Lên Án

Chương 28: Ghê tởm




[Hận tôi sao? Anh nên hận tôi.....]
Kỳ Bạc Ngôn nghe vậy, phản ứng đầu tiên là ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc, phản ứng thứ hai là: "Đánh dấu gì?"
Cũng đúng, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Kỳ Bạc Ngôn thật sự con mẹ nó vứt chuyện thiếu đạo đức mình làm ra sau đầu rồi.
Đầu óc Kỷ Vọng tức đến ong ong: "Trên cổ Nhậm Nhiên có đánh dấu tạm thời! Cậu dám nói không phải do cậu làm đi?! Kỳ Bạc Ngôn cậu không phải là người! Hắn là anh em tốt của tôi!"
Kỳ Bạc Ngôn đầu tiên là nghe được mình là tên đê tiện, lúc sau lại bị chỉ trích không phải người, hắn cử động cơ thể, cũng tức giận: "Cho nên anh vì cái này, mà hôm sinh nhật của tôi đá tôi?"
Kỷ Vọng cảm thấy không thể hiểu được, vừa khó có thể hiểu được tam quan, lại nghi ngờ nhận thức của mình: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy đánh dấu tạm thời không phải đánh dấu đúng không! Hắn là Omega! Cậu có biết cậu làm như vậy! Đối với hắn sẽ sinh ra bóng ma tâm lý hay không!"
Vừa dứt lời, Kỳ Bạc Ngôn dùng sức ném vật gì ở trên giường xuống mặt đất: "Hắn! Hắn! Hắn! Anh mở miệng ra là hắn! Tôi hỏi anh, anh là không phải bởi vì hắn mới chia tay tôi!"
Ngực Kỷ Vọng phập phồng lên xuống, bắp chân còn bị vật gì mà Kỳ Bạc Ngôn ném trúng vào, khiến anh đau.
"Này còn chưa đủ đúng không? Đúng như những gì Nhậm Nhiên nói, cậu quả thật là một tên cặn bã! Tôi điên rồi mới ở bên cạnh cậu!" Bởi vì xúc động mà không kiểm soát lời nói, những lời khó nghe cứ thế mà thốt ra khỏi miệng Kỷ Vọng, anh hoàn toàn không có cách nào bận tâm đến tình hình hiện tại.
Kỳ Bạc Ngôn vĩnh viễn có thể làm anh tức điên lên, chỉ vì anh quan tâm người này, quan tâm đến điên luôn rồi!
Lời này vừa thốt ra, Kỳ Bạc Ngôn mơ màng, hoảng hốt nhìn Kỷ Vọng nửa ngày, bỗng nhiên bật cười, khóe môi cong lên, nhưng ánh mắt lại không có ý cười: "Đúng vậy, anh nói rất đúng."
Kỳ Bạc Ngôn xốc chăn lên, chậm rãi ngồi thẳng, chân đặt xuống mặt đất: "Tôi chính là đã đánh dấu một cái, làm sao? Không cẩn thận đánh dấu Omega anh yêu thương, nên anh thương tâm?"
Kỷ Vọng thở mạnh ra một hơi, chuyện chưa được xác nhận, hôm nay rốt cuộc cũng chính miệng người có liên quan nói ra. Kỷ Vọng cảm thấy trái tim dần đau, anh vốn đã nghĩ đến, cũng đã chuẩn bị tâm lý nhiều năm, nhưng giây phút nghe được đáp án từ miệng Kỳ Bạc Ngôn, tựa như bị bóp nghẹn hít thở không thông.
Kỳ Bạc Ngôn dùng sức rút kim tiêm ra, máu tươi chảy ra cái chăn trắng như tuyết. Hắn không để ý đến cơn đau đớn của dạ dày, mạnh mẽ duỗi lưng ra, mang theo cánh tay đầy máu cùng tin tức tố nồng đậm đi đến gần Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng không trốn, cũng không muốn trốn, thẳng đến khi cánh tay dính đầy máu tươi của Kỳ Bạc Ngôn bóp hai má anh, nghe được ác ma tuấn mỹ trước mặt, dùng giọng điệu kiềm nén, âm thanh khàn khàn nói: "Vì thế nên nói nói, anh nên biết điều một chút, làm cho các Omega cách xa anh một chút, đừng đến gần anh nữa, như vậy bọn họ mới không bị tên cặn bã khốn nạn như tôi đánh dấu."
Từ đánh dấu này, cắn cực kỳ mạnh, nếu như từ đó có thật, giờ phút này chắc đã bị răng nanh của Kỳ Bạc Ngôn mài nhỏ, văng lên người Kỷ Vọng.
Kỳ Bạc Ngôn vẫn nói, trời mới biết Kỷ Vọng kiềm chế mình thế nào mới không đấm hắn một cái, dùng hết cả sức lực trên người mà đấm.
"Hận tôi sao? Anh nên hận tôi, Nhậm Nhiên thật tốt nha, là một Omega, rất xứng đôi vừa lứa với anh. Chỉ là biết làm sao bây giờ, cả đời này anh không có khả năng ở cùng với hắn rồi." Giọng điệu Kỳ Bạc Ngôn trở nên âm trầm, vẻ mặt lộ ra một chút hận ý.
Tựa như nếu Kỷ Vọng dám ở cùng một chỗ với Nhậm Nhiên, hắn sẽ lập tức đi đánh dấu Nhậm Nhiên, mỗi một Omega mà Kỷ Vọng thích, sẽ không tránh khỏi vận đen này.
Kỷ Vọng hít sâu một hơi, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, lại mở mắt ra, anh thờ ơ mà hất văng cái tay của Kỳ Bạc Ngôn ra, bởi vậy trên đầu ngón tay anh dính một chút máu, anh cũng không để ý: "Kỳ Bạc Ngôn, cậu thật sự khiến tôi ghê tởm."
Nói xong anh từng bước lùi về sau, nhìn Kỳ Bạc Ngôn bị lời nói của mình đứng im tại chỗ, Kỷ Vọng xoay đầu, không chút lưu luyến mà rời khỏi căn phòng này.
Lúc đi ra, anh thấy Lý Phong đứng ở cửa, nhìn anh muốn nói lại thôi. Kỷ Vọng cúi đầu vội vàng đi ra, mơ hồ nghe thấy Lý Phong ở đằng sau gọi anh một tiếng, Kỷ Vọng không để ý hắn.
Anh đi rất nhanh, như bị ma đuổi, quả thật là quỷ, chính là ác quỷ.
Vừa rồi bọn họ lớn tiếng như vậy, chắc chắn Lý Phong đã nghe thấy hết rồi. Từ bệnh viện đi ra, gió lạnh ban đêm thổi vào mặt Kỷ Vọng, lý trí của anh mới miễn cưỡng quay về.
Nếu không phải Lý Phong trông chừng bên ngoài, mà là người khác, hẳn là chuyện của anh và Kỳ Bạc Ngôn sẽ bị truyền ra ngoài. Cuộc sống Kỷ Vọng diễn ra rất suôn sẻ, ngoại trừ một số mối tình.
Anh không muốn một đoạn tình cảm trong quá khứ lại khiến anh chật vật, phá hỏng cuộc sống hiện tại của anh.
Đứng ở dưới sảnh bệnh viện, Kỷ Vọng nhịn không được mà muốn hút thuốc. Mới vừa lấy thuốc ra, máu tươi trộn lẫn tin tức tố xông vào mũi, anh đấu tranh giữa việc hút thuốc hay không, cuối cùng vẫn đem thuốc đưa vào miệng cắn giữa môi và răng, châm lửa, hung hăng hút một hơi.
Trong làn khói mờ mịt, anh quay đầu nhìn tòa nhà yên tĩnh này, ánh đèn trên tầng hai là phòng của Kỳ Bạc Ngôi. Không biết Kỳ Bạc Ngôn có mất bình tĩnh mà đập phá nhiều đồ ở đấy không.
Kỳ Bạc Ngôn vừa rút kim tiêm, trên tay chảy không ít máu.
Có điều cũng không đến lượt Kỷ Vọng lo lắng, bên cạnh Kỳ Bạc Ngôn có nhiều người như vậy, bác sĩ y tá, còn có Lý Phong, bọn họ đều có thể xử lý vết thương của Kỳ Bạc Ngôn, mà Kỷ Vọng ở lại, có lẽ sẽ làm dạ dày hắn vốn đã không tốt rồi thậm chí còn tệ hơn.
Huống chi đêm này, anh thật sự không muốn đối mặt với Kỳ Bạc Ngôn.
Tuy rằng từ khi gặp lại, anh chưa từng muốn đối mặt một lần nào với Kỳ Bạc Ngôn. Đối với Kỳ Bạc Ngôn, anh không thể triệt để tàn nhẫn, cũng không thể vượt qua cánh cửa đã khép chặt kia, trái tim anh không ngừng bị tra tấn chà đạp, khiến anh phi thường thống khổ.
Đi ra khỏi bệnh viện tư nhân, đêm khuya thanh vắng ven đường không có taxi, lòng Kỷ Vọng tràn đầy chua xót, lầm lũi bước đi. Điện thoại có ai gọi đến, Kỷ Vọng liếc mắt nhìn, không phải Kỳ Bạc Ngôn mà anh đang nghĩ đến, mà là Nhậm Nhiên.
Mà hiện tại người anh không muốn nghe máy nhất, chính là điện thoại Nhậm Nhiên.
Anh và Nhậm Nhiên đã không thể làm anh em, từ 6 năm trước, trên cổ Nhậm Nhiên quấn đầy băng vải, sắc mặt tái nhợt đi vào nhà anh, giây phút đó, anh và Nhậm Nhiên đã không thể làm anh em nữa rồi.
Chỉ có thể làm bạn bè, vẫn là cái loại có qua có lại, nhưng không còn cách nào chân chính làm bạn bè thâm tình nữa rồi.
Vào cái đêm ấy, Nhậm Nhiên đột nhiên vào nhà anh, vừa mở cửa đã nhào vào trong lồng ngực Kỷ Vọng khóc, khóc đến nỗi mắt cũng không mở được, Kỷ Vọng mới gấp đến độ muốn báo cảnh sát nhưng bị ngăn lại.
Thẳng đến hôm nay, Kỷ Vọng mới rõ vẻ mặt yếu ớt và bất lực của Nhậm Nhiêm đêm hôm đó, hắn nói thôi bỏ đi.
Nhậm Nhiên nói đánh dấu tạm thời xem như là bị chó điên cắn một cái.
Huống chi đánh dấu tạm thời sẽ không bị phạt, chỉ bị khiển trách về mặt đạo đức, thanh danh hắn không đủ tốt, ngày trước còn nháo một trận với đám Alpha, hiện tại lại nháo ra loại truyện này, trường học chắc chắn sẽ đau đầu.
Kỷ Vọng cảm thấy Nhậm Nhiên không muốn nói ra kẻ đầu sỏ là ai, đành phải trấn an Nhậm Nhiên, đưa hắn vào phòng ngủ của mình, bản thân lại đi ra phòng khách, tính toán tìm người trao đổi.
Một Omega bị đánh dấu tạm thời, mặc dù đánh dầu này sẽ mờ dần sau một tuần, nhưng Alpha này không phải là người yêu của Omega mà làm ra loại chuyện này, cũng vô cùng quá phận.
Nửa đêm Kỷ Vọng lo lắng, lại nhìn Nhậm Nhiêm, anh phát hiện lúc Nhậm Nhiên ngủ, băng vải trên cổ buông lỏng ra, mùi hương quen thuộc kia tràn ngập khắp phòng ngủ anh.
Vô lý hơn là, mùi hương này xuất hiện rất nhiều lần trong phòng anh, bởi vì anh.
Mà hôm nay, mùi hương này lại xuất hiện trên người Nhậm Nhiên - anh em tốt nhất của anh.
Mùi đào, quá hiếm thấy, hiếm đến mức trong bạn bè của Nhậm Nhiên, chỉ có một người.
Tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn, tại sao lại ở trên người Nhậm Nhiêm, vị đào cùng mùi trà hương từ cơ thể Nhậm Nhiêm, hòa quyện vào nhau tạo ra một tin tức tố vô cùng mới, làm động lòng người hơn nhiều do với tin tức tố hai Alpha giao hòa với nhau.
Kỷ Vọng giữ cửa, lần đầu tiên anh không có dũng khí đi vào, chân anh phát run, tầm nhìn dao động, cơ hồ muốn ngã xuống mặt đất. Anh muốn lập tức gọi Nhậm Nhiên dậy chất vấn, chỉ là anh không thể, anh chỉ chậm rãi đi vào, cẩn thẩn buộc lại băng vải trên cổ Nhậm Nhiêm.
Lúc này mới chậm rãi đi ra căn phòng ấy, đêm đó, anh thu mình ngồi đến tận bình minh, tựa hồ cảm đêm không nhắm mắt.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trái tim anh như bị nướng trên than lửa, sẽ bị thiêu rụi thành tro bụi.
Khi trời hửng sáng, Nhậm Nhiên ra khỏi cửa, thấy tư thế ngồi của Kỷ Vọng không khác gì trước khi mình đi ngủ, Nhậm Nhiên cũng không lập tức mở miệng.
Mà nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Kỷ Vọng, cánh tay hắn ghé lên trên đùi Kỷ Vọng, hai má dựa vào mu bàn tay. Bởi vậy phía sau gáy và lớp băng vải tựa như xuyên thẳng vào mắt Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng không đẩy Nhậm Nhiên ra, hắn dùng âm thanh bởi vì khóc mà khàn của mình nói: "Kỷ Vọng, anh không thể hẹn hò với Kỳ Bạc Ngôn."
Nhậm Nhiên đợi nhưng không thấy anh đáp, hắn chỉ thấy một bàn tay nặng nề đặt lên đầu mình, Kỷ Vọng hỏi hắn: "Vì sao, bởi vì cậu thích hắn sao?"
"Làm sao có thể!" Nhậm Nhiên mạnh mẽ ngồi thẳng dậy, căn bản không che dấu vẻ mặt chán ghét của mình: "Bởi vì hắn không xứng với anh." Không biết nghĩ đến cái gì, Nhậm Nhiên trắng mặt: "Kỳ Bạc Ngôn không tốt như trong tưởng tượng của anh đâu, tôi đã nói rất nhiều lần hắn........"
Kỷ Vọng đánh gảy lời Nhậm Nhiên: "Tôi hiện tại đã biết."
Anh không bi thương không vui mừng mà nhìn sau gáy Nhậm Nhiên, lặp lại: "Tôi hiện tại.........đã hoàn toàn hiểu rồi."
Nhậm Nhiên thấy ánh mắt anh, nhìn ra sau gáy của mình, hắn ngẩn người, ý thức được cái gì, hắn nhìn về phía Kỷ Vọng, im lặng một lúc rồi nói: "Anh sẽ chia tay với hắn đúng không?"
Kỷ Vọng dời mắt, không nói gì.
Hai tay Nhậm Nhiên dùng sức, chạm vào đầu gối Kỷ Vọng: "Anh phải chia tay với hắn, nếu anh tiếp tục dây dưa với hắn, chắc chắn sẽ không có lợi ích. Em đang nghiêm túc cảnh cáo anh, gia đình Kỳ Bạc Ngôn phức tạp hơn tưởng tượng của anh nhiều."
Kỷ Vọng hốt hoảng, cũng không biết nghe có lọt tai không. Tay Nhậm Nhiên lại thu lại chạm vào cổ, rất nhanh hắn liền thấy ánh mắt Kỷ Vọng dán chặt vào cổ hắn.
Nhậm Nhiên cắn chặt răng, hạ quyết tâm: "Hết thảy những gì em làm đều tốt cho anh, Kỷ Vọng, nếu anh là người khác, em cũng sẽ không quan tâm, chỉ là anh khác, em không thể trơ mắt anh nhảy vào hố lửa."
"Hắn có cái gì tốt, chỉ là một tên khốn nạn xấu xa tam tâm tam ý*."
(*tam tâm tam ý: Nửa vời, không có chính kiến)
"Kỷ Vọng, chia tay Kỳ Bạc Ngôn đi, anh không thể tiếp tục hẹn hò với hắn nữa."
- ------------
[04092021]
- ---------
Spoil:
Chuâng: Trong truyện này NGƯỢC Kỳ Bạc Ngôn, NGƯỢC THÂN NGƯỢC TÂM, Kỳ Bạc Ngôn là người khổ nhất trong hiểu lầm này. Kỷ Vọng chỉ ngược tâm vì hiểu lầm. Với cả ai chèo thuyền Vọng Nhiên thì bỏ đi nha =)))) Không có thuyền tàu gì đâu:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.