*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Kỷ Vọng, suốt những năm qua, anh có từng mơ thấy em không?]
Khi quay trở lại quán bar, đi một đoạn ngắn rồi lại xuyên qua một ngõ nhỏ, trên tay Kỳ Bạc Ngôn cầm theo lon Coca bà chủ đưa, đi song song với Kỷ Vọng.
Trong lúc đợi xiên nướng, Kỷ Vọng đã đến nhà thuốc mua miếng dán ngăn tin tức tố dán lên, rồi mới dám đến gần Kỳ Bạc Ngôn.
Nhưng dù vậy, Kỷ Vọng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn tựa như chán ghét với khoảng cách này, hắn dừng chân quay đầu lại, cơn gió nhè nhẹ mang theo mùi hương tin tức tố mờ nhạt của hắn thổi tới.
Mùi hương của Omega này là mùi hoa hồng, bị gió thổi qua, vừa rồi Kỷ Vọng còn cảm thấy mùi hương thoang thoảng, nhưng bây giờ đã cảm thấy nó quá mức nồng đậm.
Anh đối với tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn không phân được tốt xấu, lại nhớ đến Kỳ Bạc Ngôn không ngửi thấy tin tức tố của anh, có lẽ độ phù hợp tin tức tố của hai người bọn họ hẳn là vô cùng thấp.
Kỷ Vọng không ngại về độ phù hợp cao hay thấp, anh chỉ cảm thấy mình thích hay không. Trái tim anh nói cho anh biết, anh là nhất kiến chung tình với Kỳ Bạc Ngôn, cho dù bản năng của anh không đáp lại điều đấy.
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Anh đi cách xa tôi như vậy làm cái gì? Không phải đã dán ngăn tin tức tố rồi à?"
Kỷ Vọng lấy từ trong túi ra một miếng dán ngăn tin tức tố, đưa cho hắn: "Em không dán, tôi ngửi thấy mùi hương của em."
Kỳ Bạc Ngôn vui vẻ: "Làm sao? Không lẽ anh có thể phát tình vì mùi hương này?"
Lời này tuy có chút lỗ mãng, nhưng cũng tựa như không hài lòng với tin tức tố của mình. Kỷ Vọng theo bản năng an ủi hắn: "Mặc dù không đến mức phát tình, nhưng tin tức tố của em cũng rất thơm."
Anh cố gắng tìm những lời lẽ khích lệ trong đầu mình nói: "Mùi hoa hồng rất...thịnh hành đấy."
Anh nhớ mang máng có một thương hiệu lớn nào đó đã giới thiệu một loại tin tức tố hương hoa hồng, nghe nói người điều chế là một nữ thần, một nữ diễn viên đã nghỉ hưu nhiều năm có tin tức tố mùi hoa hồng.
Kỳ Bạc Ngôn bước đến gần Kỷ Vọng: "Tôi không muốn dán."
Kỷ Vọng tốt tính mà đem miếng dán ngăn tin tức tố bỏ lại vào trong túi: "Không dán thì không dán."
Khoảng cách của Kỳ Bạc Ngôn và anh đã vượt khỏi thước đo tiêu chuẩn của giới hạn xã giao, ánh mắt Kỷ Vọng mơ hồ, không dám nhìn mặt Kỳ Bạc Ngôn. Thẳng đến khi Kỳ Bạc Ngôn kabedon* trên tường trong ngõ nhỏ, Kỷ Vọng không còn đường lui, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Kỳ Bạc Ngôn.
*Kabedon: mụi ngừi tưởng tượng đi cho zui:> đoạn sau không zui đâu =)))
"Anh vừa rồi dựa vào cái gì mà chắc chắn là tôi không thích anh?" Kỳ Bạc Ngôn tò mò hỏi.
Hô hấp Kỷ Vọng có chút dồn dập, mặt đỏ như gấc: "Bởi vì ánh mắt của em."
"Cái gì?" Kỳ Bạc Ngôn nghi hoặc nhíu mày.
Kỷ Vọng cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất: "Lúc em ở trên sân khấu biểu diễn nhìn tôi, như nhìn một người xa lạ."
Kỳ Bạc Ngôn lại đến gần Kỷ Vọng một chút: "Cho nên chúng ta không phải người xa lạ à? Tôi chỉ biết tên của anh, đêm nay cũng chỉ là lần thứ hai nói chuyện."
Kỷ Vọng ừm một tiếng: "Đối với em mà nói chắc là thế đi."
Kỳ Bạc Ngôn bỗng nhiên lui ra sau vài bước: "Cái gì mà đối với tôi mà nói, không lẽ anh đã gặp tôi nhiều lần trước đây, lần trước cũng không phải lần đầu gặp mặt?"
Nói xong, hắn kinh ngạc bổ sung: "Anh theo dõi tôi?!"
Kỷ Vọng không biết Kỳ Bạc Ngôn lại có thể suy nghĩ phong phú như vậy: "Tôi không có, sao tôi có thể làm ra loại chuyện này."
Kỳ Bạc Ngôn từng bước ép sát: "Vậy anh có ý gì?"
Kỷ Vọng khó xử nửa ngày, lại sợ người trong lòng xem anh là stalker* cuồng theo dõi, chỉ là anh không biết lời xấu hổ này nói ra miệng kiểu gì.
(*Stalker: kẻ rình mò)
Kỳ Bạc Ngôn lại mất kiên nhẫn: "Không nói thì thôi."
Kỷ Vọng vội vàng nói: "Đừng mà." Anh đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Kỳ Bạc Ngôn: "Bởi vì..........thấy trong mơ."
Giọng của anh rất nhỏ, thế nên Kỳ Bạc Ngôn căn bản không nghe thấy: "Cái gì?"
Kỷ Vọng rốt cuộc xấu hổ lớn tiếng nói: "Bởi vì trong mơ gặp được em! Ở trong mơ, thấy em rất nhiều lần!"
Đến bây giờ Kỷ Vọng còn nhớ rất rõ, lúc đấy vẻ mặt của Kỳ Bạc Ngôn vô cùng kinh ngạc, sau khi giật mình xong, lại không nhịn được cười ra tiếng.
Thân xe đột ngột rung lắc, cắt đứt hồi tưởng của Kỷ Vọng, anh hoàn hồn, cảm thấy chấn động vừa rồi quá lớn, khiến lưng anh bị đau.
Hóa ra là tài xế Tiểu Húc đã đạp phanh gấp. Trời mưa nên tầm nhìn bị hạn chế, phía trước có vụ tai nạn xe, cho dù Tiểu Húc lái xe cẩn thận, vội vàng phanh gấp như vậy thì vẫn bị tông vào đuôi xe.
Ngay cả túi khí an toàn cũng đã bật ra khỏi vị trí Tiểu Húc, cậu khó khăn tháo dây an toàn ra, xoay người hỏi Kỷ Vọng: "Anh, không sao chứ?"
Cũng may ngày thường Kỷ Vọng đều chú ý đến an toàn, nên ngồi ở ghế sau, anh cũng thắt dây an toàn theo tiêu chuẩn, ngoài việc lưng có chút đau thì về cơ bản không có vấn đề gì.
Tiểu Húc bung dù xuống xe xem xét tình huống, Kỷ Vọng ngồi trong xe một lúc, Tiểu Húc quay lại nói với anh không chỉ có xe của họ, mà cả một loạt đâm vào đuôi xe, là tai nạn giao thông lớn, cậu phải ở lại chờ người của công ty bảo hiểm và cảnh sát giao thông đến, nói không chừng sẽ mất cả đêm.
Kỷ Vọng nói: "Tôi ở với cậu."
Tiểu Húc vội vàng lắc đầu: "Anh à, nếu anh đi cùng em, nhất định chúng ta sẽ lên tin tức, chị Hồng mà biết sẽ giết em. Anh đeo khẩu trang ở trong xe chờ, em gọi xe đến đón anh, đưa anh về."
Không bao lâu sau điện thoại chị Hồng gọi đến, là Tiểu Húc báo cho chị Hồng. Nghệ sĩ nhà mình xảy ra tai nạn xe lớn như vậy, chị Hồng lần nữa xác nhận Kỷ Vọng có bị đau ở đâu không, có cần đi bệnh viện không.
Kỷ Vọng nói không cần, không đau ở đâu, lại đợi thêm một giờ, xe chị Hồng gọi đến khó khăn lắm mới đến được hiện trường, Kỷ Vọng lo lắng nhìn Tiểu Húc: "Có việc thì gọi cho tôi."
Tiểu Húc vẫy tay: "Anh, đây là việc trợ lý nên làm, anh ít quan tâm lại, nhanh về nhà tắm rửa ngủ đi, mai anh có lịch trình."
Lúc Kỷ Vọng về nhà, đã gần khuya rồi, mệt mỏi bao trùm lấy toàn thân Kỷ Vọng, nhấn mật mã mở cửa. Đi vào thấy trong phòng sáng đèn, còn có tiếng nhạc của trò chơi phát ra."
Kỷ Vọng nghĩ Tống Cách đến, anh đặt chiếc túi sang một bên, vừa cởi giày vừa nói: "Tống Cách? Sao nửa đêm rồi còn sang nhà tôi, cãi nhau với bạn gái à?"
Anh cởi áo khoác dính mưa ra, động tác này khiến lưng anh đau đớn: "Cậu không cần suốt ngày cãi nhau với bạn gái........."
Kỷ Vọng dừng lại, người xuất hiện trước mặt anh chính là Kỳ Bạc Ngôn âm hồn bất tán, mặc quần áo của anh, ngồi trên đệm, tay cầm gamepad*.
*Gamepad
Kỳ Bạc Ngôn bỏ tay xuống, không quan tâm nhân vật phản diện trong TV đã bị con rồng hạ gục mấy lần. Hắn đứng lên: "Sao lại về muộn như vậy."
Kỷ Vọng không trả lời.
Kỳ Bạc Ngôn còn nói: "Anh tan sớm hơn em mà, sao lại về muộn hơn em, đi gặp ai sao?"
Kỷ Vọng căn bản không muốn trả lời hắn, vốn đã vừa mệt vừa đau. Về đến nhà không thể nghỉ ngơi, còn bị hắn xông vào nhà, giờ đây lại chất vấn anh.
"Cậu đây là đang xâm phạm bất hợp pháp." Kỷ Vọng lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi báo cảnh sát, ngày mai cậu liền được lên tin tức."
Kỳ Bạc Ngôn bướng bỉnh hỏi: "Anh đi đâu? Ở với ai? Có phải Nhậm Nhiên không?"
Không nghe còn tốt, nhắc tới tên này, Kỷ Vọng liền kích động nói: "Cậu điều tra tôi sao? Tôi đi đâu Kỳ tiên sinh hẳn là người biết rõ nhất."
Nói xong Kỷ Vọng muốn lách qua người Kỳ Bạc Ngôn, ngay lập tức lại bị Kỳ Bạc Ngôn thô bạo bắt lấy, cổ áo đằng sau đột nhiên bị kéo mạnh, cúc áo phía trước cũng văng ra ngoài. Một trong số chúng bật lên trúng cằm Kỷ Vọng khiến anh đau.
Anh tức giận cau mày, Kỳ Bạc Ngôn còn tức hơn anh: "Anh ngủ với ai!"
Kỷ Vọng không thấy sau lưng mình, nhưng cũng có thể đoán được miệng vết thương làm Kỳ Bạc Ngôn hiểu lầm, nhưng loại hiểu lầm này cũng không làm Kỷ Vọng vui vẻ, chẳng qua nó cũng chỉ là dục vọng độc chiếm chết tiệt của Alpha.
Lãnh thổ của riêng mình, ngay cả những giống đực khác cũng đừng mong có thể chạm qua.
Cho nên hắn nhất thời mới không ý thức được đây là miệng vết thương, hắn cũng sẽ không hỏi anh có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, hắn chỉ nghĩ anh đi ra ngoài làm loạn, mang một thân dấu vết trở về.
Giọng điệu Kỷ Vọng hoàn toàn lạnh xuống: "Cút ra."
Hô hấp của Kỳ Bạc Ngôn vô cùng khó khăn, tiếp tục xé quần áo xuống.
Động tác đụng vào chỗ bị thương, Kỷ Vọng cũng cắn răng nuốt cơn đau vào trong miệng.
Đằng sau rơi vào một mảng yên tĩnh, ngay cả hít thở cũng ngừng lại, nửa ngày sau Kỳ Bạc Ngôn mới bắt đầu chạm vào lưng anh: "Sao có thể như thế? Anh bị thương?"
Kỷ Vọng mệt mỏi nhắm mắt, không trả lời.
Tay hắn không ngừng mò mẫm trên lưng anh, Kỳ Bạc Ngôn nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Vọng như hạ quyết tâm không để ý đến hắn, Kỳ Bạc Ngôn ôm lấy Kỷ Vọng, đôi môi mềm mại không ngừng hôn vào những vết bầm trên lưng anh: "Đừng không để ý em, anh ơi em sai rồi, anh biết rõ em sợ nhất là anh không để ý đến em mà."
"Sợ đến nằm mơ cũng mơ thấy, em đều sẽ khóc mà tỉnh lại."
"Thế nhưng mỗi lần mơ thấy anh, em lại cảm thấy rất hạnh phúc."
"Kỷ Vọng, suốt những năm qua, anh có từng mơ thấy em không?"
[02092021]