Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 27: Bồi thường




Tiểu Liêu đi theo Bách Sanh vào nhà, đổi giày liền đi thẳng lên phòng ngủ. Bách Sanh đi theo phía sau nó. Vừa tiến đến phòng ngủ, liền nhìn thấy nó ôm gối của hắn lên mũi ngửi ngửi như 1 con chó con. Bách Sanh biết dụng ý của nó, không thèm để ý nó, cười trêu chọc “Tiểu Liêu sau này tốt nghiệp rồi, lập tức đi đến cảnh đội triệu tập nha.”
“Hả?” Tiểu Liêu ôm gối ngây ngốc nhìn hắn, cảnh sát không phải cần phải học trong trường cảnh sát sao?
Bách Sanh từ từ đem cái áo khoác móc lên “Có thể làm cảnh khuyển, cái mũi thính lắm, lại thích cắn người ta.”
“……” Tiểu Liêu tức giận lấy cái gối đầu trong tay ném về phía hắn.
Bách Sanh dễ dàng đón được, đi đến trước mặt nó “Ngửi cái gì, có vị gian tình gì sao?”
“Hừ…” Tiểu Liêu quay mặt đi không thèm nhìn hắn, Bách Sanh cười sờ sờ tóc nó “Anh vẫn còn nhiều việc chưa làm xong, em tự chơi nhe.”
Tiểu Liêu nhìn thấy hắn đứng dậy, thật sự muốn đi ra phòng ngủ, liền chạy đến nắm lấy vạt áo hắn, hô to “Bách Sanh, em là khách, bỏ em lại, thật không lễ phép.”
Bách Sanh nhéo mũi nó “Nơi này sau này là nhà em, em là chủ. Sao lại là khách…”
“Bách Sanh …” nó bắt đầu làm nũng, đưa tay ôm hắn, sao lại như vậy, nó vào phòng chưa đến 5 phút mà.
Bách Sanh hết cách đành ngồi xuống, để mặc cho nó cọ cọ trong lòng ngực mình, Tiểu Liêu ngửa mặt ra vẻ nghiêm túc nhìn hắn “Bách Sanh, quà đâu?”
“Tiểu hám lợi, định là buổi tối mới đưa cho em, nếu đã hiếu kỳ như vậy thì giờ đưa cho luôn.” Bách Sanh đứng dậy, đi đến đầu giường mở ngăn kéo, lấy ra 1 cái hộp nhung màu đỏ sậm đặt trên nệm “Mở ra coi đi.”
Tiểu Liêu xoa xoa tay “Em mở ra á.”
Bách Sanh mỉm cười nhìn nó, Tiểu Liêu mở ra lập tức sửng sốt, mặt mày bí xị “Bách Sanh, không phải anh lồng liên tục chứ?” Tại sao trong hộp lại có hộp, có khi nào cứ mở cứ mở đến cuối cùng là trống không không?
Bách Sanh gõ vào sao ót nó “Anh có nhảm nhí vậy không? Kiên nhẫn chút được không?”
Tiểu Liêu hoài nghi tiếp tục mở, tức giận nhìn Bách Sanh “Lại là hộp.”
Bách Sanh cười cười “Ừa, có lẽ là cô bán hàng gói kỹ quá, coi lại coi.”
Mãi cho đến chiếc hộp cuối cùng, từ cái hộp lớn lúc trước giờ thu nhỏ chỉ còn bé xíu, nó nghiêm mặt nhìn hắn “Bách Sanh là quỹ keo kiệt, quà nhỏ xíu mà để trong hộp thiệt bự.”
Bách Sanh tỉnh bơ không nói gì, chỉ nhìn nó ý bảo mở tiếp tục, cuối cùng là 1 cái hộp màu lam, nhìn sơ thì nó đã đoán được là cái gì, nó hất mặt nói “Bách Sanh, em mới 20.”
“Ừa.”
“Kết hôn quá sớm.”
“…. Ai muốn kết hôn?”
Tiểu Liêu mở hộp ra, quả là 1 chiếc nhẫn kim cương tinh xảo nằm bên trong, nó nhìn rồi cười gian xảo “Cầu hôn phải có hoa.”
“Ai muốn cầu hôn em. Dịch Tiểu Liêu, em muốn gả cho anh hả?” Bách Sanh cười quặt quẹo.
Tiểu Liêu đưa tay ra đánh mông hắn “Vậy khi không tại sao tặng nhẫn?”
Bách Sanh mỉm cười, nắm lấy tay nó đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn tay “Tiểu Liêu, 3 năm nay, anh đã bỏ lỡ nhiều việc, thiếu em 3 nguyện vọng. Bây giờ, toàn bộ là bù đắp cho em.” Hắn hôn lên trán nó “18 tuổi, sinh nhật vui vẻ. Khi 18 tuổi Tiểu Liêu của anh trưởng thành. Bây giờ, anh dự tính cho tương lai của Tiểu Liêu.”
Tiểu Liêu sững người nhìn hắn, rất lâu mới lên tiếng “Vậy, đây là quà sinh nhật thứ 18.”
“Ừ.”
“Xem như là?”
“Đính hôn, Tiểu Liêu đồng ý không?” Ngón tay hắn nhẹ vuôt cái nhẫn “Tuy rằng hơi trễ, nhưng anh từ trước giờ chưa bao giờ thay đổi. Còn Tiểu Liêu thì sao, có thay đổi không?”
Tiểu Liêu lắc đầu “Không, vẫn chờ anh … quá tốt rồi, Bách Sanh đã trở lại.”
“Vậy có phải ý là, món quà này … Tiểu Liêu rất thích.”
“Ờ.” Tiểu Liêu mỉm cười, mắt mở lớn “Đợi đã, nói như vậy là vẫn còn …”
Bách Sanh từ trong tầng cuối của cái hộp, lấy ra 1 phong thư “19 tuổi, là quà này …. Hơi muộn rồi …” Hắn nhìn nó lo lắng, không biết đưa cho nó lúc này có đúng hay không?
Tiểu Liêu nhìn hắn không thèm nói gì, đưa tay từ từ mở phong thư ra. Đó là 1 tấm hình cũ, nhắc nhớ chuyện xưa. Cô gái trong tấm ảnh, mặt mũi dễ thương, ăn mặc gọn gàng, đôi mắt đen láy trong chiếc váy trắng tinh. Màu chữ đỏ ghi lại dấu ấn của năm tháng.
Tay Tiểu Liêu bắt đầu rung rẫy sờ qua tấm ảnh, nét bút máy cứng cáp – Ảnh lưu niệm 6.85, Tiểu Liêu nhìn chằm chằm vào 2 chữ Nhung Nhung trên đó. Đây là … mẹ của nó?
Bách Sanh đưa tay vịn vai nó “Em luôn muốn nhìn thấy họ, lúc đó … anh muốn nắm tay em đưa em đi gặp họ, đáng tiếc, lỡ mất rồi.” Lúc này … tốt hơn hắn không nên cho nó biết sự thật.
Tiểu Liêu chầm chậm ngước nhìn hắn, lâu sau mới nhẹ nói “Bà ấy …. Bây giờ …”
Ánh mắt Bách Sanh ảm đạm dần, lâu sau mới lên tiếng “Bà ấy sớm đã ra đi …”
Tiểu Liêu cắn môi, không nói thêm nữa. Vinh Hưởng tìm đến nó nhưng chưa bao giờ đề cập đến mẹ của nó, nghe nói rất nhiều, chỉ là nó chưa bao giờ được gặp bà. Tiểu Liêu cũng đã tưởng tượng rất nhiều lần, từ lúc nhỏ nó đã mơ …. Có 1 ngày, sẽ có 1 người phụ nữ dịu dàng giống Tưởng Mạch, nắm lấy tay nó nói với nó rằng là do bà không cẩn thận nên để lạc mất nó. Hoặc là qua bao nhiêu khó khăn, 1 người phụ nữ đầy thương tích đến tìm nó. Nó sẽ không chút do dự chạy đến bên bà và nói với bà “không sao, chuyện trước đây không quan trọng.” Chỉ cần bà cần nó, nó sẽ theo bà vô điều kiện.
Nhưng mà hiện tại, muốn như vậy cũng không thể. Lần đầu gặp mẹ mình, lại chỉ là trên 1 tấm ảnh cũ.
Tiểu Liêu tựa người lên vai Bách Sanh, mắt nhìn vào cô gái trên hình rất lâu, ánh mắt mơ màng. Cuối cùng ngay cả 1 giọt lệ nó cũng không rơi “Thì ra, em giống bà ấy đến vậy.”
Bách Sanh ôm chặt nó “Nếu như thấy khó chịu …”
“Không.” Tiểu Liêu cẩn thận ôm tấm ảnh vào lòng “Cảm ơn, em rốt cuộc có thể biết được hình dáng bà thế nào rồi.”
Bách Sanh cảm thấy lòng nhói lên, ôm chặt lấy nó “Tiểu Liêu, sau này có anh.”
Tiểu Liêu nghe nhịp tim hắn, cảm giác chưa bao giờ an tâm như thế, Bách Sanh thật sự đã trở lại “Bách Sanh, sau này … sẽ không đột nhiên biến mất”
“Ừa, sẽ không vậy” Cằm hắn gối lên tóc nó, nhẹ nhàng vuốt. Từ trong cái hộp cuối cùng rút ra 1 thứ như là giấy tờ gì đó. Chính là phần giấy chứng nhận bất động sản, Tiểu Liêu nhìn thấy hình và tên mình trên đó, hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Bách Sanh hỏi “Bách Sanh, đây là … cái gì?”
Bách Sanh thấp giọng trầm như thổi vào tai nó từng luồng gió nhẹ “Đây là, quà năm 20 tuổi, nhà của anh và Tiểu Liêu, nhà là tên em … Tiểu Liêu không vui có thể đuổi anh đi, vui thì giữ anh ở lại.”
Những nỗi buồn trong lòng nó như được trút ra từng chút, nó cười ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Bách Sanh “Ờ, cái này không tồi.”
Bách Sanh không nói nữa, cả 2 chìm trong yên tĩnh.
“Dịch Tiểu Liêu?”
Bách Sanh nhẹ thở ra, đưa tay lên mặt như muốn xóa đi bao nhiêu lạnh lẽo trong nó rồi siết chặt nó vào lòng “Tiểu Liêu, anh biết lúc trước anh khiến em mất lòng tin, không có cảm giác an toàn. Thiếu em cái gì, bây giờ anh sẽ từ từ bù đắp.” Hắn nâng mặt nó lên để nó nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn “Về sau, không bao giờ … khiến cho Tiểu Liêu đau lòng. Nếu lại tổn thương Tiểu Liêu, Tiểu Liêu lập tức vứt anh đi, khiến cho anh không tìm thấy Tiểu Liêu, được không?”
“Em bỏ đi, Bách Sanh sẽ buồn.” Tiêu Liêu vươn đôi mắt ngây ngô nhìn hắn.
Bách Sanh gật đầu “Đương nhiên.” Kéo nó đặt vào trong ngực mình “Tiểu Liêu ở nơi này, Tiểu Liêu bỏ đi nơi này sẽ trống vắng.”
Khóe miệng Tiểu Liêu cong lên “Về sau, Bách Sanh phải ngoan nga.” Nó sờ sờ tóc hắn.
Bách Sanh như bị bất ngờ, sao mà cảm thấy cái động tác này … là lạ làm sao?
*
Mỗi ngày Tiểu Liêu đi học đều do Lâm Duệ đưa đón. Nói thật là Lâm Duệ đối với Tiểu Liêu rất tò mò. Không nói đến chuyện phá vỡ cấm kỵ của Bách Sanh, chỉ nói chuyện quan hệ với Bách Sanh đã khiến cậu không tò mò không được.
Hướng mắt nhìn lén Tiểu Liêu đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu. Cậu bắt đầu rút ra kết luận : Bộ dạng – cũng được, vóc dáng – hơi gầy, trình độ – cũng được, khá lịch sự dịu dàng. Nhưng mà cô gái như vậy thì đâu có hiếm. Bách Sanh rốt cuộc đã bị cô ấy hút hồn chỗ nào mà 3 năm nay nhớ mãi không quên.
Tiểu Liêu nhìn thấy ánh mắt Lâm Duệ, nhíu nhíu mày, chòm lên dựa vào ghế của người lái “Duệ Tử ca, không thoải mái à.”
“Hả?” Không thoải mái, cậu lộ vẻ không thoải mái chỗ nào sao “Không có, làm sao vậy?”
“Ánh mắt, xoay vòng vòng.” Tiểu Liêu rất chăm chú nhìn Lâm Duệ nói “Không thoải mái, phải mua thuốc nhỏ, có thể làm mắt long lanh nữa, em thường dùng, chút về em cho 1 chai.”
“….. Cảm ơn.” Lâm Duệ hướng lại nhìn thẳng phía trước, không dám xoay lại.
“Không có gì , anh vất vả rồi.” Tiểu Liêu tỏ vẻ hiểu biết.
“Vất vả?”
Đi theo Bách Sanh không phải rất vất vả sao? Hắn ta biến thái như vậy, Tiểu Liêu cảm thấy đồng tình liền nhìn Lâm Duệ “Bách Sanh, biến thái.”
Lâm Duệ gật đầu liên tục “Điều này anh cũng công nhận, chỉ có anh ấy không dám chấp nhận sự thật thôi.”
Tiểu Liêu cũng gật đầu “Anh ấy biến thái nhất, thích cho em uống nước miếng.”
“……” Lâm Duệ hình như cảm thấy …. có chút đồng tình với Bách Sanh.
Tiểu Liêu lại tiếp tục thở dài “Bách Sanh, anh ta còn thích rình mò.”
“Rình mò?” Lâm Duệ có chút tò mò.
“Anh ta cho người theo dõi em, trung học, đại học, video lưu đầy máy tính, để xem mỗi ngày.”
Lâm Duệ yên lặng, nhìn tình hình giao thông phía trước. Nếu như để Bách Sanh biết, hành động si tình lãng mạn của anh ta bị biến thành rình mò thì sẽ thế nào, chắc là sẽ đánh cong cả bức tường.
Tiểu Liêu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, tiếp tục trách móc “Bách Sanh, còn thích đe dọa người.”
Đe dọa? Điểm này rất tán đồng, Bách Sanh bụng dạ rất đen tối, thích nhất là trực tiếp hại người ta.
“Không chịu chơi hôn nhau … mà đã không chịu thì thôi, còn lấy ma quỷ ra hù người ta.” Nghĩ nghĩ nó nói tiếp “Sở Nhân Mỹ bận như vậy, nhiều người nằm mơ thấy cô ta như vậy, mà anh ta cũng không để cho cô ấy nghĩ ngơi nữa.”
“…..” Đang nói cái gì vậy, Lâm Duệ khóc không ra nước mắt.
Tiểu Liêu đưa mắt nhìn trời “Còn lấy hồn ma trinh nữ hù em, hồn ma vừa bò ra, xoay ti vi qua để cô ấy đụng tường, dội vào lại.”
“Thật sự không tốt chút nào, làm người ta đụng tường, sẽ chóng mặt thế nào cũng đi sai phương hướng.”
Lâm Duệ càng nghe càng thấy bội phục Bách Sanh, đây quả thật là cực phẩm, Bách Sanh còn cực kỳ cưng yêu nữa. Cậu chỉ có thể rút ra kết luận Bách Sanh là 1 con người cuồng bị ngược đãi, cấp độ cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.