Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 36: Nghi kị




Khi Bách Sanh đột nhiên nhận được điện thoại của Doãn Thịnh nói rằng muốn gặp mặt, hắn rất ngạc nhiên. Lâu như vậy không có động tĩnh gì, tại sao đột nhiên lại mất kiên nhẫn như thế. Ngay lúc Bách Sanh đang cân nhắc suy nghĩ ngọn nguồn sự việc, thì lại nghe được tin tức sốt dẻo từ phía Mạc Anh Minh lại càng khiếp sợ. Chu Tư Thành đã bị tóm.
Nhận được manh mối Chu Tư Thành nhận hối lộ, có liên quan đến hắc đạo. Theo tin tức truyền lại, sổ sách mỗi lần ông ta chuyển tiền, mỗi vật chứng điều rất rõ ràng. Hơn nữa, mọi thứ điều do chính Chu Tư Thành ký nhận. Chứng cứ chặt chẽ chu đáo như thế khiến cho ông ta không còn đường chối cãi.
Mạc Anh Minh thật sự rất tò mò, rốt cuộc là người nào mà có khả năng điều tra được thứ tư liệu mật này. Chứng cứ xác thực như thế này nhất định là có nhân tài nào đó đã được cài bên cạnh ông ta. Nhưng … ai có khả năng làm việc này? Ai mà có thù hằn với ông ta lớn như vậy. Nhất quyết đẩy ông ta vào chỗ chết mới cam.
Bách Sanh yên lặng 1 lúc mới mở miệng nói với Mạc Anh Minh “Em nghĩ là em đã biết là ai.”
Mạc Anh Minh nhìn thấy bộ dạng chăm chú của hắn, cơ bản là hơi bất ngờ “Cậu biết là ai?”
Bách Sanh chỉ chậm rãi hút thuốc, không nhắc lại vấn đề vừa đề cập.
Mạc Anh Minh cũng không tiếp tục hỏi, đành nói sang chuyện khác “Đúng rồi, cậu phải cẩn thận với Doãn Thịnh. Hiện nay, Chu Tư Thành đã xảy ra chuyện. Hắn ta lại gấp gút hành động như thế, nhất định là muốn 1 lần cầm tiền trốn chạy. Lần này chúng ta không thể để hắn ta dễ dàng chạy thoát được.”
“Em biết rồi.” Bách Sanh miết đầu thuốc đang cháy xuống mặt bàn “Lần này, nếu như thật sự thành công, em muốn quay lại đội.”
Bách Sanh cười bất đắc dĩ “Không có gì, chỉ là em thiếu nợ 1 người quá nhiều, muốn bù đắp lại cho cô ấy thôi.”
Mạc Anh Minh đột nhiên cười lớn “Không thể tưởng được cậu lại là 1 tên tiểu tử giàu tình cảm. Tôi thật muốn biết cô bé đó rốt cuộc là người thế nào mới có thể khiến cho cậu là 1 người bất cần không sợ gì cả nay lại trở nên sợ ….” Mạc Anh Minh nói đến đây đột nhiên ngưng lại. Trong thời điểm thế này sao lại nói mấy chuyện không may thế.
Bách Sanh vỗ vai y tựa như không để tâm lắm vấn đề đó “Sợ chết sao, em quả thật đang rất sợ chết, sợ nhỡ như …” hắn không biết Tiểu Liêu mất đi hắn có thể sống tốt không. Nhưng ít nhất, là hắn không thể nào sống mà không có nó. Cho dù là chết, hắn cũng không nỡ.
Mặt Mạc Anh Minh tối sầm lại “Nói bậy bạ gì đó, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, trường hợp nào mà chưa thấy qua. Năm đó ở bên cạnh Đường Hữu Thiên, cậu cũng đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, việc hiện nay có là gì đâu.”
“Bây giờ có vướng bận.” Bách Sanh cười giễu cợt, chỉ có hắn là rõ hơn ai hết. 3 năm trước đao phong huyết vũ thế nào, hắn đều xong tới không ngần ngại. Khi đó hắn nghĩ bản thân đã thật sự mất đi Tiểu Liêu. Trong lòng không có chút vướng bận. Chết hay không cũng không quan trọng, bất quá sẽ được lưu danh trên bia mộ liệt sĩ. Cũng có thể để cho cha mẹ nhớ mãi về hắn. Nhưng hôm nay, có được càng nhiều lại càng không nỡ buông tay. Huống hồ, Tiểu Liêu bây giờ đã có thai. Nghĩ vậy, hắn không khỏi tự nói “Lần này, nhất định sẽ không có việc gì.”
Mạc Anh Minh tức giận cho hắn 1 quyền “Tên tiểu tử này chỉnh đốn lại cho tôi mau, xuất ra mấy thứ nhiệt huyết bất cần ra cho tôi. Chẳng phải chỉ là 1 tên Doãn Thịnh thôi sao, kế hoạch của chúng ta chu đáo không kẽ hở như thế, hắn làm sao thoát khỏi chứ.”
Bách Sanh nhìn thấy lửa giận trong mắt y, lần đầu nhìn thấy y tức giận như thế, nhịn không được bật cười “Đội trưởng Mạc, không phải anh sợ tụi em có chuyện gì lại phiền anh phải viết báo cáo chứ?”
“Được rồi, cậu không phải khiêu khích.” Mạc Anh Minh giơ chân hướng về phía Bách Sanh, Bách Sanh nhanh chân tránh đòn “Được rồi được rồi, em biết rồi. Em nhất định sẽ thực hiện không để còn trẻ mà phải đi đời đâu, em còn phải sống để gây thêm nhiều tai họa cho anh giải quyết nữa chứ.”
*
Tiểu Liêu về đến nhà, nhìn thấy Bách Sanh mặt mày đen thui ngồi trên sô pha. Trong tay đang cầm … hình như là báo cáo khám thai? Tiểu Liêu đột nhiên nhớ tới, hình như nó đã hoàn toàn quên bén chuyện này.
“Tại sao không nhận điện thoại?” Bách Sanh cố kiềm chế cơn giận, từ lúc nhận được cú điện thoại từ bệnh viện gọi tới, rồi nhận được cái phiếu xét nghiệm chết tiệt, hắn đã không ngừng gọi điện cho nó, sợ nó biết được kết quả sẽ chịu không nổi.
Tiểu Liêu nhìn thấy mây đen bao phủ cả 1 tầng áp suất. Trong lòng nó vốn rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng miễn cưỡng cười “Điện thoại chỉnh qua chế độ yên lặng, quên chỉnh lại nên không nghe thấy.”
Bách Sanh thấy hốc mắt nó đỏ như vừa khóc, lòng hắn như trùng xuống, kéo nó qua 2 tay vỗ về mặt nó. Giọng nói cũng dịu dàng đôi chút “Khóc sao?”
“Không có.” Tiểu Liêu nhếch môi cười, cười đến 2 mắt đều trở nên mơ hồ, nhìn Bách Sanh như tìm được thứ gì gần gũi lắm. Rốt cuộc nó không giả vờ được nữa. Nước mắt nhẫn nhịn nãy giờ bỗng trào ra. Nó không phải diễn viên, không giỏi che đậy cảm xúc của chính mình. Cả người cuối ngã trên đùi Bách Sanh khóc ròng rã, nước mắt theo tóc mai mà chảy ra.
Bách Sanh cuối người dịu dàng lau nước mắt nó “Ngoan, xảy ra chuyện gì rồi, nói cho anh biết?” Chẳng lẽ đã biết kết quả. Nhưng rõ ràng mấy người hộ lý nói với hắn là lúc có kết quả thì nó đã biến mất không thấy tâm hơi mà.
Tiểu Liêu vẫn cuối đầu, nước mắt tiếp tục chảy dài.
Bách Sanh đau lòng ôm chặt nó, từ trước giờ chưa từng thấy nó đau khổ như vậy. Nhìn thấy nó khóc, hắn còn đau hơn nó. Dụ dỗ không được, khuyên cũng không được. Tiểu Liêu cái gì cũng không chịu nói. Vẫn cứ khóc mãi. Nhìn lại phiếu xét nghiệm kế bên nghĩ là tốt nhất không nên cho nó xem. Bách Sanh rầu rĩ, rốt cuộc hắn nên làm thế nào mới đúng. Để nó không đau lòng, lại có thể lưỡng toàn kỳ mỹ.
Tiểu Liêu nằm trong ngực Bách Sanh mệt mỏi thiếp đi. Hắn nhìn thấy rõ sự bất an trong mắt nó, mày cau lại, đưa tay lên cẩn thận ôm nó về phòng.
Giấc ngủ hỗn loạn không yên, khi tỉnh lại Tiểu Liêu cảm thấy khó chịu. Đó là loại cảm giác không biết tiếp theo sẽ ra sao. Ngồi thất thần nhìn trần nhà, tấm màn cửa che khuất 1 phần ánh sáng bên ngoài khiến căn phòng thêm phần u ám. Tiểu Liêu với tay cầm di động nhìn xem. Hóa ra nó đã ngủ lâu như thế, giờ đã là 10 giờ đêm rồi. Bách Sanh cư nhiên lại không gọi nó dậy ăn cơm.
Tiểu Liêu lạnh run, đưa tay lấy áo khoác mặc vào người. Đi đến cửa thông qua 1 khe hở nhỏ nó nhìn thấy Bách Sanh đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi biết rồi, cứ như vậy mà làm đi … Bác sĩ Ngô, ông cố gắng giúp tôi…. Đúng, nói với cô ấy như vậy. Cô ấy nhất định đồng ý làm phẫu thuật … thứ sáu, tôi cùng cô ấy đến đó. Làm phiền ông rồi, bác sĩ Ngô.”
Tiểu Liêu dựa vào cửa, đưa tay sờ lên khóe mắt đã cạn khô nước mắt. Đã mất hết cảm giác rồi phải không? Tại sao nó có thể bình tĩnh như thế?
*
Hôm sau, Tiểu Liêu đi tìm Tiếu Nguyệt. Nó muốn biết rốt cuộc tại sao Tiếu Nguyệt lại nói những lời như thế với nó, nó nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi. Nó không cho rằng Tiếu Nguyệt có ý đồ bất chính gì, khi Tiếu Nguyệt nói những lời đó, biểu tình trên mặt cô ấy thế nào nó điều nhớ rõ.
Tiếu Nguyệt sống ở khu biệt thự cao cấp nằm ở thành đông. Tiểu Liêu hít sâu 1 cái, nhấn chuông cửa. Theo người hầu đi vào, nó thấy Tiếu Nguyệt đang mặc 1 bộ đồ ngủ bằng tơ màu trắng nằm trên giường. Sắc mặt vẫn không được tốt. Khi nhìn thấy nó rất vui vẻ đón tiếp. Không hề giống như người vừa hư thai.
Tiểu Liêu có hơi cảm thán. Tại sao đều là đàn bà, đều mang thai sắp làm mẹ. Nhưng khi nó biết Bách Sanh không cần đứa con của bọn họ, tâm trạng rất kích động. Mà Tiếu Nguyệt bây giờ lại không hề như thế …. Thế giới này, đúng thật là có nhiều việc nó không tài nào giải thích nổi.
“Tiểu Liêu.” Tiếu Nguyệt thấy nó ngẩng người đưa tay phất phất trước mặt nó.
Tiểu Liêu nhếch miệng cười “Tiếu Nguyệt … cậu …. mình …..”
“Cậu có gì cứ nói thẳng ra đi?” Tiếu Nguyệt nắm tay nó “Tiểu Liêu, cậu là bạn mình. Chuyện trước đây mình làm thật tình xin lỗi cậu. Bây giờ mình là thật lòng đối với cậu, sẽ không lừa dối cậu.”
“Thật không?” Tiểu Liêu im lặng vài giây, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Tiếu Nguyệt “Vinh Hưởng là ba mình.”
Tiếu Nguyệt quả nhiên là sửng sốt, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cô ngập ngừng nói “Cho nên cậu có việc muốn hỏi mình đúng không?”
Tiểu Liêu hơi khó chịu, nó không muốn nói dối. Cho nên lựa chọn yên lặng thừa nhận.
Tiếu Nguyệt mau chóng khôi phục sắc mặt, cười chua chát “Lúc đó, mình nói ông ấy đối với mình tốt lắm, giúp mình rất nhiều chuyện. Còn nói ra rất nhiều ưu điểm của ông ấy. Tất cả đều là nói thật.” Cô nắm chặt tay Tiểu Liêu trông có vẻ hơi khẩn trương, cười 1 cách yếu ớt “Nhưng có điều, đứa nhỏ không phải con ông ấy.”
Tiếu Nguyệt thu lại nụ cười, ánh mặt lại càng trở nên ảm đạm “Cậu nói ông ấy là ba cậu, giờ thì mình đã hiểu. Tại sao ông ấy đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện. Tại sao lại đột nhiên muốn giúp đỡ ba mình. Mình nghĩ, là vì lúc đó mình đã tổn thương cậu, đúng không?” Vị chua chát tràn ngập cả trái tim cô, ngay cả muốn tự lừa mình dối người cũng không khả năng.
“Khi đó, mình đã bi dồn vào chân tường. Ông ấy đột nhiên xuất hiện, cứ như 1 vị thần. Mình rất cảm kích ông ấy. Từ trước đến nay, không ai cho không ai cái gì. Nhưng không ngờ rất nhanh ông ấy đã muốn mình hồi báo. Ông bảo mình đến thân cận với 1 người tên Chu Tư Thành, muốn mình lấy được sự tín nhiệm từ hắn ta. Sau đó, lấy từ chỗ hắn ta 1 quyển sổ.”
“Không hiểu vì sao Chu Tư Thành lại rất tin tưởng mình, hắn ta hay nhìn mình ngẩn người. Có lẽ do mình giống người yêu đầu tiên của hắn ta. Tuy nhiên, người này cái gì cũng tốt, chỉ có ….” Tiếu Nguyệt dường như có gì khó nói. Rất lâu mới cố gắn mở miệng nói tiếp “Ở 1 phương diện khác, hắn ta lại có 1 đam mê quái ác, chính là cuồng ngược đãi.”
Nhìn bộ dạng ngây thơ của Tiểu Liêu, cô cũng không muốn để nó hiểu những thứ dơ bẩn như thế, chỉ nói tiếp 1 câu qua chuyện “Hắn ta ngoại trừ chuyện chăn gối, thì những mặt khác đều đối với mình rất tốt. Đứa bé là của hắn ta, lúc biết chuyện hắn ta rất vui, nhưng mình lại không thích.” Tiếu Nguyệt bỗng trở nên cực kỳ phẫn nộ mà đứng phắt dậy “Hơn nữa, đến khi mình biết hắn ta làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, mình càng không thích. Đứa bé này mình tuyệt đối không cần. Mình không yêu hắn ta, 1 chút cũng không. Đời này mình chỉ chấp nhận đứa bé của mình và người mình yêu mà thôi. Đứa nhỏ của người khác mình không cần.”
Tiểu Liêu nhìn thấy Tiếu Nguyệt bỗng nhiên kích động, nó thật kinh hãi. Nó cố gắng kìm lại trấn an cô “Tiểu Nguyệt, đứa bé chỉ còn nửa tháng nửa là chào đời.” cô ấy sao lại tàn nhẫn như thế, có thể trơ mắt nhìn đứa con của mình bị phá bỏ. Đứa bé hẳn đã thành hình, Tiểu Liêu đột nhiên rất muốn nôn. Bỗng cảm thấy mọi thứ trở nên thật ghê tởm.
Tiếu Nguyệt lấy lại bình tĩnh, nét mặt không lộ ra chút biểu tình gì “Tiểu Liêu, mình thật độc ác có đúng không? Mình thật hâm mộ cậu, trước kia là thiên kim tiểu thư của Dịch gia. Hâm mộ cậu là con của ông ấy.”
Tiểu Liêu kinh ngạc trừng mắt nhìn nó, Tiếu Nguyệt từ từ mở mắt ra nhìn nó “Kinh ngạc lắm phải không? Mình yêu ông ấy, cho nên mới vì ông ấy trả giá tất cả. 1 đứa bé thì có là gì. Khi mình biết những gì Chu Tư Thành đã làm với ông ấy. Mình bắt đầu hận hắn ta, cho dù mình biết Vinh Hưởng làm mọi thứ là vì vợ của ông ấy.” Bây giờ nghĩ lại tình yêu của cô thật hèn mọn, rõ ràng biết mình là quân cờ bị lợi dụng, lại vẫn chấp nhận yêu 1 cách cực đoan như thế. Rõ biết trong lòng ông ấy chẳng có 1 vị trí nào cho cô mà vẫn cố chấp.
Tiểu Liêu khiếp sợ đến không thốt nổi 1 câu. Không thể tin được người trước mặt là người bạn từng ngủ cùng phòng với mình 2 năm. Giờ phút này nó chỉ cảm thấy cô ấy thật xa lạ.
Tiếu Nguyệt dịu dàng sờ đầu nó “Tiểu Liêu, Chu Tư Thành là kẻ thù của hai người. Hắn hại mẹ cậu tinh thần rối loạn. Hại cậu lạc mất cha mẹ 20 năm. Mình giúp ba cậu trả thù, cậu biết hắn tận mắt nhìn con mình chỉ còn nửa tháng là chào đời biến thành 1 cái xác, bộ dạng trở nên thế nào không? Cậu nhìn thấy nhất định sẽ rất vui, Vinh Hưởng cũng sẽ rất vui, rốt cuộc ông ấy cũng được như mong muốn. Mình có thể giúp ông ấy báo thù, coi như là vì ông ấy mà trả giá, toàn tâm toàn ý yêu ông ấy.”
Tiểu Liêu cảm thấy hô hấp nhất thời hoảng loạn. Tiếu Nguyệt đã hoàn toàn biến thành 1 người khác. Những lời cô ta vừa nói ra làm nó khiếp sợ không thôi.
“Cậu biết không, Tiểu Liêu? Tên Chu Tư Thành đó có 1 đứa con trai, cậu ta có thể coi như là anh cùng mẹ khác cha với cậu. Cậu ta tên là Chu Cảnh Lan, cậu biết không?”
……..
Cuối cùng, Tiểu Liêu cũng ra khỏi khu biệt thự của Tiếu Nguyệt, nó dựa vào vách tường, chỉ cảm thấy não bộ trống rỗng.
Mẹ của nó đã từng trải qua những gì nó không dám tưởng tượng. Vinh Hưởng làm tất cả những việc này chỉ để báo thù. Nhất định là cực kỳ câm hận Chu Tư Thành. Tiếu Nguyệt thì lại cực đoan, cố chấp yêu mù quàng như thế. Còn nó, nó trong lòng Bách Sanh, rốt cuộc có vị trí như thế nào?
Tại sao hắn vẫn kiên quyết không muốn giữ đứa trẻ của bọn họ. Tiếu Nguyệt không yêu Chu Tư Thành, đến nỗi đứa bé chỉ còn nửa tháng mà cũng nhẫn tâm phá bỏ, vậy còn Bách Sanh? Chẳng lẽ Bách Sanh cũng không hề yêu nó….?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.