Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 401:




Hương Chỉ cung.
Lúc này Dương Lạc Thanh đang yên lặng chờ đợi tin tức, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy âm ai. Họa Sắc đứng một bên trong lòng cũng là lo sợ bất an. Dứu Vân vẫn chưa về, không biết tình hình thế nào…
“Nương nương, ngài nghỉ ngơi một chút đi, khi nào Dứu Vân về nô tỳ sẽ bẩm báo ngài.” Họa Sắc nhẹ nhàng nói.
Dương Lạc Thanh lắc đầu một cái, nói: “Cứ thế này nằm xuống cũng không ngủ được, để ta chờ thêm lát nữa.”
Họa Sắc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng đúng, chuyện lớn như vậy còn chưa có kết quả ai có thể ngủ được? Chuyện này liên quan đến tính mạng của tất cả bọn họ. Thành công thì sẽ là vinh hoa phú quý, còn nếu như thất bại, tất nhiên là máu chảy đầu rơi.
Trong phòng liền an tĩnh trở lại, Họa Sắc cũng không còn dư thừa tâm trạng để an ủi Dương Lạc Thanh. Nàng cũng đang khẩn trương không thôi, tất cả đều phụ thuộc vào buổi tối hôm nay.
Ánh đèn nhu hòa phủ sáng đầy phòng, không khí yên lặng khiến người ta khó chịu, loại chờ đợi đau khổ này làm ai cũng bất an. Tuy nhiên cũng chỉ có thể ra sức mà nhẫn nại, thứ cảm giác lực bất tòng tâm này không phải ai cũng có thể chịu được.
Trong lúc bất chợt phía ngoài truyền đến tiếng đánh nhau. Chủ tớ hai người sắc mặt cả kinh. Dương Lạc Thanh nhìn Họa
Sắc nói: “Ngươi mau đi xem một chút có chuyện gì xảy ra?”
Họa Sắc vội đáp một tiếng nhấc chân đi ra ngoài, vừa đến trước rèm liền khựng trở lại, cạnh cổ nàng là một thanh bảo kiếm sắc bén đang lóe lên từng đợt ánh sáng lạnh.
“Ngươi là ai?” Họa Sắc hoảng sợ nói, thân thể lạnh run, nàng không biết võ công, dĩ nhiên là sợ muốn chết.
Dương Lạc Thanh nghe được thanh âm liền quay đầu lại nhìn, mắt lộ lên tia sát ý, quát lớn: “Đừng có lén lút, hiện thân đi!”
Rèm lụa nhoáng cái bay lên, Mạnh Điệp Vũ đi vào, ngón tay vừa động liền thu bảo kiếm vào vỏ, nhìn Dương Lạc Thanh cười nói: “Đã lâu không gặp, biểu tỷ gần đây có khỏe không?”
Nghe được thanh âm vô cùng quen thuộc lại xuất hiện cùng bộ mặt xa lạ, Dương Lạc Thanh chớp mắt một cái, khuôn mặt hiện ra một tia lạnh lùng: “Là ngươi?”
Mạnh Điệp Vũ đưa tay lột ra tấm mặt nạ mỏng như cánh ve, thoải mái ngồi ở đối diện Dương Lạc Thanh, thong thả rót cho mình một ly trà rồi mới lên tiếng: “Thật bất ngờ sao?”
“Ngươi không chết?” Trong lòng Dương Lạc Thanh đột nhiên nhảy lên một tia sợ hãi, nhìn chằm chằm chuyên chú vào Mạnh Điệp Vũ.
“Ngươi không chết ta nào dám chết!” Mạnh Điệp Vũ vô cùng thích ý nhấp một ngụm trà, tâm tình nàng rất tốt, nhịn nhiều năm như vậy hôm nay cũng có cơ hội báo thù.
Hô hấp của Dương Lạc Thanh từ từ cứng lại, ngón tay siết chặt khăn lụa trong tay, nhìn Họa Sắc nói: “Ngươi đi ra ngoài trước.”
Họa Sắc vội vàng đáp một tiếng, run run rẩy rẩy đi ra. Bởi vì vô cùng sợ cho nên dưới chân nhũn ra thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Trong phòng chỉ còn hai người, không khí cực kỳ quỉ dị. Mạnh Điệp Vũ tựa hồ rất hưởng thụ không khí như thế này, châm chọc nhìn Dương Lạc Thanh một cái, khẽ cười nói: “Biểu tỷ mưu tính nhiều năm như vậy hôm nay rốt cục đạt thành đúng không?”
“Không liên quan đến chuyện của ngươi, ngươi đừng ở đó mèo khóc chuột giả vờ từ bi. Ta với ngươi vốn mỗi người một đường, vốn tưởng ngươi có chút thông minh ai ngờ vẫn rơi vào kết cục như vậy, cũng chỉ là một người không thể lộ ra ngoài ánh sáng thôi, có cái gì đắc ý?” Dương Lạc Thanh hết sức khắc bạc nói, ánh mắt tràn đầy phẫn hận.
“Đúng vậy, ta và ngươi ngay từ mười mấy năm trước đã không có quan hệ, mẫu thân ta không có một muội tử hạ tiện như mẹ ngươi, cũng không có một muội phu ngay cả súc sinh cũng không bằng như cha ngươi, càng không có đứa cháu ăn tươi nuốt sống như ngươi. Giờ phút này ta và ngươi không có bất kỳ quan hệ nào, chỉ có thù hận.” Thần sắc Mạnh Điệp Vũ vô cùng sắc lạnh, lời nói ra chữ chữ như đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.