Lay Động Tiếng Lòng

Chương 76:




Tim Thịnh Như Ỷ xao xuyến khi nghe giọng nói mềm mại này, đôi môi đỏ như gần như xa, ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh leo lên bờ má đỏ, mở to mắt, nở nụ cười quyến rũ.
"Hửm?" Hiếm khi được nghe lời này, Thịnh Như Ỷ muốn nghe Kha Nhược Sơ nói lần nữa.
Hơi thở ấm áp cùng với tiếng than nhẹ, còn có thể chút nhạc văng vẳng bên tai, làm cho bầu không khí càng trở nên tuyệt vời hơn.
"Muốn chị...." Kha Nhược Sơ nhìn kỹ gương mặt Thịnh Như Ỷ, lại khẽ nói, nụ hôn rơi trên đôi môi kia, không tách rời và nhấm nháp nó, ngọt giống như kẹo bông gòn.
Thịnh Như Ỷ vuốt ve gương mặt Kha Nhược Sơ, sớm biết cô gái này sau khi uống rượu sẽ chủ động, biết vậy nên để uống rượu nhiều hơn.
Lúc nào muốn thì cũng nói ra ngay.
So với lúc không uống rượu tình thú hơn nhiều.
Thịnh Như Ỷ dụi cổ lên mặt Kha Nhược Sơ, đi kèm là một hơi thở nặng nề, sau đó khẽ nói, "Bảo bối, tối nay dùng kiểu mà em thích nhất, được không?"
"Vâng~" Kha Nhược Sơ đáp lời, đôi môi nóng bỏng không còn kiêng dè điều gì, tay vốn dĩ đang đặt bên hông Thịnh Như Ỷ, cách một lớp quần, nhẹ nhàng xoa xoa lên nơi kia.
Chủ động thế này làm sao mà Thịnh Như Ỷ cưỡng lại được, nghĩ trong lòng Kha Nhược Sơ muốn cái gì thì cô cho cái đó. Thịnh Như Ỷ đè cái tay đang làm càn kia, tình đến rồi mà còn cố ý kiềm lại, hơi thở nóng bỏng dồn dập bên tai Kha Nhược Sơ, khẽ cười trêu chọc.
Một người thì muốn, một người thì có đam mê quyến rũ, tự nhiên sẽ không dễ kết thúc như vậy.
Đối với Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ ngày càng táo bạo hơn, đặc biệt đêm nay còn chút men trong người, cho nên càng cởi mở hơn trước, mặc dù vẫn đỏ mặt như xưa nhưng mà cô cũng đã quên mất hai chữ e lệ viết thế nào. Cô ấy có thể thay đổi từ một người rụt rè biến thành người không biết xấu hổ, một phần cũng nhờ có công nhiệt tình của Thịnh Như Ỷ, còn phần còn lại là bản thân cũng rất thích, khó mà cưỡng lại.
Không biết hôn như thế nào mà từ sô pha nằm xuống thảm, rồi từ thảm lại chuyển đến nhà tắm.
Nước từ trong vòi hoa sen chảy ra khá nóng, nhưng không nóng bằng cơ thể của hai người. Nước ấm xối lên ướt đẫm mái tóc, chảy đến gương mặt cùng với môi lưỡi triền miên, hơi thở Kha Nhược Sơ dồn dập, bởi vì hơi nóng toả ra mờ cả phòng tắm, hai người luyến tiếc tách ra.
Thịnh Như Ỷ lấy một ít sữa tắm, từ từ xoa khắp người, mùi hương hoa hồng thật sảng khoái, rất thích hợp cho hai người dùng cùng nhau. Sau khi nước ấm đi tới đi lui trên người xoá tan bọt, làn da càng trở nên mềm mại hơn.
Sau khi tắm rửa xong, bên trong bên ngoài hai người đều ướt.
Lúc Thịnh Như Ỷ ngồi vào trong bồn tắm, nước tràn ra ngoài xối lên trên sàn nhà.
"Có đau đầu không?" Thịnh Như Ỷ từ phía sau ôm Kha Nhược Sơ, dịu dàng hỏi, cô sợ Kha Nhược Sơ uống rượu sau, lại tắm tới tắm lui, sẽ không chịu nổi.
"Vẫn ổn." Kha Nhược Sơ xoay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ.
Vừa mới quay đầu, Thịnh Như Ỷ lập tức hôn tới. Kha Nhược Sơ cũng mút lấy đôi môi kia, tiếp nhận từng chút một, hôn nhau cả đêm không chán.
Ở trong bồn tắm ngâm không bao lâu, kìm nén không được.
Thịnh Như Ỷ ngồi ở trên thành bồn tắm, nước ở trên người còn chưa lau khô, lòng bàn chân ướt đẫm cọ trên sàn nhà, thân người hơi ngửa ra phía sau, nếu không phải tay nắm chặt thành bồn tắm, thì chắc có lẽ cô ngồi cũng không yên ổn nữa rồi, Kha Nhược Sơ ngồi xổm, vùi đầu vào không chút cẩu thả nào, chỉ đơn giản là Thịnh Như Ỷ từng nói với cô, thích cô dùng miệng, rất thoải mái.
Mỗi một câu nói của người này, Kha Nhược Sơ đều nhớ rất rõ.
"Nhược Sơ...." Thịnh Như Ỷ chịu không nổi nữa, tay trái ấn lấy cái gáy Kha Nhược Sơ, tóc vẫn còn ướt.
Có lẽ ở trong nhà tắm có tiếng vang vọng, gọi lên như thế.... Thật sự muốn cái mạng.
Từ nhà tắm đi ra, ở trên sô pha lại quầng nhau một hồi.
"Chị, em thích nghe tiếng của chị."
"Chị, thoải mái không?"
"Thế nào rồi chị?"
"Thoải mái thì nói với em nha chị."
.....
Đêm nay, Kha Nhược Sơ nói rất nhiều, không chỉ là uống say, mà còn vờ say để bản tính trong người lộ ra. Tuỳ tiện làm chuyện bản thân thích, cái cảm giác này ngày càng nghiện.
Qua một hồi lâu, sóng triều mới dần lui.
Kha Nhược Sơ mềm nhũn nằm ở trên giường, nửa gương mặt áp lên gối đầu, thở hồng hộc.
Thịnh Như Ỷ nằm ở trên lưng Kha Nhược Sơ, cũng mệt mỏi, cô cúi đầu hôn bả vai Kha Nhược Sơ, bắt lấy cái tay đang gác hờ bên gối, mười ngón tay đan xen vào nhau, thưởng thức đầu ngón tay cũng coi như là một dạng tình thú.
Kha Nhược Sơ giống như con mèo lười, muốn xoay người.
Thịnh Như Ỷ thấy vậy thay đổi tư thế nằm nghiêng sang một bên, ôm Kha Nhược Sơ vào trong lòng, Kha Nhược Sơ còn sợ ôm chưa đủ chặt, còn cọ cọ trong ngực Thịnh Như Ỷ, Thịnh Như Ỷ vuốt đầu cô cười cười, mỗi lúc như thế này, Kha Nhược Sơ càng dính người hơn.
Nằm trên giường thoải mái, Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ không chớp mắt, cười nhẹ. Thịnh Như Ỷ nhìn thấy cái dáng vẻ đáng yêu này của cô, ngẫu nhiên sẽ hôn mấy cái, lặng lặng ôm nhau cũng đủ thoả mãn.
"Hôm nay, chị nhận được ảnh chụp qua email."
Kha Nhược Sơ biết là ảnh chụp ở Kyoto lần đó, liền hỏi, "Là chị nhiếp ảnh kia gửi cho chị sao?"
"Ừm." Thịnh Như Ỷ lấy điện thoại ở trên đầu giường, "Em xem đi."
Kha Nhược Sơ gối đầu lên cánh tay Thịnh Như Ỷ.
Nhìn từng tấm ảnh trên màn hình điện thoại, đã được chỉnh sửa qua, mấy tấm ảnh gốc đã đẹp rồi, bây giờ còn đẹp hơn.
"Em thích tấm nào?"
"Tấm nào cũng thích." Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân đã gặp được một nhà nhiếp ảnh rất lợi hại, "Em thích tấm này nhất."
Trên ảnh chụp, cô thì chụp mèo, còn Thịnh Như Ỷ thì đang chụp cô.
Hai người đều đang cười.
Nó đã được chụp lại, rất tự nhiên.
Đầu ngón tay Kha Nhược Sơ chạm vào màn hình, còn kéo xem mấy tấm ảnh ở phía trước, kết quả nhìn thấy một tấm ảnh rơi vào tầm mắt, là chụp lúc cô đang ngủ. Là Thịnh Như Ỷ chụp cô. Cô nhìn sang Thịnh Như Ỷ, chất vấn, "Chị chụp lúc nào thế? Thật xấu...."
"Làm gì xấu chứ, chị thấy rất đáng yêu."
Kha Nhược Sơ không nhìn ra được có chỗ nào đáng yêu, "Chỗ nào đáng yêu chứ!"
Thịnh Như Ỷ nhìn chăm chú Kha Nhược Sơ, "Bây giờ rất đáng yêu."
Kha Nhược Sơ tiếp tục kéo xem mấy tấm hình ở phía trước, mới phát hiện trong album ảnh của Thịnh Như Ỷ, có rất nhiều ảnh chụp cô, đủ loại hết, nhất thời có cảm giác ấm áp, "Sao chị luôn chụp em thế, em cũng không biết chụp lúc nào."
"Chị không chụp em thì chụp ai?"
Trong mắt người này chỉ có cô, vậy cô còn phải đi hâm mộ ai nữa chứ? Kha Nhược Sơ trầm mặc, đưa môi qua vui vẻ hôn lên môi Thịnh Như Ỷ.
*
Ngủ một giấc đến sáng.
Lúc Thịnh Như Ỷ mở mắt, phát hiện Kha Nhược Sơ chuẩn bị rời giường, "Em dậy sớm vậy, không phải hôm nay được nghỉ sao?"
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, là ngày nghỉ đông cuối cùng, Kha Nhược Sơ xin bệnh viện nghỉ nửa ngày, tối hôm qua Kha Nhược Sơ gạt Viên Lộ Chi nói ở bệnh viện tăng ca, cho nên mới có thời gian ở cùng với Thịnh Như Ỷ.
"Em phải về nhà, buổi tối chị nhớ đến nhà em ăn cơm, em nấu cho chị ăn."
Cánh tay Thịnh Như Ỷ ôm lấy eo Kha Nhược Sơ, chân cũng kẹp lấy, không cho cô dậy, còn trẻ con nói, "Chị thích ăn em, làm sao đây?"
Nhưng Kha Nhược Sơ vẫn kiên trì, "Em muốn dậy."
"Còn sớm mà, ngủ chút nữa đi." Thịnh Như Ỷ ôm chặt lấy Kha Nhược Sơ, "Sáng nay, ngủ cùng chị đi, chờ ăn cơm xong rồi đi, ngoan nào."
Cuối cùng Kha Nhược Sơ vẫn đầu hàng trước "sắc đẹp".
Kha Nhược Sơ đành phải nhắn tin cho Viên Lộ Chi nói đột nhiên có họp, sáng nay không về. Cô còn lo mẹ cô sẽ gọi điện thoại đến hỏi thăm, nào ngờ Viên Lộ Chi chỉ trả lời "Được."
Kha Nhược Sơ thật sự hy vọng, Kha Tri Hạm có thể ở cùng Viên Lộ Chi nhiều hơn.
10 giờ sáng, Kha Nhược Sơ rón ra rón rén xuống giường, người bên cạnh vẫn còn chưa thức, cô đứng bên tủ quần áo tìm đại quần áo của Thịnh Như Ỷ mặc vào, vừa đi ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Điềm Đậu và Dưa Lê nằm ở ban công tắm nắng.
Điềm Đậu thân mật cọ cọ Kha Nhược Sơ.
Dưa Lê vẫn còn có chút sợ người lạ.
Trong phòng khách loạn hết cả lên, áo ngực và quấn lót rải khắp nơi.
Trên bàn, ly rượu vang cũng không còn, hộp bao ngón tay đặt ở kế bên thật bắt mắt, trên sàn còn rơi hai cái đã dùng qua, thấy Dưa Lê tò mò đến ngửi, mặt Kha Nhược Sơ đỏ lên, cô chạy nhanh ôm Dưa Lê lên, tay chân luống cuống lau dọn dấu vết lưu lại tối hôm qua.
Kha Nhược Sơ có thói quen ở sạch, không thể chịu sự bừa bãi thế này, lúc Thịnh Như Ỷ ra khỏi phòng, cô đã dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, còn đang ở trên ban công phơi quần áo.
Thịnh Như Ỷ đi đến ban công, cầm lấy quần áo trong tay Kha Nhược Sơ, giúp cô phơi lên, không muốn để cho cô làm, "Sau này, mấy việc thế này, để dì đến làm là được rồi. Hôm nay không mệt à?"
"Không mệt." Kha Nhược Sơ khẩu thị tâm phi, muốn nói mệt nhưng cho dù có mệt cũng muốn dọn sạch sẽ, chứ không sẽ khó chịu.
Giữa trưa, Thịnh Như Ỷ không cho Kha Nhược Sơ nấu cơm, cô cũng không nấu, gọi cơm hộp về ăn.
Hôm nay, Thịnh Như Ỷ có thời gian rảnh, sau khi ăn trưa xong, lôi kéo Kha Nhược Sơ ngồi ở trước bàn trang điểm, giúp cô trang điểm, làn da Kha Nhược Sơ rất tốt, đôi mắt lại xinh đẹp, trang điểm nhẹ thôi cũng đủ đẹp rồi.
Kha Nhược Sơ nâng mặt, ngoan ngoãn để Thịnh Như Ỷ trang điểm, coi như là hưởng thụ, bởi vì vừa trang điểm vừa có thể xem người đẹp.
Sau khi giúp Kha Nhược Sơ trang điểm xong, Thịnh Như Ỷ nâng mặt Kha Nhược Sơ lên nhìn trái nhìn phải, gương mặt này tươi non có thể vắt ra nước, mỗi lần sờ sờ, Thịnh Như Ỷ luôn có cảm giác chênh lệch với Kha Nhược Sơ.
"Này ngốc, em có từng nghĩ tới chưa?"
"Nghĩ gì?"
"Đến lúc em 30 tuổi thì chị đã 40 tuổi rồi, em có chê chị già hay không, rồi sau đó không cần chị nữa?"
"Sẽ không." Kha Nhược Sơ nói chắc như đinh đóng cột.
"Thật sao?"
Tới cái đề tài này, Kha Nhược Sơ khó mà cường chế, "Chị đừng có nói thế."
Thịnh Như Ỷ cười, "Chị nói giỡn với em thôi mà."
"Nói giỡn cũng không được." Kha Nhược Sơ vẫn cau mày nghiêm túc.
Thịnh Như Ỷ hôn lên đôi môi vừa mới được cô tô xong, nhanh chóng nhận sai, "Chị sai rồi."
Kha Nhược Sơ vẫn nghiêm túc, "Em chỉ cần chị."
"Ừm, chị biết rồi." Thịnh Như Ỷ dịu dàng dỗ dành, "Lát nữa, chị đưa em về nhà nha, tối chị đến nhà em ăn cơm."
Để Thịnh Như Ỷ chạy đi chạy lại hai lần quá phiền, Kha Nhược Sơ nói, "Em gọi xe về là được."
Thịnh Như Ỷ không nhượng bộ, "Chị đưa em về."
*
Tết Nguyên Tiêu mời Thịnh Như Ỷ đến nhà ăn cơm, Kha Nhược Sơ đã sớm nói với Viên Lộ Chi. Viên Lộ Chi cẩn thận ngẫm nghĩ, mời Thịnh Như Ỷ ăn cơm cũng tốt, suy cho cùng lần trước Thịnh Như Ỷ đến nhà tặng quà, còn ở Nhật Bản mời cơm, nhân tình cũng thiếu quá nhiều.
Đến gần giờ ăn, Thịnh Như Ỷ mới đến, mang theo trái cây đến tặng. Đương nhiên, không phải lấy thân phận bạn gái.
"Chào dì, ngày tết vui vẻ."
"Vào ngồi đi cháu, ngồi chơi một lát có thể ăn cơm rồi." Viên Lộ Chi vẫn đối xử nhiệt tình với Thịnh Như Ỷ, bà rất thích Kha Nhược Sơ tiếp xúc với Thịnh Như Ỷ, kết giao với bạn bè có năng lực, có thể học được rất nhiều thứ, còn có thể mở rộng mối quan hệ.
Sau khi ăn cơm tối xong, bọn họ ngồi trên sô pha vừa xem TV vừa tán gẫu, nói một hồi Viên Lộ Chi mới biết Kha Tri Hạm và Thịnh Như Ỷ làm chung một công ty, thực ngạc nhiên, dường như quan hệ của bọn họ lại thân hơn một chút.
Sau khi nghe Kha Tri Hạm giới thiệu sơ về Thịnh Như Ỷ, bà càng cảm thấy cô gái này không đơn giản.
Kha Nhược Sơ cảm thấy thời gian cũng không sai biệt, tìm cái lý do tách ra, "Mẹ, cô, con đi nấu bánh trôi."
Thịnh Như Ỷ cũng đứng dậy, "Chị giúp em."
Trước khi đi vào nhà bếp, Kha Nhược Sơ đứng sau sô pha, âm thầm làm động tác chắp tay làm ơn với Kha Tri Hạm, ý bảo Kha Tri Hạm nói bóng nói gió với mẹ cô.
Kha Tri Hạm cười bất đắc dĩ, còn có thể làm sao bây giờ.
Chờ Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đi vào trong bếp, Kha Tri Hạm uống miếng nước, ấp ủ, "Chị Viên...."
Mắt Viên Lộ Chi từ TV chuyển sang nhìn Kha Tri Hạm.
"Chị thấy Như Ỷ thế nào?" Kha Tri Hạm nhỏ giọng hỏi.
Viên Lộ Chi ngẩn người, dường như nghe ra được chút ý ngầm, "Vừa có năng lực vừa xinh đẹp, tính cách cũng khá tốt...."
Kha Tri Hạm gật đầu, "Em cũng thấy khá tốt."
Viên Lộ Chi im lặng hồi lâu, nhìn Kha Tri Hạm một lúc, "Em thích Thịnh Như Ỷ à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.