Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 24: Địa ngục




Bách Sanh đi đến trước Đao Ba Trạch, cầm lấy dao trên tay gã, xoay người nhìn Doãn Thịnh nói “Nếu như muốn thử tôi, tôi không làm ra vài kiểu cho anh xem chắc anh không hài lòng. Phải nhờ người khác, chi bằng để tôi tự ra tay.”
Chỉ là cái xoay người nhẹ nhưng với hắn giờ phút này lại vô cùng khó khăn. Ngay lúc này khi xoay người lại hắn chẳng còn dũng khí để nhìn vào cảm xúc trên mặt nó. Nhìn Tiểu Liêu dần xuất hiện trước mặt hắn, tâm trí hắn như là bị ngàn dao xé rách, hắn ngồi xổm trước mặt nó, nhẹ nhàng vuốt mặt nó “Dịch Tiểu Liêu, tại sao em không thể ngoan 1 chút!”
Tiểu Liêu cắn chặt môi, hốc mắt cảm thấy chua xót, ngón tay rung rẫy nắm lấy tay hắn “Bách Sanh … em sợ.”
Bách Sanh cảm thấy hốc mắt mình thật khó chịu, chua chát, ngón tay bị nó cầm lấy tựa hồ mất hết sức lực, cầm cây dao trong tay mà cứ như cầm thứ gì nặng đến ngàn cân, nâng vài lần mới nâng được, tiếng nói hắn cực nhỏ “Tiểu Liêu, chịu đựng 1 chút … anh lập tức đưa em về nhà.”
Ngón tay lạnh tanh của hắn như che phủ mắt nó, đem cả mặt nó đặt xuống ghế sofa, đưa tay xé áo sơ mi trên người nó xuống. Tiểu Liêu cắn chặt 2 hàm răng, vùi đầu ở đệm ghế sofa, mắt bị tay hắn bao phủ, chỉ có thể cảm nhận mọi thứ bằng cảm giác.
Nó thậm chí tự dối rằng … đây chỉ là 1 giấc mơ, 1 cơn ác mộng mà thôi.
Tay Bách Sanh di chuyển xuống che miệng nó, da thịt trong nháy mắt bị xé rách đau đớn, tấm lưng trơn nhẵn, phút chốc thoáng qua cảm giác lạnh xé, giống như cái ảo giác ngắn ngủi nhưng lại là cơn đau đớn kịch liệt, đau đớn lan tràn đến tận đáy lòng. Tiểu Liêu gao gắt cắn lấy mu bàn tay hắn, cúi đầu rên rỉ …
Mu bàn tay Bách Sanh 1 chút cảm giác đau cũng không có nhưng trái tim đã như chịu trăm ngàn vết dao đâm vào. Tay hắn bắt đầu rung rẫy, nhìn thấy máu đỏ từng giọt chảy trên tấm lưng trắng mượt của nó. Tiểu Liêu ngay cả thét lớn đau đớn cũng không thét nổi. Tim Bách Sanh tưởng chừng như muốn ngừng đập.
Lưỡi dao lạnh lẽo vẫn sáng lên như thế, 1 chút máu đọng lại cũng không có. Tay Bách Sanh không biết làm sao lại nằm trên cánh tay của của Tiểu Liêu. Hắn trơ mắt nhìn lưỡi dao vô tình ấy lướt qua cánh tay nó, 1 màu đỏ sẫm.
Chóp mũi tràn ngập mùi máu tanh, là máu của nó. Bách Sanh nhìn sườn mặt nó sãi trên sofa, gương mặt tái nhợt, sắc môi nhạt nhẽo, đôi mắt linh hoạt … khi nhìn về phía hắn … chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Não của hắn giờ như trống rỗng, nhìn 2 mắt nó khép chặt, hắn mới phục hồi lại tinh thần, cởi áo vest trên người che lên người nó, sau đó lại không dám đụng vào nó nữa. Hắn xoay người nhìn về phía Doãn Thịnh “Thế nào, anh không phải thật sự ra tay tàn nhẫn với 1 cô gái yếu đuối chứ, thế này coi như đã giáo huấn đủ lắm rồi.” Nếu thật sự Doãn Thịnh không chịu dừng tay, thì hắn cũng sẽ mặc kệ tất cả mà mang nó đi.
Doãn Thịnh bĩu môi “Cậu mang đi đi, xem như là đã cho Vinh Hưởng 1 bài học, tôi cũng không hứng lấy mạng cô ta. Sau này … hợp tác vui vẻ.”
Bách Sanh không nói gì, cũng không để ý đến lời nói chế nhạo của gã. Cẩn thận ôm nó, mặt không biến sắc, rời đi.
Hắn cắn răng, Doãn Thịnh món nợ này trước sau hắn cũng phải đòi lại gấp đôi, xem ngươi có thể đắc ý trong bao lâu. Trong lòng lo lắng đi nhanh đến cửa xe, Bách Sanh nhìn thấy nó không có biểu hiện gì, ra sức gào thét “DỊCH TIỂU LIÊU … DỊCH TIỂU LIÊU …”
Tiểu Liêu không có phản ứng gì, hơi thở phà vào lòng ngực hắn. Lâm Duệ vội vàng giúp hắn mở cánh cửa xe, Bách Sanh ôm Tiểu Liêu ngồi ở sau xe. Lâm Duệ dặn dò những người khác đừng theo, cậu tự ngồi vào buồng lái xé, lái xe rời đi.
Bách Sanh lấy áo bao bọc bên ngoài nó ra, cả lưng của Tiểu Liêu toàn vết màu. Tay hắn lúc đó như co rút giữa không trung, không dám đụng vào nó, hắn ôm chặt lấy nó. Tiểu Liêu rên lên những âm thanh nho nhỏ. Bách Sanh vội vàng buông tay ra.
Tiểu Liêu mơ hồ mở mắt … nhìn thấy vẻ mặt lờ mờ của người trước mặt, nó khẽ nhắm mắt lại lần nữa. Cảm giác được 1 chất lỏng nóng hổi rơi xuống khóe môi mình, nó vươn lưỡi ra liếm thử … mặn … là vị mặn.
Lâm Duệ liếc mắt nhìn Bách Sanh qua kính chiếu hậu, lấy di động ra bấm gọi “Bác sĩ Chu, phiền ông bây giờ đi đến chỗ tôi 1 chuyến, rất gấp.” cất điện thoại vào, Lâm Duệ mới nói với Bách Sanh “Đừng tự trách, anh tự làm còn hơn để người của Doãn Thịnh làm, ít nhất cô ấy không phải chịu thêm nhiều đau đớn.”
Nhìn Bách Sanh không nói lời nào, vẫn cuối đầu nhìn người trong lòng ngực, Lâm Duệ thở dài “Tình huống của chúng ta, may mắn thì sớm khôi phục lại thân phận cảnh sát, nói không tốt 3 hay 5 năm nữa cũng chưa chắc, nếu không muốn liên lụy cô ấy … chi bằng bây giờ cắt đứt đi.”
Bách Sanh nắm chặt lấy đầu ngón tay mềm yếu của nó, làm sao cũng không nỡ buông ra. Tiểu Liêu rất sợ đau, trong những giây ngắn ngủi vừa rồi, nó phải chịu bao nhiêu là đau đớn. Nếu hắn buông tay thì đi đâu tìm lại Tiểu Liêu của hắn. Tìm lại Dịch Tiểu Liêu chỉ thuộc về mỗi Dịch Bách Sanh.
*
Bác sĩ Chu tiêm mũi thuốc tê cho nó, miệng vết thương ước chừng phải khâu 27 mũi. 27 mũi đó, mỗi kim điều như hướng vào chính trái tim Bách Sanh mà khâu. Hắn nhìn vào gương mặt người đang say ngủ, Tiểu Liêu chỉ có thể nằm sắp, sắc mặt đến bây giờ vẫn tái nhợt. Bách Sanh cẩn thận đưa tay lau trán nó, nắm chặt đôi tay lạnh như băng của nó.
Cốc Lam đi vào, thấy Bách Sanh nhìn mình 1 cái không nói gì, cô tiến đến gần hắn “Nghe Tiểu Duệ nói Tiểu Liêu có chuyện, mình đến thăm.” Nhìn tình hình của người trên giường, Cốc Lam cũng yên lặng, lần này chắc chắn Bách Sanh sẽ rất giận, điều này cô có thể tưởng tượng. Qua 1 lúc lâu, Cốc Lam định bước ra, do dự 1 hồi cô quay lại nói với Bách Sanh “Lúc trước khi cậu lựa chọn làm nằm vùng, có từng nghĩ qua sẽ làm liên lụy đến người bên cạnh không? Nếu như yêu thương cô ấy, thì an toàn của cô ấy là quan trọng nhất. Tiểu Duệ nói đúng, nhân cơ hội lần này… cắt đứt đi. Nếu thuận lợi trong 2 năm có thể bắt được Doãn Thịnh. Đến lúc đó, Tiểu Liêu nhất định vẫn chờ cậu.”
Cốc Lam không biết Bách Sanh có đang nghe hay không , cô đứng dậy, thở dài bước ra ngoài.
Bách Sanh kéo chăn ra, tiến lên nằm cùng với Tiểu Liêu, đau thương hiện ra cả trong mắt. Phải buông tay, hắn không phải không hiểu, nhưng mà … thật sự phải buông tay sao? Hắn hướng đến gần mặt nó, nghe tiếng thở nhẹ của nó, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên người nó. Nó đã ở tận đáy lòng của hắn, phải buông tay, phải gạt nó ra khỏi cuộc sống mình, hắn không nỡ, hắn chịu không thấu, buông bỏ không đành, nhưng mà … không thể không buông.
*
Bị cơn ác mộng tra tấn đến sức cùng lực kiệt, rất lâu sau Tiểu Liêu mới mở mắt ra được, trên gương mặt nhợt nhạt chỉ còn lại đôi mắt vô hồn nhìn đôi rồng chạm khắc ở đầu giường, đang giương nanh múa vuốt bộ dáng như muốn phá tan cả bầu trời này. Nó thở hổn hễnh, 1 lúc mới phát hiện thì ra mình cùng với Thiên Bắc đang ở trong phòng đơn của khách sạn, nhìn đôi rồng ở đầu giường, nó nghĩ có phải nên kêu Thiên Bắc đổi giường, nhìn thứ đồ vật dữ tợn như vậy làm sao không gặp ác mộng.
“Sao vậy, miệng vết thương lại đau nữa à?” Thiên Bắc cảm thấy người trên giường động đậy. Nghiêng người xem xét vết thương trên người nó.
Thấy Tiểu Liêu sững sờ 1 lúc lâu, quay đầu nhìn người ở đầu bên giường, hốt hoảng lại có chút sợ hãi. Tình huống nó bây giờ làm gì cũng không được.
Tiểu Liêu vẫn nằm sắp như thế gần như 36 tiếng rồi. Ngoại trừ đầu có thể di chuyển liếc nhìn bên ngoài, cả thân đều không thể hoạt động. Nó không biết chính mình tại sao lại trong tình trạng này, cũng không muốn hỏi.
Cảm giác được Thiên Bắc đang tới gần, Tiểu Liêu không biết sức lực ở nơi nào, lại có thể nhích thân hình đi qua gần nửa mét. Do dao động lớn như vậy khiến cho vết thương vừa mới khâu như lần nữa bị xé rách càng thêm đau đớn. Nó đau đến nổi những giọt mồ hôi bắt đầu chảy ra từ trán rơi xuống cổ, tóc đều như bị thấm ướt.
Tay của Thiên Bắc chỉ còn cách lưng nó chưa đến 1 tất, nhìn thấy tư thế nó như vậy lập tức ngừng lại. Có chút kinh ngạc nhưng chỉ nháy mắt mọi thứ lại bị anh che đậy rất khá “…. Anh chỉ muốn giúp em xem miệng vết thương thế nào thôi.”
Tiểu Liêu ý thức được bản thân đã phản ứng hơi quá, có chút hối hận vì hành động vừa rồi, cắn chặt môi dưới nói “Em không sao.”
Thiên Bắc ngồi ở thành giường nhìn miếng băng gạt trắng trên lưng nó, bỗng đứng dậy ở sườn giường, thân hình cao to tạo hành bóng đen trước mắt nó, gương mặt đẹp đẻ của anh ẩn giấu dưới luồng ánh sáng ngược rọi vào “Anh đi nấu chút cháo, em đã 36 tiếng chưa ăn, chắc chắn là đói bụng.”
Thiên Bắc đi rất nhanh, bước đi tuy là vững vàng nhưng mà tay lại vẫn đặt trong túi, gấp gáp như là hoàn cảnh đã đến nước cấp bách lắm rồi.
Tiểu Liêu ở trong phòng gọi theo hắn, thanh âm của nó bởi vì do ngủ quá lâu có chút khàn khàn “Thiên Bắc … muốn uống nước hoa quả.” Tiểu Liêu gối cái gối lên đầu nhìn theo Thiên Bắc, anh không quay nhìn lại, có điều tay vẫn nắm chặt chốt cửa.
Trước khi cửa đóng chặt, hắn còn trầm giọng nói “Anh lập tức về liền.”
Tiểu Liêu nhìn thấy cửa phòng đóng lại, có chút mệt mỏi. Nó cảm thấy bản thân nhất định đã bị ma ám. Bởi vì chỉ có lý do này mới có thể giải thích chuyện nó vẫn yêu Bách Sanh. Trong mắt người đó, trong lòng hắn làm gì có vị trí nào lưu giữ bóng hình nó. Rốt cuộc nó muốn bản thân phải gặp tình huống thế nào nữa mới chấp nhận buông tay. Trong lòng hắn, hắn muốn cái gì, nghĩ cái gì … nó đều không biết, không hiểu.
Nhưng mà những ký ức của đêm đó đều lưu lại trên lưng. Chất lỏng nóng bỏng mà nó mơ hồ cảm nhận được trên mặt mình lúc đó có phải thật không, hay chỉ là 1 giấc mơ? Bách Sanh … con người máu lạnh như vậy, làm sao khóc vì nó?
Những gì Thiên Bắc làm cho nó tuyệt không thua kém Bách Sanh. Tuy nó ngu ngốc nhưng cũng nhận thấy được những gì Thiên Bắc đã làm mấy năm nay, đây có phải hay không chính là báo ứng? Là báo ứng nó đã phụ lòng Thiên Bắc. Nếu là báo ứng, vậy nó tác thành cho Thiên Bắc, thì ai sẽ tác thành cho nó?
Bách Sanh đã để lại trên người nó không biết bao nhiêu dấu tích, tất cả đều là khắc cốt ghi tâm. Không nói việc quá xa, chỉ tính hiện tại, 17 mũi kim khâu trên lưng, 10 mũi trên cánh tay. Miệng vết thương lần này thật ra bao giờ mới khép lại được? Không giống với vết thương nhỏ trên tránglúc 7 tuổi, cũng không giống như dấu răng năm nó 15 tuổi … Lần này thời gian đủ lâu để nó nhở kỹ Bách Sanh làm sao lưu lại những thứ đó.
Khi Thiên Bắc quay về, quả nhiên trên tay cầm nước hoa quả, bên trong có những múi bưởi nhỏ mà Tiểu Liêu rất thích. Hắn cẩn thận nâng nó ngồi dậy, Thiên Bắc mút từng muỗng nhỏ đút cho nó ăn.
Di động của Thiên Bắc để trên bàn rung lên, Thiên Bắc dừng động tác đang làm lại chỉ 1 giây, tiếp theo vẫn tiếp tục cho đút cho nó ăn, Tiểu Liêu cầm tay anh mỉm cười “Không sao đâu, có việc thì đi trước đi.”
Thiên Bắc cầm lấy di động, nhìn tên chớp nháy trên màn hình, ấn nghe thì bên kia là giọng Bách Sanh truyền đến “Tôi ở Thịnh Thế.”
Bách Sanh nói xong liền cúp điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt di động, trong lòng tắc loạn, cái gì nghĩ cũng không rõ ràng.
Thiên Bắc nhìn lấy màn hình đen kịt, hạ mi, 2 tròng mắt đen thay đổi trong tức khắc.
“Thiên Bắc.”
“Sao?”
“Thiên Bắc, đừng làm chuyện khờ dại.” ánh mắt trong suốt của nó tựa hồ như xuyên thủng suy nghĩ của anh.
“Anh biết chừng mực.” Thiên Bắc không thích Tiểu Liêu lại tinh lanh như thế, anh không hiểu Tiểu Liêu, lại càng không hiểu Bách Sanh. Anh chỉ biết, nếu anh yêu 1 cô gái, thì sẽ không nỡ nhìn cô ấy bị thương, cũng không nỡ buông tay để cô ấy tự sinh tự diệt.
Hôm đó Bách Sanh bỗng nhiên gọi điện cho anh, nói chờ anh tại nhà trọ. Mãi đến lúc đó anh mới biết Bách Sanh đã về thành phố N. Buồn cười nhất là Tiểu Liêu bị thương nặng như vậy mà Bách Sanh chỉ cho người đưa nó đến đây, thậm chí ngay cả 1 lời bàn giao cũng không có. Tiểu Liêu tuy chỉ là con gái nuôi của nhà họ Dịch, nhưng mà cũng là được nuông chiều từ nhỏ, cả nhà đều rất cưng chiều, thương tích nặng như vậy, lần đầu anh mới nhìn thấy.
*
Thịnh Thế từ trước đến giờ vẫn náo nhiệt, ở đây dưới màn đêm đen kịt. Những ánh sáng xa hoa, viễn vong, những ân thanh nhức óc đinh tai bị ngăn chặn bởi 1 cánh cửa. Thiên Bắc vào phòng, liền thấy 1 cô gái chân dài ngồi xà bên cạnh Bách Sanh. Bách Sanh cùng cô đang thấp giọng nói cười.
Thiên Bắc ngồi ở cách hắn không xa, ngã nghiêng ly rượu trong tay mình từ từ uống.
Bách Sanh siết chặt eo của cô gái đó “Tiếp tục đi.” Chiếc áo sơ mi cổ rộng như tôn lên cơ ngực càng thêm hấp dẫn dưới ánh đèn mờ ảo.
Thiên Bắc không thể tin được, 3 năm sau gặp lại Bách Sanh lại trong tình huống như thế này. Giờ phút này Bách Sanh chỉ khiến anh cảm thấy thật xa lạ. Hiện bây giờ Bách Sanh chỉ là 1 nam nhân đang cố phô trương sức hút đàn ông của mình. Hắn đặt 1 tay ở sofa, tư thế vẫn hiên ngang, liếc nhìn như muốn đàn áp người đối diện “Sao thế, giận rồi à?”
Thiên Bắc cười nhẹ “Anh muốn tôi nói với cô ấy?”
Bách Sanh bĩu môi nhẹ nhàng lắc đầu “Ba năm trước tôi đã nói rồi, không thể bên cô ấy, nếu muốn tốt có cô ấy thì mang cô ấy tránh xa tôi ra.”
Thiên Bắc hí mắt, ánh mắt sắc bén “Trước đây, tôi cho rằng trong lòng cô ấy có anh, tôi cướp không được. Bây giờ tôi thay đổi chủ ý, tim cô ấy, tôi cướp không được… nhưng mà người, nhất định phải lấy.”
Ở trong căn phòng âm u tối mịt, Thiên Bắc không thể thấy rõ được sắc mặt của Bách Sanh, có lẽ hắn vẫn thản nhiên cười, bộ dạng lạnh lẽo cô độc “Thế à, tốt quá rồi.”
Đường cong trên mặt Thiên Bắc như căng ra, tay nâng ly rượu “Tôi thật sự không hiểu, 2 người chúng ta cùng chung dòng máu, gương mặt giống nhau như đúc, nhưng sao màu sắc con tim lại hoàn toàn trái ngược.”
Bách Sanh nghiêng mặt nhìn anh “Không biết à? Đứa em trai mà tôi thương nhất à … bởi vì … từ nhỏ người không được yêu thương … là tôi.”
Thiên Bắc đi rồi, Bách Sanh vẫn ngồi trong phòng, mọi người đều nghe rõ. Lâm Duệ đứng ở cửa thở dài, cách âm như thế nào mà bên trong nói gì bên này đều nghe được thế này, Lâm Duệ nhẹ thở dài.
Bách Sanh đem tất cả những thứ trên ghế, những vật dụng thủy tinh tất cả hung hăng đá ra hết như thể muốn xua đi tất cả những phiền muộn trong đáy lòng hắn. Bách Sanh cầm lấy 1 mãnh thủy tin tự rạch vào mu bàn tay mình, 1 chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra, máu Tiểu Liêu chính là như thế này từng giọt từng giọt chảy trong lòng hắn.
Bách Sanh mệt mỏi, ngã lưng trên sofa … lần này … mọi chuyện thật sự đã kết thúc.
Dịch Tiểu Liêu từ nay về sau, không còn là Dịch Tiểu Liêu của hắn nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.