Tại cung Triều Phụng, gió khẽ thổi qua, ánh nắng rực rỡ chan hòa chiếu sáng khắp nơi.
Trong đình viện là hình bóng của một đôi nam nữ.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh dịu dàng nhìn người phụ nữ trong lòng, rồi ngài cúi thấp đầu, chạm cằm lên vầng trán trắng trẻo của nàng, thi thoảng lại hôn nhẹ lên đó để giảm bớt tình cảm đang không ngừng trào dâng.
Ngài vẫn đang đợi, đợi nàng tỉnh lại.
Thẩm Tố Nhi cảm thấy toàn thân ấm áp, khắp không gian là cảm giác quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Nếu đây là mộng, nàng không bao giờ muốn tỉnh lại. Đã bao đêm, nàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng ngọt ngào, gối chăn lạnh giá, chẳng thấy bóng ngài đâu. Một mình nàng cô đơn trong căn phòng quạnh quẽ, có nhiều lúc nàng oán thán, cũng có lúc lại căm hận, tại sao ngài không sớm quay trở về. Tại sao ngài lại nhẫn tâm vứt bỏ nàng lại? Chỉ là, nàng vẫn luôn lừa gạt bản thân, bởi nàng thực sự nhớ ngài… thực sự rất nhớ, rất nhớ. Nàng nhớ đến độ trái tim như quặn thắt, đau đớn như sắp rỉ máu.
“Tố Nhi…” Giọng nói dịu dàng, trầm lắng mà quen thuộc đã bao lần thoắt ẩn thoắt hiện trong giấc mộng của nàng giờ xuất hiện rồi sao? Không, đây chỉ là giấc mộng? Chắc chắn là giấc mộng? Nàng không muốn tỉnh lại bởi nàng sợ, chỉ sợ vừa mở mắt ra ngài sẽ biến mất.
“Tố Nhi, là ta, ta đã về… đừng sợ.”
Thẩm Tố Nhi run rẩy lắc đầu, nàng không muốn tỉnh lại, tuyệt đối không thể tỉnh lại.
Nếu đây là giấc mộng, nàng mong mãi mãi không bao giờ tỉnh nữa.
“Tố Nhi, tỉnh dậy nào.”
“Không, ta không muốn, ta không muốn… Đừng có bắt ta phải dậy…” Rồi nàng bật khóc thành tiếng. Nép mình trong vòng tay ngài, nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, giống như muốn dùng sinh mệnh để ôm trọn lấy ngài, cả đời này quyết không rời xa.
“Xin lỗi nàng…”
Mộ Dung Cảnh khẽ hôn người phụ nữ trong vòng tay mình, hôn lên mái tóc, hôn lên vầng trán trắng trẻo. Thẩm Tố Nhi dường như đang rất sợ hãi, vừa khóc lại vừa run rẩy toàn thân, an toàn, chẳng khác nào một chú chim non, khiến người ta nhìn mà xót thương vô hạn.
Đột nhiên, trên vai Mộ Dung Cảnh truyền lại cảm giác đau nhói.
Nàng đang cắn ngài, thế nhưng ngài không có ý định đẩy nàng ra xa, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn.
“Ngoan nào, đừng sợ nữa…” Ngài thì thầm những lời an ủi như thể đang đọc lời chú, khiến người phụ nữ trong lòng dần dần không còn bất an và sợ hãi. Rồi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, đặt lên những nụ hôn nơi khóe mắt, bờ mi, nuốt lấy những giọt lệ long lanh của nàng. Ngài nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng, biến nỗi tương tư không thể diễn tả bằng lời thành những nụ hôn đắm đuối.
Nàng say mê, còn ngài chìm đắm.
Ngấn lệ trên má nàng vẫn còn, chỉ là khuôn miệng đã chuyển thành nụ cười hạnh phúc.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh say sưa nhìn ngắm người phụ nữ đang mệt đến độ ngủ thiếp đi. Đôi tay thu chặt lại, để nàng càng khép chặt vào người mình hơn, bàn tay năm ngón trắng trẻo khẽ đỡ tấm lưng nàng.
Tiếp đó, ngài mỉm cười, rồi bật cười thành tiếng.
Đôi mi xinh đẹp của Thẩm Tố Nhi khẽ động, lúc mở mắt ra, nàng liền thấy khuôn ngực rắn chắc của ngài, khoảnh khắc nàng nép đôi má hồng vào trong lồng ngực rộng lớn đó, khuôn mặt bất giác nóng bừng lên.
“Tại sao ngài lại cười chứ…”
“Vì ta vui, cho nên ta muốn…” Đôi tay ngài lại khép chặt hơn, khiến cơ thể nàng ép sát vào ngài. Da thịt tiếp xúc, họ có thê dễ dàng cảm nhận nhiệt độ truyền sang từ cơ thể đối phương, thậm chí cả nhịp tim, hơi thở… Tất cả đều khiến cho người ta tham lam quyến luyến, cả đời chẳng tài nào đủ được.
“Ngài cười giống như tên ngốc vậy.”
“Vậy sao? Bảo bối của ta, ta muốn thêm…” Ngài cúi đầu hôn lên chiếc miệng bé xinh của nàng, càng lúc càng thêm đắm đuối. Hơi thở của hai người mỗi lúc một nặng nề, nhịp tim cũng theo đó mà tăng lên.
Chính vào lúc tình cảm nồng cháy nhất, tiếng gõ cửa vang lên, thậm chí có vẻ đặc biệt khoa trương.
“Mộ Dung Cảnh, mau cút ra đây, chúng ta đấu tay đôi… Tố Nhi đâu rồi? Tố Nhi đang ở đâu hả?” Giọng Tư Mã Lạc vang lên.
Khuôn mặt tuyệt mỹ đang ửng hồng vì kích động, đột nhiên trở nên thẹn thùng, xấu hổ. Nếu lúc này, Tư Mã Lạc manh động xông vào thì đúng là… Mộ Dung Cảnh cau mày, cắn nhẹ bờ môi của người phụ nữ trong lòng rồi thì thầm đưa ra lời cảnh cáo “Không được phân tâm! Vào lúc này, nàng chỉ có thể nghĩ đến một mình ta…” Ngài bất giác tăng nhanh động tác.
“Cảnh…”
Lại nghe thấy bên ngoài cửa, giọng nói Sơ Tuyết đột ngột vang lên “Đừng có làm phiền họ, hãy để hai người đó ở bên nhau thêm một lúc.”
“Đệ con nít thì hiểu cái gì? Cút sang một bên!... Tránh ra, để ta vào.” Tư Mã Lạc đầy tức giận “Cô nam quả nữ ở trong đó không biết họ đang làm những gì?... Hưm, tên khốn đó dám động đến Tố Nhi, ta nhất định sẽ bắt hắn làm thái giám.”
“Ca ca.”
“Tránh sang một bên, con nít mau tránh sang một bên.”
“Ca ca đừng làm thế…”
Tư Mã Lạc liên tục giằng co cùng Sơ Tuyết ở phòng ngoài, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào trong.
“Bọn họ…”
“Yên tâm đi, ngoan nào, đừng phân tâm… cứ từ từ hưởng thụ…” Màn kịch cung xuân, làm sao có thể để họ thưởng thức?
Đột nhiên… Không ngờ cánh cửa bị đá bay.
Chỉ là lúc Tư Mã Lạc xông vào đã thấy Mộ Dung Cảnh phi vội ra cửa sổ. Nhưng ngài còn kịp thấy trong lòng kẻ vừa bỏ chạy thấp thoáng dáng hình của một người phụ nữ.
Sơ Tuyết cũng đã vào trong, khi chứng kiến chiếc giường hỗn loạn, chẳng cần đoán cũng biết lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
“Chúng ta phải chăng quá xấu…” Làm phiền hoàng huynh thân mật cùng thê tư? Sơ Tuyết có phần bất an, run giọng hỏi.
Tư Mã Lạc trợn mắt lườm Sơ Tuyết, xông ra khỏi phòng, phẫn nộ vứt lại một câu “So với Mộ Dung Cảnh, chúng ta mới thực quá đỗi lương thiện.” Có nhiều chuyện ngài có thể đặt xuống được, nhưng lại cứ cảm thấy như vậy quá dễ dàng cho một người nào đó.
Lại nói, Mộ Dung Cảnh thi triển khinh công bế theo Thẩm Tố Nhi xông ra ngoài, bay thẳng đến Dao Trì Cư.
Sau khi tắm táp, hai người liền thay một bộ y phục sạch sẽ.
Thẩm Tố Nhi ngồi trước bàn trang điểm, còn Mộ Dung Cảnh đang cầm chiếc lược nhỏ, dịu dàng giúp nàng chải tóc. Khoảnh khắc này, giữa họ không cần bất cứ lời nói nào cũng có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương.
Thế nhưng có một việc luôn khiến Thẩm Tố Nhi lo lắng, nàng không muốn thấy huynh đệ Mộ Dung Cảnh bất hòa. Mím chặt môi, sau cùng nàng vẫn quyết định lên tiếng “Chúng ta… trước mặt A Lạc, đừng có hành động thân mật quá, được không?”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Dung Cảnh tức thì sầm lại.
Thẩm Tố Nhi sợ Mộ Dung Cảnh hiểu lầm, liền giải thích “Ta… ta không có ý gì đâu, chỉ là lo lắng ngài ấy… ngài ấy…” Phải nói thế nào mới được đây? Nàng càng muốn giải thích thì lại càng thấy khó khăn.
Bỗng Mộ Dung Cảnh nhẹ ôm nàng vào lòng. Một đế vương trước kia cô ngạo, lẻ loi, bất cứ thứ gì hiện ra trước mắt đều mang theo cảm giác ảm đạm, thế lương, thực ngài chưa từng nghĩ mình sẽ có được như ngày hôm nay?
Đôi cánh tay gầy guộc của nàng khẽ vòng qua người Mộ Dung Cảnh khiến trái tim nàng rung động hơn bất cứ lời lẽ đường mật nào đã từng nghe.
Và họ không hề hay biết, ở một góc khuất tại Dao Trì Cư đang có một thân hình cao cao tựa liễu, giống như một linh hồn lặng lẽ chăm chú nhìn họ bằng đôi mắt đen láy, ẩn chứa đau thương.
Ngày hôm sau, tại ngự thư phòng.
Sơ Tuyết phê duyệt tấu chương, còn Mộ Dung Cảnh ngồi một bên quan sát.
Lúc lật đến tấu chương nói về vụ huyết án thành Hàm, sắc mặt Mộ Dung Cảnh đột ngột nghiêm nghị khác thường.
“Sơ Tuyết, có nhiều chuyện đệ không muốn nói cho hoàng huynh nghe sao?”
Nghe vậy, Sơ Tuyết lặng người, tiếp đó, ánh mắt chuyển sang lo lắng, nhẹ nhàng nói “Hoàng huynh muốn biết chuyện gì?”
“Chuyện của Tiếu gia, đệ định xử lí thế nào?”
Bàn tay cầm tấu sớ của Sơ Tuyết đột nhiên siết chặt lại, ngài biết hoàng huynh vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua chuyện này “Chuyện này… chứng cứ không đủ… tạm thời gác sang một bên.”
“Hiện nay ta đã về, lời ta nói liệu có được coi là chứng cứ không?”
“Hoàng huynh! Chúng ta hãy tha cho Tiếu gia đi… có được không?”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh tối lại, bình tĩnh nói “Hãy cho ta một lí do đủ thuyết phục.”
“Hoàng huynh cứ coi như không nghĩ đến nó nữa, không được sao?”
Càng che giấu, Mộ Dung Cảnh càng muốn biết chân tướng sự việc. Người chưa từng trải qua những chuyện trong đêm hôm ấy làm sao có thể thấu hiểu tâm trạng của ngài? Cảm giác tuyệt vọng khi ấy có lẽ cả đời ngài cũng chẳng thể quên được. “Sơ Tuyết, đệ có biết hơn một năm nay ta sống thế nào không? Nỗi căm hận của ta với Tiếu gia cứ như thé mà tích tụ, chẳng cách nào xóa nhòa được. Sở dĩ ta tạm thời buông tha cho chúng là bởi có một số việc chưa làm rõ. Hơn nữa không ngờ lão đầu đáng chết đó lại dám chết trước khi ta quay về. Coi như lão may mắn!”
Sơ Tuyết không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Cảnh, khi nhắc đến chuyện này, ngài chỉ muốn trốn tránh. Bởi ngài sợ, sợ hậu quả nghiêm trọng sau khi nói ra… bởi nếu chỉ còn một mình trên thế gian này ngài làm sao sống tiếp được?
Ngài không muốn mất đi bọn họ…
“Sơ Tuyết! Ta chính là người suýt nữa đã chết đi, lẽ nào đệ vẫn muốn giấu?” Mộ Dung Cảnh lại gần nhìn chăm chú Sơ Tuyết, bỗng cảm thấy người đệ đệ này vô cùng xa lạ. Mãi lúc sau, vẫn chẳng có được đáp án mà mình mong muốn, Mộ Dung Cảnh nhíu chặt đôi mày nói “Nếu đệ còn tiếp tục như vậy, hoàng huynh sẽ tức giận đấy.”
Sơ Tuyết đau khổ cúi đầu, cả người cứng đờ, bàn tay đang nắm chặt bản tấu đã bắt đầu trắng nhợt, sắc mặt càng lúc càng tồi tệ.
Mộ Dung Cảnh thấy vậy không khỏi bất ngờ. Rốt cuộc là vì sao chứ? Rốt cuộc chân tướng là gì?
“Sơ Tuyết…”
Mộ Dung Cảnh còn định hỏi thêm, nhưng hoàn toàn kinh ngạc vì Sơ Tuyết đã cắn môi đến bật máu “Sơ Tuyết, ta… đệ đừng buồn nữa. Được rồi, được rồi, không hỏi nữa. Đệ đừng…”
Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh lại càng thêm thất kinh khi thấy Sơ Tuyết từ từ lả đi, rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn máu ở trên miệng, hoàn toàn không phải do cắt đứt môi mà chảy.
Mộ Dung Cảnh kinh hãi thét lớn “Người đâu! Mau truyền Thôi thần y tới đây. Sơ Tuyết…”
Tân đế hôn mê, cả cung lại chìm trong âu sầu ảm đạm.
Tại Mai Viện.
Thôi thần y đang chuẩn trị cho Sơ Tuyết, thì thấy một người tiến vào. Bất giác cau chặt đôi mày, bởi vì vừa rồi ngài đã dặn, bất cứ ai cũng không được phép vào trong. Thế nhưng khi thấy chiếc mặt nạ trên khuôn mặt anh tuấn đó, đôi mắt ngài bừng sáng “Là ngài! Ngài…”
“Ta vừa tới kinh thành.” Tư Mã Lạc đưa lời giải thích.
“Thì ra là vậy.” Thôi thần y đứng dậy, để Tư Mã Lạc xem xét bệnh tình cho Sơ Tuyết, lại đứng một bên đưa lời giải thích “Hơn một năm nay, ta mong ngài tới lắm. Sư phụ của ngài đâu? Đã nghĩ ra được cách chữa trị nào chưa?”
Tư Mã Lạc điềm nhiên đáp “Có lẽ ngài ấy cũng sắp tới đây rồi, còn cách chữa trị…”
Khoảng nửa canh giờ sau, Mộ Dung Cảnh, Thẩm Tố Nhi và cả thái hậu đều không ngừng lo lắng đứng bên ngoài chờ đợi.
Tư Mã Lạc bước ra khỏi phòng trước, sau đó đến lượt Thôi thần y.
“Ây dô, người đã đến đủ rồi.” Tư Mã Lạc lười nhác đứng tựa bên thành cửa, bình thản nói “Sơ Tuyết đã không còn gì nguy hiểm, chỉ là nhất thời khí huyết kém lưu thông nên mới thành ra như vậy, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe mạnh như thường thôi. Có điều, các ngươi không được để Sơ Tuyết tức giận nữa, phải nghĩ cách khiến đệ ấy vui vẻ. Một người tâm trạng vui vẻ, bệnh tình tự nhiên cũng sẽ lành lại nhanh chóng.”
Thôi thần y khẽ gật đầu, xem ra cũng đồng tình với Tư Mã Lạc. Mộ Dung Cảnh nhìn Sơ Tuyết đang im lặng nằm trên giường. Có thứ gì đó đang dần thay đổi? Hình như sắp có chuyện xảy ra?
Tương lai như thế nào, chẳng ai có thể đoán trước.
Sơ Tuyết ngã bệnh, chuyện triều chính tạm thời do Mộ Dung Cảnh xử lí. Hơn nữa việc Mộ Dung Cảnh xuất hiện cũng làm dấy lên nhiều xáo động trong triều. Tin ngài còn sống nhanh chóng truyền đi khắp kinh thành. Cùng thơi điểm đó, cả ngày Tư Mã Lạc ở chỗ Thôi thần y, không biết làm những gì, chỉ khi nào trời tối mới xuất hiện ở Mai Viện. Hơn nữa, tính khí của ngài có phần cổ quái, không ở bất cứ chỗ nào trong cung, chỉ thích ở lại căn lầu của Sơ Tuyết.
Hai ngày sau, Dược lão nhân tới kinh thành, lập tức được mời thẳng vào trong cung, còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị Tư Mã Lạc kéo tới Mai Viện.
Dược lão nhân bắt mạch cho Sơ Tuyết, cũng kiểm tra kĩ mọi triệu chứng phát bệnh. Lúc này, ngài sai người lấy một bát nước tới, lấy một gói bột màu vàng ra, rắc lên bát nước sạch, lại lấy một cây kim bạc đâm lên đầu ngón tay Sơ Tuyết. Một giọt máu tươi lăn xuống nhỏ vào bát nước.
Máu từ từ tan ra, ánh lên màu tím nhạt.
Dược lão nhân nghiêm nghị nhìn sự biến đổi của bát nước, bên cạnh người, Tư Mã Lạc mặt mày cũng đanh lại.
Thẩm Tố Nhi ngồi một bên, nhìn hành động của Dược lão nhân, nàng đoán chắc đây là cách kiểm nghiệm của người thời cổ đại. Thế nhưng kết quả là thế nào? Trong lòng nàng đặc biệt căng thẳng. Ai ngờ, Dược lão nhân chẳng nói câu nào, chỉ dặn Sơ Tuyết phải nghỉ ngơi, rồi cùng Tư Mã Lạc rời khỏi Mai Viện.
Dọc theo con đường cắt ngang vườn mai, Tư Mã Lạc nhẹ bước theo sau Dược lão nhân.
Dược lão nhân chìm trong im lặng, sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ. Tư Mã Lạc hiểu, sư phụ của ngài chỉ có dáng vẻ như vậy mỗi khi bó tay chịu trận, bất giác cảm thấy lo lắng, khẽ cất tiếng hỏi “Sư phụ, Sơ Tuyết… có thể cứu được không?”
Dược lão nhân than dài rồi nói “Trong lòng con đã biết rồi, lại còn hỏi ta, hãy chuẩn bị sẵn tâm lí đi.” Chất độc sản sinh từ mẫu thể, đã ăn sâu vào xương cốt từ lâu, có thể sống được hai mươi năm nay cũng đã được coi là kì tích.
“Sư phụ.” Giọng Tư Mã Lạc gần như van nài.
“Ta sẽ tận lực chữa trị. Tiểu tử ngốc.”
Dứt lời hai người đi thẳng tới thái y viện nơi Thôi thần y đã đợi ở đó từ lâu.
Đêm đã khuya, tại Mai Viện.
Sơ Tuyết lặng im ngồi tựa thành giường, mơ màng nhìn ngọn nến leo lắt trước mặt, dường như cảm thấy sinh mệnh bản thân sẽ sớm tắt giống như ngọn nến này. Thu ánh mắt lại, trong vô tình, ngài đưa mắt đến thư án, trong một góc khuất, có ẩn giấu một bí mật khác mà ngài chẳng thể nào nói ra. Nếu sau cùng, bản thân không tránh khỏi cái chết, vậy thì ngài hi vọng có thể mang theo bí mật này xuống mồ.
Sơ Tuyết bước lại thư án, mở ngăn bí mật ra, bên trong có để một chiếc gỗ sơn đỏ, bên ngoài được điêu khắc tinh xảo, bên trong có đặt một tấm gấm màu vàng thêu hình rồng. Do dự khá lâu, Sơ Tuyết liền lấy tấm gấm vàng đó ra, đặt bên ngọn lửa, định đốt. Thế nhưng khi ngọn lửa bén vào một góc nhỏ của tấm gấm thì xảy ra chuyện bất ngờ…
“Sơ Tuyết, sao đệ vẫn còn chưa ngủ?” Là giọng của Tư Mã Lạc.
Sơ Tuyết kinh hãi, vội dập ngọn lửa ở góc nhỏ kia đi, nhanh chóng thu tấm gấm lại giấu trong một bức họa rồi giả vẻ bình tĩnh đáp “Ca ca, sao giờ này huynh vẫn chưa ngủ?”
“Ta thấy đèn trong phòng đệ còn sáng, nên muốn tới xem sao.”
“À, đệ đi ngủ đây… ca ca còn việc gì không?”
“Không, đệ nghỉ sớm đi.”
“Dạ…” Nghe tiếng bước chân dần xa, Sơ Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, ngài loạng choạng đi tới bên giường, còn chưa kịp cởi y phục bên ngoài đã ngủ thiếp đi.
Tư Mã Lạc khẽ tựa vào thành cửa, khuôn mặt trầm tư. Chuyện Sơ Tuyết làm khi nãy, ngài nhìn rõ ràng qua lớp giấy mỏng. Tấm gấm vàng đó là thứ gì? Tại sao Sơ Tuyết lại muốn đốt đi?
Ánh mắt mơ màng nhẹ giăng khắp chốn.
Tư Mã Lạc cố tình bước thật nhẹ, quay lại phòng nghỉ của Sơ Tuyết. Nơi này khong hề giống các chỗ khác, chỉ là một căn lầu nhỏ thanh nhã, bên trong cũng không lớn lắm, đưa mắt nhìn qua là có thể thấy rõ mọi thứ. Lúc này, Sơ Tuyết đang nằm trên giường nghỉ ngơi, không đắp chăn, thậm chí khoác cả áo ngoài đi ngủ.
Tư Mã Lạc lặng lẽ bước đến trước một đống bức họa, tìm một hồi, quả nhiên thấy một tấm gấm vàng bị đốt một góc nhỏ. Ngài vội nhét vào trong tay áo, đang định rời đi, nhưng nhìn sang thấy Sơ Tuyết nằm vậy rất dễ bị nhiễm phong hàn, liền đi tới bên giường, cởi giày, đắp thêm chăn cho Sơ Tuyết, động tác rất nhẹ nhàng. Có lẽ cả cuộc đời này, ngài chưa từng làm chuyện này cho bất cứ ai khác.
“Ca ca…” Trong lúc mơ màng, Sơ Tuyết từ từ mở mắt.
“Ngủ đi, ta chỉ tới xem đệ thế nào thôi.” Tư Mã Lạc dịu dàng kéo chăn lên cho Sơ Tuyết, lại còn thả rèm buông xuống.
Sơ Tuyết cảm thấy lòng ấm hẳn lên, nhìn Tư Mã Lạc bằng đôi mắt trong sáng mà hiền hòa, sau đó lại an tâm nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Quay trở lại phòng, Tư Mã Lạc lập tức lấy gấm vàng từ trong ống tay áo ra. Không đọc thì thôi, vừa đọc liền cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Mãi một lúc sau, khóe miệng để lộ nụ cười tự giễu “Thảo nào mà Sơ Tuyết lại muốn đốt đi… Thật đáng thương, phải chăng lão hoàng thượng cho rằng con trai mình chẳng thể nào sống đến bây giờ? Ha ha, nếu người đàn bà ấy biết được, liệu có tức chết hay không…”
Tư Mã Lạc thu lại đạo thánh chỉ đó, rời khỏi Mai Viện, sau cùng đứng trước phòng ngủ của Mộ Dung Cảnh “Canh ba nửa đêm, đệ không nghỉ ngơi mà tới đây làm gì?”
“Có thứ đồ hay muốn cho huynh xem. Sau khi xem xong, tốt nhất là huynh hãy ngoan ngoãn theo đệ quay về Nam Man mà làm hoàng đế đi.”
“Chuyện đó sau này hãy nói!... Mà thứ đệ đưa đến là thứ gì?”
“Làm sao đây? Lúc này ta không muốn đưa cho người xem. Để khi nào ta vui vẻ đã.” Có nhiều lúc, Tư Mã Lạc thực không muốn nói chuyện tử tế với Mộ Dung Cảnh.
“Đệ?” Mộ Dung Cảnh nhìn Tư Mã Lạc hoài nghi.
Tư Mã Lạc bực bội lấy di chỉ ra, đang định đưa cho Mộ Dung Cảnh thì bất chợt trong tâm trí hiện lên đôi mắt trong sáng như nước hồ thu kia. Khoảng khắc ngài như bừng tỉnh, tự hỏi bản thân đang làm gì? Sơ Tuyết thà chết cũng muốn giữ kín bí mật, lẽ nào ngài lại muốn công khai?
Dù thế nào, Sơ Tuyết cũng là đệ đệ của ngài, và mang trong mình một nửa quan hệ huyết thống.
Mộ Dung Cảnh vừa định cầm lấy, Tư Mã Lạc liền rút lại, nhưng ngài vẫn nghi hoặc lên tiếng “Đạo thánh chỉ đó… viết gì thế?” Ngài đã làm hoàng đế bao lâu như vậy, làm sao có thể không nhận ra đó là một đạo thánh chỉ chứ? Thế nhưng xem ra, đạo thánh chỉ này hình như không phải do ngài hạ bút, cũng không phải của Sơ Tuyết vì chất liệu đã cũ lắm rồi.
“Không có gì hết. Ta đi trước đây, huynh hãy coi như ta chưa từng tìm đến.” Tư Mã Lạc hối hận, quay người định đi.
Mộ Dung Cảnh nheo mắt, nghiêm giọng hỏi “Từ từ đã, nếu đệ đã đến, ta vừa hay có chuyện muốn cùng đệ bàn bạc.”
“Hả? Có chuyện gì?” Tư Mã Lạc quả nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Mộ Dung Cảnh chờ đợi.
Mộ Dung Cảnh cảnh giác nhìn ra xung quanh, cố ý hạ thấp giọng “Lại gần một chút, đây là chuyện có liên quan đến Tố Nhi…”
Tư Mã Lạc vừa nghe có liên quan đến Thẩm Tố Nhi, chẳng chút nghi ngờ, liền nhanh chóng bước lại gần chỗ Mộ Dung Cảnh “Tố Nhi có chuyện gì?”
“Hôm nay, nàng ấy…” Ngài không nói nữa, cũng không cần thiết phải nói thêm.
Toàn thân Tư Mã Lạc cứng đờ, không thể nào động đậy, mấy đại huyệt trên người bị điểm trúng, vừa định mở miệng mắng người, Mộ Dung Cảnh càng nhanh tay, điểm nốt cả huyệt câm của ngài.
Mộ Dung Cảnh vội tước lấy đạo thánh chỉ, quay người bước vào trong phòng, khi đọc rõ nội dung bên trong, sắc mặt ngài càng lúc càng tối đen lại, ánh mắt hiện rõ nỗi đau đớn. Hai tay không ngừng run, năm chặt lấy đạo di chỉ. Giờ thì ngài hiểu sao Sơ Tuyết lại hành động như vậy.
Thảo nào Sơ Tuyết phải che giấu, thảo nào Sơ Tuyết lại muốn tha cho Tiếu Trọng Chi.
Mộ Dung Cảnh lại trở ra, giải huyệt đạo cho Tư Mã Lạc “Đệ lấy di chiếu này ở đâu? Xem ra có người đang định đốt nó đi.” Ngài đưa mắt nhìn về góc bị cháy, có lẽ vết tích này cũng mới thôi.
Tư Mã Lạc cũng không che giấu thêm nữa. “Trong phòng của Sơ Tuyết.”
Mộ Dung Cảnh bình tĩnh đưa lại di chiếu cho Tư Mã Lạc “Hãy lặng lẽ đặt lại chỗ cũ, coi như tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
“Huynh không giận sao?”
“Không, ta ở lại Bắc Uyển không phải vì muốn bảo vệ giang sơn xã tắc gì hết, ta cũng chẳng có hoài bão lớn như vậy. Tất cả chỉ vì Sơ Tuyết, vì mẫu hậu, chỉ vậy mà thôi.”
“Như vậy là sao?” Ánh mắt Tư Mã Lạc sáng lên, cố ý nhướng mày hỏi “Sơ Tuyết chính là con trai ruột thịt của người đàn ông đó?”
“Ngài ấy sợ giang sơn bị chiếm đoạt, đó cũng là điều thường tình. Suy cho cùng ta cũng không phải con ruột của ngài ấy. Thế nhưng, cho dù ngài ấy có muốn giết ta thì đã sao? Ngài ấy là ngài ấy, Sơ Tuyết là Sơ Tuyết, sẽ chẳng có bất cứ điều gì thay đổi. Trên thế gian này, chẳng ai có thể thay thế được Sơ Tuyết, cho dù là đệ cũng không thể.” Mộ Dung Cảnh không hề khoa trương, rành rọt đáp. Trước khi gặp Thẩm Tố Nhi, ngài đơn thân độc mã tìm kế sinh tồn trong triều đình Bắc Uyển hỗn loạn phức tạp. Sự thực tàn khốc có đặt trước mắt mình, thì vì nguyên nhân gì mà ngài chẳng buồn nhíu mày lấy một lần chứ? Lại vì cái gì mà đôi tay ngài vấy đầy máu tanh? Vì người thân, chỉ vậy mà thôi. Nếu ngài không giữ vững giang sơn, giữ vững đế vị, bọn họ chắc chắn đã chết. Hiện thực không bao giờ cho phép ngài do dự, càng không để ngài có cơ hội nhân từ.
“Này! Tại sao lại lôi ta vào cuộc.” Tư Mã Lạc nghe vậy chẳng vui vẻ chút nào. “Dù gì huynh cũng sẽ bỏ rơi ta…”
“A Lạc, ngài sai rồi, ý của Cảnh muốn nói, chẳng ai có thể thay thế ai được. Trên thế gian này, mỗi một người thân đối với ngài ấy đều là độc nhất vô nhị.” Lúc này, Thẩm Tố Nhi khẽ tựa bên thành cửa, choàng chiếc áo khoác dài, đưa mắt dịu dàng nhìn hai người đàn ông tuấn tú bên ngoài, nhẹ cất tiếng.
Mộ Dung Cảnh ngây người, một cái lỡ miệng, khiến A Lạc buồn lòng. Sau khi nhìn Thẩm Tố Nhi đầy cảm kích, lại quay sang đưa lời xin lỗi Tư Mã Lạc “A Lạc, lúc nãy… ta… xin lỗi đệ. Đệ đừng hiểu lầm. Ý ta đúng như Tố Nhi vừa nói, đối với ta mà nói, đệ và Sơ Tuyết… đều là những người thân quan trọng nhất.”
Đêm hôm đó tại thành Hàm, vào giây phút sinh tử, Mộ Dung Cảnh bỗng hiểu ra một điều: Cuộc đời không thể nào quay lại được, đối với người thân, tốt nhất vẫn nên nói ra những lời tình cảm. Đừng đợi đến khi mất đi rồi mới hối hận tại sao khi xưa không đối xử với nhau tốt hơn một chút, để sau cùng không phải chìm trong nuối tiếc bi thương.
Tư Mã Lạc im lặng không nói, chăm chú nhìn Mộ Dung Cảnh rồi quay lưng bỏ đi. Khi bước ra khỏi đình viện, vào lúc không còn ai bên cạnh, ngài ngẩng đầu như nói cùng ánh trăng đêm tĩnh mịch “Có thể ra được rồi đó.” Giọng nói bình thản, đặc biệt thuần khiết.
Ở một góc khuất, một thiếu niên từ từ bước ra.
“Ca ca đã phát hiện ra đệ…”
“Lúc ban đầu thì không.”
“Đệ…” Sơ Tuyết cúi mặt, ánh mắt đã long lanh ngấn lệ.
“Có phải đang rất cảm động? Thì ra bản thân có một người hoàng huynh tốt như vậy…”
“Ca ca…”
“Đừng lo lắng, ta ngưỡng mộ đệ lắm…” Tư Mã Lạc nhẹ bước đến trước mặt Sơ Tuyết, giao lại di chiếu cho ngài. Không cần hỏi, thứ đồ này khẳng định do Tiếu Trọng Chi giao lại cho Sơ Tuyết.
Tiên đế có nỗi lo lắng này cũng là chuyện bình thường. Lúc ban đầu ngài lựa chọn tin tưởng Mộ Dung Cảnh, nhưng lại âm thầm để lại một đạo di chiếu để phòng ngừa bất trắc. Nếu Mộ Dung Cảnh có lòng phản bội hoặc tư thông cùng Nam Man, lập tức âm thầm tiêu diệt. Nếu công khai ra, đương nhiên sẽ liên lụy đến những người thân còn lại.
Ngày nay xem ra, Tiếu gia cũng chỉ phụng mệnh hành sự, hoặc có thể coi là một nạn nhân khác.
Khoảng thời gian đó, Mộ Dung Cảnh và Tư Mã Lạc đi lại mật thiết, gây ra hiểu lầm cũng không có gì kì lạ.
Cùng lúc này, bàn tay cầm di chiêu của Sơ Tuyết không ngừng run rẩy. Trước kia, ngài đã rất nhiều lần tưởng tượng hình ảnh khi hoàng huynh biết được chân tướng sẽ đau đớn và thất vọng đến mức nào, cũng không biết tâm trạng của mẫu hậu sẽ ra sao. Nhưng ngài không mong muốn ai cũng như mình phải chịu đựng nỗi đau đớn xuyên thấu tâm can khi lần đầu đọc đạo thánh chỉ của phụ vương.
Không ngờ, hoàng huynh khi biết chuyện này lại có những lời nói như vậy…
“Sức khỏe không tốt thì đệ phải chú ý nghỉ ngơi thật sớm. Muộn thế này rồi còn chưa ngủ, đến bao giờ mới khỏi bệnh được đây?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, đưa lời cảnh cáo Sơ Tuyết.
“Dạ, chỉ là…” Đôi mắt Sơ Tuyết vẫn thoáng buồn bã.
Có nhiều khi, sức khỏe của bản thân thế nào, ngài là người hiểu rõ nhất.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tại thái y viện.
Dược lão nhân lại cau mày nhăn nhó, nhìn ra ngoài cửa “Tiếu tử, vào đây.”
Một bóng người vụt vào bên trong, chính là Sơ Tuyết.
“Cuối cùng đã tới.”
Sơ Tuyết bước đến trước bàn, từ từ ngồi xuống.
Dược lão nhân ngồi đó, nhìn vào thiếu niên thanh nhã trước mặt, trong lòng đích thực cảm thấy thập phần tiếc nuối.
“Lão tiền bối, vãn bối hôm nay tới vì muốn biết… bệnh tình của mình. Hi vọng ngài đừng giấu gì hết.” Sơ Tuyết bình thản lên tiếng.
“Việc này…” Dược lão nhân thoáng do dự, ngài đã từng hứa với A Lạc là không thể nói. Thế nhưng, ngài đã sống nửa đời người, cũng đã nhìn thấy sinh sinh tử tử. Nếu một người sắp chết mà vẫn còn mơ hồ, chẳng phải càng bi thương hơn sao? Bởi khi biết thời gian không còn nhiều, ít nhất họ có thể hoàn thành một vài điều mong muốn trước khi quá muộn.
Sơ Tuyết nở nụ cười rất nhạt “Hai mươi năm rồi, ta sớm đã chấp nhận hiện thực bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, sống lâu sống ít đối với ta không còn quan trọng. Thứ quan trọng nhất của ta lúc này chính là phải làm thế nào để người thân giảm bớt gánh nặng, không để họ tổn thương, không phải vì ta mà bôn ba, đau khổ thêm nữa… Ta thiếu nợ tình cảm của quá nhiều người, thật chỉ muốn làm cho họ chút việc sau cùng mà thôi…”
Dược lão nhân than dài một tiếng, nói “Đứa trẻ ngốc, thật khổ cho con. Thời gian dài hay ngắn thì phải xem điều dưỡng thế nào, giống như bây giờ, uống thuốc đúng giờ, tâm trạng thoải mái, có lẽ sẽ thêm được thời gian khoảng một năm. Nếu tiếp tục sầu não, áp lực, tâm trạng đau thương, thời gian… có lẽ sẽ giảm đi quá nửa, thậm chí còn ngắn hơn.”
“Đa tạ lão tiền bối, vãn bối không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa. Chuyện tối nay xin ngài giữ bí mật, ta không muốn người thân phải lo lắng. Còn nữa, đa tạ ngài vẫn luôn ra sức chăm sóc cho nhị hoàng huynh, thực sự cảm ơn vô cùng.” Sơ Tuyết đứng dậy, hành lễ cùng Dược lão nhân, sau đó tiêu sái bay vút ra khỏi của sổ.
Lặng lẽ đến rồi lặng lẽ ra đi, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dược lão nhân nhìn theo bóng hình ngoài cửa sổ, vô cùng tiếc nuối, lại khẽ than “Nha đầu, Sơ Tuyết đã đi xa rồi.”
Một lúc sau, căn phòng này vẫn lặng lẽ như tờ, không thấy có bất kỳ hồi đáp.
“Con người, chỉ cần còn sống, sinh sinh tử tử vốn dĩ là chuyện bình thường, con cần phải nghĩ thoáng một chút.”
Thẩm Tố Nhi trốn trong chỗ khuất, ngây lặng người, đôi mắt đã ướt đẫm lệ nhòa. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đến mức chẳng tài nào hít thở nổi, càng lúc càng thêm đau đớn. Lúc nãy nàng đã nghe được những gì chứ? Có phải Sơ Tuyết đã không còn thuốc chữa? Cảm giác bất lực đột ngột trào dâng trong lòng, khiến cả thân người nàng không còn sức lực mà ngồi bệt xuống đất như kẻ mất hồn.
Đầu óc hỗn loạn, hoang mang, Thẩm Tố Nhi chẳng biết làm cách nào ra khỏi thái y viện. Nàng cũng không biết bản thân đã đi trong bao lâu, đến những nơi nào, phương hướng ra sao. Ở một góc rẽ, nàng đụng phải một khuôn ngực rắn chắc, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy nàng không chịu buông. Cuối cùng, nàng lả đi trong vòng tay của ngài, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Không biết khóc bao lâu, cuối cùng vì mệt nàng liền ngủ thiếp đi.
Trong ánh mắt của Mộ Dung Cảnh hiện rõ nỗi đau khó diễn tả bằng lời. Ngài cũng đang khóc, chỉ là trước mặt người thân, có nhiều lúc, ngài bất đắc dĩ phải tỏ ra kiên cường, nén lệ vào tim.
Ngài bế Thẩm Tố Nhi quay về cung Triều Phụng, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Nhưng, vòng tay nhỏ của nàng không chịu buông. Cho dù chìm trong giấc mộng, nàng vẫn muốn được ôm chặt lấy ngài.
Mặt trăng lặng lẽ treo trên ngọn cây, ánh sáng thê lương mà mê đắm, trải một lớp sáng bạc lên phụng sàng vững chãi.
Người phụ nữ đáng thương từ từ mở mắt, ngẩng đầu, liền bắt gặp một đôi mắt ửng đỏ.
Mộ Dung Cảnh lại ôm chặt nàng hơn, nghẹn ngào nói “Tố Nhi, có phải sống với ta, nàng thấy rất khổ không?”
Ngài không hỏi thì thôi, vừa hỏi, liền khiến nỗi đau khó khăn lắm mới nén xuống lại trào dâng trong lòng nàng.
Khóe mũi cay xè, nước mắt nàng lại trào mi.
Nàng không thích khóc, trước giờ cũng không phải là người mau nước mắt. Có nhiều người đối diện với sống chết của bản thân thì có thể bất cần, thế nhưng lại chẳng thế nào kìm nén được sự ra đi của người thân bên cạnh.
“Ta không muốn Sơ Tuyết chết!... Ta không muốn…”
Mấy ngày sau, Sơ Tuyết bĩnh tĩnh đến kì lạ, dưới sự cố gắng hết mình của Dược lão nhân và Thôi thần y, khí sắc đã dần dần hồng hào trở lại.
Thẩm Tố Nhi ngày nào cũng ở bên cạnh ngài, vì biết Sơ Tuyết không muốn người thân nhận ra chân tướng bệnh tình của mình nên nàng cố ép bản thân giả bộ như không biết gì, cố gắng hết sức để ngài thoải mái, vui vẻ.
Mấy ngày này, Sơ Tuyết rảnh rỗi nên quyết định dạy nàng chơi cờ vây. Hơn nữa, bản thân nàng cũng muốn tìm một số việc để Sơ Tuyết làm, một người có việc để làm thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
Lúc này, trong căn lầu nhỏ tại Mai Viện, Thẩm Tố Nhi ngồi khoanh chân trên giường. Trước mặt đặt một bàn cờ, khuôn mặt lười nhác, ánh mắt âm thầm dõi theo dáng vẻ Sơ Tuyết đang giảng giải về cách chơi cờ vây. Thiếu niên nho nhã, dịu dàng, tuấn mỹ đến độ tuyệt sắc. Phong thái khuynh thế đó lẽ nào khiến ông trời ghen tị, cho nên nhất định muốn dày vò ngài?
Nghĩ tới đây, cổ họng nghẹn ngào, khóe mũi cay cay, Thẩm Tố Nhi vội vã cúi xuống.
“Người đã hiểu chưa?” Sơ Tuyết giảng giải một hồi, dịu dàng hỏi.
“Hiểu rồi, ngài giảng dễ hiểu như vậy, ta còn không nắm được thì họa có là kẻ ngốc.”
Sơ Tuyết cười nhẹ hỏi “Vậy người nói xem, trong một cuộc cờ, thời kì nào là quan trọng nhất?”
“Phẩm cờ.” Ngàng chẳng nghĩ ngợi nhiều, vội đáp.
“Phụt.” Sơ Tuyết bật cười. Ngài đang dạy nàng chơi cờ thế nào chứ đâu phải dạy phẩm cờ.
Thấy Sơ Tuyết bật cười, nàng thẹn thùng sờ mũi, nở nụ cười áy náy.
Sơ Tuyết nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng “Hoàng tẩu, người cứ ở đây chơi cùng đệ… còn hoàng huynh thì sao?”
Nàng mím đôi môi anh đào, hai ngón tay kẹp lấy quân cờ khẽ hạ quân, nhìn bàn cờ phát sầu đáp “Ta thích ở đây cùng đệ hơn.”
Sơ Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, chỉ một câu nói vô tâm của nàng lại khiến nội tâm ngài kích động. Liệu nàng có biết, hoàng huynh quay về, ngài sẽ cho rằng, nàng chẳng còn đặt tâm tư ở chỗ mình nữa… Ngài vẫn luôn lo lắng, khoảng cách giữa ngài và nàng càng lúc càng xa, lo lắng sẽ chẳng còn cơ hội được gặp nàng nữa.
“Sơ Tuyết à, sau này, hoàng huynh ngài càng lúc càng bận, đến lượt đệ cùng ta hưởng phúc an nhàn. Một năm nay, chúng ta vất vả như vậy, vẫn còn chưa nghĩ ra biện pháp nào để trừng phạt ngài ấy phải không?”
“Hả… hoàng tẩu vì muốn trừng phạt hoàng huynh nên mới ở cùng ta?” Trong lòng Sơ Tuyết đột nhiên thấy thất vọng.
“Hả? Tại sao ngài lại nghĩ như vậy? Ta đã nói rồi, ta thích ở cùng Tiểu Tam, vui vẻ mà thoải mái.” Tiếp đó, nàng chớp mắt tiến lại gần Sơ Tuyết, thần bí hỏi “Chúng ta hãy nghĩ cách gì đó để trừng trị hoàng huynh của ngài được không?”
“Hả? Phải trừng phạt thế nào?”
“Chuyện này… ta nhất thời vẫn chưa nghĩ ra, đợi A Lạc đến, chúng ta hỏi A Lạc. Ha ha, có điều, đệ cũng phải nghĩ ra một cách… chi bằng, chúng ta trừng phạt cả A Lạc luôn?” Nhìn nàng lúc này thật thoải mái và vui vẻ.
“Được, người thích gì cũng được.” Khóe miệng Sơ Tuyết cong lên, vui vẻ đồng ý. Ngài mỉm cười gật đầu, chỉ một động tác đơn giản trong cực kỳ nhã nhặn. Thẩm Tố Nhi nhìn mà ngây lặng cả người, tiếp đó, trái tim lại quặn thắt đau đớn.
Nàng lặng lẽ quay người, không dám nhìn thẳng vào Sơ Tuyết, giả bộ trầm tư “Chúng… chúng ta dùng cách gì đây nhỉ? Hoàng huynh của ngài quá đỗi lợi hại, cách bình thường không trừng trị được ngài ấy đâu!”
“Cũng đúng.” Sơ Tuyết đồng ý.
“Lúc nữa, ai vào trước, chúng ta sẽ trừng trị người đó trước, được không?” Tố Nhi biết rằng, buổi trưa sắp tới, chắc chắn sẽ có người xuất hiện. Không phải A Lạc thì sẽ là Mộ Dung Cảnh.
Sơ Tuyết lại có phần lưỡng lự.
Thẩm Tố Nhi quay đầu, nhẹ bĩu môi, ánh mắt sáng lóe, không vui nói “Sơ Tuyết không nỡ lòng sao?”
“Không phải, chỉ là…”
“Chỉ là sao hả?”
“Nếu người bước vào là mẫu hậu thì phải làm sao?” Cũng trừng trị cả mẫu hậu sao?
“Hả?...” Thẩm Tố Nhi mỉm cười đầy tội lỗi “Nói rất đúng, vậy ngoại trừ mẫu hậu ra, ha ha.”
“Ừm.” Sơ Tuyết vừa thu gọn các quân cờ đen trắng trên bàn lại, vừa đáp khẽ một tiếng.
Sau đó hai người lại chơi thêm một lúc nữa.
Bỗng, Sơ Tuyết khẽ nói “Bên ngoài có người đang tới.”
“Thật không? Là ai?”
“Không phải là hoàng huynh thì là nhị hoàng huynh. Ý, nghe bước chân thì chắc là nhị hoàng huynh rồi.”
“Vậy thì tốt, chuẩn bị…”
“…”
Tư Mã Lạc vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười nói vui tai, hai mắt lập tức hướng về phía bàn cờ cùng ba ly trà không đặt cạnh Thẩm Tố Nhi. Trên tay nàng đang cầm một chiếc bút lông, gõ nhanh lên đó, miệng không ngừng đọc một tràng âm thanh, nhìn dáng vẻ như đang rất vui. Ngài nén không được, bèn hiếu kì hỏi “Hai người đang chơi gì thế? Buồn cười lắm sao?”
Sơ Tuyết nghe vậy liền đáp “Ca ca, huynh mau lại đây. Hoàng tẩu nói, phải kiểm tra năng lực phản ứng của ta.”
“Kiểm tra cái gì cơ?”
Thẩm Tố Nhi thấy vậy liền đế thêm “Sơ Tuyết rất lợi hại, là hàng cao thủ đấy. Ta rất ngưỡng mộ. Không phải, mà là vô cùng ngưỡng mộ.”
“Vậy… ta muốn chơi.” Dứt lời, Tư Mã Lạc liền ngồi xuống cạnh Sơ Tuyết.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh cũng đỡ thái hậu tới nơi. Tư Mã Lạc đưa mắt nhìn hai người, tuy rằng hiện nay ngài vẫn lạnh nhạt với thái hậu nhưng không còn có cứ chỉ nào quá đáng, hoặc cũng không nói những lời khiến thái hậu tổn thương. Thế nhưng cho dù chỉ như vậy thôi, thái hậu cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Mấy người tu tập lại, không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Thẩm Tố Nhi mỉm cười, bắt đầu giải thích “Ta sẽ hướng dẫn cách chơi trò này. Thực ra rất đơn giản thôi, mỗi ly trà đại diện cho một chữ. Ta gõ lên ly nào, ngài phải nói ngay đó là chữ gì. Điều quan trọng nhất chính là phải nhanh, nếu đọc chậm hoặc đọc sai thì coi như thua cuộc.”
Tư Mã Lạc cau chặt mày kiếm, tự tin lên tiếng “Thì ra là vậy, nghe ra cũng đơn giản quá nhỉ.”
“Đơn giản? Đừng tự tin thái quá, trò chơi này không chỉ kiểm tra nhãn lực mà còn cả năng lực phản ứng. Người nào phản ứng chậm một chút sẽ không theo kịp đâu. Lúc nãy, Sơ Tuyết đã sai một lần rồi!”
“Hả? Không phải nàng nói Sơ Tuyết rất lợi hại sao?”
“Đúng thế, chỉ sai có một lần, như vậy là lợi hại lắm rồi.” Thẩm Tố Nhi hết lời tán thưởng. Ánh mắt lóe lên tia hứng thú.
Mộ Dung Cảnh mỉm cười, cùng thái hậu đứng một bên quan sát.
Tư Mã Lạc nheo mắt nhìn Sơ Tuyết “Chuyện đơn giản như vậy mà đệ cũng để sai?”
Sơ Tuyết tỏ vẻ thẹn thùng, nhẹ đáp “Hoàng tẩu sau đó càng gõ càng nhanh, nhất thời… ha ha, đệ đọc sai.”
“Đồ ngốc. Nhìn hoàng huynh của đệ đây!”
“Dạ.” Sơ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc đứng sang một bên quan sát.
Thẩm Tố Nhi và Tư Mã Lạc ngồi đối diện nhau, chỉ cách một bàn cơ.
Tư Mã Lạc nhìn mấy ly trà được xếp thành một hàng trước mặt, hứng khởi lên tiếng “Là những từ nào?”
“Ừm, ngài nghe cho rõ nhé!” Thẩm Tố Nhi giơ bút, gõ vào chiếc ly đầu tiên “Đây là chữ Vong.” (Nghĩa là quên).
Nàng lại gõ lên chiếc ly ở giữa rồi nói “Ưu”, (nghĩa là lo lắng). Tiếp đó lại mỉm cười gõ vào chiếc thứ ba “Còn đây là Thảo.” (Nghĩa là cỏ).
“Vong ưu thảo? Ta nhớ rồi, bắt đầu đi!”
“Được rồi, vậy chúng ta thử một lượt xem, liệu ngài có vượt qua được Sơ Tuyết không?” Nói rồi, Thẩm Tố Nhi bắt đầu gõ.
Nàng càng gõ càng nhanh, Tư Mã Lạc cũng chỉ nói đúng ba từ đó, vòng đi vòng lại, càng đọc càng nhanh.
Hai người chơi rất nhập tâm, ngay cả người đứng ngoài xem cũng chăm chú lạ thường.
Bỗng, động tác của nàng chuyển mục tiêu về chiếc đầu tiên. Không khí càng lúc càng thêm căng thẳng, chính vào lúc Tư Mã Lạc tập trung tinh thần nhất, “Vong! Vong! Vong! Vong! Vong!... Gâu! Gâu! Gâu!... gâu gâu gâu…” (Trong tiếng Trung, từ Vong đồng âm khác nghĩa với từ chỉ âm thanh tiếng chó sủa.)
Giọng đọc đột nhiên dừng lại, gương mặt Tư Mã Lạc sững sờ, đôi môi hồng thắm tuyệt đẹp khẽ há ra.
“Ha ha ha… ôi đau bụng quá đi mất…” Người phụ nữ tà ác không gõ thêm nữa, cười đến độ nằm ngã ra giường, lại còn ôm bụng kêu đau liên tục.
Ngay đến Sơ Tuyết cũng không kiềm chế được, Mộ Dung Cảnh và thái hậu cũng phải mím môi nhịn cười.
Có người mắc bẫy!
Ngay lúc sau, từng tràng tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp không gian Mai Viện.
Rồi một tiếng thét rất to “Thẩm… Tố… Nhi”
“Sơ Tuyết, không ngờ đệ lại hợp mưu cùng nàng ấy hãm hại ta.”
“Ha ha ha…”