Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 172: Gặp mặt




Huyên Hải Đường mặc một thân áo xanh màu lông chim, trêи đầu còn cài trâm ngọc, chỉ nhìn quần áo thì giống một du hiệp phóng đáng bừa bãi của Trường An, nhưng sống lưng thẳng tắp cùng đôi mắt lơ đãng nhìn cũng mang theo sắc bén kia vẫn khác biệt so với những du hiệp đeo bội đao cưỡi ngựa khác.
Hắn nhìn thấy Triệu Phác Chân thì hành lễ hỏi: “Muội muội muốn đi nơi nào chơi?” Một tiếng muội muội này hắn gọi thật là tự nhiên, giống như hắn thật sự cùng nàng lớn lên bên nhau từ nhỏ vậy.
Triệu Phác Chân hỏi: “Huyên đại ca mấy ngày nay ở Trường An có biết chỗ nào chơi vui không?”
Huyên Hải Đường gật gật đầu nói: “Nơi này không phồn hoa và nhiều chỗ ăn chơi như Lạc Dương nhưng vẫn có không ít chỗ thú vị. Có điều những nơi đó người nhiều quá, không thích hợp cho muội muội đi, bên này phụ nhân ít ra đường, nam nhân nhàn tản lại quá nhiều, không giống trong kinh. Nếu muội muội muốn đi chơi thì ta kiến nghị đến Vọng Hải Lâu của nhà chúng ta chơi, đó là sản nghiệp nhà chúng ta, sẽ có một ghế lô lớn nhất để dành cho muội. Nơi đó có cảnh sắc tốt nhất, có thể thấy bờ sông, lại gọi vài món tinh xảo, sau đó xem kịch. Ở đó có hí kịch, xiếc ảo thuật, thuyết thư, xướng khúc, muội muội có thể ở đó chơi một ngày, sau đó muốn mua cái gì chỉ cần nói một tiếng thì sẽ có người mang hàng đến tận nơi cho muội chọn, cũng đỡ cho muội phải đi lại khắp nơi.”
Triệu Phác Chân gật gật đầu, lại nhìn hắn một cái: “Huyên đại ca có quen với cuộc sống ở đây chưa? Việc này có làm chậm trễ sinh ý bên kia không?”
Huyên Hải Đường cười nói: “Muội muội không cần nhọc lòng, cha còn cường tráng, thủ hạ cũng có không ít người có khả năng, ví dụ như cái người tên Thạch Đầu kia. Hắn chính là kẻ tàn nhẫn không muốn sống, rất lợi hại. Muội cứ yên tâm, ta ở Trường An cũng có một khoản sinh ý phải làm. Trừ trước cha vẫn luôn nhắc mãi về việc sinh ý ở phía bắc không có người đáng tin cậy nắm giữ, dễ dàng đắc tội quyền quý, bởi vậy công việc làm ăn ở phía bắc này chúng ta vẫn luôn làm nho nhỏ, không dám phô trương. Hiện giờ ta đến đây thì đã tốt hơn nhiều, đám chưởng quầy đều nháo lên muốn đến bái kiến, ta phải từ chối hết đó.”
Triệu Phác Chân thấy hắn lưu loát rộng rãi, cùng với bộ dáng tối tăm lúc trước có chút thay đổi thì hơi hơi có chút ngoài ý muốn, lại cười hỏi: “Huynh ở Trường An có nhìn thấy huynh đệ Công Tôn tiên sinh không?”
Huyên Hải Đường lắc đầu: “Vương gia hẳn là có an bài khác, Vương gia có kế hoạch riêng, hẳn là sớm muộn gì chúng ta cũng gặp lại.”
Triệu Phác Chân nghe hắn nói lời này khác với lúc trước, cũng hiểu biết hơn thì trong lòng âm thầm kinh ngạc. Nhưng nàng vẫn còn canh cánh việc của mình nên cũng không nghĩ nhiều, cùng Huyên Hải Đường định thời gian rồi tự trở về trong viện.
Mấy ngày nay Lý Tri Mân hẳn là vô cùng bận rộn, lúc nào cũng ở thư phòng, có đôi khi trắng đêm không về, chỉ để Văn Đồng đến báo một tiếng. Đại khái hắn cũng đoán được mình sẽ bận thế nên mới để Huyên Hải Đường bồi nàng đi ra ngoài đi dạo. Nhưng dù thế nàng cũng ra ngoài dưới dự bảo vệ nghiêm ngặt của hắn.
Ứng phu nhân nôn nóng khó ngủ, nhưng một ngày này lại nghe thấy Ứng Vô Cữu vào báo: “Mẫu thân, bên kia thả ra một con diều, còn cắt đứt, ta đã để người đem nhặt đến đây, hôm nay gió lớn, chắc là người bên kia cũng tìm cơ hội, cắt để diều bay xa. Vất vả lắm ta mới cho người lấy về đường, lại tránh tai mắt của mọi người nên dùng mũi tên bắn xuống dưới.”
Ứng phu nhân vừa mừng vừa sợ, vội hỏi: “Là quả đào, hay là như ý?”
Biểu tình trêи mặt Ứng Vô Cữu lại có chút ngạc nhiên: “Không phải quả đào, cũng không phải như ý.”
Ứng Vô Cữu đem con diều kia cầm tới, lại là một con dơi bình thường: “Bên trong đúng là có một phong thư.”
Ứng phu nhân mở ra nhìn nhìn, bên trong quả nhiên là cùng dạng mật mã, bà suy nghĩ rồi cười: “Nếu là quả thực là quả đào, ta còn hoài nghi có thể do Tần Vương dựng nên. Nàng rốt cuộc cũng phải vì nghĩ cho hài tử, sao vừa nhìn thấy một phong thư đã tin ta chứ —— nhưng điều này chứng tỏ nàng quả nhiên không muốn ở lại chỗ này, làm một con chim trong lồng vàng.”
Ứng Vô Cữu nhịn không được hỏi: “Tin viết cái gì?”
Ứng phu nhân nói: “Nàng muốn gặp mặt nói, ngày kia ở Vọng Hải Lâu.”
Thời tiết ấm áp, mặt trời chiếu lên da thịt, thậm chí đã hơi hơi có chút nóng. Triệu Phác Chân ngồi ở trong ghế lô của Vọng Hải Lâu, quả nhiên cảm nhận được bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị, có những màn biểu diễn cực kỳ đặc sắc. Hơn nữa để săn sóc cho vị “phu nhân” đến từ phía Nam này mà thập chí còn chuẩn bị cả món ăn Quảng Đông, nghe nói ngay cả gà cũng là từ phía nam mang đến đây, quả nhiên không giống gà phía Bắc, vô cùng tươi mới mềm mại.
Trêи lầu có phòng vây lan can có thể nhìn xuống sân khấu kịch ở bên dưới, xung quanh còn có màn che, người bên trong có thể dựa vào lan can mà thưởng thức kịch, hoặc nghỉ ngơi mà không bị người ngoài quấy rầy.
Triệu Phác Chân nhìn diễn trong chốc lát thì Huyên Hải Đường liền cười, đi đến hỏi: “Theo muội muội yêu cầu, mấy cửa hàng hẹn làm quần áo đã đến, chỉ là nhà chúng ta cũng có vài cửa hàng quần áo, sao lại phải đặt chỗ khác?”
Triệu Phác Chân nói: “Đám mụ mụ nói hoa văn của mấy nhà này mới mẻ, trang phục cũng cực kỳ xuất sắc, nên ta muốn xem xem thế nào.”
Nữ nhân vĩnh viễn có hứng thú lớn đối với quần áo của bản thân, Huyên Hải Đường đã từng thấy Bạch Anh cùng Bạch phu nhân ở trong tiệm vải cả một ngày vì thế cũng hiểu, cười cười đi gọi người đến. Sau đó hắn cho người đưa đến hai cái gương cao đến nói: “Cái này để muội muội thử quần áo.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Phác Chân nhìn thấy gương lớn như thế, chiếu lại rất rõ ràng, vì thế vô cùng mới lạ, nhìn nhìn trong chốc lát liền thấy có người báo: “Người của Nghê Thường phường đến.”
Vì phải thử quần áo nên Huyên Hải Đường tự nhiên tránh ra, hắn cười rồi nói với Triệu Phác Chân: “Vậy muội muội chậm rãi chọn đồ, ta ở cách vách, có việc gì cứ gọi ta.”
Lúc hắn đi ra thấy hai vũ già cùng mấy tiểu nha đầu ôm tay nải tràn đầy vài vóc tiến vào. Trong đó có một phụ nhân nhìn hắn một cái, trêи khuôn mặt tái nhợt vì bôi quá nhiều bột nước của bà ta là một đôi mắt sáng ngời không thích hợp. Bà ta nhìn hắn khiến trực giác của dã thú trong người hắn dâng lên, đi đến sau cửa còn dừng chốc lát, nghe được bên trong bắt đầu thử quần áo thì mới yên tâm. Các cửa trong lâu đều có người canh gác, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn, hắn chỉ làm bộ lơ đãng hỏi Văn Đồng canh giữ ở cửa: “Hôm nay Hoàn nhi cô nương sao không bồi phu nhân tới? Bên cạnh không có một người thì chẳng nhẽ để phu nhân tự thử quần áo sao?”
Văn Đồng cười nói: “Hoàn nhi cô nương vốn cũng muốn tới, nhưng sáng sớm nay không hiểu sao nàng đột nhiên đau bụng, phu nhân liền để nàng ở nhà. Chúng ta cũng muốn để người khác đi hầu hạ phu nhân nhưng ngài cũng biết, người hầu trong vườn vốn đã thiếu, phu nhân lại không thích dùng người không quen thuộc, thay quần áo đã có người của cửa hàng hầu hạ vì thế phu nhân nói không cần mang theo người. Ta cũng không lay chuyển được nàng, hơn nữa kể cả Cao phu nhân cũng vì có thai nên không tiện ra cửa. Phu nhân nhà chúng ta chính là người không thích hưng sư động chúng.”
Ánh mắt Huyên Hải Đường chớp động, không tiếp tục nói chuyện.
Bên trong cứ thử bộ này tiếp bộ khác, một иɦũ ɦσα già cười nói: “Cái này màu sắc và hoa văn tươi sáng, phu nhân lại trắng ngần, rất hợp. Nhưng nếu ngài không thích thì chúng ta còn mấy bộ màu sắc trầm ổn hơn.”
Người lúc này đang thay quần áo lại là một tiểu nha đầu, nàng ta đứng trước gương, tập trung với công việc thay quần áo của mình.
Triệu Phác Chân cùng Ứng phu nhân ngồi mặt đối mặt, biểu tình ngưng trọng: “Phu nhân…… Những gì ghi trong thư đều là thật sao?”
Ứng phu nhân lúc này giương mắt nhìn Triệu Phác Chân, vành mắt đã hồng: “Ta vẫn luôn cho rằng nữ nhi của ta ở Thượng Quan gia, hết thảy vinh quang đều ở trêи người nàng. Lúc gặp được con ở Phạm Dương, ta đã nghĩ hóa ra nữ nhi của ta đã lớn thế này, chẳng cần nghiệm chứng gì, chỉ nhìn dung mạo đã có thể biết con là nữ nhi của ta! Giống như lão cẩu Thượng Quan Khiêm kia chỉ cần gặp con một lần cũng đã biết con mới là nữ nhi chân chính của Thượng Quan gia! Con và ta thời trẻ giống nhau như đúc! Chỉ hận là dung mạo ta đã không còn, nếu không thì chẳng cần gì phải cố sức tìm chứng cứ!”
“Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, ta muốn hỏi con có muốn rời khỏi Tần Vương không?” Ứng phu nhân nhanh chóng hỏi: “Ta biết con đã sinh hài tử cho hắn, nhưng nếu con nguyện ý ta có thể ngầm cho người mang Thượng Quan Quân đi, giam cầm ở chỗ khác, lại áp chế Thượng Quan gia nhận con về, để con ở Trường An, chờ sau khi nghiệp lớn thành, sẽ khôi phục thân phận cho con……”
“Phu nhân để Thượng Quan gia nhận ta về, vậy là đã nắm chắc việc ta sinh hài tử cho Tần Vương đúng không? Nhưng việc này cũng không có lợi cho phu nhân, rốt cuộc ngài là người đã chết, làm thế này quá mạo hiểm.” Sắc mặt Triệu Phác Chân bình tĩnh, đánh gãy lời Ứng phu nhân nói: “Lúc trước Thượng Quan Lân nhận ra ta, nhưng Thượng Quan gia vẫn từ bỏ một cung tì của vị nhàn vương không được sủng ái là ta, mà lựa chọn nâng đỡ Thượng Quan Quân rất có khả năng sẽ trở thành Thái Tử Phi. Đó là bởi vì Thượng Quan Quân càng có giá trị lợi dụng hơn. Hôm nay phu nhân cùng Thượng Quan gia lại lần nữa đem ta nhận về, giam cầm Thượng Quan Quân, là bởi vì Thượng Quan gia cần đích trưởng tử này, vì thế lại cho ta một thân phận nữ nhi, để ta về chỗ cũ.”
“Từ đầu tới đuôi, ta cùng Thượng Quan Quân đều chỉ là một công cụ mà thôi. Nếu so sánh ra thì Thượng Quan Quân cũng thực không dễ dàng. Nàng lấy tài hoa của mình để chứng minh nàng hữu dụng với Thượng Quan nhất tộc nhưng tất cả những mưu tính lâu nay lại sắp xuôi theo dòng nước chảy hết.”
“Cho dù là Thượng Quan gia hay Tần Vương hoặc phu nhân có từng chân chính nhìn Triệu Phác Chân như một người độc lập chưa? Ta không phải đích trưởng nữ hoặc là mẫu thân của trưởng tử của Tần Vương.” Giọng Triệu Phác Chân run nhè nhẹ, mấy ngày nay nàng đã nghĩ rất nhiều: “Ta ái mộ Tần Vương, nhưng cũng không có biện pháp chấp nhận bản thân chỉ là một quân cờ của ngài ấy mới có thể ở bên cạnh ngài ấy. Tương tự, ta không muốn trở lại Thượng Quan gia, trở thành công cụ để toàn bộ Thượng Quan tộc truy đuổi danh lợi. Khi bọn họ lựa chọn Thượng Quan Quân thì nàng chính là nữ nhi của bọn họ. Lúc Tần Vương cưới nàng cũng vì nàng là nữ nhi Thượng Quan gia. Mà lúc này nếu nói với ngài ấy rằng Thượng Quan gia đích trưởng nữ thật khéo lại chính là một Triệu Phác Chân đã sinh trưởng tử cho ngài ấy, sau đó tất cả mọi người đều vui mừng, đem một Vương Phi gương mặt mơ hồ đổi thành ta…… Xin hỏi người như thế thì là ai mà chẳng được? Mọi thứ đều chỉ là lợi dụng, Thượng Quan Quân vận khí tốt, bị ngộ nhận là Thượng Quan gia nữ nhi, vì thế mới có hôm nay. Mà ta vận khí tốt, sinh đích trưởng tử, có giá trị lợi dụng, cho nên hẳn là nên được khôi phục thân phận.”
“Nhưng ai có thể thiệt tình coi ta như nữ nhi mà yêu thương? Ai có thể chân chính để ý con người của ta?” Một hàng nước mắt rơi xuống, trêи mặt Triệu Phác Chân vẫn lạnh băng quật cường: “Phu nhân, nếu ngài cảm thấy Triệu Phác Chân chỉ có biến thành Tần Vương phi, trở lại Thượng Quan nhất tộc, mới là nữ nhi của ngài thì thực xin lỗi ta không làm được. Ta tình nguyện không biết cha mẹ là ai nhưng vẫn muốn biết ý nghĩa sinh tồn của mình trêи đời này là gì. Ta là một người độc lập, chứ không phải con gái của ai, Vương Phi của ai, không phụ thuộc vào ai, ta là chính ta.”
Ứng phu nhân nhìn Triệu Phác Chân, bỗng nhiên tiến lên ôm nàng, nước mắt rơi xuống: “Quả nhiên là nữ nhi của ta —— ta làm sao nguyện ý để con về Thượng Quan tộc chứ? Ta sớm đã cùng bọn họ quyết liệt, chỉ vì Lân nhi, ca ca con…… Con chớ có trách ta, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta nghĩ nếu con thích Tần Vương thì ta cũng không ngại cùng Thượng Quan gia thương lượng, cho con một vị trí thích hợp nhất. Nhưng nếu con không cần thì ta nguyện ý mang con rời đi, hai mẹ con chúng ta cùng ở một chỗ!”
“Nhưng con thực sự bỏ được Vương gia sao?”
Khuôn mặt Triệu Phác Chân tái nhợt, môi hơi hơi run lên: “Ta cần chút thời gian để suy nghĩ, nhưng hiện tại ta rất rõ ràng mình không muốn trở thành một kẻ phụ thuộc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.