Hắn giữ nguyên nét mặt lãnh đạm, cởi bỏ thắt lưng của mình, vứt xuống đất ngay trước mặt Tự Anh, thách thức.
" Nàng la đi! La để mẫu thân nàng và sư phụ nàng biết chuyện giữa chúng ta đi!
Như vậy nàng không cần phải đi nữa!
Để mẫu thân nàng làm chủ hôn sự, gả nàng cho ta! " giọng nói hắn lạnh như băng tuyết, ánh mắt đầy vẻ thâm hiểm.
Tự Anh bị hắn dồn ép, không thể la lớn, sắc mặt nàng tái mét, đành hạ mình, dùng lời mềm mỏng khuyên nhủ hắn.
" A Mặc, chàng bình tĩnh lại đi! Chuyện đâu còn có đó mà!
Chàng đợi ta 3 tháng thôi!
Ta hứa với chàng sẽ quay về, ngoan ngoãn ở bên cạnh chàng! " nàng nói hết nước hết cái, ánh mắt khẩn cầu, mong hắn hiểu cho nỗi lòng.
Thế nhưng, dù nàng có hạ mình đến mức nào, hắn tuyệt nhiên không dao động.
" Ta không có đủ kiên nhẫn đợi nàng tới lúc đó đâu! " hắn lạnh lùng gạt bỏ lời hứa hẹn.
Đôi mắt sắc lạnh toát khí tuất lạnh lẽo, Tự Anh là lần đầu thấy được vẻ đáng sợ này, bị chính luồng khí tuất đó dọa cho cơ thể không rét mà run, sắc mặt đã tái càng thêm nhợt nhạt.
" A Mặc, chàng nghe lời của ta đi! " nàng hạ giọng, muốn xoa dịu hắn.
Nhưng, trong cảnh thủy thần sắp mất nàng, đâu còn đủ tinh thần nghe nàng càm ràm, để dục vọng lấn át đầu óc, muốn cưỡng đoạt Tự Anh, chiếm lấy nàng, không cho nàng đi.
" Tự Anh, ta nói lần cuối!
Từ đầu là nàng hứa ở cạnh ta, cho nên ta mới chấp nhận tạm thời ở lại đây!
Bây giờ nàng lại muốn nuốt lời sao?
Ta nói rồi, nàng không được đi! " hắn hắng giọng, không biết từ lúc nào, bàn tay đã vo thành nắm đấm, đôi mắt còn hằng lên vài tia máu đỏ.
" Tự Anh, nếu bây giờ nàng thay đổi ý định, ta sẽ rời khỏi đây ngay! " hắn dùng điều kiện ép uổn.
" A Mặc! " Tự Anh bất mãn.
Đây còn là A Mặc nàng yêu sao?
Đúng, nàng rất yêu hắn, kẻ đứng trước mặt nàng vẫn là lang quân trong lòng nàng, nhưng thứ tình yêu nàng dành cho hắn, chưa bao giờ lấn hết được lí trí nàng, không thể chấp nhận sự cố chấp của hắn, đành nặng lời một lần nữa.
" A Mặc, ta không bao giờ thay đổi quyết định này!
Chàng có thể chờ ta! Hoặc lấy cô nương nhà khác như chàng đã nói sáng nay! "
Tự Anh tuyệt tình, không sợ ánh mắt giận dữ kia, bước xuống giường, nhặt thắt lưng của hắn lên, đưa thẳng tới trước mặt hắn, đuổi đi.
" Chàng ra ngoài đi! Đừng làm ta nổi giận! " Tự Anh vẫn nghĩ, người nam nhân kia chỉ là một thư sinh nho nhã, giận lên chỉ được vẻ bề ngoài.
Đối với người học võ như Tự Anh, một đòn thôi đủ để hạ gục Lương Mặc, nàng hẩy đầu vào chiếc thắt lưng trong tay, ra hiệu cho hắn.
Thái độ ngoan cố của nàng càng lúc càng làm hắn nổi cơn điên, túm lấy tay Tự Anh, kéo ngã nàng lên giường, làm tấm lưng nhỏ bé bị va đập, truyền cơn đau đến phổi.
" Ưm... " Tự Anh mở to đôi mắt như mắt ếch.
Miệng nhỏ chỉ vừa thốt ra âm thanh, bàn tay to lớn kia đã bịt lại, ánh mắt của Lương Mặc hung tàn hơn vừa nãy, sắc mặt hắn thay đổi, tối đen như đêm 30.
Điều đó vẫn chưa là gì, khi Tự Anh chứng kiến hắn có sức mạnh đáng sợ, như một vị tướng dũng mãnh, cường thế, thuần thục dùng chính sợi thắt lưng ấy trói hai tay nàng lại.
Tự Anh dùng võ đánh hắn, hai chân của nàng bị hắn đỡ rất nhẹ nhàng, chiêu thức chẳng làm tổn hại được tới thân thể hắn. Nàng biết hắn to con, không nghĩ hắn khỏe như vậy, càng không ngờ khối cơ bắp kia còn cứng hơn cả đá.
Đây, vốn đâu phải một nam nhân nho nhã như thư sinh, hắn rõ ràng dũng mãnh như một vị tướng quân.
" A Mặc, chàng không được làm bậy! " Tự Anh mạnh miệng cảnh cáo hắn, nghĩ rằng hắn vẫn còn lí trí.
" Ưm... " tiếng nàng tắt ngấm ngay sau đó, bị hắn dùng một chiếc khăn nhét vào.
Nàng sai hoàn toàn khi xem thường Lương Mặc, chân nàng đánh mãi cũng đau, hoàn toàn kiệt sức trước thân tráng kiện. Hắn bị dục vọng thao túng, trong mắt bây giờ chỉ muốn chiếm đoạt nàng lần nữa.
Trước mặt nàng, hắn trút bỏ xiêm y, để lộ cơ thể hoàn hảo, cơ bắp cuồn cuộn, hắn cúi người xuống, vẻ mặt của hắn bây giờ hèn hạ và kinh tởm hơn những gì Tự Anh tưởng tượng.
Cô nương hoàn toàn thất vọng, từ hốc mắt âm thầm chảy ra dòng lệ nóng ấm, Tự Anh lắc đầu liên tục trước hành động của hắn.
Chiếc khăn bịt miệng nàng bị hắn gở bỏ, để hắn nghe tiếng nàng khổ sở.
" A Mặc, ta xin chàng! Làm ơn!
Hãy nghe lời của ta! " Tự Anh nức nở, đôi tay bị trói, chấp những ngón tay cầu xin hắn, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ, giờ phút này nàng sợ hắn hơn bao giờ hết.
Ngón tay to dài của hắn, quét một đường theo dọc sóng mũi cao của Tự Anh, đắc ý, cúi đầu sát vào tai nàng, thì thầm.
" Tự Anh, nếu nàng ngoan ngoãn thì ta không làm vậy đâu! "
Nói đến đây, hắn ngừng hơi, đưa mắt nham hiểm liếc nàng một cái, tiếp tục lời man rợ.
" Tự Anh, giờ thì nằm im phục vụ ta!
Đợi sáng mai khi mẫu thân nàng đến đây! Nhìn thấy chúng ta gạo nấu thành cơm...
Ta sẽ không cần phải lo nàng bỏ đi nữa! "
Hóa ra, đây chính là ý định hắn ngang nhiên vào phòng nàng, hắn muốn chiếm đoạt nàng, dùng cách nàng công khai trước mẫu thân và sư phụ của nàng, thay vì lời nói không có chứng cứ. Chỉ có như vậy Tự Anh mới từ bỏ trở về núi Bắc.
" A Mặc, đừng! " Tự Anh hiểu ra sự việc, lí nhí, không dám kêu to, cũng do nàng sợ mẫu thân và sư phụ nghe được, tìm đến.
Lương Mặc đang mất hết lí trí, ngộ nhỡ cả hai sang đây, hắn không cần nói ra hết mọi chuyện, cảnh một nam một nữ, trên chiếc giường, đủ để làm người khác hiểu nhầm.
" Tự Anh, nàng ngoan ngoãn đi! Ở bên cạnh ta không thiệt thòi đâu! "
Hắn rút thắt lưng của Tự Anh, quần áo của nàng bung ra, mặc nàng vùng vẫy hai chân kịch liệt, càng thấy nàng chống đối, càng làm dục vọng hắn tăng cao.
Lúc này, Tự Anh mất hết hy vọng, đêm nay nàng không thể thoát khỏi hắn, đành im lặng, nhắm mắt xoay mặt, cắn chặt răng chịu đựng, để hắn thỏa mãn, rồi nghĩ cách rời khỏi hắn trước khi trời sáng.
" Tự Anh, nhìn ta! " hắn thều thào.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng bị hắn cưỡng chế bóp lấy, xoay sang hắn, nhìn hắn đang lột đồ nàng ra, từng lớp áo bị hắn kéo xuống, cơ thể Tự Anh run lên mãnh liệt.
" A Mặc, có phải ta chiều theo ý chàng...xong chuyện chàng sẽ tha cho ta phải không? " Tự Anh lí nhí, giọng nói có phần run run, như tìm kiếm chút hy vọng.
Nghe câu hỏi của nàng, biết chắc chắn Lương Mặc sẽ không đồng ý, nhưng hắn lại muốn nàng tự nguyện hơn gượng ép, liền giả vờ gật đầu dụ Tự Anh.
" Nếu nàng làm ta hài lòng!
Ta sẽ ở đây đợi nàng! " hắn nói dối, lấy lòng Tự Anh, còn cởi trói cho nàng.
Tự Anh ngu ngốc, vẫn còn tin lời hắn, trước sắc mặt đang dần dịu đi, trả lại một A Mặc ôn nhu, nàng hoàn toàn bị hắn lừa thành công.
Hắn nhìn vào thân thể nàng không rời mắt, Tự Anh nuốt một ngụm nước bọt, hiểu ý hắn, tự cởi xiêm y đang còn dang dở, để lộ cơ thể yêu kiều trước cặp mắt háu đói của yêu ma.
Bàn tay dơ bẩn kia chạm vào làn da của Tự Anh ngay, nóng lòng đến mức hôn ngấu nghiến lên cổ nhỏ, rồi lại trượt môi mỏng xuống bầu ngực căng tròn đang mời gọi, ngậm chặt nụ hoa nhỏ.
" Ưm... " tiếng Tự Anh rưng rức, cắn lấy mu bàn tay, tránh phát ra âm thanh.
Lương Mặc ở trên càng lúc càng công kích mãnh liệt, vần vò hai bầu ngực của Tự Anh đủ hình thù, còn dùng răng dây dưa nụ hoa, làm nó se cứng, đau lên.
" Tự Anh, nàng thật thơm! " hắn khàn giọng khen.
Tự Anh giờ nghe không nổi những lời nói đó, chỉ cầu cho hắn làm nhanh, cút xéo khỏi phòng nàng. Thế nhưng, không như những gì nàng nghĩ, hắn không dễ dàng gì chiều theo ý nàng, kéo dài thời gian hơn.
Không biết, hắn hôn bao nhiêu lâu, nhưng Tự Anh có thể cảm nhận, những cái hôn của hắn kéo dài đến nửa đêm rồi, trên người nàng toàn dấu vết của hắn, vẫn chưa thấy hắn bắt đầu quan hệ. Tự Anh mệt mỏi, dường như sắp mất đi kiên nhẫn, để hắn hôn từ nãy đến giờ, cơ thể nàng sắp kiệt quệ hoàn toàn.
Lúc này, hai chân của nàng đột ngột bị hắn kéo lên, đặt lên vai rộng của hắn, một tay hắn giữ lấy bụng nàng, tay kia luồng xuống dưới, điều khiển thứ từng lấy đi trong trắng của nàng, đi thẳng vào bên trong.
" Aaaa " Tự Anh ưỡn người, tiếp nhận hắn, cơn đau xé rách mau chống đi qua, sự kích thích khủng khiếp đi tới.
Hơi thở của hắn phát ra nặng trịch, chỗ đó lấp đầy khoảng trống bên trong Tự Anh, hắn bắt đầu luận động, từng nhịp điều rất nhanh, như phát tiết lên hết người của Tự Anh.
" Tự Anh nàng là của ta! " hắn thều thào, từng cái đẩy đều dùng hết sức lực.
Đôi chân mảnh khảnh đặt trên vai hắn, đang được hắn âu yếm, quét môi lên cả hai chân, hắn giữ chặt hông nàng, càng lúc thứ đó càng vào sâu hơn.
Cô nương nhỏ, cắn chặt môi đến bật hóa, hứng chịu màn hành hạ, Tự Anh quan hệ lần hai, không có lần nào hắn nhẹ nhàng với nàng, toàn dùng hết sức lực ra vào bên dưới, khiến phần bụng nàng nhói lên, khó chịu vô cùng.
" A Mặc...chậm thôi... " nàng nức nở xin hắn.
Tên nam nhân đó đang lên cao trào, hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của Tự Anh, cố tình lật úp nàng, đi vào từ phía sau. Thân tráng kiện của hắn khóa nàng ở bên dưới, đưa môi hôn khắp lưng nhỏ, rút sạch mật ngọt trên người nàng.
" Tự Anh nàng là người của ta! Đừng hòng thoát khỏi ta! " hắn thì thào.
Tự Anh đang mệt nhoài nghe không rõ, hai mắt nàng dần mờ đi, sức lực như bị hắn rút sạch, ngất đi tạm thời. Lúc nàng tỉnh dậy, vẫn thấy hắn còn đang luận động trên người mình, phần bụng dưới của nàng căng lên, như chứa rất nhiều thứ gì đó.