Đêm từ từ buông xuống.
Thẩm Tố Nhi cùng Tiếu Trọng Chi đến tá túc trong một biệt viện.
Nàng đứng trước cửa sổ, ngây lặng người nhìn vào cảnh sắc vườn đêm, tâm tư bay bổng tận đâu đâu.
Cả một buổi chiều, nàng không hề thấy Mộ Dung Cảnh, ngay cả Sơ Tuyết cũng không. Nàng rất muốn hỏi Tiếu Trọng Chi, kết quả, lời ra đến miệng lại chẳng thốt lên được.
Cảnh tượng trên thuyền vẫn in đậm trong tâm trí nàng.
Lúc này, có người đang gõ cửa phòng.
“Ai đấy?” Khách khí như vậy, đoán chắc người tới không phải là Mộ Dung Cảnh.
“Nương nương, là thần.” Tiếu Trọng Chi cung kính đáp.
“Mau vào đi.”
“Không cần đâu. Thần chỉ muốn đến cáo biệt nương nương mà thôi.”
Thẩm Tố Nhi cũng không miễn cưỡng, hiểu được ngài đang cố né phiền phức, đặc biệt là khi hoàng thượng đang ở đây, hơn nữa chỗ hai người lại là một căn phòng ngủ. “Ngài sắp rời đi hay sao?”
“Sáng sớm ngày mai thần sẽ hồi kinh.”
“Ồ! Đấy là chỉ ý của hoàng thượng?”
“Đúng vậy! Thần nhận lệnh hộ tống Tam vương gia hồi kinh.”
Giây phút Thẩm Tố Nhi sững sờ cả người “Sơ Tuyết? Ngài ấy cũng quay về sao?”
Tiếu Trọng Chi đứng ngoài cửa, đáp lại một câu “Người hãy giữ gìn sức khỏe. Thời gian cũng muộn rồi, thần xin cáo biệt, vẫn còn vài việc cần phải chuẩn bị.”
“Đợi chút đã. Ngài có biết Sơ Tuyết hiện đang ở đâu không?”
“Tam vương gia lúc này có lẽ đang ở trong phòng của mình.”
“Là phòng nào chứ?”
“Chính là căn lầu người có thể nhìn thấy từ cánh cửa sổ này… có điều, vương gia đang ở cùng với hoàng thượng, nơi đó lại được canh phòng nghiêm ngặt.” Tiếu Trọng Chi dường như có ý đưa lời nhắc nhở. Rồi không nói nhiều nữa, ngài quay người rời khỏi.
Nghe tiếng bước chân dần xa, Thẩm Tố Nhi vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng kinh ngạc, ở cùng với hoàng thượng, canh phòng nghiêm ngặt? Khoảnh khắc nàng có cảm giác bản thân như bị đẩy ra ngoài rìa. Lẽ nào đây chính là ý chỉ của Mộ Dung Cảnh? Cũng chẳng có gì phải nghi ngờ, người có thân phận cao nhất không phải là ngài sao? Ai có khả năng kháng chỉ của hoàng thượng chứ.
Chỉ là…
Sơ Tuyết ngày mai phải đi rồi, nàng rất muốn gặp ngài một lần, ngay cơ hội nói lời cáo biệt cũng không có.
Hơn nữa, sau này nàng sẽ sinh sống tại đâu. Mà giá như chọn được chỗ ẩn cư, nàng cũng không thể viết thư cho Sơ Tuyết. Mà dù có viết thư, chẳng phải Mộ Dung Cảnh sẽ là người đọc nó trước sao?
Thẩm Tố Nhi nghĩ thông, liền cầm áo choàng treo bên giá rồi bước ra ngoài. Hướng đi của nàng chính là căn lầu nhỏ đối diện.
Có nhiều chuyện chỉ nghĩ thôi mà không hành động thì không chấp nhận được.
Nàng muốn gặp Sơ Tuyết để nói lời tạm biệt. Nhưng liệu nàng có gặp được không? Thế nhưng dẫu được hay không nàng cũng thử cố hết sức mình.
Bên ngoài cửa phòng quả thực có rất đông thị vệ canh gác, vừa thấy Thẩm Tố Nhi, đám thị vệ liền tỏ ra vô cùng khách khí, nhưng vẫn nhất quyết, ngăn nàng đứng ở bên ngoài.
“Ta muốn vào gặp Tam vương gia, liệu các ngươi có thể vào thông báo một câu.”
Đám thị vệ quay sang nhìn nhau, lộ vẻ khó xử “Hoàng thượng có chỉ, Tam vương gia tạm thời không thể tiếp khách, mời công tử quay về.”
Công tử? Thẩm Tố Nhi nhìn lại y phục trên người, đích thực là y phục của nam nhân. Thế nhưng, điều nực cười nhất chính là tại sao những thị vệ này lại không nhận ra thân phận thật của nàng? “Vậy thì ta muốn gặp hoàng thượng, phiền các ngươi đi thông báo một phen.”
“Xin lỗi, mong người quay về. Hoàng thượng có dặn hôm nay không tiếp khách.”
Thẩm Tố Nhi cong miệng mỉm cười đầy cay đắng. Không tiếp khách? Hay cho câu không tiếp khách. Nàng giờ đã trở thành khách rồi, đúng là vạch rõ ranh giới quá! Thôi cũng đành, cuộc đời nàng cũng đến lúc phải thuận theo tự nhiên thôi. Bất lực, trong lòng nàng cảm thấy tột độ khó chịu, nàng không hiểu nổi cảm giác này rốt cuộc là đến từ đâu, và là vì ai? Bỗng bóng dáng khiến người ta không khỏi đau lòng, xót xa thoáng hiện lên trong tâm trí nàng.
Rồi nàng buồn bã quay người.
Vào lúc nàng quay người đi ấy, một thân hình vạm vỡ bước ra từ một góc khuất, đôi mắt âu sầu nhìn theo bóng hình gầy guộc dần xa.
Thị vệ cung kính hành lễ.
“Hoàng thượng…” Trần Thủ đứng phía sau lưng.
“Sơ Tuyết thế nào rồi?”
“Vương gia vừa uống thuốc xong, hoàng thượng, người có muốn lên thăm không?”
“Thôi khỏi, đệ ấy đang giận, gặp trẫm sẽ càng khiến cho tâm trạng không vui.”
“Vương gia đã trưởng thành rồi, hoàng thượng không cần phải lo lắng.” Đôi lúc, Trần Thủ thực sự chẳng thể nào nhẫn nhịn. Hoàng thượng phải gánh vác quá nhiều chuyện, mà lúc nào cũng chỉ có một thân một mình, thực khiến người khác không khỏi lo lắng.
“Đã trưởng thành?” Thực sự đã trưởng thành sao? Đôi mắt Mộ Dung Cảnh lóe lên. Ngài không nói chuyện cùng Trần Thủ mà nhẹ nhàng bước lên lầu. Căn lầu lớn thế này, đương nhiên không chỉ có một phòng. Ngài với Sơ Tuyết ở cạnh nhau, chỉ cách một bức tường, nhưng cứ luôn cảm thấy xa cách.
Lúc bước chân vào cửa, Mộ Dung Cảnh dừng lại, rồi nhẹ giọng lên tiếng “Trần Thủ, ngày mai người hãy hộ tống Sơ Tuyết hồi kinh.”
“Hoàng thượng?” Trần Thủ có phần kinh ngạc. “Hoàng thượng, người muốn đi một mình sao…”
“Ừm.”
“Vương gia đã có Tiếu tướng quân hộ tống rồi, hãy để ti chức được đi theo người.”
“Không cần. Trẫm nhất định phải bảo toàn cho Sơ Tuyết, một mình Tiếu Trọng Chi… trẫm không yên tâm lắm.” Lúc này Mộ Dung Cảnh không hoàn toàn tin tưởng Tiếu Trọng Chi, bởi nói cho cùng ngài vừa mới rút gần hết quan chức tộc họ Tiếu, nên bản thân vẫn cần phải quan sát tộc họ Tiếu thêm một thời gian nữa.
Trần Thủ lo lắng nói “Thế nhưng hoàng thượng… vẫn phải có một người chăm sóc cho người chứ…”
“Đừng lôi thôi nữa, nhớ không được phép tiết lộ hành tung của trẫm cho người khác biết.” Mộ Dung Cảnh rời kinh lần này không hoàn toàn vì chuyện Sơ Tuyết và Thẩm Tố Nhi xuất cung, hơn nữa việc ngài xuất hiện trên thuyền cũng chỉ là tiện đường.
“Dạ.” Trần Thủ đáp, vừa định đóng cửa, Mộ Dung Cảnh dường như nhớ ra điều gì lại gọi “Ngươi vào đây, hầu trẫm đi nghỉ.”
Trần Thủ cung kính tiến vào, sắc mặt tỏ rõ vẻ lo lắng.
Khoảng một tuần hương sau, đèn trong phòng cũng tắt.
Trần Thủ cung kính cúi đầu lui ra, còn tiện tay đóng cửa lại…
Sắc trời càng lúc càng khuya, mây đen che lấp cả vầng trăng, biệt viện phủ một màu mù mịt.
Gió lạnh quét qua, bóng cây trước lầu không ngừng đung đưa, mơ mơ màng màng, thoáng ẩn thoáng hiện.
Những người đang ẩn nấp ở chỗ kín đáo vẫn không ngừng giám sát mọi diễn biến xảy ra trong biệt viện, đặc biệt là căn phòng mà Thẩm Tố Nhi đang ở.
Thẩm Tố Nhi lúc này đang cực kỳ chán nản, năng lực của một người phụ nữ có hạn, làm thế nào mới có thể không gây chú ý cho đám người đó? Muốn tránh khỏi tai mắt của họ không phải chuyện dễ. Nàng nằm trên giường, lật người qua lại, ngày mai sẽ thế nào đây?
Nhắm mắt lại, nàng vẫn chẳng thể nào ngủ nổi. Mỗi lần định ngủ, trong đầu lại hiện lên bóng dáng đó… trái tim nàng ấm ức mà đau nhói. Cảm giác ngột ngạt, chẳng dễ chịu chút nào. Từ lúc rời thuyền cho tới bây giờ, trong tâm trí nàng ngập tràn bóng dáng đó.
“Nàng trúng độc rồi! Không ngờ chỉ một bóng dáng cũng có thể dễ dàng chuốc độc, hầy…” Bất giác, nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đầu giường bỗng xuất hiện một bóng người? Là ai? Nàng tột cùng kinh hãi, đang định thét lớn, tấm rèm liền bị vén lên, một thân hình cao lớn xuất hiện. Ngay giây sau, nàng bị người này ôm chặt, cùng lúc, một bàn tay lớn bịt chặt miệng nàng, đẩy nàng lên giường, tiếp đó, áp chặt thân người xuống.
Bên tai nàng khẽ vang lên giọng nói “Là trẫm.”
Vừa nghe thấy giọng Mộ Dung Cảnh, Thẩm Tố Nhi cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều, thân người mềm ra, thở phào nhẹ nhõm. Mãi lúc sau, mới bình tĩnh hẳn lại.
Hơi thở của Mộ Dung Cảnh thổi tới bên tai, khiến nàng đặc biệt căng thẳng.
“Hoàng thượng…”
“Đừng nói chuyện…” Mộ Dung Cảnh cắn nhẹ vành tai nàng, càng lúc lại càng dùng sức, đến khi khiến nàng đau đớn mới thôi. “Đừng sợ hãi, trẫm không phải tới để giết nàng, ngược lại, trẫm tới giúp nàng thoát khỏi tai mắt của Tư Mã Lạc, để nàng có thể cao chạy xa bay. Sau này có bị hắn bắt lại hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của nàng.” “Còn chúng ta… cũng đừng bao giờ gặp lại.” Câu nói sau cùng, ngài nói rất chậm, rất khẽ… khẽ đến mức như hoa tuyết bay bay, chỉ trong giây phút đã tan thành dòng nước.
Lúc cần dứt khoát thì phải dứt khoát, trước giờ, ngài không phải là người thích dây dưa, gặp phải nàng thực sự là một điều ngoại lệ.
Tối nay, ngài quyết định thả nàng…
Ngài ôm nàng dịu dàng, hít ngửi hương thơm thanh nhã trên người nàng, xem ra cực kỳ lưu luyến.
Bỗng Mộ Dung Cảnh khựng người, một đôi bàn tay mềm mại đã chủ động vòng qua, không một lời dự báo, đôi môi mềm mại lướt trên môi ngài, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi… Trái tim ngài bỗng rung động dữ dội. Muốn cúi xuống nhìn cho thật rõ người phụ nữ trong vòng tay mình, nhưng khắp không gian một màu đen mịt mùng, tấm rèm lại đang hạ xuống, ngoại trừ nhịp tim và hơi thở, mắt ngài chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ mà thôi.
Mộ Dung Cảnh nhận ra dường như nàng của hôm nay có chút khác biệt…
“Tối nay thực sự là lần sau cùng chúng ta gặp mặt nhau sao?” Giọng nói nhẹ nhàng, yểu điệu, vẫn như trước kia, như lần đầu tiên gặp gỡ.
“Đúng.”
Nghe thấy đáp án khẳng định này, cả người Thẩm Tố Nhi cứng lại, trong bóng đêm chẳng nhìn rõ được nét mặt. Mãi lúc sau, bên tai ngài bỗng vang lên lời thì thầm rất nhỏ “Ngài có thích ta không?”
Mộ Dung Cảnh dùng giọng nói bình tĩnh đẩy câu hỏi khó lại cho nàng “Nàng thấy sao hả?”
Thẩm Tố Nhi nghĩ một hồi, bình tĩnh đáp lại “Ta không biết. Có đôi lúc ta cảm thấy hoàng thượng yêu thích mình, nhưng nhiều lúc lại thấy không phải, mà chỉ do… ta đã nghĩ quá nhiều. Chỉ là… đôi khi cảm thấy có phần khó hiểu, nếu tối nay là lần cuối chúng ta gặp mặt, ta muốn hỏi xem, bởi ta thấy rất tò mò…”
“Tại sao trẫm phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng?”
“Nếu đáp án khiến ta hài lòng, ta sẽ tặng ngài một món quà.”
“Món quà?” Thẩm Tố Nhi của tối nay thực sự khiến ngài bất ngờ.
“Ừm, một món quà… món quà chỉ thuộc về một mình ta…” Nhẹ nhàng, dịu dàng mà quyến rũ. Trong bóng tối, nàng lại đặt một nụ hôn lên môi ngài, sau đó lại thì thầm đầy nuối tiếc “Hôn lệch rồi…” Hình như nàng không hôn đúng môi mà là bên cạnh môi.
Không khí như cô đọng, ánh mắt đen hơn đêm bỗng sáng rực, giọng nói mang theo biết bao tâm sự “Ta có yêu thích nàng, đã hài lòng chưa?”
“Hài lòng!” Cho dù ngài nói là không thích, nàng cũng sẽ nói là hài lòng, và món quà đó vẫn cứ dành tặng cho ngài mà thôi. Chỉ là nếu vậy thì sẽ không cảm thấy đau đớn như hiện tại… Nàng lại hôn ngài, nụ hôn nồng nàn mà cuồng nhiệt, say đắm hơn bất cứ lúc nào.
Đêm đen như mực, dễ dàng cởi bỏ những lớp ngụy trang bên ngoài.
Không cần lời nói, nụ hôn nồng cháy, mang theo đôi chút do dự, đôi chút khát vọng, tất cả đều do nàng chủ động. Bỗng nàng lật người, đẩy Mộ Dung Cảnh xuống dưới thân mình. Hành động mạnh mẽ mà bá đạo đó không chỉ là quyền riêng của đàn ông, bất cứ người nào cũng có thể làm chủ. Những dồn nén chất chứa bấy lâu chỉ đợi giây phút này mà trào dâng dữ dội, như muốn thiêu đốt mọi thứ, dung hòa và giải phóng hết thảy.
Nụ hôn nồng nàn rơi xuống từ ánh mắt đầu mày cho đến khuôn mặt như tượng tạc của ngài, rồi tới bờ môi ấm nóng. Từ trên xuống dưới, từ phần cổ cho đến xương quai xanh động hồn. Nàng muốn thiêu đốt triệt để mọi thứ cho tới khi tan thành cát bụi.
Bóng dáng cô ngạo mà đơn độc đó đã không cách nào biến mất khỏi tâm trí nàng được nữa.
Là ngài, chính là ngài. Bóng dáng đã khắc trong tâm trí nàng quá sâu, đuổi không đi, giống như kiếp trước nàng đã thiếu nợ ngài vậy.
Khi ngài đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi thứ trong nàng dường như đã rõ ràng…
Chỉ là ngài vừa nói, ngài và nàng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Tối nay chính là lần cuối cùng? Mấy từ này thật tàn nhẫn biết bao!
Mộ Dung Cảnh không hề động đậy, ánh mắt âu sầu nhìn Thẩm Tố Nhi cởi từng lớp y phục trên người mình. Nụ hôn dịu dàng của nàng khiến ngài không ngừng run rẩy, ngài nghiến răng kìm nén cảm giác sục sôi trong lòng. Không được! Không được động đến nàng. Sau này họ sẽ không còn ở bên nhau, vậy nên ngài càng không được động đến nàng. Là ngài muốn tốt cho nàng… ngài muốn đẩy nàng ra, nhưng cơ thể lại phản bội những gì ngài đang nghĩ, ngài chỉ muốn ghé sát hơn, gần hơn nữa vào nàng.
“Tố Nhi, mau dừng lại đi…” Giọng nói run rẩy, ngay cả thân người cũng run rẩy theo. Hơi thở nặng nề đã bán đứng ngài.
“Đây chính là món quà ta muốn tặng ngài.” Giọng Thẩm Tố Nhi tràn đầy quyến rũ, lại như có ý ngậm cười, vô cùng phong tình, khiến người ta chẳng thể cưỡng lại được.
“Nàng…” Món quà? Thì ra đây chính là món quà mà nàng nói đến.
Lúc định mở lời, đôi môi Mộ Dung Cảnh đã bị chiếm lĩnh. Ngài bị nàng hôn đến mê mẩn đầu óc, không tài nào thở nổi. Thế nhưng ngài không hề biết, Thẩm Tố Nhi hôn trong đau thương thế nào… nụ hôn trong nước mắt.
Tối nay, nàng sẽ khiến cho ngài cả đời chẳng thế nào quên được! Nụ hôn đó hạ dần xuống trước ngực, cơ bụng và dần hạ xuống thấp hơn…
“Nàng đang chơi với lửa đấy… chết tiệt!” Mộ Dung Cảnh tóm chặt lấy bờ vai của Thẩm Tố Nhi. Chết tiệt, nàng định hôn tới đâu nữa? Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh nhớ lại khoảnh khắc bị nàng trói lại. Ngài cắn môi, cố gắng kìm nén dục vọng trong người.
Mỗi một hành động khiêu khích của nàng đều khiến thân người Mộ Dung Cảnh run lên bần bật… thân thể bất giác phối hợp nhịp nhàng theo từng động tác của Thẩm Tố Nhi. Thẩm Tố Nhi từ từ ngước đầu lên, mỉm cười nói “Hoàng thượng, thân thể của ngài thành thật hơn cái miệng của ngài rất nhiều…” Lần này, nàng lại càng lấn lướt, to gan hơn, y phục của Mộ Dung Cảnh đã bị nàng lột hết.
Tất cả mọi việc đều do nàng khống chế, đem lại cho ngài cảm giác quen thuộc phong tình.
Nhẹ nhàng kích thích, từ từ gợi dậy. Điều nàng muốn… chính là khiến ngài phải điên cuồng.
“Yêu tinh, tự tìm cái chết…” Chẳng thế nào nhẫn nhịn thêm nữa, thân thể ngài bùng nổ mạnh mẽ, Mộ Dung Cảnh kéo cơ thể Thẩm Tố Nhi sát lại mình hơn, sau đó ôm chặt nàng vào lòng. Ngài chuyển người mạnh mẽ, nắm lấy thế chủ động. Nếu như y phục của nàng vẫn cứ nguyên vẹn như cũ, vậy thì ngài sẽ đích thân cởi xuống thay nàng…
“Đây là do nàng tự chuốc lấy, đừng có oán hận ta.” Dứt lời y phục của Thẩm Tố Nhi bị ngài xé toạc. Trong bóng tối, Mộ Dung Cảnh chẳng nhìn rõ được dáng vẻ của nàng, càng không nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi đến đâu, thế nhưng nhắm mắt lại, trong đầu ngài toàn là khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Thẩm Tố Nhi từ từ buông lỏng cơ thể.
Có ngài làm chủ, nếu ngài thích, nàng sẽ thuận theo ý ngài.
Giây phút này, ngoài tiếng hơi thở nặng nề, tiếng rên rỉ không kiềm lại được, chẳng có bất cứ điều gì ngăn cách họ nữa.
“Cộc, cộc, cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên vào đúng lúc hai người đang hòa thành một thể.
Ai? Là ai dám gõ cửa phòng vào đúng lúc thế này.
Lúc này, bên ngoài truyền vào một giọng nói dịu dàng “Tiểu Tố Nhi, đã ngủ hay chưa?”
Cả người Mộ Dung Cảnh cứng sựng, cảm giác như bị ai đó đấm một quyền, dục vọng trong người giảm đi quá nửa…Cuộn chăn bông lại, ngài lập tức gói gọn Thẩm Tố Nhi đang không mảnh vải che thân lại kín đáo.
“Tiểu Tam, có chuyện gì thế?” Nàng giả bộ vừa mới tỉnh lại, giọng nói mang theo chút lười nhác mọi khi.
“Ta… sáng sớm ngày mai phải rời khỏi đây rồi, có vài câu muốn nói cùng người.”
“Ồ, ta nghe rồi, có muốn vào trong không?” Trong lúc nói chuyện, nàng mơ màng nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Mộ Dung Cảnh có nét bực bội. Nếu như tối nay là lần gặp gỡ sau cùng, nàng hi vọng không ai nhìn rõ được dung nhan của nhau.
Sơ Tuyết đứng ngoài im lặng một hồi, nói “Thôi khỏi, chỉ là muốn nói vài câu thôi, người đi nghỉ sớm đi. Hoàng huynh đã nói rồi, đợi đến khi cành liễu chồi bông, ta có thể xuất kinh tìm người, người nhất định phải đợi ta đấy nhé.”
Lúc này, đến lượt Thẩm Tố Nhi im lặng, Nàng phải trả lời sao đây? Nàng sẽ nói họ không cần gặp mặt hay một câu giả tạo nào đó? Bỗng, Mộ Dung Cảnh đưa người lại gần, kề bên tai thì thầm nói “Hãy hứa với Sơ Tuyết, nói là có thể đi.”
“Có điều ta sẽ không gặp lại hai ngài nữa…”
“Mau nói theo ý trẫm.”
“…”
Thẩm Tố Nhi chán nản cao giọng, đủ để Sơ Tuyết có thể nghe thấy: “Được, đến lúc đó chúng ta gặp lại. Trên đường đi, ngài phải bảo trọng đấy.”
“Ừm, đã làm phiền người rồi, mau đi nghỉ sớm đi.” Dứt lời Sơ Tuyết quay người rời khỏi.
Khi tiếng bước chân dần xa, Mộ Dung Cảnh mới nhẹ nhàng lên tiếng “Đừng có châm đèn, mau mặc y phục vào, trẫm sẽ đưa nàng rời khỏi. Cắt đứt tai mắt của A Lạc hoàn toàn không thành vấn đề…”
“Đa tạ…”
“…”
Không đến một tuần hương, Thẩm Tố Nhi đã thay một bộ y phục nam nhân sạch sẽ, chẳng mang theo bất cứ thứ gì cả.
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc “Đồ đạc của nàng đâu?”
“Đồ đạc nào?”
“Tay nải của nàng, lần này ra đi sẽ không bao giờ quay lại.” Nàng còn chẳng thèm mang theo tay nải sao?
Thẩm Tố Nhi mỉm cười khổ sở “Cả thân người này đã là tay nải của ta rồi, chẳng phải nó quá đỗi nặng nề, nặng đến mức khiến ngài muốn giết chết đấy thôi.”
“…”
Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Mộ Dung Cảnh lặng lẽ đến trước cửa sổ, lấy vải đen bịt mặt, rồi ôm lấy phần eo thon nhỏ của Thẩm Tố Nhi, cả hai vụt lao ra ngoài. Động tác vô cùng thần tốc, rất nhanh họ đã thoát ra khỏi biệt viện rồi biến mất trong một con ngõ nhỏ tối tăm. Cùng lúc đó, cũng có những bóng đen đuổi theo phía họ… biến mất.
Mộ Dung Cảnh thần tốc rẽ sang một góc phố, nơi đó đã có một đôi nam nữ đợi sẵn, nhìn thấy bọn họ tiến vào, người nam nhanh chóng ôm lấy người nữ phi như bay về phía trước. Những người đuổi theo vừa hay nhìn thấy liền thi triển khinh công đuổi theo hai bóng hình đó.
Thẩm Tố Nhi căng thẳng đến mức áp sát vào lồng ngực Mộ Dung Cảnh, không ngờ chiêu ‘thay ngày đổi trời’ lại có thể cắt đứt tai mắt của Tư Mã Lạc một cách dễ dàng. Một lúc sau, Mộ Dung Cảnh đưa nàng đi về hướng ngược lại, đến một nơi tường cao, ngài ôm nàng nhảy vào vườn nhỏ bên trong, đưa Thẩm Tố Nhi vào một căn phòng tối.
Căn phòng tối tăm phút chốc sáng bừng lên.
“Đây là một khách điếm độc lập, ta đã trả tiền cả tháng, nàng có thể ở đây hoặc giả có thể trực tiếp rời đi. Hai người cải trang thành chúng ta khi nãy sẽ lên xe ngựa được chuẩn bị sẵn tại cửa thành, dẫn dụ đám người kia xuất thành theo. Những tai mắt của Tư Mã Lạc tạm thời sẽ không tìm được đến đây đâu.”
Mộ Dung Cảnh bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào ánh nến phập phùng.
Thẩm Tố Nhi lặng ngắm khuôn mặt như tượng khắc của ngài, ánh mắt ẩn chứa nỗi đau đớn kì lạ. Lúc Mộ Dung Cảnh quay sang, nàng đã nhìn về phía khác.
Căn phòng này rất lớn, giường và phòng khách chỉ được ngăn cách bằng một tấm bình phong.
Nàng nhẹ bước vào trong, Mộ Dung Cảnh cũng tự nhiên theo vào. Không hề nhìn nhau, nên chẳng ai biết được đối phương đang nghĩ những gì.
Bên ngoài, một tiếng chim kêu giữa trời đêm lạnh giá, đơn côi.
“Trời sắp sáng rồi, ta phải đi đây.” Mộ Dung Cảnh quay người bước ra ngoài, ánh mắt nhuốm màu âu sầu. Khi ngài vừa đưa tay chạm lên cánh cửa, giọng nói của Thẩm Tố Nhi vang lên. Có chút vội vã, có chút run rẩy “Mộ Dung Cảnh, liệu có nên tiếp tục việc bị Sơ Tuyết cắt ngang khi nãy không? Món quà mà ta thiếu nợ ngài, ngài… hãy lấy đi, từ nay về sau chúng ta không còn gì vướng mắc.”
Mộ Dung Cảnh cảm thấy khá kinh ngạc. Ngài từ từ kéo cửa ra, nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, thực chẳng khác nào tâm trạng của ngài lúc này. Giọng ngài đột ngột vang lên kèm theo chút giận dỗi “Vậy thì nàng hãy thiếu nợ ta cả cuộc đời này đi.”
Nói xong, ngài hào sảng bước ra ngoài trời đêm, chẳng quay đầu nhìn lại.
Thẩm Tố Nhi quay người, nhìn cánh cửa vẫn còn đang rung động. Bóng dáng quen thuộc đã không còn nữa. Khoảnh khắc chẳng có ai nhìn thấy nét lưu luyến và hoảng loạn sáng lên trong đôi mắt nàng. Cùng lúc trái tim nàng thắt lại, nàng không còn đứng vững trên đôi chân của mình được nữa.
Suốt đêm, Thẩm Tố Nhi không tài nào chợp mắt được, mãi cho đến tận gần sáng nàng mới thiếp đi được một lúc.
Ngày hôm sau, tỉnh lại trời đã giữa trưa, nàng nhìn tia nắng len qua khe cửa sổ chiếu vào phòng. Ngày đông, giữa trưa, ánh mặt trời khá ấm áp.
Lúc này, tâm trạng nàng đã không còn lạc lõng như đêm qua nữa.
Mộ Dung Cảnh đã thực sự rời khỏi. Những người Tư Mã Lạc phái tới cũng đã bị cắt đuôi.
Lúc này, một tiểu nha đầu gõ cửa “Khách quan, ngài đã tỉnh lại chưa?”
Thẩm Tố Nhi lặng người liền hạ giọng đáp “Ta tỉnh rồi, chuẩn bị cho ta chút nước nóng để rửa ráy, đặt bên ngoài phòng chính là được, không cần phải hầu hạ.” Nàng lười biếng nằm trên giường, tóc dài buông xõa, tạm thời không muốn để người khác biết được mình vốn là phụ nữ.
“Dạ.” Tiểu nha đầu đáp, rồi nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị. Rất nhanh cô bé bê một chiếc chậu gỗ đựng nước nóng vào rồi bẩm “Khách quan, ngài còn gì dặn dò nữa không?”
“Hãy chuẩn bị bữa ăn đơn giản, làm tốt sẽ có thưởng, mau đi đi.”
“Dạ! Nô tì lập tức đi chuẩn bị ngay.” Tiểu nha đầu nghe nói có thưởng, không giấu nổi niểm vui, hân hoan bước ra ngoài chuẩn bị.
Thẩm Tố Nhi quyết định ở lại trong tiểu viện ba ngày không bước chân ra ngoài nửa bước. Không có ai làm phiền, không có người gây chuyện, cũng chẳng có ai lượn lờ trước mặt. Không gian quá đỗi yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bản thân không khống chế nổi tâm tư cảm xúc nữa. Nàng xuyên không tới đây, vốn dĩ tưởng rằng bản thân luôn một mình đơn độc, bây giờ nghĩ lại, hình như không phải vậy. Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ càng lúc càng trở nên quan trọng như vậy, quan trọng đến mức trở thành một phần trong cuộc sống của nàng.
Bỗng nàng nhận ra đây vốn không phải là cuộc sống mà nàng mong muốn. Chỉ là nàng biết rõ nàng đã chẳng còn đường quay lại.
Nàng đích thực không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng có thể thấy được nếu bản thân lại xuất hiện lần nữa sẽ gây ra không ít phiền phức cho Mộ Dung Cảnh.
Tư Mã Lạc và Sơ Tuyết chính là vấn đề lớn.
Nàng không biết quan hệ giữa Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh, thế nhưng hai khuôn mặt tuấn nghị giống hệt nhau, nếu không phải cùng được một mẹ sinh ra thì thực sự quá vô lí. Và nếu sự thật họ là huynh đệ nàng sẽ bị kẹt ở giữa, sẽ khiến cho mối quan hệ của họ đã phức tạp lại càng thêm phức tạp. Nàng có thể cảm nhận chủ nhân thực sự của thân xác này có mối quan hệ khá thân thiết với Tư Mã Lạc. Vậy giả như nàng ở cùng với Mộ Dung Cảnh thì sao? Mọi chuyện sẽ diễn biến đến đâu, nàng thực sự không dám tưởng tượng.
Thẩm Tố Nhi có thể tạm thời không nghĩ đến chuyện về Tư Mã Lạc. Nhưng còn Sơ Tuyết, nàng thực sự chẳng biết phải làm thế nào cho phải. Nàng vẫn luôn hi vọng Sơ Tuyết chỉ coi mình là bạn bè, tình cảm sâu sắc như những người tri kỉ. Thế nhưng với tình hình trước mắt, mối quan hệ của họ đang dần đi theo hướng mà nàng không mấy hi vọng.
Cứ tiếp tục thế này, đối với mỗi người đều là một sự tổn thương sâu sắc.
Nàng chẳng yêu ai, và cũng chẳng thể yêu ai.
Không có bọn họ, cuộc sống của nàng vẫn cứ diễn ra như thường…
Thời gian lại dần trôi, thêm vài ba ngày nữa…
Cuối cùng, Thẩm Tố Nhi quyết định rời khỏi nơi này rồi tính tiếp. Nàng bảo tiểu nha đầu trong khách điếm kiếm một bộ áo choàng lông dài cho nam nhân và một chiếc khăn len quấn quanh mặt.
Ăn vận thế này ra ngoài, thực sự khó ai có thể nhận ra nàng là một cô nương. Hơn nữa Mộ Dung Cảnh có để lại ngân lượng cho nàng dùng. Nàng có thể thuê cho mình một cỗ xe ngựa.
Vừa bước chân ra khỏi khách điếm, nàng bỗng thấy người thư sinh dùng tranh chữ đổi tào phớ hôm trước đang ngã dưới mặt đất, hơi thở hổn hển, bộ dạng như sắp lìa giã cõi đời. Nàng nhất thời động lòng trắc ẩn, liền cho chàng ta một ít ngân lượng để đi khám bệnh, đồng thời hàn huyên thăm hỏi vài câu.
Sau đó bước lên xe ngựa, từ từ tiến ra khỏi thành.
Tiết trời dần ấm hơn, mùa xuân dường như đã đến, cành liễu cũng bắt đầu nảy chồi.
Thẩm Tố Nhi nữ cải nam trang, bắt đầu cuộc sống hành tẩu giang hồ, không điểm đích đã gần một tháng trời.
Chiều muộn, bọn họ tới thị trấn Ô. Nơi này có thể coi là một thị trấn nhỏ nhưng khá sầm uất, nghe nói nơi này thường xuyên có thương nhân qua lại. Nàng quyết định ở lại một tối tại thị trấn này. Sau đó sẽ rời đến thành Tề.
Bắt đầu cuộc sống mới bên ngoài thật không hề vui vẻ như nàng vẫn tưởng. Có lẽ phần lớn là do nàng đã đánh mất trái tim ở một nơi nào đó, thế nên nàng thường chẳng có hứng thú chơi bời, ngắm cảnh gì nữa. Nàng vẫn tưởng như người ta vẫn nói “xa mặt cách lòng” nhưng đối với nàng, thời gian càng lâu, trái tim lại càng nặng nề, rồi thành vết thương, thành tâm bệnh. Tối đó, nàng rất muốn xảy ra quan hệ gì đó với ngài, nhưng không ngờ lại bị Sơ Tuyết làm cho gián đoạn. Nếu ông trời cho nàng một cơ hội khác, nàng nhất định sẽ không để bản thân có chút tiếc nuối nào cả.
Khuôn mặt tuấn nghị đó, bóng dáng cô ngạo đó không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng…
Đột nhiên, phía sau xe truyền lại tiếng quát tháo ầm ĩ, rồi tiếng vó ngựa dồn dập, hỗn loạn.
Nàng ngây lặng người, muốn biết chuyện gì xảy ra, liền thò đầu ra ngoài không ngừng ngó nghiêng. Thật không ngờ, cảnh tượng trước mặt khiến nàng suýt chút hồn bay phách tán.
Mộ Dung Cảnh y phục đơn giản, khoác theo một tay nải nhỏ, một tay cầm kiếm, một tay cầm cương điều khiển ngựa tiến nhanh về phía này. Đằng sau có mười mấy nam nhân mặc y phục màu tro tay cầm kiếm điên cuồng đuổi theo.
Gió lạnh thổi qua… Nhìn theo bóng hình quen thuộc dần dần biến thành một điểm nhỏ tít xa, Thẩm Tố Nhi không khỏi bàng hoàng kinh ngạc.
Có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Hoàng thượng bị người ta truy sát sao? Một thân một mình? Thị vệ đâu rồi?
“Phu xe, mau lên, mau đuổi theo, mau lên.” Thẩm Tố Nhi không suy nghĩ được quá nhiều, đưa lời thúc giục phu xe.
Tuy rằng cảm thấy khả năng đuổi kịp là rất thấp, nhưng nàng vẫn muốn đuổi theo.
Thẩm Tố Nhi nói vài câu cùng phu xe, khuôn mặt người này hiện rõ vẻ bất lực. Thị phi trong giang hồ, người thường muốn tránh xa còn chẳng được, vậy mà không hiểu sao vị chủ nhân này lại muốn đuổi theo. Thậm chí còn nói sẽ thưởng thêm ngân lượng, rồi sốt ruột thế nào còn cướp cả roi ngựa, tự mình điều khiển.
Phu xe lo lắng còn chưa đuổi kịp theo đến nơi đã bị ngã chết, liền vội vã đoạt lại chiếc roi, miễn cưỡng điều khiển xe ngựa lao nhanh về phía trước.
Trên con đường phía xa, nàng có thể nhìn thấy những bóng đen nhỏ bé trước mặt. Nhưng rất nhanh những chấm đen đó không còn thấy đâu nữa. “Mục thiếu gia, không nhìn thấy người đó nữa. Người ta cưỡi tuấn mã, cỗ xe ngựa nát của chúng ta chẳng thể đuổi kịp đâu.” Lúc này, phu xe cũng chẳng ngại cất lời hạ thấp công cụ kiếm ăn của mình nữa. Vốn dĩ phu xe thạo việc, chỉ cần nhìn qua là biết ngựa tốt hay không, nên càng hiểu rõ con ngựa rẻ mạt, gầy yếu của mình chẳng thể địch nổi con tuấn mã vừa xong.
“Mặc kệ, dù gì người cũng cứ tiến thẳng về phía trước cho ta, đến khi nào ta bảo dừng thì thôi.” Thẩm Tố Nhi trong lòng lo lắng, bản thân cũng chẳng ý thức được điều này. Tận đáy lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết cỗ xe ngựa này chẳng thể nào đuổi kịp, thế nhưng, nàng không muốn từ bỏ. Mắt nhìn thấy Mộ Dung Cảnh gặp nguy hiểm, bản thân lại không khỏi không để tâm, nàng không thể làm được…
Khoang mắt đỏ hồng, trong lòng nàng cứ liên hồi ráo riết muốn biết liệu ngài có xảy ra chuyện không?
Đường đi càng lúc càng gập ghềnh, nhỏ hẹp. Họ đã đuổi theo suốt nửa canh giờ rồi.
Lúc này, xe ngựa bắt đầu tiến vào một khu rừng nhỏ. Không thấy tung tích Mộ Dung Cảnh đã đành, điều quan trọng hơn cả là họ không biết có nên tiếp tục tiến về phía trước hay không?
“Mục thiếu gia, có tiếp tục tiến về phía trước không?” Phu xe lo lắng hỏi.
Tuy rằng chỉ có một con đường, thế nhưng chẳng biết người ta có rẽ ngang rẽ tắt ở đoạn nào không. Phu xe vốn định nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng nhìn thấy khoang mắt ngân ngấn nước của Thẩm Tố Nhi, lại chẳng dám nói nữa.
Phu xe chỉ cảm thấy, dù có đuổi theo cũng chỉ tốn công vô ích, người mệt, ngựa cũng mệt. Thế nhưng trước mắt, xem tình hình rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó quan trọng…
Đột nhiên…
“Không phải nói sẽ không gặp nhau nữa sao? Tại sao lại còn đuổi theo?” Xe ngựa vẫn đang phi rất nhanh, thế nhưng giọng nói truyền tới tai người bên trong nghe rất rõ ràng.
Kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phu xe bỗng thấy một người hào sảng đứng trên nóc xe của mình, ánh mắt lạnh lùng nhá lên những tình cảm rất phức tạp, đạo tặc sao? Phu xe có phần hốt hoảng, vội kéo dây cương, cả người ngã vào bên trong.
Thẩm Tố Nhi đang lúc hoảng hốt, không kịp phòng bị, suýt chút ngã nhào ra khỏi xe. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người vụt tới, khiến nàng an lành ngã vào vòng tay ấm áp. Mộ Dung Cảnh căng thẳng ôm lấy Thẩm Tố Nhi, thân người không kìm được thoáng run lên, nếu lúc này nàng thực sự ngã xuống… ngài thật chẳng dám tưởng tượng.
Lạnh lùng lườm qua chỗ phu xe, ánh mắt Mộ Dung Cảnh tràn đầy sát khí.
Thẩm Tố Nhi mà xảy ra chuyện, ngài sẽ giết chết tên phu xe này đầu tiên. Con ngựa phi loạn một lúc, rồi từ từ dừng lại. Mộ Dung Cảnh đồng thời ra lệnh phu xe tiếp tục cho cỗ xe tiến về phía trước, tránh để người khác hoài nghi.
Sau đó ngài nhanh nhẹn bế người trong lòng vào trong, thả hết rèm xe xuống.
Trong không gian bé nhỏ, chật hẹp, suốt cả dọc đường khúc khuỷu, họ luôn chìm trong im lặng, chẳng nghe thấy bất cứ thứ gì khác ngoài nhịp tim của chính mình.
Mãi lâu sau, khuôn mặt nhỏ xinh vùi kín trong lòng Mộ Dung Cảnh đã làm ướt cả một mảng áo lớn của ngài.
Lúc này, nàng mới ý thức bản thân nhớ ngài đến mức nào.
Mộ Dung Cảnh cau chặt đôi mày, định buông tay rồi lại không nỡ. Mới hơn một tháng, ngài thực không ngờ họ lại gặp nhau trong tình cảnh thế này.
Sắc mặt Mộ Dung Cảnh bỗng đột ngột trở nên nghiêm nghị, ngài biết đám người kia sắp đuổi đến nơi. Ngài ghé sát tai nàng khẽ nói “Hẹn gặp lại ở khách điếm Vân Lai, thành Tề.”
“Tại sao ngài lại bị truy sát?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Ta làm tặc!” Mộ Dung Cảnh lưu lại ba từ rồi bay vụt ra khỏi xe, lẩn vội vào trong rừng. Đợi khi Thẩm Tố Nhi định thần lại, ngài đã chỉ còn là một bóng hình mơ hồ xa xôi.
Thẩm Tố Nhi lập tức dặn phu xe không được nói cho bất cứ ai khác về người vừa gặp, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn. Và quả thực lời dặn dò đó của nàng không hề khoa trương, nếu hoàng đế xảy ra chuyện, thử hỏi thiên hạ có thể không loạn được không? Còn nữa, hoàng đế mà đi làm tặc? Nàng thực có chút choáng váng.
Chỉ có điều nàng an lòng rồi, ngài sẽ không thể gặp chuyện gì bất trắc, bởi ngài có thể dễ dàng cắt đuôi đám người truy sát. Hai người họ bất ngờ gặp lại, có lẽ là do ông trời cố ý cho nàng một cơ hội để chữa lành tâm bệnh?
Cuộc đời còn nuối tiếc, tương lai sao sống nổi?
Nàng thầm chê trách bản thân rồi không khỏi bật cười. Vấn đề là liệu Mộ Dung Cảnh có khiến nàng vừa lòng toại nguyện?
Lúc này, vừa hay có người tiến đến chặn chiếc xe ngựa của họ lại. Vì đã được dặn từ trước nên phu xe trả lời theo đúng những gì Thẩm Tố Nhi đã bảo. Thế nhưng đám người vẫn muốn kiểm tra xe ngựa. Khi thấy bên trong chẳng còn ai khác mới để cho họ tiếp tục lên đường.
Thẩm Tố Nhi nhìn y phục của người chặn xe liền nhận ra đám người này chính là mấy tên truy đuổi Mộ Dung Cảnh khi nãy. Có điều nhìn bộ dạng của bọn chúng, cũng chẳng có những hành động hiếp người quá đáng, thậm chí còn tỏ ra khách khí với người phu xe. Bọn họ có vẻ không giống kẻ xấu cho lắm, vậy tại sao lại truy sát Mộ Dung Cảnh. Lẽ nào mọi chuyện thực giống như những gì ngài nói, ngài làm đạo tặc sao?
Xe ngựa tiếp tục tiến về thành Tề.
Buổi trưa, họ nghỉ lại bên bờ sông, ăn một ít lương khô. Thẩm Tố Nhi nhìn con đường trước mặt, hướng nàng đi là thành Tề, càng lúc càng cách xa kinh thành. Mộ Dung Cảnh nói gặp mặt ở thành Tề, lẽ nào cũng đang dần rời xa kinh thành? Trong lòng nàng, hết nghi ngờ này cho tới nghi ngờ khác dâng trào.
Chiều muộn, rốt cuộc họ cũng đến được thành Tề. Thẩm Tố Nhi dặn phu xe tiến thẳng tới khách điếm Vân Lai thì dừng lại.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, nàng lặng lẽ ra ngoài mua một số thứ, rồi lại nhanh chóng quay về khách điếm. Ăn xong bữa tối, nàng lại dặn phu xe lúc nào lên đường tiếp, sau đó quay về phòng mình.
Trời vẫn còn lạnh, nhưng đã không còn là mùa đông nữa.
Trong phòng có một chiếc lò hương nhỏ, thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ.
Nàng chuẩn bị một bình rượu, đương nhiên, không phải là loại rượu thông thường mà có cho thêm một thứ khác nữa, hương thơm kia cũng không phải tầm thường mà là thứ hương mê đắm lòng người.
Dưới ánh nến chập chờn, nàng ngồi bên bàn, chờ mãi mà vẫn chưa thấy ngài đến.
Nàng đợi từ lúc bên ngoài vẫn còn ồn ào, cho tới khi không gian tĩnh lặng như tờ, vẫn chẳng thấy bóng dáng ngài đâu.
Cửa chỉ khép hờ, cửa sổ cũng đã được mở rộng.
Thời gian cứ thế trôi qua. Đêm càng lúc càng khuya, mí mắt nàng dần trĩu nặng. Nằm tựa bên giường trúc, nàng cố ép bản thân nhìn về phía cửa.
Bên ngoài phòng, Mộ Dung Cảnh đang ẩn thân tại một góc khuất, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, qua cửa sổ, ngài có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Thẩm Tố Nhi. Vốn dĩ ngài chỉ định âm thầm nhìn mặt rồi lặng lẽ rời đi, nhưng không ngờ ngài đã đứng đây lâu đến vậy.
Vừa định quay người rời đi, bỗng trong phòng truyền ra một tiếng kêu nhỏ.
Lại nhìn qua cửa sổ, người phụ nữ ấy đã không thấy đâu. Không có nhiều thời gian để suy ngẫm, ngài đẩy cửa bước vào… kết quả khóe miệng không khỏi co giật, không ngờ nàng đang nằm trên mặt đất.
Dáng vẻ lười nhác, khi thấy Mộ Dung Cảnh bàng hoàng tiến vào, người trên mặt đất giả bộ kinh ngạc “Hoàng thượng, ngài cũng biết chọn thời điểm quá nhỉ, xuất hiện đúng lúc ta mất mặt thế này.”
“Nàng ấy à, đúng là lắm trò…” Mộ Dung Cảnh tiến lại bế bổng nàng lên, đặt xuống giường trúc, lại đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, thấy trước mặt một bàn rượu thịt đã nguội “Nàng đã chuẩn bị sao?”
“Ta chỉ bỏ tiền mua về thôi, có điều hình như không có tác dụng. Ngài đến muộn quá, nên nguội hết cả rồi.” Nàng bình thản đáp, ánh mắt khẽ nheo lại, chăm chăm nhìn về phía Mộ Dung Cảnh “Không phải, nói chính xác là ngài vào phòng quá muộn.”
“Nàng biết ta ở bên ngoài?”
“Không biết.” Chỉ vừa nãy nàng mới biết thôi.
Bỗng Mộ Dung Cảnh bật cười. Người phụ nữ này quả là thông minh, thế nhưng thi thoảng lại khiến người khác cảm thấy nàng rất ngốc.
Lúc này, Thẩm Tố Nhi nhẹ nhàng đứng lên, đi tới trước bàn, rót một ly rượu. Bản thân cạn trước rồi nói “Hoàng thượng, đêm khuya sương xuống, ngài có muốn uống một ly cho ấm người không?” Nàng lại rót thêm một ly khác đưa tới cho Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh mỉm cười nhưng không nhận lấy ly rượu.
“Trẫm muốn uống ly rượu mà nàng uống khi nãy kia.”
“Nhưng ly này ta vừa uống, hoàng thượng không chê bẩn sao?”
Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Cảnh đã đưa tay ra, vòng chặt chiếc eo thon của nàng, kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu đặt nụ hôn lên môi nàng, nhiệt huyết mà nồng cháy. Mãi một lúc sau ngài mới rời ra, mỉm cười nói “Rất ngọt, rất thơm, hơn nữa trước nay ta chưa từng vì thế mà cảm thấy bẩn.”
Mộ Dung Cảnh đón lấy ly rượu nàng uống khi nãy, ngửa cổ cạn sạch.
Ngài biết trong hai ly rượu này, nhất định một ly có vấn đề.
Nàng cầm ly rượu còn lại, mỉm cười rồi ngửa cổ cạn sạch.
Nhìn ly rượu trống rỗng, ánh mắt Mộ Dung Cảnh lộ rõ vẻ kinh ngạc, lẽ nào bản thân đã quá mức nghi kị? Đột ngột Thẩm Tố Nhi đưa hai tay ôm lấy ngài, cả người áp chặt vào trước ngực ngài, hôn lên đôi môi ngài. Mềm mại đến mức khiến người ta rung động, khoảnh khắc rượu được truyền từ miệng nàng sang miệng ngài. Đến sau cùng, khóe miệng nàng nhếch lên, thành một nụ cười giảo hoạt.
Nàng đã thành công. Nàng yểu điệu bước ra đóng cửa, động tác vô cùng dịu dàng. Mộ Dung Cảnh lặng người, lần đầu tiên ngài thấy một người phụ nữ khi đóng cửa lại có phong thái đẹp mắt, quyến rũ đến vậy.
Cửa sổ cũng được đóng lại.
Lúc sau, ánh mắt Mộ Dung Cảnh càng lúc càng kì quái, hai má ửng đỏ như đượm men rượu. Cơ thể dường như có phản ứng quái lạ.
“Thẩm Tố Nhi. Nàng có biết bản thân đang làm việc gì không?” Ngài muốn tức giận nhưng lại chẳng thể cuồng nộ với nàng. Ngài vội vã lại gần chiếc bàn, rót trà, nước trà lạnh giá, rồi ngài uống hết ngụm này đến ngụm khác.
“A… a… hoàng thượng, trong bình trà đó, ta còn bỏ nhiều hơn đấy.” Nàng đưa lời nhắc nhở.
“Phụt…” Mộ Dung Cảnh nghe vậy lập tức phun hết cả trà ra ngoài.
Kết quả…
“À, ta lừa ngài thôi… phản ứng mạnh mẽ quá.” Giọng nói bình thản mà tự nhiên, cứ như thể đang xem trò tiêu khiển.
Mộ Dung Cảnh khẽ nheo mắt lại, người phụ nữ này lúc sợ hãi sẽ biến thành một con cừu non bé nhỏ, khi không ý thức được nguy hiểm, sẽ biến thành một con hổ cái dữ dằn. Ngài nghiến răng nói “Rồi cũng có một ngày nàng sẽ phải hối hận vì những gì đã làm tối nay.”
“Trong từ điển của bản tiểu thư xưa nay không có từ hối hận.” Dứt lời, cả người nàng uyển chuyển ngả người xuống chiếc giường được trải một lớp đệm mềm mại. Nàng từ từ cởi bỏ lớp y phục trên người.
Mộ Dung Cảnh vẫn lạnh lùng đứng đó, lãnh đạm nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra, dường như dược tính vẫn chưa hoàn toàn phát tác. Chỉ có điều, thân người ngài càng lúc càng nóng, có thứ gì đó đang sục sôi, như thể ngọn lửa bùng cháy trong ổ bụng. Nàng nói trong trà có thuốc, có khả năng là sự thật. Lúc này, ngài lại nhìn sang lò hương đặt ở góc phòng, mùi hương thật quen thuộc, xem ra tối nay nàng đã chuẩn bị vô cùng chu đáo.
“À đúng rồi, hoàng thượng, tại sao đột nhiên ngài lại đi làm đạo tặc thế?” Lúc này, mỹ nhân đã nằm lên giường, trên người chỉ còn mỗi một lớp áo mỏng manh, khiến những đường cong hoàn mỹ thoắt ẩn thoắt hiện. Mày kia tựa thể non xa, mắt kia thuần khiết thướt tha nhẹ nhàng.
Dáng vẻ của nàng mang sức quyến rũ khiến Mộ Dung Cảnh không rời mắt được, thế nhưng ngài vẫn chưa mất hết lí trí. Khoảnh khắc ngài quả quyết quay người, đúng lúc đó… “Không được phép đi, nếu không… ta sẽ sang phòng kế bên…” Lời nói mang ý đe dọa mà đượm tình quyến rũ, rất nhẹ nhàng, như có như không. Chỉ một câu rất ngắn nhưng lại có sức nặng đáng sợ, ép Mộ Dung Cảnh phải dừng chân.
Sang phòng kế bên? Lời uy hiếp trần trụi.
Nàng cũng đã tự hạ thuốc mình, đây chính là điều mà ngài lo lắng nhất.
Xuân dược không được coi là độc dược, thế nhưng nếu không giải…
“Ta khó chịu…” Khuôn mặt nhỏ bé, xinh xắn hiện lên sắc đỏ, cũng không biết là do tác dụng của xuân dược hay là do bản thân nàng đang cố tình tạo ra. Đôi môi hồng mấp máy, ánh mắt quyến rũ, tạo nên sức lôi cuốn vô hạn.
Mộ Dung Cảnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, và nàng chính là người chủ động tiến đến bên ngài. Hơi thở đượm mùi hương lan, đôi bàn tay mềm mại, ấm áp vòng lên cổ ngài.
Mộ Dung Cảnh không hề động đậy, nhưng dễ dàng cảm nhận thân thể người phụ nữ trước mặt mềm mại tựa bông gòn đang áp sát vào người ngài. Hơi thở hổn hển chẳng khác nào một thứ bùa mê khiến ngài không khỏi say mê.
Dục vọng khi nãy vừa lắng xuống giờ lại bùng lên dữ dội, càng lúc càng mãnh liệt…
“Hãy tiếp tục chuyện còn dang dở hôm trước đi, hoàng thượng…”
Giây phút đó, Mộ Dung Cảnh chẳng thể nào kìm chế được nữa, ôm chặt nàng vào lòng, trao nàng nụ hôn say đắm mà nồng nàn. Giữa lúc thần tình chưa hoàn toàn chìm trong dục vọng, Mộ Dung Cảnh đau khổ thốt lên một câu “Nàng… đừng có hận ta.”
Cả căn phòng tràn ngập không khí tươi đẹp của mùa xuân ấm áp. Mọi thứ dường như không còn biên giới.
Chìm đắm, lại càng chìm đắm hơn.
…
Sau khi ngài tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai, hoàn toàn trống trải…
Tại ngự thư phòng, trong hoàng cung, kinh thành.
Mộ Dung Cảnh mặt mày lạnh lùng ngồi trên long ỷ, mấy thị vệ run rẩy quỳ trước mặt đang bẩm báo kết quả sau mấy ngày tìm kiếm.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?” Giọng Mộ Dung Cảnh âm trầm, sau cái đêm điên cuồng đó, tâm thái của ngài dường như đã thay đổi. Nếu nàng đã trở thành người phụ nữ của ngài, vậy thì ngài tuyệt đối không bao giờ để nàng ra đi một cách dễ dàng như vậy được.
Không thấy tung tích, hoàn toàn không tìm được tung tích. Xem ra, nàng rất biết cách che giấu hành tung của mình.
“Hoàng huynh, huynh vừa về được mấy ngày, tại sao lại nổi trận lôi đình như vậy chứ…” Ngoài cửa vọng vào giọng nói ôn hòa mà ấm áp, Sơ Tuyết từ từ bước vào trong.
Mộ Dung Cảnh hạ mày, sắc mặt dịu đi rất nhiều. “Không có gì, đệ tới rồi sao?” Sau đó ngài khẽ vẫy tay, đám thị vệ quỳ trước mặt lập tức lui ra ngoài.
Sơ Tuyết chậm rãi bước vào, ngồi xuống một chiếc ghế.
“Ừm! Sao hoàng huynh lại ra ngoài lâu thế?”
“Ta đi làm chút việc triều chính. Mẫu hậu thế nào rồi? Mấy ngày nay mới quay về được, việc triều chính bận rộn, ta còn chưa có thời gian đến thỉnh an người…”
“Mẫu hậu vẫn khỏe.”
“Ừm.” Mộ Dung Cảnh cầm tấu chương lên, chăm chú đọc.
Sơ Tuyết chìm trong im lặng, đoán chắc đang đắn đo xem nên mở miệng thế nào, một hồi sau mới nói “Hoàng huynh, lá liễu trong ngự hoa viên đã mọc ra rất nhiều rồi.”
Mùa xuân đã đến được hơn một tháng rồi, đương nhiên liễu đã thay lá từ lâu.
Khi nghe những lời ấy, Mộ Dung Cảnh không khỏi âm thầm sầu muộn, ngài phải mở miệng nói với Sơ Tuyết thế nào đây khi Sơ Tuyết rõ ràng đang ám chỉ chuyện xuất cung đi tìm Thẩm Tố Nhi. Chỉ là hiện nay, ngay bản thân ngài cũng không tìm được dấu vết của Thẩm Tố Nhi, Sơ Tuyết liệu có thể tìm thấy không? Ngài cảm thấy Sơ Tuyết sẽ có giải pháp hữu hiệu “Đệ định xuất cung?”
“Dạ.”
“Xuất cung làm gì?”
“Đệ đi tìm người…”
“Tìm ai?”
“Tìm Tố Nhi…”
“Đệ có biết nàng đang ở đâu không?”
“Đệ không.”
“Trẫm cũng không. Đệ hãy đợi người mà trẫm phái đi, tìm thấy nàng ấy đang ở đâu, rồi đệ hãy xuất cung cũng chưa muộn.”
“Hoàng huynh, đệ muốn tự đi tìm…”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh sầm lại, bình tĩnh nói “Sơ Tuyết, nàng ấy là hoàng tẩu của đệ. Bây giờ là vậy, sau này cũng thế.”
“Đệ… đệ biết mà…” Sơ Tuyết cúi đầu, ánh mắt dần chuyển sang ảm đạm.
Hai người lại nói thêm vài câu. Lúc này, một tiểu thái giám truyền chỉ bước vào, nói Thôi thái y mời hoàng thượng đến gặp mình một chuyến.
Mộ Dung Cảnh quay sang bảo Sơ Tuyết tạm thời quay về, rồi vội vã đến phòng luyện đan ở phủ thái y.
“Thôi tiên sinh.” Mộ Dung Cảnh cung kính chào hỏi, ở nơi này, ngài luôn lấy thân phận là một vãn bối để nói chuyện. Nhớ lại năm đó, Thôi thần y vì nể mặt phụ vương mới chịu ở lại trong cung, suốt mười bảy năm chỉ toàn tâm toàn ý nghiên cứu cách duy trì tính mạng cho Sơ Tuyết.
Trong phòng luyện đan là một ông già râu tóc bạc phơ, đang sầu muộn nhìn bông Tuyết Liên trong hộp băng trên bàn. Vừa nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Cảnh, ông lập tức đứng dậy, lắc đầu than thở “Ngài bị lừa rồi.” Ngữ khí của ông rất bình thản, không thể hiện rõ thân phận thấp cao. Trong cung, những người dám đứng trước mặt hoàng đế nói những lời như vậy thực không nhiều, hoặc nói cách khác, ngoại trừ thái hậu ra thì chẳng còn ai cả.
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc, bước đến cạnh bên Thôi thần y hỏi “Sao ngài lại nói vậy?”
Thôi thần y liền đáp “Tuyết Liên mà ngài mang về không phải là Tuyết Liên ngàn năm.” Sau mấy ngày nghiên cứu, kết quả đã khiến ông hoàn toàn thất vọng.
Mộ Dung Cảnh cau chặt đôi mày, khuôn mặt hiện rõ nét sầu muộn “Thứ này được trẫm đích thân trộm về từ Linh Vân sơn trang, lẽ nào có thể giả được?”
“Ừm.”
“Trẫm sẽ tìm cách khác, chỉ cần Tuyết Liên ngàn năm có ở Linh Vân sơn trang là được.” Thật không hiểu nổi, hơn tháng nay, ngài đã tìm hết cả Linh Vân sơn trang, sao có thể là giả được.
“Theo chỉ dẫn của tiên sư, đích thực Tuyết Liên ngàn năm có tại Linh Vân sơn trang, cho nên thông tin này không thể nào giả được. Liệu có phải ngài đã không tìm kĩ?” Thôi thần y lắc đầu nói. Ngài hành y mấy chục năm, cũng mới chỉ biết Tuyết Liên ngàn năm thực sự tồn tại trên đời này cách đây không lâu qua một trang giấy được kẹp trong cuốn sách y, trên đó có vẽ bông Tuyết Liên ngàn năm, và địa điểm bông Tuyết Liên tồn tại.
Thế nên, ông quyết định tìm hiểu tất cả các cuốn sách y học để xem thực sự Tuyết Liên ngàn năm có thể giải bách độc hay không? Nhưng tài liệu rất ít, hiệu quả thế nào ông hoàn toàn không biết rõ. Thế nhưng Tuyết Liên có thể dùng làm thuốc giải độc là chuyện có thật.
Thời gian trước Mộ Dung Cảnh xuất cung là muốn tìm bảo bối trấn trang của Linh Vân sơn trang… Tuyết Liên ngàn năm. Ngài thậm chí đã từng âm thầm phái Trần Thủ đến sơn trang bí mật gặp trang chủ, còn tính đến chuyện trao đổi báu vật, thế nhưng đều bị từ chối. Không còn cách nào khác, ngài đành phải dùng hạ sách, tiềm phục trong Linh Vân sơn trang cả tháng trời, dùng đủ loại phương thức nghe ngóng về chỗ cất giữ Tuyết Liên ngàn năm, kết quả lại thành ra bị lừa.
***
Phủ thái tử tại nước Nam Man, mây đen mịt mù.
“Tiếp tục tìm! Không tìm được người, các ngươi vĩnh viễn đừng quay về Nam Man.” Tư Mã Lạc lạnh lùng hạ lệnh. Ngài đã cho tìm tới tìm lui, không ngờ chẳng có bất cứ dấu vết nào của Thẩm Tố Nhi cả. Lúc bắt đầu, ngài còn nghi ngờ Mộ Dung Cảnh đã giấu Thẩm Tố Nhi đi, đến khi nắm được tin Mộ Dung Cảnh cũng phái người đi khắp nơi tìm nàng, thậm chí, suýt nữa còn lật tung cả nước Bắc Uyển lên thì ngài mới biết đây hoàn toàn là thật.
Rốt cuộc Tố Nhi đã đi đâu chứ?