Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 3: Anh thơm quá




Bình thường Lâm Hi Vũ nhìn thấy Lục Quân Đình đều sẽ đi đường vòng, đến chết cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình ngã vào trong ngực Lục Quân Đình. Nếu đầu óc cô đủ tỉnh táo, chắc chắn bây giờ cô sẽ sợ đến toàn thân cứng nhắc, hít một hơi thật sâu.
Nhưng lúc này, cô đã uống đến chóng mặt, cồn làm tê dại thần kinh, thân thể tay chân đều mềm nhũn, ngay cả sức đẩy anh ra cũng không có, cứ như vậy tựa trong ngực anh, bị cồn làm tê dại nên cô cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Một tay anh nắm lấy cánh tay hư của Lâm Hi Vũ, sức lực của anh lớn hơn cô rất nhiều, muốn một tay đẩy con ma men này ra dễ như trở bàn tay, nhưng anh lại không đẩy cô ra.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa hay anh cũng cúi đầu nhìn cô. Lâm Hi Vũ lập tức va phải một ánh mắt thâm sâu sắc bén.
Tim cô run lên, toàn thân bị dọa đến cứng ngắc, nhưng cô lại cứ mềm oặt như vậy tựa trong ngực Lục Quân Đình, nhìn thẳng anh.
Lâm Hi Vũ cảm thấy nhất định là cô đang nằm mơ, nếu không thì tại sao cô và Lục Quân Đình lại áp sát như thế, rõ ràng cô và anh đánh tám gậy tre cũng không tới.
Không phải anh đúng không, Lâm Hi Vũ muốn xác nhận một chút, cô cố gắng hết sức mới giơ được tay lên, ngón tay chọc vào mặt anh, co giãn, ấm áp.
Hình như là người thật.
Lâm Hi Vũ ngơ ngác nhìn anh: "Anh thật sự là anh Quân Đình?"
Lục Quân Đình: "..."
Trên người Lâm Hi Vũ còn mặc áo choàng tắm của khách sạn, bởi vì lộn xộn nên dây lưng áo choàng tắm bị lỏng ra một chút, một bên vạt áo bị kéo ra, để lộ nửa bờ vai của cô.
Bởi vì uống rượu nên da cô mơ hồ đỏ ửng, trên má cũng hơi ửng hồng, tự như nụ hoa anh đào chớm nở đầu xuân, quyến rũ dịu dàng.
Đôi mắt cô mê ly, như có sương mù nhàn nhạt bốc ra từ trong mắt. Đôi mắt này nhìn chằm chằm người ta, trông rất ngây thơ, nhưng gương mặt phấn hồng cùng mấy sợi tóc dài rối bù, đôi môi no đủ càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
Lục Quân Đình kéo vạt áo Lâm Hi Vũ lên, hỏi cô: "Có đi được không?"
Cô lắc đầu: "Em đau đầu, em muốn ngủ."
Vừa dứt lời, thân thể mềm nhũn lại đổ theo hướng còn lại, Lục Quân Đình vô thức đưa tay ôm eo của cô. Lúc cánh tay chạm vào, anh không khỏi kinh ngạc, sao eo cô lại mảnh khảnh như thế, sao lại mềm mại đến như thế.
Lâm Hi Vũ bị anh kéo, thân thể lại lần nữa dựa sát trên người anh. Cô sợ mình lại ngã lần nữa, nên dùng hai tay ôm eo anh, cả người đều dựa vào anh.
Cũng may anh giữ trọng tâm rất tốt, bị cô nhào vào người như vậy nhưng cơ thể vẫn mạnh mẽ đứng yên.
Sau khi ôm vào, Lâm Hi Vũ hơi ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười ngây ngô hỏi: "Anh Quân Đình, sao cơ thể anh lại thô cứng vậy?"
Lục Quân Đình: "..."
Lục Quân Đình điều chỉnh hô hấp, anh không muốn chấp nhặt cùng một con ma men: "Nếu em không muốn về thì anh ôm em lên giường nghỉ ngơi."
Cô ngoan ngoãn gật đầu một cái: "Được, nghỉ ngơi, Hi Hi muốn ngủ."
Giọng nói mềm mại, mang theo một sự dịu dàng, giống như đang làm nũng, cảm giác tê dại như có một cái đuôi mèo quét vào lòng. Lục Quân Đình đẩy Lâm Hi Vũ đang ôm mình ra, sau đó ôm ngang cô lên, Lâm Hi Vũ vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh.
Anh đặt cô trên giường, cánh tay ôm cổ anh vẫn không buông ra. Anh bị cô ôm chúi đầu về phía trước, vô thức chống hai tay lên giường ổn định trọng tâm, cũng may không ép trên người cô.
Nhưng khoảng cách như vậy vẫn rất gần, anh cúi đầu nhìn thoáng qua tay cô, nói: "Bỏ tay ra."
Giọng nói mang theo ý cảnh cáo, nhưng suy nghĩ của cô và anh căn bản không cùng một tần sóng. Anh nói chuyện với cô, hơi thở quét trên mặt cô, Lâm Hi Vũ cảm thấy miệng anh rất thơm. Cô muốn xác nhận nên xích người lại gần, ngửi mấy lần rồi nói: "Sao miệng anh lại thơm như vậy, anh ăn gì thế?"
"Bây giờ không sợ anh nữa?" Bình thường ngay cả nói chuyện với anh, cô gái nhỏ cũng không dám, vậy mà giờ lại có gan ngửi miệng anh?
Cô không hiểu ý Lục Quân Đình, chỉ xích lại gần ngửi miệng anh: "Sao lại thơm như vậy nhỉ, rốt cuộc anh ăn gì vậy?"
Chóp mũi Lâm Hi Vũ thỉnh thoảng cọ vào môi anh, người cô rất nóng, bị cô ghé sát, trên môi lưu lại cảm giác ấm nóng.
Anh nhíu mày, quay đầu sang một bên: "Vừa đánh răng."
Anh vừa mở miệng nói chuyện, mùi hương thơm ngát lại càng tỏa ra, cô hít một hơi thật sâu, lầm bầm nói: "Thơm thật, không biết nếm có mùi vị gì nhỉ?"
Lục Quân Đình: "..."
Lục Quân Đình nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái dưới thân, dùng giọng nói nguy hiểm cảnh cáo nói: "Trên đời này, không phải thứ gì cũng có thể nếm."
Nhưng rõ ràng cô gái nhỏ này không nghe thấy anh đang nói gì, thậm chí còn không ý thức được nguy hiểm, cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, ngửi thấy thứ gì thơm thơm liền muốn nếm thử.
Cho nên, anh vừa dứt lời cảnh cáo, đột nhiên cô ngẩng đầu ngậm lấy môi anh, còn mút nhẹ mấy lần. Lâm Hi Vũ buông ra, mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm môi anh nói: "Mềm mềm."
Anh không kịp chuẩn bị, môi bị cô ngậm lấy, toàn thân Lục Quân Đình cứng đờ.
Chóp mũi nồng nặc mùi rượu, trong đó còn kèm theo mùi hương thoang thoảng trên người cô. Lục Quân Đình nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp. Cô có biết mình đang làm gì không? Anh mở mắt cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt mơ màng ngây thơ, có lẽ lúc này không biết người trước mặt mình là ai.
"Không phải anh đã nói rồi sao, không phải thứ gì cũng có thể tùy tiện nếm, sao không nghe lời?" Giọng nói lạnh lùng, nếu như không phải mấy chữ cuối khàn khàn thì sẽ càng có lực uy hiếp hơn.
Thần kinh đã bị cồn làm tê dại, Lâm Hi Vũ sao có thể ý thức được nguy hiểm, cô chỉ cảm thấy miệng của anh rất thơm, môi của anh rất mềm, anh muốn cô chạm vào, muốn để cô ăn, không trách cô.
Còn muốn ăn nữa.
Cho nên cô lại chạm vào, ngậm lấy môi của anh. Lâm Hi Vũ hơi tham, lần này không phải chỉ mút hai lần rồi thả ra nữa, đầu lưỡi liếm môi anh, không hề ý thức được nguy hiểm, đầu lưỡi còn duỗi vào trong miệng anh nữa.
Lục Quân Đình cảm thấy hô hấp của anh bắt đầu dồn dập, anh nghiêm mặt, lạnh lùng mắng cô: "Em biết mình đang làm gì không?"
Anh vừa nói, đầu lưỡi ngọ nguậy, vừa hay bị đầu lưỡi cô luồn vào bắt được, ngậm lấy một chút.
Lục Quân Đình: "..."
Cuối cùng cô thỏa mãn buông anh ra, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến. Cô đã nếm được mùi vị, rất hài lòng, hiện giờ chỉ muốn ngủ, cho nên đôi tay buông cổ Lục Quân Đình ra, nhíu mày đẩy anh, vội vàng thúc giục: "Em muốn đi ngủ, anh không được đè em."
Lục Quân Đình nắm lấy tay cô đặt lên vai anh, trực tiếp đè xuống người cô. Anh nằm trên người Lâm Hi Vũ, đáy mắt đỏ ửng, giọng nói cũng như nhiễm men say trên người cô, như một người đang say.
"Quyến rũ người khác xong liền chạy? Nào có dễ như vậy? Phạm sai lầm không thể chạy trốn. Với anh, phạm sai lầm là phải nhận trừng phạt, hiểu không?"
Lâm Hi Vũ cau mày lắc đầu, nói: "Anh đừng thổi hơi vào em nữa, còn như vậy em lại muốn ăn anh."
Lục Quân Đình: "..."
Sắc mặt Lục Quân Đình lập tức trầm xuống, cô căn bản không nghe thấy anh đang nói gì, mặc kệ lời cảnh cáo của anh.
"Em rất muốn ăn anh." Cô lại nói một câu, sau đó đón nhận ánh mắt lạnh băng cảnh cáo của anh, lại vô cùng khiêu khích vừa nói vừa nhậm lấy môi Lục Quân Đình, răng cắn vào môi anh, đầu lưỡi còn duỗi vào bên trong thăm dò. Nhưng Lâm Hi Vũ không ngờ, đầu lưỡi vừa mới luồn vào, cô liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên khẽ, sau đó đầu lưỡi của cô liền bị hung hăng ngậm lấy.
Lâm Hi Vũ bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào làm tỉnh. Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu hơi đau, nhưng gần như đã tỉnh rượu. Cô dụi mắt để thích ứng với ánh sáng, sau đó nhanh chóng phát hiện ra mình đang gối lên một cánh tay. Cô cúi xuống nhìn, cánh tay hơi thô, bàn tay cũng lớn hơn tay cô rất nhiều, nhìn qua trông giống tay của đàn ông.
Đàn ông? Trên giường cô sao có thể có đàn ông?
Lâm Hi Vũ đột nhiên quay đầu sang, liền đối diện với một gương mặt lạnh lùng, chủ nhân của gương mặt cũng đang nhìn cô. Thấy Lâm Hi Vũ nhìn qua, anh khẽ mở đôi môi mỏng nói: "Tỉnh rồi?"
Giọng nói trầm thấp ấm áp, bởi vì vừa tỉnh lại nên còn hơi khàn khàn.
Khi nhìn thấy gương mặt này, đầu óc Lâm Hi Vũ đứng hình, trong đầu hiện lên vô số câu hỏi.
Có phải cô nằm mơ không, vì sao lại nhìn thấy Lục Quân Đình?
Tại sao Lục Quân Đình lại nằm cùng cô?
Tại sao Lục Quân Đình lại áo rách quần manh [1] nằm cùng cô?
[1]: Quần áo không đủ che thân
Trong đầu đột nhiên nổ tung, Lâm Hi Vũ tựa như là nhìn thấy ma: "A a a a a!" Cô hét lên một trận, vô thức thoát khỏi ngực anh, lúc này cô mới phát hiện mình không mặc quần áo, liền vội vàng kéo chăn che người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lục Quân Đình.
Lục Quân Đình từ từ ngồi dậy, cánh tay bị cô gối một đêm có chút cứng ngắc, vừa nhấc lên cảm giác nhói đau ập tới. Anh nhíu mày lại, vẻ mặt hiện lên vài phần khó chịu, xoa nhẹ mấy lần mới làm dịu đau nhói, lúc này mới quay sang nhìn cô.
Lâm Hi Vũ đối diện với ánh mắt của anh, vô thức lùi về sau co rúm lại. Cô mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
"Quân... anh Quân Đình, sao anh lại ở đây?"
"Em không nhớ rõ?"
"..."
Nhớ rõ? Nhớ rõ cái gì?
Cô nhớ rõ mình bị Lục Viện cho leo cây, về sau nhận được điện thoại của Lục Quân Phong, sau đó cô đi ngủ.
Đột nhiên, một đoạn ký ức nhỏ xuất hiện trong đầu cô.
Cô ngã vào ngực anh, ôm lấy cổ anh nói miệng của anh rất thơm, muốn nếm thử, sau đó cô thật sự cắn vào miệng Lục Quân Đình.
Những ký ức này ập tới, Lâm Hi Vũ chỉ cảm thấy giống như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân cứng nhắc, ngón tay tê dại không thể động đậy.
Cô hoảng sợ nhìn về phía Lục Quân Đình, muốn anh nói cho mình những điều cô vừa nghĩ tới không phải là thật, nhưng lại đối diện với động tác rời giường của Lục Quân Đình.
Anh kéo chăn ra đứng lên, cô liền nhìn thấy cơ bắp rắn chắc, phía sau lưng không mặc gì cùng một cái mông ngạo nghễ cong lên. Lâm Hi Vũ hít một ngụm khí lạnh, vội vàng quay đầu tránh đi.
Lục Quân Đình không e ngại, cứ thế đứng lên, động tác tự nhiên lấy chiếc khăn tắm trên ghế vây quanh eo, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô quay mặt sang một bên, đôi tay nắm chặt ga giường, giống như một động vật nhỏ bị kinh sợ.
"Anh đã bảo người chuẩn bị quần áo cho em, em xem có thể mặc không." Anh nói xong liền đi vào phòng tắm.
Lâm Hi Vũ vô cùng bối rối, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phát sinh thành như vậy? Hiện giờ, cô chỉ hi vọng tất cả đều là mơ, không phải sự thật, sao cô có thể cùng Lục Quân Đình...
So với chuyện gặp mặt Tần Thủy Hoàng và Pharaoh Ai Cập còn khó tin hơn.
Thế nhưng, cô biết tất cả không phải nằm mơ, vừa nãy hai người còn không mặc quần áo nằm chung trên một cái giường lớn, mà hiện giờ cô cũng cảm thấy người hơi khó chịu.
Cho nên, tất cả xảy ra trước mắt đều là thật, cô thật sự đã ngủ cùng Lục Quân Đình!
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Quân Đình là lão xử nam, không cần hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.