Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 26: Mồm miệng lợi hại




Phục sức của các các tú nữ đều thống nhất cùng một loại, chỉ có thể mặc cung trang màu phấn hồng, thắt lưng là dải lụa nhạt màu hơn, càng phát ra vẻ duyên dáng thướt tha. Đầu tóc cũng chỉ được vấn loại đơn giản nhất mà các cung nữ trong cung thường vấn, cài thêm hoa lụa, không còn thêm trang sức nào khác. Nhưng không có mấy thứ trang sức hoa lệ ngược lại càng khiến người ta có thể tỉ mỉ mà quan sát khuôn mặt cùng dáng vẻ của các nàng.
Thường Hy cùng Lệ Bình sáng sớm đã thức dậy dọn dẹp, xếp gọn giường chiếu. Lệ Bình vẫn không yên lòng mà hỏi: “Ta nói ngươi tối hôm qua cứ như vậy mà đi ngủ sớm, hôm nay lấy cái gì mà tham tuyển a?”
Thường Hy cười nhàn nhạt, nhìn nàng nói: “Tự ta sẽ có diệu kế!”
“Phi! Ngươi cứ tưởng mình là Gia Cát Lượng sao, mặt dày!” lệ Bình không nhịn được nở nụ cười, Thường Hy chính là như vậy, bất kể gặp khó khăn gì đều không chịu khuất phục. Nếu là nàng gặp phải chuyện này cũng không biết giải quyết như thế nào, chắc là khóc đến chết rồi!
Hai người bưng chậu đồng múc nước rửa mặt xong rồi mới ngồi xuống trang điểm. Thường Hy lấy từ túi của mình ra một cái hộp ngọc, mở nắp ta liền tản mát ra hương thơm dịu nhẹ. Lệ Bình kinh ngạc nhìn Thường Hy: “Thứ này là gì mà thơm thế?”
“Son môi a!” Thường Hy thuận miệng nói, đưa tay đang mở hộp ngọc lấy ra một cây trâm mảnh nhẹ nhàng quệt một chút bôi ở lòng bàn tay, dùng ngón giữa chấm một cái rồi thoa nhẹ lên môi. Đôi môi mím một cái rồi dàn đều ra, làm cho khuôn mặt tuyết trắng thêm phần mềm mại, đáng yêu, sáng bóng. Một chút còn dư lại trong lòng bàn tay được nàng xoa đều rồi thoa lên hai má. Chỉ trong thời gian nháy mắt, Thường Hy so với vừa rồi đúng là thay đổi bộ dáng.
Mà Lệ Bình thì dùng nước ấm vảy nhẹ lên phấn, làm cho một lớp phấn tan ra, nhẹ nhàng vỗ vào gương mặt. Lại lấy bông tơ cuộn thành mảnh nhỏ tinh tế, chấm nhẹ vào lớp son môi, rồi đặt trên môi từ từ di chuyển, cùng Thường Hy trang điểm căn bản là không cùng một dạng.
“Cái ngươi dùng không giống với của ta a. Dáng vẻ này của ngươi rất mới lạ nha!” lệ Bình tò mò nói.
Thường Hy cười nói: “Phương pháp này là từ phía Nam truyền đến, ở phương Bắc này còn không có bao nhiêu người biết. Loại phương pháp này trang điểm tự nhiên hơn, nhìn chân thật hơn. Hơn nữa son môi này còn thêm vào đó cam tùng hương, ngải hương, linh lăng hương, mao hương (cỏ tranh), hoắc hương, mục túc hương (cỏ linh lăng), trầm hương thượng hạng, tước đầu hương, tô hợp hương, bạch giao hương, bạch đàn hương, đinh hương, xạ hương, giáp hương, mười bốn vị hương liệu khác nhau phối chế mà thành. Không chỉ có thể làm son môi, mà còn có thể phòng ngừa sứt môi, hôi miệng.”
Lệ Bình cảm thấy kinh ngạc, nhìn Thường Hy nói: “Có tiền chính là tốt nhất, không nghĩ tới trong son môi lại còn có nhiều hương liệu như vậy. Chúng ta là dùng không nổi, một lọ nhỏ xíu như vậy e rằng một tháng bổng lộc của cha ta cũng không mua được!”
Thường Hy đưa tay vào trong bọc quần áo lấy ra một cái hộp bằng vàng nguyên chất, nên trên có khảm nạm hình hoa sen vô cùng tinh xảo, đưa cho lệ Bình nói: “Ta mang không nhiều, chỉ có hai hộp này thôi, đưa cho ngươi một cái!”
Lệ Bình lắc đầu nói: “Ta không cần, ngươi để dùng đi, ta có của mình!”
Thường Hy sửng sốt, nhìn thần sắc Lệ Bình có chút không vui, không khỏi thầm trách mình sơ suất quá, lập tức giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm a, ta không có ý tứ gì khác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.