Kha Nhược Sơ suy nghĩ, quan hệ của cô với Viên Lộ Chi mới dịu xuống, cũng đã lâu không ngủ ở nhà, cho nên thương lượng với Thịnh Như Ỷ, "Đêm nay, chúng ta ở lại đây ngủ được không?"
Thịnh Như Ỷ cũng đoán được tâm tư này của Kha Nhược Sơ, đều tuỳ ý cô, "Được~, nghe vợ hết."
Kha Nhược Sơ cầm lấy một trái dâu đã rửa sạch, đưa đến trước miệng Thịnh Như Ỷ như khen thưởng, nhìn thấy Thịnh Như Ỷ cắn nửa cái, cô hỏi, "Ngọt không?"
Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền của Kha Nhược Sơ, một lát sau trả lời, "Không có ngọt bằng nụ cười của em."
Kha Nhược Sơ cười như được rót đường, đem nửa trái dâu còn lại bỏ vào trong miệng, quả nhiên vào những lúc vui vẻ, ăn trái cây cũng ngọt hơn.
Kim đồng hồ lặng lẽ bò đến 10 giờ.
"Mẹ, đêm nay bọn con ngủ lại đây."
Trước kia, thái độ ngủ ở nhà cũng rất bình thường, bây giờ....
Viên Lộ Chi nhớ đến Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đã sống chung hơn nửa năm, càng có thêm cảm giác "con gái gả chồng như nước đổ đi."
Lớn rồi, sớm hay muộn con gái cũng sẽ có cuộc sống của riêng nó, sẽ không mãi ở nhà.
Viên Lộ Chi đứng dậy, giọng nói trầm trầm, "Mẹ đi thay khăn trải giường cho con, lâu rồi con không ở nhà."
Kha Tri Hạm nhiều ít cũng hiểu được tâm trạng của Viên Lộ Chi, xưa nay cuộc sống sinh hoạt của Viên Lộ Chi đều xoay quanh Kha Nhược Sơ, bây giờ thì con gái sắp thành con nhà người ta rồi.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Kha Nhược Sơ kéo tay Thịnh Như Ỷ, "Em đi nói chuyện với mẹ em một lát, chị với cô xem TV nha."
Thịnh Như Ỷ: "Đi đi."
Kha Nhược Sơ đi vào phòng của cô.
Viên Lộ Chi từ trong tủ lấy ra bộ khăn trải giường, khom lưng, yên lặng làm.
Tiếng mở cửa.
Kha Nhược Sơ nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến bên giường, muốn giúp Viên Lộ Chi.
"Để mẹ làm, con đừng động vào." Viên Lộ Chi không cho Kha Nhược Sơ làm, "Có chút việc thôi cũng không biết làm."
Viên Lộ Chi không cho Kha Nhược Sơ làm việc nhà, ngoài miệng thì nói cô hậu đậu, trên thực tế thì không nỡ để con gái làm.
Kha Nhược Sơ vẫn hỗ trợ thay áo gối.
Rõ ràng có hai người ở trong phòng, nhưng mà chỗ này thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng vuốt khăn trải giường, Viên Lộ Chi phủ chăn lên giường, chải chuốt nó cho đến khi bằng phẳng, đây là phong cách thường ngày của bà.
Bây giờ Kha Nhược Sơ mới nhận ra, mẹ và cô rất ít khi tâm sự với nhau, thật sự nói rất ít. Lời nói nhiều nhất có lẽ là lúc mẹ cô xen vào việc của cô, sau đó hai người lại cãi nhau.
"Mẹ."
Viên Lộ Chi ngước mắt hỏi, "Có chuyện gì?"
Một người hỏi một người trả lời, cuộc trò chuyện thậm chí còn buồn tẻ hơn mẹ con nhà người khác.
Có rất nhiều lời muốn nói, Kha Nhược Sơ không biết bắt đầu từ đâu, cho đến khi Viên Lộ Chi đứng thẳng người, cô cũng không biết làm sao, đột nhiên đi đến ôm bà.
"Con... làm gì." Viên Lộ Chi cũng không ngờ Kha Nhược Sơ ôm bà, trong nháy mắt chân tay lúng túng, thật sự không quen.
Bây giờ, Kha Nhược Sơ mới phát hiện, giữa hai mẹ con cô ôm nhau thật xa lạ, trong trí nhớ của cô, cô chưa từng ôm bà.
Cái ôm này đối với Viên Lộ Chi cũng xa lạ.
"Con xin lỗi, tối hôm đó con giận quá mất khôn nên nói bậy, mẹ đừng giận con." Kha Nhược Sơ nói lời xin lỗi.
Viên Lộ Chi bị ôm, im lặng một hồi.
Có lẽ, từ nhỏ bà đã hà khắc với Kha Nhược Sơ, vào độ tuổi mà những đứa trẻ khác còn làm nũng với ba mẹ, thì Kha Nhược Sơ cũng không dính bà. Cẩn trọng nghĩ lại, Kha Nhược Sơ so với những đứa trẻ cùng tuổi, hiểu chuyện hơn nhiều.
Viên Lộ Chi không nhịn được cũng nâng tay lên, ôm lấy Kha Nhược Sơ. Bà xưa nay hiếu thắng, lúc ly hôn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng được con gái ôm thế này, trong lòng lại chua xót.
Ở chung "dịu dàng" thế này, Kha Nhược Sơ và Viên Lộ Chi đều không thích ứng được, nhưng một cái ôm này, đã đánh vỡ bức tường ngăn cách hai người.
"Mặc dù, Như Ỷ lớn tuổi hơn con, nhưng con yêu đương với Như Ỷ, đừng có nghĩ bản thân còn trẻ, cái gì cũng bắt con bé lo toang mọi thứ. Phải chín chắn hơn nữa." Viên Lộ Chi chủ động nói đến chuyện của Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ.
Tình cảm vẫn luôn từ hai phía, nếu chỉ có một người trả giá người còn lại chỉ biết hưởng thụ, chắc chắn sẽ không thể đi dài lâu.
"Vâng!" Kha Nhược Sơ gật đầu không ngừng.
Về những chuyện khác, Viên Lộ Chi không có nói gì thêm, bà nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một câu duy nhất muốn hỏi, "Con bé đối xử với con tốt chứ?"
"Chị ấy đối xử với con rất tốt, con rất hạnh phúc khi ở bên chị ấy."
Có câu nói này, Viên Lộ Chi cũng an tâm, lần trước Thịnh Như Ỷ chủ động tìm bà, bà cũng làm khó mấy vấn đề, thật ra cũng muốn biết được thái độ của Thịnh Như Ỷ đối với Kha Nhược Sơ thế nào.
Nghe được Thịnh Như Ỷ kiên định nói, cho dù sau này Kha Nhược Sơ không cần cô ấy, cô ấy cũng sẽ không hối hận... Viên Lộ Chi thực sự bị đả động.
Hạnh phúc bản thân từng mong ước, bây giờ con gái bà đã có được.
Kha Nhược Sơ tìm bộ áo ngủ của cô, đưa cho Thịnh Như Ỷ bảo cô đi tắm trước.
"Cô, cô đã nói gì với mẹ con vậy, sao nhanh như vậy mẹ con đã chấp nhận?" Kha Nhược Sơ kéo Kha Tri Hạm trò chuyện riêng, hiếu kỳ hỏi.
"Cái này muốn biết thì hỏi bạn gái con đi, cô cũng không biết con bé nói gì với mẹ con, mẹ con nghĩ sao lại thông suốt."
"Chị ấy gặp mẹ con khi nào? Con không biết...." Kha Nhược Sơ hoàn toàn không biết Thịnh Như Ỷ đã đi gặp mẹ cô, Thịnh Như Ỷ không có nói cho cô biết.
Sau khi tắm xong, sấy khô tóc, Kha Nhược Sơ nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ, Thịnh Như Ỷ đã thay áo ngủ, dựa người vào đầu giường, trong tay còn ôm một cuốn album ảnh, vừa lật vừa cười.
"Có buồn cười đến mức vậy không?" Kha Nhược Sơ biết Thịnh Như Ỷ đang xem hình lúc nhỏ của cô.
Thịnh Như Ỷ thích thú, "Khi còn nhỏ trông cũng ngốc ngốc."
Thịnh Như Ỷ lấy cuốn album ảnh trong tay Thịnh Như Ỷ, quỳ gối lên giường, áp sát vào người Thịnh Như Ỷ, nhìn cô ấy chằm chằm, "Chị thành thật nói cho em biết."
Mỗi khi gần nhau, Thịnh Như Ỷ không cưỡng được mà hôn cái miệng nhỏ của Kha Nhược Sơ, "Hửm, nói gì?"
Kha Nhược Sơ ngả bài, "Chị đi gặp mẹ em, sao lại không nói cho em biết."
"Nói cho em biết thì em lại lo lắng nữa cho mà xem." Thịnh Như Ỷ còn hiểu được cái nư của Kha Nhược Sơ sao.
Kha Nhược Sơ bĩu môi.
Thịnh Như Ỷ: "Giận chị hả?"
"Không có." Kha Nhược Sơ đang bất mãn về bản thân cô, "Em còn cho rằng tự em sẽ xử lý được, ai ngờ vẫn là nhờ chị...."
Thịnh Như Ỷ kéo Kha Nhược Sơ ngồi xuống giường, ôm bả vai cô, "Đồ ngốc, em đã làm rất tốt rồi. Chị biết em sợ chị uỷ khuất, chị cũng không đành để em chịu uỷ khuất, nếu chị không ra mặt, mẹ em làm sao yên tâm mà giao con gái cưng của bà cho chị chứ?"
Nói như vậy cũng không sai, Kha Nhược Sơ ôm lấy mặt Thịnh Như Ỷ, "Mẹ em có làm khó làm dễ chị không?"
"Nếu mẹ em làm khó chị, thì làm sao nhanh như vậy đồng ý cho chúng ta ở bên nhau?"
"Vậy chị nói gì với mẹ em vậy, sao nhanh như thế đã đồng ý rồi?"
"Cái này đơn giản mà." Thịnh Như Ỷ lại trêu đùa, "Chị nói chị phải gả cho em, mẹ em cảm thấy có thêm một đứa con gái tốt thế này, khó mà kiếm được, cho nên nghĩ thông suốt."
"Em đang nói chuyện nghiêm túc với chị." Kha Nhược Sơ cảm thấy Thịnh Như Ỷ đang lừa cô.
"A, Kha Nhược Sơ, vậy là em cảm thấy chị không tốt sao?" Thịnh Như Ỷ nhéo nhéo mặt Kha Nhược Sơ, muốn dạy cho cô gái này một bài học.
"Em không có...." Kha Nhược Sơ cười, ý chí sinh tồn thức dậy, "Không ai tốt hơn chị."
"Chị đã hứa với mẹ, cả đời này sẽ luôn đối xử tốt với em."
Kha Nhược Sơ không rõ quá trình như thế nào, nhưng trong lòng cảm động không thôi.
"Chị, chị có cảm thấy mệt mỏi khi yêu đương với một đứa như em không? Em hình như luôn làm chị nhọc lòng...."
Nghĩ kỹ thì hình như không có, Thịnh Như Ỷ vuốt mái tóc mềm mại của Kha Nhược Sơ, "Em muốn nghe chị nói thật à?"
Bỗng nhiên, Kha Nhược Sơ bất an, biểu cảm nghiêm túc nhìn Thịnh Như Ỷ.
"Chị cảm thấy bảo bối nhà chị rất đáng yêu, biết thấu hiểu lòng người, bây giờ chị rất muốn cưới cô ấy về nhà." Thịnh Như Ỷ cười nói, đôi môi đặt lên trán Kha Nhược Sơ, vừa nói xong đã đè Kha Nhược Sơ lên đầu giường, nhẹ nhàng hôn.
Nếu cái này được xem là cầu hôn, thì Thịnh Như Ỷ đã cầu hôn Kha Nhược Sơ không biết bao nhiêu lần.
Mười ngón tay đan xen vào nhau, môi cũng chạm môi, Kha Nhược Sơ biết bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, cô và Thịnh Như Ỷ ở bên nhau rất thoải mái hạnh phúc, không có chỗ nào mà không thích hợp.
Càng hiểu nhau hơn sẽ càng yêu nhau hơn.
Khác xa ban đầu, khi ấy cả hai vì xúc cảm mà thu hút lẫn nhau. Mà bây giờ, sau khi trải qua chông gai thử thách, tình cảm của cả hai càng vững bền và tin tưởng nhau nhau hơn.
Hai người hôn nhau thật lâu chưa dừng lại, càng dây dưa càng nhiệt tình, trong khoảng thời gian qua ai cũng có tâm sự, cũng không có ham muốn cho chuyện này, bây giờ gánh nặng đã được gỡ bỏ, mới có thể hưởng thụ.
Hôn nhau say đắm đến cơ thể mềm nhũn, Kha Nhược Sơ không biết người khác hôn nhau có thế hay không, nhưng mà mỗi lần cô và Thịnh Như Ỷ hôn nhau cuồng nhiệt, bản thân thực sự không thể khống chế được.
Môi Kha Nhược Sơ đặt lên cằm Thịnh Như Ỷ, rồi chuyển đến cổ, ở bên nhau lâu như vậy, Kha Nhược Sơ quá am hiểu làm như thế nào để khơi gợi sự nhiệt tình của đối phương.
Nhìn thấy Kha Nhược Sơ bắt đầu không biết xấu hổ, Thịnh Như Ỷ cong môi cười xấu xa, vào lúc Kha Nhược Sơ cởi cúc áo đầu tiên trên người cô, cô cố ý bắt lấy cái tay Kha Nhược Sơ, dùng giọng hết sức gợi cảm mà trả lại Kha Nhược Sơ bốn chữ, "Chú ý trường hợp."