Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 7: Cận kề chân tướng đầy mơ màng




Đêm càng lúc càng khuya.
Một vầng trăng sáng treo giữa trời đêm. Bầu trời đầy sao như những hàng trân châu, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Trong tẩm cung của hoàng đế, có một hồ nước nóng tự nhiên tên Dao Trì Cư.
Sàn lát đá đen, vách tường ốp bạch ngọc, điêu khắc tinh xảo.
Dưới ánh nến, rèm lụa thướt tha, nhẹ bay theo gió, khói nước ngào ngạt tỏa khắp chốn, ngài đang bế một thân hình bé nhỏ, mềm mại. Đôi mày kiếm của Thẩm Tố Nhi khẽ cau, hai má ửng hồng, đôi mắt mê man liếc nhìn một lượt. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi hồng của nàng khẽ mấp máy không biết đang lẩm bẩm điều gì.
Ngài dịu dàng cất tiếng: “Thẩm Tố Nhi, cảm thấy nơi này thế nào?”
“Nơi này rất tốt, có người ở cùng thì lãng mạn, nhưng không người ở bên thì âm u đáng sợ lắm.”
“…”
Sơ Tuyết đanh mặt, thì thầm lên tiếng: “Ta đang muốn hỏi hồ nước này thế nào? Không phải người vẫn muốn tìm một hồ nước sao?” Lúc nãy khi ngài tình cờ bắt gặp nàng bên ngoài, nàng vội vã bảo ngài giúp tìm một hồ nước.
“Ừm, mau thả ta xuống đi.” Thẩm Tố Nhi đặt một bàn tay trên lồng ngực Sơ Tuyết, cố gắng tránh tiếp xúc quá gần với ngài. Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng bi phẫn, không ngừng mắng bản thân vô sỉ. Đối diện với một Sơ Tuyết thuần khiết, không ngờ nàng lại trào dâng tà niệm, tuy rằng trong lòng có một thứ cảm xúc dị thường hoành hành, thế nhưng lí trí nàng vẫn chưa mất hết, cứ tiếp tục thế này thì khó nói…
Sơ Tuyết nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Thẩm Tố Nhi đứng không vững, bị mất trọng tâm, ngồi phệt xuống bậc thang bên hồ nước.
Sơ Tuyết vô cùng kinh ngạc, định tiến lại gần, nhưng lại bị nàng đẩy sang một bên, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Đột nhiên, Sơ Tuyết cũng hoang mang không dám tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy thương xót.
“Ta muốn ngâm người trong này… ngài hãy quay mặt lại, ta cởi y phục ra không có gì đáng xem hết.” Nàng chỉ để tâm làm cách nào đè nén tà niệm trong lòng xuống, đâu còn tâm tư nghĩ đến Sơ Tuyết?”
“Ta ra ngoài trước. Sẽ đứng canh ở bên ngoài.” Dứt lời Sơ Tuyết nhanh chóng quay người bước đi.
Thế nhưng, còn chưa cất bước, ngài lại nghe thấy tiếng hét vội vã: “Xin đừng.”
Sơ Tuyết đột ngột dừng bước, dịu dàng lên tiếng hỏi “Làm sao thế?”
“Ngài hãy ở lại đây, ở chỗ nào mà ta có thể nhìn thấy được ấy.” Tâm trạng Thẩm Tố Nhi có phần bất an nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.
“Thế nhưng như vậy không tốt lắm…” Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, đối với nàng không hay chút nào.
“Có gì không tốt chứ? Thôi bỏ đi, dù gì ngài cũng không được ra khỏi chỗ ta có thể nhìn thấy, nếu không… nếu không, sau này ta sẽ không bao giờ gặp ngài nữa…” Đây rõ ràng là lời uy hiếp, nhưng nghe ra thì có thể nhận thấy giọng nói của nàng run rẩy, sợ hãi. Nơi này quá tối, ánh sáng không đủ, nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sơ Tuyết chìm trong im lặng.
Rồi, ngài nghe thấy tiếng người nhảy xuống nước vang lên phía sau lưng mình.
“Người…” Trong lòng thất kinh, vừa định quay lại xem tình hình, lại cảm nhận đó là tiếng nàng xuống hồ nước nên ngài đành kiềm chế. “Tiểu Tố Nhi, người không sao chứ?” Sao ngài lúc này chẳng nghe thấy bất cứ tiếng động gì khác?
Sơ Tuyết hoang mang quay lại, vội vã tiến đến bên hồ nước nóng.
Tại sao lại không có gì? Người đâu?
Trong hồ lúc này, chỉ có một bộ y phục nổi lên. Sơ Tuyết sợ hãi, không kịp suy nghĩ, vội vã nhảy xuống hồ. lúc ngài đang hoang mang tìm kiếm Thẩm Tố Nhi, đột nhiên bắt gặp đôi mắt trợn to mơ màng, khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu, quyến rũ.
“Tiểu Tam, tại sao ngài cũng xuống nước thế?” Bao dục vọng trong người đã tan dần theo làn nước ấm nóng, giờ đây nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng tỉnh táo lại đôi chút. Thẩm Tố Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào vòng tay của Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết ôm nàng, rất chặt, rất chặt, cả người khẽ run: “Ta sợ lắm… lúc nãy… ta còn tưởng… người… bị chết đuối…”
Thẩm Tố Nhi bỗng cảm thấy cực kỳ cảm động, rất muốn rơi nước mắt, vừa rồi còn không hiểu tại sao đột nhiên Sơ Tuyết nhảy xuống nước, thì ra ngài đang lo lắng cho an nguy của bản thân… Có điều, rất nhanh, nàng lại âm thầm kêu khổ. Nói thế nào thì Sơ Tuyết cũng là một người vạm vỡ… cái ôm này… cánh tay mạnh mẽ, to lớn, lồng ngực ấm nóng, hơi thở tràn đầy khí chất đàn ông. Bởi vi lúc này y phục cả hai đều ướt, cảm giác cơ thể như không mặc gì, niềm dục vọng khó khăn lắm mới đè nén xuống lại bắt đầu dâng lên dữ dội.
Nàng muốn đẩy Sơ Tuyết ra, thế nhưng khi chạm vào cơ thể của ngài, mới phát giác chẳng thể nào dịch chuyển.
Ngài ôm nàng chặt quá, lại kèm thêm cảm giác cố chấp lạ thường.
“Có phải lại muốn đẩy ta không? Có phải lại ghét bỏ ta không?” Sơ Tuyết đột nhiên hỏi.
Thẩm Tố Nhi nghe vậy thấy cùng cực chán nản. Không được, không được, dáng vẻ ôm nhau thế này thực quá ám muội, nếu người khác nhìn thấy sẽ suy nghĩ lung tung.
Với Thẩm Tố Nhi, Sơ Tuyết là một người thuần khiết, trong sáng, vậy nên nàng dịu dàng nói: “Đừng hiểu lầm, tại sao ta có thể ghét ngài được chứ? Cho dù ta có ghét tất cả mọi người trên thế giới này, cũng sẽ không ghét ngài đâu… đồ ngốc, đang suy nghĩ lung tung gì thế?”
“Có thật không?...” Ngài căng thẳng, hai tay vẫn chưa từng buông lỏng, lại càng muốn siết chặt hơn trước, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi “Thế nhưng khi nãy, hình như người rất ghét ta.”
“Ha ha ha, ta sắp phát điên rồi đấy. Không nhìn thấy điều gì lạ thường sao? Ta đang khó chịu lắm.”
“Không khỏe chỗ nào? Chỗ nào hả?” Sơ Tuyết vốn dĩ vừa mới bình tĩnh lại, giờ bỗng chuyển sang căng thẳng vô cùng, cúi đầu nhìn kĩ khuôn mặt nàng một lượt.
Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, bây giờ nàng phải giải quyết thế nào mới ổn đây? Theo tính cách của bản thân, nàng luôn nói thẳng nói thật trước mặt người mà nàng tin tưởng, càng không che giấu bất cứ chuyện gì “Hôm nay hoàng huynh của ngài qua đêm chỗ ta, còn ta thì sao? Hầy… ở cùng ngài ấy hơn cả canh giờ, thân thể cảm thấy rất lạ, ta không muốn bị hoàng huynh ngài bắt gặp nên chạy ra ngoài. Vốn dĩ định nhảy xuống hồ nước cho bình tĩnh, lại vô tình gặp được ngài.” Lúc đó nàng đã cảm thấy rất bất ngờ. Tối thế rồi sao ngài lại xuất hiện ở gần cung Triều Phụng.
Cả người Sơ Tuyết cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ ửng, lắp ba lắp bắp, định hỏi mà không thốt nổi thành lời “Hoàng thượng, hoàng thượng ngài… có làm gì người…” Ngay giây sau, ngài liền bị nàng cốc cho một cái.
Nàng mỉm cười đáp “Đương nhiên là không rồi. Nếu có, thì ta làm sao lại khó chịu như lúc này chứ?”
Đôi mắt thuần khiết của Sơ Tuyết đột nhiên sáng lóe lên, chẳng khác nào những ngôi sao lấp lánh trên trời. Nàng trốn khỏi ân sủng của hoàng huynh, tại sao chứ? Trong lòng ngài đặc biệt háo hức muốn biết nguyên nhân. Thế nên liền thận trọng đưa lời hỏi thăm “Tại sao… người lại trốn? Hoàng huynh là hoàng đế…”
“Việc này thì liên quan gì đến chuyện có là hoàng đế hay không? Không đúng, việc này chẳng liên quan gì đến hoàng huynh của ngài… Cũng không đúng, chỉ là ta không muốn xảy ra chuyện đó cùng ngài ấy. Ha ha, những chuyện này, khi nào rảnh, ta sẽ nói tiếp cùng ngài… phức tạp lắm.” Càng nói, nàng lại càng thêm hỗn loạn.
Sau đó, hai người không hẹn cùng cúi đầu im lặng.
Kết quả, Thẩm Tố Nhi mỉm cười đưa lời chọc ghẹo trước “Tiểu Tam, hãy đặt tay xuống trước đi, cứ thế này, cẩn thận không bị ta nuốt trọn đấy.”
Khuôn mặt Sơ Tuyết lại đỏ rực lên, vội vã thả nàng ra.
Như để né tránh, ngài quay người bước lên bờ.
“Ta… ta đi tìm một bộ y phục sạch cho người.” Sơ Tuyết không hề quay đầu lại, nhẹ buông một câu.
“Được.” Thẩm Tố Nhi thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục ngâm mình trong nước ấm. Cảm giác nóng rực khó chịu khi nãy lại dần biến mất.
Sơ Tuyết đi vào trong một căn phòng, trước tiên thay bộ y phục ướt ra.
Áo trắng như tuyết, trong đêm tối mờ ảo, ẩn ẩn hiện hiện chẳng khác nào tiên phật giáng trần. Ngài đặt bộ y phục sạch sẽ lên tấm bình phong cạnh bên hồ nước nóng, rất nghiêm nghị không hề đưa mắt nhìn mỹ nhân đang tắm trong hồ.
Thẩm Tố Nhi ngâm người trong nước nhìn bóng trắng của Sơ Tuyết có chút hoang mang, hoàn toàn không phân biệt nổi trên bờ đó là tiên nhân hay âm hồn nữa… Bởi vì từng bước chân của Sơ Tuyết chẳng phát ra tiếng động, y phục trắng toát, mái tóc buông xõa tự nhiên, trong đêm tối thực sự có cảm giác thiếu chân thực. Có giống người không? Chẳng giống chút nào.
“Sơ Tuyết! Ngài… ngài là người hay là hồn ma…” Giọng nàng có chút chọc ghẹo, thì thầm, không dám quá lớn.
Sơ Tuyết giả vờ không vui, chất vấn “Tại sao lại mắng ta như vậy?”
Thẩm Tố Nhi bật cười, đưa lời giải thích: “Hiểu lầm, nhìn nhầm, ha ha… đó là bởi vì Sơ Tuyết quá đỗi tuyệt đẹp… à không, tuấn tú. Nghe nói hồn phách đàn ông thường rất tuấn tú…” Cắn nhầm phải lưỡi, lời giải thích quái quỷ gì chứ! Người nào nói hồn phách đàn ông rất tuấn tú?
“Ồ…” Sơ Tuyết khẽ buông một thanh âm, cong miệng mỉm cười, dường như vô cùng hài lòng đáp án nàng vừa đưa ra.
Khoảnh khắc, nàng cảm thấy bản thân vô cùng bỉ ổi, vô sỉ, và đặc biệt tự ti.
Sơ Tuyết nhẹ nhàng bước ra cửa. Thẩm Tố Nhi sợ hãi định thét gọi Sơ Tuyết lại nhưng lời không thể thốt ra.
Ngài tiến thêm vài bước, lặng lẽ dừng lại, dịu dàng nói “Đừng lo lắng nữa, không đi quá xa đâu, có chuyện gì cứ lên tiếng gọi là được, y phục là… của ta, bởi vì ở đây không có đồ của phụ nữ.”
“Được! Cảm ơn ngài.”
“Ta thổi tiêu cho người nghe, có được không?”
“Được…” Nàng bình thản nhắm mắt, tựa vào bục xây quanh hồ bằng bạch ngọc. Vài giây sau, nghe tiếng tiêu truyền từ bên ngoài vào, nàng khẽ lặng người đi, vậy ra tiếng tiêu của hai ngày trước là của Sơ Tuyết?
Đôi lúc, sau khi trải qua căng thẳng, lúc lấy lại bình tĩnh, nghe được tiếng tiêu ôn hòa, réo rắt, đa số mọi người sẽ từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngâm mình trong nước nóng hồi lâu, đôi má nàng ửng hồng ấm áp.
Thẩm Tố Nhi không rõ mình đã ngâm được bao lâu, trong mê man, mơ hồ, hình như có người từ từ tiến lại.
Thân hình cao lớn, y phục trắng toát…
“Sơ Tuyết…” Khẽ nheo đôi mắt mờ ảo, dưới ánh đèn le lói, lại càng thêm nhạt nhòa, nàng thì thầm gọi tên Sơ Tuyết… Đột nhiên cả người nàng được bế bổng lên bằng một đôi tay khỏe mạnh, còn chưa kịp định thần, nàng đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp mà vững chãi.
Y phục trên người rớt xuống, một bàn tay lớn đặt trên đùi, vào lúc nàng còn chưa định thần, bỗng cảm thấy có thứ gì đó thâm nhập vào phía dưới mình, đột nhiên, một cơn đau đớn đáng sợ ấp đến, khiến nàng phải nghiến răng.
Nàng hiểu, đây chính là con đường tất yếu mà người con gái phải trải qua trong lần đầu tiên…
Thế nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lí, người đó đã động đậy.
“Đau quá… đồ khốn!... Ưm.” Chiếc miệng bé xinh mắng người của nàng bị chặn lại, người đó hôn nàng với tốc độ điên cuồng. Nàng căng mắt nhìn rõ người đàn ông đang tích cực hoạt động trên người mình, thế nhưng dưới ánh nến mờ ảo, người lại quay lưng với ánh sáng nên chẳng thể nhìn rõ được.
Mỗi động tác của người này đều rất mạnh mẽ, khiến Thẩm Tố Nhi muốn chết đi sống lại. Vòng eo nàng được đôi bàn tay lớn ôm chặt, cơ thể không ngừng bị ép phải phối hợp, thi thoảng đôi tay đó lại siết chặt…
“Mộ Dung Cảnh, ngài… vô sỉ…” Cuối cùng nàng đã nhận ra người đang cưỡng đoạt mình là ai. Cả hoàng cung này, ngoại trừ ngài ra thì còn ai dám ngông ngênh như vậy chứ? Hu hu! Nàng biết ngay là sau khi giở chiêu đó ra nhất định sẽ để lại hậu quả, muốn trốn cũng chẳng được. Thế nhưng, tại sao ngài không tùy tiện tìm một phi tần nào đó, mà nhất định phải tìm nàng bằng được?
Dần dần, cảm giác đau đớn qua đi, thay vào đó là từng trận khoái cảm ập tới.
Thế nhưng, nàng thẹn thùng mím chặt môi, không dám rên thành tiếng, lí trí khiến nàng nhớ ra Sơ Tuyết vẫn còn ở bên ngoài. Có điều, tiếng tiêu đã ngưng lại từ lúc nào?
Chỉ trong thời gian ngắn, Mộ Dung Cảnh gần như đã đích thân tìm kiếm một lượt khắp hoàng cung, chỉ là không ngờ nàng lại ở trong chính tẩm cung của mình, nếu không nghe thấy tiếng tiêu của Sơ Tuyết…
Chỉ khoảng một khắc sau, ý niệm duy nhất trong đầu nàng chính là hít thở, toàn thân nép chặt vào lồng ngực của ngài.
Nàng chẳng còn chút sức lực nào hết, cũng chẳng muốn so đo thêm cùng ngài.
Hơn nữa, ở thế kỉ hai mốt, nàng chưa phải người phụ nữ trưởng thành, nhưng cũng có hiểu biết về những chuyện thế này. Đêm nay mất đi trinh tiết cũng không phải là điều lớn, hơn nữa còn có thể gạt bỏ được hết cảm giác khó chịu trong người, thậm chí cũng khá là sung sướng. Bỗng nàng cảm thấy thân người trống trải, rồi nhanh chóng bị ai đó bế bổng lên. Mộ Dung Cảnh bế nàng bước về tấm bình phong, rồi tiện tay vơ lấy tấm áo bên ngoài, bọc gọn thân thể nàng lại, bước ra khỏi Dao Trì Cư.
“Hoàng thượng, ngài hãy đặt ta xuống, ta có thể đi được.”
“…”
“Bế như này chẳng hay chút nào, thẹn chết đi được…”
Quả nhiên… Nàng nhận ngay ánh mắt khinh bỉ từ Mộ Dung Cảnh. Chỉ còn cách giả chết. Nàng quyết định nhắm nghiền hai mắt, ngậm miệng.
“Muốn giả ngủ sao? Vừa nãy trẫm đã học theo người nào đó chẳng làm sai bước nào hết.” Giọng Mộ Dung Cảnh bình thản như không, nhưng lại khiến người nghe run bật cả người. Ánh mắt Mộ Dung Cảnh tràn đầy lửa giận. Mới rồi, nhưng chuyện Thẩm Tố Nhi gây ra trên người ngài, cả cuộc đời này e là ngài chẳng thể nào quên được.
Nàng mỉm cười đầy áy náy, bỗng tinh ranh lên tiếng “Ồ, vậy ta không ngủ, xin hỏi ngài định đưa ta đi đâu?”
“Lên giường.”
“Hả?” Kinh ngạc! Vừa rồi giữa họ đã xảy ra chuyện ở Dao Trì Cư, nay ngài lại muốn đổi sang một chỗ khác…
Vừa bước ra ngoài cửa, hai người liền nhìn thấy Sơ Tuyết đang điềm tĩnh đứng đó, trên người đã khoác thêm một tấm áo lông màu trắng tinh khiết, bàn tay ngài nắm chặt chiếc tiêu bạch ngọc, dịu dàng đưa lời giải thích “Hoàng huynh, xin đừng tức giận, hoàng tẩu… là do đệ đã đưa người tới đây, thật xin lỗi hoàng huynh.”
“Chuyện này không liên quan đến đệ, là hoàng tẩu của đệ quá đỗi… nghịch ngợm.” Mấy chữ sau cùng, Mộ Dung Cảnh nói trái với suy nghĩ trong lòng, tuy nhiên, giọng nói mang theo sự dịu dàng hiếm có, khiến người ta không phân biệt nổi rốt cuộc ngài đang dịu dàng với Sơ Tuyết hay với nàng.
Thẩm Tố Nhi biết điều ngậm miệng, không dám nói câu gì thêm.
Phàm là những việc bất lợi cho bản thân, mà người nói ra lại vô cùng quyền lực, người thông minh nên biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sơ Tuyết cũng không nói thêm gì, chìm trong im lặng.
Một lúc sau, Thẩm Tố Nhi đã bị Mộ Dung Cảnh vứt thẳng lên long sàng. Nàng cảm thấy cực kì kinh ngạc, trong lòng không khỏi lo lắng thể lực bản thân không đủ, còn lo có lẽ mình sẽ bị giết chết… trong đầu nhá lên một loạt hình ảnh về số phận bi đát của những người phụ nữ đã đắc tội với hoàng đế trên màn ảnh. Ngay giây sau, nàng lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, hoàng đế người ta chẳng những không xông lại như phường lưu manh, còn sai cung nữ mặc y phục cho nàng.
Thời gian dần trôi, tẩm thất rộng lớn trở nên yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất. Nàng nhìn Mộ Dung Cảnh chăm chú không chớp mắt, ngay trước mặt nàng, ngài… ngài… ngài thoát y, rồi mặc lại… chẳng hề né tránh.
Tuy rằng hình ảnh trần trụi đó chỉ trong giây lát, nhưng đã để lại ấn tượng rất mãnh liệt. Đúng là… toát mồ hôi! Nàng sắp chảy máu mũi đến nơi rồi! Thân hình tuyệt đẹp, cường tráng, khí chất cao quý, đạt đến sự hoàn mỹ. Trên người Mộ Dung Cảnh không có chút thịt thừa, đúng là một cơ thể hoàn hảo.
Dưới ánh mắt của một Thẩm Tố Nhi đến từ thế kỉ hai mốt, nàng cho rằng Mộ Dung Cảnh hoàn toàn có đủ tư chất khiến cho mọi cô gái phát điên phát cuồng. Nếu sống ở thế giới hiện đại, ngài nhất định sẽ trở thành một ngôi sao điện ảnh lớn… nhưng tiền đề là ngài phải đồng ý thoát y. Nếu chỉ làm người mẫu thì thật là phí phạm. Chỉ bằng làm một minh tinh, nổi danh như cồn khắp đại giang nam bắc, sau đó tiến ra nước ngoài cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, trước đó nàng đã thử qua rồi… thực sự là động hồn.
Vào những lúc thế này, đến ông trời cũng chỉ có thể cảm thán một câu: “Tuyệt tác nhân gian.”
Rồi nàng đưa mắt nhìn sang cung nữ đang hầu hạ, nét mặt ngài bình thản ung dung, xem tình hình chắc đây cũng không phải lần đầu tiên trần trụi trước mặt phụ nữ. Nếu ngày nào cũng để người ta hầu hạ như thế này, vậy thì chỉ có thể nói ngày nào ngài cũng trình diễn thoát y miễn phí. Nàng thật ngưỡng mộ đám cung nữ này quá. Cùng lúc đó, nàng thấy khinh bỉ Mộ Dung Cảnh vô cùng, sao ngày nào cũng để người khác nhìn thấy cơ thể… nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Tố Nhi có chút bực bội.
Cả người Thẩm Tố Nhi bất giác lại cứng đờ. Nàng đang ngồi trên giường? Long sàng của hoàng đế? Nàng nhớ rõ khi còn ở thế kỉ hai mốt, từng nghe nói các vị hoàng đế triều Thanh dùng vàng để đúc long sàng, muốn nằm một đêm cũng phải mất số lương cả mười mấy năm trời. Thật sự quá quý giá! Nàng xưa nay chỉ biết mơ thôi. Thật không ngờ, lúc này, nàng đã có cơ hội, nàng tức thì vội vã kiểm tra xem có gì khác biệt với những chiếc giường bình thường.
Nàng hứng thú xem xét cặn kẽ một lượt, lại nhìn cả dưới gầm giường. Sau đó liền tức thì rơi vào thất vọng. So với cuộc sống xa xỉ của hoàng đế triều Thanh, Mộ Dung Cảnh thực sự quá thanh đạm. Chiếc long sàng này chỉ được làm từ gỗ thượng hạng và điêu khắc tinh xảo kì công, thi thoảng có thể ngửi thấy mùi hương gỗ.
Vô vị, nàng kéo chăn đắp lên người, cơn buồn ngủ tức thì ập đến.
Mộ Dung Cảnh đứng cạnh bên giường, ánh mắt nhìn nàng có phần cổ quái.
Nàng lật trên tìm dưới làm gì chứ? Hơn nữa lại còn phớt lờ ngài, đi ngủ trước?

Bỗng Thẩm Tố Nhi mở to hai mắt. Không ngủ nổi, không quen giường?
Thế nhưng hoàn toàn không phải. Mà vì mùi hương lưu lại tên giường này… Mùi hương tỏa ra từ người Mộ Dung Cảnh cực kỳ cương liệt… đột nhiên khiến nàng nhớ lại vụ việc tối qua. Nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt, ngoại trừ hai cung nữ đứng hầu thì không thấy bóng dáng Mộ Dung Cảnh đâu hết.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tố Nhi mơ màng tỉnh dậy, sau một giấc ngủ không mấy ngon lành. Đợi trời sáng, nhân lúc Mộ Dung Cảnh thượng triều, nàng lén lút quay về cung Triều Phụng.
Vừa bước ra cửa ngoài, nàng bất ngờ gặp một bóng hình tuyệt mỹ, dáng vẻ vội vã, dường như có chuyện gì xảy ra.
Lâm Ngọc Nhi vừa nhìn thấy nàng, lập tức quỳ xuống hành lễ “Hoàng hậu tỷ tỷ cát tường.” Giọng nàng mềm mại, uyển chuyển như nước hồ thu.
Thẩm Tố Nhi giả bộ nhiều thành quen, liền tỏ ra dáng dịu dàng, oai nghiêm lên tiếng “Mau đứng dậy đi.” Trong đầu nàng cùng lúc bắt đầu tìm kiếm tư liệu về vị mỹ nhân này. Nàng nhanh chóng nhớ ra, bởi tạo hình Lâm Đại Ngọc yếu đuối đáng thương luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí nàng. Chỉ có điều… tại sao đột nhiên nàng ta lại đến tìm mình chứ?
“Tỷ tỷ, Ngọc Nhi có chuyện cầu xin, hi vọng người đồng ý.” Lâm Ngọc Nhi bộ dáng đáng thương, nước mắt đầm đìa đến động lòng.
Thẩm Tố Nhi vừa nghe lời cầu cạnh đã cảm thấy đau đầu, bản thân nàng hiện nay đang khó lòng tự bảo toàn, sao có thể giúp đỡ người khác. Không cần biết nàng cầu cạnh điều gì, Thẩm Tố Nhi không ngừng suy nghĩ tìm cách từ chối. Một hồi sau, nàng khéo léo đáp “Bản cung vẫn luôn ở cung Triều Phụng, vốn không bước ra khỏi cửa nửa bước, nên sao có thể quản lí chuyện hậu cung.” Nàng không quyền không thế, sao lại tìm đến nàng nhờ vả?
“Tỷ tỷ, chuyện này ngoài người ra, không ai dám nói nửa câu. Cầu xin người, xin hãy nghe Ngọc Nhi nói hết, được không?” Đôi mắt long lanh đầy nước phát ra khí chất dịu dàng, đắm đuối. Lâm Ngọc Nhi khẽ mím đôi môi nhỏ xinh, hồng thắm như vẻ chịu điều gì uất ức lắm.
Thẩm Tố Nhi càng nhìn càng cảm thấy đau đầu, định thẳng thừng từ chối, sau cùng lại dịu giọng “Cứ đứng lên trước rồi nói sau.” Khẽ khom lưng đỡ Lâm Ngọc Nhi dậy, còn chưa đỡ được, lại thấy ‘bụp’ một tiếng.
Lâm Ngọc Nhi vẻ mặt bi thương, lại quỳ xuống đất, bật khóc cầu xin “Cầu xin, nương nương nói đỡ cùng hoàng thượng, tha cho quý phi tỷ tỷ được không? Ở trong cung, chỉ có quý phi tỷ tỷ đối tốt với muội nhất. Tình cảm như tỷ muội ruột thịt, muội bị bệnh, tỷ ấy mời ngự y đến trị liệu giúp, thậm chí ngày ngày còn đến thăm nom. Ngọc Nhi tin tưởng tỷ ấy. Thực ra tỷ ấy rất lương thiện, tuyệt đối không bao giờ có ý định thích sát nương nương đâu. Cầu xin người, hãy cầu thỉnh hoàng thượng, để ngài điều tra rõ chân tướng…”
“Dừng lại! Muội tìm nhầm người rồi, bản cung không làm chủ được.” Thẩm Tố Nhi kiên quyết từ chối. Cho dù biết Tiếu quý phi sẽ nhanh chóng bình an vô sự, thế nhưng nàng hoàn toàn không muốn khoe công tự hào, hay nhận lấy mỹ danh gì đó. Khoác lên người hư danh, đổi lại sẽ là biết bao đố kị, để rồi càng chết nhanh hơn.
“Hoàng hậu nương nương…” Lâm Ngọc Nhi không ngừng khóc lóc, nước mắt đầm đìa “Ngọc Nhi nghe nói, tối qua vì người, hoàng thượng đã phát cơn thịnh nộ. Bây giờ ai ai cũng biết, trước mặt hoàng thượng, chỉ có người mới dễ dàng nói chuyện. Ngọc Nhi đã muốn tìm đến xin người giúp đỡ từ lâu, chỉ là do có lời đồn thổi trong cung, nói rằng người không được ân sủng, sợ mang phiền phức đến cho người nên Ngọc Nhi mới chờ tới tận ngày hôm nay… Cầu xin người, vào lúc hoàng thượng vui vẻ, hãy nói vài câu đỡ cho quý phi nương nương, cầu xin người đấy!”
Nói xong, Lâm Ngọc Nhi liền liên hồi dập đầu cầu xin, khóc đến độ nước mắt dầm dề, nhìn thôi đã thấy cực kỳ thương xót.
Thẩm Tố Nhi cảm thấy tâm trạng bực bội, nghiêm nghị lên tiếng “Lâm phi, trong hậu cung cấm kị nhất điều gì? Phụ nữ không được phép can thiệp vào chuyện triều chính. Những lời nói hôm nay, bản cung coi như không hề nghe thấy. Hơn nữa, chúng ta cần phải tin tưởng hoàng thượng, ngài vốn là một minh quân, quang minh chính đại, cũng rất công bằng liêm chính, còn về vụ án của Tiếu quý phi, ngài nhất định sẽ có phán quyết công minh nhất.”
“Tỷ tỷ, muội…”
“Bản cung mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi, muội cũng tự mà biết đường lo lấy.” Vào lúc quan trong này, Thẩm Tố Nhi đành phải kiên trì sự oai nghiêm của một hoàng hậu, nếu không, ai ai cũng muốn tìm đến cầu cạnh, xin xỏ, vậy nàng nào còn cuộc sống an lành nữa? Thẩm Tố Nhi quyết định cự tuyệt Lâm Ngọc Nhi. Gặp mặt những nô tài bình thường còn thoải mái hơn gặp phi tử của hoàng thượng.
Sau khi hàn huyên vài câu cùng bọn Tiểu Dung, Thẩm Tố Nhi liền vào phòng nghỉ ngơi. Nàng đứng trước phượng sàng hoa lệ, vươn vai ưỡn ngực, giơ cao hai tay, sau đó thả người, nằm xuống giường, nhẹ chớp mắt nhìn lên trần nhà, nhớ đến cảnh tượng nồng thắm đêm qua tại Dao Trì, mặt nàng không dừng được lại đỏ lên. Chỉ mới nghĩ đến đấy thôi nàng đã cảm thấy ngứa ngáy toàn thân. Phải chăng Mộ Dung Cảnh chính là một tâm bệnh của nàng: Bỏ đi thì tiếc, giữ lại thì cả ngày lo lắng, thấp thỏm.
Nghĩ đến đây, nàng chán nản kéo chăn trùm kín đầu quyết định ngủ bù lại buổi đêm hôm qua…
Nàng ngủ mơ màng đến tận chiều, sau khi tỉnh dậy, tắm rửa qua loa, ăn nhẹ một chút rồi lại ngủ tiếp. Buổi sáng hôm sau, nàng lười nhác thức dậy, ăn qua bữa sáng, sau đó lại quay về phòng ngủ thêm. Cứ như vậy, nàng ngủ liên miên ba ngày ba đêm, không gặp bất cứ ai, cũng không nói bất cứ lời nào.
Mộ Dung Cảnh không hề xuất hiện, điều này khiến nàng có chút bất ngờ.
Sơ Tuyết cũng không xuất hiện. Cung Triều Phụng cũng mất đi không khí vui vẻ mọi khi.
Đám nô tài ai nấy đều ảo não, sầu muộn, thấp thỏm lo lắng cho chủ nhân. Thì ra trong cung lại đồn thổi, Tiếu quý phi trong ngục sinh bệnh, hoàng thượng niệm tình cũ, đích thân đến đón nàng ra khỏi thiên lao, đưa nàng quay về cung Vạn Nghi. Hơn nữa, hoàng thượng ngày nào cũng tới thăm Tiếu quý phi, thậm chí còn đặc biệt dặn dò ngự y và cung nữ phải tận tâm chăm sóc, thi thoảng còn đích thân bón thuốc cho nàng. Quý phi gặp họa lại thành phúc, càng được sủng ái hơn trước kia nhiều. Điều này phải chăng đồng nghĩa với việc chủ nhân sẽ càng nguy hiểm hơn?
Thời gian dần trôi, hoàng hậu vẫn trong thời gian bị giam lỏng.
Suốt khoảng thời gian đó, Mộ Dung Cảnh không một lần đến cung Triều Phụng.
Trong cung lại râm ran đồn thổi, hoàng đế càng ngày càng sủng ái Tiếu quý phi, thậm chí còn tha mạng cho tam tộc họ Tiếu. Có điều, gia tộc họ Tiếu đã không còn được vinh hiển như xưa, Tiếu lão thừa tướng cáo quan về ở ẩn. Trấn quốc đại tướng quân Tiếu Trọng Chi ở lại kinh thành, tạm thời phải giao hết binh quyền. Anh rể là thượng thư bộ binh… cũng bị lùi ba cấp bậc quan, còn về chức vị tân khoa trạng nguyên thì chưa định. Tóm lại phàm những người họ Tiếu làm quan trong triều, người giáng chức, kẻ bãi quan, người quy ẩn.
Còn về chuyện thích khách, không ai bàn luận thêm, cũng chẳng dám đàm tiếu điều gì.
Hậu cung cũng có rất nhiều thay đổi, nghe nói Tiếu quý phi lâm trọng bệnh không xuống nổi giường, người đến thăm lũ lượt, chỉ có điều nàng luôn dùng lí do khéo léo từ chối. Chỉ duy mỗi Lâm Ngọc Nhi ngày ngày tới thăm, khiến Tiếu quý phi cảm động nên mới được mời vào bên trong. Hàng ngày, Lâm Ngọc Nhi đều đến bầu bạn nói chuyện cùng nàng.
Hai người tình nghĩa như tỷ muội, lúc nào cũng bên nhau. Trong cả hậu cung này, duy chỉ có mỗi mình Thẩm Tố Nhi là không đến thăm Tiếu quý phi.
Chớp mắt, lại một đêm trôi qua, trời vừa mới hửng sáng. Ánh bình minh dịu nhẹ len vào phòng qua khe cửa sổ. Trong làn ánh sáng nhẹ nhàng, có một người đang tới.
Đó là Sơ Tuyết, trên tay ngài mang theo một cành hoa mai. Hôm nay ngài khoác y phục màu trắng, tề chỉnh đứng chờ ngoài hành lang.
“Ngài tới rồi… trời lạnh lắm, mau vào phòng đi.” Thẩm Tố Nhi nhẹ nhàng lên tiếng rồi chìm trong im lặng.
Ánh mắt Sơ Tuyết thoáng sầm lại, nhẹ nhàng nói: “Ta mang hoa mai tới…” Lời nói có chút do dự, suy cho cùng đây vốn là tẩm cung của nàng.
Thẩm Tố Nhi hiểu ý, nhẹ mỉm cười: “Có phải sợ mang tiếng?”
“Đúng vậy…” Giọng nói của ngài rất nhỏ, cơ hồ như gió thoảng.
“Được rồi. Sợ mang tiếng cũng đúng, nơi đây người nhiều, phức tạp.” Bản thân Thẩm Tố Nhi cũng không muốn ngài khó xử. Chỉ có điều câu nói tiếp theo lại khiến người nghe muốn thổ huyết “Chúng ta đã ôm ấp, chỉ còn thiếu mỗi nước hôn môi, quan hệ từ lâu đã không đơn giản rồi…”
Cả khuôn mặt và vành tai của Sơ Tuyết trong giây lát đỏ như tôm luộc.
“Ha ha…” Cuối cùng nàng đã bật cười. Nụ cười có thể quét đi mọi âm y, buồn bã.
Sau cùng Sơ Tuyết vẫn như mọi khi, ở lại một lúc rồi nhanh chóng rời đi, tất cả những gì lưu lại chỉ là hương hoa mai dịu dàng.
Thẩm Tố Nhi ngồi trên bậc thềm lạnh lẽo, mím môi nhìn theo bóng dáng của ngài có chút thất thần.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao nàng lại thấy xót xa đắng cay? Nàng thực sự không thích cảm giác này chút nào.
Buổi tối, đèn đuốc được thắp sáng khắp nơi.
Thẩm Tố Nhi để bọn Tiểu Dung lui xuống nghỉ ngơi còn bản thân thì buồn bã quay về tẩm thất.
Gió lạnh lùa vào phòng từng cơn, ánh đèn theo đó nhẹ lay động chập chờn.
Lúc này, nàng hoàn toàn tỉnh táo.
“Hầy…” Nàng thở dài một hơi chán nản.
“Tại sao lại than thở?” Một giọng nói thâm trầm mà tà ác bất ngờ vang lên.
“Hả?” Thẩm Tố Nhi hoàn toàn kinh hãi, không biết từ bao giờ trong phòng đã xuất hiện thêm người? Thích khách?
Trong một khắc, có người vội vã lật chăn chui vào chỉ để hé một đôi mắt ra nhìn.
Dưới ánh nến, Mộ Dung Cảnh đang đứng. Thẩm Tố Nhi thấy vậy kinh hãi ngồi bật dậy, nhưng ngài nhanh hơn, ấn nàng nằm xuống rồi thần tốc ôm chặt nàng vào lòng. Nhanh như chớp, đôi môi mềm mại kia đã bá đạo chiếm trọn đôi môi nàng.
Không khí dường như càng lúc càng loãng đi.
Mộ Dung Cảnh nhiệt tình đắm đuối hôn lên bờ môi mềm mại, quyến rũ kia, chẳng chút thương tiếc thậm chí có phần thô bạo, không cho nàng bất cứ cơ hội hít thở. Ngài càng hôn càng cuồng nhiệt, thậm chí say đắm đến độ làm môi nàng bị thương, đến tận khi cảm nhận được mùi vị tanh nồng mới bình tĩnh lại được, dần dần nụ hôn ấy dịu dàng hơn, có điều tuyết không chịu rời.
Ngài thực muốn hôn như vậy mãi mãi, không bao giờ kết thúc…
Nụ hôn rất dài, dài đến độ Thẩm Tố Nhi tưởng rằng sẽ là cả cuộc đời… Xin mọi người đừng hiểu lầm, chỉ vì nàng sắp bị Mộ Dung Cảnh hôn đến mức tắt thở, tắt thở rồi chết đi thì chẳng phải là cả cuộc đời sao? Rốt cuộc ngài cũng rời khỏi bờ môi nàng, nhưng lại quyến luyến đến chỗ khác, hơi thở hổn hển, thô kệch mà ám muội, còn y phục của nàng mỏng manh, xộc xệch, khoảnh khắc, ngài đã nhanh chóng du ngoạn khắp ngực nàng.
Mộ Dung Cảnh quá cuồng nhiệt, khiến toàn thân Thẩm Tố Nhi dần nóng rực lên mà liên tưởng đến cái đêm động hồn đó… Đêm nay, dường như còn nóng hơn, cơ thể ngài chẳng khác nào một liều thuốc kích thích, khiến Thẩm Tố Nhi mất hết tự chủ áp sát vào ngài. Hành động này thực khiến Mộ Dung Cảnh hài lòng.
Dần dần, cơ thể hai người nóng lên, trong nháy mắt, ngài đã dẹp hết mọi chướng ngại cản trở. Hai ngọn lửa rạo rực hòa lại thành một, hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh.
Đột nhiên, bên ngoài có người khẽ gõ cửa. “Hoàng thượng, cung Vạn Nghi xay ra chuyện, Tiếu quý phi bị thương.”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh sắc lạnh, áp chế dục vọng trong người, ngừng lại đôi chút quát “Cút!” Ngài hung hãn chiếm lĩnh nàng, càng lúc càng thêm mãnh liệt, ngay đến tiết tấu cũng tỏa ra khí thế cuồng nhiệt. Khoảnh khắc ngài ôm chặt lấy chiếc eo thon của Thẩm Tố Nhi, để nàng nghênh đón, bản thân khẽ hạ, từng đợt cảm xúc nhanh chóng đẩy hai người lên tới tận chín tầng mây…
Một lúc sau, Mộ Dung Cảnh không nói lời nào, khẽ cúi người đặt một nụ hôn lên môi Thẩm Tố Nhi, mặc lại y phục rồi vội vã rời khỏi cung Triều Phụng. Thẩm Tố Nhi nhìn bóng ngài rời đi không hề quay đầu nhìn, mắt sầm lại. Đàn ông quả nhiên là loài động vật máu lạnh, ăn xong là trở mặt, nhìn xem, vừa mới vui vẻ với người ta xong đã vội vã đi dỗ dành Tiếu quý phi.
Khoảnh khắc lòng nàng bùng lên từng cơn bức bối và lạc lõng.
Giữa đêm, cung Vạn Nghi đèn đuốc sáng choang, người ra vào vô cùng hỗn loạn.
Lúc Mộ Dung Cảnh đến tẩm thất của Tiếu quý phi, trong lòng không khỏi kinh hãi. Căn phòng hỗn loạn, rõ ràng đã xảy ra một trận giao tranh, vết máu vương khắp nơi.
Tiếu quý phi thân mang trọng bệnh vốn đã yếu ớt, sau trận giao đấu kịch liệt dường như đã bị thương. Điều may mắn là thị vệ nghe thấy tiếng động đã kịp thời xông tới. Lúc này, nàng đã thoát khỏi cảnh hiểm, chỉ là phải nằm trên giường dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa. Xung quanh là một vài ngự y đang thăm bệnh.
Thấy Mộ Dung Cảnh bước vào, tất cả mọi người vội hành lễ, Tiếu quý phi cũng định đứng dậy, nhưng chỉ có thể yếu ớt mấp máy môi: “Hoàng thượng cát tường… khụ khụ…”
“Ừm, tất cả lui xuống.” Mộ Dung Cảnh chẳng nói thêm một câu thừa, chẳng hề hỏi thăm chúng ngự y về tình trạng của Tiếu quý phi, chỉ lạnh lùng liếc về phía nàng. Rõ ràng, ngài chẳng hề quan tâm đến sống chết của nàng. Ánh mắt Tiếu quý phi hiện rõ nỗi đau đớn, muộn phiền.
Mộ Dung Cảnh cũng chẳng chút vòng vo, lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Có nhận ra ai không?”
Tiếu quý phi ngước nhìn lên, cho dù muốn che giấu, nhưng trong mắt vẫn hiện rõ nỗi thê lương. Một ngày phu thê, ân tình trọn kiếp, thế mà nhìn xem, ngài đối với nàng lạnh lùng không chút quan tâm, nàng còn gì luyến lưu nữa? Nghĩ tới đây, nàng cũng đồng thời đưa ra quyết định, kìm nén nỗi đau trong lòng, hỏi lại “Hoàng thượng, theo như giao ước, ngài sẽ để ta xuất cung chứ?” Phi tử của hoàng đế, cho dù mang tội, cũng chỉ được đày vào lãnh cung, chưa từng có tiền lệ xuất cung.
“Quân vô hí ngôn.” Giọng nói lãnh đạm, không mang cảm xúc.
“Vậy được, thích khách đã bị chém một đao lên cánh tay trái.” Đây là chứng cứ rõ ràng nhất.
“Rất tốt. Nàng quả nhiên không phụ kì vọng của trẫm.” Rất nhanh, Mộ Dung Cảnh gọi Trần Thủ vào, cho biết thích khách bị thương cánh tay trái, lệnh lập tức tiến hành lục soát toàn cung. Thích khách ở trong cung, lại bị thương nên dễ dàng tìm ra hơn. Biện pháp hữu hiệu nhất chính là “Trong vòng nửa canh giờ, hãy đưa hết phụ nữ trong cung tập trung tại giáo trường, tất cả những ai không đến sẽ bị bắt giữ hết. Ngoại trừ cung Thiên Thọ trẫm sẽ đích thân đến tra xét.” Chuyện này để kinh động đến mẫu hậu thì ngài sẽ mang tội bất hiếu.
Trần Thủ nhận lệnh lui xuống, bắt đầu cuộc tra xét trong toàn bộ hoàng cung.
Mộ Dung Cảnh không hỏi thêm gì, vào lúc ngài quay người bước ra khỏi cửa, Tiếu quý phi mím môi, nói “Hoàng thượng xin dừng bước.”
Mộ Dung Cảnh dừng lại, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nàng đầy nghi vấn.
“Ngài đoán không sai chút nào, mục tiêu của thích khách không phải là hoàng hậu mà là ta. Ta vừa xuất hiện, lại được sủng ái, ả ta đã xuất hiện ngay. Giả như hôm nay ta chết đi, liệu hoàng thượng có cảm thấy buồn dù chỉ một chút?”
“Buồn?” Khoảnh khắc, trong tâm trí ngài hiện lên hình ảnh người phụ nữ lười nhác kia… bất giác cau chặt đôi mày.
Mãi lúc sau, Mộ Dung Cảnh vẫn chỉ chìm trong im lặng.
Thì ra mấy hôm trước, Mộ Dung Cảnh đột nhiên xuất hiện tại thiên lao đón Tiếu quý phi quay về cung Vạn Nghi hoàn toàn không phải do thương xót, tất cả những lời đồn thổi ‘lo lắng quan tâm’, ‘hết lòng chăm sóc’, ‘nhớ nhung từng giờ’ chỉ là diễn kịch để dụ thích khách vào tròng mà thôi. Võ công của Tiếu quý phi vốn cao hơn thích khách, nếu thích khách muốn giết chết nàng thì thời cơ tuyệt nhất chính là khi nàng lâm trọng bệnh. Kể từ giây phút được đưa ra khỏi thiên lao, Mộ Dung Cảnh liên hồi cảnh tỉnh nàng, không được tin tưởng bất cứ người nào, bất cứ ai cũng có thể là thích khách.
Tiếu quý phi cố kìm nén tâm trạng đau buồn, bình tĩnh lên tiếng “Hoàng thượng, Tuyết Nhi tỷ tỷ, phải chăng ngài nên đón tỷ ấy ra khỏi lãnh cung? Ta biết tỷ ấy bị oan. Khi đó, là do ta quá đố kị, đố kị vì tỷ được hoàng thượng sủng ái… Trước giờ ngài chưa từng mỉm cười thật lòng với ta, thế nhưng ở bên tỷ ấy ngài lại có thể, cho nên…”
“Thì ra nàng cũng biết sao.” Mộ Dung Cảnh cảm thấy có chút bất ngờ, có điều tất cả đều bị vẻ ngoài lạnh lùng che mất.
“Đúng vậy, đến hôm nay ta đã hiểu, người hại chết đứa trẻ của ta khi đó chính là tên thích khách này. Hoàng thượng, ngài hãy tìm thêm hướng lãnh cung, có lẽ… sẽ tìm được nhiều thứ bất ngờ đấy.” Bởi nàng nhìn thấy thích khách đào thoát về phía lãnh cung.
Mộ Dung Cảnh khẽ chau đôi mày, nhìn Tiếu quý phi nghi hoặc. Sau đó không nói tiếng nào quay người bỏ đi, hướng rời khỏi chính là phía lãnh cung…
Tại lãnh cung ai oán, hoang tàn thê lương. Trong một căn phòng nhỏ, lóe lên một tia sáng. Bên trong, truyền ra một đoạn đối thoại.
“Chủ nhân, cánh tay bị thương có sâu không… là ai mà độc ác như vậy? Chúng ta đi bẩm với hoàng thượng, có người ăn hiếp người được không? Đáng ghét! Không phải, người vẫn là phi tử sao? Ở trong lãnh cung thì vẫn được coi là phi tử chứ?” Là giọng nói bất mãn của một nha đầu.
“Đừng có nói nữa, hoàng thượng biết được cũng không đau lòng đâu.” Lời than thở buồn bã, nhẹ như làn gió.
“Nếu vết kiếm này sâu hơn chút nữa, chắc chắn cánh tay này đã bị chặt đứt.”
“Dù có đứt hoàng thượng cũng không đau lòng…”
“Nhưng nô tì sẽ đau lòng lắm, cánh tay xinh đẹp là vậy, mất đi thì đáng tiếc biết bao…” Tiểu Thúy tinh ranh lên tiếng, không biết còn thì thầm thêm mấy câu gì nữa khiến người còn lại khẽ cười.
Chỉ là khẽ cười thôi, nhưng trong đêm tối tĩnh mịch, giọng cười đó thê lương, cay đắng, mang thêm cả nỗi tuyệt vọng.
Mộ Dung Cảnh đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh giá tựa băng, trong thoáng chốc quyết định đạp cửa xông vào. Dưới ánh nến chập chờn, có hai người phụ nữ đang ngồi trước bàn, một người xinh đẹp tuyệt thế, đang đắp thuốc lên cánh tay ngọc ngà của mình, người còn lại thì nhiệt tình trợ giúp.
Vừa nhìn thấy Mộ Dung Cảnh, hai người phụ nữ bỗng ngây lặng người.
Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt mỹ sau giây phút bất ngờ, vừa vui mừng lại vừa kinh hãi, dường như bật khóc, thất thần lên tiếng: “Hoàng thượng…” Chỉ gọi được hai tiếng, nước mắt nàng đã tuôn trào mãnh liệt.
Lúc này, một thị vệ chạy tới bẩm báo vài câu, mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa.
“Rất tốt. Mau đưa hai người này đi.” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng ra lệnh, rồi quả quyết quay đi, chẳng thèm nhìn mỹ nhân thêm lần nào nữa.
Tại cung Triều Phụng.
Thẩm Tố Nhi vốn đã nghỉ ngơi, lại bị tiếng động bên ngoài đánh thức, tiếp sau đó là tiếng gọi cửa của Tiểu Dung. Nàng vội vàng thức dậy, tiện tay lấy chiếc áo choàng gần đó rồi ra ngoài xem sao. Kết quả, nàng liền thấy một đám thị vệ đưa bọn Tiểu Dung đi.
“Các người đang làm gì thế?” Nhiệt độ ngày và đêm cách nhau rất xa. Thẩm Tố Nhi vừa mở cửa, gió lạnh thổi tới buốt xương, cả người không ngừng run rẩy.
“Hồi bẩm nương nương, hoàng thượng có chỉ, ngoại trừ cung Thiên Thọ ra, tất cả phụ nữ trong cung đều phải có mặt ở giáo trường trong vòng nửa canh giờ, mời người nhanh chóng di giá.” Chỉ ý của hoàng thượng, là tất cả phụ nữ trong cung, đương nhiên cũng bao gồm cả hoàng hậu nương nương. Ai dám không tới, trừ khi hoàng hậu nương nương không phải là phụ nữ.
“Bản cung vào thay y phục rồi đi ngay.”
“Hoàng hậu nương nương, thời gian không còn nhiều, xin người đi ngay lập tức.”
Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, không hiểu Mộ Dung Cảnh làm vậy là có ý gì.
Nàng kéo tấm áo choàng lên người, cuốn gọn lại rồi bước ra khỏi phòng. Mặt mộc, tóc tai buông xõa, không có bất cứ trang sức gì. Nếu không phải tấm áo choàng này đủ lớn, bọc kín hết toàn thân nàng, thì e là mọi người đã nhìn thấy cả phần y phục mỏng manh bên trong rồi.
Cả đoàn người đi theo đám thị vệ tới giáo trường.
Tại giáo trường, đèn đuốc sáng rực, mọi người đã tập trung đông đúc.
Đại đa số những người có mặt đều là phi tần, cung nữ.
Phi tần và cung nữ phân ra đứng cách nhau một khoảng, đám cung nữ bị đẩy lui ra tít tận phía đằng sau.
Khoảnh khắc Thẩm Tố Nhi xuất hiện, khiến cho mọi người náo động hẳn lên. Có ai ngờ, ngay đến hoàng hậu nương nương cũng phải tới?
Thẩm Tố Nhi đứng đầu chúng phi, đương nhiên nàng không thể không đứng tại vị trí đó. Thế nhưng nó lại hại nàng đang muốn đứng lẩn vào đám đông để cho ấm áp hơn cũng không được.
Điều duy nhất nàng có thể làm lúc này chính là đưa tay nắm chặt lấy áo choàng, lặng lẽ đứng im tại chỗ. Từng cơn gió lạnh thấu xương len từ dưới chân lên, thấm vào da thịt khiến toàn thân nàng nổi gai ốc, đôi môi đỏ hồng dần biến sắc. Giây phút, nàng có phần oán hận Mộ Dung Cảnh… Canh ba nửa đêm, điều động tất cả mọi người tập trung tại đây phải chăng là hơi quá đáng? Đánh chết nàng cũng không tin được, tất cả phụ nữ trong cung đều có tội, rồi phải đứng đây chịu khổ chịu lạnh.
Bỗng phía xa truyền lại tiếng động, nàng đồng thời thấy vài người cầm đèn đuốc đi tới.
Cung nữ và thái giám, thông thường cầm đèn, còn cầm đuốc đa phần là thị vệ tuần tra.
Lúc có thể nhìn rõ từng người, đám thị vệ thô bạo đẩy hai người phụ nữ ngã xuống đất.
Nhờ ánh sáng, Thẩm Tố Nhi nhìn thấy một người phụ nữ khuynh sắc khuynh thành. Có điều, xem ra tình trạng của tuyệt thế mỹ nhân không ổn lắm, y phục mỏng manh, không ngừng run rẩy, cứ tiếp tục thế này, chẳng phải sẽ chết rét sao?
Thời gian từ từ trôi, phụ nữ tới nơi này càng lúc càng đông.
Phía xa đèn lồng chập chờn, dần dần tiến sát. Mộ Dung Cảnh mặt lạnh như băng xuất hiện cùng đám hộ vệ. Lúc nãy ngài vừa ghé qua cung Thiên Thọ, sau khi xác nhận không có bất cứ con cá nào lọt lưới mới vội vã tới đây. Ngài vốn đã tốn tâm sức để giăng thiên la địa võng từ lâu, đến lúc thu lưới đương nhiên không thể bất cẩn được.
Trên giáo trường, người đứng nhung nhúc, việc Mộ Dung Cảnh xuất hiện đương nhiên khiến mọi người chú ý.
Trong bóng tối, ở một góc khuất, có một đôi mắt xót thương, đau lòng khi bắt gặp cảnh người phụ nữ đáng yêu kia run rẩy trong gió lạnh từng cơn. Đã mấy lần, ngài không nhịn được định tiến lên, muốn ôm chặt nàng vào lòng để sưởi ấm, thế nhưng ngài không thể. Nếu muốn nàng có được cuộc sống bình yên, ngài chỉ có thể bảo vệ nàng từ xa.
Bỗng nghĩ ra điều gì đó, ngài đưa tay chạm nhẹ lên chiếc áo lông trắng trên người, vội vã cởi xuống, gọi tiểu thái giám gần đó ra lệnh lặng lẽ giao lại cho Thẩm Tố Nhi. Sau đó, ngài còn thận trọng ra lệnh hắn không được nhiều chuyện, càng không được để lộ là ngài đưa, nếu có người hỏi thì phải nói là do cung Triều Phụng đưa tới.
Tiểu thái giám nhận lệnh làm theo.
Thế nhưng, hoàng thượng ở đây, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, tiểu thái giám không dám tự tiện bước đến gần hoàng hậu, đành phải xin chỉ thị từ Lưu tổng quản. Lưu tổng quản nghe vậy tức thì đi hỏi ý Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh thấy thế đanh mặt, không nói đồng ý, cũng không đưa lời từ chối, chỉ ném ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Thẩm Tố Nhi.
Lưu tổng quản tức thì rơi vào trạng thái khó xử, hoàng thượng rốt cuộc là có đồng ý hay không? Kết quả, ngài vẫn đành tự đưa ra chủ kiến, bảo tiểu thái giám lặng lẽ đưa đồ qua. May mà, Mộ Dung Cảnh không hề lên tiếng ngăn cản, khiến ông thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc Thẩm Tố Nhi nhận lấy tấm áo lông màu trắng, thoáng lặng người, một mùi hương hoa mai dịu nhẹ thoang thoảng bên cánh mũi, đôi mắt nàng long lanh ửng đỏ… Trong hoàng cung lạnh lùng giá băng này, ít nhất vẫn có một người đối xử thật lòng với nàng. Hai mươi lăm năm nay, đây là lần đầu tiên nàng rơi nước mắt vì xúc động, dưới ánh đèn đuốc sáng chói, nước mắt nàng lấp lánh lấp lánh.
Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi vội giúp Thẩm Tố Nhi mặc chiếc áo lông vào.
Giây phút Thẩm Tố Nhi thả lỏng tấm áo choàng bên ngoài, đương nhiên có một khắc để lộ y phục mỏng manh bên trong.
Mộ Dung Cảnh khẽ mím môi lại, sắc mặt lại càng thêm lạnh băng, thậm chí còn lạnh hơn thời tiết lúc này vài phần. Thời tiết có lạnh đến đâu cũng không dễ dàng chết, thế nhưng, dây vào hoàng thượng, có lẽ chỉ vài giây thôi sẽ rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh đang trong cơn thịnh nộ. Tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Khoảnh khắc ai cũng biết phải tự lo cho an nguy của bản thân. Ngay cả Lưu tổng quản cũng lui lại ba bước, hành động thận trọng, cung kính hơn ngày thường.
Cả giáo trường rộng lớn tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi lại.
“Là ai đã đưa hoàng hậu tới? Mau ra đây cho ta?” Mộ Dung Cảnh khẽ quát.
Lúc này, một đám thị vệ run rẩy bước ra, nhất loạt quỳ rạp xuống đất.
Mộ Dung Cảnh đưa ánh mắt tử thần liếc qua bọn người đang quỳ một lượt, khiến tất cả đều lo sợ hãi hùng.
“Hoàng thượng. Là do ngài đã lệnh cho thần thiếp đứng ở nơi này mà.” Bất chợt một giọng nói rất nhẹ, rất khẽ, có chút run run vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch chẳng khác gì nghĩa địa lúc này.
“…”
Xung quanh nhất loạt bùng lên những tiếng thở hắt ra vì sợ hãi.
Mộ Dung Cảnh nheo mắt, khí thế nguy hiểm bao quanh người vẫn chưa giảm đi.
Quả nhiên, có một người phụ nữ không sợ ngài, thậm chí từ tận đáy lòng cũng không, càng không thể hiểu thế nào được gọi là cấm kị.
Thẩm Tố Nhi kéo lại cổ áo lông, che đi nửa khuôn mặt, bình tĩnh đưa lời nói tiếp: “Hoàng thượng đã hạ lệnh thế nào chứ? Có phải là bảo tất cả phụ nữ trong cung đều phải tập trung ở đây? Lẽ nào ngài cảm thấy thần thiếp không phải là phụ nữ?” Nàng không muốn đón nhận tình cảm của ngài.
Nếu tình cảm của ngài thể hiện bằng cách giết người man rợ, vậy thì nàng hoàn toàn không muốn. Bởi lẽ điều đó chỉ khiến nàng thêm hãi hùng, đêm ngủ cũng không thấy ngon giấc mà thôi.
“Rất tốt! Đấy là do nàng tự chọn nhé!” Mộ Dung Cảnh đưa tay ra hiệu, đám thị vệ đang quỳ dưới mặt đất vui mừng ra mặt vì đã thoát chết, vội vã lui xuống, nhìn Thẩm Tố Nhi bằng ánh mắt cảm kích, đoán chắc ngày mai quay về sẽ bảo mẫu thân giết gà đến miếu lễ tạ.
Tuy nhiên, Thẩm Tố Nhi lại âm thầm kêu khổ, bởi nàng lại lần nữa đắc tội hoàng đế. Rõ ràng biết đây là hành động ngốc nghếch, thế nhưng nàng vẫn quyết làm, thật chẳng khác nào nhân sinh khổ đau, dòng đời xô đẩy.
Mộ Dung Cảnh không nhìn Thẩm Tố Nhi thêm nữa, dường như coi nàng như không hề tồn tại.
“Toàn bộ phụ nữ trong cung đều có mặt ở đây hết rồi sao?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng cất tiếng hỏi.
Trần Thủ nhanh chóng đáp: “Vâng!”
“Vậy bắt đầu tra xét.”
Một đám thị vệ xông lên vây những người phụ nữ có mặt tại đây, bắt đầu kiểm tra vết thương bên cánh tay trái.
Lúc này…
“Hoàng huynh…” Sơ Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng, bóng dáng xuất hiện chẳng khác nào thần tiên giáng trần.
Mộ Dung Cảnh thấy Sơ Tuyết, ánh mắt cũng chuyển sang ấm áp, giọng nói theo đó mà dịu hẳn lại “Sơ Tuyết, sao đệ lại đến đây? Đêm khuya lạnh giá, hơn nữa còn ăn mặc phong phanh thế này…” Nói đến đây, ngài lại bất giác đưa mắt về phía chiếc áo lông trên người Thẩm Tố Nhi.
Làm sao mà Mộ Dung Cảnh lại không nhận ra chứ?
Đó chính là chiếc áo ngài ban cho Sơ Tuyết phòng lạnh được làm từ bộ da con hồ li đích thân ngài săn được.
“Hoàng huynh, Sơ Tuyết không yếu đuối như huynh vẫn tưởng đâu…” Giọng Sơ Tuyết bình thản, dịu nhẹ chẳng khác nào làn sương buổi sớm.
Mộ Dung Cảnh cởi áo bào, đích thân khoác lên cho Sơ Tuyết, rồi quay sang Lưu tổng quản hạ lệnh “Ngươi hãy đích thân đưa Tam vương gia về. Lại truyền ngự y lập tức đến chẩn mạch cho Tam vương gia. Phải chắc chắn Tam vương gia không bị nhiễm phong hàn ngươi mới được quay về phục mệnh.”
“Tuân lệnh.” Lưu tổng quản cung kính đáp, sau đó đưa tay mời Sơ Tuyết quay về Mai Viện.
Sơ Tuyết nhẹ mỉm cười, khẽ lên tiếng: “Hoàng huynh tại sao vẫn cứ bá đạo như thế…” Hoàng huynh hoàn toàn không để tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng ngài chẳng có tư cách nào chất vấn vì ngài biết rõ, tất cả mọi thứ… chỉ vì hoàng huynh quá quan tâm, yêu thương ngài mà thôi.
“Mau quay về đi, những chuyện như vậy, sau này, đệ đừng tham dự nữa.” Mộ Dung Cảnh kéo lại cổ áo cho Sơ Tuyết, ngăn những cơn gió lạnh thâm nhập vào người ngài.
Sơ Tuyết cúi đầu đưa lời cầu cạnh “Hoàng huynh, đệ có thể quay về, thế nhưng… liệu có thể xin thêm một thỉnh cầu nữa?”
“Được.” Mộ Dung Cảnh biết bản thân sẽ không thể từ chối hoàng đệ của mình.
Sơ Tuyết lúc này mới nhẹ lên tiếng: “Trà hoa do hoàng tẩu pha rất đặc biệt, Sơ Tuyết bỗng muốn uống.”
Mộ Dung Cảnh nghe vậy ngây lặng người đi. Chút tâm tư đó của Sơ Tuyết, ngài đã nhìn thấu từ lâu.
Nhưng, không được! Người phụ nữ đó, Sơ Tuyết không được động đến.
“Sơ Tuyết, đừng ngang ngạnh nữa, mau quay về đi.” Mộ Dung Cảnh không tức giận đã là điều hiếm thấy lắm rồi.
Đôi mắt Sơ Tuyết lộ rõ vẻ thất vọng, vẫn không hề có ý chuyển bước. Ngài đưa tay lên khẽ ho nhằm che giấu cảm xúc bên trong, hắt xì một tiếng. Nhìn như vô ý, nhưng ngài hoàn toàn hiểu thấu ẩn ý bên trong.
Thật không ngờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Sơ Tuyết lại có thể vì Thẩm Tố Nhi mà làm đến mức này. Có lẽ ngay cả một hoàng huynh như ngài cũng chẳng bằng địa vị của nàng trong lòng Sơ Tuyết.
Chỉ là… Ngài vẫn còn mâu thuẫn, phải làm thế nào đây?
Mộ Dung Cảnh quay đầu không nhìn Sơ Tuyết thêm nữa, tỏ ý không chịu thỏa hiệp.
“Tam vương gia, xin ngài giữ gìn sức khỏe, hoàng thượng chỉ là lo lắng cho ngài. Trời lạnh như vậy, lão nô cầu xin ngài mau quay về Mai Viện nghỉ ngơi.” Lưu tổng quản đưa lời khuyên giải.
Sơ Tuyết đương nhiên hiểu, ánh mắt sầm lại, nhẹ mím môi, nhìn Thẩm Tố Nhi đằng xa thêm lần nữa. Thẩm Tố Nhi vừa hay cũng đang nhìn về hướng này, bốn mắt chạm nhau, nàng khẽ mỉm cười đáp lại, đồng thời gật đầu bày tỏ ý cảm ơn.
Sơ Tuyết cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu nhẹ, sau đó quay sang nói với Mộ Dung Cảnh một tiếng rồi theo Lưu tổng quản trở về Mai viện.
Sau khi Sơ Tuyết rời khỏi, tính tình ôn hòa tạm thời của Mộ Dung Cảnh cũng đồng thời biến mất.
Thẩm Tố Nhi vui mừng vì ngài chỉ dành đặc ân này cho một mình Sơ Tuyết, chí ít người mà ngài đối tốt là Sơ Tuyết, và nàng cũng hi vọng Sơ Tuyết được bình an, hạnh phúc.
Trên giáo trường, ánh đèn rực rỡ, đám phụ nữ bị đám thị vệ bao vây. Tiến hành kiểm tra người nào không bị thương ở cánh tay trái đều có thể rời khỏi nơi này ngay tức khắc. Người kiểm tra đầu tiên chính là hoàng hậu. Nói ra thì hoàn toàn không cần thiết bởi hoàng hậu chính là nạn nhân.
Thẩm Tố Nhi bước ra khỏi đám người, thoát khỏi vòng vây của đám thị vệ. Ban đầu nàng định quay về cung Triều Phụng, sau cùng quyết định thay đổi chủ ý. Nhìn bọn Tiểu Dung vẫn còn đứng đó, nên nàng muốn ở lại đợi xong rồi cùng nhau quay về.
Bỗng trong đám phi tần truyền ra tiếng huyên náo, hình như tra ra được người bị thương bên cánh tay trái, lại còn là vết thương mới. Sau một hồi kiểm tra, nghe nói không phải do binh khí gây ra. Nhưng vì an toàn chung, vị phi tử yếu đuối đó vẫn được Trần Thủ dắt ra ngoài, ở cùng một chỗ với hoàng hậu tiền nhiệm Tuyết Nhi, dưới sự giám sát của các thị vệ khác.
Thẩm Tố Nhi liếc qua, có chút bất ngờ. Có kịch tính quá không, không ngờ lại là Lâm Ngọc Nhi.
Mộ Dung Cảnh không vội tra xét ngay mà muốn tiến hành từng bước một. Sau một hồi tra xét tất cả các phi tần, không có thêm ai khác bị thương. Trong đám cung nữ có một vài người bị thương nhưng không phải ở cánh tay trái, nên nằm ngoài đối tượng tình nghi, mọi người coi như thoát nạn.
Mới rồi không khí giáo trường náo nhiệt bất thường, giây phút này bỗng chìm trong im lặng.
Bọn người Tiểu Dung tiến lại chỗ Thẩm Tố Nhi, cung kính cúi đầu hành lễ. Chỗ họ đứng gần với hoàng thượng nên chẳng ai dám nói chuyện gì hết, chỉ nhìn Thẩm Tố Nhi bằng ánh mắt cầu cứu, toàn thân lạnh đến độ run rẩy, môi đã chuyển sang thâm tím.
“Chúng ta quay về thôi.” Thẩm Tố Nhi bình thản nói.
Bọn Tiểu Dung nghe vậy cảm động đến phát khóc. Nhưng vừa đi được hai bước, chuyện bất ngờ liền xảy ra.
“Hoàng hậu, sao không ở lại xem chứ? Suy cho cùng… chuyện này cũng có liên quan đến nàng mà.” Mộ Dung Cảnh đột nhiên lạnh lùng cất giọng, thực không đoán nổi ý đồ. Có lẽ, ngay chính bản thân ngài cũng chẳng hiểu tại sao lại hành động như vậy, chỉ là vào lúc nhìn thấy nàng định rời đi, chỉ buột miệng lên tiếng mà thôi.
Thẩm Tố Nhi dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn Mộ Dung Cảnh, sau đó lại nhìn ba người phụ nữ bị vây khốn, Lâm Ngọc Nhi, hoàng hậu tiền nhiệm Tuyết Nhi và một tiểu cung nữ, liền nghi hoặc lên tiếng: “Hoàng thượng, ngài nói vậy là có ý gì?”
“Đứng xem lâu như vậy mà nàng vẫn chưa hiểu có chuyện gì sao?”
“Không ai nói, thần thiếp làm sao biết được.” Nàng tùy ý đáp lại một câu. Cho dù đoán ra là chuyện gì, nàng cũng giả vờ là kẻ ngốc, quá thông minh chỉ càng chết sớm mà thôi.
“Trẫm đang tìm thích khách. Chính là tên thích khách to gan dám thích sát hoàng hậu.”
Nghe Mộ Dung Cảnh nói vậy, Thẩm Tố Nhi hiếu kì bước lại gần chỗ Lâm Ngọc Nhi. Khi nhìn rõ dáng vẻ của hai người phụ nữ trước mặt, nàng mím môi, hoàn toàn không để tâm: “Nói hai người họ là thích khách? Người nào giống hơn chứ?”
“Cả hai đều có hiềm nghi.” Mộ Dung Cảnh bực bội trả lời.
“Đêm khuya rồi, ngài đừng đùa cợt mãi thế?” Thẩm Tố Nhi thực không nhìn ra, bởi hai người họ trông ai cũng yếu đuối. Trong khi, Mộ Dung Cảnh vì tên thích khách kia, không ngại điều động tất cả mọi người trong cung ra giáo đường, kết quả tìm ra được hai phi tử yếu ớt, đáng thương.
Ánh mắt đó của nàng là sao chứ?
“Thẩm… Tố… Nhi!” Mộ Dung Cảnh trừng mắt, phát ra tín hiệu nguy hiểm.
“Ngài sao thế, đừng tức giận, thần thiếp cũng có nói gì đâu. Hầy, chẳng hiểu sao lại khiến ngài tức giận. Thần thiếp chỉ là cảm thấy thương xót cho bọn họ mà thôi, người nào người nấy trông như gió thổi bay mất, đừng có tùy tiện đổ oan cho người tốt, biến thành trò cười cho kẻ khác là được…” Thẩm Tố Nhi nói xong liền quay người, định bỏ đi luôn.
Có chút bất lực, Mộ Dung Cảnh tóm chặt cánh tay của nàng lạnh lùng hỏi “Nàng dám nghi ngờ trẫm?”
“Không hề…” Ngoài miệng nói không nhưng hoàn toàn là nói dối.
Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh càng lúc càng lạnh “Rất tốt! Tối nay trẫm sẽ cho nàng thấy rõ chân tướng mới được.” Ngài nghiến răng rít lên một câu.
“Ngài có thể buông lỏng tay ra một chút được không…”
Thẩm Tố Nhi đau khổ cầu xin, tuy rằng lời nói trái lòng, nhưng nét mặt lại vô cùng thảm thương, liệu cánh tay này của nàng có bị bóp nát?
Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng liếc xuống, buông lỏng ngón tay, nhìn vết ngón tay mình để lại trên cánh tay của nàng bất giác cau chặt đôi mày. Rất nhanh ngài đổi thành ôm eo, nhìn chẳng khác nào gà mẹ xách gà con, rồi ngài quay sang ra lệnh cho kẻ dưới “Mau đưa bọn họ đến điện nghị sự, trẫm phải thẩm án thâu đêm. Gọi thêm cả lão thái y tới kiểm nghiệm vết thương.”
Thẩm Tố Nhi thấy vậy âm thầm kêu khổ.
Xem ra, nàng lại bị người ta ép rồi. Nàng cũng không hiểu mình đã làm gì chọc cho ngài tức giận đến vậy? Trong lòng nàng thực cảm thấy không vui chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.