Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 257: Muốn nắm tay cùng chàng bỏ trốn




Mạnh Điệp Vũ thản nhiên cười, nhìn Thường Hy nói: “Tôi không có mục đích gì cả, chẳng qua là muốn cô nhìn sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Vân Thanh để đề phòng mà thôi.”
Thường Hy cũng không tin Mạnh Điệp Vũ có thể tốt bụng như vậy. Vốn là nàng có chút hoài nghi Mạnh Điệp Vũ là một trong số mười tám cây trâm hoa, nếu không nàng ta làm sao biết được tiểu viện của Tấn vương kia? Nhưng hôm nay nghe được Mạnh Điệp Vũ nói như thế, Thường Hy lại cảm thấy nàng ta thật sự không phải là người của Tấn vương rồi, nếu như là người trong mười tám cây trâm hoa thì sẽ không bán đứng người của mình như thế!
Chính vì vậy Thường Hy ngày càng hoài nghi Mạnh Điệp Vũ rốt cục là ai, vì vậy ngẩng đầu nhìn nàng ta nói: “Cô bảo Vân Thanh là người của mười tám cây trâm hoa, vậy làm sao cô biết? Cô đường đường là một đại tiểu thư, làm sao biết mấy chuyện như thế này? Còn nữa… nếu như tiên Hoàng hậu biết được thân phận của Vân Thanh, làm sao còn an bài nàng ta vào làm quản sự của Đông cung? Cô cho tôi là kẻ ngu sao?”
Mạnh Điệp Vũ nghe được Thường Hy chất vấn, lạnh lùng nói một câu: “Cô chỉ cần nhớ rõ một điều thôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương biểu ca. Về phần tôi là người như thế nào, tôi chính là đại tiểu thư Mạnh gia, điều này không phải Ngu thượng nghi biết rất rõ sao? Còn về cô cô của tôi… Tôi đây không nói, tự cô đi thăm dò đi!” Nói tới chỗ này Mạnh Điệp Vũ nhấc lên rèm, lại nhìn Thường Hy nói: “Dương Lạc Thanh cũng không chỉ đơn giản là một nữ ca cơ, cô tốt nhất nên đề phòng đi!”
Thường Hy thật là càng ngày càng không hiểu nổi Mạnh Điệp Vũ rồi, nữ nhân này thật là quái dị, lúc muốn hãm hại nàng, lúc lại nói cho nàng biết nhiều chuyện như vậy. Mục đích thật sự của nàng ta đến tột cùng là cái gì? Hiện tại ngay cả Thường Hy cũng không thể xác định được, thậm chí nàng ta là người tốt hay người xấu cũng không thể đoán ra. Nhưng là Thường Hy biết nhất định phải phòng bị nàng ta!
Dương Lạc Thanh… Dương Lạc Thanh… Cô rốt cục là thần thánh phương nào? Thường Hy cảm thấy đau buốt cả đầu óc. Từng bí mật một giống như mạng nhện đen đặc bao vây lấy nàng thật chặt chẽ, nếu muốn cởi bỏ, chỉ sợ là phải tốn một phen công phu rồi!
Vẫn biết trong hoàng cung không có nhân vật nào là đơn giản, nhưng lai lịch của đám người này thật sự là quá lớn, nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, thật có thể giải quyết hết sao?
Tiêu Vân Trác đi vào đại điện. Trong thư phòng không có tìm được Thường Hy liền thuận chân tìm đến phòng nhỏ của nàng liền thấy nàng đang ôm gối mềm ngồi tựa vào thành giường, yên lặng ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Hai chân mày nhíu lại thật chặt, trong đôi mắt sáng lóe lên vô số tia sáng nghi ngờ giống như đang phải suy nghĩ chuyện gì vô cùng khó khăn. Một đôi tay ngọc đan chặt lại một chỗ, tóc đen như mực xõa trên đầu, thật giống như tiên nữ trên cung trăng hạ xuống phàm trần, mờ ảo mông lung!
Lặng lẽ đi tới, đưa tay ôm lấy vòng eo của Thường Hy, thuận thế ngồi xuống bên giường, đầu tựa lên hõm vai của nàng, hít lấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người nàng, nói: “Nàng lại đang phiền não cái gì?”
Thường Hy bị cái ôm bất chợt của Tiêu Vân Trác hù dọa cho giật mình, khi nghe được thanh âm của hắn mới bình tĩnh lại. Nàng xoay người ôm chặt lấy thắt lưng của Tiêu Vân Trác, đầu dựa vào trong ngực hắn, nghe được thanh âm tim đập mạnh mẽ mà hữu lực của hắn, kinh hoảng trong lòng lúc này mới dần dần bình tĩnh lại. Thường Hy khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi nói: “Ta sợ. Tiêu Vân Trác, chàng nói xem trong hoàng cung này còn có người nào trong sạch không?”
Đây là lần đầu tiên Thường Hy kêu tên của hắn, cả tên cả họ, điều này phạm vào cấm kỵ của hoàng gia. Nhưng là giờ phút này Tiêu Vân Trác không để ý đến những thứ kia, hắn cảm nhận được Thường Hy run rẩy, cho nên cúi đầu ở bên tai của nàng thì thầm nói: “Nàng làm sao vậy? Có phải có người nói với nàng thứ gì đó hay sao?”
Thường Hy yên lặng gật đầu một cái, đem những lời của Mạnh Điệp Vũ nói ra một lần, sau đó thở dài một tiếng, cuối cùng mới nói: “Sống ở nơi này thật mệt mỏi. Ta thật sự muốn nắm tay chàng bỏ trốn khỏi đây, đến một nơi không ai biết chúng ta. Kế núi gần sống, ba gian phòng trúc, một mẫu đất cằn, hai con trâu cày. Chàng cày ruộng, ta canh cửi, ngày tháng thật là tốt đẹp…”
Tiêu Vân Trác nghe được lời nói của Thường Hy, sắc mặt có chút ửng hồng, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Ta không biết cày ruộng, chỉ sợ nàng đi theo ta sẽ bị đói chết đấy!”
Thường Hy sửng sốt, sắc mặt cứng lại, ngẩng đầu lên cau mày nhăn mặt nhìn Tiêu Vân Trác quát: “Chàng nói vài câu để ta ảo tưởng một chút cũng không được sao? Cần phải nói sát phong cảnh như vậy sao, thật là tức chết ta! Không thèm để ý tới chàng!”
Thường Hy cũng hiểu, Tiêu Vân Trác làm sao mà biết cày ruộng, chẳng qua là… Chẳng qua là để cho nàng ảo tưởng một chút cũng không được à? Đúng là đồ không biết lãng mạn! Đầu gỗ!
Nhìn bộ dáng Thường Hy chu miệng o o quát mắng thật là đáng yêu, Tiêu Vân Trác chỉ cảm thấy trong lòng khẽ động một cái, mặt cũng có chút nong nóng, đưa tay ra ôm, đem Thường Hy hãm chặt vào trong ngực của mình, thân thể từ từ trở nên nóng rực!
Thường Hy tựa hồ cảm nhận được biến hóa của Tiêu Vân Trác, cảm thấy mình giống như đang nằm trong một lò lửa thật nóng, trong lúc nhất thời ngay cả gò má chính nàng cũng trở nên nóng bỏng, đôi tay cũng không biết đặt đâu, bất an vặn vẹo dưới thân thể, lẩm bẩm nói: “Cái đó… Cái đó, Thái tử gia có đói bụng không, nô tỳ đã chuẩn bị xong, bây giờ dùng bữa đi…”
Vừa nói vừa muốn giãy thoát trở ra lại bị Tiêu Vân Trác tóm trở lại, lật người đem nàng đè xuống chiếc giường hai người vừa mới ngồi, bốn mắt nhìn nhau. Thường Hy có chút xấu hổ, mở to mắt nói: “Chàng mau dậy đi, nếu như có người đến nhìn thấy được thì làm thế nào?”
Tiêu Vân Trác nghe thấy thế thì cười nhẹ, nhìn Thường Hy nói: “Nói cũng đúng, hai lần trước đều là có người phá hỏng chuyện tốt của bản Thái tử…”
Tiêu Vân Trác vừa dứt lời, Thường Hy lại càng cảm thấy khó chịu, muốn dùng sức đẩy Tiêu Vân Trác ra lại bị hắn bắt được tay, ở bên tai Thường Hy nói: “Nàng tính toán lúc nào thì muốn làm tân nương tử của ta?”
Hơi thở nóng rực vờn quanh tai Thường Hy, làm cho nàng cảm thấy có chút ngứa, muốn cười rồi lại ngượng ngùng không dám cười. Hơn nữa lời nói của Tiêu Vân Trác quả thật khiến nàng muốn tìm một cái lỗ để chui vào, định xoay đầu đi nhưng lại không nghĩ đến vừa mới xoay đầu liền lộ ra cái gáy trắng nõn như dương chi bạch ngọc…
Con ngươi đen của Tiêu Vân Trác càng trở nên thâm thúy, hắn thậm chí cũng có thể cảm nhận được biến hóa của thân thể mình…
Thường Hy không phải cọc gỗ, đương nhiên có thể cảm nhận được thân thể của Tiêu Vân Trác đột nhiên cứng ngắc, còn có… Còn có một chỗ nào đó tựa hồ trở nên là lạ…
“Tối nay làm tân nương tử của ta, được không?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, rất là nghiêm túc hỏi. Hắn đã chờ giây phút này thật lâu rồi, rất lâu kể từ ngày thổ lộ khi đó. Hắn rất muốn đem nàng ăn hết, chẳng qua là người này có vẻ chậm lụt. Hôm nay hắn tuyệt đối không thể để cho nàng dễ dàng chạy thoát như vậy được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.