Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 7: Sinh bệnh




Triệu Phác Chân không biết bản thân đã bị theo dõi. Sau khi tên sát thần kia xem sách xong liền an an tĩnh tĩnh mà đi, cũng không so đo hành vi nàng trộm cho mèo ăn, nàng lại lần nữa nguyên vẹn mà trốn được khiến cảnh giác trong lòng nàng có hơi giảm xuống. Nhưng trong lòng nàng vẫn A di đà phật hy vọng hắn về sau đừng có đến nữa.
Nhưng tóm lại nàng cần phải nghĩ cách để ra khỏi cung. Vốn nàng muốn ở kho sách với Cố cô cô đến tuổi được thả ra khỏi cung nhưng hiện giờ xem ra cần phải tính toán lại mới tốt.
“Ra khỏi cung ư? Ở trong cung mà muốn xuất cung thì vẫn có biện pháp, tỷ như nữ quan hầu hạ chủ tử xuất gia như vậy là có thể đi đạo quan nhưng ta nghe nói cũng không dễ. Ngươi xem những nữ quan trước theo hầu Thôi nương nương đi ra ngoài cũng được thoải mái chút, việc không nhiều, ăn mặc cùng chủ tử không sai biệt lắm chỉ có điều quạnh quẽ. Những kẻ trước đây không muốn đi theo thì bây giờ đều có chút hối hận.” Hoa Uyển một bên lột đậu tương ra ném tới trong miệng ăn đến ngon, một bên nói tía lia.
Hoa Uyển cùng nàng từ nhỏ liền quen biết, hai tiểu cung nữ ở sau thư viện tìm được một góc an tĩnh nên ngày thường liền thích chụm đầu nói chuyện bát quái. Hôm nay là thọ yến của hoàng đế, trong cung đâu đâu cũng ăn mừng, mà tiểu cung nữ các nàng lại không bị phái đi làm gì. Hoa Uyển liền rang một sọt đậu tương ở nhà bếp sau đó hai người liền lặng lẽ đến một góc vừa ăn vừa nói chuyện riêng tư. Mới tháng hai nên đậu tương còn tươi, ăn vừa bùi vừa ngọt.
“Nhưng mà sao ngươi lại muốn xuất cung? Chỗ này công việc nhẹ nhàng, Cố cô cô đối đãi ngươi cũng tốt, so với ta ở bên kia thì khá hơn nhiều.” Hoa Uyển thuộc nội giáo phường Vân Thiều Tư. Nàng vì cha mẹ bị hạch tội mà bị đưa vào giáo phường, mang nô tịch trêи người, còn Triệu Phác Chân là thổ ty cống tiến, tuy nói là lương tịch (thân thế trong sạch) nhưng so với nàng ấy cũng chỉ tốt hơn một chút. Hoa Uyển nhìn ôn nhu ngoan ngoãn nhưng lại là một nha đầu tinh quái, hai người có thể chơi với nhau cũng khiến người ngoài thấy kỳ quái. Chỉ có Hoa Uyển biết Triệu Phác Chân kỳ thực cũng rất nhiều ý xấu.
Triệu Phác Chân suy nghĩ trong chốc lát nói: “Ta muốn nhìn thế giới bên ngoài là như thế nào … Nếu có cơ hội, ta cũng muốn về Liên Sơn nhìn xem.” Nàng muốn về nhà, muốn gặp cha mẹ mình. Mỗi người đều có cha mẹ riêng nàng không có.
Hoa Uyển nhìn thoáng qua chuỗi ngọc trêи cổ nàng, nghe nói nàng vừa vào cung đã mang trêи người, hẳn là cha mẹ nàng đeo cho nàng: “Cha mẹ ngươi nhất định rất thương ngươi, trở về có lẽ còn có thể tìm được cha mẹ ngươi đâu.”
Triệu Phác Chân lắc lắc đầu, hơi hơi có chút ảm đạm, Hoa Uyển suy nghĩ hạ nhẹ nhàng nói: “Có chút tin tức…… Nghe nói Hoàng Hậu nương nương chọn trong đám cung nữ từ mười hai đến mười sáu để cho vào tập nghệ quán cho học tập. Nghe nói là để đi hầu hạ Thái Tử. Làm việc ở Đông Cung không nhiều quy củ như ở trong cung, chờ Thái Tử thành hôn sau, Thái tử phi sẽ muốn thả một đám cung nhân cũ ra, đó là lệ thường. Nếu chủ tử tốt một chút thì liền có thể sớm ra ngoài, không giống ở trong cung quá nhiều người, một khi đã vào liền không có cơ hội ra ngoài.”
“Đông Cung?” Triệu Phác Chân nghĩ đến tên sát thần kia, “Thái Tử không phải con ruột của Hoàng Hậu nương nương nhưng cũng do Hoàng Hậu nương nương quản sao? Thôi nương nương không phải vẫn còn sao?”
Hoa Uyển suy nghĩ xong liền nói: “Rốt cuộc Thôi nương nương cũng không ở trong cung, xuất gia rồi thì Đông Cung bên kia cũng là do Hoàng Hậu coi chừng đâu.”
“Lại nghe nói,” Hoa Uyển hạ thấp giọng: “Nghe nói, người Hoàng Hậu phái tới, Thái Tử khẳng định sẽ không sắp xếp ở trong phòng, có lẽ rất mau có thể được thả ra.”
Triệu Phác Chân lắc lắc đầu, tâm sự nặng nề, nhìn Hoa Uyển, trong lòng vừa động: “Tin tức này không phải sư phó của ngươi nói cho ngươi chứ?”
Hoa Uyển gật gật đầu, trêи mặt ửng đỏ: “Hai người chúng ta đều là nhạc tịch, ở giáo phường tư không phải lựa chọn tốt, sư phụ nói không bằng để ta tới vương phủ … Ở giáo phường tư trong cung, nói không chừng ngày nào đó bị quý nhân coi trọng, hoặc chờ đến tuổi lớn sẽ bị đưa ra khỏi giáo phường tư, phải làm công việc khổ sai…… Hiện giờ ở Vân Thiều Tư, vẫn là nguy cơ trùng trùng a……”
Triệu Phác Chân nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, sư phó của ngươi nói cái này có phải là quá sớm hay không, lại nói sư phó của ngươi so với ngươi lớn hơn nhiều như vậy……”
Hoa Uyển nói: “Sư phó đối đãi với ta tốt, sẽ không hại ta. Ở trong cung này nếu không sớm tính toán thì khi sự tình tới sẽ không kịp.” Nói xong nàng lại lột một viên đậu tương nói: “Cái này nghe nói là nấu với lá trà là ăn ngon nhất nhưng hôm nay là thọ yến của hoàng đế, nên Tiểu Thọ công công bên Ngự Thiện Phòng kia bận đến hỏng rồi.”
Triệu Phác Chân biết Hoa Uyển không muốn nói đến đề tài này nữa nên cũng hùa theo: “Thọ yến hôm nay ngươi không phải đi diễn tấu sao?”
Hoa Uyển nói: “Sư phó nói ta còn chưa có xuất sư, không cho ta đi. Ngài nói lúc này loạn, quý nhân nhiều, nếu ta không cẩn thận va chạm với quý nhân hoặc thổi sai thì chính là rước họa.”
Triệu Phác Chân gật gật đầu, Hoa Uyển lại nghĩ tới một chuyện, chỉ chỉ tay nải đựng đồ vật ở một bên nói: “Hôm kia ngươi hỏi ta có đàn cũ hay không, ta tìm được một cái đàn cũ, nhờ người ta chỉnh âm lại sau đó còn sửa sang đôi chỗ, âm vẫn còn chuẩn nên mang tới cho ngươi. Nhưng sao tự dưng ngươi lại cần đàn?”
Triệu Phác Chân nói: “…… Chính là đọc sách trong kho thì có chút khúc phổ nên ta tò mò không biết khúc phổ này có ý tứ gì.” Có thể làm cái tên sát thần kia vừa thấy liền xem lâu như vậy.
Hoa Uyển khoa trương mà thở dài một hơi: “Chơi chơi thì tốt, đừng nghiêm túc, vất vả lắm đấy. Ta nhìn mấy tỷ tỷ đánh đàn, ngón tay đều xuất huyết nhưng vẫn phải đàn, nếu đàn không đúng còn bị sư phó cầm thước đánh! Bọn họ còn thường xuyên không được ăn cơm, không được ngủ, mà đàn được hay không đều do sư phó định đoạt.” Nàng lại duỗi thân, duỗi đầu lưỡi: “May mắn ta học tiêu, sư phó đối với ta cũng tốt.”
Hai người lại nói vài câu, Hoa Uyển nhìn sắc trời cảm thấy yến hội sắp kết thúc, đám sư phó sắp về thì liền cáo từ Triệu Phác Chân.
Triệu Phác Chân thu thập đống vỏ đậu tương, cầm cây đàn cũ kia trở lại kho sách. Hôm nay yến hội nên phía trước rất náo nhiệt, còn trong kho này lại rất an tĩnh.
Trong viện im ắng, Lý Tri Mân đi vào kho sách, liền nhìn thấy tiểu cung nữ kia đang cúi đầu chòng ghẹo một cây đàn. Cây đàn đó rất cũ nát, dây đàn hình như là mới thay.
Tiếng bước chân kinh động Triệu Phác Chân, nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn trêи người vẫn một thân cát phục, trêи mặt tựa hồ mới uống rượu nên hồng hồng thì trong lòng liền chửi ầm lên. Cái tên này sao thích đến đây vậy? Hôm nay không phải đại thọ của hoàng đế sao? Hắn không ở phía trước mừng thọ mà chạy tới đây làm chi? Kỳ quái chính là vì sao mỗi lần hắn tới thì Cố cô cô đều không ở đây, chỉ có một mình nàng. Tuy rằng trong lòng chửi thầm nhưng nàng vẫn không thể không tiến lên thi lễ: “Điện hạ vạn phúc, ngài là muốn xem sách sao?”
Lý Tri Mân nhìn cây đàn kia nói: “Ngươi đây là muốn học đàn sao?”
Triệu Phác Chân có chút quẫn bách: “Nô tỳ chỉ chơi chơi, muốn nhận biết chút cung thương giác vũ trong âm luật.”
Lý Tri Mân nhìn bên cạnh thì đúng là cuốn khúc phổ Tuyết Trung Ba Tiêu lần trước mình xem. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng cầm cây đàn kia, dây đàn rung động, phát ra âm thanh có chút hỗn độn. Hắn rũ lông mi, biểu tình ôn hòa đạm mạc, tựa hồ không quá cao hứng. Triệu Phác Chân đứng ở một bên tức muốn chết nhưng không dám tỏ vẻ. Lý Tri Mân bỗng nhiên nói: “Tuyết Trung Ba Tiêu phải không?” Nói xong, hắn cũng không ngồi xuống, chỉ đứng ở bên kia, hai tay đặt ở trêи đàn đánh ra từng âm như nước chảy mây bay.
Triệu Phác Chân xem ngón tay hắn thon dài linh hoạt phi phàm. Cây đàn vốn là vật chết nhưng dưới sự dẫn dắt của hắn lại vang lên những thanh âm cực kỳ tốt đẹp – đôi tay này lúc trước thiếu chút nữa là bóp chết nàng.
Một khúc này cũng không dài, Triệu Phác Chân lại không có học qua nên nghe cũng không hiểu nội dung trong đó, chỉ cảm thấy một loại nghiêm nghị thanh khiết. Cái tên sát thần này ngày thường nói chuyện luôn bày ra biểu tình lãnh đạm, trầm mặc nhưng khi đánh đàn thì biểu tình trêи mặt lại có một loại thần thái khó miêu tả, khiến người ta cảm thấy chút ủ dột nhu hòa, làm nàng thiếu chút nữa là quên hắn lúc trước muốn giết nàng diệt khẩu.
Đàn xong một khúc, Lý Tri Mân hai tay vẫn để ở trêи cây đàn, đầu hơi hơi nghiêng. Triệu Phác Chân lại để ý thấy mặt hắn hồng hồng có chút khả nghi, trêи trán cũng đổ mồ hôi, đôi mắt cũng hơi hơi có chút tan rã, nên nàng thật cẩn thận hỏi: “Điện hạ có muốn uống chén trà không?”
Lý Tri Mân phản ứng có chút trì trệ, chỉ chậm rãi gật gật đầu.
Triệu Phác Chân đi pha một chén trà nóng đem tới nhưng lại thấy tóc mai dưới kim quan của Lý Tri Mân cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cổ áo lộ ra cũng đã ướt sũng thì lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Điện hạ?” Hôm nay còn lạnh, trong phòng tuy có lò sưởi nhưng cũng làm gì nóng đến mức ấy chứ?
Lý Tri Mân duỗi tay tiếp trà, ngón tay lại run nhè nhẹ, chén trà trong tay vang lên tiếng khanh khách. Triệu Phác Chân nhìn mà hãi hùng khϊế͙p͙ vía: “Điện hạ, ngài có phải bị bệnh rồi không?”
Lý Tri Mân nhẹ nhàng ho một tiếng, miễn cưỡng uống ngụm trà nói: “Không sao, chỉ là phong hàn, có chút bị sốt mà thôi.”
Triệu Phác Chân vội nói: “Kẻ hầu đi theo điện hạ ở nơi nào? Để hắn đi thỉnh ngự y đi?”
Lý Tri Mân cười khẽ, tròng mắt đen nhánh: “Hôm nay là thọ yến mà lại truyền ngự y thì không phải đem đen đủi đến cho bệ hạ sao?”
Triệu Phác Chân nơm nớp lo sợ nói: “Vậy không bằng điện hạ đi về nghỉ tạm?”
Lý Tri Mân xem qua nơi này, lại quét một ánh mắt sắc lạnh về phía nàng: “Không cần, ngươi sợ cô có việc sẽ liên lụy đến ngươi hả?” Triệu Phác Chân cảm giác được cái tên sát thần trong đêm trăng kia lại quay lại rồi, nàng vội rùng mình một cái, thấp giọng nói: “Nơi này nô tỳ có sài hồ tán do ngực dược phòng chế…… Ngài có muốn uống một chút không?”
Lý Tri Mân nhìn chằm chằm nàng nhìn trong chốc lát, cảm thấy nha đầu ngu xuẩn này thật là…… Hắn sáng sớm nay tỉnh dậy liền cảm thấy có chút không thoải mái. Hoàng tử không khỏe tất nhiên phải truyền ngự y nhưng hôm nay là đại thọ của hoàng đế, nếu truyền ngự y thì chính là dấu hiệu đen đủi. Đám người hầu không dám làm chủ, chỉ lặng lẽ mà bẩm lên mẫu hậu. Kết quả mẫu hậu chỉ hỏi một câu, còn có thể đứng dậy không? Nếu không nghiêm trọng thì chờ mừng thọ hoàng thượng xong lại nói, đừng phạm vào kiêng kị khiến hoàng thượng mất hứng. Bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ, e sợ bị Hoàng Hậu định tội hầu hạ không chu toàn.
Cuối cùng hắn miễn cưỡng đứng dậy tiến cung, sáng sớm đi qua Thái Miếu, vừa đứng chính là mấy cái canh giờ, lại đi theo tôn thất, các hoàng tử cùng hành lễ mừng thọ. Cả ngày lễ nghi phiền phức trôi qua, hắn miệng khô muốn nôn, trong ngực phiền muộn, đầu cũng ẩn ẩn đau. Mắt thấy buổi tiệc còn chưa thể tan ngay, hắn sợ chính mình thất thốt nôn ra nên đành lấy cớ say đứng dậy ra ngoài. Hắn cũng không nghĩ ra đi chỗ nào nên đành hướng Lang Hoàn Khố bên này đi đến.
Những kẻ đi theo hầu hắn chẳng ai dám đến ngự y bốc thuốc, không có Hoàng Hậu dặn dò thì chẳng ai dám cho hắn uống cái gì. Thế mà nha đầu ngủ xuẩn này rõ ràng biết hắn là hoàng tử còn dám cho hắn ăn cái thuốc gì không rõ lai lịch, thật là…… To gan lớn mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.