Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 4: Mối tình đầu




Nên gọi bốn người này tới Cục cảnh sát nói chuyện hay để tổ chuyên án tới nhà hoặc nơi làm việc của họ để tìm hiểu? Mọi người thảo luận một hồi, quyết định không thông báo trước, mà đi tìm bọn họ hỏi chuyện luôn.
Đương nhiên Tả Kình Thương và Thư Tầm phải tham gia quá trình hỏi chuyện, nên không tránh được việc cùng ngồi trên một chiếc xe. Tả Kình Thương và Lục Tử Khiên ngồi ở hàng thứ hai của xe công vụ, Thư Tầm và Tiểu Vi ngồi hàng cuối cùng. Theo trình tự, họ đến nơi Ông Ngọc làm việc khi còn sống – công ty điện tử DL để tìm Đới Tiệp Dư.
Công cuộc xanh hóa Lộ Châu được triển khai rất tốt, trên dải phân cách giữa đường trồng đủ loại cây xanh cao thấp, xanh tốt quanh năm, phóng tầm mắt nhìn ra thì thoải mái vô cùng. Trên đường cũng không có chuyện gì để nói, chuyến xe không mấy vui vẻ, Tiểu Vi bèn ríu rít giới thiệu những đặc điểm kiến trúc xung quanh, giống một hướng dẫn viên du lịch nghiệp dư.
Lúc sắp tới công ty điện tử DL, đề tài chuyển sang vụ án. “Chúng tôi tới tìm Đới Tiệp Dư một lần, lúc đó thái độ của chị ta không mấy vui vẻ, không trả lời nhiều câu hỏi của chúng tôi.” Lục Tử Khiên bĩu môi nói, “Bà cô khó chơi, thảo nào…”
Tả Kình Thương mặc âu phục đen, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ dường như đang viết gì đó trên tay vịn, đây là một thói quen nhỏ khi anh đang suy nghĩ, không ai biết rốt cuộc anh đang viết chữ gì. “Chị ta không chịu phối hợp, có thể giải thích là do sự bất thường sau khi phạm tội, hoặc đan xen giữa thù hận và ước ao với đàn ông sau nhiều năm chưa kết hôn.”
“Không phải mọi phụ nữ đều có khát vọng xuất phát từ nội tâm với đàn ông.” Thư Tầm khinh thường phản bác lại: “Đàn ông thường mang những nguyện vọng từ một phía và tâm thể tự yêu bản thân đến mức vô liêm sỉ để phỏng đoán bất kỳ người phụ nữ nào mà họ không quen.”
“Ồ, cho nên tới giờ cô vẫn chưa lấy chồng?” Tả Kình Thương lạnh nhạt hỏi.
Thư Tầm khẽ nhíu mày.
Trong bụng Tiểu Vi “lộp bộp” mấy tiếng, vừa mới bắt đầu đã giương cung bạt kiếm như thế này, sợ rằng hai người họ sẽ bất chợt xông lên đánh nhau…. Nhưng cũng may, trông cả hai người đều không giống người thích đánh nhau, đặc biệt là giáo sư Tả. diễn đàn Lê Quý Đônn Tiểu Vi cẩn thận liếc mắt nhìn Tả Kình Thương, không biết anh đã từng xem tư liệu về cô Thư chưa, năm nay người ta hình như mới… hai mươi lắm tuổi, lớn hơn mình có một tuổi thôi mà.
Tòa nhà văn phòng có mười hai tầng, từ tầng sáu tới tầng cao nhất thuộc về công ty điện tử DL. Đoàn người đi thẳng thang máy lên phòng của Đới Tiệp Dư ở tầng mười. Trong khu vực làm việc có người nhận ra Lục Tử Khiên mặc thường phục, bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Cảnh sát lại tới nữa kìa”, “Hai anh cảnh sát kia đẹp trai lắm, cô nhìn đi!”, “Đẹp thì đẹp thật, những mà giờ có ai thích dính đến cảnh sát đâu, chuyện của Ông Ngọc… Ôi, thật đáng sợ”, “Lại đến tìm quản lý Đới kìa, quản lý Đới thật sự có liên quan tới cái chết của Ông Ngọc sao?”, “Trên mạng nói là giết cả nhà đấy, quản lý Đới có thể làm việc đó thật à?”, “Đương nhiên không rồi, quản lý Đới là một phụ nữ, làm sao sát hại nhiều người thế được.”, “Thôi đừng nói nữa, đừng nói nữa, bà ấy mà biết thì chẳng hay ho gì đâu.”
Phòng giám đốc nhân sự của Đới Tiệp Dư rộng chừng hai mươi mét vuông, Lục Tử Khiên gõ cửa bước vào, trên khuôn mặt của Đới Tiệp Dư còn mang theo nụ cười công chức, vừa thấy là bọn họ lập tức xị xuống, vẻ mặt hiện lên sự bực bội và mất kiên nhẫn.
Thư Tầm nhanh chóng đánh giá Đới Tiệp Dư và phòng làm việc của chị ta.
Đới Diệp Tư mặc một bộ đồ công sở màu đen, rất đúng quy cách, vì chưa từng sinh nở nên dáng người được giữ gìn khá ổn, đeo một đôi kính không gọng, tướng mạo bình thường, không phải loại khiến đàn ông thương yêu. Thư Tầm chú ý tới son môi của chị ta, là IOPE* màu số 44, loại đang rất được phụ nữ trẻ tuổi ưa chuộng, còn chưa chính thức đưa ra thị trường Trung Quốc. Đầu năm, cô cũng mua một thỏi theo trào lưu, nhưng không hay dùng. Công việc của bộ phận nhân lực quả thực bận rộn, trên bàn của Đới Tiệp Dư chất rất nhiều văn kiện chưa xử lý xong, trên màn hình máy tính dán đầy giấy ghi chú, đủ màu sắc, chỗ nào cũng có.
*Một hãng mỹ phẩm của Hàn Quốc.
Tả Kình Thương cũng giống Thư Tầm, không đặt câu hỏi, mà nhìn nhanh xung quanh mấy lượt. Lục Tử Khiên cảm thấy họ tựa như một miếng bọt biển, bình thản thấm hút mọi thông tin hữu dụng. Lục Tử Khiên tự nhận bản thân còn lâu mới có được loại bình thản này, nghĩ tới việc người phụ nữ trước mắt rất có thể là hung thủ sát hại ba người, anh ta chỉ hận không thể xông tới lắc bả vai của đối phương, hét ầm lên như giáo chủ thét gào Mã Cảnh Đào*: “Cô khai mau khai mau khai mau!! Có khai không hả! Có khai không hả!!!”
*Là một nam diễn viên Đài Loan, anh nổi tiếng với nhân vật nam chính trong bộ phim “Tuyết Kha” của nữ sĩ Quỳnh Dao, chinh phục và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả với hình tượng thét gào, bởi vậy được mọi người đặt cho biệt danh “Giáo chủ thét gào.”
“Các vị rãnh rỗi thật đấy, đi một chuyến mà dẫn theo mấy người liền.” Đới Tiệp Dư đẩy mắt kinh, ánh mắt lướt qua bốn người họ, khi nhìn thấy Tả Kình Thương, ánh mắt chị ta dừng lại trong thoáng chốc, sự mỉa mai ngoa ngoắt cũng dịu đi nhiều, hơi miễn cưỡng nở nụ cười, “Mời ngồi.”
Nói rồi đi tới bên cạnh sô pha màu đen, dọn dẹp tạp chí bà báo giấy một lát, tiện tay xếp chúng vào một góc, sau đó ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống nói chuyện.
Trước khi tới đây mọi người đều đã bàn bạc xong xuôi, Lục Tử Khiên và Tiểu Vi chỉ để “phao ngọc dẫn chuyên”*, những vẫn đề quan trọng thì đều để Tả Kình Thương và Thư Tầm.
*Gợi ý, đưa ra các vấn đề dẫn dắt, bỏ ra thứ nhỏ nhằm mục đích thu được lợi lớn hơn.
“Vẫn chưa tra được à? Tới chỗ tôi tìm điểm đột phá sao?” Đới Tiệp Dư ra ngay đòn phủ đầu, “Những gì tôi biết tôi đều nói hết rồi, nếu các vị còn tiếp tục quay lại quấy rầy tôi, tôi sẽ tố cấp lên cấp trên của các vị.”
“Thường ngày quản lý Đới có sở thích gì không?” Thư Tầm bất chợt hỏi.
Đới Tiệp Dư ngẩn ra vài giây “… Bơi, du lịch, thỉnh thoảng nghe nhạc. Sao nào?”
“Chị tới Hàn Quốc chưa?”
“Mới tới đầu năm nay.”
“Có kế hoạch du lịch trong tương lai không?”
“Đương nhiên có, một năm tôi được nghỉ phép hai tuần, đều đi du lịch hết, kế hoạch nửa cuối năm là tới Brazil một chuyến, tôi đặt vé vào sân xem World Cup rồi.” Đới Tiệp Dư nói xong, không kìm lòng được hỏi Thư Tầm: “Cô hỏi tôi mấy câu này làm gì? Nếu muốn tôi thả lỏng, vậy hoàn toàn không cần thiết. Thứ nhất, tôi không căng thẳng, vì cái chết của Ông Ngọc chẳng liên quan gì đến tôi. Thứ hai, đừng có tỏ ra thân thiết với tôi, tôi không chào đón các vị, hi vọng lần sau các vị đừng quay lại nữa.”
“Đã tìm ra hung thủ, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu động cơ sát hại cả gia đình Ông Ngọc ở những khía cạnh khác nhau.” Tả Kình Thương chợt nói.
Vẻ mặt của Đới Tiệp Dư thoải mái hơn hẳn, ánh mắt nhìn Tả Kình Thương rõ ràng như trút được gánh nặng, chị ta bắt dầu mạnh dạn nhìn Tả Kình Thương chằm chằm: “Ồ, hóa ra là vậy.” Nói xong, chị ta đứng dậy, tự tay pha cà phê cho bọn họ.
Thư Tầm lườm Tả Kình Thương một cái, thể hiện sự bất mãn với việc anh đột nhiên nói lảng sang chuyện khác, thậm chí thay đổi hẳn phương pháp thăm dò.
Đới Tiệp Dư pha cà phê hòa tan nên xong rất nhanh. Chị ta đặt năm cốc cà phê lên bàn, giọng nói cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn, “Mấy chiếc cốc này đều được tôi mua lúc đi du lịch, cà phê cũng thế.”
“Bình thường năm giờ công ty tan tầm sao?” Tả Kình Thương bắt đầu hỏi.
“Ừm, chín giờ đến năm giờ về, nếu không phải cuối tháng thì thường chúng tôi cũng không tăng ca.” l,q,đ Lúc này Đới Tiệp Dư lại vô cùng phối hợp, mỉm cười nhìn Tả Kình Thương, trong đôi mắt còn mang theo một hàm ý khác, rõ ràng rất có thiện cảm với anh.
Thư Tầm thấy vậy bèn chẳng muốn hỏi thêm. Anh có lực sát thương với phụ nữ ở mọi độ tuổi khác nhau, điểm này không phải cô chưa từng thấy bao giờ.
Tả Kình Thương bỏ qua tia cảm tình trong mắt Đới Tiệp Dư, bưng cốc cà phê lên, “Con người Ông Ngọc thế nào?”
Đới Tiệp Dư không hề che giấu sự ghét bỏ, “Nói thật thì là thế này. Đầu óc ngốc nghếch, chẳng có tài cán gì, vào làm nhờ quan hệ của gia đính, đi làm rồi cũng không cầu tiến. Dù sao cũng… rất bình thường.” Nói xong, chị ta còn hơi bĩu môi.
“Quan hệ giữa cô ấy và chồng thế nào?”
“Rất tốt, rất tình cảm. Có câu nói thế nào ấy nhĩ… Ừ, tình cảm đến chết ấy… Ấy, ngại quá.” Ý thức được mình lỡ lời, Đới Tiệp Dư lúng túng mỉm cười, “Chồng của cô ta trông cũng được, nhưng nhìn qua đã biết chẳng phải người tốt lành gì, chỉ được cái mã ngoài, nghe nói tiền mua nhà, sửa chữa trang hoàng nhà đều do gia đình Ông Ngọc lo. Đúng là bẽ mặt, chưa kết hôn đã có thai, chậc chậc.” Đới Tiệp Dư đánh giá một cách cay độc, dáng vẻ rõ ràng là “Hai người này chết là đáng đời,” đột nhiên biểu cảm trên khuôn mặt chị ta thay đổi, thương xót nói: “Rốt cuộc hung thủ là ai thế, tàn nhẫn như vậy, đến trẻ con cũng không chịu buông tha?”
“Vấn đề này tạm thời không thể tiết lô. Mong cô giữ bí mật nội dung buổi trò chuyện với chúng tôi ngày hôm nay.” Tả Kình Thương kết thúc việc hỏi đáp, không cho Thư Tầm cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Dường như Đới Tiệp Dư vẫn còn tiếc nuối, hơi há mồm, nhưng không nói gì thêm. Thấy anh như vậy, Lục Tử Khiên và Tiểu Vi cũng đứng dậy rời đi, Thư Tầm là người cuối cùng đứng lên, nhìn xung quanh văn phòng một lần nữa rồi bước ra ngoài sau cùng.
“Điểm đến tiếp theo, nhà của Hạ Hiểu Đồng.” Tiểu Vi nói địa chỉ với người lái xe.
Nhà của Hạ Hiểu Đồng nằm trên một con phố cũ của khu vực nội thành trước đây ở Lộ Châu, nhìn bề ngoài căn nhà thì có thể nhận thấy, gia đình cô ta không giàu có lắm. Trong số tất cả các bạn gái của Hoàng Văn Uyên, điều kiện gia đình Ông Ngọc là tốt nhất, lê quý đônn xem ra trong quá trình qua lại với phụ nữ, Hoàng Văn Uyên luôn mang tư tưởng “Vừa chơi đùa vừa tìm kiếm gia đình giàu có nhất.”
Quan điểm chọn vớ kén chồng này khiến người ra vô cùng phản cảm.
Với việc cảnh sát tìm tới cửa, Hạ Hiểu Đồng rất bất ngờ, cô ta đứng chặn ở cửa, vốn dĩ không có ý mời họ vào nhà. “Cha mẹ tôi đang ở nhà, có chuyện gì thì ra ngoài nói được không?”
Lục Tử Khiên dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tả Kình Thương, rồi thấp giọng nói: “Được, chúng ta tìm chỗ nào đó trò chuyện.”
“Mẹ ơi, con ra ngoài với bạn một lát đây!”
Trên con phố cũ có rất nhiều quán trà sữa quay mặt tiền về phía trường học gần đó. Hạ Hiểu Đồng dẫn bọn họ vào một quán trong số ấy, năm người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, cảnh tượng rất không hài hòa, còn có vẻ chật chội chen chúc. Thư Tầm càng khó chịu hơn, vì Tả Kình Thương không chọn chỗ nào khác mà ngồi, lại đi ngồi ngay cạnh cô, cô chỉ hơi nhấc tay là sẽ chạm vào người anh.
Rất lâu rồi cô không ngồi gần anh như thế.
Chuyện này khiến cô ngẩn ngơ hồi tưởng lại ngày cô và anh mới quen nhau.
Khi đó, cô đang học năm thứ ba đại học, ở trong đội hùng biện của khoa Tâm lý, còn anh là một nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, là thầy hướng dẫn của phía đối thủ - đội hùng biện khoa Kỹ thuật điều tra hình sự. Hai đồi tranh luận sôi nổi quanh chủ đề “Nghịch cảnh sẽ có lợi hơn cho sự trưởng thành của con người” hay “Thuận cảnh sẽ có lợi hơn chó sự trưởng thành của con người,” l, q đ cuối cùng đội cô thua. Cô biết chỗ thua kém của đội mình, nhưng vẫn không cam lòng, còn mò tới phòng nghỉ của đối phương, các thành viên trong đội đều bận đi nhận thưởng hết, nên khi ấy trong phòng chỉ có một mình Tả Kình Thương.
Lúc đó Thư Tầm là sinh viên rất có khí phách, đối mặt với Tả Kình Thương mà không hề cảm thấy ngượng ngùng hay du dự.
“Thầy Tả, phía thầy thắng cũng chẳng có gì vẻ vang, nhiều quan điểm đều lấy từ trên mạng, không phải suy nghĩ của riêng mình, rốt cuộc phía thầy tranh luận với chúng em, hay máy tính tranh luận với chúng em?” Tuy nghe tới “uy danh” của thầy Tả Kình Thương khoa Điều tra hình sự từ lâu, cũng từng phá ba phòng kín do anh bố trí trong cuộc thi “Thoát khỏi phòng kín,” cũng có duyên gặp mặt anh mấy lần, nhưng lúc này Thư Tầm vẫn không coi bề trên ra gì, hùng hùng hổ hổ khiêu khích hỏi.
Tả Kình Thương quay người lại, sơmi trắng sạch sẽ mà thanh tao. Ngày ấy anh không tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt như bây giờ. Nhưng anh cao hơn cô nhiều, chỉ một hành động quay người ấy đã khiến Thư Tầm chợt có ý nghĩ lùi ra sau vài bước.
“Thư Tầm.” Không ngờ anh lại nhận ra cô, còn biết tên của cô.
Thư Tầm nhắc lại lời mình vừa nói một lần nữa, còn nhấn mạnh việc phía họ thắng chẳng mấy vẻ vang.
“Các em tán thành quan điểm ‘Nghịch cảnh sẽ có lợi hơn cho sự trưởng thành của con người,’ vậy thất bại lần này chính là một cơ hội để các em trưởng thành hơn.”
Giọng nói lạnh nhạt, còn hàm chứa cả sự mỉa mai.
Thư Tầm quả thật hận anh chết đi được, chỉ một câu của anh mà khiến cô á khẩu không nói được gì.
Anh nói xong, bèn vòng qua người cô bước về phía cửa, lúc đứng lại bên cạnh cô, hai người cách nhau rất gần, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi ấm thoáng qua từ cơ thể anh. Sau đó, cô nghe thấy giọng anh vang lên.
“Thư Tầm, tôi thích phụ nữ thông minh, em có thể thông minh hơn một chút được không.”
Hàm ý của câu nói này, sau khi quay về ký túc xá Thư Tầm suy nghĩ suốt một buổi tối. Ý của anh là cô chưa đủ thông minh, hay là anh ghét cô, hay là mong cô thông minh hơn để anh có thể thích cô thêm một chút?
************
(Tiếp theo):
Nữ phục vụ bước tới cắt ngang hồi ức của Thư Tầm, cô mặc đồng phục đỏ phát cho mỗi người một bảng menu, trừ Hạ Hiểu Đồng và Tiểu Vi, những người khác nhìn một loạt trà sữa XX, hồng trà XX, XX đá lạnh đều cau mày. lê quý Đônn Hai cô nàng chọn bừa hai cốc trà sữa, những người còn lại đều chỉ gọi một cốc nước lọc. Người phục vụ khó chịu nhắc họ, ở đây có mức phí thấp nhất phải trả, Lục Tử Khiên lấy thẻ cảnh sát, nghiêm mặt cảnh cáo cô ta không được cản trở người thi hành công vụ.
Thư Tầm dùng di động để định vị, thấy khu phố cũ này chỉ cách khu chung cư – nơi Hoàng Văn Uyên bị hại có hai kilômét.
Hạ Hiểu Đồng có một gương mặt rất đại chúng, bỏ trong đám người tìm một lúc cũng không ra, vóc người cao to của cô ta khiến Thư Tầm chú ý, nếu xét về sức lực, xem ra Hạ Hiểu Đồng mạnh hơn Đới Tiệp Dư nhiều. Cô ta ủ rũ im lặng, cắn ống hút trà sữa, vẻ mặt vừa chán nản vừa bất đắc dĩ.
Đây chính là mối tình đầu của Hoàng Văn Uyên. Thư Tầm thầm nghĩ, vướng mắc tình cảm của cô ta và Hoàng Văn Uyên diễn ra lâu nhất, cũng sâu sắc nhất, nguyên nhân khiến hai người không thể đến với nhau, chỉ sợ cũng vì điều kiện kinh tế nhà cô ta không đạt tiêu chuẩn của Hoàng Văn Uyên. Nghĩ tới đây, Thư Tầm hỏi: “Chuyện của Hoàng Văn Uyên, cô biết chứ?”
“Đương nhiên biết.” Hạ Hiểu Đồng híp mắt, “Bây giờ làm gì còn ai không biết nữa?”
“Cô có buồn không?” Thư Tầm hỏi tiếp.
Có lẽ, Tả Kình Thương cảm thấy hơi mất kiên nhẫn với phương pháp dò hỏi dài dòng này của cô, môi anh hơi mím, ánh mắt sắc bén lướt qua Hạ Hiểu Đồng, không bỏ qua biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt của cô ta. Khi nhắc tới Hoàng Văn Uyên, vẻ mặt của cô ta rất phức tạp, có mấy phần bi thương, mấy phần tức giận, còn cả mấy phần không cam lòng. Phụ nữ đều là sinh vật phức tạp, đặc điểm lớn nhất luôn là suy nghĩ trong lòng và lời nói bên ngoài không hề giống nhau.
“Nếu bảo buồn, thì cũng hơi buồn, nhưng bảo cực kỳ đau khổ? Chưa đến mức ấy. Dù sao cũng là chuyện quá khứ… Anh ấy đã kết hôn rồi, còn có con nữa.” Hạ Hiểu Đồng nói xong, trong mắt bỗng dấy lên sự hoài nghi, “Không phải các vị nghi ngờ tôi đấy chứ?”
“Đúng, chúng tôi đang nghi ngờ cô. Xin cô khai báo một cách trung thực.” Thái độ Thư Tầm bỗng trở nên sắc bén, hoàn toàn khác với thái độ khi hỏi Đới Tiệp Dư. Vẻ mặt của cô cũng lạnh lùng như thế, cô nhìn thẳng vào Hạ Hiểu Đồng, “Trong khoảng sáu giờ đến tám giờ tối ngày 14 tháng 3, cô đang ở đâu, làm gì, ai có thể làm chứng cho cô?”
Bị truy hỏi đột ngột khiến Hạ Hiểu Đồng sững sờ hoảng hốt, tay cô ta bóp chặt cốc trà sữa, đôi mắt mở to, trông vô cùng căng thẳng. Lục Tử Khiên thấy dáng vẻ này của cô ta, suýt nữa thì lôi còng tay cất trong túi áo ra, gô cô ta về đồn tra hỏi tiếp.
“Nói mau!” Thư Tầm bất chợt đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang lớn, khiến người ta khỏi nghĩ đến Kinh đường mộc* của Bao đại nhân.
*Hay còn gọi là thước gõ, cho các quan lại thời xưa sử dụng, đập xuống bàn sẽ giúp công đường trật tự, yên tĩnh, hoặc khiến phạm nhân kinh sợ.
Cô Thư thật hung dữ mà… Tiểu Vi cũng thấy khiếp sợ.
“Tôi ở nhà… Lên mạng hoặc xem tivi, tôi quên rồi, dù sao… Tôi cũng không làm việc gì khác, không nhớ rõ… Cha mẹ tôi có thể làm chứng.” Hạ Hiểu Đồng bắt đầu nói năng lộn xộn, cắn chặt ống hút hơn, “Thật mà, tôi không làm gì cả, xin các vị tin tôi, không phải tôi, tôi hại anh ấy làm gì.”
“Bằng chứng do người thân đưa ra không đáng tin.” Tả Kình Thương đột nhiên nói, giọng điệu lạnh lùng khỏi bàn.
Hạ Hiểu Đồng bối rối nhìn anh, lại cúi đầu.
“Cô ở Thượng Hải nghiên cứu sinh, chuyên ngành rất nổi tiếng, nếu ở lại Thượng Hải, không sợ không tìm được một việc làm tốt, tại sao phải trở về Lộ Châu, tại sao dang dở cao không đến thấp không xong, tại sao giờ vẫn chưa tìm được việc làm?” Thư Tầm hùng hổ hăm dọa, hỏi liên tục mấy câu “tại sao,” khiến Hạ Hiểu Đồng hoảng loạn, ruột gan rối bời.
“Chẳng qua tôi… Tôi là con một, quê ở đây… Cha mẹ tôi đều ở đây, Thượng Hải xa quá…”
“Nói dối.” Thư Tầm ngắt lời cô ta, “Cô ở lại Lộ Châu, không phải vì cha mẹ, mà vì Hoàng Văn Uyên.”
“Không phải! Tôi….”
Thư Tầm ngắt lời cô ta lần nữa, “Cô yêu anh tam vẫn luôn yêu anh ta, cho dù biết anh ta vì tiền mà vứt bỏ cô, tìm một cô gái khác giàu có hơn, cô vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh ta, không ngại làm nhân tình của anh ta, đúng không?”
Sau đầu Tiểu Vi chảy một giọt mồ hôi lạnh, cô Thư, trông cô thật giống một bà vợ cả đang ép hỏi vợ lẽ…
Hạ Hiểu Đồng cắn môi dưới, dáng vẻ yếu đuối như nhược này nhìn chẳng liên quan gì đến dáng dấp cao lớn của cô ta.
“Từ trung học cơ sở đến bây giờ, hai người chia tay tái hợp ít nhất mười năm, nếu một trong hai người chịu từ bỏ, sao có thể kéo dài lâu như vậy?” Tốc độ nói của Thư Tầm chậm lại, “Nói đi, cô giết anh ta như thế nào, nhớ khai báo trung thực.”
“Tôi thật sự không giết họ!” Hạ Hiểu Đồng bị ép đến phát hoảng, nước mắt dâng lên trong mi mắt, ngực phập phồng kịch liệt, từng câu từng chữ đều mang theo sự nghẹn ngào kìm nén, “Đúng, cô nói không sai, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, nhưng thời gian hai chúng tôi ở bên nhau quá ngắn, khi tôi muốn quay lại với anh anh, anh ấy đã có bạn gái, khi anh ấy muốn quay lại với tôi, tôi đã có bạn trai. Chúng tôi bỏ lỡ nhau, luôn bõ lở nhau, nhưng trong tim tôi vẫn biết, anh ấy yêu tôi, vẫn luôn yêu tôi.”
Chuyện tình tình ái ái của người khác khiến Tả Kình Thương nhàm chán dời ánh mắt đi nơi khác, da gà của Lục Tử Khiên cũng rơi đầy đất.
“Tại sao cô cứ mãi yêu anh ta?”
Hạ Hiểu Đồng nhìn Thư Tầm, nghiêm túc đáp: “Anh ấy là mối tình đầu của tôi, phụ nữ luôn khó mà lãng quên mối tình đầu.”
Tả Kình Thương liếc nhìn Thư Tầm, cơ thể của cô rõ ràng hơi cứng đờ, ho một tiếng để che giấu.
“… Làm thế nào mà cô biết được anh ta cũng còn yêu cô?”
“Sau khi anh ấy kết hôn, nhiều lần uống say đều gọi điện cho tôi, nói rằng không quên được tôi, tại sao người mà anh ấy lấy không phải là tôi.” Hạ Hiểu Đồng nói tới đây, vô cùng xúc động, chìm đắm trong thế giới của bản thân, hoàn toàn đau xót trước cái chết của Hoàng Văn Uyên, “Tôi cũng là mối tình đầu của anh ấy.”
“Chưa chắc đàn ông đã nhớ mãi không quên mối tình đầu.” Thư Tầm lạnh lùng giội cho cô ta một gáo nước lạnh, khóe mắt liếc qua Tả Kình Thương, anh đang quay đầu đi nơi khác, giống như cuộc nói chuyện này chẳng liên quan gì tới anh.
Mối tình đầu, ha ha.
Tuy nói thế này cũng hơi bất kính với người đã khuất, nhưng ấn tượng của Thư Tầm về Hoàng Văn Uyên chính là --- một tên đàn ông cặn bã thay đổi thất thường, dùng danh nghĩa tình yêu chân thành để chơi gái, bám váy phụ nữ, ngoài ra còn ngoại tình, cuối cùng cũng bị giết chết!
“Tôi không nghĩ là họ sẽ chết… Tôi cũng chưa bao giờ muốn giết họ… Các vị biết không? Tôi hiểu anh ấy, anh ấy quá yêu tiền, anh ấy muốn sống thật sung sướng, nhà vợ anh ấy giàu có như vậy, sao các vị không đi tìm hiểu xem có phải vào nhà cướp của hay không?” Hạ Hiểu Đồng thở dài.
Hạ Hiểu Đồng khóc lóc nức nở một hồi cũng chẳng lấy được sự đồng cảm của Thư Tầm, cô vẫn câu hỏi cũ, “Trong khoảng sáu giờ đến tám giờ tối ngày 14 tháng 3, cô đang ở đâu, làm gì, ai có thể làm chứng cho cô?”
“Tôi ở nhà, cụ thể đã làm gì thì tôi không nhớ rõ.” Hạ Hiểu Đồng lau nước mắt.
Tả Kình Thương không cho cô ta thời gian để tạm nghỉ và suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Lần cuối cô liên lạc với Hoàng Văn Uyên là khi nào?”
“Đợt Tết âm lịch anh ấy uống say rồi gọi điện thoại cho tôi vào nửa đêm, có lẽ là lần đó.” Hạ Hiểu Đồng rút mấy tờ giấy ăn, lau nước mắt, “Sau khi anh ấy kết hôn, tôi cũng không chủ động tìm anh ấy, đều là anh ấy gọi cho tôi.”
“Sau khi anh ta kết hôn, hai người có gặp nhau không?”
“Không.”
“Tại sao không cho chúng tôi vào nhà cô?”
“Cha mẹ tôi không biết chuyện của tôi và Hoàng Văn Uyên, tôi không muốn họ lo lắng nhiều. Tôi vốn không làm chuyện đó, sao các vị không nghi ngờ người khác đi? Người hận anh ấy rất nhiều, còn có người bị anh ấy làm chi dính bầu, sao các vị không điều tra đi?”
Tả Kình Thương ngừng một hồi, không hỏi thêm.
Hạ Hiểu Đồng vẫn tiếp tục hút trà sữa, tâm trạng dần hồi phục.
“Chuyện xảy ra với Hoàng Văn Uyên, cô xem ở đâu?” Tả Kình Thương lại hỏi, “Lúc đó có cảm tưởng gì?”
“Hoảng sợ!” Hạ Hiểu Đồng nói, vẫn thấy sợ hãi, “Tôi xem trên weibo, gì mà sát hại cả nhà, họ Hoàng, họ Ông, có cả ảnh cửa nhà của anh ấy, nhưng tôi không thấy được thi thể, cho dù có đăng tôi cũng không dám xem. Làm sao mà tôi ngờ được đó lại là nhà bọn ho, sau báo chí cũng đăng, tôi mới tin đó, thật đấy, mấy ngày đều không ngủ được, còn mơ thấy ác mộng.”
Thư Tầm phát hiện ra vài chi tiết sơ hở trong lời nói của cô ta, âm thầm nhìn về Tả Kình Thương, không ngờ anh cũng đột nhiên nhìn sang, đối mặt nhau trong giây lát khiến Thư Tầm hoảng hốt, cô vội nhìn xuống mặt bàn, cho dù trên bàn ngoại trừ hai cốc trà sữa, không còn thứ gì khác. Cô nhìn anh là vì… Ừm, câu hỏi của anh rất hay.
Bốn người lên xe đi tới nhà của người tình nghi tiếp theo .Tiểu Vi không nhịn được, tò mò hỏi: “Cô Thư, tại sao khi cô hỏi chuyện Hạ Hiểu Đồng và Đới Tiệp Dư, thái độ hoàn toàn khác nhau.”
“Một phương pháp truy hỏi không thể áp dụng với tất cả mọi người tình nghi. Đới Tiệp Dư đã từng bị truy hỏi một lần, lê quý Đônn tâm lý đề phòng rất mạng, cứng đối cứng, chỉ càng khiến chị ta phản bác dữ dội hơn thôi, cho dù chị ta vô tội hay thực sự là hung thủ giết người thì loại phản ứng này đều hợp lý, vẫn những vấn đề đó nếu hỏi lại nhiều lần, chị ta sẽ chỉ lặp lại những đáp án trước đây mà thôi. Hạ Hiểu Đông thì khác, cô ta vốn không ngờ được chúng ta lại đến tìm cô ta, tôi muốn dọa cô ta một chút, đầu tiên, để xem phản ứng của cô ta; thứ hai, hi vọng lấy được câu trả lời chưa qua suy nghĩ của cô ta.”
“Nhưng kết quả là --- Người mang tâm lý đề phòng mạnh mẽ - Đới Tiệp Dư, hầu như đều nói thật; còn người hoang mang rối loạn - Hạ Hiểu Đồng đa số đều là nói dối.” Tạt nước lạnh không phải là sở trường của Thư Tầm, nhưng đừng quên nơi này còn một người tên Tả Kình Thương.
Thư Tầm lờ anh đi, nhưng điều anh nói đúng là sự thật.
Khi đến nơi làm việc của Trâu Lôi Lôi tìm cô ta thì người đã không ở đó, mấy bữa nay Trâu Lôi Lôi xin nghỉ phép, vì phòng tân hôn đã sửa chữa xong, cô ta và vị hôn phu ở đó quét tước dọn dẹp. Lục Tử Khiên hỏi địa chỉ phòng tân hôn của Trâu Lôi Lôi, ngồi xe qua đó, lúc đến cổng khu chung cư đã là giữa trưa.
“Hỏi nốt người này rồi chúng ta đến một chỗ gần đây ăn cơm được không, đói chết mất.” Tiểu Vi nhõng nhẽo nói.
“Được rồi, cô thử tìm xem quanh đây có món gì ngon không, chúng ta hỏi xong thì đi thẳng tới đó luôn.” Xem ra Lục Tử Khiên cũng đã đói bụng, xoa xoa tay hăm hở hưởng ứng.
Cửa thang máy vừa mở ra, nhìn thẳng về phía trước liền thấy ngay một bóng dáng yểu điệu, cô đang kiễng chân lau tủ, tay giơ cao khiến gấu áo cũng nâng lên, để lộ vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển. Trong tư liệu có ghi, Trâu Lôi Lôi xuất thân là người học múa, dù đã không múa nhiều năm, nhưng dáng người vẫn mềm mại cân đối như xưa.
Lục Tử Khiên là người đầu tiên bước tới cửa, hỏi một câu: “Cô Trâu Lôi Lôi?”
Người nọ quay ra, nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn bọn họ.
Khuông mặt không quá xinh đẹp, nhưng có một loại khí chất cao ngạo thanh nhã, không ngờ điểm này của cô ta lại giống hệt Thư Tầm, trước nay người làm nghệ thuật đều có loại khí chất ấy, nhưng cũng có người giả vờ, có người toát ra từ trong cốt cách. Sau khi biết thân phận của bọn họ, Trâu Lôi Lôi khó hiểu chớp mắt, “Ừm… Vào trong ngồi đi. Ngại quá, nhà hơi bừa bộn. Xin hỏi, rốt cuộc các vị tìm tôi có việc gì?”
“Lôi Lôi, sao thế?” Một người đeo kính, tướng mạo bình thương bước ra từ phòng ngủ, còn cầm cây lau nhà trong tay.
“Họ là cảnh sát.” Lôi Lôi bình thản đáp, giới thiệu: “Đây là chồng tôi, Phương Trọng.”
“Cảnh sát? Sao vậy?” Phương Trọng bỏ cây lau nhà xuống, căng thẳng bước tới.
Tiểu Vi giải thích: “Là thế này, các vị hẳn chắc cũng nghe kể về vụ mưu sát xảy ra ngày 14 tháng 3 ở một khu chung cư rồi chứ, nam nạn nhân Hoàng Văn Uyên là… bạn trai cũ của cô Trâu Lôi Lôi, chúng tôi muốn tìm hiểu một vài vấn đề.”
Trong thoáng chốc, biểu hiện của Trâu Lôi Lôi cực kỳ kinh ngạc: “…. Tôi từng nghe rồi! Vậy…. không biết tôi có thể cung cấp cho các vị thông tin gì đây.”
Xem ra Phương Trọng đã từng nghe vợ kể về bạn trai cũ, vẻ mặt không mấy ngạc nhiên, lại cầm cây lau nhà, “Tôi còn tưởng là chuyện gì, các vị cứ hỏi đi, tôi vào trong dọn dẹp tiếp.”
Trâu Lôi Lôi quay ra nói với bốn người bọn họ: “Không biết tôi đã nguyền rủa anh ta bao nhiêu lần nữa, không ngờ bị tôi nói trúng, anh ta lại chết thật. Còn chưa bắt được hung thủ đúng không, đừng bắt làm gì, trừ hại cho dân còn nên phát cờ thưởng ấy chứ.”
“Vợ và đứa con chưa đầy một tuổi của anh ta đều bị hại chết, cô nói thế có phải hơi quá đáng không?” Tiểu Vi không nhịn được phản bác.
“Vậy chỉ có thể nói là bọn họ xui xẻo, loại cặn bã này, chết hết cả nhà là tốt nhất.” Trâu Lôi Lôi cay nghiệt nói, cả người toát ra sự phấn chấn sau khi hả giận.
“Cho nên cô mới giết chết bọn họ?” Thư Tầm đột nhiên đánh úp, nói vậy xem phản ứng của cô ta ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.