" Tự Anh, con trở về nhớ phải ngoan ngoãn, nghe lời sư phụ học thật tốt biết không! " Tĩnh Yên suýt xoa, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nhi nữ, mặt bà cúi xuống giấu đi nước mắt chia ly, lòng không nỡ xa nhi nữ cuối cùng.
" Nhi nữ biết rồi ạ!
Mẫu thân...người đừng lo lắng quá cho con... "
Tiếng của Tự Anh mềm mỏng, hiểu lòng mẫu thân, chính nàng cũng không muốn xa cách người thân duy nhất, nhưng những việc xảy ra suốt thời gian qua, bắt buộc nàng phải đi. Chỉ có về đó mới tìm ra chân tướng sự thật, sức lực của một cô nương học đạo 10 năm, non kém không thể chống chói lại với yêu ma mạnh mẽ ở đây.
Nàng nói vài lời với mẫu thân, rồi ra ngay sau nhà, tìm kiếm Lương Mặc, nói lời từ biệt với hắn, nàng không thể giữ lời hứa đích thân đưa hắn về thôn Thừa Khiêng.
Ở sau nhà, Lương Mặc sống nhờ nhà Tự Anh hơn hai ngày, hắn thường ra đó cho chiến mã của nàng ăn cỏ. Tự Anh trông thấy hắn, sải bước đến đó, đánh tiếng thánh thoát gọi hắn.
" Lương công tử! "
" Lý cô nương! "
Lương Mặc xoay mặt, đáp lại tiếng gọi của Tự Anh, hai mắt của hắn chăm chú vào tai nải của nàng, bó cỏ giữ yên trong tay lập tức bỏ xuống. Lương Mặc chấp hai tay sau mông, điệu bộ lãnh đạm chờ Tự Anh bước tới, nét mặt của hắn hoàn toàn thay đổi, không còn là một nam nhân nho nhã, hiền lành, khí chất hệt như những kẻ thâm hiểm.
" Lý cô nương, cô định đi đâu sao? " hắn chẳng đợi Tự Anh kịp mở miệng, nàng vừa đến gần liền bị hắn tra hỏi như phạm nhân.
Tự Anh không nhìn ra vẻ nguy hiểm sau lớp mặt của hắn, niềm nở giải thích rõ mọi chuyện, còn có lòng nhét vào tay hắn chút đỉnh ngân lượng làm lộ phí.
" Ta không thể giữ lời với huynh! Chút tấm lòng này coi như lời xin lỗi của ta
Khi nào huynh khỏe hẳn dùng số tiền này trở về thôn nhé! "
Dứt lời, Tự Anh lướt qua người Lương Mặc, không đợi hắn lên tiếng, nàng đến tháo dây, dẫn chiến mã ra ngoài, leo lên lưng ngựa. Trước khi đi, Tự Anh chẳng để lại cho hắn thêm câu nào, cứ thế quất ngựa rời khỏi ngôi nhà.
Đôi mắt nhỏ toát ra vẻ hung tàn, hướng theo bóng lưng của Tự Anh, thủy thần Lương Mặc phất tay, bầu trời tối đen tức thì, như sắp kéo cơn mưa bão.
Cùng với cái phất tay của hắn, một cô nương xuất hiện ngay bên cạnh, mặc xiêm y thêu cá chép, rực rỡ bắt mắt. Đã thế, còn điểm thêm gương mặt nét mày thanh tú, như những khuê nữ, cô nương ấy cúi người cung kính với Lương Mặc.
" Thủy thần ngài cho gọi thuộc hạ! "
" Đi! Cản tân nương của ta lại!
Nhớ đừng làm tổn hại nàng ấy! " giọng Lương Mặc trầm khàn, nộ khí dâng trào theo lời nói, mắt hắn cùng yêu nữ kia sáng rỡ như đèn lồng về phía xa xăm.
Cổ Thư Kỳ - cá chép tinh, cúi đầu nhận lệnh hắn, thoáng chốc bay đi trong làn gió, bầu trời cũng trong xanh trở lại, Lương Mặc xoay vào trong, ung dung chờ đợi Tự Anh quay về.
* Cha cha *
Tự Anh quất ngựa, phi nhanh như vũ bão, trời bỗng dưng lại tối sầm, sấm chớp kéo đến, Tự Anh ngẩn đầu quan sát, mây đen cuồn cuộn bên trên, yêu khí kéo đến ngút ngàn, xem ra tên thủy thần kia lại sắp giở trò với nàng.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi tí tách, Tự Anh rơi nhà chưa được bao xa, muốn đến được núi Bắc phải mất 3 ngày 3 đêm, còn phải đi ngang qua khu rừng trong thôn. Nàng không thể chậm trễ, càng kéo dài thời gian càng bất lợi cho nàng, bất chấp trời đổ mưa lớn Tự Anh cưỡi ngựa tiếp tục lên đường.
* Ầm ầm *
Tiếng sấm vang lớn, mưa dập gió dìu, Tự Anh dần mất phương hướng, không nhìn rõ được đường đi, cơn mưa quỷ quái như chỉ nhắm đến mình nàng, từng hạt nặng trịch tạt thẳng vào mặt nàng, làm làn da mềm mịn của nàng đau rát, khó chịu vô cùng.
* Hí *
Chiến mã của Tự Anh đột ngột thắng chân, dưới cơn mưa lớn, hai mắt của nó bị mưa làm nhòe, không thể tiếp tục chạy, bắt buộc Tự Anh phải tìm chỗ trú tạm. Vì là ban ngày ban mặt, yêu khí không hoành hành nhiều, Tự Anh lại gan dạ, chấp nhận đi bộ vào rừng sâu, chọn tán cây to đứng dưới đó.
Cơn mưa đổ bộ, cả ngày trời không bớt, mưa một lúc một nặng, người Tự Anh ướt sũng, chẳng còn chỗ nào khô ráo, nàng phải tiếp tục lên đường, tìm kiếm nhà dân hoặc miếu hoang ở tạm. Cứ ở ngoài trời như vậy, dù nàng không bệnh thì cũng lạnh chết, trước khi về đến núi Bắc.
Tự Anh dẫn theo chiến mã, chật vật chạy trốn cơn mưa, đi mãi nhưng chẳng có được chút hy vọng gì, ở đây là rừng núi hoang vu, rất khó tìm ra nhà dân hay miếu. Địa hình càng vào sâu càng hiểm trở, có những cái bẫy thú do thợ săn gài, không cẩn thận có thể xuống gặp diêm vương ngay lập tức. Tự Anh như bị ma quỷ che mắt, đi qua ngoảnh lại vẫn về chỗ cũ.
" Chết thật! Lũ yêu ma đáng ghét! " nàng tức giận mắng mỏ.
Lần thứ 19 nàng quay lại cái cây nàng từng trú, yêu ma đang cố ý bày mê cung, hành hạ nàng, không cho nàng đi ra khỏi khu rừng, cũng không cho nàng có cơ hội tìm ra chỗ nghỉ chân.
Cơ thể mảnh mai run lẩy bẩy không ngừng, cả một ngày dầm mưa Tự Anh hoàn toàn kiệt sức, còn không ăn uống gì cả ngay nay, chân nàng bước không nổi, ngồi gục dưới mặt đất ngập nước.
" Cô nương, cô có sao không? "
Giọng nói ngọt như đường mật rót vào tai, trên đầu bỗng dưng không còn hứng chịu những giọt mưa, Tự Anh ngẩn đầu nhìn lên.
Một cô nương mặc xiêm y trắng, thanh tao như tiên nữ đang cầm ô che cho Tự Anh, nụ cười của cô nương dịu dàng như bồ tát. Tự Anh gấp gáp đứng lên, lượm mắt trên người cô nương kia.
Ở giữa rừng hoang, đột ngột xuất hiện một cô nương xinh đẹp, đi một mình, Tự Anh không thể không sinh nghi. Đôi mắt nhìn thật rõ, có bóng người dưới đất, xung quanh cô nương toát ra khí chất thanh tao, hoàn toàn không có một chút yêu khí nào.
" Cô nương, cô không sao chứ? "
Cô nương trước mặt Tự Anh lại hỏi, nàng chóng thu lại dáng vẻ đăm chiêu của mình, mấp máy với nữ nhân xinh đẹp kia.
" À không! Ta không sao! "
" Sao cô nương lại đi một mình vào nơi rừng sâu thế kia? " cô nương lại hỏi tiếp.
Tự Anh kể lại mọi việc, thấy cô nương trước mặt không giống yêu quái, nàng định xin tá túc ở nhà người đó một đêm. Nàng còn chưa ngỏ ý, cô nương đã có lòng mời nàng đến nhà nghỉ chân.
" Nhà ta cách đây không xa, cô nương không ngại thì cứ ở lại một đêm, sáng mai trời bớt mưa hãy đi! "
" Vậy thì tiểu nữ xin làm phiền cô nương! " Tự Anh không từ chối, âu cũng vì nàng đã quá mệt, cần phải nghỉ chân, cả chiến mã của nàng cũng chẳng còn sức lên đường.
Nàng cùng cô nương ấy đi dưới cơn mưa, suốt dọc đường Tự Anh dò hỏi, biết được cô nương kia là sơn nữ sống trong núi, tên là Cổ Thư Kỳ, ở nhà còn có người mẹ già và một tiểu đệ.
Mấy ngày nay trời hay đổ mưa, trong rừng mọc rất nhiều măng, Cổ Thư Kỳ thường xuyên ra ngoài hái măng đi bán kiếm chút ngân lượng, hôm nay Cổ Thư Kỳ vừa ra ngoài liền gặp ngay Tự Anh ngồi bệch dưới mưa. Lo lắng, nên cô nương ấy có lòng ghé đến xem tình hình, dẫn đến những chuyện tiếp theo đang xảy ra.
Cả hai đi được một đoạn, trước mắt Tự Anh một gian nhà nhỏ dựng giữa rừng cây, cửa rào bên ngoài sập sệ, chống đỡ súy không nổi với cơn gió to, Cổ Thư Kỳ chỉ tay vào gian nhà đó, cất tiếng mềm mỏng.
" Đó là nhà của ta! Lý cô nương, mời cô theo ta! " Cổ Thư Kỳ mời gọi.
Bên ngoài vắng vẻ, Tự Anh cột chiến mã vào một góc, theo Cổ Thư Kỳ vào nhà.
" Mẫu thân, con về rồi! " Thư Kỳ gọi to, hướng người ra trước.
Một bà lão đầu tóc bạc phơ chống gậy từng bước chập chững đi ra, còn có một tiểu đệ theo cạnh, dìu bà lão ấy.
Hàng chân mày mỏng của Tự Anh lập tức nhíu lại, nhìn chòng chọc vào bà lão và tiểu đệ kia, nếu nàng đoán không sai tuổi của bà lão này ít nhất đã ngoài 70. Tiểu đệ kia và Cổ Thư Kỳ nhìn thoáng qua chỉ chừng 10 và 18 tuổi, một bà lão hơn 70 không thể sinh con ở cái tuổi ngoài 50.
Lúc đầu, việc Cổ Thư Kỳ bất thình lình xuất hiện đã sinh nghi, bây giờ chứng kiến, riêng đặc điểm đó đủ Tự Anh nghi ngờ thân phận của cả ba. Đã vậy, gian nhà nhỏ này sập sệ tồi tàn, đồ mặc trên người hai người kia không đáng nghi bằng xiêm y khoác trên người Cổ Thư Kỳ. Luận về giá cả, chắc chắn một nhà dân nghèo nàn không thể mua nổi bộ đồ ấy.
" Lý cô nương!
Đây là mẫu thân và đệ đệ của ta! " Cổ Thư Kỳ dìu bà lão ra chỗ Tự Anh, cùng chào hỏi, cắt ngang những dòng suy nghĩ của nàng.
Tự Anh theo phép lịch sự, cúi người chào hỏi, được bà lão rất nhiệt tình, nói chuyện vài câu còn có lòng hiếu khách chuẩn bị phòng và bữa cơm cho Tự Anh.
Sự đối đãi nhiệt tình quá mức, với người khác sẽ không hoài nghi, nhưng với một người học đạo trừ yêu như Tự Anh, 10 phần hết 9 phần tâm nàng đã sinh nghi. Thức ăn họ mang tới, nàng hoàn toàn không động đũa, đổ hết xuống gầm giường, nàng chỉ ăn mấy cái màn thầu bị ướt của chính mình mang theo.
Đến tối, mưa nhỏ dần, trời vẫn đen kịt, mịt mù âm khí, Tự Anh có muốn lên đường tiếp cũng khó khăn, sợ rằng lại bị yêu ma che mắt. Mà, ở lại nơi này với ba người lạ mặt kia tâm Tự Anh cũng không yên, có khi đêm nay nàng phải luôn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu với yêu ma.
" Lý cô nương! " Cổ Thư Kỳ ở sau lưng gọi Tự Anh.
Ngay lập tức, Tự Anh phản ứng, xoay người ra sau, Cổ Thư Kỳ cầm trên tay một chiếc chăn, sải bước tới chỗ Tự Anh, đưa nó sang nàng.
" Lý cô nương, bên ngoài đã tối, còn mưa lâu, tối ngủ sẽ rất lạnh
Lý cô nương dùng tạm chiếc chăn này nhé! "