"Vậy em...." Trong lòng Kha Nhược Sơ tính toán, năm nay có nên đi hay không.
"Chị đùa đó." Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ ôm lấy gương mặt cô, dịu dàng nói, "Ăn tết đương nhiên phải đi cùng mẹ em rồi. Chơi cho vui vẻ, phải nhớ chị đó."
Kha Nhược Sơ cọ cọ mặt vào lòng bàn tay Thịnh Như Ỷ, giống như con mèo con, cô đã tìm ra được bạn gái tốt nhất thế giới.
"Bây giờ, đã bắt đầu nhớ rồi." Kha Nhược Sơ nhịn không được nói.
"Chị phát hiện...." Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ cười cười, kéo dài câu nói, nhớ lúc ở trên giường, Kha Nhược Sơ cũng nói không ít lời âu yếm buồn nôn, thật khác với lúc bình thường.
Kha Nhược Sơ, "Phát hiện gì ạ?"
Thịnh Như Ỷ hơi cúi đầu, đôi môi mềm mại đặt lên môi Kha Nhược Sơ, dịu dàng hôn, dùng đầu ngón tay xoa xoa khoé môi, khẽ nói, "Cái miệng nhỏ ngày càng ngọt."
Kha Nhược Sơ không thể chịu nổi kiểu nói chuyện ôn nhu thế này của Thịnh Như Ỷ, giống như tối hôm qua, cô ấy ở bên tai cô, khẽ gọi tên cô.
Thịnh Như Ỷ vừa mới nói xong.
Kha Nhược Sơ đã lập tức hôn đáp lại.
Không phải cái miệng nhỏ ngày càng ngọt, mà rất thích quấn lấy cô. Đặc biệt sau đêm hôm qua, bản thân đã dám làm một việc trước đó không dám, giờ đây Kha Nhược Sơ đã bỏ qua sự kiêng dè lúc trước.
Nói cách khác là bắt đầu quang minh chính đại mà làm, không biết xấu hổ.
Giống như bây giờ.
Giữa môi bị một thứ ẩm ướt xâm nhập, cánh tay Thịnh Như Ỷ từ từ vòng lên cổ Kha Nhược Sơ, cuối đầu phối hợp. Cô phát hiện buổi dạy tối hôm qua đã thành công, bây giờ hôn môi, Kha Nhược Sơ đã không còn khó chịu nữa, nhưng mà đỏ mặt khi đặt mỏ hôn cô.
Hôn nhấm nháp vài cái.
"Vâng." Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn trả lời, liếm liếm môi như chưa đã thèm.
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ như thế, làm sao mà nhẫn nhịn được, cô thuận thế áp Kha Nhược Sơ lên cửa tủ lạnh, nâng cằm lên, cười cười lại hôn tiếp, rất dễ bắt nạt.
Nụ hôn ngắn dần trở nên sâu.
"Ưm...." Kha Nhược Sơ ôm chặt eo Thịnh Như Ỷ, mới vừa rồi cô còn lo lắng không biết bản thân dính Thịnh Như Ỷ thế này có phiền không, bây giờ thì xem như đã lo lắng thừa rồi.
Trong nhà bếp, hai người hôn nhau khó mà tách rời. Thịnh Như Ỷ cảm thấy bản thân không còn trẻ tuổi, thế mà lại có thế chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, cô cảm thấy bản thân điên rồi.
"Còn hôn nữa, chiều nay chị không cho em đi làm đó."
Kha Nhược Sơ từ trước đến nay ngây thơ thuần khiết, cũng tự hiểu được lời ẩn ý này, bởi vì lúc nói câu này, Thịnh Như Ỷ không ngừng thở dốc, làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Hơn nữa, có một số việc đã trải qua lần đầu rồi thì tự hiểu cho lần kế tiếp.
Trong nháy mắt, mặt Kha Nhược Sơ đỏ bừng.
"Ha ha ha...." Thịnh Như Ỷ cười không ngừng.
Mặt Kha Nhược Sơ càng đỏ hơn khi nghe tiếng cười của Thịnh Như Ỷ, "Không cho chị cười!"
Thịnh Như Ỷ cười nói, "Được rồi, chị không cười."
"...." Kha Nhược Sơ bó tay.
*
Đến cuối năm, đường phố Nam Thành đã tô màu đỏ rực.
Thời gian trôi qua quá nhanh, nháy mắt một cái đã đến giao thừa.
Kha Nhược Sơ dựa vào cửa sổ nhìn tết bên ngoài, lén gọi điện thoại cho Thịnh Như Ỷ, "Chị về đến nhà chưa?"
"Mới về không bao lâu, lát nữa phải ra ngoài ăn cơm."
"Gia đình chị không ăn ở nhà sao?"
"Ở bên ngoài ăn thôi, mỗi năm đều vậy."
Cho nên, mỗi năm Thịnh Như Ỷ về nhà cũng chỉ có 1 lần.
Cha mẹ cô cũng là người làm ăn, lúc trước kết hôn thuộc loại môn đăng hộ đối, không có tình cảm, ba cô ở bên ngoài làm "sugar daddy", còn mẹ cô thì đi làm "sugar mommy". Ai sống cuộc sống của người nấy, trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là mắt nhắm mắt mở, không mang về nhà là được.
Cô không muốn về nhà chỉ đơn giản nơi đó không có cảm giác là gia đình. Chẳng qua bản thân cô chỉ là người qua đường đi ngang sân khấu.
Hôn nhân không tình yêu chính là một bi kịch.
Từ nhỏ Thịnh Như Ỷ đã chứng kiến điều này, mưa dầm thấm đất, cho nên đối với cô về chuyện hôn nhân gia đình không gì chờ mong. Cô nghĩ nếu có một ngày cô kết hôn, chắc chắn là lúc cô gặp được người mà cô yêu nhất.
Nhưng sau này, cô hoài nghi bản thân sẽ chẳng bao giờ gặp được một người như vậy.
"Em thì sao, tối nay ăn gì?"
"Chỉ có em và mẹ em ở nhà ăn. Lát nữa, em còn hỗ trợ, cơm mẹ nấu khó ăn quá." Mỗi ngày, Kha Nhược Sơ đều thầm mắng. Nhà cô cũng chẳng có hương vị gì, so với ngày thường cũng không khác mấy, nhà người khác thì náo nhiệt còn nhà cô thì yên tĩnh.
"Chờ chị về, chị nấu cho em ăn."
"Chị trở lại thì em đã đi Nhật Bản rồi." Kha Nhược Sơ vuốt cánh tay, bực bội nói.
Thịnh Như Ỷ cười, "Nhớ chị vậy sao?"
Kha Nhược Sơ nhịn không được làm nũng, "Nhớ."
Thịnh Như Ỷ nói, "Vậy chị về sớm nha."
Kha Nhược Sơ nghe vậy, lập tức sửa lời, "Không cần đâu. Chị ở nhà thêm mấy ngày đi."
Đầu điện thoại bên kia im lặng, sau đó truyền đến giọng nói ôn nhu, "Bảo bối, chị nhớ em...."
Vào lúc, Kha Nhược Sơ đang đắm chìm trong thế giới ngọt ngào, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, nhìn thấy Viên Lộ Chi, cô giật mình, "Em không nói nữa... em phải đi nấu cơm."
"Ừm."
Kha Nhược Sơ cất điện thoại.
Viên Lộ Chi đứng ở cửa, "Mẹ quên mua đồ uống rồi, con muốn uống gì thì tự đi mua đi."
Kha Nhược Sơ nhìn tuyết rơi bên ngoài, thật lạnh, "Con không uống, mẹ uống không?"
Viên Lộ Chi, "Lười."
Nói xong bà xoay người bỏ đi.
Nếu như để có gì so sánh sự khác biệt giữa ngày thường và Tết Âm Lịch ở nhà cô, thì có lẽ là mẹ cô quản cô chặt hơn. Ví dụ như ngày thường mẹ cô sẽ không cho cô uống trà sữa hay thức uống gì đó, bởi vì lượng đường quá cao, lại có chất phụ gia, không tốt cho sức khoẻ.
Đi vào trong nhà bếp, Kha Nhược Sơ thấy Viên Lộ Chi đang rửa rau.
"Mẹ để con xào rau cho." Kha Nhược Sơ đi lên, sau đó lại nói cô học nấu ăn, còn chưa nấu cho mẹ cô ăn.
Đa số đều do Kha Tri Hạm nấu.
"Con còn biết nấu ăn à? Đừng quấy rối." Viên Lộ Chi không cho Kha Nhược Sơ chạm vào nhà bếp, từ nhỏ đến lớn, bà thật sự không muốn con gái chịu cực khổ.
"Con học ở chỗ Cô, để con làm cho mẹ ăn nha? Lần nào, cũng do mẹ nấu hết, hôm nay mẹ nghỉ ngơi đi."
"Mẹ ra ngoài xem TV đi, để con nấu." Kha Nhược Sơ thúc giục.
"Con không biết nấu cũng đừng thể hiện." Viên Lộ Chi thấy Kha Nhược Sơ cầm dao, cúi người xắt rau, âm thầm cười.
Cơm tất niên chỉ có hai người, Kha Nhược Sơ nấu ăn, suy cho cùng cũng là tết, nấu 5 món ăn.
Cá hấp, tôm hấp, nồi canh gà táo đỏ, cùng với một dĩa rau xào hỗn hợp. Kha Nhược Sơ cố ý nấu ít, bởi vì sợ ăn không hết.
Viên Lộ Chi nhìn thấy Kha Nhược Sơ nấu ăn cũng đâu vào đó, nhìn là biết không phải lần đầu xuống bếp, con gái bà cũng biết nấu cơm mà bà lại không biết chuyện này.
"Khi nào con học nấu ăn vậy?"
"Thời gian trước, con trợ thủ cho cô, cho nên thuận tiện học lỏm." Kha Nhược Sơ chột dạ nói, thuận tiện là nói dối, vì bạn gái mới là thật.
Năm món ăn được bày lên bày, trông rất phong phú.
Lúc ăn cơm, Kha Nhược Sơ mới phát hiện trên bàn có thêm lon nước trái cây, vẫn là loại cô thích uống. Cô nhìn Viên Lộ Chi hỏi, "Mẹ mới đi ra ngoài sao?"
"Ừ, ăn cơm đi." Viên Lộ Chi nói qua loa, kéo ghế ra ngồi xuống.
Kha Nhược Sơ cũng ngồi, mẹ cô không mua đồ khác, chắc chắn cố ý đi mua đồ uống cho cô. Cô múc cho mẹ một chén canh, "Mẹ ăn thử đi."
"Mùi vị không tồi."
"Vậy mẹ ăn nhiều thêm chút."
...
Trên bàn ăn cơm, khó được một bữa ăn hoài hoà như thế, hoài hoà đến mức Kha Nhược Sơ cảm thấy Viên Lộ Chi sẽ đồng ý cho cô yêu đương với Thịnh Như Ỷ.
Nghĩ nghĩ, Kha Nhược Sơ vẫn không đề cập đến chuyện này, vất vả lắm mới có được bầu không khí tốt, không nên cãi nhau mất vui.
Sau khi ăn xong, ngồi ở trên sô pha xem TV, chỉ là một tác phẩm hài, Kha Nhược Sơ không xem, chỉ nhắn tin tán gẫu với Thịnh Như Ỷ. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói hoài không xong.
Viên Lộ Chi liếc mắt nhìn nhìn, lại nhớ đến ban chiều Kha Nhược Sơ trốn trong phòng nghe điện thoại, trông rất vui vẻ, bà không nhịn được hỏi, "Nói chuyện với ai mà cười vui vẻ vậy?"
"A... với Mông Mông ạ." Bạch Mông đúng là tấm bình phong vạn năng, Viên Lộ Chi vừa hỏi, Kha Nhược Sơ đã nói là Bạch Mông.
Lúc này, điện thoại Viên Lộ Chi vang lên, bà cầm lấy nhìn xem, mỉm cười nhẹ.
Kha Nhược Sơ nhìn thấy, "Là cô sao ạ."
"Ừ."
Kha Nhược Sơ không cần đoán cũng biết là Kha Tri Hạm. Ngày thường, mẹ cô luôn làm mặt lạnh, chỉ có nhìn tin nhắn Kha Tri Hạm mới vui như vậy.
Lúc trước, cô đến bệnh viện, còn nghe được bác sĩ tán gẫu, nói cái gì mà chủ nhiệm Viên mặt đen như than, không dám chọc giận.
Kha Nhược Sơ vô cùng tán đồng.
"Cô nói gì vậy ạ?"
"Nói rất muốn đi du lịch cùng chúng ta." Viên Lộ Chi nghĩ, tám phần về nhà lại bị giục kết hôn.
*
Dựa theo kế hoạch, mồng một về quê một chuyến, thăm hỏi ông bà xong, mồng hai về lại Nam Thành, nghỉ ngơi hai ngày lại đi Nhật Bản.
Chuyến du lịch đi theo tour 7 ngày, có thể sắp xếp được 7 ngày nghỉ cũng không tồi.
Trước khi đi Nhật Bản một ngày.
Buổi chiều, Kha Nhược Sơ ở trong phòng sắp xếp hành lý, cô nghĩ ngày mai cô lên máy bay, vừa hay Thịnh Như Ỷ lại về Nam Thành, hai người bỏ lỡ nhau.
Điện thoại vang lên.
Được đặt trên sô pha phòng khách.
Kha Nhược Sơ đi ra phòng khách, chuẩn bị cầm điện thoại, đã thấy mẹ cô cầm điện thoại của cô.
"Chị nào thế?" Kha Nhược Sơ lo lắng đến mức xém cà lăm, cũng may cô còn không ghi chú là "vợ".
Lúc trước có từng đổi thành vợ rồi, nhưng Kha Nhược Sơ cảm thấy đặt chị vẫn đặt biệt, so với vợ càng ngọt hơn.
"Chị." Sau khi nhận cuộc gọi, Kha Nhược Sơ đi đến ban công.
"Chị trở lại Nam Thành rồi."
"Ngày mai có việc, cho nên hôm nay trở lại." Thịnh Như Ỷ ra vẻ đứng đắn, nói chuyện với Kha Nhược Sơ.
"Sớm vậy đã đi làm rồi sao?" Kha Nhược Sơ cho rằng Thịnh Như Ỷ quay lại là vì công việc.
Thịnh Như Ỷ cười không nói.
Kha Nhược Sơ nói khẽ, "Cũng may nghỉ ngơi được mấy ngày."
"Chị muốn gặp em." Ngay sau đó, Thịnh Như Ỷ nói tiếp, "Chị đang ở dưới nhà em."
Cái này làm cho Kha Nhược Sơ bất ngờ, vốn dĩ đang tìm cách có thể gặp mặt một chút, nào ngờ người đã đến dưới nhà.
"Chị có thể đi lên không?" Thịnh Như Ỷ cười giải thích, "Có mang theo chút quà, chị muốn trước khi dùng thân phận bạn gái chính thức đến gặp mẹ em, tạo chút ấn tượng tốt."
Khoé miệng Kha Nhược Sơ đã cong đến mang tai, "Bây giờ, em xuống đón chị."
"Không cần, bên ngoài lạnh lắm, chị đi lên được rồi."
Thịnh Như Ỷ nói không sai, Kha Nhược Sơ cảm thấy trước khi chính thức ra mắt, nên tạo chút ấn tượng tốt.
"Mẹ...." Sau khi kết thúc trò chuyện, Kha Nhược Sơ vội đi đến trước mặt Viên Lộ Chi.
"Gì?"
"À...." Kha Nhược Sơ sờ tóc, "Chị của Bạch Mông vừa hay đến bên này, nói tới tặng quà chúc tết cho mẹ."
Viên Lộ Chi sửng sốt, sau đó nói, "Thu dọn phòng khách lại một chút."
Kha Nhược Sơ, "Vâng."
Vài phút sau, chuông cửa vang lên.
Kha Nhược Sơ mở cửa, nhìn thấy Thịnh Như Ỷ, cười có biết bao nhiêu vui vẻ, nếu không phải Viên Lộ Chi đứng một bên, cô đã nhào lên ôm rồi.
"Chào dì ạ, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Đã gặp nhau một lần, ấn tượng của Viên Lộ Chi đối với Thịnh Như Ỷ cũng khá sâu, nếu có thể ngủ lại ký túc xá con bà, chắc quan hệ hai đứa khá tốt, khó trách hôm nay đến đây một chuyến.
Viên Lộ Chi lại nói với Kha Nhược Sơ, "Con thấy người ta cũng không biết chào hỏi."
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ, đôi mắt nhìn chằm chằm, mới xa cách mấy ngày mà thật sự nhớ thương vô cùng, bị Viên Lộ Chi nhắc nhở, Kha Nhược Sơ mới ngoan ngoãn nói chào hỏi, "Năm mới vui vẻ nha chị."
Thịnh Như Ỷ, "Năm mới vui vẻ."
Hai người nhìn nhau, cong môi cười, đâu cũng ngọt. Trong lòng Kha Nhược Sơ có cảm giác yêu đương vụng trộm sau lưng mẹ cô....
"Tới chơi được rồi còn mang quà, cháu khách sáo quá." Viên Lộ Chi tiếp nhận, "Vào ngồi đi cháu."
Sau khi vào nhà.
"Cháu cứ ngồi đi, dì đi rửa chút hoa quả." Viên Lộ Chi nói xong, đi vào trong bếp.
Chờ Viên Lộ Chi đi rồi, Thịnh Như Ỷ bất động thanh sắc kéo tay Kha Nhược Sơ, nắm lấy, Kha Nhược Sơ trực tiếp kéo Thịnh Như Ỷ vào phòng ngủ.
Vừa đi qua khỏi cửa, hai người đã ôm chặt lấy nhau, Kha Nhược Sơ hỏi, "Chị về đến khi nào?"
"Mới đến, lập tức đến đây nè." Quê nhà của Thịnh Như Ỷ ở Ninh Thành, cách Nam Thành không xa, tự lái xe cũng chỉ có 4 tiếng.
Thịnh Như Ỷ nói xong, lập tức hôn lên má Kha Nhược Sơ một cái, ngửi mùi nước hoa trên người cô, "Dùng nước hoa chị đưa em à?"
Vừa mới đến Nam Thành đã tìm cô.
Kha Nhược Sơ không kìm nén được xúc động, nhanh chóng hôn lên môi Thịnh Như Ỷ, vừa mới chạm vào nhau, Thịnh Như Ỷ lập tức nâng mặt cô lên, ngậm lấy đôi môi kia, mút nhẹ dần dần thành nụ hôn sâu.
Mới có mấy ngày không gặp, Kha Nhược Sơ nhịn không được, cô vuốt ve cơ thể Thịnh Như Ỷ, đáp lại bằng nụ hôn nhiệt tình, chắc có lẽ ăn gan hổ, cho nên hôn một chút cho đã thèm, cũng không rảnh đi lo là còn đang ở nhà, mẹ cô còn ở bên ngoài.
"Ừm..." Hai người phát giọng mũi than nhẹ, hơi thở quấn nhau.
Viên Lộ Chi rửa xong trái cây, đi qua phòng khác không thấy bóng người, thấy cửa phòng Kha Nhược Sơ đóng lại, bà đi đến, tay nắm chốt cửa, đẩy....