Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 28: Lam tranh




Rốt cuộc vẫn là trưởng tử của mình, việc tuyển phi còn có thể kéo dài. Thái Tử cũng chưa phong phi nên không phải vội, nhưng cung nữ thị tẩm thì lại không thể kéo dài nữa.
Biết mình đã ban cho nhi tử bốn cung nữ rồi nên trong lòng nhanh chóng ra quyết định, đem những người thành thật yếu đuối, nhan sắc thường thường lúc trước đều lau sạch, lại đem Lam Tranh đang hầu hạ bên người phái đến Tần Vương phủ.
“Ngươi ở bên người ta hầu hạ, cũng coi như là nhìn Vương gia lớn lên. Hiện giờ Vương gia cũng lớn, có chủ ý của chính mình, Nguyễn mụ mụ ta biết, tính tình nàng mềm mại, quản không được những kẻ có chút lòng bên cạnh. Ngươi là người nhất quá lại hiểu chuyện, để bên cạnh Vương gia quản thúc thêm một hai, còn về danh phận thì chờ Vương phi vào cửa thì sẽ không thiếu phần ngươi.”
Lam Tranh vốn là người đắc dụng của Đậu Hoàng Hậu, diện mạo cũng tính xuất sắc, lại thập phần thận trọng khiến Đậu Hoàng Hậu rất là bớt lo. Từ những việc vặt vãnh trong cung, đến những đồ vật nhỏ trong Trường Nhạc Cung nàng ta đều nhớ rõ ràng mạch để nhắc nhở Đậu Hoàng Hậu. Ở trong cung nàng cũng có nhân duyên tốt, làm việc luôn thỏa đáng chu đáo, mọi người từ trêи xuống dưới đều gọi nàng một tiếng Lam tỷ tỷ. Tuổi nàng đã hơi lớn, đã hai mươi, lớn hơn Lý Tri Mân bốn tuổi, cũng đến tuổi thả ra cung. Đậu Hoàng Hậu vốn thấy nàng được việc nên muốn giữ lại một hai năm, chọn cho một mối tốt gả đi, lại thưởng nhiều nhưng hiện giờ không yên lòng nên mới kêu Lam Tranh tới công đạo.
Lam Tranh từ khi còn ở vương phủ đã hầu hạ bên người Đậu Hoàng Hậu. Lý Tri Mân khi còn nhỏ cũng kêu nàng tỷ tỷ. Nàng vốn nghĩ làm việc thật tốt rồi chọn nhà nào tốt mà gả vào. Chỉ là hiện giờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, mỗi người đều chỉ là con rối của Đông Dương công chúa, Đậu Hoàng Hậu lại xuất thân thấp hèn, nàng ta hầu hạ bên người Đậu Hoàng Hậu thì làm gì gặp được phu quân tốt. Phàm là người có chút tiền đồ thì đều không trêu chọc nữ quan bên người Hoàng Hậu. Thế nên nàng cũng chỉ cố gắng qua ngày, chờ lấy chút của hồi môn rồi ra ngoài tìm một nhà tốt tốt mà gả. Không nghĩ tới gần đến lúc ra cung thì Đậu Hoàng Hậu bỗng nhiên có an bài này. Nàng ta nghĩ nghĩ lại thấy đây là con đường tốt nhất giành cho mình rồi nên cũng không dám nói cái gì, chỉ là cười nói: “Nương nương có mệnh, nô tỳ không dám từ, chỉ là công chúa rốt cuộc tuổi còn nhỏ, chuyện trong phòng Vương gia nương nương có nên hỏi qua Nguyễn cô cô trước không?”
Nhờ nàng nhắc nhở, Đậu Hoàng Hậu cũng nhớ tới: “Đúng rồi, những người trong cung phái đến đã hơn một năm, cũng không thấy Nguyễn mụ mụ nói cái gì, chỉ tưởng nàng ta lớn tuổi nên không để bụng mấy chuyện lặt vặt.” Nói xong nàng ta liền sai người đi truyền Nguyễn cô cô tiến cung.
Đợi Nguyễn cô cô vào cung, Đậu Hoàng Hậu vừa thấy đã hỏi: “Sao không thấy ngươi nói đến mấy nha đầu hầu hạ bên người Đại Lang? Ta vốn còn chờ Đại Lang lớn hơn một chút mới an bài thị tẩm nhưng hiện giờ nghe nói bên người Đại Lang có một nha đầu vô cùng được yêu thích, rất là trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày cả Thượng Quan gia công tử cũng muốn xin?”
Nguyễn cô cô bị nàng hỏi thì ngẩn người, suy nghĩ trong chốc lát mới cười nói: “Hóa ra là mấy nha đầu Triệu Phác Chân, Đinh Hương. Các nàng không phải năm trước nương nương thấy trong phủ thiếu người nên ban xuống sao? Lúc ấy vừa đúng dịp trong viện Vương gia thiếu người hầu hạ, bọn họ cũng rất có khả năng, nô tỳ liền thương lượng với Vương gia rồi phân công bọn họ làm việc. Hiện giờ vài người cũng đều cẩn trọng làm việc, cũng không làm ra chuyện gì không tốt. Còn chuyện thị tẩm thì từ ai nói vậy? Vương gia hiện giờ bên người cũng không có an bài nha đầu thông phòng thị tẩm. Nương nương ngẫm lại, Vương gia từ nhỏ chính là hài tử thành thật, trưởng bối không mở miệng thì đâu dám giống những công tử không tiền đồ, làm trò mèo mỡ ăn vụng chứ? Nương nương nếu không tin nô tỳ thì cũng nên tin Vương gia a.”
Nguyễn cô cô suy nghĩ xong lại nói: “Còn nếu nói đến Triệu Phác Chân kia thì đó cũng là một đứa nhỏ thành thật. Vương gia coi trọng nàng là bởi vì đứa nhỏ này là từ Nội Tàng Thư Khố mà ra, sửa sang lại công văn rất tốt, thứ đã gặp qua thì sẽ không quên. Trong nội viện vương phủ có công văn lúc trước Hoàng Thượng lưu lại, Vương gia chính là yêu cầu người đắc lực sửa sang lại, mà nương nương chính là ban đến một nha đầu vô cùng thích hợp cho công việc đó. Hài tử kia hiện giờ đang cùng Tống Triêm tiên sinh học vẽ, nghe Vương gia nói Tống Triêm tiên sinh rất là cao ngạo, ít nhiều đại quan quý nhân muốn mượn sức mà hắn đều chướng mắt. Hiện giờ hắn vì nha đầu Phác Chân kia nhớ rõ một cuốn sách quý, thiếu vương phủ chúng ta một cái ân tình nên Vương gia đang muốn nương việc này để về sau lôi kéo nhân tài đâu. Nương nương nhưng đừng oan uổng Vương gia. Còn chuyện Thượng Quan gia công tử hỏi xin nha đầu đó thì chẳng qua là vì muốn hạt châu kia, sau nghe nói lại là mượn có kết giao với Tống tiên sinh. Thượng Quan gia cũng là thế gia đại tộc, nơi nào hiếm lạ thứ đồ này chứ? Theo nô tỳ thấy thì họ nhất định là thấy Vương gia nhà chúng ta tốt, muốn mượn cây thang mà kết giao, phô trương chút.”
Nghe những lời này, Đậu Hoàng Hậu trong lòng cũng thoải mái chút, trêи mặt biểu tình cũng hòa hoãn nhiều. Cá tính nàng cường ngạnh, bởi vậy nhũ mẫu của hài tử phàm là có chút tính tình không phù hợp đều bị nàng đuổi đi. Những người lưu lại tự nhiên đều là người nhu thuận nghe lời. Nguyễn cô cô tuy rằng một lòng chỉ nói chuyện của Lý Tri Mân nhưng nàng nghe lại rất xuôi tai. ĐÚng rồi, chính mình chọn mấy nha đầu kia, vốn dĩ chính là những người xuất sắc, nhi tử cũng nghe lời mình mới sử dụng. Tuy rằng ngày thường nhi tử có chút chất phác, thiếu phần cơ linh nhưng vẫn nghe lời mình, sao dám tùy tiện thu dùng nha hoàn mà không nói với mình một tiếng chứ? Nguyễn cô cô quản nội viện vương phủ, nếu nàng nói không có thì tất nhiên là nhi tử chưa từng thu dùng nha đầu nào.
Nếu như thế thì mấy người kia không hẳn là mấy cái hồ ly tinh. Đậu Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, vẫn gõ Nguyễn cô cô vài câu, lại kêu Lam Tranh lại đây, công đạo một vòng rồi liền muốn tống cổ Lam Tranh đi Tần Vương phủ.
Lam Tranh tiếp ý chỉ, tự nhiên cũng đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình huống trong Tần Vương phủ. Trong lòng nàng ta âm thầm ra chủ ý, lúc tưới vương phủ thì chủ động tươi cười chào hỏi: “Vương gia khai phủ bên ngoài, nương nương ngày ngày lo lắng nên mới phái ta tới hầu hạ Vương gia. Chúng ta đều là trong cung đến, tuổi ta lớn hơn, lại ở bên người nương nương hầu hạ, hiện giờ lại được nương nương giao trọng trách, cũng không dám khinh thường, còn thỉnh bọn muội muội hỗ trợ ta.”
Mấy người Đinh Hương đều biết Lam Tranh ngày thường là người được yêu thích bên cạnh nương nương, hiện giờ được phái đến tất nhiên là có nhiệm vụ khác nên cũng không dám khinh thường, đều cười cùng nàng giới thiệu tình huống trong vương phủ.
Tới buổi tối Lý Tri Mân trở về, Nguyễn cô cô vội mang theo nàng đi gặp Lý Tri Mân.
Lý Tri Mân nhìn đến Lam Tranh thì có chút ngoài ý muốn: “Mẫu hậu có việc gì quan trọng mà lại thỉnh tỷ tỷ tới truyền lời?”
Nguyễn cô cô cười nói: “Vương gia có điều không biết. Mắt thấy sắp đến lúc giúp Vương gia nghị thân tuyển phi, ấn quy củ Vương gia hiện giờ cũng cần có một hai người hầu hạ. Hôm nay nương nương đặc biệt gọi nô tỳ tới, nói Lam Tranh cô nương tính tình dịu ngoan, bộ dáng cũng tốt, lại từ nhỏ lớn lên cùng Vương gia, làm người cũng thỏa đáng nên liền muốn ban Lam Tranh cô nương cho ngài. Về sau nàng sẽ ở trong phòng hầu hạ Vương gia.”
Lý Tri Mân hơi hơi kinh ngạc, ngẩng đầu xem Lam Tranh đang đỏ bừng lỗ tai, chần chờ trong chốc lát mới ôn thanh nói: “Ta luôn rất tôn trọng các tỷ tỷ hầu hạ bên người mẫu hậu, mụ mụ trước an bài tỷ tỷ nơi ở đã…… Ta gần nhất bận chút việc, cũng không có thời gian lưu lại hậu viện, tỷ tỷ chỉ cần an tâm ở lại vương phủ, có yêu cầu gì thì cứ nói với Nguyễn mụ mụ thì tốt rồi.”
Mấy ngày sau Lý Tri Mân phảng phất quên mất chuyện thị tẩm Lam Tranh, căn bản cũng không về viện. Nếu hắn có ngẫu nhiên trở về thì cũng chỉ giống như trước, quy củ lên giường là ngủ. Lam Tranh đáng giá mấy đêm, Lý Tri Mân đối với nàng vẫn là khách khách khí khí, cũng không có động tác cử chỉ nào khác
Bởi vậy, mấy nha đầu vốn cũng ở trong cung đến không nhịn được mà lén nghị luận. Các nàng đều từ trong cung ra, tự nhiên ít nhiều có cách thu thập tin tức của mình —— Cố Hỉ Cô nếu có biết chút tin tức gì từ chỗ Hoàng Nguyên bên kia thì cũng đều nghĩ biện pháp thông báo cho Triệu Phác Chân, để nàng biết điều mà làm việc, chớ chọc Lam Tranh. Vốn dĩ Đậu Hoàng Hậu dạy dỗ các nàng, chính là không có hảo tâm, kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo khiến các nàng bị an bài đến bên người nhi tử của mình. Nếu các nàng có chút ý muốn trèo cao hơn thì cũng không có khả năng.
“Bọn họ cho chúng ta là hồ ly tinh, sợ chúng ta câu dẫn Vương gia nên cứ thế phái một người đoan trang, thỏa đáng tới…… Hiện giờ công việc ở gần Vương gia đều không cho chúng ta làm, sợ chúng ta có tâm tư không đúng, kết quả Vương gia chạm cũng không thèm chạm vào nàng ta, ha hả.” Hoa Uyển có chút căm giận nói.
La Khỉ chải mái tóc thật dài, đôi mắt híp lại, ngân nga nói: “Ta thì nghĩ nàng thỏa đáng, đoan trang thực sự, chỉ là Vương gia vừa thấy nàng thì liền nhớ đến nương nương …… Hà tất đâu.”
Vài người nghe La Khỉ nói, nhớ tới khẩu khí khi nói chuyện của Lam Tranh kia thì đích xác là thấy giống Hoàng Hậu nương nương. Các nàng đều biết ngày thường Vương gia bị nương nương quản rất nghiêm khắc, chọn một người như thế ở trong phòng thì đúng là khiến hắn nghẹn chết. Cả đám nhịn không được đều cười rộ lên.
Đang cười thì thấy Lam Tranh mang theo mấy tiểu nha đầu đang ôm mấy thước vải tới, thấy các nàng cười thì cũng cười hỏi: “Cười cái gì vậy? Hôm nay bên ngoài đưa vào một ít vải, nói là hôm trước Vương gia bỗng nhiên công đạo người mang tới cấp chúng ta làm quần áo. Ta thấy kỳ quái, bây giờ cũng không phải lễ tết gì, sao tự dưng lại cho chúng ta làm quần áo? Những vải vóc này hoặc là thêu họa tiết bốn mùa, hoặc là dệt tràn đầy hoa cỏ, chim chóc, còn có chút màu sắc tươi đẹp, đâu phải thứ mà người hầu chúng ta hay mặc. Nhưng Vương gia ân điển thì ta cũng mang đến cho bọn tỷ muội chọn chọn một ít.”
Hoa Uyển lúc này cũng cười nói: “Ta chính là thích màu sắc đa dạng này. Ở trong cung mặc màu thuần tịnh đã đủ, khó khăn lắm mới có vài thứ có màu sắc, các người đừng ai cản ta, để ta lựa thật tốt.”
La Khỉ nhếch khóe miệng, trong ánh mắt đều mang theo ý cười, nhìn Lam Tranh, cười nói: “Chúng ta từ nhỏ đều tiến cung làm việc, tuổi vẫn còn nhỏ, ai không thích mấy thứ màu mè đâu. Nhưng ngày thường vì quy củ mà không thể mặc bậy bạ nên thấy những thứ này mới thấy đặc biệt hiếm lạ. Nếu muốn nói đến thích nhất mặc quần áo hoa thì vẫn là Phác Chân muội muội…… Tuy rằng trêи tên nàng có chữ “phác” nhưng ngày thường vô cùng thích những bộ hoa y lộng lẫy, sặc sỡ. Hiện giờ Vương gia lại mặc kệ, để chúng ta tùy ý ăn mặc khiến bản tính mọi người đều lộ hết. Cũng may mắn nàng lớn lên nhỏ xương, những quần áo hoa cỏ này người khác mặc thì chỉ thấy mập mạp, nàng lại mặc đến có bộ dáng. Ta còn nhớ rõ nàng mấy ngày trước đây mặc một kiện váy thêu trăm bướm vờn hoa, ở thư phòng đi tới đi lui, ngay cả Vương gia cũng đều giương mắt nhìn nàng vài cái đâu.”
Triệu Phác Chân trêи mặt ửng đỏ, thập phần quẫn bách: “La Khỉ tỷ tỷ, đừng cười ta chứ.” Hoa Uyển lại không nhịn được thấy La Khỉ lấy Triệu Phác Chân ra làm mục tiêu, xen mồm nói: “Ta thấy Vương gia cũng thích người có nhan sắc đâu, nếu không sao lại chọn những vải vóc này? Trong cung mọi thứ đều đơn giản, Đậu nương nương lại là đi đầu tiết kiệm. Vài vị hoàng tử, công chúa ăn mặc cũng rất đơn giản. Ta lại nghĩ dân chúng bên ngoài, vào ngày lễ tết thường thích cho hài tử mặc chút xiêm y có màu sắc tươi sáng, như thế mang ý cát tường. Nếu mỗi ngày đều âm âm u u thì khó trách hiện tại Vương gia lại có bộ dáng đó. Chỉ sợ cũng là do hoàn cảnh.”
Đinh Hương khẽ sẳng giọng: “Lại bố trí chủ tử rồi, đống vải vóc này còn không đủ bịt miệng ngươi hả?”
Vân Chu ở một bên hoà giải nói: “Vương gia đó gọi là quý nhân ổn trọng, bất quá ngài ấy đối đãi thị tỳ vẫn cực kỳ khoan dung, sợ là thấy Lam Tranh tỷ tỷ từ trong cung mới tới, bỏ lỡ thời điểm phát y phục nên mới đơn giản thưởng cho mọi người đi.”
La Khỉ cơ hồ muốn cười ra tiếng nhưng lại thấy Lam Tranh như có gì suy tư nên kéo dài giọng nói: “Vân Chu tỷ tỷ nói đúng cực kỳ, chúng ta đúng là đều dính phúc phận của Lam Tranh tỷ tỷ hết.”
Lam Tranh vội cười nói: “Sao lại nói thế. Vương gia mỗi ngày nhiều việc như vậy, sao còn để ý đến việc nhỏ này. Chúng ta chỉ cần lo chọn vải may xiêm y là được.” Mấy người cười nói với nhau, nhưng Lam Tranh rốt cuộc cũng nghe không vào nữa. Trong lòng nàng ta phảng phất như một tờ giấy, xoa tới xoa đi vẫn không viết được cái gì nên hồn.
Chính mình dù sao cũng là phụng chỉ nương nương tới, đừng thấy hiện giờ Vương gia không có Vương phi thì nghĩ ngày tháng của nàng còn dài. Một khi đã định được Vương Phi rồi thì ngày tháng trôi qua rất mau. Nếu không thể để Vương gia sủng hạnh nàng trước khi nạp phi thì sau khi phong phi, Vương phi sẽ an bài người trong phòng, cũng chính là nha đầu mà tân nương mang theo, đến lúc đó thì còn chỗ nào cho nàng ta nữa.
Chỉ là hiện giờ nàng không biết xuống tay thế nào. Nội viện không có Vương phi, Vương gia mỗi ngày hoặc là đi Thái Học, hoặc là ở bên ngoài dự tiệc, văn hội, kể cả ở trong phủ cũng ở Hoa Chương Lâu cùng môn khách nói chuyện, để thấy được mặt hắn cũng khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.