Lên Án

Chương 70: Tôi yêu em




[Có lẽ là trong lòng sinh bệnh rồi.]
Trái tim Kỷ Vọng từ đầu đến cuối vẫn luôn tràn ngập một cảm giác bất an kỳ lạ, dẫn đến sắc mặt cũng có chút cổ quái.
Kỳ Bạc ngôn chú ý đến, tiến lên ôm lấy eo anh: "Làm sao vậy, anh không thích căn phòng này sao?"
Vẻ mặt hắn còn rất khổ sở, giống như chỉ cần Kỷ Vọng nói không thích, hắn sẽ vô cùng đau lòng.
Kỷ Vọng đành phải nói: "Vẫn được, cảm giác vẫn nên thiết kế lại một chút."
"Có thể đặt một cây đàn piano ở phòng khách, sau đó đổi sô pha thành một cái lớn hơn, mềm một chút, không phải em thích nằm trên sô pha sao?" Kỷ Vọng nói.
Anh dẫn Kỳ Bạc Ngôn cùng đi xuống lầu, vừa đi vừa nói ra suy nghĩ của mình.
"Thiết kế của loại cửa sổ này chống chụp lén rất tốt, kỳ thật dùng cửa sổ trong suốt cũng không khác mấy."Anh vẫn còn xoắn xuýt chuyện cửa sổ.
Đưa tay thử gõ gõ vào khung cửa giống màu tường, Kỷ Vọng nói: "Lúc nắng vừa lên, tôi có thể ngồi chỗ này bóc quýt cho em ăn."
Quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng do dự nói: "Em không thích tôi nói về chuyện này sao?"
"Hay là chỉ đơn giản chán ghét tôi ép em ăn hoa quả." Kỷ Vọng buồn cười nói: "Hoa quả còn có nhiều dinh dưỡng hơn vitamin đó, đừng cứ không chịu ăn."
"Bạn nhỏ kén ăn à." Nói xong, Kỷ Vọng bước lên, động tác ôn nhu mà ôm Kỳ Bạc Ngôn vào lòng, hai tay khẽ vỗ vỗ người đang dựa vào trong lồng ngực mình, dỗ dành hắn: "Có phải xảy ra chuyện gì không? Có muốn nói cho tôi biết không?"
Hô hấp của Kỳ Bạc Ngôn nặng nề, nửa ngày sau mới run giọng nói: "Em thích ý kiến của anh."
Kỷ Vọng buông Kỳ Bạc Ngôn ra, nhìn thần sắc của đối phương: "Xảy ra chuyện gì?"
Khóe môi Kỳ Bạc Ngôn cong lên, lắc đầu, hai mắt vẫn không rời anh, ẩn chứa tham luyến mạnh mẽ: "Đâu có chuyện gì, bây giờ anh bóc quýt cho em đi, em muốn ăn."
Trong tủ lạnh thật sự có trái cây, đều là khẩu vị của Kỷ Vọng. Lúc anh đang bóc quýt, Kỳ Bạc Ngôn gọi điện thoại cho Lý Phong, ngoài việc đổi sang cái sô pha khác, còn phải đem đàn piano từ tầng hai xuống tầng một nữa.
Đây là muốn thực hiện tất cả ý kiến của Kỷ Vọng, không thể chần chờ được.
Kỷ Vọng tách một múi quýt nhét vào miệng Kỳ Bạc Ngôn: "Đừng gấp, tôi không có ý định chuyển nhà bây giờ, em muốn tôi chuyển nhà sao?"
Kỳ Bạc Ngôn cầm điện thoại nhìn anh, không trả lời Lý Phong, ngược lại hỏi Kỷ Vọng: "Còn cần phải sửa cái gì?"
Kỷ Vọng đưa tay ra hỏi Kỳ Bạc Ngôn có thể đưa điện thoại cho anh không, đối phương ngoan ngoãn đưa cho cậu.
Ngoại trừ sô pha với đàn piano, còn phải thêm cửa sổ, đồ trang trí trong nhà cũng cần chuẩn bị nhiều chút để thêm phần ấm áp.
Lúc kết thúc cuộc gọi cũng đã khuya, Kỳ Bạc Ngôn vừa ngủ qua một giấc nên không có buồn ngủ lắm.
Nhưng hắn lại thuyết phục Kỷ Vọng đi ngủ, còn 'ép buộc' anh tắm uyên ương với hắn.
Đi ra khỏi nhà tắm, Kỳ Bạc Ngôn quấn quít muốn ôm Kỷ Vọng ngủ chung.
Đồng hồ sinh học của Kỷ Vọng rất chuẩn, đến giờ lập tức buồn ngủ. Cho dù tư thế không được tự nhiên nhưng anh vẫn dễ dàng vào giấc, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, Kỷ Vọng muốn trở mình, lại cảm thấy cánh tay trên eo mình tăng thêm lực đạo, muốn ôm anh chặt hơn.
Miễn cưỡng mở đôi mắt ngái ngủ, Kỷ Vọng mơ hồ nhìn Kỳ Bạc Ngôn trước mặt, Kỳ Bạc Ngôn rũ mi nhìn anh, gương mặt tỉnh táo của Kỳ Bạc ngôn dưới ánh sáng yếu ớt của đèn nhỏ đầu giường, không giống như bị đánh thức, mà giống như đã nhìn anh ngủ suốt một đêm.
Mới vừa dậy nên đầu óc có chút hỗn loạn, Kỷ Vọng khàn giọng hỏi: "Không ngủ được sao?"
Anh cố gắng tập trung tinh thần, muốn đợi Kỳ Bạc Ngôn đáp lời. Chỉ là quá mức buồn ngủ, anh không nghe được câu trả lời của Kỳ Bạc Ngôn, ngược lại đèn đầu giường đã tắt, lời nói rơi vào tai Kỷ Vọng mềm nhẹ, Kỳ Bạc Ngôn nói ngủ đi, còn khẽ ngâm nga giai điệu 'giấc ngủ yên bình' cho anh.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, cửa sổ trong phòng toàn bộ đều được mở ra, ánh nắng mặt trời rọi vào trong phòng, tâm tình Kỷ Vọng không tệ, duỗi người rồi sờ sang bên cạnh, không có ai.
Anh đi chân trần xuống dưới lầu, cuối cùng đi ra sân rốt cuộc cũng nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn đang ngồi trên ghế.
Hắn ăn mặc phong phanh, ngồi ôm gối nhìn chằm chằm vào nhà kính thủy tinh trồng hoa trong sân.
Có thể nhìn ra được nhà kính trồng hoa này đã từng rất đẹp, chỉ là hoa cỏ bên trong đã chết, một mảng hoang vu, không có người quét dọn, giống như cố ý giữ như vậy.
Bởi vì trong sân rất sạch sẽ, ngoại trừ nhà kính trồng hoa.
Kỷ Vọng đi qua, ngồi xuống cạnh Kỳ Bạc Ngôn. Anh vốn tưởng Kỳ Bạc Ngôn sẽ quay đầu cười với anh, nắm tay nói chào buổi sáng với anh, chỉ là không có.
Đành phải tự thân vận động, Kỷ Vọng dịch dịch ví trị, áp sát vào Kỳ Bạc Ngôn, vươn tay kéo người ôm vào: "Đang nhìn cái gì?"
Kỳ Bạc Ngôn vẫn như cũ nhìn mãi chỗ nhà kính, hãm sâu vào hồi ức, khẽ nói: "Đó là nơi mẹ em thích nhất, có rất nhiều loại hoa, lúc người đàn ông kia đến, bà luôn thích ở trong đấy hái một ít hoa."
"Về sau bà phát hiện người đàn ông kia lừa mình, bà ấy liền phá hủy hết các loại hoa trong nhà kính, tâm huyết nhiều năm như vậy, nói không cần thì sẽ không cần."
"Ngoại trừ nhà kính kia, những gì liên quan đến người đàn ông đó, bà ấy đều muốn tiêu hủy." Mặt Kỳ Bạc Ngôn không chút thay đổi, nói những chuyện dường như không liên quan gì đến mình.
Giống như 'những gì liên quan đến người đàn ông kia' cũng bao gồm cả chính hắn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn rất thấp, có lẽ đã ngồi đây từ sớm, lại không biết đã thất thần ở đây bao lâu.
Kỷ Vọng không có cắt ngang hồi tưởng của Kỳ Bạc Ngôn mà cởi áo khoác trên người, ôm lấy Kỳ Bạc Ngôn, ôm người vào vòng tay của mình, chà xát hai tay lạnh như băng của hắn.
Động tác này của anh khiến hoảng hốt trên mặt của Kỳ Bạc Ngôn tiêu tan, ánh nhìn của hắn lần nữa tụ lại trên thân người trước mặt.
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Anh ơi, anh nói xem, bà ấy thích nơi này như vậy, sao có thể nói phá hủy là phá hủy."
Kỷ Vọng nắm chặt ngón tay của Kỳ Bạc Ngôn, trầm tư hồi lâu mới nói: "Có lẽ là trong lòng sinh bệnh rồi."
Hội chứng Asperger, rối loạn lưỡng cực, đều có thể.
*Hội chứng Asperger: là một dạng bệnh của tự kỷ.
*Rối loạn lưỡng cực: là căn bệnh tâm lý phổ biến với tên gọi khác là bệnh rối loạn hưng – trầm cảm. Bệnh chủ yếu liên quan đến các trạng thái thay đổi tâm lý từ mức thấp của bệnh trầm cảm cho đến mức cao của bệnh hưng cảm. Chúng ta có thể dễ dàng nhận biết được bệnh khi trạng thái cảm xúc trái ngược, vừa hưng cảm rồi lại trầm cảm.
Giống như Kỳ Bạc Ngôn nói, mẹ hắn không cũng không quá hạnh phúc, hành vi phá hủy hoa trong nhà kính, có thể là một loại cảm xúc mất khống chế. Trong hoàn cảnh đè nén quá lâu, không có khả năng không phát bệnh.
Kỷ Vọng nhớ đến 6 năm trước Kỳ Bạc Ngôn từng nói chuyện này với anh, khi đó Kỳ Bạc Ngôn nói chỉ là đùa thôi, nhưng bây giờ ngẫm lại, có thể chuyện này thật sự xảy ra.
Chỉ là sau khi Kỳ Bạc ngôn phân hóa thành Alpha, mẹ hắn muốn giết hắn, rốt cuộc là thật hay giả?
Khi đó Kỳ Bạc Ngôn còn nhỏ như vậy, thật sự có thể chấp nhận loại chuyện như vậy sao?
Kỷ Vọng nhìn Kỳ Bạc Ngôn, lại phát hiện sắc mặt đối phương rất nhợt nhạt: "Ăn sáng chưa?'
"Có phải dạ dày không thoải mái không? Ngồi ở đây bao lâu rồi!" Kỷ Vọng sốt ruột.
Kỳ Bạc Ngôn nhìn thấy dáng vẻ Kỷ Vọng vì hắn mà lo lắng, còn rất vui vẻ, nắm tay Kỷ Vọng rời khỏi sân vườn.
Hắn vừa đi vừa quay đầu lại nhìn nhà kính, cuối cùng, vẫn là thong thả dời mắt đặt lên người Kỷ Vọng.
Nấu nước trụng mì, lại chiên thêm trứng. Kỷ Vọng đặt điện thoại bên cạnh, đã add Wechat Lý Phong để lấy lịch trình của Kỳ Bạc Ngôn, xem rốt cuộc có thể nghỉ ngơi hay không, hay là tùy ý buông thả, bỏ bê công việc.
Sau khi nấu xong bữa sáng, Kỳ Bạc Ngôn ăn xong, lại kêu đau đầu, muốn Kỷ Vọng massage cho hắn.
Kỷ Vọng ngồi xuống số pha, ôm đầu Kỳ Bạc Ngôn vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa bóp, chậm rãi vân vê.
Kỳ Bạc Ngôn từ từ nhắm hai mắt lại: "Anh à, anh cứ mãi đối tốt với em như vậy được không?"
Kỷ Vọng ừm một tiếng, xem như trả lời.
Kỳ Bạc Ngôn không hài lòng: "Anh yêu em không?"
Kỷ Vọng nói ra đáp án hắn mong muốn: "Tôi yêu em."
Kỳ Bạc Ngôn nắm lấy bàn tay Kỳ Vọng đang xoa bóp cho hắn, lông mi run rẩy, vành mắt đỏ ửng lên.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, yên lặng nhìn Kỷ Vọng: "Anh phải nhớ kỹ những lời hôm nay anh nói, anh nói anh yêu em."
Kỷ Vọng nhịn không được nữa, từ hôm qua Kỳ Bạc Ngôn đã bắt đầu kỳ lạ rồi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Kỳ Bạc Ngôn giống như đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, quay mặt lại, vùi vào lòng Kỷ Vọng: "Người đàn bà điên kia, bà ấy quả thật phát bệnh, muốn kéo Kỳ Hướng Nam cùng chết với mình."
"Kỳ Hướng Nam đương nhiên sẽ không nguyện ý chết cùng bà ấy, nên chỉ có một mình bà ấy chết, chết ở trong nhà kính kia."
Kỷ Vọng không tin quỷ thần, sau khi nghe thấy nhà kính có người chết, cũng không có cảm giác sợ hãi, chỉ thấy đau lòng.
Anh vuốt qua mi mắt Kỳ Bạc Ngôn, cảm nhận được sự ướt át trên đầu ngón tay: "Không sao, tôi ở đây, đừng sợ."
Kỳ Bạc Ngôn giống như bị câu nói của anh đả thông, tiếp tục nói: "Bọn họ đều nói, Kỳ Hướng Nam mới là nạn nhân, bởi vì một người phụ nữ mà suýt chết."
"Bà ấy điên rồi, cho nên tất cả mọi chuyện bà ấy làm đều là sai."
"Ngay cả tình yêu của bà ấy cũng sai, nhất định sẽ làm tổn thương những người bà ấy yêu."
Kỷ Vọng không nhịn được ôm chặt Kỳ Bạc Ngôn: "Bà ấy làm tổn thương em sao?"
Anh chỉ vô thức hỏi, lại cảm giác cơ thể trong lòng mình cứng đờ, giống như nghe được điều gì làm hắn khó chịu.
Kỷ Vọng ý thức được, có lẽ trong mắt Kỳ Bạc Ngôn, mẹ hắn là sự tồn tại đặc biệt, hắn yêu thương bà, hệt như như một đứa nhỏ theo bản năng mà thương mẹ mình vậy.
Là anh nói sai rồi.
Đang do dự không biết nên nói lời xin lỗi hay không, thì Kỳ Bạc Ngôn nói: "Bà ấy có nghĩ đến, có điều bà ấy không làm được."
Kỳ Bạc Ngôn cách một lớp áo, hôn lên vị trí trái tim của Kỷ Vọng: "Nếu thật sự yêu, làm sao có thể nỡ lòng tổn thương được."
Kỷ Vọng còn muốn nói chuyện, lại cảm thấy điện thoại trong túi rung lên.
Anh vốn không muốn nghe, lại không chịu nổi đối phương cố chấp gọi cho anh.
Kỷ Vọng đành phải nhấn nghe, vừa mới kết nối đã nghe chị Hồng dồn dập hỏi anh đang đi đâu, có phải ở cùng một chỗ với Kỳ Bạc Ngôn hay không.
Câu hỏi này khiến Kỷ Vọng ngẩn người, anh ở cùng với Kỳ Bạc Ngôn là thật, nhưng tại sao chị Hồng lại biết.
Chị Hồng thấy cậu không trả lời, gấp giọng nói: "Bây giờ cậu quay về ngay cho chị, đám chó săn đều chụp được ảnh của hai người các cậu đấy!"
Kỷ Vọng chỉ hoảng hốt trong chốc lát, rất nhanh đã tỉnh táo lại: "Có chụp được ảnh thân mật không?"
Chị Hồng nói: "Không có."
Kỷ Vọng: "Vậy không cần sốt ruột, hai bọn em đều là Alpha, cho dù có qua đêm, cũng có thể thông báo với bên ngoài là đến nhà bạn ngủ, không cần lo lắng."
Không ngờ đến một ngày, thân phận Alpha của bọn họ lại trở thành lá chắn.
Chị Hồng trầm giọng nói: "Vậy sao? Xem ra em là đang thừa nhận quan hệ của mình với Kỳ Bạc Ngôn?"
Kỷ Vọng rất nhanh đã phản ứng lại: "Chị Hồng, thật sự có chó săn chụp được ảnh sao?"
Chị Hồng: "Không có, chị lừa cưng đấy. Tiểu Húc đang ở chỗ chị, bây giờ em! Ngay! Lập! Tức! Đến công ty cho chị."
Kỷ Vọng câm nín nhìn điện thoại, anh bị chị Hồng dập máy rồi.
Cũng trách anh tâm phiền ý loạn, dễ dàng bị chị Hồng bẫy mà nói ra sự thật.
Kỳ Bạc Ngôn rời khỏi vòng tay anh, ngồi dậy, mí mắt còn có chút sưng đỏ, giọng buồn buồn hỏi: "Làm sao vậy?"
Kỷ Vọng ăn ngay nói thật: "Người đại diện của tôi hình như đã phát hiện quan hệ của chúng ta."
Kỳ Bạc Ngôn: "Bây giờ anh phải đi sao?"
Kỷ Vọng chần chờ nhìn Kỳ Bạc Ngôn, không trả lời.
Kỳ Bạc Ngôn chủ động nói: "Không sao, anh đi đi."
Kỷ Vọng hôn lên mí mắt Kỳ Bạc Ngôn: "Tôi đi giải quyết rồi sẽ quay về tìm em."
Kỳ Bạc Ngôn đưa anh đến gara, Kỷ Vọng nhìn xe đằng trước, quay đầu lại nhìn Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn vẫy vẫy tay với anh, nói tạm biệt.
Kỷ Vọng giữ cửa xe không hề nhúc nhích, vẫn là đóng sầm cửa lại, đi nhanh đến chỗ Kỳ Bạc Ngôn, anh ôm lấy đối phương, hôn lên môi của người đàn ông này, chờ kết thúc nụ hôn sâu, Kỷ Vọng nói: "Chờ anh."
Sau khi chạy xe chạy khỏi gara, Kỷ Vọng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cửa gara vẫn luôn mở, rất lâu cũng không thấy chủ nhân đóng nó lại.
Giống như khung cảnh chia tay thầm lặng đầy miễn cưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.