Tiếng người gào thét không ngừng, nhất là phụ mẫu đứa bé, chứng kiến con chết thảm giữa đêm gào lên oán thán, ôm lấy thi thể lạnh ngắt.
" Hài tử, sao con chết thảm thế này! Kẻ nào lại ra tay độc ác với một đứa trẻ chứ? "
" Là yêu quái!
Là thủy thần! " Tự Anh lên tiếng, đôi mắt chăm chăm vào cái xác ngay khi họ vừa dứt lời.
Trước những con mắt phức tạp, tiếng khóc lí nhí dần, Tự Anh là người học đạo, ai ai trong thôn cũng đều biết, nghe nàng phán họ nửa tin nửa ngờ, có người thầm hỏi.
" Sao cô lại chắc chắn như vậy? "
" Ngươi nói linh tinh! "
Âm thanh sắc bén của Tô Ngạn từ đằng xa truyền đến, cực kì chói tai, đập tan đi khung cảnh lộn xộn, từng bước chân hùng hổ đi đến. Mỗi lần trong thôn có chuyện ông ta sẽ xuất, còn luôn chống đối Tự Anh, âu cũng do nàng hay phỉ báng thủy thần là yêu ma. Với kẻ tôn thờ thủy thần hết lòng như ông, tất nhiên gai mắt Tự Anh, nghe chẳng lọt tai câu nào của nàng.
Tô Ngạn đến trước mặt Tự Anh, chẳng nể nàng mẫu thân nàng đứng cạnh, chỉ tay vào mặt nàng mắng nhiếc.
" Lý Tự Anh, ngươi là quan phủ sao? Biết cái gì mà đứng ở đây phán đoán!
" Lần trước hai người chết kia cũng là người bảo yêu ma giết! Yêu ma ấy ở đâu?
Nếu không phải tại ngươi thường xuyên nhạo báng thủy thần ngài ấy có nổi giận không? " ông dùng lời lẽ nặng nhẹ, bắc bẻ Tự Anh.
" Ông... "
Tự Anh vừa há miệng, bị Tô Ngạn đưa ngón tay ngay vào miệng nàng, buộc nàng ngậm miệng lại, ông ta được thế tiếp tục chỉ trích nàng.
" Ngươi còn dám mở miệng ba hoa?
Tự Anh ngươi quên rồi sao? Là bọn ta nể tình mẫu thân ngươi tìm một cô nương khác nộp cho thủy thần ngươi mới được sống yên ổn...
Bây giờ! Bây giờ người còn dám phán xét lung tung ở đây sao? " Tô Ngạn tức giận, nghiến răng, hơi thở già yếu suýt đứt.
Người dân ở đây nghe lời Tô Ngạn, mù quáng, cũng đồng loạt hùa theo chỉ trích Tự Anh, ngay cả mẫu thân nàng đứng ở một bên cũng lắc đầu, thất vọng.
Tự Anh không bằng không chứng, nói xuông khó ai tin được, ấm ức vô cùng, bị họ ép vào thế bí, không cãi lại được ai, còn bị họ dồn dập bắt nàng phải công nhận sự tồn tại của thủy thần.
Đương nhiên, Tự Anh kiên quyết không khuất phục, nàng bỏ về nhượng bộ với họ, âm thầm điều tra rõ vụ việc, trả lại công đạo cho đứa bé đã chết, vạch trần bộ mặt giả dối của kẻ gọi là thủy thần.
* Cốc cốc cốc *
" Tự Anh! Nàng ngủ chưa? " tiếng của Lương Mặc ở ngoài cửa truyền vào.
* Kẹt *
Tự Anh kéo cửa, gương mặt nụ như đưa đám, thấy hắn đến, nàng thở dài ngay trước mặt hắn, né người sang một bên.
" A Mặc, tìm ta có chuyện sao? " nàng nhìn cũng chẳng nhìn trực diện, liếc dọc liếc ngang sang chỗ khác.
Rồi, nàng cất bước thẳng vào ghế ngồi, không đợi hắn trả lời, cũng không lời mời, để Lương Mặc tự đi vào trong, đóng cửa giúp nàng.
Hắn quan sát sắc mặt nàng tối tăm, thủng thẳng ngồi xuống cạnh nàng, thừa biết vừa nãy Tự Anh bị người khác mắng nhiếc, hăn giả vờ không hay, còn cố ý lên tiếng dò hỏi.
" Tự Anh, ai làm nàng buồn sao?
Từ lúc nàng và mẫu thân trở về, lúc nào trên mặt cũng rầu rĩ thế kia? " giọng hắn êm dịu, từ tôn trong từ câu từng chữ.
Nghe đến đây, gương mặt bí xị kia tăng phần rầu rĩ nhân đôi, Tự Anh bĩu môi, than thở với hắn, kể cho hắn nghe tường tận sự việc, còn bày tỏ tâm tư của mình, một chút cũng không giấu giếm. Âu, do Tự Anh nghĩ, người nam nhân kia, là người duy nhất chịu tin, chịu nghe nàng, là người duy nhất hiểu được tâm tư nàng, cho nên chuyện gì của nàng cũng đều kể cho hắn nghe.
" Tự Anh! " hắn ngân giọng gọi nàng.
Hơi thở của hắn có phần bất lực sau những lời trình bày của nàng, khuôn miệng mỏng ấp úng một lúc, hỏi ý Tự Anh.
" Tự Anh, ta nói này nàng đừng giận ta nhé! "
" Chàng nói đi! " Tự Anh giáo mắt, trân trân nhìn vào miệng hắn, chờ cho hắn nói ra những suy nghĩ.
Lương Mặc kéo lấy tay Tự Anh, khẽ nhẹ vài cái cưng chiều lên mu bàn tay nàng, dùng ánh mắt trìu mến nhất dành cho nàng, thủng thẳng nói những lời dụ hoặc.
" Tự Anh, thủy thần mà nàng chống đối có thể không phải là thần
Nhưng mà...suốt 1000 năm qua hắn cũng làm tròn trách nhiệm của một thủy thần mà "
Hắn nói đến đây, ngừng hít lấy hơi, giải thích tiếp.
" Nàng nghĩ xem!
Trong thôn suốt 1000 năm qua đều bình yên, chỉ có từ lúc muội muội nàng tự sát, mới xảy ra những chuyện kì lạ!
Đây rõ ràng là do dân làng có tội với thủy thần trước, nàng không tin hắn là thần, kiên quyết chống đối như vậy...ai sẽ là người chịu thiệt đây? " hắn hỏi khó.
Lời nào hắn nói cũng có lí, Tự Anh phút chốc bị hắn thao túng tâm lí, suy ngẫm lại hành động, 1000 năm qua thôn của nàng đều rất bình yên, và đó là sự thật không thể chối cãi. Và, thứ duy nhất khiến thôn trở nên xáo trộn như bây giờ, chính là hành động của nàng, là nàng muốn vạch trần bộ mặt của thủy thần, cũng vì nàng không muốn thôn cống nạp mạng người mới đối đầu với kẻ không rõ danh thần hay ma.
Suốt hơn 1 tháng qua, ngoài những người bị hại, chính Tự Anh cũng bị thủy thần đầy đọa không ít lần, thậm chí còn dẫn đến những sự việc người trong thôn bị che mắt, mất đi kí ức. Đây rõ ràng là thủy thần công khai chỉ tội nàng, mới nhắm đến nàng nhiều như vậy.
Vậy mà, nàng vẫn ngoan cố đối đầu, cuối cùng, khi Lương Mặc hỏi " ai là người chịu thiệt? " Tự Anh mới nhận thức được tính nghiêm trọng. Có quá nhiều người chết kể từ lúc nàng chống đối thủy thần, cũng là nàng đi sinh sự khiến hắn nổi giận, giáng tai họa xuống cho người dân vô tội.
Đến tận bây giờ, thủy thần kia vẫn còn đang che mắt người trong thôn Giai Đồng, tiếp tục gây họa. Tự Anh nghĩ một hồi, thân là người học đạo muốn trừ yêu trừ hại cho dân, không thành còn hại dân làng, lòng bỗng thấy có lỗi với những người đã khuất.
Nàng thở dài trước mặt Lương Mặc, khó khăn bộc lộ.
" A Mặc, chàng nói không sai!
Nhưng thủy thần kia cứ cách 20 lại bắt cống nạp mạng người vô tội...
Đây! Đây rõ ràng là việc làm sai trái mà! "
Như đang cãi cố, chống lại lời nói của Lương Mặc, đầu Tự Anh vẫn còn chính kiến riêng cho mình, dứt khoát không đồng tình với hình thức trao đổi mạng người.
" Tự Anh, chuyện đó đâu có khó! " Lương Mặc tắc lưỡi.
Tự Anh nghe câu nói ẩn ý, chau mày nhìn chòng chọc vào Lương Mặc, gương mặt kia đang nặn ra nụ cười khó hiểu.
Hắn chủ động đứng lên, trực tiếp lại gần Tự Anh, từ sau lưng nàng, đặt hai tay lên hai vải tròn, khom người, ghét sát vào tai Tự Anh thì thào mấy lời.
" Tự Anh! Chẳng phải nàng nói chỉ có thôn nàng cống nạp người thôi sao...
Vậy tại sao không thay đổi hình thứ đó xem!
Rồi nàng chịu công nhận hắn là thần
Biết đâu được...thủy thần kia không còn nổi cơn giận nữa! "
" Thay đổi hình thức! " Tự Anh như được khai sáng, từ trước đến giờ trong thôn truyền nhau tập tục này, không ai nảy sinh ý thay đổi, do những trưởng thôn qua từng thế hệ luôn giữ hệ tư tưởng ấy. Nếu bây giờ, Tự Anh có thể khuyên Tô Ngạn thay đổi hình thức công nạp, nói không chừng sẽ không có thêm người vô tội phải chết, và Tự Anh cũng không cần giữ chính kiến vạch mặt thủy thần.
Nghĩ là làm, Tự Anh non nớt, không nhìn xa, cứ thế hớt hải bỏ mặc Lương Mặc ở đó, đêm tối còn chạy ra ngoài, muốn tìm trưởng thôn luận chuyện.
Nhà của Tô Ngạn cách nhà Tự Anh một quãng đường vắng, muốn đến nhanh bắt buộc nàng phải đi vội. Trời tối không có ánh sáng, chỉ một ngọn đuốc trong tay, thấp sáng lối đi, chập chờ, làm lòng Tự Anh nôn nóng còn hơn ngọn lửa đang cháy kia.
Bất ngờ, cơn gió từ đâu ập tới, thổi tắt đi ngọn nến trong tay Tự Anh, bầu trời tối đen lấn át.
" Yêu khí! " nàng cảm nhận được luồng yêu khí cực mạnh, bủa vây quanh người nàng.
Tự Anh mở to cặp mắt, giáo giác tìm kiếm khắp nơi, tiếng cười quỷ dị vang lớn.
" Ai! " Tự Anh quát lên, biết yêu ma trêu chọc, nàng niệm chúa lấy ra pháp khí, xác nhận nơi yêu khí tỏa ra nhiều nhất, tung một đòn vào bụi cây trước mặt.
Ngay lập tức, một làn khói từ đó ồ ạt xông tới Tự Anh, buộc nàng lùi người, cá chép tinh xuất hiện sau làn khói, bay tới chỗ nàng, đáp đất mỉm cười tà mị.
" Lý Tự Anh, lại gặp nhau rồi! " giọng ả ma mị, tay đang quấn lấy lọn tóc bày ra vẻ lẳng lơ, lắc lư cơ thể.
" Cá chép tinh! "
" Ấy, sao lại gọi ta thô thiển thế kia? " ả trêu ghẹo.
" Cá chép tinh, yêu quái mà cũng đòi được làm giá à? " Tự Anh mạnh miệng mắng lại ả, thủ thế.
Biết chắc, ả xuất hiện chắc chắn có chuyện không tốt, vừa thấy yêu ma máu chiến của nàng lại sôi sục, không nói nhiều lời ra tay đánh nhau với ả. Nàng ỷ lại vào pháp lực của sư phụ muốn tiêu diệt Cổ Thư Kỳ, mà không hề biết pháp lực ấy sớm đã bị Lương Mặc phá hủy.
Với vài chiêu thức, Tự Anh sớm bị Cổ Thư Kỳ đánh văng ra xa, nội thương trong người, nôn ra máu.
Cổ Thư Kỳ hếch mặt, nhìn nàng bại dưới tay, hả hê cười đắc ý.
" Lý Tự Anh, với sức lực cỏn con cũng muốn chống đối ta!
Để ta cho ngươi chết sớm! Trái tim của ngươi chắc là ngon lắm! " ả ngửa cổ cười khanh khách.
" Là ngươi! Là ngươi giết đứa bé đó! " Tự Anh cay nghiệt, chất vẫn ả.
" Phải là ta, hahaaa! " Cổ Thư Kỳ cười lớn trước sự chiến thắng, bỉ vào mặt Tự Anh, vô dụng không thể làm gì được ả.
Dứt tiếng, ả liền lao đến tấn công Tự Anh, khi phần móng nhọn của ả sắp đâm vào ngực Tự Anh, thì đột ngột dừng lại. Luồng khói trắng ập vào người ả, kéo theo một bóng người.