Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 41: Hạnh phúc




Bách Sanh đem người nào đó nhét vào trong xe, vẻ mặt bình tĩnh cảnh cáo “Dịch Tiểu Liêu, em thành thật 1 chút cho anh. Hôm nay em muốn cũng phải gả, không muốn cũng phải gả, bớt làm loạn thì tốt hơn.” Dù sao hắn cũng quá hiểu người trước mặt này. Đối với Dịch Tiểu Liêu không thể nhỏ nhẹ, từ tốn nói chuyện. Phải dùng bạo lực ép buộc. Nói chung trước hết đi đăng ký kết hôn rồi sau đó từ từ trừng trị.
Thật lâu sau Tiểu Liêu mới hoàn hồn, khí huyết nóng giận dâng lên đỏ cả mặt. Nó đưa tay lên vuốt mặt cho giảm bớt nhiệt, ánh mắt thì vẫn không quên hung hăng trừng Bách Sanh “Nói cưới là cưới sao, anh dựa vào cái gì ?”
“Dựa vào 3 năm trước em đã đồng ý.” Ánh mắt Bách Sanh nhanh chóng phóng đến chiếc nhẫn đang nằm trên tay nó. Nắm lấy tay nó, mặt cười vui vẻ “Vẫn còn đeo nè, em cũng không định nói gạt anh là đeo lâu cởi ra không được chứ?”
Tiểu Liêu vội rút tay lại, híp mắt cười nói “Là mang theo trả lại cho anh.” Nói xong lập tức tháo nhẫn trả lại cho Bách Sanh, không chút tiếc nuối.
“?!” Bách Sanh bực tức cầm nhẫn trong tay, đè ép huyệt thái dương của mình “Dịch Tiểu Liêu, không được làm loạn nữa. Nếu như em giận vì anh từng nói không cần con thì anh biết sai rồi. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng rời xa anh nữa, được không ?”
Bách Sanh đột nhiên hạ ngữ khí, có phần dịu dàng, vẻ mặt của Tiểu Liêu cũng lập tức thay đổi. Nó biết bản thân mình đang làm loạn, phải thật sự đường ai nấy đi, nó làm không được. Nhưng bản thân lại e sợ. Vạn nhất 2 người ở chung 1 chỗ, lại như trước đây. Nó không thể hiểu được tâm tư của Bách Sanh. Đến lúc đó chẳng phải lại cho nhau nhưng tổn thương nữa sao.
Bách Sanh thấy nó không nói lời nào, lại tiếp tục mềm giọng dụ dỗ “Trước đây anh xem nhẹ cảm nhận của em, chuyện của con lại không nói rõ với em, cũng không đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ chuyện này.” Đưa tay nắm lấy tay nó “Anh thừa nhận trước đây anh dùng cách không đúng, rất cực đoan. Ba năm nay anh suy nghĩ rất nhiều, cũng đã hiểu được 1 số vấn đề. Cho nên cho anh thêm cơ hội nữa, nha ?”
Tiểu Liêu cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay hắn, trong lòng không ngừng giãy giụa. Bách Sanh không để cho nó có thời gian suy xét, trực tiếp khởi động xe “Cục cưng cũng lớn vậy rồi, em muốn chúng không có ba thương sao ?”
Tiểu Liêu vội nắm lấy tay hắn đang phát động ô tô, do dự vài giây mới nói “Trà Xanh …. không biết nói .”
“…. Trà Xanh là cái gì ?” Bách Sanh có hơi không rõ
“Là con trai.”
“Tiểu Liêu, em cư nhiên đặt cho con trai anh cái tên khó nghe như vậy ?”
“….” Tiểu Liêu sửng sốt, câu này đại khái không phải trọng điểm nha.
1 lúc sau Bách Sanh mới phản ứng lại “Em nói, con không biết nói là ý gì ?” Vừa rồi quả thật hắn không xem xét đến phương diện này trên người Trà Xanh. Bây giờ nhớ lại, hình như bé không có mở miệng nói.
“…. Bác sĩ nói, trung tâm ngôn ngữ, phát triển chậm.” Thời điểm Tiểu Liêu nói chuyện này đầu không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt Bách Sanh.
Rất lâu sau, Bách Sanh cũng không mở miệng nói, Tiểu Liêu không biết trong lòng hắn đang nghĩ những gì. Hắn yên lặng như thế trong lòng nó lại càng lo lắng. Bách Sanh cầm lấy tay nó “Cho nên em không muốn đến tìm anh, em cho rằng anh trước đây không tiếp nhận con, bây giờ cũng vậy phải không ?” Trong lòng Bách Sanh rất khó chịu, 3 năm nay hắn ở trong lòng nó rốt cuộc là con người thế nào ? Hắn không khiến nó có cảm giác an toàn sao ?
“…. Xin lỗi …. Là em ích kỷ.” Tiểu Liêu cũng không biết còn có thể nói gì, có lẽ đến 1 ngày Trà Xanh phát hiện bé cùng những đứa trẻ khác không giống nhau, lúc đó bé có hận nó không?
Bách Sanh nhẹ thở dài “Lúc đó, khi quyết định bỏ đứa nhỏ, anh cũng đau khổ không thua em. Vẫn thường nằm mơ thấy sau này, chúng sẽ mất đi nơi này, nơi khác. Và lúc đó anh còn không biết có thể sống với em trọn nửa cuộc đời còn lại không ? Nên không muốn em mang theo 2 đứa bé như thế …. Bây giờ, nghĩ lại ông trời coi như không bạc đãi anh lắm. Trà Xanh chỉ mắc chứng ngôn ngữ chậm phát triển thôi, chứ không phải hoàn toàn gặp chướng ngại về ngôn ngữ. Chúng ta có thể từ từ trị liệu cho con, mà cho dù không trị được thì nó vẫn là con anh.”
Bách Sanh kéo vai nó lại ôm chặt nó vào lòng “Từ sau khi em bỏ anh đi, anh lại cảm thấy thật may mắn vì còn có con. Bởi vì có con chúng ta mãi mãi không thể chia cách, mãi mãi sẽ ràng buộc nhau, không xa nhau. Em thoát không khỏi anh đâu, phải làm mẹ của con anh, biết chưa ?”
Tiểu Liêu dựa vào vai hắn, an tâm nhắm mắt lại “Nhiều lời hay như vậy, sao trước đây không nói.” Đầu óc nó vốn đã không thông minh, hắn không nói thì làm sao nó đoán được chứ. Khi đó, khoảng cách trong lòng 2 người họ càng lúc càng xa, bỏ lỡ không ít những năm tháng vô ích.
“Trước đây, luôn lo sợ không thể mang lại cho em hạnh phúc, trong lòng lo lắng bất an không thôi. Đến khi em đi rồi anh mới biết, em quan trọng biết dường nào. Không có em bên anh, mọi thứ trên đời dường như vô nghĩa.”
Bách Sanh nắm lấy tay nó, đeo lại nhẫn vào tay “Đợi chút nữa chúng ta đi đổi cái mới, sau này không được tùy tiện tháo ra nữa.”
“Ờ.” Tiểu Liêu cuối đầu, hạnh phúc đến bất chợt khiến nó cảm giác có chút không thật. Mới trước đây thôi bọn họ vẫn còn người trời nam kẻ đất bắc. Giây trước còn nghi kỵ lẫn nhau, giờ lại cùng nhau hẹn ước đến già.
Tưởng Mạch cả người nổi đầy da gà, gõ gõ vào kính xe. Bách Sanh mặt đen lại hạ kính xuống “Có chuyện gì ?”
“Con sói mắt trắng như con, đưa cho con sổ hộ khẩu nè. Đàn ông bây giờ nhắc đến cưới vợ chỉ số thông minh giảm xuống thấp như vậy sao ? Không có sổ hộ khẩu con lấy gì đăng ký.” Tưởng Mạch tức giận ném sổ hộ khẩu vào, quay quắc bỏ đi.
Bách Sanh nhận lấy sổ hộ khẩu, Tiểu Liêu thắt dây an toàn, ngồi chờ hắn lái xe đi. Mà đợi hồi lâu không thấy người bên cạnh có phản ứng gì, mới khẽ gọi “ … Bách Sanh.”
Bách Sanh nhìn nó, môi lộ ra nụ cười sáng lạng nhất “Tiểu Liêu, đến đây để anh hôn.”
“…..” Lưu manh.
*
Việc đăng ký của 2 người coi như tương đối thuận lợi, Tiểu Liêu phối hợp hơn so với tưởng tượng của hắn, không làm ra hành động gì kinh người trước mặt quần chúng. Đăng ký xong, Bách Sanh trở ra còn cảm thấy tâm hồn lâng lâng, thế này có phải bọn họ đã thành vợ chồng hợp pháp không ? Đưa mắt nhìn người bên cạnh, hắn vòng tay ôm lấy cổ nó, ghé vào bên tai nói “Dịch Tiểu Liêu, em thật sự thành vợ anh rồi sao ?”
Tiểu Liêu không trả lời hắn, chẳng lẽ Bách Sanh 3 năm nay đã bị nó làm cho ngu ngốc rồi. Trí nhớ tuột dốc, mới đăng ký mà giờ như mất trí mà hỏi lại.
“Không nghĩ đến đăng ký lại đơn giản như vậy, lại còn tiện lợi nữa chứ.” Bách Sanh cầm tờ hôn thú cảm thán.
Tiểu Liêu quyệt miệng nói lầm bầm “…. Là quá tiện còn gì.” khó có thể phát hiện kết hôn lại đơn giản, tiện lợi, còn gì nữa không ? Hứ ….
Bách Sanh nghe câu này sắc mặt đột biến, hắn nói “đơn giản”, “tiện lợi” chỉ là cảm thán thuần túy thôi nha. Tại sao qua miệng nó lại như không còn ý như vậy nữa, hắn trừng mắt nhìn nó “Sao vậy, muốn đổi ý hả, vô dụng thôi.”
“……”
“Giấy trắng mực đen, em đã ký tên. Có hiệu lực pháp lực. Em bây giờ chính là bà xã của anh.”
“Em bị ép cưới.” Tiểu Liêu liếc xéo hắn, bộ dạng như thật sự chịu oan ức lắm. Nghĩ lại oan ức chứ còn gì nữa, không có màn cầu hôn đầy kinh ngạc, không có hoa tươi, không có quỳ xuống, cái gì cũng không có. Quả nhiên phụ nữ sinh con rồi, đãi ngộ không giống con gái mà.
“….” Bách Sanh bị nghẹn họng, hình như quả thật là hắn ép nó tới “Anh mặc kệ, coi như là gả rồi.” nhìn thấy cảm xúc trên mặt người nào đó suy sụp, Bách Sanh cảm thấy bị đả kích “Nè, không phải em thật hối hận chứ.”
“Ờ.” Không hối hận được sao, sớm biết phải treo giá cao, hắn không cầu 10 hay 8 lần sẽ không chấp nhận.
Sắc mặt Bách Sanh tối sầm lại, cắn răng nói ra 1 câu “Hối hận cũng không được, đời này anh chỉ đi cục dân chính 1 lần. Sau này giấy chứng hôn là do anh giữ.”
“….” Nhìn tờ giấy màu hồng trên tay bị Bách Sanh cướp mất, trơ mắt nhìn người nào đó thở phì phò đi phía trước. Thế này ….. bộ có ai muốn bắt hắn sao …. làm gì đi không thèm ngó ra sau chứ.
“Còn nữa …” Bách Sanh nghĩ gì đó mới quay lại nói lớn với nó “Bắt đầu từ bây giờ, giấy tờ của em, đều do anh bảo quản.”
“….” Cứ coi như nó hiểu lời hắn đi, mấy cái dịu dàng ôn nhu của tên Bách Sanh này trước khi đăng ký đều là gạt người ta. Cái gì mà “anh biết sai rồi” , nhìn coi biểu hiện sau khi xong việc kìa. Toàn bộ đều là vì tờ giấy kia, chờ xong sẽ tính sổ với nó hết.
Tiểu Liêu xoa xoa eo, đứng phía sau hắn, đằng hắng 1 cái rồi la lớn “DỊCH BÁCH SANH, ANH LÀ TÊN LỪA GẠT, EM PHẢI LY HÔN.”
Bách Sanh đi đến trước cửa xe mình xoay người cười 1 cái, mới nói với nó “Ly hôn hả, kiếp sau đi.”
“Còn có kiếp sau hả, anh cái TÊN KHỐN NẠN này.” Tiểu Liêu chỉ thiếu chút là chưa lột giầy ra ném, nhìn xuống giầy mình, thiệt tốn hơi thừa sức, thôi nhịn nhịn nó nhịn tên này.
Bách Sanh dựa ở cửa xe cười lớn, tâm tình cực tốt. Nhìn thấy người nào đó xù lông giận dữ, trong lòng thầm nghĩ, quá tốt rồi Dịch Tiểu Liêu thật sự đã trở lại.
*
Buổi chiều Bách Sanh quay lại cảnh đội, Tiểu Liêu cùng Tưởng Mạch và 2 đứa nhỏ đến nhà Vinh Hưởng.
Khi Tưởng Mạch nhìn thấy Vinh Nhung thì hốc mắt liền đỏ lên, lôi kéo Vinh Nhung đang hống hét, Vinh Nhung thì vẫn không nhớ ra bà, nhưng lại không có biểu hiện bài xích, có lẽ vì thái độ của Tưởng Mạch tương đối dịu dàng. Từ lúc gặp mặt không có biểu hiện gì quá khích. Chỉ thấp giọng nói rằng muốn đến đây làm bạn với bà.
Nhìn Vinh Nhung mỉm cười nhìn bà, Tưởng Mạch cảm giác nghẹn ngào “Nha đầu chết tiệt, tại sao mình không nghĩ đến Vinh Hưởng đem giấu cậu đi. Nhất định ông ta sợ Chu Tư Thành làm phiền cậu nhưng mà cũng đâu nhất thiết dấu cả mình.”
Tiểu Liêu ngồi 1 bên, Trà Xanh và Quả Cam đang chơi với Mao Mao trong sân. Tiểu Liêu yên lặng nghe những lời Tưởng Mạch nói với Vinh Nhung. Những việc này, trước giờ nó chưa nghe ai nói qua. 3 năm nay, Vinh Hưởng cũng không có nhắc, tựa như đối với những việc trước đây, ông tuyệt không muốn nhớ đến.
“Tuy Dịch Phong cũng không tán thành những phương pháp mà lúc đó Vinh Hưởng sử dụng, có đều bọn mình lại không phải người trong cuộc. Khi biết cậu xảy ra chuyện, bọn mình đã cho rất nhiều người tìm kiếm cậu. Đến khi có tin tức thì đến nơi lại không thấy bóng dáng cậu đâu.”
Tưởng Mạch tự lầm bầm nhớ lại năm đó, nét mặt như chăm chú hòa vào thời khắc lúc đó “Lúc không tìm được Tiểu Liêu, cha chồng mình đã dùng rất nhiều cách mới tìm được con bé. Bọn mình lại không dám lộ ra sợ Chu Tư Thành lại kiếm chuyện gây bất lợi. Nếu như mình biết, Vinh Hưởng đem giấu cậu ở nơi này, mình sẽ đem Tiểu Liêu đến cho cậu, như vậy, 2 mẹ con không phải chia cắt 20 năm. Cậu cũng sẽ không biến thành như vậy.”
Tiểu Liêu nhìn thấy Vinh Nhung vẫn bất động thanh sắc như pho tượng, cứ như là những lời vừa rồi 1 chút cũng không lọt vào tay bà. Nó kéo lấy cánh tay Tưởng Mạch “Dì Mạch, cảm ơn dì.”
“Nha đầu ngốc, là dì và chú Dịch con ích kỷ, biết rõ ba con là ai nhưng lại không giao con cho ông ấy.” Tưởng Mạch hít sâu thở ra 1 cái, cười khổ “Năm đó, ông ấy làm rất nhiều chuyện tổn thương đến mẹ con, dì có phần ghét ông ấy. Dì cảm thấy ông ấy không thật lòng với mẹ con. Cho nên, không yên tâm ….. giao con cho ông ấy.” Tình yêu xuất phát từ hận thù, có thể khiến người khác tin đó là thật lòng sao ? Nhưng mắt thấy những việc Vinh Hưởng làm với Vinh Nhung cho đến bây giờ, có thể tin phần nào ông ấy thật lòng yêu bà ấy. Tưởng Mạch giờ chỉ biết thầm thở dài, cái này chính là tạo hóa trêu người.
“Dì Mạch.” Tiểu Liêu siết chặt cánh tay bà “Tất cả đều qua rồi, mẹ nhìn thấy dì sẽ rất vui.”
Tưởng Mạch nhìn lại Vinh Nhung, 2 hàng nước mắt khó kiềm mà tuôn ra, vội nâng tay lau đi “Ừa, dì rãnh sẽ đến thăm bà ấy, trước đây bà ấy luôn thích ở cùng với dì, 2 người sẽ không cô đơn.” Tưởng Mạch đưa tay cầm lấy tay Tiểu Liêu “Kết cục thế này, cũng có thể xem là tốt nhất rồi. Ít nhất bà ấy có thể sống cùng với ba con. 1 người phụ nữ cả đời chỉ cầu như thế thôi, chính là cùng người mình yêu sống bên nhau cả đời.”
Tiểu Liêu yên lặng nhìn Vinh Nhung, Vinh Nhung vẫn như thế, bộ dạng bình tĩnh dịu dàng không nói gì. Tiểu Liêu nghĩ, đúng thế …. Có lẽ kết cục thế này chính là điều mà bà từng hy vọng.
Vinh Nhung đối với ai cũng cùng 1 bộ dạng, nhưng đặc biệt đối với Vinh Hưởng luôn là bộ dáng 1 cô gái nhỏ. Sẽ nói chuyện với ông, làm nũng với ông, lại còn cáu kỉnh nữa. Dường như trong thế giới của bà chỉ có duy 1 người là Vinh Hưởng.
Vinh Nhung đối với Tiểu Liêu giờ không còn gao gắt, đôi khi sẽ nhìn nó cười nhưng vẫn rất ít khi nói chuyện với nó. Cho dù có nói cũng sẽ lạc hướng, 2 câu chuyện sẽ không ăn khớp nhau, vấn đề không rõ ràng. Nhưng nó không ngại, nó cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện nay. Tìm được cha mẹ thất lạc nhiều năm, còn có 2 cục cưng, còn có người yêu thương nhất làm nô dịch cả đời. Mặc kệ là quá khứ đã mất đi những gì, nhưng bây giờ coi như nó đã lấy lại toàn bộ.
*
Buổi tối đó, Bách Sanh nói chuyện với Vinh Hưởng suốt 2 tiếng, ông mới đồng ý để Bách Sanh mang Tiểu Liêu về Dịch gia.
Quả Cam và Trà Xanh cũng rất nhanh thích ứng với hoàn cảnh mới, bị Tưởng Mạch và Dịch Phong kéo vào phòng khách chơi đùa rất vui vẻ. Dịch Phong còn cởi bỏ cả bộ dạng nghiêm túc hàng ngày mà quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho cháu cưỡi. Tiểu Liêu thấy thế cằm thiếu chút rớt xuống đất. Phải nói là Dịch Phong ngay cả khi Thiên Bắc còn nhỏ cũng chưa từng cưng chiều như vậy. Thì ra cũng có chuyện như thế này sao ?
Cả nhà vui vẻ chơi đùa, hòa thuận hạnh phúc, Bách Sanh cũng rất nhanh thân quen với các con. Trà Xanh tuy là không nói chuyện, nhưng lại đặc biệt dính lấy Bách Sanh. Luôn tròn xoe mắt nhìn chầm chầm hắn. Còn Quả Cam thì đưa cái robic mà Tiểu Liêu xoay quài không thành cho Bách Sanh. Hắn chỉ xoay xoay 2 cái lập tức hoàn thành. Quả Cam vỗ bàn tay nhỏ kêu bốp bốp hoan hô “Ba ba thật lợi hại.”
Tiểu Liêu mặc kể 2 đứa nhỏ vô lương tâm nào đó, mới có 1 ngày liền ba ba cái này, ba ba cái kia, kêu nghe thuận tai đến thế. Nó 1 mình đi lên lầu, thu dọn hành lý cho 2 tiểu tử kia. Lúc đang trải giường lại, thì bất ngờ bị ai đó ôm chặt thắt lưng từ phía sau. Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người ai kia, cười nói “Không tiếp, em đang bận.”
Tiểu Liêu đang quỳ trải cho xong ga giường, thì Bách Sanh thuận thế ghì hẳn nó xuống giường. Môi dán vào sau gáy từ từ hôn lên “Chúng ta có việc khác còn gấp hơn.”
“… Việc gì gấp ?” Tiểu Liêu luống buống bắt lấy đôi bàn tay đang làm loạn trên người.
“Động phòng.”
Tiểu Liêu xoay người lại đối mặt với người phía trên, vòng tay ra sau gáy hắn, nhẹ nhàng nói “Bách Sanh, em rất nhớ anh, rất nhớ.”
“Anh cũng nhớ em.” Bách Sanh vuốt thuận theo sợi tóc nó, nét mặt thân thuộc này, nụ cười khắc sâu trong tâm khảm hắn, mỗi bộ dạng đều là thứ hắn yêu đến tận xương tủy. Hắn cuối xuống hôn cánh môi nó, hấp thụ thật sâu hương vị thuộc riêng về nó. Bách Sanh thuận thế thăm dò sâu trong miệng nó, tại sao con người nó vẫn chẫm chạp thế, luôn phản ứng chậm chạp. Nhưng lúc nào cũng như khơi mào được mọi tình cảm mãnh liệt nhất trong con người hắn. Bách Sanh hơi mất khống chế hôn nó thật sâu, hai tay cũng không yên phận mà di chuyển trên người nó. Tiểu Liêu bị hắn khiêu khích đến cả người nóng lên, đầu thoáng nhìn qua bên cạnh lập tức 1 cước đá thẳng Bách Sanh xuống giường.
Bách Sanh tức giận xoa đầu “Tiểu Liêu, em lại lên cơn gì ?”
“Ba ba, 2 người đang đánh nhau hả ?” Quả Cam miệng ngậm kẹo que, tay còn ôm gấu bông đứng trước cửa phòng, bộ dạng thật hiếu kỳ nhìn Bách Sanh đang tức giận ngồi trên đất.
“….” Bách Sanh đột nhiên cảm giác …. kết hôn không phải là bắt đầu của hạnh phúc …. Hình như …. Chính xác phải nói là bắt đầu bị giày vò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.