Cá chép tinh bỡ ngỡ, khi nãy Tự Anh dường như đã sập bẫy, chỉ mới thoáng một chút, nàng lại dè chừng, thay đổi chống mặt, khiến ả bấn loạn, suy nghĩ khó lòng thực hiện được kế hoạch, càng làm ả nóng nảy, nét mặt lộ ra sự thiếu nhẫn nại.
" Yêu phi, người còn suy nghĩ nữa sao?
Thời gian cho người không còn nhiều đâu
Ta thấy... "
" Ngươi thấy ta tội nghiệp nên có lòng?
Nhưng chuyện này không phải dễ làm!
Ta không thể đem mạng sống ra cược mà không nắm chắc phần thắng! "
Cổ Thư Kỳ đang nói, bất ngờ bị Tự Anh chen lời kiên định, cắt ngang ý định chưa thốt ra hết của ả.
Đúng như những gì nàng nói, cách của Cổ Thư Kỳ bày ra không có gì làm tin, chỉ nói bằng miệng, ả và nàng không thân thích, tự dưng giúp đỡ, còn giúp đỡ một cách qua nhiệt tình, ai mà không nghi ngờ.
Huống chi, cánh của ả đưa ra, chẳng nắm được phần thắng trong tay, không đủ để cho Tự Anh ngu muội nghe theo.
Ả ngẫm nghĩ cũng đúng, có lẻ do ả quá vội, muốn cả hai đấu đá nhau để ả hưởng lợi, sinh ra động thái quá mức, nếu ả còn dồn dập sẽ khiến Tự Anh sinh nghi càng thêm lớn.
Nghĩ đến đó, Cổ Thư Kỳ lập tức dằn xuống nét mặt hấp tấp của mình, hạ mình nghe theo Tự Anh, rồi từ từ tính cách làm thân, dẫn dụ nàng tiếp.
" Thư Kỳ biết lỗi...chỉ là Thư Kỳ quá lo cho yêu phi...
Mong người... "
" Được rồi, ta hiểu thành ý của ngươi!
Lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút! "
Tự Anh lạnh lùng đuổi ả đi, nàng không dư hơi sức ngồi luận chuyện không đâu, tranh thủ thủy thần Lương Mặc ra ngoài nàng phải học lại cách dùng pháp khí.
Mấy ngày tiếp theo, Tự Anh đều canh lúc Lương Mặc ra ngồi tu luyện, chữa trị vết thương, nàng lén ở trong phong, học lại thần chú.
Ban đầu, có phần khó khăn, vù Tự Anh mất hết võ công, lại còn bị rút sạch đạo hạnh, như quay lại điểm khỏi đầu, học chẳng xong, nhiều lần thất bại, không gọi được uy lực của pháp khí ra.
Mãi cho đến khi, hơn 10 ngày sau, nàng mới dần thành thạo dùng lại pháp khí, song cơ thể nàng bắt đầu có chiều hướng đi xuống rất nhanh, có lẽ vì yêu khí ở đây hút dần dương khí, nàng thường xuyên ho ra máu, còn thấy chóng mặt, đau đầu.
Thời gian cho nàng không còn nhiều, nếu như tính toán không sai, và Tự Anh tự lượng sức mình, thì chỉ vòn vỏn vẹn hơn 7 ngày nữa nàng sẽ chết đi vì âm khí ở đây.
Tự Anh buộc phải thúc đẩy kế hoạch nhanh chóng, để Lương Mặc và Cổ Thư Kỳ đấu đá nhau.
Ngay ngày hôm sau, như thường lệ, Lương Mặc sẽ ra ngoài, Tự Anh canh hắn cả đêm, vừa thấy hắn chuẩn bị đi, nàng lập tức mở mắt, bắt lấy tay hắn.
" A Mặc... " tiếng nàng nũng nịu.
Hắn nghe tiếng gọi, nhanh chóng xoay người, ngồi ở mép giường, vuốt lên vầng trán nhỏ, thỏ thẻ.
" Tự Anh!
Sao nàng lại dậy rồi? Ngủ một chút nữa đi, trời vẫn còn tối lắm! "
" A Mặc... " Tự Anh nhường người, trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, vẫn giữ tay hắn, nét mặt của nàng ảm đạm lạ thường.
" A Mặc, ngài đừng đi!
Hôm nay ở lại đây với ta có được không? "
" Tự Anh, hôm nay nàng sao vậy? " hắn thấy lạ, bình thường có đi cả ngày nàng cũng không để tâm, khi hắn quay lại, nàng còn không ưa ra mặt.
Hôm nay, bỗng dưng nàng lại níu giữ hắn, khó tránh khỏi việc hắn sinh nghi ngờ.
Hắn nhớ, nàng đang lên kế hoạch giết hắn, thấy sự thay đổi kì lạ của nàng, hắn cũng đoán ra được sắp có chuyện xảy ra, tương kế tựu kế, xem Tự Anh giở trò gì.
" Yêu phi của ta, sao hôm nay nàng lại nhõng nhẽo thế kia? "
" A Mặc, mấy nay chàng bỏ đi ta buồn lắm!
Với lại... " Tự Anh ngập ngừng.
Rồi, nàng ngồi thẳng người lên, tiến lại gần lỗ tai của hắn thì thầm to nhỏ.
" Hôm nay ta có một bất ngờ cho chàng!
Có thể ở lại đây không? "
" Là bất ngờ gì thế? " hắn thì thầm lại với nàng, tỏ vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên, hắn đoán không sai, hôm nay nàng bắt đầu lộ dụng ý của mình, dù không rõ nàng tính kế gì, nhưng hắn cũng không ngại bước vào kế của nàng.
" Ngài cứ ở lại với ta, đến sáng khi Cổ Thư Kỳ đến đây!
Ngài sẽ biết thôi! " Tự Anh nhỏ tiếng, chất giọng ngọt như đường mật rót vào tai hắn, nghe như nàng đang làm chuyện mờ ám.
Lương Mặc điềm nhiên, hỏi thẳng.
" Nàng muốn ta ở lại xem nàng và Cổ Thư Kỳ tạo bất ngờ sao? "
Tự Anh tấm tắc gật đầu, hai mắt to tròn biểu lộ lời hắn đúng ý nàng, rồi lại dùng giọng mập mờ giải thích với hắn.
" Phải rồi đó!
Lúc Cổ Thư Kỳ đến, chàng chỉ cần núp ở một góc, sẽ biết bất ngờ đó là gì? "
" Núp ở một góc?
Tại sao? " hắn nhướng mày, tỏ rõ thái độ ngờ vực, như không hiểu ý của nàng.
Cô nương trước mặt, khó lòng nói rõ, sợ chính miệng nàng nói Cổ Thư Kỳ có ý định giết hắn, sẽ khiến hắn không tin, nên đành dùng lời và cách khó hiểu truyền đạt.
" A Mặc, ngài cứ nghe lời ta như vậy là được rồi...
Đừng hỏi nhiều quá! "
" Hôm nay chàng ở lại đây nhé! " Tự Anh năn nỉ, gương mặt không thiếu phần mất kiên nhẫn.
Thủy thần không ngốc, chỉ với vài cái liếc mắt, đã đọc ra được kế hoạch của nàng. Rất rõ ràng, nàng đang muốn cho hắn biết Cổ Thư Kỳ làm phản, muốn hắn ra tay xử ả ta.
Điều này, vừa hay cũng đúng ý hắn, liền không ngại đồng ý theo lời nàng.
" Được rồi, hôm nay ta sẽ ở lại với nàng!
Có điều... " hắn lại ngân dài, tâm lại sinh ý khác.
Tự Anh nghe hắn nói, sợ hắn lại thay đổi ý, không nghe lời nàng, liền sốt sắng nhảy vào họng hắn hỏi trước.
" Có điều sao...? "
" Có điều bây giờ vẫn còn sớm lắm!
Đợi tới lúc Cổ Thư Kỳ đến còn khoảng 3 canh giờ nữa...
Tự Anh! Ta làm theo ý nàng, có phải nàng nên thưởng cho ta chút gì không? " giọng hắn trơ trẽn dần, cả gương mặt tuấn tú kia cũng dần thay đổi lộ nét d.âm tặc.
Tự Anh nghe liền biết ý đồ của hắn, mấy nay hắn đều không động vào người nàng, khó tránh khỏi hắn lên cơn bất chợt, vì để kế hoạch thành công, nàng chấp nhận làm những thứ hắn muốn.
" A Mặc...
Ta chỉ có thân xác này...ngoài nó ra ta không biết phải thưởng gì cho ngài... " nàng bày ra vẻ dụ hoặc, đôi mắt to tròn e thẹn.
Hắn thích dáng vẻ này của nàng, phải nói cực kì thích, cực kì mê, chẳng ngại nói ra ý định.
" Thân xác của nàng còn quý hơn báu vật...dùng nó thưởng cho ta...thì còn gì bằng... " hắn nâng cằm nàng lên, đặt nụ hôn dơ bẩn lên gò má mềm.
Chẳng đợi nàng lên tiếng, hắn lao vào như gà xổ chuồng, ăn sạch sẽ mật ngọt trên người nàng, đến khi nàng mê mang thiêm thiếp.
Mặt trời ló rạng, theo lời của Tự Anh, Lương Mặc bị nàng bắt đứng sau bức bình phong ngăn cách, đứng im đó chờ đợi cái gọi là bất ngờ.
Như mọi khi, Cổ Thư Kỳ mang thức ăn vào cho Tự Anh, sẵn tiện lại ở cạnh nàng, lải nhải như mọi khi, ả vẫn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ Tự Anh luyện pháp khí giết Lương Mặc.
" Yêu phi...hôm nay sắc diện của người kém lắm! " ả gắp thức ăn cho nàng, lắc đầu rầu rĩ, cứ như thật sự lo cho nàng.
Cá chép tinh không hề biết, hôm nay đại họa của ả sẽ tìm tới, Tự Anh bắt đầu cho kế hoạch, nàng không vội, cứ nhâm nhi dẫn ả vào tròng.
" Dạo này ta thấy trong người mệt lắm! Không biết bị làm sao nữa? " nàng chống tay lên vầng trán nhỏ, ảo não, u sầu.
Cổ Thư Kỳ chưa được phép, lại tự ý ngồi xuống cạnh Tự Anh, nắm lấy tay mềm của nàng, còn đặt tay của ả lên trán nàng, làm bộ làm tịch, than thở không ngừng.
" Yêu phi, sức lực của người yếu lắm rồi...
Yêu phi à...người nên nghĩ lại lời ta nói đi... " ả tắc lưỡi, rầu não không thôi, trông cứ như một bà cụ quở trách con cháu.