Lay Động Tiếng Lòng

Chương 84:




Dẫn bạn gái về cùng.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm mấy chữ này, vui vẻ thiếu chút nữa là nhảy nhót lung tung, cô lập tức chụp màn hình lại, muốn gửi sang cho Thịnh Như Ỷ, vào lúc chuẩn bị nhấn gửi thì dừng tay lại.
Muốn chờ đến lúc gặp mặt, tạo niềm vui cho Thịnh Như Ỷ.
Thật vất vả mới đến giờ tan ca, Kha Nhược Sơ đi ra khỏi khoa ngoại, ngay trước cầu thang, liếc mắt một cái đã thấy Thịnh Như Ỷ đến đón cô tan làm.
"Chị." Kha Nhược Sơ hưng phấn gọi Thịnh Như Ỷ, còn cười vui vẻ.
Thịnh Như Ỷ nghe tiếng thì quay lại nhìn.
Kha Nhược Sơ đi nhanh đến trước mặt Thịnh Như Ỷ, miệng không khép lại, thật sự không thể kiềm chế được mà cười rộ.
Không chờ Thịnh Như Ỷ hỏi.
Kha Nhược Sơ gấp chờ không kịp đã nhào vào trong lòng Thịnh Như Ỷ, hiên ngang mà ôm lấy người này.
Hai người chưa bao giờ bên ngoài âu yếm nhau như vậy, lại còn ở bệnh viện nữa, có mấy đồng nghiệp quen biết Kha Nhược Sơ, lập tức sôi nổi nhìn qua.
Thịnh Như Ỷ phối hợp cũng ôm lại Kha Nhược Sơ, cười hỏi, "Có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Nụ cười tươi khác xa lúc cười miễn cưỡng, Thịnh Như Ỷ đã mấy ngày không được nhìn thấy Kha Nhược Sơ cười thế này, cười thật hạnh phúc lại có chút ngốc.
Kha Nhược Sơ lấy điện thoại từ trong túi ra, chạm vào đó mấy cái rồi đưa màn hình đến trước mặt Thịnh Như Ỷ, để cho Thịnh Như Ỷ tự xem, "Chị xem đi."
Màn hình quá gần.
Thịnh Như Ỷ không thấy rõ, hơi né ra phía sau, mới thấy rõ cuộc trò chuyện, cuối cùng mới biết được Kha Nhược Sơ vui vẻ thế này là vì cái gì.
Thật ra mới vừa rồi cô cũng đoán được vài phần, chứ nếu không làm sao cô Kha cười vui vẻ rạng rỡ như thế.
"Mẹ em bảo em dẫn bạn gái về nhà ăn tối." Kha Nhược Sơ nhấn mạnh với Thịnh Như Ỷ một lần nữa.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Kha Nhược Sơ, khoé môi của Thịnh Như Ỷ cũng cong lên, cũng thở phào nhẹ nhõm, cô xoa xoa mặt Kha Nhược Sơ, đầy cưng chiều, "Cười như đứa khờ. Như vậy đủ vui rồi chứ gì, mỗi ngày đừng có mà xụ mặt nữa."
"Vui." Kha Nhược Sơ nắm lấy tay Thịnh Như Ỷ áp lên má cô, nghĩ đến việc mang người này về nhà với thân phận là bạn gái, trong mắt như phát sáng, "Tối nay, chúng ta về nhà ăn tối."
"Biết rồi, em nói hai lần rồi đó." Thịnh Như Ỷ cười trêu ghẹo Kha Nhược Sơ, xem ra đã giải quyết được một chuyện lớn, chứ nếu không, cô gái này còn phải khó nhiêu không biết bao lâu nữa.
Hai người về đến nhà Kha Nhược Sơ đã 6 giờ hơn.
Vừa vào cửa, đã ngửi được mùi thơm, Viên Lộ Chi bưng một mâm đồ ăn, đi đến bàn ăn cơm.
Sau khi nghe được tiếng mở cửa, Viên Lộ Chi ngẩng đầu, nhìn thấy Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đứng ở cửa, trên mặt còn cười, tay hai người nắm chặt nhau.
Viên Lộ Chi im lặng nhìn hai người, không mở miệng trước.
"Mẹ."
"Dì."
Sau khi chờ Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ mở miệng chào, Viên Lộ Chi mới thản nhiên đáp, "Đồ ăn nấu xong rồi, đi vào rửa tay rồi ăn cơm."
Mặc dù thái độ không mấy nhiệt tình, nhưng Kha Nhược Sơ biết Viên Lộ Chi đã chịu thoả hiệp, chẳng qua mấy ngày trước cãi nhau không được thoải mái, nhất định lúc này còn có chút giận dỗi, có đôi khi cô cảm thấy mẹ cô như một đưa trẻ vậy, giận dỗi cũng cần phải dỗ dành.
Nhanh như vậy mà Viên Lộ Chi chịu nhượng bộ, Kha Nhược Sơ cũng tin vào mắt mình, chắc có lẽ Kha Tri Hạm ở bên đã khuyên nhủ rất nhiều.
Bữa tối rất phong phú, trên bàn bày ra bảy món ăn, đều là những món sở trường của Kha Tri Hạm.
Trên bàn ăn cơm, Viên Lộ Chi ngồi bên cạnh Kha Tri Hạm, Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ ngồi đối diện hai người.
Trên mặt Viên Lộ Chi không nhìn ra được biểu cảm vui hay buồn, suy cho cùng bà vẫn không quá xem trọng mối quan hệ yêu đương của hai người, thoả hiệp là vì không còn cách nào khác.
"Chị đừng có nghiêm túc như vậy được không?" Kha Tri Hạm liếc Viên Lộ Chi một cái, cô nâng ly lên nói, "Nào, cùng nhau uống một ly, chúc mừng Nhược Sơ mang bạn gái về nhà."
"Cảm ơn cô."
Thịnh Như Ỷ cũng nâng ly.
Viên Lộ Chi vừa nhấc mắt, phát hiện ba đôi mắt đang nhìn bà, bà khựng lại, thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng dưới mấy đôi mắt kia cũng nâng ly lên.
Bốn cái ly chạm vào nhau, phát ra tiếng vang dễ nghe, làm cho không khí náo nhiệt hơn.
"Dì." Thịnh Như Ỷ nhìn Viên Lộ Chi nói, "Cảm ơn dì."
Viên Lộ Chi hơi cúi đầu, sau đó nói với Thịnh Như Ỷ, "Ăn cơm đi, xem có hợp khẩu vị không."
Bởi vì một câu nói này của Viên Lộ Chi, Kha Nhược Sơ cười đến mức miệng không khép lại được.
"Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều một chút." Kha Nhược Sơ gắp cho Viên Lộ Chi một miếng thịt gà, vui vẻ khen, "Tài nấu ăn của cô ngày càng tốt."
"Chị Viên, chị còn chưa nếm thử tay nghề của Thịnh Như Ỷ, cái đó mới đáng để khen, con bé có thể mở nhà hàng được đó."
"Cô cũng quá khen rồi ạ. Dì, nếu có cơ hội cháu sẽ làm cho dì ăn thử."
Kha Nhược Sơ trông ngóng đợi Viên Lộ Chi trả lời.
"Được...." Viên Lộ Chi thờ ơ trả lời, từ từ mà uống nước trái cây, lại làm như vô tình mà nói, "Mẹ còn chưa đi qua chỗ của các con nhìn xem."
Biểu cảm của Kha Tri Hạm bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng lại mắng thầm, không biết là ai hai ngày trước nói không có hứng, thật ra trong lòng rất muốn đi nhìn xem chỗ hai đứa nó.
"Như Ỷ."
"Vâng?"
"Người nhà cháu chắc đã biết chuyện của cháu và Nhược Sơ rồi nhỉ? Bọn họ không phản đối chứ?" Viên Lộ Chi sợ Kha Nhược Sơ bước chân vào nhà người ta đã chịu uỷ khuất, giống như bà đã từng làm Thịnh Như Ỷ khó xử vậy, Kha Nhược Sơ làm sao mà khéo ăn khéo nói như Thịnh Như Ỷ, còn biết đọc được suy nghĩ người khác.
"Dì yên tâm đi ạ, bọn họ đã biết, cũng tôn trọng quyết định của cháu."
Viên Lộ Chi lại hỏi vài câu về công việc của ba mẹ Thịnh Như Ỷ, cùng với dự định trong tương lai của cô về sự nghiệp, nghe được Thịnh Như Ỷ trả lời sẽ không rời khỏi Nam Thành, cục đá trong lòng mới rơi xuống hoàn toàn.
Cứ như vậy mỗi người một câu, bầu không khí trên bàn ngày càng tốt.
Kha Nhược Sơ cũng nhận ra được, Viên Lộ Chi đã hoàn toàn chấp nhận thân phận mới của Thịnh Như Ỷ.
"Chị." Kha Nhược Sơ nhìn nồi canh còn nóng hổi trên bàn, "Chị ăn thử canh sườn do cô em nấu đi, ăn rất ngon."
Miệng nói tay cầm lấy chén Thịnh Như Ỷ, giúp cô múc chén canh
Viên Lộ Chi đang dùng bữa, mặt thoáng căng lên, nhịn không được nói Kha Nhược Sơ, "Còn gọi là chị nữa à...."
Lúc trước, Kha Nhược Sơ mở miệng là gọi người ta chị thế này thế nọ, rất giống chị em với nhau, cho nên bà làm gì đi nghi ngờ quan hệ của hai người.
Bây giờ, Viên Lộ Chi nghe thấy càng khó chịu, cho rằng Kha Nhược Sơ cố ý ở trước mặt bà gọi như thế, còn lời ngầm muốn nhắc Kha Nhược Sơ không cần giả vờ nữa.
Nào ngờ, Kha Nhược Sơ không hiểu ý bà, cô sửng sốt một lúc, sau đó nhìn Thịnh Như Ỷ nói, "Vợ ăn canh đi."
Một tiếng vợ kêu thật nhẹ nhàng, gọi lên thật buồn nôn.
Chưa gì đã gọi là vợ.
"...." Viên Lộ Chi vừa nghe, miệng muốn nói lại thôi, hai mày cau lại, quả thực chướng mắt. Còn chưa kết hôn, đã không biết xấu hổ mà gọi vợ, từ lúc nào mà da mặt lại dày như vậy?
Kha Tri Hạm nhìn phản ứng của Viên Lộ Chi, ôm chén canh cười không ngừng, Thịnh Như Ỷ nhìn thấy cái phản ứng chậm nhịp của Kha Nhược Sơ, cũng cười không ngừng.
Sau khi công khai gọi vợ, mặt Kha Nhược Sơ nóng bừng, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thật sự không trách được cô sửa xưng hô gọi "Vợ", bởi vì cô rất ít khi gọi tên của Thịnh Như Ỷ, những lúc cần gọi đều gọi là chị, còn những lúc kia thì gọi vợ.
"Em ấy vẫn luôn gọi cháu là chị, gọi mãi cũng quen không sửa được." Vẫn là Thịnh Như Ỷ hiểu được ý của Viên Lộ Chi, cô giải thích.
"Cũng bởi vậy, mẹ mới cho rằng hai đứa...." Viên Lộ Chi nói được một nửa lại thôi.
*Giải thích: ngôi xưng trong tiếng trung không giống tiếng việt mà lại giống tiếng anh, chỉ có ta và ngươi thân hơn thì gọi tên, còn tiếng việt người lớn tuổi hơn mình thường gọi là chị, phân biệt tuổi tác.
Bà lại nhớ tới cảnh hai người ôm hôn nhau không coi ai ra gì, hình ảnh kia đã khắc sâu không thể quên được. Viên Lộ Chi hắng giọng, nhìn Thịnh Như Ỷ rồi lại nhìn Kha Nhược Sơ, thay đôi câu nói, "Có điều mẹ muốn nhắc nhở hai đứa."
Chuyện cần nói vẫn nên nói.
Mắt Kha Nhược Sơ nhìn Viên Lộ Chi, "Gì ạ?"
"Hai đứa...." Giọng nói Viên Lộ Chi nhỏ lại, ánh mắt không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, nhắc nhở, "Có đôi khi cũng cần chú ý trường hợp."
Trong nháy mắt, Kha Nhược Sơ đã hiểu ra, khẳng định là đang nói đến chuyện các cô ở trường học hôn nhau, cô biết mẹ cô ngày thường nhìn trong trường học có mấy cặp đôi ôm ôm ấp áp, còn phê bình vài câu.
Để cho phụ huynh trong nhà nhìn thấy mình và bạn gái hôn nhau, lại còn hôn nồng nhiệt, nghĩ lại Kha Nhược Sơ xấu hổ muốn chết, cô dùng đũa chọc chọc vào chén cơm, xoay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, hai người không hẹn mà cười một cái.
"Vâng." Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn trả lời.
Chuyện này Viên Lộ Chi cũng thấy xấu hổ, cho nên chỉ nói một câu mà không dạy dỗ thêm nữa.
Đúng như lời Kha Tri Hạm nói, Thịnh Như Ỷ rất quan tâm để ý đến Kha Nhược Sơ, lúc đi du lịch ở Nhật Bản Viên Lộ Chi cũng nhận ra được, bây giờ nghĩ lại, đúng là hai đứa nó thật sự giống một đôi.
Bà không ngừng buồn bực, tại sao Thịnh Như Ỷ lại coi trọng con gái nhà bà chứ? Hơn nữa, cuộc nói chuyện hôm đó, nhìn thấy thái độ của Thịnh Như Ỷ, đối với đoạn tình cảm này cũng rất nghiêm túc.
Bà chợt nhớ Kha Tri Hạm vẫn luôn muốn tác hợp cho Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ, Viên Lộ Chi dùng tay cọ nhẹ cánh tay Kha Tri Hạm, chất vấn, "Có phải em từ sớm đã biết hai đứa yêu đương, vẫn luôn lừa tôi đúng không?"
Linh hồn bị khảo vấn....
Phản ứng đầu tiên của Kha Tri Hạm là nhìn Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ, sau đó lại nhìn Viên Lộ Chi nói, "Em làm gì biết."
Ánh mắt Viên Lộ Chi đầy nghi ngờ.
"Hai đứa yêu đương cũng khá tốt." Kha Tri Hạm cười, ân cần gắp đồ ăn cho Viên Lộ Chi, "Ngày mai, chị muốn ăn gì?"
Kha Nhược Sơ cũng gắp đồ ăn cho Thịnh Như Ỷ, mấy ngày hôm nay, mỗi đêm cô đều nằm mơ khao khát tình cảnh hài hoà vui vẻ thế này.
Bây giờ cũng đã viên mãn.
Rốt cuộc hai người đều là người cô yêu, cô tình nguyện để bản thân bị tổn thương, cũng không muốn làm một trong hai người đau.
Trong nhà bếp, tiếng nước chảy ào ào, xối lên từng quả dâu, Kha Nhược Sơ cúi đầu nghiêm túc rửa dâu, mặt đầy hạnh phúc còn ngâm nga.
Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu, dùng tay vén mái tóc rơi bên trán Kha Nhược Sơ, nhìn má lúm đồng tiền của đối phương không chớp mắt, đáng yêu quá chừng, cô xem như cũng trút được gánh nặng.
"Kha Nhược Sơ."
Kha Nhược Sơ ngẩng đầu nhìn Thịnh Như Ỷ.
Ánh mắt Thịnh Như Ỷ dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, ngay sau đó, đưa môi chạm đến đôi môi kia, một nụ thật nhẹ.
Đột nhiên bị ăn đậu hủ.
Ngọt ngào đến nao lòng.
Cho dù mẹ cô và Kha Tri Hạm đang ở trong phòng khách, không có chú ý động tĩnh trong nhà bếp, Kha Nhược Sơ vẫn bày ra biểu cảm, mượn lời dạy dỗ ban tối của Viên Lộ Chi, "Chú ý trường hợp."
Thịnh Như Ỷ cười bất đắc dĩ, không cần chú ý đến những lúc hôn nhanh như thế.
Chỉ cần Kha Nhược Sơ giả vờ đứng đắn, Thịnh Như Ỷ cực kỳ muốn bế cô nhóc này lên giường, cởi quần áo mà bắt nạt, để xem đứng đắn được bao nhiêu giây.
Một bàn tay Thịnh Như Ỷ ôm lấy mặt Kha Nhược Sơ, không kiềm được mà lại hôn tiếp, cô cắn nhẹ môi dưới Kha Nhược Sơ, khẽ cười nói, "Về rồi biết tay chị."
Kha Nhược Sơ bị hôn, tâm cũng bị ngứa theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.