Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 27: Ba năm sinh tử không rõ ràng




Ba năm sau.
Ở con phố phía nam kinh thành, tại một trà quán có tên Dịch Lâu.
Chủ quán là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, tính cách ôn hòa, điềm đạm, nghe nói vừa tân hôn đã thành quả phụ, bên cạnh có hai đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, trông rất giống nhau.
Cho chủ chủ quán đã có một đời chồng, thế nhưng đám bà mối đến nhà đề thân vẫn cứ tấp nập. Có điều, tất cả đều bị nàng khéo léo từ chối.
Chỉ là mọi người lấy làm lạ, hai đứa trẻ giống nhau đó có cái tên hoàn toàn không chút liên hệ. Đứa bé trai tên là Hoàng Phủ Mục, nghe nói, tướng công của nàng mang họ Hoàng Phủ, thế nhưng điều kì lạ là đứa bé gái lại có tên Mộ Dung Tình.
Kì lạ! Quái đản!
Một chiều, khi trong quán không còn mấy khách, một mỹ nữ điềm nhiên, chậm rãi bước từ trên lầu hai ra, thân hình yêu kiều, mắt phụng dịu dàng. Nàng đứng trên hành lang, đưa lời dặn dò “A Tài, mau đóng cửa đi.”
“Tố Nhi tỷ, phải chăng là sớm quá không?” Mặt trời dù đã lặn, nhưng trời còn chưa tối mà.
Nàng lướt mắt nhìn qua đại đường, lại điềm đạm nói “Không phải hết khách rồi sao? Vậy thì sớm thu dọn thôi, cậu cũng về nghỉ ngơi đi.” Nàng mở quán buôn bán chỉ vì muốn giết thời gian, cuộc sống không có mục tiêu, bình đạm như nước.
“Dạ.” A Tài nghe vậy mặt mày không khỏi hớn hở.
Hiện nay các hàng quán khác đều cố gắng vắt kiệt sức lao động của người khác. Chỉ có bà chủ ở đây lại khác, thích thì mở, không thích thì đóng. Tiền công không đổi, lại đúng hạn trả, không thiếu một đồng. Thi thoảng kiếm được nhiều, nàng sẽ chia thêm tiền thưởng cho mọi người. Điều quan trọng là, bà chủ không bao giờ nổi giận, quát tháo. Thế nhưng, có một chuyện tuyệt đối không được vô tâm.
Tuyệt đối đừng cho rằng nàng không quản, nếu có người nào lười biếng hoặc chậm trễ tiếp đãi khách hàng, hoặc nổi giận với khách, vậy thì hôm sau, người này không cần phải đến Dịch Lâu làm việc nữa.
Bà chủ quán này không ai khác chính là Thẩm Tố Nhi.
Lúc A Tài hớn hở định đóng cửa quán, đột nhiên thấy trước cửa xuất hiện một người đàn ông mặc y phục màu trắng, tuấn lãng đĩnh đạc, phong độ ngời ngời, đôi mắt u sầu thực khiến người ta khó lòng đoán nổi đang suy nghĩ điều gì. Người đàn ông đó khiến bất cứ ai cũng phải tán thưởng, nhưng bất giác lại cảm thấy đau lòng.
A Tài mỉm cười lấy lòng nói “Dung công tử, tại sao ngài… ngài muốn ăn gì sao?” Nói đến đây, A Tài liền nhìn sang quán cờ đối diện. Hai năm trước, bên đó khai trương một quán cờ nho nhã, thanh tao dành cho các văn nhân bình thường, trang trí thuần phác không hoa lệ. Thế nhưng không hề có bất cứ ai dám đến phá quấy.
“Lát nữa đưa một bát mỳ sang cho ta.”
“Dạ được. Dung công tử, ngài còn cần gì nữa không?”
“Không…” Mộ Dung Cảnh bình thản lên tiếng, ánh mắt dịu dàng liếc về phía cuối con đường. Nơi đó có một cỗ xe ngựa đang từ từ tiến lại, rồi dừng bước trước Dịch Lâu.
Một phu nhân trẻ trung đi xuống, sắc mặt vui vẻ. Lúc này, một chiếc đầu nhỏ thò ra, đôi mắt to tròn đen láy. Một lúc sau, lại một đứa trẻ có dáng vẻ tương tự xông ra, có điều, sắc mặt bình đạm, hoàn toàn khác với cô nhóc trước đó.
“Dì Dung, Tình Nhi muốn được bế, nhất định phải xuống trước ca ca.” Bé gái thét lên, chiếc miệng cong tớn, vô cùng đáng yêu. Tiểu Dung bế bé gái xuống trước, lại bảo tướng công mình bế tiểu công tử xuống sau.
Tính cách của tiểu công tử rất trầm, ánh mắt đen láy ẩn hiện trí tuệ hơn người. Cậu bé vừa ra khỏi xe, đã đưa mắt nhìn chăm chăm về phía Mộ Dung Cảnh đang đứng trước cửa hàng. Ánh mắt bé thơ thoáng nét hoài nghi, lại thêm chút hiếu kì.
Tiểu nhị sau khi vào bếp dặn làm mì, lại vội vã bước ra, mỉm cười nói “Ây dô, thiếu gia và tiểu thư đã về rồi. Thật là đúng lúc… chúng ta chuẩn bị đóng cửa thôi.”
Tiểu Dung vừa nghe vậy liền nghi hoặc hỏi “Hôm nay sao đóng cửa sớm thế?”
“Tố Nhi tỷ dặn thế, dù gì cũng không có khách, vậy nên nghỉ sớm thôi.”
“Tiểu thư lúc nào mà chẳng lười biếng.” Tiểu Dung thấy Mộ Dung Cảnh đứng lặng một bên, sắc mặt kính cẩn, lúc đi qua chỗ ngài, lặng lẽ hành lễ rồi dắt hai đứa nhỏ vào trong. Thế nhưng, lúc bé trai bước qua thềm cửa liền quay đầu nhìn Mộ Dung Cảnh một cái, hiếu kỳ lên tiếng “Dì Dung, thúc thúc bên ngoài rất đau lòng đó…”
Toàn thân Mộ Dung Cảnh run lên, vẫn cứ bàng hoàng đứng tại chỗ.
Biểu hiện rõ ràng vậy sao? Ngay cả Mục Nhi cũng nhận ra được?
Hồi lâu, Mộ Dung Cảnh điềm đạm quay người đi về phía quán cờ đối diện. Ba năm rồi, mới chớp mắt, nàng đã thủ tang cho Hoàng Phủ Dịch đúng ba năm. Còn ngài vẫn cứ sống trong nỗi áy náy suốt ba năm nay, có nhiều chuyện vẫn không ngừng biến đổi. Hiện nay Sơ Tuyết chấp chính, triều đình cũng dần ổn định. A Lạc cũng đã lên ngôi hoàng đế Nam Man, mỗi ngày đều bận rộn đến mức tối tăm mặt mũi. Còn ngài đã lui ra phía sau, mở một quán cờ, và nàng thì mở một quán trà.
Cuộc sống bình đạm, chỉ là khoảng cách giữa ngài và nàng quá xa, xa đến mức cả đời này cũng chẳng thể nào bước qua nổi.
Vừa đi được vài bước, ngài chợt nghe thấy một giọng nói “Ây dô, Dung công tử có nhã hứng quá, mới sớm vậy đã ra ngoài tản bộ rồi.”
Đúng là mất cả tâm trạng, bà mối ở cạnh bên lại đến rồi. Nụ cười chiêu bài cùng thân hình béo phì không ngừng rung lắc tiến đến trước mặt Mộ Dung Cảnh. Đôi mắt bé tí liếc qua liếc lại, rõ ràng là có mục đích khác. Nghe nói những người tới xin mai mối ở chỗ bà nhiều vô kể, có rất nhiều đại tiểu thư nhà quan lớn muốn bà bắt mối, trong đó có một người, chịu đưa giá hai ngàn lạng bạc nếu bà dắt mối thành công.
Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn lướt qua bà mối Vương, mỉm cười đáp “Vương đại tỷ, tỷ cũng có nhã hứng quá nhỉ.”
Bà mối Vương hai mắt sáng lóa, không ngờ vị công tử đĩnh đạc này lại nhớ cả tên của mình? Đương nhiên phải nắm chắc thời cơ, tiền mai mối kiếm từ chỗ ngài tất nhiên không ít. Nếu hai bên thành đôi, tương lai bà chỉ cần an nhàn hưởng tuổi già. Bà mối Vương nghĩ vậy liền mỉm cười hân hoan, ra sức lấy lòng “Ha ha, từ lâu ta đã muốn tìm ngài để bàn chút việc, thực đúng là chọn ngày không bằng gặp ngày. Giờ ta mời ngài sang quán bên uống ly nước trà được không? Chúng ta vừa uống, vừa nói chuyện.” Nói rồi, bà đã nắm chặt tay áo Mộ Dung Cảnh.
“Thế nhưng, ta không có tiền đâu…” Mộ Dung Cảnh đột nhiên lên tiếng, không ngờ lại khiến khuôn mặt già dặn của bà mối cứng sựng lại. Câu nói mang tính chấn động này còn khiến chủ quản vừa bước ra khỏi quán cờ đột nhiên vấp phải bậc cửa, ngã dập mặt tím mũi, biểu cảm vô cùng quái dị.
Khu phố đột nhiên tấp nập hẳn.
Mộ Dung Cảnh bỗng thấy không khí khá ổn, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với nội tâm ảm đạm, buồn bã của ngài lúc này.
“Ấy, Dung công tử, ngài vẫn ở đây sao? Mỳ của ngài đây ạ!” Lúc này, A Tài đã bê một bát mỳ nóng hổi ra, thấy Mộ Dung Cảnh đứng đó liền ngạc nhiên hô lớn.
Khi bà mối Vương nhìn bát mỳ liền có phần lúng túng, vị… vị… vị Dung công tử này chỉ ăn có một bát mỳ thôi sao? Thực sự nghèo đến mức đó à? Dứt lời, miệng bà ta há hốc đến độ có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Mộ Dung Cảnh nhẹ cười, lời nói thoáng ẩn chút tự giễu “Mang sang quán cờ đi…”
“Ây da, ây da, đừng đừng.” Bà mối Vương bỗng có chút chạnh lòng, không tiêu tiền sao kiếm được tiền to? Bà liền quay sang A Tài nói “Đi đi, bát mỳ này sao xứng với Dung công tử được? Mau chuẩn bị trà ngon, rượu thượng hạng cho ta, hôm nay... Vương đại tỷ ta mời khách.”
A Tài lặng người, buột miệng lên tiếng “Có thật không đây? Bà mối Vương nổi tiếng keo kiệt, không bỏ đến một xu, sao tự nhiên lại rộng rãi như vậy chứ?”
“Còn không nhanh lên?” Bà mối Vương tức giận quắc mắt nhìn A Tài đưa lời giục.
“Được rồi! Được rồi!...”
Mộ Dung Cảnh vừa định phớt lờ bà mối Vương tiến lên phía trước, đúng lúc này...
“Hả? A Tài thúc thúc, sao lại bê mỳ về thế?”
“Tiểu thiếu gia, việc này... ha ha, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.”
“Được, để ta giúp thúc thúc rửa rau...” Giọng nói non nớt đầy vẻ hứng thú.
Mục Nhi? Không biết ma sai quỷ khiến thế nào, Mộ Dung Cảnh lại để bà mối Vương dắt tay áo dẫn vào quán trà. Vào lúc bước qua bậc cửa, trái tim ngài bỗng quặn lại, chợt bừng khỏi cơn mơ màng. Liệu ngài có gặp Tố Nhi không? Ba năm trước, ngài đã hứa trong khoảng thời gian nàng thủ tang ba năm, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt nàng.
Ngay lúc vừa định quay người rời khỏi...
“Thúc thú? Vị thúc thúc này đẹp trai quá đi mất.” Lời còn chưa nói hết, một đứa bé gái xông tới, ôm chặt lấy đùi Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh bỗng dừng hẳn bước chân.
Thúc thúc? Tình Nhi đang gọi ngài là thúc thúc? Không phải là phụ thân...
“Tình Nhi, là phụ thân, không phải thúc thúc đâu.”
Trong cửa hàng im ắng, một giọng nói trong veo như nước suối vang lên. Giọng nói rất bình thản, giống như đang nói chuyện tầm phào, chẳng hề có cảm xúc.
... Là phụ thân? Không phải thúc thúc. Câu nói này khiến tất cả những người có mặt đều ngây lặng chết sững.
Bà mối Vương khi nãy vẫn cười tươi như hoa giờ như giẫm phải phân chó. Á... một tin tức động trời, là phụ thân, chứ không phải thúc thúc? Người ban nãy nói vọng từ trên lầu xuống là ai? Chẳng phải chính là chưởng quầy Thẩm sao?
Dung công tử và chưởng quầy Thẩm là một đôi sao?
Ông trời ơi! Đây là một chuyện lớn nhất, kinh động nhất, vì chuyện này mà không biết có bao nhiêu nam thanh nữ tú chốn kinh thành tan nát trái tim, đau đớn khổ sở.
“Phụ thân?” Bé gái ngây thơ dường như vẫn chưa hiểu nghĩa của từ phụ thân là gì. Có điều, đôi mắt đen láy lập tức sáng lên, ngay đến người đứng gần cũng nhận ra, hẳn cô bé rất thích Mộ Dung Cảnh “Mẫu thân, vị thúc thúc này đẹp trai, tuấn mĩ y hệt Tam thúc thúc vậy.”
“Tiểu thư bé nhỏ!” Lúc này, Tiểu Dung vội chạy ra, cúi đầu định kéo đứa bé đi..
Ai ngờ, Mộ Dung Cảnh giơ tay ngăn lại, ngay lúc sau, ngài dang rộng hai tay, ôm chặt Tình Nhi vào lòng, nâng niu nhẹ nhàng tựa như một báu vật. Ngài kích động đến mức run người, khi nãy Thẩm Tố Nhi đã nói gì chứ?
Là phụ thân, chứ không phải thúc thúc.
Chỉ một câu nói đơn giản, ngắn ngủi có vài chữ, thế nhưng đối với ngài lại vô cùng quan trọng. Những đứa con của ngài... Đã ba năm rồi, ngài chỉ có thể đứng từ xa ngắm, cảm giác đó, có ai thấu hiểu?
“Mẫu thân! Thúc thúc đó... là phụ thân sao?” Từ phía xa, một tiểu tử khác cũng chớp đôi mắt đen láy, để lộ ra chút mong ngóng, kì vọng xen lẫn vui mừng. Xem ra, cậu bé hiểu chuyện và trưởng thành hơn muội muội của mình.
Mộ Dung Cảnh cũng nhìn về phía cậu bé đầy kích động, chỉ có điều, ngài còn chưa kịp lên tiếng thì trên lầu lại vọng xuống giọng nói ban nãy. Chỉ khoảnh khắc thôi mà như cắt nửa trái tim người.
“Mục Nhi, ngài ấy không phải phụ thân của con, gọi thúc thúc đi.”
Khoảnh khắc, sắc mặt Mộ Dung Cảnh trắng nhợt. Đúng thế, ngài không có tư cách.
Nhưng cậu nhóc lại tỏ ra vô cùng uất ức, khuôn mặt non nớt vốn đang mừng rỡ đột nhiên sầm xuống chu chiếc miệng bé xinh quay người chạy vào bếp, hình như không phục.
Lần này, lại có một người không liên quan đứng gần đó chết lặng, đó chính là bà mối Vương. Lẽ nào một lần sinh hai đứa trẻ, vậy mà lại của hai người đàn ông khác nhau? Chuyện quái lạ ngày nào cũng có, nhưng đúng là hôm nay đặc biệt nhất. Có điều, còn một chuyện may mắn hơn, đó là món ăn chưa được đưa lên.
“Ây dô, ta quên khuấy mất trong nhà vẫn còn việc. Dung công tử, hôm khác ta mời ngài ăn sau nhé... ha ha, thật là ngại quá!” bà mối Vương gượng gạo mở lời. Cứ nhìn Dung công tử này thì biết, hẳn là một kẻ rất si tình.
Bây giờ ngĩ kĩ lại, Dung công tử mở quán cờ đối diện quán trà, hoàn toàn là có ẩn tình sâu sắc.
Đúng vào lúc bà mối Vương định lẩn đi như trộm, A Tài kịp thời kéo bà lại, mỉm cười đầy chuyên nghiệp nói “Vương đại tỷ, lúc này, tỷ không thể đi được.”
“A Tài, cậu định làm gì thế?”
“Thức ăn tỷ gọi đã làm rồi, tỷ không ăn thì ai ăn đây?”
“Ây dô, bà chủ Thẩm người ta còn chưa nói, một tiểu nhị bé nhỏ như cậu lảm nhảm gì chứ? Đi đi!”
“Tỷ đã gọi đồ rồi, ăn hay không là việc của tỷ, vẫn phải thanh toán tiền.” A Tài là người tinh ranh. Tuy chưa ngày nào đọc sách, nhưng ai đối tốt với mình, ai đối tệ với mình cậu đều phân biệt rất rõ. Bà chủ thường ngày rất quan tâm tới người làm, đương nhiên nên nghĩ cho bà chủ nhiều hơn.
Hai người giằng co, cãi nhau ở cửa vào, chẳng ai chịu nhường ai, ngược lại càng khiến cho cảnh vật bức bí lúc này thêm chút sinh động. Làm ăn vốn dĩ là như vậy, A Tài cũng chẳng hề sai. Gây ra chuyện này, ngược lại khiến một người không muốn xuất hiện đành phải lộ diện.
“A Tài, thôi bỏ đi, để Vương đại tỷ đi đi. Số thức ăn đó để mọi người cùng ăn.” Người trên lầu từ từ bước xuống, bình thản nhìn cảnh vật xung quanh, sau cùng đưa ánh mắt về phía Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh đang bế bé gái, cũng đang chăm chú nhìn nàng. Chỉ là ánh mắt của nàng chỉ lướt qua ngài đôi chút, rất bình đạm, cứ như thể đang nhìn một người xa lạ nào đó. Khoảnh khắc, ánh mắt ấy như mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Mộ Dung Cảnh. Phải chăng với nàng, ngài đã trở thành một người xa lạ.
“Mẫu thân! Con muốn sang chỗ mẫu thân.” Tình Nhi vừa thấy mẫu thân liền như kiến gặp đường, thoát ra khỏi vòng tay của Mộ Dung Cảnh xông về phía Thẩm Tố Nhi.
Thẩm Tố Nhi thấy con mình xông lại, liền vòng tay ôm đầy yêu thương rồi dịu dàng hỏi “Hôm nay, Tình Nhi có ngoan không?”
“Ngoan ạ! Con còn ngoan hơn ca ca nhiều.” Đứa bé gái hứng khởi khoe thành tích.
Lúc này, phòng bếp bỗng vang lên tiếng bát đĩa rơi vỡ. A Tài vừa bước vào liền hô lớn tiểu thiếu gia không được gây loạn. Sau tiếng hô, một thân hình với bộ y phục màu trắng vội vàng xông vào bếp. Khi thấy tiểu tử đang ngồi bên chậu nước rửa bát, chỉ là bất cẩn đánh rơi vài chiếc bát mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Mục Nhi! Con có bị thương không?” Mộ Dung Cảnh căng thẳng vỗ nhẹ lên người Mục Nhi, rồi bế bổng cậu nhóc lên, xem bàn tay bé nhỏ kia có bị thương không? “Con còn nhỏ sao có thể chơi những trò này được.”
“Tại sao lại không thể?” Thẩm Tố Nhi đứng ngoài cửa lên tiếng chất vấn. “Trẻ con cũng phải độc lập, để nó từ nhỏ đã biết làm những chuyện vừa với sức mình, rửa bát lau nhà. Nếu nó muốn làm thì cứ để mặc cho nó làm.”
“Thế nhưng Tố Nhi, con còn nhỏ mà…” Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng đáp, thận trọng từng lời, chỉ sợ khiến nàng tức giận bỏ đi.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến tuổi tác.” Tên tiểu tử đó vốn ham chơi, thích vào bếp tìm mấy tiểu nhị. Ở nơi này, cậu bé chính là báu vật, người nào cũng yêu thương. Thế nhưng, lúc này nàng không muốn giải thích quá nhiều cùng Mộ Dung Cảnh.
“Tố Nhi…” Mộ Dung Cảnh dịu dàng ôm đứa bé vào lòng.
Đứa trẻ nhìn Mộ Dung Cảnh, khẽ chu chiếc miệng bé xinh, dường như vẫn còn để tâm đến chuyện khi nãy “Thúc thúc, thúc làm phụ thân của Tình Nhi, liệu có thể làm phụ thân của con được không? Con không có phụ thân… con cũng muốn có một người.”
“Mục Nhi, ta…”
Còn chưa nói được gì, Thẩm Tố Nhi đã cắt ngang lời ngài “Chủ quán Dung, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thế?” Nàng hỏi nhẹ nhàng, chỉ như tùy ý nhưng lại khiến người ta thấy nàng đang đuổi khéo.
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh càng thêm âu sầu, đôi môi mím lại, dường như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng sau cùng chỉ thốt lên được đúng một câu: “Tố Nhi…” Ngài không nói thêm gì nữa, đặt Mục Nhi xuống, lúc bước ra khỏi cửa liền ngưng lại, bóng dáng cô liêu giờ lại nhuốm thêm mấy phần sầu bi.
Ánh mắt Thẩm Tố Nhi cũng tối lại, chỉ nhìn vậy thôi nàng đã thấy đau lòng. Thực ra không phải nàng không đau, chỉ là biết cách che giấu nỗi đau giỏi hơn người khác mà thôi. Nàng không ngờ, thời hạn ba năm vừa trôi qua, ngài đã xuất hiện tại Dịch Lâu.
Ba năm rồi, đã qua ba năm thật rồi!
Cảnh tượng khi đó vẫn sinh động như mới ngày hôm qua, không ngừng tái hiện trong tâm trí nàng.
Nàng vẫn luôn cảm thấy chính bản thân mình đã hại chết Tiểu Bảo, có lẽ cả đời này nàng cũng chẳng thể bước ra khỏi nỗi niềm tự trách đó.
Dùng xong bữa tối, màn đêm cũng từ từ buông.
Bọn trẻ đều đã ngủ, Thẩm Tố Nhi lặng lẽ ngồi một bên ngắm nhìn.
“Tiểu thư, tại sao người vẫn chưa tha thứ cho đại gia?” Tiểu Dung thực sự thấy bất bình thay cho Mộ Dung Cảnh.
“Ta chưa bao giờ hận ngài ấy, cũng chẳng hề oán thán, cho nên… chẳng có gì là tha thứ hay không tha thứ cả.”
“Em không hiểu. Không căm hận, cũng không oán thán, vậy tại sao không thể ở bên nhau? Người càng nói em lại càng thấy hồ đồ.”
Thẩm Tố Nhi than dài một tiếng, khẽ cuốn lọn tóc trước ngực rồi nói “Có lúc, không ở bên nhau không nhất định là đang oán hận đối phương. Có lẽ cả hai người đều oán hận chính bản thân mình, chẳng thể nào tự bước qua niềm oán hận đó được.”
Quán cờ lúc này.
Ánh trăng ảm đạm, đình viện tĩnh lặng.
Mộ Dung Cảnh ngồi trên bậc thềm, tay ôm bình rượu. Thế sự đổi thay, trước kia áo gấm vinh hoa, hô phong hoán vũ, ngài chưa từng nghĩ đến một ngày lại có thể sống thận trọng như vậy, vì người phụ nữ trong lòng mình.
“Hoàng huynh, liệu có thể cho đệ một ngụm rượu được không?” Một công tử phong độ ngời ngời, cứ như thể từ tiên giới hạ phàm, bước đến trước mặt Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh khẽ nhếch miệng, đưa bình rượu cho người vừa đến. Sơ Tuyết mỉm cười nhận lấy, ngẩng đầu hào sảng uống một ngụm. Thiếu niên thuần khiết giờ đã thập phần chín chắn, lại có mấy phần phong thái năm xưa của Mộ Dung Cảnh.
“Đệ lại lén lút trốn khỏi hoàng cung?”
“Đệ nhớ hoàng huynh, nên đến thôi.”
Mộ Dung Cảnh mỉm cười, ánh mắt ngập tràn ấm áp.
Sơ Tuyết đưa bình rượu trả lại cho Mộ Dung Cảnh “Huynh đang nhớ hoàng tẩu sao?”
“Ừm, nhớ nàng ấy, nhớ Mục Nhi, nhớ Tình Nhi… nhớ cả bản thân ta nữa…”
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, mãi một lúc lâu, hai người chẳng ai lên tiếng.
“Hoàng huynh, huynh có hận đệ không?” Nếu không phải vì ngài, thế cục đã chẳng đến ngày hôm nay.
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh thoáng hiện nét không vui, khẽ thì thầm “Đừng tự trách bản thân, trước giờ ta chưa từng hối hận vì quyết định của mình.”
“Thế nhưng đã ba năm rồi, huynh và họ… vẫn cứ như vậy sao?” Giọng Sơ Tuyết lạc lõng. Mỗi ngày nhìn những người thân yêu sống như vậy, sao ngài không tự trách bản thân mình? Đôi khi, ngài thực sự oán hận tại sao khi ấy không chết sớm một chút, như vậy mọi chuyện sẽ không ra thế này. Mấy người cùng sống trong áy náy, cùng đau khổ, cùng bi ai
“Sơ Tuyết, hãy giữ vững giang sơn, để ta không còn mối lo gì nữa, yên tâm ở đây cùng mọi người.”
“Đệ biết rồi! Đệ sẽ không để huynh phải thất vọng đâu.”
“Ừm…”
Mộ Dung Cảnh mỉm cười dịu dàng, đặt tay lên vai Sơ Tuyết, vỗ một cái thật nhẹ dường như muốn chuyển tải bao nhiêu kỳ vọng, bao nhiêu mong mỏi ngài dành cho Sơ Tuyết.
“Sơ Tuyết, hôm nay… ta đã sang Dịch Lâu.”
“Dạ…” Sơ Tuyết biết hoàng huynh có chuyện muốn nói.
Mộ Dung Cảnh nằm xuống bậc thềm, kể lại từng chuyện xảy ra trong Dịch Lâu, lúc nói đến hai đứa con, sắc mặt ngài đặc biệt dịu dàng, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc. “Tố Nhi, nàng ấy nói với Tình Nhi, nói rằng ta… không phải là thúc thúc, mà là phụ thân…”
“Có thật không? Hoàng tẩu đã tha thứ cho huynh rồi sao?”
“Giữa ta với nàng ấy không hề có tha thứ hay không, ánh mắt nàng ấy vẫn cứ lãnh đạm, không căm hận, không oán trách, thậm chí chẳng có bất cứ tình cảm nào…”
“Hoàng huynh?” Sơ Tuyết đột nhiên thấy căng thẳng. Không có bất cứ tình cảm nào nghĩa là sao?
Mộ Dung Cảnh nhắm nghiền hai mắt, im lặng không nói gì thêm.
Chỉ là khóe miệng bỗng cong lên, trong lòng dường như vừa nghĩ tới điều gì khiến ngài cảm thấy vui vẻ.
“Sơ Tuyết, ta muốn rời khỏi đây một thời gian, đệ hãy chăm sóc Tố Nhi cùng hai đứa nhóc giúp ta.” Khi trở lại, ngài hy vọng bản thân có thể quên sạch quá khứ, có thể bắt đầu cuộc sống mới cùng người thân của mình. Chỉ là, ngày đó có lẽ phải chờ thêm một khoảng thời gian… mà khoảng thời gian đó ngay đến ngài còn không biết là bao lâu.
“Rời khỏi? Huynh đi đi đâu?”
“Đi đâu đó thôi, ta muốn đi ngắm cảnh.”
“Huynh thực sự muốn vậy sao?”
“Ừm. Rời đi, không phải vì không muốn bảo vệ họ nữa mà vì muốn bảo vệ họ lâu hơn.” Mộ Dung Cảnh đột nhiên mở to hai mắt, trong ánh mắt chẳng còn vẻ ảm đạm như lúc đầu mà lấp lánh sáng. Đúng vậy, ngài còn muốn đặt tất cả gánh nặng trước kia xuống. Giữa ngài và nàng nhất định phải có một người buông xuống trước. “Sơ Tuyết, có một chuyện, trước nay ta chưa hề nói.”
“Chuện gì thế ạ?”
“Trước kia, Hoàng Phủ Dịch từng nói. Có nhiều thứ một khi đã mất đi thì mãi mãi không bao giờ lấy lại được, thế nhưng cũng có nhiều thứ, mất đi rồi… vẫn có thể lấy lại được… ha ha.” Mộ Dung Cảnh cất một tràng cười, thanh âm mang theo cay đắng. “Cậu ấy đã liệu trước sẽ có ngày hôm nay, nên muốn toại nguyện cho cả gia đình chúng ta. Trước khi chết, cậu ấy đã suy nghĩ kỹ càng mọi thứ… Cậu ấy muốn tha thứ cho chúng ta.”
“Mất đi mà vẫn có thể lấy lại được?” Thì ra đây chính là tâm ý của Hoàng Phủ Dịch?
“Ừm, mất đi mà vẫn có thể lấy lại được… Hoàng Phủ Dịch khi đó đã ám chỉ về điều này.” Mộ Dung Cảnh bình tĩnh lên tiếng, thế nhưng không ai biết trong tim ngài lúc này vô cùng hỗn loạn. Con người nhiều lúc chính là như vậy, đối diện trước người luôn tỏ ra khoan dung lại thấy bản thân bé nhỏ và thiếu sót. Nếu năm đó Hoàng Phủ Dịch kiên quyết hơn đôi chút, bắt ngài mãi mãi phải rời xa Thẩm Tố Nhi, vậy thì ngài sẽ bớt phần áy náy, cũng không đến độ ba năm rồi mà vẫn chưa thể thoát khỏi tâm tình này, chứ đừng nói đến Thẩm Tố Nhi của ngài…
“Hoàng huynh… phải mất bao lâu?”
“Ta không biết…”
“Đệ… có thể khuyên huynh đừng rời khỏi đây được không?”
“Tại sao chứ?”
“Bởi để hoàng tẩu ở đây một mình, phải chăng là quá đỗi ích kỉ?”
“Ta…”
“Huynh có thể ra ngoài thư giãn tâm trạng, thế nhưng, không thể quá lâu. Trong lòng huynh cảm thấy khó chịu, đệ tin rằng hoàng tẩu cũng thế. Bây giờ huynh mở quán cờ, đối với hai người mà nói hoàn toàn không phải không có ý nghĩa. Trong những đêm thế này, huynh ngồi đây… trong lòng luôn nghĩ đến người đang sống trong quán trà đối diện, và tưởng như người đó đang ở bên cạnh mình… Đệ tin hoàng tẩu cũng nghĩ vậy. Huynh đang ở nơi này, đang ở một nơi cách người rất gần…”
Mộ Dung Cảnh lặng người, đúng là bản thân chưa từng nghĩ tới điều này.
“Tâm trạng giống nhau, bởi hai người vẫn luôn dành tình cảm cho đối phương.”
“Sơ Tuyết…”
“Trước kia đệ thực đã mang đến nhiều phiền phức cho mọi người, đệ xin lỗi… Sau này, hãy để đệ được chăm sóc cho mọi người. Sinh mệnh này có được thực quá khó khăn, đệ nhất định sẽ đặc biệt trân trọng. Lúc này đệ luôn có cảm giác, trong người đệ đang chảy dòng máu của cậu ấy… giống như thể nếu đệ không sống cho ra sống thì thực có lỗi với cậu ấy.”
“Đệ có thể nghĩ như vậy thì tốt…” Mộ Dung Cảnh nhẹ mỉm cười. Cuối cùng… cuối cùng… sau bao năm dài, ngài rốt cuộc đã có thể thôi lo lắng về chuyện của Sơ Tuyết. Niềm vui trong lòng, thực sự muốn tìm một người để chia sẻ, thế nhưng lúc này ngài chỉ gọi thầm tên nàng trong tim.
Sáng sớm hôm sau, Sơ Tuyết đã ngồi ăn điểm tâm bên quán trà đối diện.
“Sơ Tuyết, hôm nay không phải lên triều sớm sao?” Thẩm Tố Nhi mỉm cười hỏi.
“Hôm nay ta nghỉ ngơi”
“Vậy hãy nghỉ ngơi cho tốt vào.”
“Tam thúc thúc, hôm nay ngài chơi cùng Mục Nhi được không?” Mục Nhi ôm lấy cánh tay Sơ Tuyết đưa lời ướm hỏi. Tình Nhi đứng cạnh nhìn thấy, cũng chạy tới níu giữ cánh tay còn lại của ngài. Khuôn mặt bé nhỏ, non nớt “Tam thúc thúc hãy chơi với con đi.”
“Ha ha…” Sơ Tuyết bật cười, búng nhẹ lên mũi của hai tiểu quỷ, dịu dàng mỉm cười nói “Hôm nay Tam thúc thúc chơi các con cả ngày được không?”
“Được ạ.”
“Có muốn đi gặp bà nội không?” Khi Sơ Tuyết chợt nhớ đến mẫu hậu trong cung, hiện nay ngày nào không gặp lũ nhóc là người lại nhớ da diết.
Thẩm Tố Nhi mỉm cười nói “Hôm qua không phải vừa mới quay về từ hoàng cung sao?”
“Nhưng mẫu hậu ngày nào cũng muốn gặp bọn nhóc…”
Nàng mỉm cười bất lực, cũng không đáp lại, chỉ chăm chú vào việc riêng của mình.
Trong vòng tay Sơ Tuyết, Mục Nhi ngẩng chiếc đầu bé xinh, chớp mắt đầy thần bí “Tam thúc thúc, chúng con muốn sang quán cờ đối diện chơi, có được không?” Đôi mắt trong trẻo, ngây thơ của cậu bé lấp lánh ánh tinh ranh như thể sắp giở được trò quậy phá.
Chút tâm tư này, Sơ Tuyết nhìn qua là biết liền cúi xuống nói nhỏ “Có phải Mục Nhi muốn gặp ai đó đúng không?”
“Con… con… không có.” Đứa nhóc tinh ranh này lập tức đưa lời phủ nhận.
“Ca ca muốn đi gặp phụ thân của Tình Nhi. Ha ha, con có phụ thân mà ca ca lại không có.” Đứa bé gái đắc ý, dường như cuối cùng đã tìm ra điểm hơn ca ca mình.
Lời của Tình Nhi quả nhiên khiên Mục Nhi bất mãn, cậu bé bĩu môi “Thúc thúc nói, ta có thể gọi người là phụ thân.”
“Đừng có tranh nữa. Tam thúc thúc bảo nhé, phụ thân của Tình Nhi chính là phụ thân của Mục Nhi, phụ thân của Mục Nhi cũng là phụ thân của Tình Nhi, có hiểu không?”
Ánh mắt hai đứa trẻ ngô nghê, nói cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu hết. Sơ Tuyết thấy vậy thơm mỗi đứa một cái rồi mỉm cười nói “Có nhiều chuyện, đợi khi nào các con lớn lên rồi thì sẽ biết thôi. Bây giờ, chúng ta sang quán cờ đối diện chơi… Nhẹ nhàng nhé, đi thôi!”
Sơ Tuyết biết, hoàng huynh rất muốn gặp hai đứa nhóc.
Quả nhiên, Mộ Dung Cảnh vừa thấy hai đứa con của mình, trong lòng vô cùng kích động.
Tình Nhi nhanh chóng xông vào vòng tay ngài, cọ mặt vào lồng ngực, xem ra cô bé rất yêu quý Mộ Dung Cảnh.
Mục Nhi ngoan ngoãn đứng cạnh bên, thần thái căng thẳng. Đứa nhóc này vẫn còn xa lạ với Mộ Dung Cảnh. Thấy muội muội gọi ngài ấy là phụ thân, trong lòng cậu cũng muốn gọi.
Sơ Tuyết ngồi xuống, nhẹ vuốt đầu Mục Nhi đầy yêu thương, lại quay sang nói cùng Mộ Dung Cảnh “Hoàng huynh, con trẻ nào có làm gì sai, huynh hãy mau bỏ gánh nặng kia xuống, đưa hoàng tẩu hồi cung đi. Đến lúc đó, cả nhà chúng ta lại có thể cùng nhau chung sống hạnh phúc.”
Mộ Dung Cảnh lặng người. Sơ Tuyết nói không sai chút nào, cho dù bọn họ đã làm sai chuyện gì thì lũ trẻ đều vô tội.
Chuyện của đời trước không thể để liên lụy đến đời sau. Hai đứa nhóc dần vui vẻ chạy loạn khắp nơi. Khiến quán cờ hàng ngày im lặng, nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Thời gian dần trôi, sắp sửa đến trưa.
Bỗng có một người làm chạy vào bẩm báo, nói rằng có người đến Dịch Lâu gây chuyện.
Lúc này trong Dịch Lâu, một thiếu nữ trẻ tuổi, ăn mặc sang trọng, cùng một đám gia đinh đang gây loạn và đuổi không ít khách trong quán đi mất. Họ nói trong thức ăn có côn trùng. Để thêm phần kịch tích, thậm chí còn có một gia đinh nằm bò ra đất kêu la thảm thiết.
Thế nhưng, bất cứ người nào từng trải đều biết bọn người này cố tình gây chuyện thị phi. Đáng thương cho mấy tiểu nhị trong quán, không biết mô tê gì cả đã bị đánh cho một trận, người nào người nấy mặt mày tím tái. Trong đám người gây rối có một tên gia đinh to lớn khỏe mạnh, mặt mày hung hãn, đang đạp chân lên chiếc ghế dài, lớn tiếng thét “Chưởng quầy đâu, mau gọi chưởng quầy của các người ra đây.”
Thẩm Tố Nhi chậm rãi bước ra, yêu kiều thướt tha, miệng cười hiền dịu đến độ khiến chúng sinh say đắm “Nếu các ngươi gây chuyện xong rồi thì mau rời khỏi đây đi, ta nói vậy cũng vì muốn tốt cho các người thôi đấy!”
Nàng vừa lên tiếng, xung quanh đột nhiên im bặt. Khách quen quanh đó đều biết rõ một chuyện, kể từ khi Dịch Lâu khai trương đến nay, người đến đây gây chuyện vô cớ không hề ít, thế nhưng, sau khi rời khỏi, đều vĩnh viễn biến mất khỏi kinh thành.
“Trông chẳng khác nào hồ ly tinh, hừm, quả phụ thì nên an phận thủ thường, ai biết tướng công của ả có phải bị ả khắc chết hay không?” Một giọng nữ cao vút, ghê gớm vang lên, cực kì đáng ghét.
“Đúng vậy! Những người phụ nữ đã lấy chồng rồi đều không đáng tiền. Hạ tiện, lại còn muốn mê hoặc người ta nữa.” Lúc này, một tiểu a hoàn hầu hạ bên cạnh người phụ nữ kia cũng đưa lời phụ họa.
Thẩm Tố Nhi coi như chuyện không liên quan, nhìn đám tiểu nhị vô tội phải chịu đòn, liền đưa lời áy náy “Đã khiên các ngươi phải vất vả rồi! Tháng này, mỗi người sẽ được nhận gấp đôi tiền công. Bây giờ đến chỗ Dung tỷ lấy tiền đi, rồi đến đại phu khám bệnh xem sao.”
“Tố Nhi tỷ.” A Tài thực sự không muốn rời đi.
“Đi đi, ta không sao đâu.” Thẩm Tố Nhi nhìn bọn họ mỉm cười, rồi bình thản liếc ra ngoài đại đường, ngoài cửa đang có rất nhiều người đứng hóng chuyện. Thật đúng là, thời đại nào cũng có những người nhiều chuyện, luôn tọc mạch, tò mò chuyện của người khác. Nàng từ từ đi đến trước mặt người thiếu nữ vô duyên vô cớ đến gây chuyện “Xin hỏi vị cô nương này có gì chỉ giáo?”
“Đồ bán ở chỗ ngươi bẩn thỉu, khiến gia đinh nhà ta ăn vào bị đau bụng. Hừm, nếu biết điều thì hãy cút ngay ra khỏi kinh thành.”
Vị cô nương này không hề xấu xí, chỉ là khi đứng cạnh Thẩm Tố Nhi, không những tướng mạo kém sắc mà còn thua cả về khí tiết. Tiếp đó, mấy gia đinh, a hoàn cho đến hộ vệ người nào người nấy đều xông vào chửi góp, uy hiếp nàng phải nhanh chóng cút khỏi kinh thành… Tất cả những lời nói khó nghe hầu như đều được họ dùng hết.
“Cô nương, đã mắng xong chưa, hãy uống ly trà cho bớt giận.” Sau đó Thẩm Tố Nhi rót vài ly trà, bê tới cho người gia đinh vẫn đang nằm lăn trên đất “Vị tiểu ca này, hét lâu như vậy chắc là cũng khát lắm rồi, hãy uống ly trà này trước rồi lại hét tiếp.”
Viên gia đinh ngờ nghệch đón lấy ly trà từ tay mỹ nhân, nhất thời quên cả hò hét “Đa tạ…” nói xong liền uống cạn sạch rồi trả lại ly cho nàng. Thẩm Tố Nhi không có ý nhận lại, y liền lồm cồm bò dậy đặt chiếc ly lên mặt bàn, sau đó chạy về chỗ cũ, tiếp tục lăn lộn kêu thét…
“Ây da, bụng của ta đau quá!... Đau quá…”
Phụt!
Những người rỗi việc đứng xem bên ngoài đều bật cười thành tiếng.
Chứng kiến cảnh tượng, sắc mặt vị đại tiểu thư kia lúc tím xanh lúc trắng nhợt, nhìn Thẩm Tố Nhi đầy phẫn nộ.
“Cô nương, xin mời về đi, ta sẽ không trách cứ đâu…” Thẩm Tố Nhi chẳng có tâm trạng đùa giỡn cùng họ thêm nữa.
“Hừm, bản tiểu thư nói đồ ăn chỗ các ngươi không sạch sẽ thì chính là không sạch sẽ, có biết phụ thân ta là ai không? Phụ thân ta là lễ bộ thượng thư. Ta bảo ngươi phải cút khỏi kinh thành thì ngươi phải nhanh chóng mà cút đi.”
Thẩm Tố Nhi vốn định bỏ qua cho xong, xem ra hoàn toàn không thể. Lúc này, đám a hoàn được thế chủ lấn tới bỗng đẩy mạnh nàng từ phía sau. Ý đồ khiến nàng ngã mà thành xấu mặt. Lúc đó, ngay đến bản thân nàng cũng nghĩ thôi xong rồi, và đã nhắm nghiền hai mắt…
Thế nhưng giây phút đó, nàng lại ngã vào một vòng tay vững chãi, ấm áp. Mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua vô cùng dễ chịu. Cả đại đường vốn đang ầm ĩ đột nhiên tĩnh lặng dị thường.
Thẩm Tố Nhi còn chưa định thần, đang định nói tiếng cảm ơn thì bên tai bỗng vang lên giọng nói quen thuộc “Các người đang làm gì thế?”
Hả? Giọng Mộ Dung Cảnh? Ở ngoài cửa?
Thẩm Tố Nhi từ từ mở mắt, không phải nhìn ra ngoài mà là nhìn người đang đỡ lấy mình.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt nàng bỗng vô cùng kinh ngạc…
Nàng đang đứng cạnh một thiếu niên tuyệt thế, đẹp như tiên sa, toàn thân bận một bộ áo màu lam nho nhã, họa tiết thêu hoa đơn giản, chẳng khác nào bầu trời xanh trong, trông phiêu diêu, tự tại. Khí chất toát ra từ con người này thanh tao, nhã nhặn, còn đôi mắt đen láy lại dịu dàng như ánh trăng đêm, thuần khiết, sáng trong.
Thực sự không có chút tạp niệm hay trần tục nào cả.
Lúc này, vị thiếu niên đó cũng đang nhìn Thẩm Tố Nhi, cong miệng mỉm cười.
Mộ Dung Cảnh nhanh chóng bước vào đại đường. Vị tiểu thư con quan vừa thấy Mộ Dung Cảnh liền dịu dàng hẳn, đổi sang bộ mặt nhu mì.
Không bao lâu sau, một đội quan nha tiến vào, định lôi vị tiểu thư và gia đinh kia đi. Đang định nổi cáu, vị tiểu thư đó liền nhận ra người dẫn đầu đám người chính là phụ thân mình. Nàng ta tức thì bước tới, đang định bịa chuyện gây rồi liền nhận hai cái bạt tai từ chính phụ thân “Súc sinh! Súc sinh!” Lần này suýt chút nữa thì hại chết cả gia đình rồi.
Sau khi lễ bộ thượng thư đưa người rời đi, Dịch Lâu nhanh chóng trở lại yên bình, tĩnh lặng.
Những người đứng xem chuyện vui cũng từ từ tản đi. Thế nhưng vị thiếu niên tuấn nhã ban nãy vẫn đứng đó.
“Xin chào các hạ, hôm nay thực sự cảm ơn các hạ đã ra tay tương trợ.”
Thiếu niên mỉm cười rồi gật đầu đáp lại coi như hồi lễ. Cách hồi lễ bình thản và nụ cười không có chút ác ý, có cảm giác như gió xuân thổi qua.
“Chuyện hôm nay, người nên cảm ơn là ta mới đúng. Đa tạ công tử ra tay tương trợ.”
Vị thiếu niên nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng chọn một chiếc bàn sạch sẽ, vén vạt áo rồi nhã nhặn ngồi xuống. Rất nhanh một người tùy tùng hổn hển chạy từ bên ngoài vào, dánh hình thanh tú, sau lưng đeo cây đàn, trên vai khoác một tay nải. Vừa bước vào, thấy vị thiếu niên nọ liền thở phào nhẹ nhõm “Đại gia, vừa chớp mắt đã không thấy bóng dáng người đâu. Nếu không phải nói trước là tới đây, chắc tiểu nhân không biết phải đến chỗ nào tìm ngài nữa.”
Vị thiếu niên đưa mắt nhìn về phía viên tùy tùng, mỉm cười hiền hòa.
Viên tùy tùng liền đặt tay nải lên bàn, cũng hạ chiếc đàn sau lưng xuống. Dáng vẻ thoải mái, không hề giống như những kẻ dưới bình thường, cũng giống như Tiểu Dung trước mặt Thẩm Tố Nhi vậy, nhìn dáng vẻ chắc đã gặp được một chủ nhân tốt.
Viên tùy tùng đặt xong đồ đạc liền gọi lớn “Tiểu nhị đâu? Đại gia, sao ngài lại chọn quán trà không có tiểu nhị thế này?” Cậu nhìn xung quanh đầy nghi hoặc, lại nhìn về phía Thẩm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh, sau đó nhìn về phía nhà bếp “Người đâu, tại sao không có người thế này! Đây là quán trà gì vậy?”
Thẩm Tố Nhi mỉm cười, nhanh chóng bước lại gần “Nhìn ta xem, chỉ biết đứng ngây ra, quên khuấy mất việc tiếp khách… thực ngại quá!”
“Hả? Cô nương chính là tiểu nhị ở đây sao?” Viên tùy tùng tỏ ra nghi hoặc.
Nàng dịu dàng đáp “Có thể coi là vậy, ta là chưởng quầy ở đây. Mấy tiểu nhị tạm thời có việc phải đi, đã tiếp đón chậm trễ, thật xin lỗi quá. Hai vị muốn dùng gì? Chỉ cần trong tiệm có, xin cứ gọi, hôm nay ta đãi.” Nàng đưa mắt nhìn sang vị thiếu niên kia, trong lòng trào dâng cảm giác quen thuộc. Thế nhưng nếu nàng đã từng gặp qua một người đẹp như tiên thế này, tuyệt đối sẽ không thể nào quên được.
Viên tùy tùng vừa nghe được chiêu đãi miễn phí, mặt mày hớn hở “Vậy cho ta một bát canh nóng, hai ba món xào thanh đạm và hai bát cơm trắng là được. Đúng là miễn phí sao? Vậy xin đa tạ chưởng quầy, ha ha.”
Thẩm Tố Nhi lặng người, tiếp đó đáp lại một câu. Xem ra viên tùy tùng này giống như người phát ngôn của vi thiếu niên kia, bất cứ chuyện gì chỉ cần cậu đồng ý là được. Nàng cũng chẳng hỏi thêm, vội đi vào bếp làm mấy món, lại pha thêm một bình trà mạn, rót cho hai vị chủ tớ kia trước.
Mộ Dung Cảnh ngồi ở một chiếc bàn khác, trầm tư suy nghĩ. Ly trà lạnh trong tay cũng đã được Thẩm Tố Nhi thay bằng một ly trà nóng.
“Hôm nay cũng phải cảm ơn ngài.”
Mộ Dung Cảnh vẫn chẳng nói gì, đưa mắt nhìn khắp đại đường một lượt. Vào lúc nàng quay người rời đi, ngài đột nhiên buông một câu, khiến nàng đứng lặng tại chỗ “Tố Nhi, ta ở lại giúp nàng dọn dẹp, có được không?”
Dọn… dọn dẹp cái gì chứ? Thẩm Tố Nhi cảm thấy không dám tin vào tai mình. Nàng quay lưng, bàn tay nắm chặt lấy bình trà, ánh mắt lộ vẻ hoang mang. Tuy thời gian rất ngắn, nàng cũng kịp thời che giấu đi cảm xúc, thế nhưng, không thể phủ nhận, câu nói của Mộ Dung Cảnh đã khiến nàng vô cùng chấn động.
Hiện nay, đại đường thật kinh khủng, đám bát đĩa trên mấy chiếc bàn chưa được thu dọn do khách hàng đang ăn dở sợ hãi bỏ chạy mất. Hôm nay chắc mất một khoản tiền không nhỏ. Chỉ là, nàng không hề để tâm đến chút tiền đó, mà… không ngờ ngài lại chịu làm những chuyện thế này? Vì sao ngài phải hạ mình đến mức ấy.
“Chưởng quầy, chỗ các vị có phòng trống không? Đêm nay chúng ta muốn ở lại.” Viên tùy tùng bỗng lên tiếng.
Khoảnh khắc, Thẩm Tố Nhi nhanh chóng bình tĩnh lại, quay đầu mỉm cười đáp “Khách quan, thật xin lỗi, chỗ này chỉ là một quán trà nhỏ, không có chỗ ở trọ.” Dứt lời nàng vào bếp bưng món ăn đã nấu xong ra.
Khi Thẩm Tố Nhi bê thức ăn ra, nàng thấy Mộ Dung Cảnh đang dọn đống bát đũa. Ánh mắt nàng bất giác hiện lên niềm thương xót. Chỉ trong một thoáng, nàng lại vội vã đưa ánh nhìn rời đi chỗ khác. Nàng bê thức ăn đến cho khách, rồi xắn tay áo giúp ngài thu dọn mọi thứ.
Vị thiếu niên mặc y phục màu lam bình thản như không, cử chỉ ung dung, thoát tục, cầm đũa ăn uống. Cảnh tượng dọn dẹp trước mặt, dường như chàng không hề để tâm, ánh mắt thuần khiết, không chút tạp niệm.
Chỉ là viên tùy tùng ngồi đối diện trợn tròn hai mắt lúc nhìn người này, khi lại liếc người kia, cảm giác kì quái “Đại gia, quán trà này thực cổ quái, ngài nhìn hai người đang dọn bàn kia, ăn mặc đẹp như vậy… tại sao lại làm chuyện của người dưới thế?”
Vị thiếu niên kia liền đưa mắt sang nhìn, nhưng không hề có ý đáp lại viên tùy tùng.
Viên tùy tùng và cơm rồi lại lên tiếng đầy khách khí “Chưởng quầy này, cô nương có biết nơi nào trọ qua đêm gần đây không? Tốt nhất là khách điếm đó.”
Thẩm Tố Nhi dịu dàng đáp “Bên trái cửa hiệu chúng tôi tầm năm mươi bước là một khách điếm. Nghe nói phòng ở đó không lớn lắm, nhưng khá sạch sẽ.”
“Đa tạ.” Viên tùy tùng cảm ơn, sau đó lại nói với chủ nhân nhà mình “Đại gia, chốc nữa chúng ta đến khách điếm đó, xem phòng ốc ra sao rồi tính sau.”
Vị thiếu niên kia không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Mộ Dung Cảnh mang bát đĩa vào bếp cùng Thẩm Tố Nhi dọn dẹp. Khoảnh khắc Thẩm Tố Nhi thực sự nghi ngờ không biết có phải bản thân đang nằm mơ? Nàng và ngài chỉ là một đôi phu thê bình thường, mỗi ngày đều làm những công việc giống nhau, sống cuộc đời bình dị, chỉ lo ba bữa ăn mỗi ngày cùng hạnh phúc của con cái.
“Mẫu thân?”
“Mẫu thân, người đang làm gì thế? Tình Nhi cũng muốn làm.”
Hai giọng nói non nớt gần như vang lên cùng một lúc, đứa bé gái nhanh chân hơn xông lại phía nàng.
Mục Nhi vẫn nắm tay Sơ Tuyết chưa chịu buông “Mẫu thân, dì Dung đâu rồi ạ? Tại sao không ra giúp mẫu thân chứ?”
“Dì Dung đi mua hàng rồi!” Thẩm Tố Nhi mỉm cười ôm bé gái đáng yêu, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt bé xinh, lại nói: “Hôm nay Tình Nhi có nghe lời không?”
“Con nghe lời lắm. Ca ca không ngoan đâu.” Đứa bé gái lên tiếng mách tội ca ca.
“Tại sao ca ca lại không ngoan?”
“Lúc nãy ca ca lục bừa mấy quân cờ của phụ thân.”
Mục Nhi vừa nghe thế liền chu miệng lên, bất mãn phản bác “Mẫu thân, con không làm vậy đâu, con rất ngoan mà.”
Sơ Tuyết mỉm cười đưa lời phụ họa “Đúng thế, Mục Nhi rất ngoan, Tình Nhi cũng rất ngoan.”
Nghe Sơ Tuyết nói đỡ cho mình, khuôn mặt Mục Nhi cũng dịu đi phần nào, nhưng vẫn không mấy hài lòng. Mộ Dung Cảnh vừa bước ra, thấy cảnh này, đưa lời yêu thương “Mục Nhi làm sao thế? Ai đã khiến con tức giận vậy?”
Mục Nhi không đáp, quay mặt đi rồi bước sang một bên “Có ngày, Mục Nhi sẽ tìm một người phụ thân tốt hơn nữa, hưm!”
Thẩm Tố Nhi cúi đầu nhìn đứa bé gái trong lòng, xem ra cô bé vừa cãi nhau với ca ca. Nhưng hai đứa nhóc đã tranh luận chuyện gì chứ? Liên quan đến phụ thân sao? Nàng bất giác nhìn Sơ Tuyết nghi hoặc.
Sơ Tuyết ngại ngùng nhìn Mộ Dung Cảnh cười áy náy, giải thích “Hai đứa nhóc này vừa cãi nhau, xem phụ thân rốt cuộc là của ai.”
Thẩm Tố Nhi đột nhiên rơi vào trạng thái hoảng hốt, nhìn Mục Nhi mỉm cười dịu dàng, khẽ vẫy tay gọi “Mục Nhi, lại đây với mẫu thân.”
Nàng vuốt nhẹ khuôn mặt Mục Nhi đầy yêu thương, mới chớp mắt mà bọn trẻ đã lớn thế này rồi, thậm chí còn biết phải đi tìm phụ thân “Mục Nhi có phụ thân, phụ thân của con cũng là một người vô cùng, vô cùng tốt…” Nói đến đây, đột nhiên ánh mắt nàng hiện rõ nỗi đau đớn, bất giác nhớ lại những đoạn kí ức xưa cũ.
“Mẫu thân, vậy tại sao phụ thân lại không cần Mục Nhi? Người khác đều có phụ thân… muội muội cũng có, tại sao con lại không? Hu hu…” Mục Nhi uất ức òa khóc.
“Phụ thân của Mục Nhi… có việc, nên đã đi đến một nơi rất xa, đợi khi nào con trưởng thành rồi sẽ hiểu.”
“Mẫu thân lừa Mục Nhi, phụ thân là người xấu, người xấu.”
“Không phải đâu, Mục Nhi, không được phép nói phụ thân như vậy.”
“Con ghét phụ thân, ghét lắm, phụ thân là người xấu…” Đứa bé ngang ngạnh lên tiếng.
Tiểu Bảo là nỗi đau của Thẩm Tố Nhi chôn trong trái tim mình, là vùng cấm địa mà ngay đến con nàng cũng không thể xâm phạm. Nàng không nén được, tức giận quát “Im miệng. Mẫu thân đã nói không phải rồi! Còn dám ăn nói linh tinh về phụ thân, mẫu thân sẽ đánh con đấy…”
Hằng ngày, nàng rất ít khi lớn tiếng quát con trẻ, hôm nay lớn tiếng như vậy, chẳng những khiến Mục Nhi sợ hãi khóc toáng lên mà ngay cả Tình Nhi cũng bật khóc.
“Tố Nhi.”
“Hoàng tẩu.”
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết vội vã mỗi người dỗ dành một đứa.
Thẩm Tố Nhi thấy vậy đột nhiên quay người, nhanh chóng bước vào trong.
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh hiện rõ nỗi đau đớn. Lúc này, bọn người A Tài cũng đã quay về. Lại có một vài khách tới… Hai chủ tớ vừa rồi còn ngồi ăn, không biết từ lúc nào đã rời khỏi.
Mộ Dung Cảnh bảo Sơ Tuyết dắt hai đứa nhóc đi chơi, rồi lo lắng quay người bước vào trong.
Quả nhiên, ngài thấy một bóng hình gầy guộc đang đứng dưới ngọn trúc ở sân sau.
Thê lương, lạnh lẽo.
Ngài cứ đứng đó nhìn nàng từ xa mà không dám bước lại. Mãi đến khi Sơ Tuyết đến gần, Mộ Dung Cảnh mới quay đầu mỉm cười khổ sở, nhớ đến một chuyện “Đã điều tra chưa? Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Thiên kim của lễ bộ thượng thư phải lòng hoàng huynh rồi, hôm qua có một bà mối nói với nàng ta rằng, huynh phải lòng bà chủ Dịch Lâu, thậm chí còn có cả con nữa. Chuyện không cần nói nữa, chắc huynh cũng hiểu, lòng đố kị của phụ nữ đáng sợ lắm đó. Lấy ngay Tuyết Phi năm đó làm ví dụ, một con người dịu dàng, thiện lương như vậy mà còn…”
Mấy năm trước, mọi người đồn rằng Tuyết Phi treo cổ tự sát trong lãnh cung. Thế nhưng ba năm trước mọi người mới biết, nàng ta mua chuộc Lưu tổng quản, nhân lúc hoàng thượng không ở trong cung đã diễn màn kịch kim thiền thoát xác.
Thời gian dần trôi, buổi chiều sắp kết thúc.
Ngoài mặt mọi chuyện đã yên ổn nhiều, nhưng vẫn thoáng đâu đây nỗi ưu phiền, sầu muộn.
Mặt trời xuống núi, trăng dần nhô lên.
Ban đêm giá lạnh, những bóng trúc lay lắt ngoài cửa sổ, hưu hắt lạ thường. Dưới ánh nến chập chờn, Thẩm Tố Nhi lặng người ngồi bên cửa sổ.
Nàng không ngủ được, đêm nào cũng thế, nàng luôn kinh hoành tỉnh dậy từ trong mộng, sau đó thì chẳng thể chợp mắt được nữa. Hôm nay, nàng nhất thời không kiềm chế được, trút giận vào lũ trẻ. Cứ nghĩ đến việc này, nàng lại cảm thấy hối hận và áy náy. Chỉ là, vào giây phút đó, nàng thực chẳng thể kìm nén được thêm nữa. Trái tim rối loạn, suy nghĩ cũng rối loạn.
Đến sau cùng, ngay bản thân nàng cũng không biết bản thân nghĩ điều gì nữa.
Thẩm Tố Nhi từ từ quay về chiếc giường trúc. Cởi y phục ngoài, nàng nằm xuống, nhưng không tài nào chợp mắt nổi.
Trong rặng trúc bên ngoài cửa sổ, một thân hình cao lớn, vững trãi vẫn lặng lẽ đứng đó quan sát.
Khi nhìn thấy ánh nến trong phòng nàng tắt, bóng dáng ấy cũng theo đó mà biến mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.