúng ta ăn cùng nhau đi...."
Kha Nhược Sơ mới nói được nửa câu, thì đã thấy Thịnh Như Ỷ đưa người sang, hé miệng ra, trực tiếp cắn một miếng bánh mì ở trên tay cô.
Lần này, Kha Nhược Sơ tỏ ra ngại ngùng, vì Thịnh Như Ỷ cắn đúng vào chỗ cô vừa mới cắn qua.
Không cần nói cũng biết có bao nhiêu mờ ám.
"Ăn cũng khá ngon."
Bỗng nhiên, cái đầu gỗ của Kha Nhược Sơ được thống suốt, cũng không chia bánh mì ra thành hai phần, mà chủ động đưa đến bên miệng Thịnh Như Ỷ, "Vậy chị ăn thêm một miếng nữa đi."
Nhìn thấy Kha Nhược Sơ chủ động cho cô ăn, Thịnh Như Ỷ miễn cưỡng ăn thêm một miếng nhỏ nữa, thực sự không thể ăn nhiều, nếu như dáng người mà quản lý cho tốt, về sau biết làm sao dụ dỗ con thỏ trắng kia chứ?
Giảng viên quét mắt nhìn một vòng trong phòng học, giảng viên nhìn qua chỗ của Kha Nhược Sơ đột nhiên nhíu mày, trong lòng khẽ thở dài, bây giờ sinh viên đi học, sao chuyện hiếu học không thấy đâu hết, chỉ toàn vội vàng yêu đương.
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết học vang lên.
Thịnh Như Ỷ vẫn không chịu đi.
"Bây giờ, chị không về nhà sao?" Miệng Kha Nhược Sơ hỏi Thịnh Như Ỷ như vậy nhưng trong lòng thì ngược lại.
Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu nhìn Kha Nhược Sơ, giống như nhìn thấy tâm tư con người này, nhẹ giọng nói, "Ngồi đây cùng nghe giảng bài với em."
Kha Nhược Sơ được cưng chiều mà ngạc nhiên, bao nhiêu vui vẻ đều thể hiện ở trên mặt, chắc đêm nay cô đành phải âm thầm xin lỗi giảng viên, chữ thầy nói bao nhiêu thì trả lại cho thầy hết, chứ không nhớ nổi một từ nào.
Trên bục giảng, thầy giáo dùng tiếng phổ thông giảng dạy như trong giọng nói vẫn mang theo âm điệu của người Nam Thành. Hừng hực nhiệt huyết mà giảng bài để nội dung nhàm chán này trở nên thú vị.
Chuyện ngồi trong lớp nghe giảng, đã là chuyện của mấy năm về trước. Thịnh Như Ỷ quay sang nhìn Kha Nhược Sơ đang cúi đầu ghi ghi chép chép, thời gian bỗng dưng như được quay ngược lại về những năm tháng trước kia.
Thịnh Như Ỷ ghé người gần sát Kha Nhược Sơ, nhìn xuống nét chữ của Kha Nhược Sơ, người này đang nghiêm túc ghi chép bài giảng. Nét chữ thanh tú, gọn gàng, dứt khoát.
"Chữ rất đẹp, em từng luyện qua sao?"
Kha Nhược Sơ nghe Thịnh Như Ỷ khen mình, cô quay đầu sang nhìn Thịnh Như Ỷ, nào đâu mặt hai người chỉ cách nhau mấy cm, xém chút nữa là chạm nhau.
Với khoảng cách gần như thế này, Kha Nhược Sơ không e dè gì hết, nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, ánh mắt không hề né tránh. Về sau, không cần phải khắc chế bản thân, có thể quang minh chính đại mà bày tỏ tình cảm, thật hạnh phúc.
"Đừng nhúc nhích." Tay Thịnh Như Ỷ chạm lên gương mặt của Kha Nhược Sơ, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng phủi qua chỗ mặt dính chút vụn bánh mì, cô cong môi cười nói nhỏ, "Nhìn kìa, ăn thế nào mà để dính lên mặt vậy?"
"Không cẩn thận để dính ạ." Kha Nhược Sơ ngại ngùng đáp, vẫn còn chăm chú nhìn Thịnh Như Ỷ, nhìn vẫn không đủ, tâm đều bị nụ cười kia câu đi mất rồi.
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ si ngốc, nhắc nhở, "Nghiêm túc nghe giảng bài đi."
"Khụ...." Trên bục giảng, đột nhiên giảng viên ho lên, hắng giọng nói, "Dừng ở đây một chút, tôi nói với mọi người một câu chuyện bên lề. Đề nghị các bạn sinh viên đi học nghiêm tủ, tuân thủ quy định, về sau nếu không cần thiết thì đừng có mang đối tượng đến lớp học nha."
Kha Nhược Sơ vừa mới ngẩng đầu.
"Bạn học kia không cần nhìn ai khác, thầy nói em đó."
Chờ Kha Nhược Sơ phản ứng lại thì đã bị không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn, trở thành tiêu điểm của lớp học....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.