Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 25: Tình yêu duy nhất




Thủ đô chìm trong tuyết trắng mang một vẻ đẹp hùng tráng lại tràn ngập tang thương, khiến người ta mơ hồ nhớ lại một thoáng của những tháng năm thịnh thế hoa lệ nguy nga. Vì mai sẽ là tết dương lịch, ngày cuối cùng của năm nên các hàng quán đều chật cứng người, KFC và McDonald cũng không ngoại lệ. Mọi người mặc quần áo dày, che kín miệng mũi, co vai bước nhanh qua ngã tư đường lấp lóe đèn xanh.
Trước đó đã đặt phòng ăn ở một nhà hàng Tư Phòng Thái*, nhưng vì bận rộn trong phòng thí nghiệm hồi lâu nên khi Tả Kình Thương và Thư Tầm ngồi vào căn phòng nhỏ ấm áp thì đã gần chín giờ, ranh giới giữa bữa tối và bữa khuya đã mơ hồ như vậy đấy. Thư Tầm xem xong thực đơn, thấy Tả Kình Thương đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ còn đang nghĩ tới chuyện của Cận Đồ Hải.
*Tư Phòng Thái: là kiểu nhà hàng nhỏ, không có bất kỳ hoạt động quảng cáo nào, chủ yếu dựa vào việc truyền miệng để người ta biết mà tới nhà hàng. Thường thì thực khách tới ăn đều phải đặt trước, nhà hàng không tiếp quá đông khách cùng lúc.
Đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của anh khắc sâu, rõ ràng, ánh đèn chiếu xuống mái tóc đen, phủ lên một màu vàng ấm áp.
“Anh rất xin lỗi.” Tả Kình Thương chợt quay sang nói.
Thư Tầm sửng sốt, lông mày khẽ nhướng lên.
“Anh chưa từng nghĩ tới vì bản thân liên lụy tới em, khiến em sợ hãi thậm chí bị thương tổn.” Xem ra cơn giận khi nãy của Tả Kình Thương vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, từ lúc biết được Thư Tầm nhận được bưu kiện, ngoài sự tức giận anh vẫn luôn sa vào trạng thái tự trách mà trước nay chưa từng có. Trong đầu có quá nhiều vụ án đẫm máu, có người nhà cảnh sát từng bị tội phạm chạy trốn trả thù tới chết, có cả gia đình của cảnh sát ma túy bị kẻ buôn ma túy diệt khẩu, nhưng tình yêu mất đi mà lại trở về với Thư Tầm khiến một người luôn bình tĩnh tự tin như anh chỉ muốn tuyên bố chủ quyền ngay.
“Em cũng không dễ bắt nạt.” Thư Tầm chẳng coi đó là chuyện to tát, kiêu ngạo nói, “Chuyện ngày hôm nay với em mà nói chỉ là một khúc nhạc dạo mà thôi, em có khả năng tự bảo vệ mình mà.” Làm trong ngành điều tra hình sự, nếu chỉ biết suy luận thì chẳng phải rất vô dụng sao? Tả Kình Thương biết Kickboxing, khi ở Mỹ Thư Tầm cũng từng học võ, không dám nói trăm trận trăm thắng, nhưng đối đầu với một hai người đàn ông trưởng thành thì là chuyện nhỏ.
Người phục vụ đưa lên hai món khai vị, hai đĩa hoa quả kèm theo.
Thư Tầm nhấp nhấp môi, “Anh chọn nghề nghiệp nào thì sẽ phải chịu hậu quả nấy. Làm người phục vụ trong nhà hàng thì độ nguy hiểm không cao, nhưng có lẽ bọn họ phải chịu đựng sự soi mói và tức giận của khách hàng, ngày nghỉ lễ cũng chưa được nghỉ ngơi.” Cô liếc nhìn người phục vụ đang vội vã đưa món ăn sang một căn phòng khác, kiên định bất chấp nói tiếp: “Nếu chúng ta đã lựa chọn ngành điều tra hình sự, tất phải đối mặt với những kẻ độc ác xấu xa. Sau đó, theo số vụ án mà em điều tra ngày một tăng lên, số tội phạm và người nhà của hắn căm hận em sẽ ngày càng nhiều. Bọn họ có thể nhằm vào em hoặc cũng có thể nhằm vào người ở bên em là anh. Khi đó --- anh có sợ không?”
Tả Kình Thương cười khẽ, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt anh thoáng hiện lên sự vui mừng và thưởng thức, nhưng dù vậy, làm gì có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình rơi vào tình cảnh hiểm nguy như vậy? “Nói vậy thì anh nhất định phải cướp mọi công trạng từ tay em, thu mọi thù hận về phía mình, để bọn họ dần dần quên đi người đứng sau anh là em.”
“Nghĩ hay lắm, em cũng không thể kém anh được.” Tuy không có đủ sức lực nhưng giọng nói của Thư Tầm vẫn cực kỳ kiên định.
“Mỏi mắt chờ mong.”
“Em sẽ không thỏa mãn với việc làm người đứng sau lưng anh.” Nói xong, cô kiêu ngạo hất cằm.
Tả Kình Thương ưu nhã uống một hớp trà hoa nhài, nhàn nhạt nói, “Em ở dưới thân thể anh có thể thỏa mãn là được rồi.”
Chút sức lực của Thư Tầm bị một câu nói của anh đã kích bay tới lên tậng chín tầng mây, khẽ cắn răng, nhất thời không nghĩ ra câu gì để mỉa mai phản bác lại, chỉ đành bực bội vờ như không nghe thấy.
Thực chất nội tâm đàn ông đều ẩn giấu một tên lưu manh, hừ.
Món ăn dần được bưng lên đầy đủ, một món canh hai món mặn, nắp món vịt bát bảo ninh vừa được mở ra, hơi nước bay lên, mùi thơm phiêu tán, dùng đũa khẽ đảo, thịt vịt liền mềm nhũn tách khỏi xương, cực kỳ hấp dẫn thực khách.
Khách ngồi trong các căn phòng riêng của nhà hàng Tư Phòng Thái đều là những đôi tình nhân đang yêu, qua đêm nay là sang năm mới, bầu không khí vô cùng ấm áp, Thư Tầm gắp một miếng thịt vịt, vị thuốc Đông y hòa với vị thịt tạo ra một hương thơm lạ lùng, vào miệng mềm mại ngon ngọt, không hổ là món ăn tủ của nơi đây.
Thấy một đôi tình nhân đi vào, trong tay cô gái ôm một bó hoa hồng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Thư Tầm không nhịn được trêu chọc: “Biết đêm nay nhà hàng sẽ chật cứng mà anh vẫn khăng khăng đặt chỗ trước. Em còn tưởng mở bát vịt bát bảo ra sẽ bất ngờ thấy một chiếc nhẫn kim cương to cỡ quả bóng bàn cơ đấy.”
Tả Kình Thương tiếp chiêu, người tám lạng kẻ mười cân, “Có thật mà, không tin em tìm thử xem.”
Thư Tầm bật cười, đầu và đuôi mắt tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, cô rất ít khi để lộ dáng vẻ vui tươi đáng yêu như vậy, Tả Kình Thương ngắm thỏa thích, chẳng trách năm xưa chỉ vì nụ cười của Bao Tự mà Chu U Vương phóng hỏa gọi chư hầu. Trong tiểu thuyết có một câu nói rất hay, hết thảy cặp đôi gương vỡ lại lành chẳng qua đều là gặp sắc mà nổi tâm tư.
Chỉ thấy cô cầm đũa, “Vậy em không khách sáo nữa.” Nói rồi gắp một miếng chân vịt lên.
Bây giờ, cũng chỉ khi ở bên anh cô mới vô tình lộ ra bản tính hoạt bát vui vẻ. Ngày trước, gặp lại Thư Tầm ở Lộ Châu, Tả Kình Thương thấy dáng vẻ suốt ngày nghiêm mặt giả bộ lạnh lùng của cô, rất nhiều lần muốn đặt cô lên tường hôn sâu, hôn trôi hết thảy ngụy trang, cũng tiện thể biểu lộ nỗi khổ tương tư trong mấy năm xa cách. Nhưng kết quả là cô thích giả bộ lạnh lùng, anh bèn phối hợp với cô, nhìn cô bị từng chút ái muội của mình làm cho hoảng hốt.
Ai nói Tả Kình Thương anh không vương khói lửa nhân gian? Đón chào năm mới, chung quy cũng phải có chút niềm vui bất ngờ. Ăn xong bữa cơm, người phục vụ rất hiểu ý đưa lên một bát canh đậu đỏ, Tả Kình Thương vẫn thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc thấy được một anh chàng trẻ tuổi đội mũ ôm một chiếc hộp dài đi vào. Anh dời ánh mắt đi, bình tĩnh nhìn bừa về một hướng khác.
Cậu chàng kia quen thuộc tìm tới phòng riêng của họ, vén mành trúc lên, “Tiểu thư Thư Tầm, mời cô ký nhận.”
Thư Tầm chớp chớp mắt, ban đầu còn mờ mịt khó hiểu, phản ứng đầu tiên là “Cận Đồ Hải hành động nhanh thật, bám dai như đĩa ấy”, nhưng nhìn thấy chiếc hộp dài ghi nhãn “Rose only”, bỗng nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng và bất ngờ, cuối cùng đỏ mặt ký tên, ôm chiếc hộp còn không biết làm sao cho phải.
Rose only, mệnh danh là cửa hàng hoa cao cấp dành riêng để “Một đời chỉ tặng một người”, hoa hồng rẻ nhất cũng là 399 tệ một bông (khoảng 1,4 triệu VNĐ). Nghe nói khi mua phải đăng ký bằng họ tên thật và số chứng minh thư, điền tên của người yêu. Lần thứ hai mua nếu như tên họ và thông tin của người yêu khác đi, cửa hàng hoa sẽ từ chối bán. Điều này mang ý nghĩa, nếu thay bạn gái thì không thể mua hoa của Rose only làm quà nữa.
Tuy cũng là tặng hoa nhưng lần này dường như có ý nghĩa lớn hơn hẳn.
“Đây là thứ gì, hả?” Tả Kình Thương hạ thấp giọng nói, âm cuối cao lên, hấp dẫn mà gợi cảm.
Thư Tầm kìm lòng không đáp lời anh, cẩn thận mở hộp ra, bên trong là mười tám đóa hoa hồng Ecuador nhập khẩu sắp hàng chỉnh tề, sắc đỏ như máu, cánh hoa mềm mại, chúng có tên gọi là “Tình đầu kinh điển”. Nhà thiết kế ra bó hoa này đã từng giải thích ý nghĩa của nó ---
“Trong tình yêu này, không có sự ràng buộc của tiền tài, không có sự vướng mắc của lợi ích. Anh chỉ thấy mình em, dùng trái tim để đánh đổi, không hề giữ lại. Hoa này dành cho những con người đã từng bước qua thế gian ấm lạnh, nhưng vẫn giữ được ước nguyện nguyên sơ trong trái tim mình.”
Tả Kình Thương lẳng lặng nhìn cô, màu đen sâu thẳm trong đôi mắt hiện ra chút độ ấm. Điều này anh luôn chôn giấu tận đáy lòng, chưa bao giờ nói với cô. Nhưng sau khi chia tay, anh vẫn cố chấp giữ chặt trái tim mình, chưa bao giờ để một ai khác bước vào. Lần đầu hai người cắt đứt liên lạc, anh thậm chí không thể xác định được liệu cô có ở lại nước ngoài, có yêu người khác hay không. Anh giữ chiếc chìa khóa trong vô vọng, tìm kiếm trên bức tường gió thổi không lọt một cánh cửa để trở về trái tim cô. May thay, anh đã tìm thấy.
Cho dù năm tháng có tàn nhẫn tới đâu thì em vẫn là hạt chu sa trong lòng anh. Không dám nói kiếp sau, chỉ nói đến đời này, quyết không phụ lòng em.
Tất cả những người phụ nữ vẫn giữ mãi ước nguyện nguyên sơ, đều sẽ bị tình yêu lay động.
Đáy mắt Thư Tầm hơi cay cay, trước đây cô còn chưa thể hiểu nổi tại sao có cô gái lại cảm động rơi lệ vì được người mình yêu bày tỏ, nhưng hiện tại, những giọt lệ chan chứa cả sự ngọt ngào và bi thương nóng hổi tuôn ra khỏi đáy mắt, mũi cô cũng nghẹn lại. Cô vẫn chưa nói cho anh, tất cả sự cố gắng nỗ lực của cô ở nước ngoài, thực chất đều là để gặp lại anh trong tư thái tao nhã xinh đẹp nhất!
“…Cảm ơn anh.” Thư Tầm hơi nghèn nghẹn, nhỏ giọng nói.
“Là anh tặng sao?” Tả Kình Thương không chịu thừa nhận, thấy cô lau nước mắt, hơi ngừng lại, biết cô bị cảm động tới phát khóc, chẳng chút đau lòng, trêu đùa cô, “Liệu có phải học viên nam nào thầm mến dành riêng cho em niềm vui bất ngờ hay không?”
Thư Tầm ngừng rơi lệ, nhìn anh oán giận, “Nếu học viên nam kia lại biết chín giờ rưỡi em sẽ xuất hiện ở nhà hàng Tư Phòng Thái, vậy năng lực điều tra của cậu ta có thể làm thầy giáo em được rồi.”
“Người xưa đã nói, đệ tử chưa chắc đã kém hơn sư phụ.” Anh tiếp tục đùa.
“Tả Kình Thương!” Thư Tầm bực mình gọi tên anh.
“Thích không?”
“…phí tiền!” Thư Tầm nâng niu ôm hộp hoa, nhưng vẫn cứng miệng.
“Đáng giá.” Tả Kình Thương phóng khoáng nói, nâng chén sứ trắng, dùng trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch. “Tình cảm đã tiêu phí trên người em hết rồi, còn quan tâm tới tiền bạc làm gì?”
Thư Tầm bất chợt có cảm giác bản thân bị đại gia bao nuôi.
Tả Kình Thương khoát khăn quàng cổ, khoát áo lên cánh tay, tới bãi đỗ lấy xe trước. Thư Tầm ôm hộp hoa đứng ở cửa, những đôi nam nữ bước ngang qua cô, hễ là người biết giá trị của hộp hoa đều nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ.
Trước giờ Thư Tầm đều không thích khoe khoang, nhưng lần này không có cách nào cất giấu hộp đi, đành cúi đầu tránh ánh mắt người khác.
Trong chốn thành thị lạ lùng quái đản này, có người hạnh phúc, cũng có kẻ khổ đau.
Trong một cống ngầm dưới lòng đất, Cận Đồ Hải hút hết điếu thuốc cuối cùng, mắt vô hồn nhìn về phía trước. Rời Bắc Yến tới Thủ đô đã gần nửa tháng, ông ta tạm thời không có thu nhập nên chẳng ở nổi nhà nghĩ, quán trọ, giá cả ở Thủ đô cao như vậy, ông ta ở trong cống ngầm dưới lòng đất, làm bạn với ăn mày và người hát rong, trải thảm trên nền đất để tiết kiệm tiền ăn hàng ngày.
Ông ta một mực chờ người kia tới tìm mình, cảnh sát cũng được, quản lý cũng tốt, ông ta ôm ấp một tia hi vọng cuối cùng, chờ người kia hồi âm.
Bị thờ ơ, cười nhạo, đánh đập, sỉ nhục --- nếm trải nỗi đau sống không giống người khiến Cận Đồ Hải trở nên thô bạo độc ác, thế giới trong mắt ông ta chỉ còn hai màu trắng đen. Vợ con đều đã qua đời, ông ta chẳng còn gì để luyến tiếc, chỉ sống như chó ghẻ mà thôi.
Cơn nghiện thuốc lá lại nổi lên, dòng tâm tư của Cận Đồ Hải bị cắt đứt, ông ta tìm trong cống ngầm một lúc, nhặt được một cái tàn thuốc còn hơn nữa, nhìn qua hóa ra lại là một điếu thuốc Trung Hoa! Trên mặt Cận Đồ Hải hiện lên nụ cười quái dị, run rẩy châm thuốc, hít sâu một hơi.
Ông ta trở về góc của mình, cẩn thận móc trong người một tờ báo đã ố vàng, trong miệng ngậm thuốc lá, xoa xoa bức ảnh nhiều màu sắc ở trên tiêu đề báo. Ngẩn người trong chốc lát, lật một trang báo ra, hút xong điếu thuốc, cắn rách ngón tay, dùng phương thức truyền thống nhất, viết ở đằng sau tiêu đề báo một chữ “Oan” thật lớn.
***
Thư Tầm vừa bước vào nhà, liền bị Tả Kình Thương ngăn ở cửa hôn sâu.
Không thể không nói, hộp hoa hồng cao cấp có tác dụng không nhỏ, hiếm khi Thư Tầm lại phối hợp, để mặc anh đòi hỏi như vậy. Khi tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, niềm vui trọn vẹn.
Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Thư Tầm nằm trong ngực Tả Kình Thương, xoa bóp mấy lần trên chân, cô phát hiện khi ấn xuống thấy hơi đau. Tự nhấc chân lên xem, buổi chiều va vào ghế, bây giờ máu bầm lại một vùng lớn. Cô ôm chân, nhìn sắc mặt của Tả Kình Thương, xem ra anh rất bực bội, có lẽ còn đang nghĩ đến chuyện kẻ gửi đồ dời mục tiêu.
Giờ này đã bước sang năm mới, Thư Tầm ôm tay anh, nhè nhẹ xoa bóp để anh yên lòng, vì khi nãy mất nhiều sức lực nên chẳng mấy chốc mà cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
***
Kỳ nghỉ tết dương lịch qua đi, mọi người bắt đầu chờ tới kỳ nghỉ tết âm lịch.
Bảo vệ của trường nhận hộ Tả Kình Thương một bưu kiện chuyển phát nhanh, giao cho anh sau khi anh lên lớp xong. Tả Kình Thương không hề bất ngờ khi nhìn thấy chiếc hộp nho nhỏ này, sự hờ hững không quan tâm của anh cuối cùng cũng khiến Cận Đồ Hải không thể kiên nhẫn được nữa, e rằng trong này mới là ý đồ thực sự của hắn.
Trong hộp giấy đã không còn là thi thể động vật nữa, thay vào đó là một tờ báo được gấp gọn gàng, qua chất lượng giấy có thể thấy được nó không được in gần đây. Gấp gọn gàng như vậy, có thể thấy được sự trân trọng của Cận Đồ Hải đối với tờ báo.
Mở tờ báo ra, mặt sau, một chữ “Oan” vừa to vừa nguệch ngoạc có vẻ cực kỳ đáng sợ, chính diện mặt báo là một bản tin pháp luật từ mấy năm trước ---
(Kẻ mất trí: Nghi phạm cưỡng hiếp rồi sát hại liên tiếp hai người phụ nữ rốt cuộc sa lưới pháp luật)
Nhà báo dùng một mặt báo để viết về tình tiết vụ án và quá trình điều tra, phỏng vấn cảnh sát, còn đăng cả bức ảnh Cận Á Cát bị bắt.
Quả nhiên.
Cận Á Cát đã bị xử tử, nếu nói vụ án này thực sự là một án oan, vậy chứng tỏ hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nhưng Cận Đồ Hải là cha của Cận Á Cát, khăng khăng cho rằng con mình vô tội, cũng là lẽ thường tình. Tả Kình Thương đã gặp rất nhiều bậc cha mẹ một mực không tin con mình đã phạm trọng tội, cho dù chứng cớ rành rành xác thực ngay trước mắt, bọn họ vẫn cho rằng nhất định con của mình bị oan.
Anh muốn tìm ra hồ sơ của vụ án này cũng không khó, cái khó là mang một vụ án đã có hung thủ phải chịu hình phạt ra điều tra một lần nữa. Áp lực không chỉ tới từ vấn đề trình tự mà còn đến từ việc có khả năng khơi lên dư luận xã hội. Giả thiết đây đúng là một vụ án oan, vậy có nghĩa là rất nhiều người từng phụ trách vụ án cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm và đưa ra kỷ luật.
Liệu đây có phải là một “việc không đâu”, có nên quan tâm tới nó hay không?
Chữ máu ở mặt sau đâm vào mắt Tả Kình Thương, anh mang tờ báo tới chỗ Thư Tầm, Thư Tầm có vẻ kinh ngạc, đọc đi đọc lại nhiều lần, cũng rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, cô vẫn lặp lại vấn đề đã hỏi anh nhiều lần: “Anh muốn đi gặp hắn ư?”
Tả Kình Thương không nói không rằng, lấy điện thoại di động ra, bấm số rồi bước ra ngoài. “Là tôi. Tôi muốn biết từng chi tiết quá trình và biểu hiện khi ngồi tù của Cận Đồ Hải. Thử tìm xem.”
Trong lúc đợi hồi âm, Thư Tầm lên mạng đọc một vài tin tức có liên quan tới hai vụ án năm đó, đại khái cũng giống với lời mà Tả Kình Thương đã nói. Nạn nhân đầu tiên là Tiểu Lệ, mười hai tuổi, cha mẹ đều đi làm, như thường lệ để cô bé ở nhà một mình làm bài tập. Một hôm tan tầm về nhà, bước qua cửa liền nhìn thấy Tiểu Lệ chết thảm trong vại nước, vệt máu chảy ra từ dưới người dính tới tận gót chân, chưa bị nước gột đi, nguyên nhân tử vong là bị dìm chết, khi chưa tử vong còn bị đánh đập. Nạn nhân thứ hai là Đồng Hinh chết tại một nhà vệ sinh công cộng gần xưởng dệt Đệ nhất Bắc Yến, hung thủ dùng tay che miệng cô ta, bóp cổ khống chế, áp cô ta lên tường, cưỡng hiếp sau đó bóp chết. Sau khi thu thập vật chứng từ kẽ tay của Đồng Hinh, tiến hành xét nghiệm lý hóa và giám định nghiêm ngặt về mặt khoa học, phát hiện ra DNA của vụn da tại kẽ tay Đồng Hinh trùng khớp với DNA của Cận Á Cát. Cận Á Cát là công nhân của xưởng dệt kia, người làm của hắn báo cáo rằng hành động của hắn vào ngày xảy ra vụ án rất kỳ lạ, lúc quay về có thương tích trên người, khi cảnh sát hỏi hắn, hắn ngụy biện là vì mình trộm cướp nên mới xảy ra tranh chấp với Đồng Hinh.
Đang đọc thì có hồi âm từ phía bên kia.
“Giáo sư Tả, tôi tìm được rồi. Cận Đồ Hải và vợ ông ta từng tới Cục cảnh sát cãi cọ mấy lần vì chuyện con trai họ bị bắt giam, khăng khăng nói là cảnh sát đánh đập Cận Á Cát. Sau khi Cận Á Cát bị xử tử, ông ta bắt đầu kêu oan một cách điên cuồng, có một lần còn cầm pháo lớn giả bộ làm bom, ném vào phòng điều tra thông tin của tòa án. Ông ta bị bắt vì xông vào Cục cảnh sát, tội hành hung cảnh sát, khiến ba cảnh sát bị thương, hai cảnh sát bị trầy xước nhẹ, ông ta bị phán hai năm tù giam. Trong nhà tù, biểu hiện của ông ta rất kém cỏi, không hề có chút nào gọi là ăn năn hối cải, ngày ngày nói với cảnh ngục và bạn tù như chị Tường Lâm* rằng con trai Cận Á Cát của ông ta vô tội, bởi vậy Cận Đồ Hải không được giảm án. Ông ta đã từng được làm giám định tinh thần, kết quả là ông ta rất bình thường, đầu óc không sao cả, chẳng qua quá cố chấp mà thôi, có lẽ nguyên nhân là do con trai trở thành tội phạm bị tử hình, vợ cũng qua đời nên bị kích thích.”
*chị Tường Lâm: là một nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của nhà văn Lỗ Tấn, chị Tường Lầm là một người phụ nữ với số phận bi kịch và cuộc đời cay đắng nhiều đau khổ, chị luôn ở trong trạng thái tinh thần uể oải suy sụp, gặp ai cũng kể về bất hạnh của đời mình, bởi vậy ở Trung Quốc có cách ví những người hay kể lể chuyện buồn của mình giống với chị Tường Lâm.
“Vụ án con trai hắn có chứng cứ xác thực mà, không ai vu oan cả, cuối cùng chính Cận Á Cát cũng nhận tội, Cận Á Cát từng có tiền án, nếu không phải vậy thì cảnh sát Bắc Yến cũng chẳng phá án dễ dàng như thế. Hắn là một tên lưu manh, đánh lộn ẩu đả, trộm đồ,… đã bị cảnh sát bắt nhiều lần rồi. Thượng bất chính hạ tắc loạn, người ở đó nói Cận Đồ Hải cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, trước đây cũng suốt ngày bắt gà trộm chó, còn từng lấy trộm xe đạp nhà hàng xóm.”
Tả Kình Thương nghe xong, đặt điện thoại di động qua một bên.
Chữ “Oan” ở mặt sau tờ báo vẫn khiến con mắt người ta nhức nhối như trước.
“Em nói xem, người tên Cận Đồ Hải này, anh có nên gặp hay không?” Tả Kình Thương hỏi.
Thư Tầm trầm ngâm một lúc, gật đầu nói: “Nên.”
“Lý do?”
“Hiểu biết của chúng ta về vụ án kia chỉ vẻn vẹn trong thông tin và hồ sơ vụ án nhưng chưa từng tìm hiểu ở phía Cận Đồ Hải, tại sao ông ta lại khăng khăng cho rằng con trai mình bị oan. Dường như ông ta đã ký thác hi vọng lên người anh, nếu đã vậy, lời anh nói hẳn là ông ta sẽ chịu nghe một chút.” Thư Tầm nghiêm túc nói, “Nguyên tắc mà anh đã giữ vững nhiều năm ‘sự thật là trên hết’, là để tội phạm phải chịu sự trừng phạt thích đáng. Nếu sự thật chứng minh Cận Á Cát thực sự giết người, vậy hắn đã phải đền tội, tất cả đều vui mừng, anh có thể không cần quan tâm tới Cận Đồ Hải nữa; còn nếu Cận Á Cát thực sự chết oan, lẽ nào anh chấp nhận để hung thủ vui vẻ vì sự may mắn của mình, một khi nổi hứng lại tiếp tục giết người?”
Tuy Tả Kình Thương không đáp nhưng nhìn vẻ mặt thì có thể thấy anh đã đưa ra quyết định chắc chắn.
“Em hiểu Cận Đồ Hải.” Thư Tầm nói thêm, “Nếu hiện tại em có chứng cứ chứng minh năm đó Tiểu Phóng bị anh đổ oan, em cũng sẽ cố gắng vì nó mà lật lại bản án như vậy.”
“Nếu có chứng cứ chứng minh năm đó anh đã đoán sai, anh sẽ đích thân lật lại bản án cho cậu ấy.” Tả Kình Thương nghiêm nghị nhìn cô, nếu nói giữa hai người có một điểm không thể động vào thì đại khái chính là Thư Phóng.
Thư Tầm hơi bối rối cúi đầu.
Chỉ có thể nói gặp được Thư Tầm là phúc phận của Cận Đồ Hải.
Tả Kình Thương lại cầm điện thoại lên, “Gửi phương thức liên lạc của Cận Đồ Hải cho tôi.”
Lát sau, một số điện thoại di động xuất hiện trong mục tin nhắn của anh.
***
Cận Đồ Hải ăn hai quả trứng rán hành, no ợ lên một cái rồi tiếp tục lêu lổng trên đường phố hoa lệ ở Thủ đô. Thủ đô rộng lớn, có đủ loại người, loại mạt hạng như ông ta vẫn cứ về nơi tối tăm dưới lòng đất, mơ về giấc mộng giàu sang sau một đêm hoặc nổi tiếng sau một đêm thôi. Gần tới trưa, điện thoại di động của ông ta bỗng kêu vang.
Điện thoại của ông ta vẫn được họ hàng giữ, mỗi tháng nạp đủ tiền vào, cũng giữ cho số điện thoại không bị xóa đi. Sau khi ra tù ông ta liền trở về, vẫn luôn mang di động bên người, vì sợ mình không nghe thấy, bèn cài đặt chế độ rung, chỉnh âm lượng chuông báo lên to nhất.
Trên màn hình là một dãy số xa lạ, cũng không đến từ những người mà ông ta quen biết. Nội tâm của ông ta bắt đầu âm ỷ mừng tới phát cuồng, vội vàng nhận cuộc gọi, lớn giọng “Alo” một tiếng.
“Chào ngài. Tôi là Lục Hợp Thải…”
Cận Đồ Hải thất vọng ngắt máy, cười lạnh mấy tiếng. Nhưng chỉ một lát sau, lại có cuộc điện thoại thứ hai, là một số máy lạ khác. Ông ta hơi bực bội nghe máy, nói với giọng đậm chất Bắc Yến: “Alo! Ai thế?”
“Cận Đồ Hải.” Trong điện thoại vang lên một giọng nam rất êm tai, không hề khách khí mà gọi thẳng tên ông ta, ngừng một lúc, đối phương lại nói tiếp: “Tôi là Tả Kình Thương.”
Cận Đồ Hải ngây ra, người qua kẻ lại ồn ào xung quanh chợt như tĩnh lặng, bên tai ông ta, mấy chữ “Tôi là Tả Kình Thương” không ngừng vang lên. Ông ta không kịp phản ứng, hoàn toàn sững sờ, một giây sau mới vội vàng kêu lên: “Tả, Tả Kình Thương!”
Sau đó, ông ta liền nói mấy câu mà ông ta thường nhấn mạnh với người khác bằng giọng bi thảm mà tuyệt vọng: “Con trai của tôi bị oan!! Nó bị người ta đánh tới mức phải nhận tội thì thôi!! Nó không giết người! Nó không giết người!”
“Cận Đồ Hải, con trai của ông có giết người hay không cũng không phải do ông định đoạt. Ông ở đâu, chúng ta gặp mặt.”
“Tôi ở…” Cận Đồ Hải rất kích động, nhìn chung quanh một vòng, chợt nghẹn ngào một lúc, “Tôi ở…quảng trường Thủ đô.”
“Bây giờ tôi sẽ tới đó.”
Cận Đồ Hải cất điện thoại di động vào túi tiền, trong mắt đầy lệ. Bỗng nhiên, ông ta hét to một tiếng, quỳ trên mặt đất khóc gào khiến du khách và người đi đường xung quanh ai nấy đều kinh ngạc. Trông ông ta vô cùng khốn khổ, gần như phát điên, ông ta nắm chặt điện thoại, đang cầu nguyện, đang van nài, nhất định giành lại công bằng cho đứa con đã chết oan của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.