Lên Thuyền Đỏ Làm Tân Nương Của Thủy Thần

Chương 37: Gả cho thủy thần đã xem như người chết




Đôi mắt điểm vài vẩy cá ở đuôi mắt, còn liếc dọc liếc ngang, gương mặt bày ra vẻ lấm lét như kẻ đi ăn trộm, Cổ Thư Kỳ ghé sát vào tai Tự Anh, thì thầm to nhỏ.
" Yêu phi, nên giữ tiếng một chút đi ạ!
Thủy thần nghe được sẽ nổi giận đấy! "
" Nghe thì đã sao chứ?
Hắn nổi giận thì sao?
Không ưa thì cứ giết ta đi! "
Tự Anh cười mỉa mai, xoay người trút giận lên những món trang sức, nàng cầm lên xem lại vứt xuống, chẳng chút nào quý trọng.
" Yêu phi à...người đừng có như vậy...
Ta lo cho an toàn của người đấy! " Cổ Thư Kỳ hạ mình, nương theo tính khí bất thường của Tự Anh, ra vẻ lo lắng thật sự, nhắc nhở nàng như người thân.
Cô chẳng buồn trốn tránh, nhàn nhạt đáp lại mấy câu hời hợt.
" Người lo cho ta như vậy...thì sau này đến đây bầu bạn với ta là đủ rồi...
Đừng nhắc những chuyện ta không muốn nghe! " Tự Anh chủ động, mở rộng vòng tay, để ả sa vào lưới.
Sau câu nói ấy, Cổ Thư Kỳ tưởng bở, đinh ninh mình dụ được Tự Anh, xoay hờ hững người sang nơi khác, nét mặt không ngậm được cười, nụ cười của sự mưu mô, tính toán, rót mật vào tai Tự Anh.
" Nếu yêu phi thích! Ta sẽ thường xuyên trò chuyện với người! "
" Ừm... " Tự Anh đáp lạnh, đôi mắt lườm nhẹ, đắc ý trong tâm.
Nàng phải dụ được cá chép tinh này, moi móc những thông tin cần thiết cho nàng.
* Kẹttt *
Thanh âm của cánh cửa đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện, người chưa xuất hiện, luồng thần khí đã đến trước, Cổ Thư Kỳ nhanh chóng thu lại dáng vẻ đa đoan, hai tay để trước ngực, cúi đầu cung nghênh.
" Thủy thần! " ả khụy gối, vầng trán nhỏ đặt ngay vào mu hai bàn tay.
" Tự Anh! Yêu phi của ta "
Lương Mặc ngó lơ Cổ Thư Kỳ, mở miệng gọi ngay nữ nhân đang ngồi ung dung tự tại, hắn khiễng chân đến chỗ Tự Anh, chẳng thèm lên tiếng miễn lễ cho cá chép tinh.
Cô nương ngồi đó, mắt thấy hắn đến, lại khó chịu, không thèm nhìn, trực tiếp rời mông khỏi ghế, lướt qua người hắn, chào cũng chẳng chào, thái độ xấc xược thấy rõ.
Nàng ra ngay chỗ cửa sổ, ngồi nghiêng người trên ghế dài, tay chống đỡ cằm, ngẩn đầu nhìn ra xa xăm.
" Ngươi lui ra đi! "
Sắc mặt của Lương Mặc tối sầm, trước mặt thuộc hạ hắn, Tự Anh chưa bao giờ giữ lại thể diện cho hắn, làm hắn hậm hực, ngoắt tay đuổi ngay Cổ Thư Kỳ lui đi.
Ả không dám chống lệnh, nhún người " vâng " một tiếng, ánh mắt căm ghét chứa hết hướng vào người Tự Anh.
" Còn không mau đi! " Lương Mặc quát lên.
Cổ Thư Kỳ run sợ, mau chóng rời khỏi đó.
Nam nhân ấy đến gần Tự Anh, hai chân trụ vững cạnh nàng, người hơi cúi xuống, để gương mặt sát sau tai nàng, thều thào.
" Yêu phi, nàng lại làm sao nữa vậy? "
Nghe tiếng hắn, Tự Anh bỗng chốc thay đổi sắc mặt, vừa nãy nàng ghét hắn bao nhiêu, bây giờ lại tỏ ra yểu điệu, quay sang dành cho hắn ánh mắt mê hoặc, kéo lấy cổ áo của hắn, để hắn chúi người sát vào nàng hơn, đưa môi khe khẽ vào tai hắn.
" A Mặc, ta đâu có bị làm sao? " tiếng nàng ngọt như mía lùi.
Hai chữ " A Mặc " rất lâu rồi hắn mới được nghe lại, Tự Anh bỗng gọi ngọt ngào làm lỗ tai hắn nhất thời lùng bùng, hai mắt mở to nhìn nàng trao tráo.
" Tự Anh, nàng vừa gọi ta là gì? " hắn gấp gáp hỏi nàng.
Tự Anh lại giở chiêu, biết hắn thích, cố tình đẩy hắn ra, dựa người vào ghế, yểu điệu như ả hồ ly, nói lời khó hiểu.
" Người ta vừa gọi gì...
Làm sao mà nhớ nổi! "
" Tự Anh, nàng vừa gọi ta là A Mặc!
Tự Anh, nàng hết giận ta rồi à! " hắn gấp gáp tra hỏi, còn kéo nàng xoay mặt lại.
Cô nương để đôi môi hờ hững, không khép chặt, nặn ra nụ cười ma mị, ngón tay thon dài khều nhẹ lên ngực hắn, mềm mỏng trước mặt hắn.
" Ai lại giận phu quân của mình mãi được chứ!
Dù sao ta cũng phải ở đây với ngài cả đời...
Ta không muốn nặng đầu... " nàng để tay vào huyệt thái dương, lắc lắc nhăn mặt.
Thật tế, Tự Anh đang mưu tính cho kế hoạch của mình, chiều lòng hắn để tìm ra điểm yếu của hắn.
Mà, Lương Mặc nghe nàng nói ngon nói ngọt, say như điếu đổ, khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn hớn hở như đóa hoa hướng dương, trên vầng trán rộng còn viết hai chữ " hạnh phúc ".
" Tự Anh, nàng thật sự bỏ qua cho ta? " hắn ghé sát vào người nàng, làu bàu hỏi.
Tự Anh nũng nịu, lại đẩy người hắn ra, tỏ vẻ hờn dỗi, chất vấn ngược lại hắn.
" Người ta đã nói đến nước này...
Ngài còn không tin? " nàng liếc xéo, ánh mắt thay đổi rất nhanh, tức giận, hàng chân mày không khỏi nhíu chặt.
" Ta tin nàng mà! " hắn mừng rõ, ôm ngay cô nương nhỏ.
Môi mỏng đang cong hớn hở, bỗng chốc lại giãn ra, ngẫm nghĩ trong lòng.
" Tự Anh, nàng không lừa ta chứ? " hắn tự hỏi trong lòng, lén đưa mắt quan sát mĩ nhân trong tay.
Tự Anh không cáu gắt, nét mặt ma mị khó tả, ngoan ngoãn để hắn ôm.
Biểu hiện khác thường như cơn gió, không thể không sinh nghi, ngoài mặc hắn vui vẻ tin nàng, nhưng bên trong vẫn phòng bị. Nhớ lại, lúc trước nàng cũng dịu dàng như vậy, đâm hắn một nhát khiến vết thương tới tận bây giờ vẫn còn chưa hồi phục hẳn, không thể không đề phòng nàng.
" Tự Anh, yêu phi của ta... " hắn thì thào, đưa mũi hít lấy mùi hương dịu ngọt.
Tự Anh không né, còn chủ động ôm chặt lấy vòng tay to của hắn, mùi da thịt của nàng khiến dục vọng của hắn tăng lên, cổ họng nuốt nước bọt * ừng ực *.
Hơn nửa tháng rồi, hắn chưa động vào người nàng, mỗi lần hắn muốn Tự Anh điều nhắc đến vết thương ở bên dưới, từ chối, làm hắn phải nhịn tới tận bây giờ.
Ở gần nàng, còn đang ôm nhau, hơi ấm của nhau trao cho nhau, làm dục vọng hắn sôi sục, đưa môi hôn lên cổ nhỏ.
" Ây, A Mặc... " Tự Anh biết hắn lại làm càn, đưa tay chụp lấy khuôn mặt hắn, đẩy ra.
" Ngài làm gì vậy? "
" Tự Anh, ta muốn... " hắn thỏ thẻ, cả người nóng ran như lửa đốt, vòng tay to lớn thu nhỏ, đặt nụ hôn lên ngay bả vai của nàng.
" Trời vẫn còn sáng lắm!
Ngài đợi tới tối không được sao? " Tự Anh mạnh tay đẩy hắn ra, giận dỗi, dày xéo vạt áo, lườm mắt hắn.
Thấy nàng nũng nịu, bất giác bị vẻ đáng yêu của nàng hớp hồn, tên nam nhân ấy không dám làm càn, hạ mình dỗ dành nàng.
" Được rồi, được rồi!
Ta xin lỗi...
Vậy thì đợi tới tối! "
" Tự Anh! " hắn kéo người nàng xoay qua đối diện với hắn.
" Đừng có giận ta hoài! "
Lương Mặc hạ mình, xin nàng, Tự Anh bày ra vẻ mặt không nghe, gạt tay hắn, nhanh chân rời khỏi phòng, để hắn phải chạy theo nàng.
Tự Anh đi bộ, ra khỏi cánh rừng bao vây tòa thành, nơi đó chẳng đáng sợ, chỉ là một cánh rừng âm u để hù dọa mắt người khác.
Ban đầu, Tự Anh còn tưởng nó có thứ gì ghê gớm, cho đến khi nàng lén chạy ra khám phá, mới biết nó chỉ là vật ngụy trang, che đậy tòa thành với thế giới bên ngoài.
" Yêu phi! " Lương Mặc ở phía sau gọi lớn.
Rất nhanh bắt kịp nàng, hắn cường thế bòng nàng lên, biết nàng muốn ra dạo ở bờ sông, tự mình chủ động đưa nàng đi.
Cô nương không chống đối hành động của hắn, còn choàng tay lên cổ hắn, tựa đầu vào phần ngực rắn rỏi, ngoan ngoãn như một con chim trong lồng.
" A Mặc...
Ta nhớ mẫu thân! " nàng lí nhí, đang có ý xin hắn cho nàng về lại thôn Giai Đồng.
Lương Mặc nghe câu nói, trong lòng cũng muốn cho nàng về, nhưng bây giờ Tự Anh đã là yêu phi, không nên xuất hiện, hắn không thể để nàng lộ diện, bèn ngỏ lời.
" Ta đưa nàng đến gặp mẫu thân
Nàng chỉ được nhìn thôi đấy nhé! "
" Ta hiểu rồi...
Chỉ cần được nhìn thấy mẫu thân sống bình an là đủ... " Tự Anh không xin xỏ, bấy nhiêu đó đã đủ với nàng.
Tên nam nhân ấy, bòng chắc nàng trong tay, đạp gió trở về thôn Giai Đồng, ngay ngôi nhà nhỏ sập sệ.
Tĩnh Yên ở ngoài vườn, một thân một mình dọn dẹp, bà ốm đi nhiều, có lẽ vì nhớ nhi nữ, đau buồn mãi không dứt.
" Mẫu thân! " Tự Anh đứng trước mặt Tĩnh Yên gọi bà.
Người dân phụ ấy, không nhìn thấy nàng, hiện giờ nàng như vô hình, bị thần lực của Lương Mặc giấu đi. Tự Anh chỉ có thể đứng nhìn, mẫu thân lúi húi một mình, vừa đào mấy củ khoai lang, vừa lẩm bẩm nhớ nhi nữ.
" Tự Anh, Liên Nhi...
Hai đứa ở dưới đó đừng buồn...
Đợi mẫu thân xuống đó rồi...sẽ tạ lỗi với hai con... "
" Mẫu thân...Tự Anh chưa chết...
Nhi nữ ở đây...ở trước mặt người! "
Nghe lời thì thầm, Tự Anh khóc xướt mướt, đau lòng thấy mẫu thân nhớ thương, Lương Mặc không có chút động lòng, không cho nàng hiện thân khuyên nhủ người mẹ già.
Cứ như thế, để nàng giương mắt nhìn người dân phụ đau khổ, Tĩnh Yên đào khoai xong, vào trong làm việc nhà, Tự Anh cũng đi theo quan sát.
Nhìn gian nhà, bên trong đầy ắp thức ăn, còn có cả quần áo mới, nàng hiểu ra, vì trước đó nàng từng cảnh cáo người dân ở đây phải đối xử tốt với mẫu thân nàng, cho nên bây giờ cuộc sống của bà được yên ổn hơn trước.
Một phần gánh nặng về cái ăn, cái mặc được giảm bớt, Tự Anh còn chưa nhìn được lâu, Lương Mặc đã vội tới nắm lấy bắp tay nàng, nhắc nhở.
" Yêu phi, nàng giờ là người của ta...
Gả cho thủy thần đã xem như người chết...
Đừng cố gắng qua lại với người ở nhân gian "
" Về thôi! "
Dứt lời, hắn không để Tự Anh được nhìn mặt mẫu thân thêm một lần nữa, kéo lấy nàng bay về thủy cung, bỏ lại nàng trong phòng vắng, chờ hắn đến khi trời tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.