Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người

Chương 113: Ngoại Truyện:Quay Đầu Liền Bị Bán Đi (1)




Nghe thấy tiếng rên rỉ mềm nhẹ của Miên Dương, thần sắc trên mặt không đổi, nhưng động tác xoa ấn trên tay của An Vũ Hiên cũng đã nhanh thêm vài phần, mãi cho đến khi vật nam tính của y lần nữa bắn ra dương tinh, hắn rốt cuộc mới chịu ngừng lại.
“Ha… Ức…” Liên tục phóng thích hai lần, lúc này, ánh mắt Miên Dương đã giăng lên một tầng sương mù, có chút mê ly.
Ngơ ngác nhìn An Vũ Hiên từng chút một cởi bỏ bộ huyền y trên người, lộ ra cơ thể chằng chịt vết thương tựa như một món đồ sứ sắp vỡ nát, nhưng lại tràn ngập cảm giác áp bách, Miên Dương liền không khỏi nhớ đến lần đầu tiên cả gặp nhau, y đã lỡ tháo xuống một cách tay của hắn…
Đương nhiên, cũng không trách y được, dù sao khi đó cơ thể hắn cũng giống như một con rối, tay chân đều là khớp nối, rất dễ bị tách rời.
Nhưng kể từ khi tấn thăng thành hung thần, những khớp nối kia cũng đều đã biến mất, nếu không phải huyết sắc trên người vẫn quá nhợt nhạt, thì hắn gần như cũng đã chẳng khác gì người thường.
Thật ra, trong lòng Miên Dương vẫn luôn tồn tại một nghi hoặc, đó là, lệ quỷ cũng có loại nhu cầu này sao?
Mãi cho đến khi nhìn thấy được dị vật to lớn đang tinh thần phấn chấn của vị hung trước mặt, Miên Dương mới biết, thì ra lệ quỷ không chỉ có “nhu cầu”, mà còn “thiên phú dị bẩm”, hơn hẳn thường nhân.
Chí ít, y cảm thấy chính mình hoàn toàn không có cách nào so bì.
Đã được khuếch trương, nên lúc này, dị vật khủng bố dọa người đó, cũng đã có thể miễn cưỡng tiến vào trong huyệt khẩu của y.
Giây phút dị vật cưỡng ép xông phá thông đạo chật hẹp, tiến vào đến tận cùng, Miên Dương liền có cảm giác giống như thân thể đang bị căng ra, sắp sửa xé rách đến nơi.
Nhất là khi cảm giác lạnh lẽo còn đang không ngừng truyền khắp từng tất da thịt, khiến nhục huyệt ngây ngô cũng theo bản năng hơi hơi khít chặt…
Nhìn xem sắc mặt của người dưới thân thoáng chốc liền trở nên tái nhợt, không còn chút máu, đè xuống khoái cảm đang lan rộng ở hạ thân của mình, không biết nên dùng cách nào để an ủi đối phương, An Vũ Hiên cũng chỉ có thể nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt y, sau đó, lại chuyển dời đến trên mi mắt.
“Cố nhịn một chút, sẽ hết đau nhanh thôi.”
Tuy rằng vừa đau lại vừa sợ, nhưng cảm nhận được nhu tình của hắn, biết hắn cũng đang cố nhẫn nại, Miên Dương liền gắng gượng nở nụ cười, yếu ớt nói: “Ta không sao, ngươi không cần quan tâm đến ta đâu, cứ làm tiếp đi…”
Tuy Miên Dương đã nói như vậy, nhưng An Vũ Hiên vẫn là tiếp tục chờ đợi cho đến khi cảm giác đau đớn của y hơi vơi đi, thân thể cũng từ từ thả lỏng, mới thử di động, nhẹ nhàng ra vào.
“Hư… Hức…” Không giống với cảm giác đau đớn, khó chịu vừa rồi, thời khắc này, ngoại trừ căng trướng, Miên Dương còn cảm nhận được, có từng tia khoái cảm đang bắt đầu len lỏi, chậm rãi nhấn chìm lý trí của mình.
Ban đầu bởi vì không có kinh nghiệm, động tác của An Vũ Hiên căn bản là không có chút quy luật gì, mãi cho đến khi phần đầu của tính khí vô tình ma sát qua một điểm nào đó trong thông đạo, nghe thấy người dưới thân không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ đè nén, hắn mới giống như được khai khiếu, mỗi một lần ra vào, đều chuẩn xác đè ép lên nơi mẫn cảm này.
Xử nam vừa được khai trai, bình thường đều sẽ rất cuồng nhiệt, mà thân là một hung thần đã “lục căn thanh tịnh” không biết bao nhiêu năm, An Vũ Hiên có thể nói là đã thực tủy biết vị, hoàn toàn mở ra cánh cửa đến thế giới mới, triệt để không làm người.
Chỉ đáng thương cho Tiểu Bạch Dương, không chỉ bị lệ quỷ đè xuống giường, từ trong ra ngoài đều bị “ăn tươi nuốt sống” không biết bao nhiêu lượt, mà cả ngày hôm sau, còn sắp tê liệt đến không xuống được giường.
Miên Dương thời khắc này đã bắt đầu hoài niệm quãng thời gian yêu đương trong sáng trước kia.
Dù sao, một đêm bảy lần, cơ thể nhỏ yếu này của y thật sự vẫn không chịu nổi nha!
Một tuần hai ngày liền đã như thế, thật sự không dám tưởng tượng, nếu mỗi ngày đều phải trải qua một cách không có tiết tháo thế này, thì sẽ là bộ dạng gì…
Tinh tẫn nhân vong, trực tiếp bị hút khô…
Đỡ lấy phần eo còn đang tê mỏi không thôi của mình, nghĩ đến đây, Miên Dương liền bất giác rùng mình, đồng thời, cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì chí ít, hai vị hung thần khác vẫn còn rất “ngây thơ đơn thuần”.
Nhắc đến quỷ mộng, Miên Dương liền cảm thấy ngứa răng.
Cuối cùng, càng nghĩ càng giận, y đã tự mình ra trận, nhờ vả hai vị “đệ phu” nhà mình… Chính là Tiểu Ngũ và Lục Hào, trực tiếp đạp đối phương xuống đất, hung hăng ma sát một trận, sau đó lại thêm vào danh sách đen của phủ công chúa, không để đối phương có cơ hội tiến vào, dạy hư những người khác.
Nhưng Miên Dương ngàn phòng vạn phòng, lại chưa từng nghĩ đến việc, hai vị đệ phu ngoan ngoãn, hiếu thuận nhà y, chỉ vừa quay đầu, đã lập tức bán y đi!
“…”
Giây phút bị áp xuống giường, nhìn xem khuôn mặt đen kịt, không chút cảm xúc của A Thất và Tiểu Nhạc, Miên Dương liền há miệng, nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì, cuối cùng, chỉ có thể ở trong lòng, ân cần thăm hỏi hai tên đệ phu không có nghĩa khí kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.