Lễ Giáng Sinh của Kỳ Bạc Ngôn và Kỷ Vọng.
Đáng lẽ Kỳ Bạc Ngôn lén về nhà của hai người bọn họ, sau đó thay một bộ bé thỏ đầy quyến rũ tạo bất ngờ cho chồng mình.
Bởi vì hắn biết lịch trình của Kỷ Vọng, biết tối nay anh sẽ về.
Kết quả đợi mãi, đến khi nhiễm lạnh, hắt hơi gọi cho Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng kinh ngạc, em về sao? Không phải em đang ở nơi khác à?
Kỳ Bạc Ngôn âm u nói: "Anh ơi, anh đang ở đâu?"
Kỷ Vọng không biết phải làm sao: "Anh đang ở đoàn phim, đoạn hôm qua quay chưa đạt yêu cầu, hôm nay ở lại quay bù."
Kỳ Bạc Ngôn giận đến mức không biết nói gì mới phải: "Nhưng hôm nay là Giáng Sinh!"
Kỷ Vọng hết cách, Kỳ Bạc Ngôn nói năng ngông cuồng, nói Kỷ Vọng diễn phim cả đời đi, nói xong cúp điện thoại, sau đó lại hối hận.
Mở Wechat ra, cuối cùng chụp tất chân mình cho Kỷ Vọng xem.
Kỷ Vọng cũng đang gõ một đoạn dài trên Wechat an ủi hắn.
Kết quả bị bức ảnh này cắt ngang, vô thức che điện thoại lại, nhanh chóng nhìn xung quanh.
Đạo diễn ở cùng phòng với anh, đang biên tập phim, nói anh như đang ăn trộm vậy, không biết bị làm sao.
Kỷ Vọng nghiêm túc nói, anh có thể phải xin nghỉ mấy ngày. Ra chương nhanh nhất tại ﹢ t𝙧ù𝗆 t𝙧𝙪уện.Vn ﹢
Nói xong Kỷ Vọng đứng dậy mặc quần áo, đạo diễn khó hiểu nhìn anh: "Có thể nghỉ, nhưng muộn rồi cậu còn muốn đi về à."
Kỷ Vọng:"....Ừm, về mặc quần áo cho người yêu."
Đạo diễn:"....????"
Sau khi trở về nhà ở thành phố C, cậu bé thỏ Kỳ Bạc Ngôn đã sớm không còn mặc bộ đồ đó, ghét bỏ ném xuống đất, quấn một tấm chăn mỏng xem phim của Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng nhặt quần áo dưới đất lên, cười nói: "Sao không mặc nữa rồi?"
Kỳ Bạc Ngôn hừ một tiếng, hắn không ngạc nhiên khi Kỷ Vọng về chút nào.
Hoặc là nói sau khi gọi, Kỳ Bạc Ngôn biết Kỷ Vọng sẽ về.
Hắn biết rõ anh trai thương hắn đến nhường nào mà.
Kỷ Vọng cho rằng Kỳ Bạc Ngôn đang tức giận, nhưng ban nãy gọi điện Kỳ Bạc Ngôn dùng giọng mũi nói chuyện, không khỏi lo lắng.
Anh tiến lên muốn kéo chăn của Kỳ Bạc Ngôn ra sờ trán xem thử.
Kết quả chưa đụng tới trán, tay anh đã bị Kỳ Bạc Ngôn nắm lấy ấn vào nơi hưng phấn đã lâu.
Kỳ Bạc Ngôn liếm môi: "Đều tại anh, đau muốn chết."
Kỷ Vọng nhìn mình trên Tivi, phim cổ trang, quần áo chỉnh tề, quang minh chính đại, sao lại làm Kỳ Bạc Ngôn 'đau' rồi?
Kỳ Bạc Ngôn đeo tai thỏ lên, kéo Kỷ Vọng xuống dưới người mình, cười híp mắt nói: "Anh ơi, muốn ăn 'thịt' thỏ không?"
Kỷ Vọng khó nhọc nói: "Có thể ăn không?"
Kỳ Bạc Ngôn: "Thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể không ăn đây?"
Sau khi nói xong Kỷ Vọng liền bị ép ăn, miệng há ra hết cỡ, cổ họng đau rát, phía dưới tiếp tục ăn.
Dứt bữa, trời cũng sáng rồi.
Tiểu Húc bỗng phát hiện mình bị bỏ lại, khi cuộc gọi đến, chiếc giường vẫn đang rung lắc dữ dội.
Kỷ Vọng không nghe máy được, Kỳ Bạc Ngôn muốn giúp anh nghe, kết quả bị anh trai ôm eo đè xuống giường.
Kỷ Vọng từ trên cao nhìn xuống, khàn giọng nói: "Anh thở dốc như vậy, muốn cho ai nghe?"
Kỳ Bạc Ngôn vô tội nói: "Nếu có chuyện gấp thì sao?"
Kỷ Vọng ném điện thoại ra xa, cúi người hôn lên môi Kỳ Bạc Ngôn.
Nói ra điều Kỳ Bạc Ngôn muốn nghe.
"Chuyện gấp nhất đang trước mặt anh, còn có gì quan trọng hơn em."