Tiếng dòng nước như tiếng lá rụng, xào xạc êm tai, con thuyền không người lái, trôi giữa dòng sông lớn, sương mù dày đặc che phủ hết hình bóng, Tự Anh ngồi trong thuyền, suốt quãng đường ngồi im như một khúc gỗ, chẳng mở miệng nói lấy một lời, cũng chẳng tò mò vén khăn thăm dò bên ngoài.
Con thuyền thẳng tiến đến hòn đảo trước đây Tự Anh đã từng gặp, khi thay muội muội gả đi, gió càng lúc càng to, như sắp có bão, con thuyền rung lắc một hồi, rồi ngừng ngay trên bờ.
Cá chép tinh đứng trên thành thuyền, xoay người vòng trong, sau tấm mành che, Tự Anh vẫn ngồi vẫn, không một chút sợ hãi, ả bước đến gần nàng, cất giọng cung kính.
" Tân nương mời người theo ta! " Cổ Thư Kỳ cúi người đưa bàn tay ra, cung kính mời Tự Anh.
Tân nương xinh đẹp, đứng lên, mạnh dạn đặt tay lên tay ả, vừa ra đến lên thành thuyền cá chép tinh phất tay một cái, cả đoàn rước tân nương cùng Tự Anh bay xuyên qua cánh rừng rậm.
Cô nương nhìn dưới chân mình, hàng trùng trùng lớp lớp cây cối, hòn đảo này không nhỏ tí nào, cực kì lớn, nhưng chẳng ai ra sông nhìn thấy được nó.
Chung quy, nó bảo phủ bởi sương mù dày đặc, người tới gần thấy sương mù đã sợ, lấy ai có can đảm vượt qua, huống chi đây còn là địa bàn của yêu ma.
Nằm giữa hòn đảo, xuất hiện một tòa thành nhỏ, nguy nga, xung quanh đầy những làn khói đen tím, là yêu khí bảo vệ tòa thành, còn treo đầy đèn lồng, chính là thủy cung, đâu đâu cũng có thuộc hạ dưới trướng thủy thần canh gác từ thành tới đến cung điện chính rực rỡ, chúng đều mang hình dạng của con người, không kì dị.
" Tân nương đến!!! "
Tiếng hô lớn oai phong của một yêu ma đi trước đoàn rước tân nương, theo sau tiếng hô, Tự Anh cùng những kẻ khác nhẹ nhàng tiếp đất, tấm khăn trùm đầu lật nhẹ lên, để lộ đôi môi đỏ mọng như màu máu sau nhưng hạt phỉ thúy được đính trên khăn, rồi lại che xuống rất nhanh.
Cổ Thư Kỳ dìu tân nương vào trong đại diện, ở đây rực rỡ ánh đèn như kinh thành, tiếng kèn vang lên, còn có tiếng hát thánh thót trong hôn lễ, bóng ai đó đang múa may chập chờn hiện ra. Tự Anh có thể tưởng tượng được thông qua chiếc thảm đỏ dưới chân nàng, ánh sáng rực rỡ tô điểm nó, còn có những cánh hoa đào rải bước đi của nàng.
Đi được vài bước, Cổ Thư Kỳ dừng hẳn, bàn tay kia lập tức rút về, Tự Anh hiểu ngay, đã đến chỗ làm lễ, nàng cũng thu tay về, chấp hai tay để trước bụng, đứng thẳng người chờ đợi.
Luồng khí tuất mạnh mẽ xông thẳng tới, cùng với đó, bầu không khí trở nên im ắng lạ thường, dáng dóc một ai đó đứng trước mặt, Tự Anh biết kẻ mà nàng chờ đã đến.
Lương Mặc mặc hỉ phục, kim quan đỏ cài tóc, óng ánh châu sa, hàng chân mày rậm xếch lên, cùng đôi mắt lạnh như băng, đạo mạo vô cùng. Môi hắn nở nụ cười, là nụ cười của kẻ chiến thắng, trước mặt chúng yêu đưa bàn tay đầy tội ác về phía Tự Anh.
" Tân nương của ta!
Nàng đến rồi! " giọng hắn cất lên, mang đầy sự chiếm lĩnh.
Tự Anh không đáp, chẳng màn tới cánh tay dơ bẩn kia, nàng trực tiếp vén khăn trùm đầu lên, để lộ nhan sắc ma mị, xinh động lòng người sau những chuỗi phỉ thúy óng ánh, đôi mắt bẽn lẽn biết nói, cười nhẹ một cái hớp hồn hắn, rồi lại thả tấm khăn ấy xuống.
Bàn tay mềm mại của nàng, cũng chịu đặt lên bàn tay thô thiển kia, Lương Mặc đứng hình với cử chỉ vừa rồi, cứ như Tự Anh đang mê hoặc hắn, dùng chính cặp mặt được kẻ xếch lên, biểu lộ nét dụ hoặc.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, trước chúng yêu, hắn dõng dạc tuyên bố.
" Tân nương Lý Tự Anh, kể từ bây giờ chính thức trở thành yêu phi của Lương Mặc ta
Chúng yêu sau này phải nghe lệnh nàng như lệnh của ta!
Có nghe rõ chưa? "
" Chúng yêu xin rõ! " bọn yêu ma cúi lùi, tuân theo hắn.
" Yêu phi! " Tự Anh nghe lời nói, cuối cùng cũng có được đáp án, đáp án mà bấy lâu nay nàng luôn đi tìm.
Hắn, vốn thật sự không phải thủy thần, là ma thần, cho nên nàng gả cho hắn phải theo thân phận của hắn, chẳng phải thủy hậu mà là yêu phi.
Một yêu quái hoành hành suốt hơn 1000 năm, làm hại biết bao mạng người, vậy mà lại được người tôn thờ, chỉ nghĩ đến đó đã đủ làm máu căm phẫn của Tự Anh tăng lên, còn thêm mối thù giết sư phụ. Nàng nhất định không cho tên yêu ma kia được như ý nguyện.
Lương Mặc tuyên bố xong, liền phất tay đưa Tự Anh về phòng riêng của hắn, chẳng hành lễ, cứ như vậy đã xong màn đón dâu, Tự Anh chính thức trở thành thê tử của hắn, trở thành yêu phi duy nhất trong lòng hắn.
Tự Anh đứng giữa căn phòng, mùi hương ở đây rất quen thuộc, là mùi trầm hương nàng đã ngửi qua nhiều lần, bàn tay của nàng đang còn đặt trên thứ dơ bẩn kia lập tức thu lại, đứng nghiêm trang ở đó.
Tấm khăn đội đầu được Lương Mặc gở xuống, Tự Anh bây giờ mới nhìn trực diện với hắn, nhìn rõ diện mạo kia.
Hắn, kẻ mang danh thủy thần, hỉ phục trang hoàng, thần thái ngút ngàn, vẫn gương mặt nàng từng yêu, có điều không còn vẻ nho nhã khi xưa, thay vào đó là nét mặt lạnh như băng đá, cơ mặt dù căng ra hết cỡ vì vui cũng chẳng thể làm giảm bớt vẻ lạnh lẽo đó.
" Yêu phi của ta, nàng có thích những gì ta dành cho nàng không? " hắn đứng trước mặt Tự Anh, lạnh giọng hỏi.
Tự Anh liếc cặp mắt cáo, khóe miệng nhếch nhẹ, nàng ngó nghiêng khắp căn phòng trang hoàng, đầy nến và giấy đỏ, từ trần nhà đến dưới đất, chỗ nào cũng sạch sẽ, bóng nhoáng.
Bên cạnh chiếc giường rộng, có đặt một chiếc bàn trang điểm danh cho nữ nhân. Mấy lần đến đây, Tự Anh không thấy thứ đó, có lẽ vừa mới được hắn thêm vào, nàng chẳng thèm đoái hoài tên yêu ma kia, trực tiếp đi đến cạnh chiếc bàn đó.
Gương soi lớn, quấn quanh thành gương là một loại gỗ cẩm lai giá trị liên thành, trên bàn còn có những thứ phấn son, mùi thơm dịu nhẹ. Tự Anh đặt mông lên ghế, bàn tay mềm sờ lên thành gương, nhìn chính bản thân đang phản chiếu trong đó.
Gương mặt nàng, quả thật rất ma mị, cứ như hồ yêu trong truyền thuyết, nhất là đôi mắt được nàng tỉ mỉ kẻ, cái miệng anh đào, đỏ mọng kẻ cong tà mị. Đây là dáng vẻ mà nàng mong muốn nhất, mạnh mẽ, đủ sức mê hoặc. Nàng như thế, tiếc thay lại gả cho một yêu ma.
Lương Mặc ở một bên, thấy nàng say sưa với những thứ hắn chuẩn bị, liền khiễng chân đến bên cạnh nàng, tự ý đặt hai tay lên bả vai nhỏ, thì thào.
" Tự Anh, nàng có thích không? "
Nghe tiếng hắn, Tự Anh đang soi gương, vẫn giữ nguyên nụ cười dụ hoặc, nghiêng mặt, đặt bàn tay đang ở không hờ hửng lên đôi môi đang cười, nhìn hắn chỉnh bằng phân nửa ánh mắt, không phải ánh nhìn khinh khi, là ánh nhìn của hồ ly dụ dỗ trai trẻ.
Bàn tay mềm kia còn đặt yên vị trên thành gương, hàng chân mày liễu nhướng nhẹ một bên, khuôn miệng đỏ mọng chịu cử động, lên tiếng.
" Thích!
Ta thích lắm! " tiếng nàng mềm mỏng.
Rồi, nàng buông tay, đứng lên nhìn thẳng tên yêu ma trước mặt, yêu điệu, cả gan nâng cằm hắn lên, móc mỉa hắn.
" Cái gì của ngươi cho ta cũng đều thích hết!
Cả cái chết của sư phụ ta! " nàng nhấn mạnh câu cuối, khuôn miệng nói chậm rãi, bật to từng chữ, còn trợn đôi mắt hung dữ của nàng lên.
Lương Mặc lúc này mới hiểu, nàng đang căm thù hắn, những gì hắn nhìn thấy từ nãy đến giờ, sự yêu kiều của Tự Anh, chỉ là màn diễn kịch của nàng dành cho hắn.
" Tự Anh... " hắn thẳng người, nhấc cầm ra khỏi tay nàng, nhếch một bên mày tỏ ý không hài lòng trước mặt nàng.
" Nàng đang oán ta sao? " hắn hỏi, chẳng cần biết câu trả lời.
Bàn tay dơ bẩn kia, nâng ngược lại khuôn cằm nhỏ nhắn lên, hắn cúi mặt xuống, tắc lưỡi chẳng ngại thừa nhận những việc ác của mình.
" Tự Anh, ta cảm thấy từ đầu ta nên mạnh tay bắt nàng về đây ngay!
Ta không nên vòng vo để phí hết tâm sức của ta...cuối cùng vẫn rước một yêu phi không tình nguyện! "
Sắc mặt hắn đen kịt, nói chữ nào đều mang theo nộ khí chữ đó, cứ như hắn đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng cho hả dạ.
" Vậy ra...
Nếu ngay từ đầu bắt ta sớm hơn sẽ không có nhiều người chết nhỉ? " Tự Anh cười nửa miệng, khinh bạc lời nói kinh tởm.
Đường đường là một thủy thần, được người kính ngưỡng, lại không ngần ngại ra tay tàn sát những người thờ phụng hắn, một kẻ như vậy cho dù có phanh thây muôn mảnh vẫn không thỏa lấp được mối hận trong lòng Tự Anh.
Nghĩ đến đó, nàng mất khống chế, mất kiên nhẫn, không đợi được nữa, rút ngay cây trâm dài cài trên tóc nàng, trực tiếp đâm xuyên vào ngực hắn.
* Phập *
Lương Mặc không né, lãnh trọn nhát đâm ấy, hắn giữ chặt cổ tay nhỏ, ánh mắt hung tàn gấp bội, vết thương hôm qua bị Tự Anh đâm vẫn chưa lành hẳn hoàn toàn, nay nàng lại tiếp tục đâm thêm một nhát, chọc cho cơn thịnh nộ của hắn lên cao, bóp lấy cổ nhỏ.
" Lý Tự Anh, ở trong địa bàn của ta mà nàng vẫn dám lộng hành! " hắn gằn giọng.
Bàn tay kia để trên cổ nàng nhưng không hề siết, hắn kéo Tự Anh lại gần, xem nàng đang giương mắt hận thù.
Tự Anh chẳng màn chống đối, nàng biết rõ bây giờ nàng như một con tôm con tép, không có sức lực phản kháng, dù không thể giết được kẻ thù, cũng nhất quyết không khuất phục hắn, chẳng bao giờ để cho hắn toại nguyện.
" Lương Mặc, kẻ yêu ma như người đừng hòng có được ta! "
Dứt lời, Tự Anh rút ngay một con dao nàng lén đem theo bên mình, hướng thẳng vào bụng mình, kết thúc mạng sống.