"Em lên đây làm gì? Đi sang giường bên kia mà ngủ." Thịnh Như Ỷ quay đầu đi, dùng mắt chỉ chỉ về hướng khác.
Đầu gối Kha Nhược Sơ vừa mới đặt lên giường, nghe lời lạnh lùng kia, động tác lên giường dừng lại.
Cô ấm ức nhìn Thịnh Như Ỷ, bây giờ lên cũng được mà xuống cũng không xong.
Thịnh Như Ỷ nhướng mày, giọng nói đầy lạnh lùng, "Chẳng phải em nói chúng ta ngủ riêng à."
Giờ phút này, Kha Nhược Sơ mới cảm nhận được có gì đó không ổn.
Trong lúc giằng co.
Chân Kha Nhược Sơ vẫn quỳ trên giường, dưới sự bối rối, cô vẫn không xuống giường, ngược lại mặt dày bò lên giường.
"Còn dám leo lên đây sao?" Mặc dù, ngoài miệng Thịnh Như Ỷ vẫn không tha cho Kha Nhược Sơ, nhưng lại không ngăn cản.
"Em muốn ngủ cùng chị." Kha Nhược Sơ nhỏ giọng nói, mặt dày chui vào trong ổ chăn, động tác dứt khoát, sợ Thịnh Như Ỷ đuổi xuống giường.
Sau khi nằm xuống bên cạnh Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ nhích lại gần, nhỏ giọng nói với Thịnh Như Ỷ, "Đừng giận em mà."
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Kha Nhược Sơ, khí giận trong lòng miễn cưỡng tiêu đi một ít, cô kéo chăn lên, hừ một câu, "Mệt mỏi, đi ngủ."
Nhắm mắt lại, Thịnh Như Ỷ cho rằng Kha Nhược Sơ sẽ sáp tới, dỗ dành cô đôi câu.
Hoặc là làm càn một chút.
Nào ngờ....
"Vâng." Kha Nhược Sơ định nói gì đó, nghe thấy Thịnh Như Ỷ bảo mệt muốn đi ngủ, còn ân cần tắt đèn.
Sau đó, không có chút động tĩnh nào.
Xem ra Thịnh Như Ỷ đã đánh giá cao người nào đó rồi.
Thịnh Như Ỷ quay đầu sang một bên, đêm nay cô bị Kha Nhược Sơ chọc tức chết rồi.
Trong phòng chỉ để lại một ánh đèn nhỏ, xua tan bóng đêm.
Một lúc sau, Kha Nhược Sơ mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thịnh Như Ỷ.
Ngày thường, Thịnh Như Ỷ sẽ ôm cô ngủ.
Đêm nay không có.
Còn tức giận sao? Kha Nhược Sơ thấp thỏm lo âu, cô thừa nhận đêm nay cô không nghĩ đến cảm nhận của Thịnh Như Ỷ, chắc chắn làm cho cô ấy không thoải mái.
Cho dù là ai cũng đều thấy không thoải mái.
Thịnh Như Ỷ tức giận cũng đúng.
Tâm Kha Nhược Sơ loạn cả lên, cũng oán trách bản thân nhát gan, tại sao không dám đứng ra nói chuyện với mẹ cô, mà chỉ nghĩ đến việc né tránh. Một ngày nào đó ngả bài, những chuyện khác cô còn không làm chủ được, nhưng chuyện tình cảm, cô nhất định phải làm chủ cho cuộc đời của cô.
Nằm trên giường một hồi lâu.
Kha Nhược Sơ không biết Thịnh Như Ỷ đã ngủ chưa, cô nghiêng người, vẫn nhịn không được vẫn muốn như ngày thường, ôm lấy người bên cạnh, thật dịu dàng.
Mùi hương dễ ngửi, mùi hương ưa thích.
Ôm như vậy mới ngủ ngon được.
Thời gian dần trôi qua.
Thịnh Như Ỷ vẫn chưa ngủ, cô nhẹ nhàng xoay người, Kha Nhược Sơ đã ngủ say, lúc ngủ thật đáng yêu.
Chưa thấy ai ngốc thế này, nói ngủ lập tức tắt đèn đi ngủ, giống y chang con heo lười vậy.
Nhìn chằm chằm một lát, Thịnh Như Ỷ nở nụ cười bất đắc dĩ, cô phát hiện bản thân không thể nào giận dỗi Kha Nhược Sơ được, cho dù thế nào thì vẫn thích.
Có chút mất ngủ.
Thịnh Như Ỷ yên lặng nhìn sườn mặt Kha Nhược Sơ, duỗi tay vuốt ve, gương mặt xinh đẹp lại ngây thơ, làn da mềm mại giống như trứng gà được bóc vỏ.
Thật ra, đối với một cô gái nhỏ tuổi hơn cô nhiều như thế cần phải dùng rất nhiều tình cảm, cũng cần can đảm.
Suy cho cùng, Kha Nhược Sơ vẫn còn trẻ, chưa va chạm nhiều, có lẽ còn chưa biết bản thân muốn cái gì, tương lai còn nhiều chuyện chưa biết trước được.
Đương nhiên, Thịnh Như Ỷ rất tin tưởng Kha Nhược Sơ, ngây thơ nhưng lại nghiêm túc, nhưng cô cũng biết, cái thích này vẫn chưa đủ chín chắn.
Cho nên, ban tối Thịnh Như Ỷ hỏi Kha Nhược Sơ, nếu Viên Lộ Chi không đồng ý cho hai các cô ở bên nhau, thì phải làm sao?
Cô tin chắc Kha Nhược Sơ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có lẽ từng nghĩ đi nhưng không để tâm.
Nếu không cũng sẽ không hoảng hốt như ngày hôm nay.
Thịnh Như Ỷ cười nhạt, sao lại bắt đầu suy nghĩ nhiều, lo được lo mất. Cô nhẹ nhàng hôn lên trán Kha Nhược Sơ, cho dù như thế nào, thì cô cảm thấy rất may mắn khi gặp được cô gái này.
*
Ngày tiếp theo, Viên Lộ Chi đến trường học đón Kha Nhược Sơ.
Ngày về nhà thứ nhất.
Kha Nhược Sơ nằm trên giường, ôm cái gối đầu, như cái bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại, đủ các loại bất an, nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua.
Tâm trạng quý cô Kha rối bời, vừa thẹn vừa xấu hổ lại... hối hận.
Hối hận bản thân ăn nói vụng về, biết rõ người kia tức giận lại biết làm sao dỗ dành.
Bây giờ, Kha Nhược Sơ mới ý thức, Thịnh Như Ỷ nói buồn ngủ chẳng qua là giận dỗi, nhưng cô lại ngốc nghếch cho là thật, tắt đèn đi ngủ, một câu dễ nói cũng không nói.
Xoa xoa cái trán, Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân lại làm sai.
Bạn gái giận dỗi còn không đi dỗ, vậy giận càng thêm giận rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, Kha Nhược Sơ như con cá chép bật người ngồi dậy, gọi điện thoại cho Bạch Mông.
"Mông Mông."
"Sao nè?"
"Ngày mai, cậu giúp mình một việc được không?" Kha Nhược Sơ nói, "Chỉ là nói với mẹ mình, đêm mai mình qua nhà cậu chơi."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói lớn, "Chậc chậc, thật đáng khen."
Bạch Mông cười, nói thẳng ra, "Sao đây, tối mai định đi qua nhà vợ à, muốn đem mình làm bức bình phong đúng không?"
Bây giờ, ở trước mặt Kha Nhược Sơ, Bạch Mông đều gọi Thịnh Như Ỷ là "vợ cậu" chứ không phải là "chị của mình".
"Hôm qua, mình chọc giận chị ấy."
Bạch Mông vui vẻ khi thấy người gặp hoạ, "Nói mình nghe chút nào."
"Tối hôm qua, mẹ mình ghé quá ký túc xá, bọn mình đụng mặt mẹ mình, mình không có nói chị ấy là bạn gái của mình, hình như chị ấy giận rồi."
Bạch Mông còn cho rằng có chuyện gì to tát lắm, "Cậu đi dỗ chị ấy là tốt rồi."
Kha Nhược Sơ còn hỏi, "Dỗ thế nào đây?"
"Kha Nhược Sơ, cậu có tiền đồ một chút đi, yêu đương cũng cần người khác dạy nữa sao?" Bạch Mông bắt đầu cà khịa.
Kha Nhược Sơ nói, "Mình biết nói thế nào đâu."
Có người trời sinh ăn nói đã vụng về, không biết biểu hiện thế nào, miễn bàn đến chuyện lời ngon tiếng ngọt, Kha Nhược Sơ chính là thuộc kiểu người này.
"Cậu chưa từng nghe câu đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành à? Cậu làm nũng gọi vào tiếng vợ yêu đi, lại chủ động làm cái kia.... Cái kia cậu hiểu chứ? Là vậy đó." Bạch Mông cảm thấy dạy bạn thân mình nằm trên bà chị già mình là tuyệt nhất rồi.
Kha Nhược Sơ nghe xong, nhất thời không biết nói cái gì.
"Đừng có nói cậu nghe không hiểu nha, bây giờ cậu đừng có ở đây với mình mà giả ngây giả thơ ~, nói đi hai người chắc hẳn đã cái kia rồi chứ?"
Bạch Mông thật sự không kìm nén được mà đi nhiều chuyện, thật sự kích động.
Đề tài ngày càng mang theo sắc.
Kha Nhược Sơ da mặt mỏng, nói không nổi nữa, chạy nhanh kéo về lại chủ đề, "A... ngày mai cậu giúp mình nói với mẹ mình đi."
Bạch Mông hết hứng thú, "Được rồi, đêm mai mình sẽ nói với dì là cậu ở nhà mình, hai chúng ta cùng nhau học tập."
Có Bạch Mông yểm trợ, Kha Nhược Sơ căn bản không cần lo lắng, Bạch Mông nói dối không chớp mắt, nói giả như thật.
"Nhược Sơ, cậu tính khi nào thẳng thắn với mẹ cậu? Còn nữa, mẹ cậu sẽ đồng ý cho cậu và chị mình quen nhau sao?"
Trong trí nhớ của Bạch Mông, Viên Lộ Chi vẫn luôn muốn tìm một người ngang tuổi cho Kha Nhược Sơ.
"Nhưng mà điều kiện của chị mình cũng khá tốt, chắc dì sẽ không phản đối đâu." Bạch Mông cân nhắc một chút rồi nói.
Điều kiện của Thịnh Như Ỷ đi ngàn dặm mới tìm được một người, chỉ là hai người chênh lệch quá lớn, cho nên Kha Nhược Sơ mới lo lắng, ngay từ đầu cô cảm thấy cô và Thịnh Như Ỷ không cùng một thế giới, chắc chắn mẹ cô cũng cảm thấy vậy.
Có lẽ từ nhỏ đã bị mẹ quản thúc, đối với những lựa chọn của bản thân, Kha Nhược Sơ không dám tin tưởng, sợ Viên Lộ Chi sẽ phản đối.
Lại cùng Bạch Mông nói đông nói tây vài câu, Kha Nhược Sơ mới tắt đèn đi ngủ.
*
Bữa sáng, trước sau như một chính là trứng gà luộc cùng với sữa.
Nhưng mà Kha Nhược Sơ nguyện ý ăn cái này, với khả năng nấu nướng của mẹ cô, nếu làm cái khác thì thôi ăn trứng gà luộc với uống sữa cho rồi.
"Mẹ, tối nay con đến nhà Bạch Mông, có thể sẽ không về nhà." Trong lúc nói, Kha Nhược Sơ luôn cúi đầu bóc vỏ trứng.
Nói dối không nên nhìn mặt mà nói.
"Ở nhà người khác qua đêm không có tiện." Viên Lộ Chi uống một ngụm sữa rồi nói tiếp, "Nếu trễ thì mẹ đến đón con."
"Hai ngày nay, tâm trạng cậu ấy không được tốt, con đồng ý ở cùng cậu ấy rồi."
Viên Lộ Chi nghĩ lại, không ngẩng đầu nói, "Được rồi, đừng gây phiền phức thêm cho người ta là được."
Kha Nhược Sơ, "Vâng!"
So với trong suy nghĩ còn thuận lợi hơn nhiều.
Chắc có lẽ, Kha Tri Hạm đến Nam Thành, cho nên bây giờ mẹ cô đã có người ở cùng, Kha Nhược Sơ cảm giác Viên Lộ Chi đối với cô, không siết chặt như trước nữa.
Sau giờ tan làm, Kha Nhược Sơ đến JM.
Nghĩ thầm ngày hôm đó cô biểu hiện không tốt, đêm nay nhất định phải dỗ Thịnh Như Ỷ vui vẻ mới được.
Tầng 45, Kha Nhược Sơ vừa vặn đụng phải Kha Tri Hạm từ trong văn phòng Thịnh Như Ỷ đi ra, cô bước chân đi nhanh lến trước, "Cô ơi~"
Ở trong công ty, đây không phải là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ đụng phải Kha Tri Hạm, lúc trước đưa cơm tối cho Thịnh Như Ỷ, thuận tiện cũng đưa cơm cho Kha Tri Hạm một lần.
"Con đến đón cô ấy tan làm à?" Thịnh Như Ỷ có bạn nhỏ, trong công ty ai cũng biết, đương nhiên Kha Tri Hạm còn biết rõ hơn.
"Vâng ạ."
Kha Tri Hạm lại nhắc nhở Kha Nhược Sơ, "Cô thấy hai ngày nay tâm trạng của cô ấy không tốt cho lắm."
Kha Nhược Sơ hơi nhíu mày, "Ngày hôm đó, chị ấy giận con."
Đứa ngốc này, nói bạn gái là bạn bè, làm sao mà không giận được chứ?
Hai lần, Kha Tri Hạm đều nhìn ra được, Thịnh Như Ỷ không hy vọng Kha Nhược Sơ che giấu mối quan hệ của hai người.
Thật ra bằng lòng gặp phụ huynh, công khai mối quan hệ, là chuyện tốt. Ít ra bây giờ, Kha Tri Hạm càng yên tâm hơn khi Kha Nhược Sơ yêu đương với Thịnh Như Ỷ.
"Nếu đã ở bên nhau rồi, con tìm cơ hội thích hợp, thoải mái mà nói rõ cho mẹ con biết, đừng cho bà ấy lại đi tìm người xem mắt cho con."
Nói xong, Kha Tri Hạm cười bổ sung một câu, "Đến lúc đó, bạn gái biết lại giận dỗi nữa đó."
"Cô này...." Kha Nhược Sơ bị trêu ghẹo, nở nụ cười thẹn thùng.
"Được rồi." Kha Tri Hạm sờ đầu Kha Nhược Sơ, "Cô đi trước."
Một đường đi đến thang máy, Kha Tri Hạm quay đầu lại, ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa cô đơn.
Một phút thất thần, nghĩ thâm đêm nay có người cũng cô đơn, Kha Tri Hạm lấy điện thoại ra, nhắn tin bên WeChat: Chị tan ca chưa? Đêm nay qua bên em ăn tối đi.
Không bao lâu, Viên Lộ Chi đã phản hồi: Sắp rồi, tôi tan ca sẽ đến ngay.
Kha Nhược Sơ bước nhanh đến cửa văn phòng, đẩy cửa ra, thò đầu vào thám thính, phát hiện Thịnh Như Ỷ đang dặm lại lớp trang điểm.
"Vào mà không gõ cửa." Thịnh Như Ỷ khép hộp phấn nền trong tay, đặt sang một bên.
Kha Nhược Sơ cười hì hì đi vào, muốn khen Thịnh Như Ỷ xinh đẹp, nào ngờ nghẹn nửa ngày chưa nói ra được, tại sao Thịnh Như Ỷ lại có thể nói ra tự nhiên như thế chứ.
Thịnh Như Ỷ liếc người trước mặt mình một cái, "Hôm nay, sao lại đến đây, em còn nhớ rõ chị là ai sao?"
Mới có một ngày không gặp thôi mà đã làm như thế, quả nhiên cơn giận hôm trước còn chưa tan.
Kha Nhược Sơ lúc này mới ý thức được bản thân sai thế nào, chạy nhanh nói, "Đêm đó là do em không tốt, em biết sai rồi, chị đừng giận em mà."
Thịnh Như Ỷ đứng dậy, "Sai thế nào?"
Kha Nhược Sơ ngước mắt nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia, chớp chớp mắt, thành thật thừa nhận: "Bạn gái giận dỗi, em không dỗ."
Thịnh Như Ỷ nhịn không được, cong môi cười, cô cũng chỉ muốn trêu Kha Nhược Sơ một chút thôi, cũng phải chỉ vì việc nhỏ này mà dẫn đến cả hai cãi nhau, nhưng mà quý cô Kha còn biết ngẫm nghĩ, xem ra cũng hay.
Nhìn thấy Thịnh Như Ỷ cười, cuối cùng lòng Kha Nhược Sơ mới thoải mái, Bạch Mông nói cô về chắc chắn bị thê quản nghiêm, bây giờ cô cũng cảm thấy vậy.
Đi đến bãi đậu xe.
Thịnh Như Ỷ mở khoá xe.
"Để em lái cho, chị nghỉ ngơi đi." Kha Nhược Sơ giành ngồi vào ghế lái trước Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Kha Nhược Sơ, cảm thấy con thỏ nhỏ hôm nay khá ân cần.
Kha Nhược Sơ ấp ủ một hồi, sau đó đưa người đến gần, làm bộ giúp Thịnh Như Ỷ cài khoá an toàn.
Thịnh Như Ỷ đã nhìn thấu hết nhưng không nói ra.
Nhờ cái dây an toàn tạo ra tư thế ái muội, Kha Nhược Sơ tựa gần hôn lên môi Thịnh Như Ỷ, cứ như vậy dịu dàng mà hôn lên.
Trực tiếp hôn người này, so với lời ngon tiếng ngọt còn tốt hơn.
Hai người hôn nhau xong.
Thịnh Như Ỷ nhìn ra được Kha Nhược Sơ muốn làm cho cô vui, chẳng qua vẫn còn chút khó chịu, cô biết rõ mà còn cố hỏi, "Em muốn làm gì đây?"
Kha Nhược Sơ mím môi, nghiêm túc nói, "Muốn làm cho chị vui."
Trong lòng Thịnh Như Ỷ ngọt thôi rồi, cô nhịn không cười, nhưng rất mong chờ, đêm nay Kha Nhược Sơ sẽ làm thế nào để cho cô vui....